Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 16: Đánh phục

Trước Sau
Đầu mập mạp “Ong ~” lên chấn động, cả cơ giáp cùng khoang khống chế của hắn đều bị hung hăng nện trên mặt đất.

Lúc hắn còn chưa có phản ứng lại, cước thứ hai của Ninh Hữu liền tới tiếp.

Lực đạo thật lớn làm nội tạng mập mạp đều bị đánh sâu vào vô cùng khó chịu, hắn cực lực muốn khống chế tay của mình động vào bàn điều khiển, lại đúng lúc vừa mới bắt đầu ấn phím làm ra một cái mệnh lệnh mới, liền lại một lần nữa bị lực đạo thật mạnh đập xuống.

Tuy Ninh Hữu phát ra công kích khá nhiều, nhưng trên thực tế thời gian cũng chỉ mới vừa qua một phút đồng hồ, mập mạp đã hoàn toàn không có năng lực phản kháng.

Bị chấn đến chóng mặt nhức đầu mập mạp muốn đầu hàng, lại khổ bức đến cả ấn phím mệnh lệnh đầu hàng cũng làm không nổi.

Mập mạp lại một lần nữa nhịn xuống buồn nôn trong dạ dày, lần đầu tiên căm hận khả năng mô phỏng thực tế của mạng giả lập!

Hắn cắn răng bò lên bàn điều khiển, dùng sức với tới cái nút màu đỏ kia.

Thời điểm mập mạp cách cái nút còn có mấy centimet, bên trong cabin bỗng nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai.

“Cảnh báo! Cảnh báo! Cơ giáp sắp sửa tổn hại!”

Nháy mắt tiếp theo, mập mạp liền trực tiếp xuất hiện ở khoảng đất trống trong phòng cơ giáp.

Chung quanh là cơ giáp đã bị đập đến biến hình ngã trên mặt đất.

“Thế nào? Lần này anh sẽ không ngủ đi! Tôi đã thắng anh rồi, anh không thể lại quỵt nợ nữa!”

Ở thời điểm mập mạp còn đang ngây người, Ninh Hữu xuất hiện ở phía trước hắn, hỏi.

Mập mạp đem ánh mắt dời về phía Ninh Hữu, “Ngao” một tiếng trực tiếp nhào tới!

“Bồng!”

Mập mạp cùng mặt tường lại tiến hành tiếp xúc thân mật lần thứ ba.

Lần này hắn cũng không có kêu gào đau, té ngã lăn lộn đem mình dịch tới bên người Ninh Hữu, ôm chặt lấy đùi cậu.

Gào khóc.

“Sư phụ, ngài thu tôi làm đồ đệ đi!”

Cả căn phòng đều vang vọng tiếng la phảng phất như giết heo của hắn.

Ninh Hữu vừa rồi mới lơ đãng đã bị mập mạp ôm lấy cái chân, hiện tại nhìn thấy bộ dạng hắn nước mắt nước mũi giàn giụa thật sự là ghét bỏ cực kỳ, muốn đem chân từ trong lồng ngực người nọ rút ra, lại bất đắc dĩ bị hắn ôm thật sự là rất chặt.

“Tôi không phải là sư phụ của anh, đừng có gọi bậy!”, Ninh Hữu nhăn cái mũi lại, ghét bỏ nói.



“Không không, ngài chính là sư phụ của tôi a!”, Mập mạp lại một lần nữa siết chặt cánh tay của mình đang ôm lấy chân Ninh Hữu, “Ngài thu tôi làm đồ đệ đi! Tôi nhất định sẽ nghiêm túc học tập mà!”

Mắt thấy mặt mập mạp tràn đầy nước mắt nước mũi sắp cọ lên trên đùi mình, Ninh Hữu không thể nhịn được nữa, nâng một chân khác lại lần nữa đá hắn bay tới trên mặt tường.

“Tôi sẽ không thu anh làm đồ đệ!”, Ninh Hữu nhíu mày nói.

Nhưng mà vừa mới nói xong cậu liền hối hận.

Cậu có chút ảo não nghĩ, mình có phải nên lấy được vật vào trong tay trước đã rồi hẵng cự tuyệt hắn hay không? Lỡ như tên mập mạp kia không cho mình thì làm sao bây giờ?

“…Anh đã đáp ứng cho tôi cục đá rồi!”, Ninh Hữu mím mím môi.

Mập mạp ôm eo mình cuống cuồng gật đầu, sợ vị cao nhân này không cao hứng một cái lại chạy lấy người, “Cái cục đá kia chờ tôi hạ tuyến rồi sẽ lập tức gửi qua cho ngài!”

Ninh Hữu nghe được lời này thì gật gật đầu, vừa lòng cực kỳ.

“Ân…”, Mập mạp mới trên mặt đất bò lên, lần này nhưng thật ra không dám lại cọ cọ người Ninh Hữu nữa, có chút do dự, “Cái này……”

Ninh Hữu phát hiện vẫn có thể lấy được thứ đồ kia, tâm tình đặc biệt tốt, lúc này nhìn thấy mập mạp này còn có chuyện muốn nói, liền tâm tình tốt hỏi một câu, “Làm sao vậy?”

Vừa mới dứt lời, Ninh Hữu liền nhanh chóng cảnh giác bổ sung một câu, “Bảo tôi thu anh làm đồ đệ là không có khả năng!”

Mập mạp có chút mất mát, nhưng lập tức miễn cưỡng lên tinh thần, thật cẩn thận hỏi, “Vậy, vậy ngài bình thường có thể luyện tập cùng tôi được không?”

Ninh Hữu nhíu nhíu mày.

“Nhà của tôi còn có cục đá như thế này nữa!”, Mập mạp nhìn thấy Ninh Hữu có chút không cao hứng, vội vàng bổ thêm một câu như vậy.

Quả nhiên, nghe xong lời này, mày Ninh Hữu lập tức giãn ra.

“Ngài cùng tôi đối luyện, tôi sẽ lấy loại đá này làm thù lao cho ngài!”

“Anh nói chuyện phải giữ lời!”, Đôi mắt đen bóng thấu triệt của Ninh Hữu nghiêm túc nhìn hắn.

Mập mạp mừng rỡ như điên, “Tôi bảo đảm sẽ nói chuyện giữ lời, tuyệt đối sẽ không làm ngài thất vọng! Nếu là tôi có điểm nào thất tín, ngài liền trực tiếp đánh chết tôi là được rồi!”

Ninh Hữu vừa lòng nở nụ cười, “Vậy không có vấn đề gì, chuyện luyện tập cùng anh tôi đáp ứng! Vậy hòn đá kia chừng nào thì anh gửi cho tôi?”

Mập mạp lập tức nói, “Lập tức! Ngài gửi địa chỉ qua cho tôi, tôi lập tức thoát ra gửi tảng đá kia cho ngài liền!”

Ninh Hữu chần chờ một chút, “…Tôi hình như không biết địa chỉ cụ thể …”



Mập mạp khóe miệng co giật, “Ngài cũng đừng đùa với tôi a.”

Ninh Hữu lắc lắc đầu, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, “Tôi thật sự không biết, bằng không anh chờ tôi một lát, tôi ra hỏi một chút là được.”

Mập mạp vội vàng ngăn cậu lại, hiểu được cậu không phải đang nói đùa, trong lòng nhịn không được mắng thầm, đến tột cùng là đồ nhà quê ở chỗ nào chạy ra, đến cả định vị địa chỉ như thế nào cũng không biết.

“Ngài trực tiếp thông qua mạng giả lập là có thể chia sẻ địa chỉ của ngài cho tôi rồi”, nhìn vẻ mặt mê hoặc kia của đối phương, mập mạp dừng một chút, phi thường dứt khoát lưu loát giải thích làm như thế nào để dựa vào mạng giả lập định vị mình, lại như thế nào chia sẻ cho người khác nói rành mạch.

Ninh Hữu lúc này mới hiểu được, dựa theo mập mạp kia miêu tả cuối cùng cũng thành công đem địa chỉ của mình phát qua.

“Tinh cầu Hòa Tân …… Tên của tinh cầu này như thế nào lại xa lạ như vậy a?”, Mập mạp có chút nghi hoặc nhìn cái địa chỉ này, mặc niệm vài câu xong liền đột nhiên mở to hai mắt, “…Ngọa tào! Đây không phải là cái tinh cầu đào mỏ hoang vu phía tây kia sao?!”

“Làm sao vậy?”, Ninh Hữu thấy vẻ mặt mập mạp có chút không đúng, nhịn không được hỏi một câu.

“Không không không, không có việc gì không có việc gì!”, Mập mạp ở đó cười gượng, trong lòng lại gan đắng cũng đều đau, từ trong dạ dày vẫn luôn cô lỗ cô lỗ sản xuất giấm chua.

Tinh cầu Hòa Tân a…… Đó chính là một trong những chỗ xanh thẳm xa xôi nhất trong tinh hệ, nghe nói kinh tế thập phần lạc hậu, toàn bộ người trên tinh cầu đều dựa vào đào mỏ mà sống, đến cả thực vật cũng chưa từng nhìn thấy qua. Trách không được bộ dạng cao nhân như chưa từng tiếp xúc xã hội vậy, cái gì trên mạng giả lập cũng chưa từng gặp qua.

Này đó vẫn chỉ là thứ yếu.

Quan trọng là…… Địa phương xa như vậy, tiền của hắn căn bản là không đủ để trả phí gửi qua bưu điện a!!!

“Cái kia, sư…… Cao nhân!”, Mập mạp ở trong ánh mắt cảnh cáo của Ninh Hữu đem hai tiếng sư phụ nuốt ngược vào trong bụng, “Tôi đi về lấy đồ vật gửi qua cho ngài trước đi, dãy số liên lạc trên mạng giả lập chúng ta đều đã thêm vào rồi, chúng ta dựa vào đó liên hệ là được.”

“Tôi thoát khỏi mạng giả lập trước đây.”

Ninh Hữu nghe được rất nhanh là có thể lấy được cái cục đá kia thì rất là cao hứng, “Được!”

Mập mạp một đầu mồ hôi lạnh từ trên mạng giả lập thoát ra, khuôn mặt thống khổ, chạy vội tới lầu hai.

Đối mặt với một cánh cửa vô cùng xa hoa gào lên, “Tưởng lão đầu! Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi muốn kế thừa gia nghiệp! Tôi cảm thấy tôi nên từ khoáng sản cơ bản nhất bắt đầu! Tôi muốn đi cái tinh cầu Hòa Tân nhiều khoáng sản nhất kia!”

Cửa đột nhiên mở một chút, trực tiếp đem cái tên mập mạp chống cửa gào đến trời đất đen kịt kia một phát tát lên trên mặt tường, một lão nhân tinh thần quắc thước từ bên trong đi ra, nắm lỗ tai mập mạp kéo hắn vào trong phòng.

“Được mày cái thằng nhãi ranh, ép tiền tiêu vặt của mày một chút mày liền thành thật đúng không!”, Lão nhân kia cười lạnh, chỉ vào một chồng thư trên bàn, “Đừng ở nơi đó cố làm ra vẻ cho ta, mày cho rằng mày nói muốn kế thừa gia nghiệp ta liền tin mày? Nhìn thấy chồng thư kia chưa, đó đều có quan hệ với khoáng sản đấy, trước khi đi xem xong cho lão tử đã! Nếu lão tử kiểm tra mày không qua ——”

“Ha hả, muốn đi nơi nào cũng đừng nghĩ nữa!”

Mập mạp khiếp sợ rụt rụt ra sau, lại bị lão nhân kia xách một cái ném tới bên cạnh bàn.

Hắn nhìn chồng thư cao tới gần nửa thước kia, bi phẫn cực kỳ.

Mụ nội nó, vì thiếu một cái bưu phí, hắn dễ dàng sao?!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau