Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 136
"Mẹ, để con ôm nó một hồi đi, mẹ cứ ôm mãi vậy sẽ mệt đấy", Ninh Hữu nói với Lương Mạn.
"Không cần", Lương Mạn cự tuyệt cậu, đôi mắt chưa từng rời khỏi Viêm Hoàng trong lòng mình một giây nào, càng nhìn càng thích, "Cháu của mẹ lớn lên cũng thật đẹp trai, có khi so với con còn đẹp hơn ấy chứ."
Ninh Hữu dở khóc dở cười, chỉ đành gật đầu, "Ân, đẹp trai hơn con nhiều."
Kỳ Tĩnh yên lặng mà dịch bên tai Ninh Hữu, dùng thanh âm mà chỉ có hai bọn họ mới có thể nghe được nói, "Thằng nhóc con kia mới khó coi, ngay cả một phần của em cũng chẳng bằng."
Ninh Hữu liếc mắt nhìn anh, "Con trai em khó coi?"
"......", Kỳ Tĩnh trầm mặc một hồi lâu, "Khá đẹp trai."
"Hai đứa nhỏ này ăn cái gì vậy", Thạch Bằng trêu đùa Lăng Vân một lúc, bỗng nhiên nhớ tới hai thằng nhóc này kể từ khi đến đây liền chưa từng ăn cái gì cả, "Chỗ chúng ta không có đồ ăn cho trẻ thích hợp với chúng nó rồi."
"Nếu không để em đi mua chút sữa bột?", Lương Mạn nói rồi liền đi ra cửa, chỗ bọn họ tuy rằng có bán sữa bột, nhưng giá cả lại cực kỳ sang quý.
"Không cần đâu", Ninh Hữu xua tay, vội vàng kéo Lương Mạn lại, "Cho bọn nó chút thuốc dinh dưỡng là được rồi ạ."
"Bọn nó còn nhỏ như vậy, có thể uống được thuốc dinh dưỡng sao?", Lương Mạn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi mẹ", Ninh Hữu nói, "Hai đứa nhỏ này đều không phải là người thường, không cần chăn sóc chúng nó giống như trẻ con bình thường đâu ạ."
Vừa mới dứt lời, Ninh Hữu liền lấy tới một ống thuốc dinh dưỡng, mở ra đút cho Lăng Vân.
Lăng Vân ngừng một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, mặt không biểu tình nuốt một chút.
"Lăng Vân đây là không thích nhỉ", Thạch Bằng ngăn cản động tác uy ăn của Ninh Hữu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Lăng Vân, "Vẫn là để nó ăn cái khác đi, đây là thuốc dinh dưỡng chúng ta uống, sao có thể thích hợp để bọn nhỏ ăn được."
Ninh Hữu cũng đã nhìn ra, Lăng Vân xác thật là không quá thích thuốc dinh dưỡng này, chẳng qua hẳn chỉ là vấn đề về hương vị mà thôi. Ngay cả cậu cũng rất không thích hương vị của thuốc dinh dưỡng mà, thật sự là quá khó uống chết được.
"Để cho bọn nó ăn cái này đi", Kỳ Tĩnh đưa qua hai quả trái cây nộn nộn nước.
Loại trái cây này chứa cực kỳ nhiều nước, thơm ngọt trơn mềm, rất là dễ uống. Lúc trước khi bọn họ còn ở thành Vô Danh, Lăng Vân cùng Viêm Hoàng chính là ăn loại trái cây này.
Giải quyết xong vấn đề ăn cơm, vợ chồng Lương Mạn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm đứa nhỏ trong lòng, uy xong trái cây kia. Ăn no rồi, hai thằng nhóc con sức sống bắn ra bốn phía này cũng nhịn không được mà có chút mệt nhọc, mí mắt nho nhỏ tinh xảo không ngừng hạ xuống, cuối cùng lầm bầm, ngủ.
Vợ chồng Lương Mạn chăm sóc hai đứa nhỏ, đưa Lăng Vân cùng Viêm Hoàng tới phòng của bọn họ, Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh thì lại đi tới căn phòng trước kia của cậu.
"Ba mẹ từ sau khi có Lăng Vân cùng Viêm Hoàng liền vứt bỏ con trai là em luôn", Ninh Hữu nói giỡn.
"Không ngại, em còn có anh nha", Kỳ Tĩnh hôn môi Ninh Hữu một cái.
Trong ánh mắt toát ra một tia u hỏa.
"Tiểu Hữu, anh muốn em", Kỳ Tĩnh ôm vòng lấy eo Ninh Hữu, vuốt ve một chút.
Ninh Hữu cũng có chút động tình, ngửa đầu ngậm lấy môi Kỳ Tĩnh, hai người cọ xát dây dưa nhau, môi lưỡi tương giao, nước bọt tương dung.
Một cổ sóng nhiệt chợt thổi quét qua hai thân thể kề sát.
Từ sau khi hai thằng nhóc con kia giáng thế, Kỳ Tĩnh chưa từng ôm qua Ninh Hữu lần nào, cả người nghẹn một cổ dục hỏa hừng hực, gấp gáp chờ phát tiết.
Lúc này hai người phi thường thân mật, phảng phất như đã tháo một cái chốt mở ra, động tác Kỳ Tĩnh rốt cuộc bắt đầu không khống chế được.
Anh bỗng dưng chặn ngang bế Ninh Hữu đang thân mật lên, đặt lên trên giường, quay người bao phủ xuống.
"Tiểu Hữu......", Kỳ Tĩnh cởi hết quần áo của Ninh Hữu, hô hấp chậm rãi dồn dập.
Ninh Hữu thì lại nâng thân mình lên để tiện cho động tác của anh, sau khi quần áo của mình bị cởi sạch, Ninh Hữu liền đi cởi quần áo của Kỳ Tĩnh.
Đang lúc hai người đang cả người lửa nóng, một tiếng trẻ con khóc nỉ non xuyên thấu qua cánh cửa hiệu quả cách âm cực tốt, khàn cả giọng.
Mặt Kỳ Tĩnh lúc ấy liền đen sì đi.
"Viêm Hoàng làm sao vậy?", Tay Ninh Hữu đặt ở trên eo Kỳ Tĩnh lập tức thu lại, vội vã mặc quần áo.
"Nó khẳng định không có việc gì đâu, không cần phải xen vào nó, chúng ta tiếp tục đi", Kỳ Tĩnh đè thân thể Ninh Hữu lại, không muốn để cậu dậy.
"Sao có thể không có việc gì chứ", Ninh Hữu nổi giận, một tát hất văng cánh tay Kỳ Tĩnh đang ấn cậu, "Viêm Hoàng khóc thảm như vậy, anh làm cha cũng không thèm đi qua nhìn cái sao?!"
Nhìn Ninh Hữu nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, Kỳ thượng tướng cả người lửa nóng chỉ cảm thấy cõi lòng tràn đầy thê lương.
Anh đến tột cùng phải đến khi nào mới có thể hưởng thụ thế giới hai người hoàn mỹ được đây!
"Mẹ, đây là làm sao vậy?", Ninh Hữu có chút lo lắng gõ mở cửa.
"Viêm Hoàng nửa đêm đột nhiên tỉnh lại rồi khóc ầm lên, hẳn là vì không thấy được hai đứa nên có chút lo lắng đây mà", Lương Mạn đối với tập tính của trẻ con vẫn là cực kỳ hiểu rõ, nhét Viêm Hoàng vào trong lòng Ninh Hữu, "Không có việc gì, con dỗ dỗ nó chút là được rồi."
Lương Mạn nói cực kỳ chính xác, Viêm Hoàng vừa đến trong lòng Ninh Hữu liền không khóc nữa, ngược lại khanh khách mà nở nụ cười.
"Xem ra Viêm Hoàng thật sự rất nghe lời con đấy nha", Lương Mạn cười đến vui vẻ mười phần, "Vui vẻ thế đấy, cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng lên."
Ninh Hữu cũng cảm thấy trong lòng ngọt tư tư, hôn một cái trên má Viêm Hoàng.
"Viêm Hoàng thật ngoan!", Ninh Hữu khen.
"Xác thật là rất ngoan", Lời Kỳ Tĩnh không chút dao động cảm xúc truyền tới.
Tiểu Viêm Hoàng đang giả ngu bán manh trong lòng Ninh Hữu lập tức bị một câu này dọa sợ tới mức run run một cái, "Oa" một tiếng lại khóc tiếp.
"Xem ra Viêm Hoàng tựa hồ là tương đối sợ con đấy", Lương Mạn nhìn nhìn thằng nhóc con lại nhìn nhìn Kỳ Tĩnh, cảm thấy hai người này bộ dạng thì giống hệt nhau, nhưng cái tính tình thật đúng là cách xa vạn dặm.
"Ân", Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình gật đầu, "Lá gan nó tương đối nhỏ, về sau con sẽ huấn luyện lá gan của nó nhiều một chút."
"Cha con đây là đang khen con đó nha", Ninh Hữu ôm Viêm Hoàng dỗ dành, "Anh ấy rất thích con đó, con không cần sợ đâu."
Viêm Hoàng nếu như hiện tại có thể hoạt động, nhất định sẽ chuyển động bốn cái bánh xe nhỏ linh hoạt của nó nhanh chóng bỏ chạy!
Nó cùng chủ nhân hỗn đản của nó sống cùng nhau nhiều năm như vậy, chủ nhân hỗn đản kia có ý tứ gì nó có thể không biết được sao?!
Tuy rằng lấy tầm nhìn hiện tại của nó căn bản là nhìn không tới, nhưng nó vẫn hoàn toàn có thể cảm giác được sát khí lạnh băng của chủ nhân hỗn đản kia đóa nha a a!
"Nếu không anh ôm một cái đi?", Ninh Hữu dỗ Viêm Hoàng nửa ngày vẫn không thể làm cho nó ngừng khóc được, liền có chút không xác định nói với Kỳ Tĩnh, "Có lẽ Viêm Hoàng là muốn anh dỗ dỗ nó không chừng?"
Kỳ Tĩnh gật đầu, khóe miệng cong lên, "Được."
Thanh âm Viêm Hoàng im bặt, đột nhiên lại khóc lớn hơn nữa.
Ninh Hữu chần chờ một chút, Kỳ Tĩnh đã nhanh chân nhanh tay nhận lấy Viêm Hoàng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đáy mắt Viêm Hoàng, "Đừng khóc, nếu không cha dỗ dỗ con ha?"
Thanh âm Viêm Hoàng đột nhiên dừng lại, bởi vì dừng lại đột ngột mà bị nấc cụt, một tiếng tiếp một tiếng, mấy người còn lại nghe thấy mà cực kỳ đau lòng.
"Nhanh vỗ vỗ cho nó đi", Lương Mạn đau lòng nói.
Kỳ Tĩnh biết nghe lời phải vỗ vài cái cho Viêm Hoàng, thực mau Viêm Hoàng đã bình tĩnh lại, cả khuôn mặt nhỏ bởi vì mới vừa khóc mà có vẻ cực kỳ đáng thương.
"Mẹ, hiện tại Viêm Hoàng đã không có việc gì rồi, mẹ cũng ngủ thêm một hồi đi, đừng vì nó mà mệt thân", Kỳ Tĩnh nói.
"Ai, được, mẹ biết rồi", vừa nói, Lương Mạn lại tiếp nhận đứa nhỏ từ trong lòng Kỳ Tĩnh, "Hai đứa vừa trở về khẳng định là rất mệt, nhanh đi trở về ngủ đi."
"Nếu không hay là giao Viêm Hoàng cùng Lăng Vân cho bọn con mang đi, lỡ như buổi tối bọn chúng lại khóc nữa thì làm sao?", Ninh Hữu có chút không buông bỏ được hai đứa nhỏ kia.
"Bọn chúng đều rất ngoan ngoãn, hơn nữa đều đã mệt mỏi rồi, khẳng định sẽ không lại gây thêm phiền toái cho ba mẹ đâu, yên tâm đi", thời điểm Kỳ Tĩnh nói những lời này rất ý vị thâm trường mà nhìn Viêm Hoàng, Viêm Hoàng lập tức rút thân mình nhỏ lại lật qua một bên, quay mông nhỏ về phía bọn họ.
"Kỳ Tĩnh nói đúng, các con nhanh nhanh trở về ngủ đi", Lương Mạn đặt Viêm Hoàng lên trên giường, bên cạnh chính là Lăng Vân đang mở to một đôi đen lúng liếng nhìn chằm chằm Viêm Hoàng.
"Nhưng là......", Ninh Hữu còn muốn nói cái gì, lại bị Lương Mạn trực tiếp đẩy đi ra ngoài, "Nhanh trở về ngủ!"
Kỳ Tĩnh ôm lấy Ninh Hữu trở về phòng, "Hai thằng nhóc con kia khẳng định là không có việc gì đâu, em không cần lo lắng."
Ninh Hữu thở dài, "Kỳ thật em cũng biết thân thể hai đứa nó rất tốt, sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng lại vẫn luôn không nhịn được mà lo lắng."
"Không có việc gì, ngủ đi, ngày mai chúng ta đi xem mạch khoáng", Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu hôn một cái.
Lần này Kỳ Tĩnh không có triển khai vận động trước khi ngủ nữa, không phải anh không muốn, mà là Ninh Hữu rõ ràng là không có tâm tình này, thời thời khắc khắc đều đang vướng bận hai tên nhóc tì đang ở trong một căn phòng khác.
Kỳ Tĩnh thở dài, cảm giác hành trình bi thương của bản thân còn phải đi dài dài.
Cũng không biết lần tới lừa Tiểu Hữu lên giường sẽ phải mất bao lâu đây.
Ngày hôm sau, Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu vốn dĩ đang muốn trực tiếp đi tới mạch khoáng bỏ đi kia nhìn một chút, lại không nghĩ rằng Kỳ phu nhân vậy mà đã trực tiếp đi tới đây.
"Mẹ, sao mẹ nhanh như vậy đã tới đây rồi?", Kỳ Tĩnh nghi hoặc.
"Con còn nói nữa à, con dám bảo mẹ hai ngày sau phái phi thuyền tới đón con", Kỳ phu nhân lau nước mắt giận dữ nói, "Con cũng không thèm nghĩ người làm mẹ như mẹ sao có thể bỏ mặc hai đứa tự lo liệu được, ngày hôm qua con vừa liên hệ với mẹ xong, mẹ đã lập tức tìm một phi thuyền nhanh nhất chạy tới đây đấy. Di chứng phi hành làm mẹ hiện tại vẫn còn đang choáng đây!"
"Mẹ, mẹ thật là vất vả rồi", Ninh Hữu ngoan ngoãn nói.
"Tiểu Hữu ngoan, mau để mẹ nhìn xem", Kỳ phu nhân kéo Ninh Hữu đến trước mặt, đau lòng tỉ mỉ nhìn một lần, "Hiện tại con gầy đi nhiều quá, mấy ngày này đến tột cùng là con đã trải qua thế nào vậy, có phải đã chịu nhiều khổ spr lắm không?"
"Con không có chịu khổ", Ninh Hữu cười nói, "Mẹ không cần lo lắng đâu."
"Sao có thể không chịu khổ được chứ", phía sau Kỳ phu nhân truyền đến một thanh âm khác, đúng là Thạch Hoằng Tuấn, anh vừa đau lòng lại vừa tức giận, "Lúc ấy em đồng quy vu tận với quân hạm kia, sao có thể một chút thương tổn cũng không có được?"
u tì2ĝ
"Không cần", Lương Mạn cự tuyệt cậu, đôi mắt chưa từng rời khỏi Viêm Hoàng trong lòng mình một giây nào, càng nhìn càng thích, "Cháu của mẹ lớn lên cũng thật đẹp trai, có khi so với con còn đẹp hơn ấy chứ."
Ninh Hữu dở khóc dở cười, chỉ đành gật đầu, "Ân, đẹp trai hơn con nhiều."
Kỳ Tĩnh yên lặng mà dịch bên tai Ninh Hữu, dùng thanh âm mà chỉ có hai bọn họ mới có thể nghe được nói, "Thằng nhóc con kia mới khó coi, ngay cả một phần của em cũng chẳng bằng."
Ninh Hữu liếc mắt nhìn anh, "Con trai em khó coi?"
"......", Kỳ Tĩnh trầm mặc một hồi lâu, "Khá đẹp trai."
"Hai đứa nhỏ này ăn cái gì vậy", Thạch Bằng trêu đùa Lăng Vân một lúc, bỗng nhiên nhớ tới hai thằng nhóc này kể từ khi đến đây liền chưa từng ăn cái gì cả, "Chỗ chúng ta không có đồ ăn cho trẻ thích hợp với chúng nó rồi."
"Nếu không để em đi mua chút sữa bột?", Lương Mạn nói rồi liền đi ra cửa, chỗ bọn họ tuy rằng có bán sữa bột, nhưng giá cả lại cực kỳ sang quý.
"Không cần đâu", Ninh Hữu xua tay, vội vàng kéo Lương Mạn lại, "Cho bọn nó chút thuốc dinh dưỡng là được rồi ạ."
"Bọn nó còn nhỏ như vậy, có thể uống được thuốc dinh dưỡng sao?", Lương Mạn có chút lo lắng.
"Yên tâm đi mẹ", Ninh Hữu nói, "Hai đứa nhỏ này đều không phải là người thường, không cần chăn sóc chúng nó giống như trẻ con bình thường đâu ạ."
Vừa mới dứt lời, Ninh Hữu liền lấy tới một ống thuốc dinh dưỡng, mở ra đút cho Lăng Vân.
Lăng Vân ngừng một chút, sau đó khuôn mặt nhỏ nhăn thành một cục, mặt không biểu tình nuốt một chút.
"Lăng Vân đây là không thích nhỉ", Thạch Bằng ngăn cản động tác uy ăn của Ninh Hữu, sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Lăng Vân, "Vẫn là để nó ăn cái khác đi, đây là thuốc dinh dưỡng chúng ta uống, sao có thể thích hợp để bọn nhỏ ăn được."
Ninh Hữu cũng đã nhìn ra, Lăng Vân xác thật là không quá thích thuốc dinh dưỡng này, chẳng qua hẳn chỉ là vấn đề về hương vị mà thôi. Ngay cả cậu cũng rất không thích hương vị của thuốc dinh dưỡng mà, thật sự là quá khó uống chết được.
"Để cho bọn nó ăn cái này đi", Kỳ Tĩnh đưa qua hai quả trái cây nộn nộn nước.
Loại trái cây này chứa cực kỳ nhiều nước, thơm ngọt trơn mềm, rất là dễ uống. Lúc trước khi bọn họ còn ở thành Vô Danh, Lăng Vân cùng Viêm Hoàng chính là ăn loại trái cây này.
Giải quyết xong vấn đề ăn cơm, vợ chồng Lương Mạn liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm đứa nhỏ trong lòng, uy xong trái cây kia. Ăn no rồi, hai thằng nhóc con sức sống bắn ra bốn phía này cũng nhịn không được mà có chút mệt nhọc, mí mắt nho nhỏ tinh xảo không ngừng hạ xuống, cuối cùng lầm bầm, ngủ.
Vợ chồng Lương Mạn chăm sóc hai đứa nhỏ, đưa Lăng Vân cùng Viêm Hoàng tới phòng của bọn họ, Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh thì lại đi tới căn phòng trước kia của cậu.
"Ba mẹ từ sau khi có Lăng Vân cùng Viêm Hoàng liền vứt bỏ con trai là em luôn", Ninh Hữu nói giỡn.
"Không ngại, em còn có anh nha", Kỳ Tĩnh hôn môi Ninh Hữu một cái.
Trong ánh mắt toát ra một tia u hỏa.
"Tiểu Hữu, anh muốn em", Kỳ Tĩnh ôm vòng lấy eo Ninh Hữu, vuốt ve một chút.
Ninh Hữu cũng có chút động tình, ngửa đầu ngậm lấy môi Kỳ Tĩnh, hai người cọ xát dây dưa nhau, môi lưỡi tương giao, nước bọt tương dung.
Một cổ sóng nhiệt chợt thổi quét qua hai thân thể kề sát.
Từ sau khi hai thằng nhóc con kia giáng thế, Kỳ Tĩnh chưa từng ôm qua Ninh Hữu lần nào, cả người nghẹn một cổ dục hỏa hừng hực, gấp gáp chờ phát tiết.
Lúc này hai người phi thường thân mật, phảng phất như đã tháo một cái chốt mở ra, động tác Kỳ Tĩnh rốt cuộc bắt đầu không khống chế được.
Anh bỗng dưng chặn ngang bế Ninh Hữu đang thân mật lên, đặt lên trên giường, quay người bao phủ xuống.
"Tiểu Hữu......", Kỳ Tĩnh cởi hết quần áo của Ninh Hữu, hô hấp chậm rãi dồn dập.
Ninh Hữu thì lại nâng thân mình lên để tiện cho động tác của anh, sau khi quần áo của mình bị cởi sạch, Ninh Hữu liền đi cởi quần áo của Kỳ Tĩnh.
Đang lúc hai người đang cả người lửa nóng, một tiếng trẻ con khóc nỉ non xuyên thấu qua cánh cửa hiệu quả cách âm cực tốt, khàn cả giọng.
Mặt Kỳ Tĩnh lúc ấy liền đen sì đi.
"Viêm Hoàng làm sao vậy?", Tay Ninh Hữu đặt ở trên eo Kỳ Tĩnh lập tức thu lại, vội vã mặc quần áo.
"Nó khẳng định không có việc gì đâu, không cần phải xen vào nó, chúng ta tiếp tục đi", Kỳ Tĩnh đè thân thể Ninh Hữu lại, không muốn để cậu dậy.
"Sao có thể không có việc gì chứ", Ninh Hữu nổi giận, một tát hất văng cánh tay Kỳ Tĩnh đang ấn cậu, "Viêm Hoàng khóc thảm như vậy, anh làm cha cũng không thèm đi qua nhìn cái sao?!"
Nhìn Ninh Hữu nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài, Kỳ thượng tướng cả người lửa nóng chỉ cảm thấy cõi lòng tràn đầy thê lương.
Anh đến tột cùng phải đến khi nào mới có thể hưởng thụ thế giới hai người hoàn mỹ được đây!
"Mẹ, đây là làm sao vậy?", Ninh Hữu có chút lo lắng gõ mở cửa.
"Viêm Hoàng nửa đêm đột nhiên tỉnh lại rồi khóc ầm lên, hẳn là vì không thấy được hai đứa nên có chút lo lắng đây mà", Lương Mạn đối với tập tính của trẻ con vẫn là cực kỳ hiểu rõ, nhét Viêm Hoàng vào trong lòng Ninh Hữu, "Không có việc gì, con dỗ dỗ nó chút là được rồi."
Lương Mạn nói cực kỳ chính xác, Viêm Hoàng vừa đến trong lòng Ninh Hữu liền không khóc nữa, ngược lại khanh khách mà nở nụ cười.
"Xem ra Viêm Hoàng thật sự rất nghe lời con đấy nha", Lương Mạn cười đến vui vẻ mười phần, "Vui vẻ thế đấy, cả khuôn mặt nhỏ đều đỏ bừng lên."
Ninh Hữu cũng cảm thấy trong lòng ngọt tư tư, hôn một cái trên má Viêm Hoàng.
"Viêm Hoàng thật ngoan!", Ninh Hữu khen.
"Xác thật là rất ngoan", Lời Kỳ Tĩnh không chút dao động cảm xúc truyền tới.
Tiểu Viêm Hoàng đang giả ngu bán manh trong lòng Ninh Hữu lập tức bị một câu này dọa sợ tới mức run run một cái, "Oa" một tiếng lại khóc tiếp.
"Xem ra Viêm Hoàng tựa hồ là tương đối sợ con đấy", Lương Mạn nhìn nhìn thằng nhóc con lại nhìn nhìn Kỳ Tĩnh, cảm thấy hai người này bộ dạng thì giống hệt nhau, nhưng cái tính tình thật đúng là cách xa vạn dặm.
"Ân", Kỳ Tĩnh mặt không biểu tình gật đầu, "Lá gan nó tương đối nhỏ, về sau con sẽ huấn luyện lá gan của nó nhiều một chút."
"Cha con đây là đang khen con đó nha", Ninh Hữu ôm Viêm Hoàng dỗ dành, "Anh ấy rất thích con đó, con không cần sợ đâu."
Viêm Hoàng nếu như hiện tại có thể hoạt động, nhất định sẽ chuyển động bốn cái bánh xe nhỏ linh hoạt của nó nhanh chóng bỏ chạy!
Nó cùng chủ nhân hỗn đản của nó sống cùng nhau nhiều năm như vậy, chủ nhân hỗn đản kia có ý tứ gì nó có thể không biết được sao?!
Tuy rằng lấy tầm nhìn hiện tại của nó căn bản là nhìn không tới, nhưng nó vẫn hoàn toàn có thể cảm giác được sát khí lạnh băng của chủ nhân hỗn đản kia đóa nha a a!
"Nếu không anh ôm một cái đi?", Ninh Hữu dỗ Viêm Hoàng nửa ngày vẫn không thể làm cho nó ngừng khóc được, liền có chút không xác định nói với Kỳ Tĩnh, "Có lẽ Viêm Hoàng là muốn anh dỗ dỗ nó không chừng?"
Kỳ Tĩnh gật đầu, khóe miệng cong lên, "Được."
Thanh âm Viêm Hoàng im bặt, đột nhiên lại khóc lớn hơn nữa.
Ninh Hữu chần chờ một chút, Kỳ Tĩnh đã nhanh chân nhanh tay nhận lấy Viêm Hoàng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía đáy mắt Viêm Hoàng, "Đừng khóc, nếu không cha dỗ dỗ con ha?"
Thanh âm Viêm Hoàng đột nhiên dừng lại, bởi vì dừng lại đột ngột mà bị nấc cụt, một tiếng tiếp một tiếng, mấy người còn lại nghe thấy mà cực kỳ đau lòng.
"Nhanh vỗ vỗ cho nó đi", Lương Mạn đau lòng nói.
Kỳ Tĩnh biết nghe lời phải vỗ vài cái cho Viêm Hoàng, thực mau Viêm Hoàng đã bình tĩnh lại, cả khuôn mặt nhỏ bởi vì mới vừa khóc mà có vẻ cực kỳ đáng thương.
"Mẹ, hiện tại Viêm Hoàng đã không có việc gì rồi, mẹ cũng ngủ thêm một hồi đi, đừng vì nó mà mệt thân", Kỳ Tĩnh nói.
"Ai, được, mẹ biết rồi", vừa nói, Lương Mạn lại tiếp nhận đứa nhỏ từ trong lòng Kỳ Tĩnh, "Hai đứa vừa trở về khẳng định là rất mệt, nhanh đi trở về ngủ đi."
"Nếu không hay là giao Viêm Hoàng cùng Lăng Vân cho bọn con mang đi, lỡ như buổi tối bọn chúng lại khóc nữa thì làm sao?", Ninh Hữu có chút không buông bỏ được hai đứa nhỏ kia.
"Bọn chúng đều rất ngoan ngoãn, hơn nữa đều đã mệt mỏi rồi, khẳng định sẽ không lại gây thêm phiền toái cho ba mẹ đâu, yên tâm đi", thời điểm Kỳ Tĩnh nói những lời này rất ý vị thâm trường mà nhìn Viêm Hoàng, Viêm Hoàng lập tức rút thân mình nhỏ lại lật qua một bên, quay mông nhỏ về phía bọn họ.
"Kỳ Tĩnh nói đúng, các con nhanh nhanh trở về ngủ đi", Lương Mạn đặt Viêm Hoàng lên trên giường, bên cạnh chính là Lăng Vân đang mở to một đôi đen lúng liếng nhìn chằm chằm Viêm Hoàng.
"Nhưng là......", Ninh Hữu còn muốn nói cái gì, lại bị Lương Mạn trực tiếp đẩy đi ra ngoài, "Nhanh trở về ngủ!"
Kỳ Tĩnh ôm lấy Ninh Hữu trở về phòng, "Hai thằng nhóc con kia khẳng định là không có việc gì đâu, em không cần lo lắng."
Ninh Hữu thở dài, "Kỳ thật em cũng biết thân thể hai đứa nó rất tốt, sẽ không xảy ra vấn đề gì, nhưng lại vẫn luôn không nhịn được mà lo lắng."
"Không có việc gì, ngủ đi, ngày mai chúng ta đi xem mạch khoáng", Kỳ Tĩnh ôm Ninh Hữu hôn một cái.
Lần này Kỳ Tĩnh không có triển khai vận động trước khi ngủ nữa, không phải anh không muốn, mà là Ninh Hữu rõ ràng là không có tâm tình này, thời thời khắc khắc đều đang vướng bận hai tên nhóc tì đang ở trong một căn phòng khác.
Kỳ Tĩnh thở dài, cảm giác hành trình bi thương của bản thân còn phải đi dài dài.
Cũng không biết lần tới lừa Tiểu Hữu lên giường sẽ phải mất bao lâu đây.
Ngày hôm sau, Kỳ Tĩnh cùng Ninh Hữu vốn dĩ đang muốn trực tiếp đi tới mạch khoáng bỏ đi kia nhìn một chút, lại không nghĩ rằng Kỳ phu nhân vậy mà đã trực tiếp đi tới đây.
"Mẹ, sao mẹ nhanh như vậy đã tới đây rồi?", Kỳ Tĩnh nghi hoặc.
"Con còn nói nữa à, con dám bảo mẹ hai ngày sau phái phi thuyền tới đón con", Kỳ phu nhân lau nước mắt giận dữ nói, "Con cũng không thèm nghĩ người làm mẹ như mẹ sao có thể bỏ mặc hai đứa tự lo liệu được, ngày hôm qua con vừa liên hệ với mẹ xong, mẹ đã lập tức tìm một phi thuyền nhanh nhất chạy tới đây đấy. Di chứng phi hành làm mẹ hiện tại vẫn còn đang choáng đây!"
"Mẹ, mẹ thật là vất vả rồi", Ninh Hữu ngoan ngoãn nói.
"Tiểu Hữu ngoan, mau để mẹ nhìn xem", Kỳ phu nhân kéo Ninh Hữu đến trước mặt, đau lòng tỉ mỉ nhìn một lần, "Hiện tại con gầy đi nhiều quá, mấy ngày này đến tột cùng là con đã trải qua thế nào vậy, có phải đã chịu nhiều khổ spr lắm không?"
"Con không có chịu khổ", Ninh Hữu cười nói, "Mẹ không cần lo lắng đâu."
"Sao có thể không chịu khổ được chứ", phía sau Kỳ phu nhân truyền đến một thanh âm khác, đúng là Thạch Hoằng Tuấn, anh vừa đau lòng lại vừa tức giận, "Lúc ấy em đồng quy vu tận với quân hạm kia, sao có thể một chút thương tổn cũng không có được?"
u tì2ĝ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất