Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 145
Cảnh vệ kia đau đớn nghiêng đầu, thấy được một cánh tay dài mang theo kim châm, ngay sau đó anh ta liền té xỉu trên mặt đất.
......
Kỳ phu nhân đang nói chuyện cùng Lương Mạn, vị cảnh vệ lúc trước đi theo người phụ nữ trung niên kia cũng đã trở lại, "Phu nhân, người kia không có vấn đề."
"Được", Kỳ phu nhân gật đầu. Vốn dĩ việc này chỉ là trong lòng bà nghi ngờ suy đoán, nếu không có chuyện gì thì bà liền an tâm rồi.
Buổi hôn lễ cùng tiệc vui của hai người Ninh Hữu được phát sóng trực tiếp suốt sáu tiếng đồng hồ, từ khi bắt đầu phát sóng trực tiếp cho đến khi kết thúc, các võng hữu quan sát đều vẫn luôn không hề ít đi, thậm chí còn có tư thế càng ngày càng nhiều. Thẳng đến cuối cùng khi hai người Ninh Hữu Kỳ Tĩnh chào hỏi mọi người nói tạm biệt, chúng võng hữu mới vừa thỏa mãn lại vừa tiếc nuối.
"Không có việc gì, lúc tới Tương Vương Tinh chúng tôi còn sẽ làm một hồi hôn lễ nữa", Ninh Hữu cười tủm tỉm nói, "Trường hợp khi đó sẽ lớn hơn nhiều so với hiện tại nhiều, hy vọng mọi người vẫn luôn chú ý. Nói không chừng sẽ phát bao lì xì nha ~"
Một câu cuối cùng là Ninh Hữu học của Tưởng An, sau khi Tưởng An biết cậu định làm hôn lễ thì vẫn luôn khuyến khích cậu phát bao lì xì ở trên phát sóng trực tiếp.
Các võng hữu vừa nghe thấy những lời này, tức khắc sôi trào, ngao ngao kêu không ngừng.
Chờ khi hôn lễ thật vất vả mới kết thúc, cũng đã tới chạng vạng, sắc trời cũng đen xuống.
"Được rồi, hôm nay là ngày tân hôn của hai đứa các con, chúng ta sẽ không quấy rầy các con nữa", Kỳ phu nhân nói, nhớ tới chuyện xấu lần trước bọn họ thử quần áo nháo ra thì liền xấu hổ không thôi. Nghĩ đến cũng phải, dù sao cũng là hai người trẻ tuổi, thời gian dài không gặp, lại có hai thằng nhóc con quấy rối, bản thân không có biện pháp nào ở chung với nhau được, kích động một chút cũng là có thể hiểu được.
Sắc mặt Ninh Hữu không khỏi đỏ lên.
"Vậy Viêm Hoàng cùng Lăng Vân liền nhờ vả mọi người rồi", Kỳ Tĩnh nói.
"Con đứa nhỏ này nói chuyện sao lại càng ngày càng khách khí như vậy, đều đã là người nhà cả rồi, sao vẫn còn dùng hai chữ nhờ vả nữa chứ", Lương Mạn giả vờ tức giận nói, "Hơn nữa hai đứa nhỏ này cũng là cháu của mẹ, chúng ta không chăm sóc thì ai chăm sóc đây!"
Kỳ Tĩnh biết sai, vội vàng kiểm điểm.
"Được rồi, các con đi đi, hôm nay chính là ngày đại hỉ, chúng ta cũng không thể trì hoãn được. Đi thôi, thông gia!", Lương Mạn tiếp đón Kỳ phu nhân cùng nhau rời đi, để không gian lại cho phu thê mới tân hôn hai người.
Hai người Kỳ Tĩnh tiến vào giữa tân phòng, bởi vì là kết hôn, so với bình thường cũng rất có khác biệt, bố trí cực kỳ vui vẻ.
Khăn trải giường màu đỏ rực, chăn màu đỏ rực, thậm chí ngay cả đèn chiếu sáng trên nóc nhà cũng bố trí lồng đèn màu đỏ rực, ánh sáng sáng ngời xuyên thấu qua cái lồng đèn màu đỏ kia chiếu ra ấm áp lại có chút ái muội.
"Hôm nay chúng ta rốt cuộc cũng kết hôn rồi", Ninh Hữu ôm eo Kỳ Tĩnh, gác cằm lên trên vai anh, "Chẳng qua lúc trước không biết, cho rằng kết hôn là một chuyện đặc biệt cao hứng, hiện tại kết hôn một lần em mới biết được cử hành một nghi thức như vậy thì có bao nhiêu mệt."
"Quả thực so với chiến đấu cơ giáp với anh suốt sáu tiếng đồng hồ thì còn muốn mệt hơn", Ninh Hữu hữu khí vô lực nói, ỷ vào Kỳ Tĩnh ôm cậu, cậu đem trọng lượng toàn thân mình đều đè tới trên người anh, "Không được, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi. Tưởng tượng đến lúc trở về Tương Vương Tinh chúng ta còn phải làm lại một lần nữa quả thực là sống không bằng chết mà."
Kỳ Tĩnh chặn ngang bế Ninh Hữu phảng phất như không có xương cốt lên, thả trên cái giường đỏ thẫm, khẽ hôn cái trán cậu một cái, "Tuy rằng xác thật là rất mệt, nhưng là Tiểu Hữu không phải cũng rất vui vẻ sao?"
Ninh Hữu gật gật đầu, đôi tay ôm lấy Kỳ Tĩnh đang chống ở phía trên thân thể mình, đem tay đáp ở trên cổ anh, mặt mày hớn hở, "Xác thật là rất vui vẻ, bọn họ đều rất nhiệt tình, em chưa bao giờ biết được nhiều người chú ý cùng chúc phúc như vậy là một chuyện hạnh phúc như thế."
"Tuy rằng có vài người đầu óc không ổn lắm, nhưng đại bộ phận người đều là tri ân báo đáp cả, chân thành khả kính, bọn họ đáng giá để chúng ta bảo hộ", Kỳ Tĩnh nói.
Lúc ấy Ninh Hữu đồng quy vu tận cùng chiến hạm của quân địch, chủ yếu là bởi vì nhìn thấy hiện thực quá mức tàn khốc, cậu có chút không đành lòng, hơn nữa ở trên Tương Vương Tinh cũng có người nhà của mình, cậu không thể để cho bọn họ chịu thương tổn được. Ninh Hữu chưa bao giờ suy xét đến những người không có chút quan hệ nào với mình cả, lại không nghĩ rằng vậy mà sẽ thu được cảm kích chúc phúc nồng hậu như thế, cái này làm cho cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác sứ mệnh.
Cậu muốn bảo hộ bọn họ.
Nhìn Ninh Hữu ở dưới thân mình đang lâm vào trầm tư, Kỳ Tĩnh cũng không có nói gì quấy rầy cậu.
"Anh làm gì đó?!", thời điểm Ninh Hữu từ trong suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, liền phát hiện bản thân đã trơn bóng, có chút nổi giận.
"Hiện tại đã là buổi tối rồi, chúng ta vừa mới kết hôn", Kỳ Tĩnh cười nói, "Tự nhiên là nên làm một ít chuyện vợ chồng tân hôn nên làm thôi."
Vừa mới dứt lời, Kỳ Tĩnh đã hôn lên môi Ninh Hữu, trằn trọc triền miên.
Không biết có phải là do đêm tân hôn hay không, đêm đó Kỳ Tĩnh dị thường hưng phấn, Ninh Hữu từ ban đầu còn ngượng ngùng kháng cự, đến sau lại đầu nhập vào, mãi cho đến cuối cùng vô lực xin tha, gian khổ trong suốt quá trình đó cũng không tiện nói nhiều.
Tới ngày hôm sau, Kỳ Tĩnh bộ dáng tinh thần sáng láng, mặc cho ai cũng có thể phát hiện tâm tình của anh cực tốt.
"Chúng ta lại nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày, chờ vài ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát đi Tương Vương Tinh", bởi vì chuyện đã làm mình lo lắng suốt mấy năm (hôn sự của Kỳ Tĩnh) đã được giải quyết, tâm tình Kỳ phu nhân cực kỳ tốt, thậm chí nhìn qua cũng như trẻ lại vài tuổi.
"Được", mọi người đều đồng ý.
"Nhưng mà hai đứa Viêm Hoàng còn nhỏ như vậy, ngồi phi thuyền vũ trụ thực sự không có vấn đề gì sao?", Lương Mạn có chút lo lắng.
"Không có việc gì", Kỳ Tĩnh trả lời. Hiện tại chỉ có rất ít trẻ con không thích ứng được với hoàn cảnh trong phi thuyền vũ trụ, huống chi hai đứa Lăng Vân cùng Viêm Hoàng còn là linh thân, đừng nói là ngồi phi thuyền vũ trụ, chỉ sợ có ném hai đứa nó vào trong vũ trụ thì chắc cũng không có việc gì.
Mấy người thương lượng một chút hành trình kế tiếp, còn có chi tiết chuẩn bị hôn lễ sau khi đã tới Tương Vương Tinh. Ninh Hữu vừa nghe mấy cái này trong đầu liền có chút lớn, nói mình cần danh sách khách mời xong liền tìm lấy cớ trốn ra ngoài.
"Kết hôn thôi mà có cần phải mệt như bò thế không", Ninh Hữu nói với Kỳ Tĩnh cùng ra theo, hơi có chút khóc không ra nước mắt.
"Cả đời cũng chỉ có một lần này thôi, tự nhiên là phải khắc sâu ấn tượng một chút rồi", Kỳ Tĩnh trêu chọc nói.
"Đúng rồi, chuyện linh mạch đã có hồi âm chưa?", Ninh Hữu bỗng nhiên nhớ tới, nếu như mấy ngày nữa bọn họ phải đi, linh mạch tạm thời sẽ không có biện pháp nào chú ý đến rồi.
"Phụ thân nói bên trên đã hạ mệnh lệnh, thương nghị công việc khai thác cùng an trí nhân viên", Kỳ Tĩnh nói, "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là trong vòng một tháng sẽ chế định ra phương án hoàn chỉnh thôi."
Vốn Kỳ Tĩnh định chuẩn bị sau khi trở về Tương Vương Tinh báo cáo công tác thì sẽ lại đi báo chuyện này lên, nhưng bởi vì hôn lễ của hai người sẽ tiêu phí không ít thời gian, chỉ sợ trong một khoảng thời gian sẽ không có biện pháp nào tập trung lực chú ý trên linh mạch dược. Vì thế, Kỳ Tĩnh liền đem hết tất cả mọi chuyện về linh mạch này cùng với những việc bọn họ đã trải qua ở dị không gian nói cho phụ thân của anh Kỳ Quốc Viễn, để ông đi xử lí chuyện này.
Kỳ Quốc Viễn ban đầu khi nghe đến chuyện tu chân thì dị thường kinh ngạc, thẳng đến khi Kỳ Tĩnh xuyên thấu qua máy liên lạc mà triển lãm một chút thực lực hiện tại của mình, Kỳ Quốc Viễn mới hoàn toàn tin tưởng. Mà sau khi xác nhận mức độ đáng tin điều mà Kỳ Tĩnh nói, Kỳ Quốc Viễn lại càng thêm gấp không chờ nổi đối với linh mạch trên tinh cầu Hòa Tân.
Vào mấy trăm năm trước, Triệt Na Đế Quốc cũng không phải như cái dạng hiện tại, theo tư liệu lịch sử ghi lại, màu xanh biếc tràn ngập toàn bộ tinh tế, sinh cơ bừng bừng lục ý dạt dào, không giống như hiện tại, thậm chí cả rau dưa mới mẻ cũng biến thành hàng xa xỉ.
Triệt Na Đế Quốc vẫn luôn tìm kiếm phương thức làm sao để thực vật càng thích hợp với sinh tồn cùng sinh sản, nhưng chưa từng thành công qua.
Hiện giờ Kỳ Quốc Viễn đã biết được cách có thể giải quyết được loại tình trạng hiện tại này, tự nhiên là mười phần kinh hỉ, tỏ vẻ chuyện này do ông toàn quyền xử lý, không cần phải để bọn Kỳ Tĩnh lo lắng.
"Nếu đã có phương án, vậy là cứ làm đi", Ninh Hữu gật đầu, "Chẳng qua trước đó chúng ta phải đến mạch khoáng một chuyến trước đã, thu thập hết số linh thạch mà chúng ta yêu cầu. Nếu không một khi chúng ta ở bên ngoài quá lâu, thể lực linh lực căn bản sẽ không có cách nào thỏa mãn được."
"Được."
Bởi vì mấy ngày sau bọn họ sẽ phải rời khỏi tinh cầu Hòa Tân, tại trong hai ngày này Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh đều hao phí hết thời gian ở trong linh mạch. Trên người hai người đều có nhẫn không gian, có thể tồn trữ một số lượng lớn linh thạch, cho nên tất cả những gì bọn họ phải làm chính là có thể khai thác được bao nhiều thì cố khai thác được bấy nhiêu.
Chẳng qua thời điểm khai thác Ninh Hữu có chút buồn bực, bởi vì hiện tại cậu không có công cụ tiện tay, mỗi lần khai thác linh thạch cậu đều phải dùng linh lực mạnh mẽ của mình đột phá, tuy rằng có đề cao nhất định đối với lực khống chế của cậu, nhưng như thế cũng rất là biệt nữu. Mỗi khi đến lúc đó, Ninh Hữu liền dị thường hoài niệm Lăng Vân có thể biến thành xẻng nhỏ, đáng tiếc hiện tại Lăng Vân đã thành con mình rồi, mà nguyên thân pháp khí của cậu cũng thành Linh Khí bản mạng của Lăng Vân.
Ninh Hữu thầm than một tiếng, xem ra là thời điểm nên tự luyện chế một vũ khí thích hợp cho mình rồi.
Nếu không phải thời gian quá chặt, Ninh Hữu hận không thể ngay hiện tại liền tự làm cho mình một phen pháp khí dùng để đào quặng!
Bên chỗ Ninh Hữu có chút không thuận tay, bên này Kỳ Tĩnh cũng chẳng tốt chỗ nào. Tuy rằng tu vi Kỳ Tĩnh không tồi, nhưng dù sao thì cũng chưa từng trải qua loại việc đào quặng có hàm lượng kỹ thuật này, chẳng qua quen tay hay việc, từ thời điểm vừa mới bắt đầu còn nửa giờ cũng chẳng chia lìa được một khối linh thạch, đến bây giờ đã có thể sử dụng linh lực cùng một lúc chia lìa linh thạch lớn mấy chục mét vuông, cuối cùng Kỳ Tĩnh thu hoạch cũng coi như không tồi.
Trước khi đi, hai người bọn họ còn tách ra mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm nữa.
"Đáng tiếc chỗ chúng ta là bên ngoài linh mạch, phẩm chất linh thạch không quá tốt", Ninh Hữu có chút tiếc nuối nói, "Tới chỗ gần trung tâm hơn,phẩm chất linh thạch khẳng định sẽ đặc biệt tốt. Nói không chừng còn có thể có linh thạch cực phẩm ấy chứ."
"Không ngại, chờ sau này chúng ta còn có thể lại trở về nữa", Kỳ Tĩnh nói, "Đợi sau khi người được phái tới khai quật đến một trình độ nhất định thì chúng ta lại trở về, đến lúc đó nhất định sẽ tốt hơn nhiều."
Ninh Hữu gật đầu, "Chẳng qua cũng may là linh thạch chúng ta khai quật lần này đã đủ cho chúng ta dùng được không ít thời gian rồi."
Ngày hôm sau, bọn họ liền đi phi thuyền vũ trụ bay về phía Tương Vương Tinh.
Sau khi trải qua hai ngày trên phi thuyền vũ trụ, bọn họ rốt cuộc cũng hạ xuống đất.
......
Kỳ phu nhân đang nói chuyện cùng Lương Mạn, vị cảnh vệ lúc trước đi theo người phụ nữ trung niên kia cũng đã trở lại, "Phu nhân, người kia không có vấn đề."
"Được", Kỳ phu nhân gật đầu. Vốn dĩ việc này chỉ là trong lòng bà nghi ngờ suy đoán, nếu không có chuyện gì thì bà liền an tâm rồi.
Buổi hôn lễ cùng tiệc vui của hai người Ninh Hữu được phát sóng trực tiếp suốt sáu tiếng đồng hồ, từ khi bắt đầu phát sóng trực tiếp cho đến khi kết thúc, các võng hữu quan sát đều vẫn luôn không hề ít đi, thậm chí còn có tư thế càng ngày càng nhiều. Thẳng đến cuối cùng khi hai người Ninh Hữu Kỳ Tĩnh chào hỏi mọi người nói tạm biệt, chúng võng hữu mới vừa thỏa mãn lại vừa tiếc nuối.
"Không có việc gì, lúc tới Tương Vương Tinh chúng tôi còn sẽ làm một hồi hôn lễ nữa", Ninh Hữu cười tủm tỉm nói, "Trường hợp khi đó sẽ lớn hơn nhiều so với hiện tại nhiều, hy vọng mọi người vẫn luôn chú ý. Nói không chừng sẽ phát bao lì xì nha ~"
Một câu cuối cùng là Ninh Hữu học của Tưởng An, sau khi Tưởng An biết cậu định làm hôn lễ thì vẫn luôn khuyến khích cậu phát bao lì xì ở trên phát sóng trực tiếp.
Các võng hữu vừa nghe thấy những lời này, tức khắc sôi trào, ngao ngao kêu không ngừng.
Chờ khi hôn lễ thật vất vả mới kết thúc, cũng đã tới chạng vạng, sắc trời cũng đen xuống.
"Được rồi, hôm nay là ngày tân hôn của hai đứa các con, chúng ta sẽ không quấy rầy các con nữa", Kỳ phu nhân nói, nhớ tới chuyện xấu lần trước bọn họ thử quần áo nháo ra thì liền xấu hổ không thôi. Nghĩ đến cũng phải, dù sao cũng là hai người trẻ tuổi, thời gian dài không gặp, lại có hai thằng nhóc con quấy rối, bản thân không có biện pháp nào ở chung với nhau được, kích động một chút cũng là có thể hiểu được.
Sắc mặt Ninh Hữu không khỏi đỏ lên.
"Vậy Viêm Hoàng cùng Lăng Vân liền nhờ vả mọi người rồi", Kỳ Tĩnh nói.
"Con đứa nhỏ này nói chuyện sao lại càng ngày càng khách khí như vậy, đều đã là người nhà cả rồi, sao vẫn còn dùng hai chữ nhờ vả nữa chứ", Lương Mạn giả vờ tức giận nói, "Hơn nữa hai đứa nhỏ này cũng là cháu của mẹ, chúng ta không chăm sóc thì ai chăm sóc đây!"
Kỳ Tĩnh biết sai, vội vàng kiểm điểm.
"Được rồi, các con đi đi, hôm nay chính là ngày đại hỉ, chúng ta cũng không thể trì hoãn được. Đi thôi, thông gia!", Lương Mạn tiếp đón Kỳ phu nhân cùng nhau rời đi, để không gian lại cho phu thê mới tân hôn hai người.
Hai người Kỳ Tĩnh tiến vào giữa tân phòng, bởi vì là kết hôn, so với bình thường cũng rất có khác biệt, bố trí cực kỳ vui vẻ.
Khăn trải giường màu đỏ rực, chăn màu đỏ rực, thậm chí ngay cả đèn chiếu sáng trên nóc nhà cũng bố trí lồng đèn màu đỏ rực, ánh sáng sáng ngời xuyên thấu qua cái lồng đèn màu đỏ kia chiếu ra ấm áp lại có chút ái muội.
"Hôm nay chúng ta rốt cuộc cũng kết hôn rồi", Ninh Hữu ôm eo Kỳ Tĩnh, gác cằm lên trên vai anh, "Chẳng qua lúc trước không biết, cho rằng kết hôn là một chuyện đặc biệt cao hứng, hiện tại kết hôn một lần em mới biết được cử hành một nghi thức như vậy thì có bao nhiêu mệt."
"Quả thực so với chiến đấu cơ giáp với anh suốt sáu tiếng đồng hồ thì còn muốn mệt hơn", Ninh Hữu hữu khí vô lực nói, ỷ vào Kỳ Tĩnh ôm cậu, cậu đem trọng lượng toàn thân mình đều đè tới trên người anh, "Không được, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi. Tưởng tượng đến lúc trở về Tương Vương Tinh chúng ta còn phải làm lại một lần nữa quả thực là sống không bằng chết mà."
Kỳ Tĩnh chặn ngang bế Ninh Hữu phảng phất như không có xương cốt lên, thả trên cái giường đỏ thẫm, khẽ hôn cái trán cậu một cái, "Tuy rằng xác thật là rất mệt, nhưng là Tiểu Hữu không phải cũng rất vui vẻ sao?"
Ninh Hữu gật gật đầu, đôi tay ôm lấy Kỳ Tĩnh đang chống ở phía trên thân thể mình, đem tay đáp ở trên cổ anh, mặt mày hớn hở, "Xác thật là rất vui vẻ, bọn họ đều rất nhiệt tình, em chưa bao giờ biết được nhiều người chú ý cùng chúc phúc như vậy là một chuyện hạnh phúc như thế."
"Tuy rằng có vài người đầu óc không ổn lắm, nhưng đại bộ phận người đều là tri ân báo đáp cả, chân thành khả kính, bọn họ đáng giá để chúng ta bảo hộ", Kỳ Tĩnh nói.
Lúc ấy Ninh Hữu đồng quy vu tận cùng chiến hạm của quân địch, chủ yếu là bởi vì nhìn thấy hiện thực quá mức tàn khốc, cậu có chút không đành lòng, hơn nữa ở trên Tương Vương Tinh cũng có người nhà của mình, cậu không thể để cho bọn họ chịu thương tổn được. Ninh Hữu chưa bao giờ suy xét đến những người không có chút quan hệ nào với mình cả, lại không nghĩ rằng vậy mà sẽ thu được cảm kích chúc phúc nồng hậu như thế, cái này làm cho cậu bỗng nhiên có một loại cảm giác sứ mệnh.
Cậu muốn bảo hộ bọn họ.
Nhìn Ninh Hữu ở dưới thân mình đang lâm vào trầm tư, Kỳ Tĩnh cũng không có nói gì quấy rầy cậu.
"Anh làm gì đó?!", thời điểm Ninh Hữu từ trong suy nghĩ của mình tỉnh táo lại, liền phát hiện bản thân đã trơn bóng, có chút nổi giận.
"Hiện tại đã là buổi tối rồi, chúng ta vừa mới kết hôn", Kỳ Tĩnh cười nói, "Tự nhiên là nên làm một ít chuyện vợ chồng tân hôn nên làm thôi."
Vừa mới dứt lời, Kỳ Tĩnh đã hôn lên môi Ninh Hữu, trằn trọc triền miên.
Không biết có phải là do đêm tân hôn hay không, đêm đó Kỳ Tĩnh dị thường hưng phấn, Ninh Hữu từ ban đầu còn ngượng ngùng kháng cự, đến sau lại đầu nhập vào, mãi cho đến cuối cùng vô lực xin tha, gian khổ trong suốt quá trình đó cũng không tiện nói nhiều.
Tới ngày hôm sau, Kỳ Tĩnh bộ dáng tinh thần sáng láng, mặc cho ai cũng có thể phát hiện tâm tình của anh cực tốt.
"Chúng ta lại nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày, chờ vài ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát đi Tương Vương Tinh", bởi vì chuyện đã làm mình lo lắng suốt mấy năm (hôn sự của Kỳ Tĩnh) đã được giải quyết, tâm tình Kỳ phu nhân cực kỳ tốt, thậm chí nhìn qua cũng như trẻ lại vài tuổi.
"Được", mọi người đều đồng ý.
"Nhưng mà hai đứa Viêm Hoàng còn nhỏ như vậy, ngồi phi thuyền vũ trụ thực sự không có vấn đề gì sao?", Lương Mạn có chút lo lắng.
"Không có việc gì", Kỳ Tĩnh trả lời. Hiện tại chỉ có rất ít trẻ con không thích ứng được với hoàn cảnh trong phi thuyền vũ trụ, huống chi hai đứa Lăng Vân cùng Viêm Hoàng còn là linh thân, đừng nói là ngồi phi thuyền vũ trụ, chỉ sợ có ném hai đứa nó vào trong vũ trụ thì chắc cũng không có việc gì.
Mấy người thương lượng một chút hành trình kế tiếp, còn có chi tiết chuẩn bị hôn lễ sau khi đã tới Tương Vương Tinh. Ninh Hữu vừa nghe mấy cái này trong đầu liền có chút lớn, nói mình cần danh sách khách mời xong liền tìm lấy cớ trốn ra ngoài.
"Kết hôn thôi mà có cần phải mệt như bò thế không", Ninh Hữu nói với Kỳ Tĩnh cùng ra theo, hơi có chút khóc không ra nước mắt.
"Cả đời cũng chỉ có một lần này thôi, tự nhiên là phải khắc sâu ấn tượng một chút rồi", Kỳ Tĩnh trêu chọc nói.
"Đúng rồi, chuyện linh mạch đã có hồi âm chưa?", Ninh Hữu bỗng nhiên nhớ tới, nếu như mấy ngày nữa bọn họ phải đi, linh mạch tạm thời sẽ không có biện pháp nào chú ý đến rồi.
"Phụ thân nói bên trên đã hạ mệnh lệnh, thương nghị công việc khai thác cùng an trí nhân viên", Kỳ Tĩnh nói, "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là trong vòng một tháng sẽ chế định ra phương án hoàn chỉnh thôi."
Vốn Kỳ Tĩnh định chuẩn bị sau khi trở về Tương Vương Tinh báo cáo công tác thì sẽ lại đi báo chuyện này lên, nhưng bởi vì hôn lễ của hai người sẽ tiêu phí không ít thời gian, chỉ sợ trong một khoảng thời gian sẽ không có biện pháp nào tập trung lực chú ý trên linh mạch dược. Vì thế, Kỳ Tĩnh liền đem hết tất cả mọi chuyện về linh mạch này cùng với những việc bọn họ đã trải qua ở dị không gian nói cho phụ thân của anh Kỳ Quốc Viễn, để ông đi xử lí chuyện này.
Kỳ Quốc Viễn ban đầu khi nghe đến chuyện tu chân thì dị thường kinh ngạc, thẳng đến khi Kỳ Tĩnh xuyên thấu qua máy liên lạc mà triển lãm một chút thực lực hiện tại của mình, Kỳ Quốc Viễn mới hoàn toàn tin tưởng. Mà sau khi xác nhận mức độ đáng tin điều mà Kỳ Tĩnh nói, Kỳ Quốc Viễn lại càng thêm gấp không chờ nổi đối với linh mạch trên tinh cầu Hòa Tân.
Vào mấy trăm năm trước, Triệt Na Đế Quốc cũng không phải như cái dạng hiện tại, theo tư liệu lịch sử ghi lại, màu xanh biếc tràn ngập toàn bộ tinh tế, sinh cơ bừng bừng lục ý dạt dào, không giống như hiện tại, thậm chí cả rau dưa mới mẻ cũng biến thành hàng xa xỉ.
Triệt Na Đế Quốc vẫn luôn tìm kiếm phương thức làm sao để thực vật càng thích hợp với sinh tồn cùng sinh sản, nhưng chưa từng thành công qua.
Hiện giờ Kỳ Quốc Viễn đã biết được cách có thể giải quyết được loại tình trạng hiện tại này, tự nhiên là mười phần kinh hỉ, tỏ vẻ chuyện này do ông toàn quyền xử lý, không cần phải để bọn Kỳ Tĩnh lo lắng.
"Nếu đã có phương án, vậy là cứ làm đi", Ninh Hữu gật đầu, "Chẳng qua trước đó chúng ta phải đến mạch khoáng một chuyến trước đã, thu thập hết số linh thạch mà chúng ta yêu cầu. Nếu không một khi chúng ta ở bên ngoài quá lâu, thể lực linh lực căn bản sẽ không có cách nào thỏa mãn được."
"Được."
Bởi vì mấy ngày sau bọn họ sẽ phải rời khỏi tinh cầu Hòa Tân, tại trong hai ngày này Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh đều hao phí hết thời gian ở trong linh mạch. Trên người hai người đều có nhẫn không gian, có thể tồn trữ một số lượng lớn linh thạch, cho nên tất cả những gì bọn họ phải làm chính là có thể khai thác được bao nhiều thì cố khai thác được bấy nhiêu.
Chẳng qua thời điểm khai thác Ninh Hữu có chút buồn bực, bởi vì hiện tại cậu không có công cụ tiện tay, mỗi lần khai thác linh thạch cậu đều phải dùng linh lực mạnh mẽ của mình đột phá, tuy rằng có đề cao nhất định đối với lực khống chế của cậu, nhưng như thế cũng rất là biệt nữu. Mỗi khi đến lúc đó, Ninh Hữu liền dị thường hoài niệm Lăng Vân có thể biến thành xẻng nhỏ, đáng tiếc hiện tại Lăng Vân đã thành con mình rồi, mà nguyên thân pháp khí của cậu cũng thành Linh Khí bản mạng của Lăng Vân.
Ninh Hữu thầm than một tiếng, xem ra là thời điểm nên tự luyện chế một vũ khí thích hợp cho mình rồi.
Nếu không phải thời gian quá chặt, Ninh Hữu hận không thể ngay hiện tại liền tự làm cho mình một phen pháp khí dùng để đào quặng!
Bên chỗ Ninh Hữu có chút không thuận tay, bên này Kỳ Tĩnh cũng chẳng tốt chỗ nào. Tuy rằng tu vi Kỳ Tĩnh không tồi, nhưng dù sao thì cũng chưa từng trải qua loại việc đào quặng có hàm lượng kỹ thuật này, chẳng qua quen tay hay việc, từ thời điểm vừa mới bắt đầu còn nửa giờ cũng chẳng chia lìa được một khối linh thạch, đến bây giờ đã có thể sử dụng linh lực cùng một lúc chia lìa linh thạch lớn mấy chục mét vuông, cuối cùng Kỳ Tĩnh thu hoạch cũng coi như không tồi.
Trước khi đi, hai người bọn họ còn tách ra mấy vạn khối linh thạch hạ phẩm nữa.
"Đáng tiếc chỗ chúng ta là bên ngoài linh mạch, phẩm chất linh thạch không quá tốt", Ninh Hữu có chút tiếc nuối nói, "Tới chỗ gần trung tâm hơn,phẩm chất linh thạch khẳng định sẽ đặc biệt tốt. Nói không chừng còn có thể có linh thạch cực phẩm ấy chứ."
"Không ngại, chờ sau này chúng ta còn có thể lại trở về nữa", Kỳ Tĩnh nói, "Đợi sau khi người được phái tới khai quật đến một trình độ nhất định thì chúng ta lại trở về, đến lúc đó nhất định sẽ tốt hơn nhiều."
Ninh Hữu gật đầu, "Chẳng qua cũng may là linh thạch chúng ta khai quật lần này đã đủ cho chúng ta dùng được không ít thời gian rồi."
Ngày hôm sau, bọn họ liền đi phi thuyền vũ trụ bay về phía Tương Vương Tinh.
Sau khi trải qua hai ngày trên phi thuyền vũ trụ, bọn họ rốt cuộc cũng hạ xuống đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất