Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 37

Trước Sau
Ninh Hữu nghe được Viêm Hoàng nói xong thì sắc mặt cũng trở nên ngưng trọng.

"Tôi có thể đánh bại bọn họ không?"

Viêm Hoàng dừng một chút, sau đó hắc hắc nở nụ cười, "Đó là đương nhiên, cậu không nhìn xem đến tột cùng là ai ở bên cạnh cậu sao, có tui ở đây cậu có muốn thua cũng không dễ dàng đâu."

Trong lòng một người một cơ giáp đều biết rõ ràng, tiền đề của bọn họ chính là dưới tình huống Ninh Hữu sử dụng linh thức của mình.

Biết mình có thể thắng, Ninh Hữu lập tức trở nên nhẹ nhàng, cùng Viêm Hoàng tham thảo các tuyển thủ thi đấu lần này, "Trong vòng bán kết này, chỉ có Lam Phong, Cuồng Mãng còn có Hòa Tân kia là tui chưa từng đụng qua, còn những người khác, nếu không phải đã tiếp xúc qua thì cũng là đã từng đối chiến với bọn họ rồi."

"Căn cứ theo video tư liệu, thực lực của Hòa Tân không tệ, nhưng hai người khác thì là thâm tàng bất lộ, thời điểm đối chiến rõ ràng vẫn còn bảo lưu rất nhiều", nói tới đây Viêm Hoàng bỗng nhiên chuyển đề tài, trong lời nói tràn đầy cảm xúc vui sướng, "Nhưng tinh thần lực của cậu cực kỳ cường đại, đặt ở bên trong toàn bộ đế quốc cũng là số một số hai, khống chế cơ giáp chiến đấu thắng được trận thi đấu này là tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì."

Vòng bán kết cùng mấy vòng thi đấu lúc trước khác nhau, cũng không phải áp dụng chế độ hai hai đối chiến đào thải, mà là hình thức xa luân chiến. Mỗi người đều sẽ tham gia bảy vòng thi đấu, mỗi lần thắng được một vòng thi đấu sẽ đạt được một điểm, cuối cùng dựa theo xếp loại điểm thắng được, bốn người có điểm cao nhất sẽ thăng cấp trận chung kết.

Trận đầu Ninh Hữu gặp được chính là "Ưng Trảo"- lúc trước cơ hồ không hề phản kháng mà thua ở trong tay cậu, thời điểm bắt đầu thi đấu, thái độ của "Ưng Trảo" đối với Ninh Hữu cực kỳ kỳ quái, có chút cừu hận cùng oán hận quá mức. Ninh Hữu mặc dù không rõ, nhưng căn bản cũng không hề đặt trong lòng. Dù sao thì thực lực của người này cũng không mạnh, đối với cậu căn bản là không có ảnh hưởng gì.

Chẳng qua chờ sau khi bắt đầu thi đấu, Ninh Hữu có chút giật mình. Thực lực của "Ưng Trảo" so với tưởng tượng của cậu cường đại hơn nhiều, bất kể tốc độ hay phản ứng đều so với gã lúc trước khác nhau như trời với đất. Ninh Hữu chỉ là hơi chút thất thần, một súng liền bắn tới cánh tay của cậu. Sau lần công kích này, Ninh Hữu trở nên nghiêm túc hơn, mắt thấy phát súng thứ hai sắp công kích tới ngực mình, Ninh Hữu khống chế cơ giáp tùy tiện lăn một cái trên mặt đất, thân thể cố định liền một súng bắn tới đùi phải của "Ưng Trảo".

Một thanh âm vang động vang lên, "Ưng Trảo" muốn truy kích lại phát hiện đùi phải của mình không chịu khống chế mà cong xuống, tuy gã đã cực lực cứu vãn, thế nhưng thân thể gã vẫn bởi vì quán tính mà té ngã xuống phía trước. Ninh Hữu nhìn thấy cơ hội, một lần nữa xoay người nhắm chuẩn, đối với cabin của "Ưng Trảo" lưu loát tinh chuẩn bắn hai phát.

"Ưng Trảo" phẫn nộ muốn né tránh, nhưng bởi vì té ngã trên mặt đất, đùi phải lại không dùng sức lực được, làm động tác né tránh cực kỳ khó khăn, cuối cùng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tia laser kia tập trung trước lồng ngực mình.

"Trận chiến đầu tiên, Viêm Hoàng thắng!"

"Đây là lần thứ hai, tao sẽ hảo hảo nhớ kỹ mày!", Sau khi chấm dứt thi đấu, ánh mắt oán độc của "Ưng Trảo" nhìn về phía Ninh Hữu phảng phất như sắp hóa thành thực chất vậy.

Ninh Hữu kỳ quái nhìn gã một cái, lễ phép trả về một câu, "Cám ơn."

Mẹ nói, thời điểm người khác tỏ vẻ hữu hảo với mình thì mình phải biết ơn lấy lòng, tuy cậu cũng không cảm thấy người này là đang tỏ vẻ hữu hảo với cậu, nhưng vì chứng tỏ mình có giáo dưỡng tốt, Ninh Hữu vẫn là trả về một câu như vậy.

"Ưng Trảo" tức đến mặt đều xanh mét, ngón tay run run chỉ về Ninh Hữu.

"Trận thi đấu tiếp theo sắp bắt đầu, chúng tôi muốn dọn dẹp sân thi đấu, mời vị tuyển thủ này nhanh chóng rời khỏi", một nhân viên phục vụ trong sân thi đấu phi thường lễ phép thúc giục "Ưng Trảo", chỉ là bên trong ánh mắt kia phảng phất như đang nói, đúng là thua không dậy nổi, kết thúc thi đấu còn ăn vạ trong sân thi đấu không chịu đi.

"Ưng Trảo" bị ánh mắt kia nhìn mà tức giận trong lòng, thật muốn một tát đánh bay người này đi, nhưng suy xét đến việc thương tổn bất luận nhân viên công tác trong sân thi đấu nào cũng sẽ trực tiếp bị loại bỏ tư cách thi đấu, "Ưng Trảo" chỉ có thể cố nén tức giận trong lòng, xoay người ra khỏi sân thi đấu.

Thời điểm ban chủ sự an bài thi đấu đã đem tất cả những người thi đấu đều rời đi, cho nên mỗi người đều có một thời gian nghỉ ngơi nhất định, Ninh Hữu thì lại trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này nghiêm túc quan khán thi đấu.

"Tôi thích người kia", Ninh Hữu đầy nghiêm túc chỉ vào một bóng hình trên sân thi đấu.

Viêm Hoàng hoảng sợ dị thường, nó chỉ cảm thấy điện lưu bên trong đầu óc mình đang vèo vèo qua lại tán loạn. Xong đời, xong đời! Tiểu đồng bọn thích phải người khác thì làm sao bây giờ!!! Nếu chủ nhân ngu ngốc của nó biết nó không có để ý tốt quả bưởi nhỏ thì nhất định sẽ đem nó hủy đi mất!

"Người kia một chút cũng không có gì tốt cả!", Viêm Hoàng cực kỳ nghiêm túc nói, "Cậu xem hắn đi, muốn diện mạo lại không có diện mạo, muốn thực lực lại không có thực lực, đòi tiền cũng không có tiền, cần địa vị cũng chẳng có, loại người này tuyệt đối không phải là người được chọn để phó thác chung thân!"

Ninh Hữu chớp chớp mắt, "Làm sao cậu biết được hắn không có tiền cũng không có địa vị?"

Viêm Hoàng nghẹn một lúc lâu, đến khi đèn chỉ thị trên máy liên lạc đều sắp bạo rồi, cuối cùng mới cường áp mà nói, "Tui chính là biết! Tui lợi hại như vậy, trên mạng giả lập sao có thể có chuyện tui không biết được chứ!"

Ninh Hữu mặt không biểu tình "À!" một tiếng, Viêm Hoàng cũng không biết Ninh Hữu rốt cuộc là có tin nó hay không, đang chuẩn bị tiếp tục hỏi, ai biết Ninh Hữu lại nghi hoặc nói, "Trong nhà cậu gần đây có người sắp xuất giá sao?"

Viêm Hoàng không hiểu ra sao, có chút phát ngốc, "Không có, làm sao vậy?"

Vừa rồi bọn họ không phải là đang thảo luận vấn đề về người trên sân thi đấu kia sao? Như thế nào lại đột nhiên hỏi tới cái này?

Ninh Hữu kỳ quái nhìn nó, "Vậy vì cái gì mà cậu lại muốn suy xét hắn có thể phó thác chung thân hay không?"

Viêm Hoàng thiếu chút nữa là rống lên, tui là đang sợ cậu suy xét việc phó thác chung thân cho hắn thì có!!

Ngay tại thời điểm Viêm Hoàng bị manh mối luyến ái của Ninh Hữu làm cho vô cùng lo lắng, cái người trên sân thi đấu mà Ninh Hữu thích kia đã dần dần biến mất, Ninh Hữu có chút không cao hứng bĩu môi.

Còn chưa đợi Viêm Hoàng tiếp tục nói bậy về người nọ, liền có nhân viên công tác nhắc nhở Ninh Hữu nên lên sân thi đấu.

Lúc này đây, đối thủ của Ninh Hữu là một trong hai người mà Viêm Hoàng lúc trước đã nói là phi thường lợi hại kia, Lam Phong. Hắn chỉ là đứng ở sân thi đấu, đã cho những người chung quanh vô tận áp lực, khí thế phi thường mạnh. Ninh Hữu bị cổ khí thế mãnh liệt này kích phát, trên người cũng không khỏi phát ra sắc bén uy hiếp khiến người sợ hãi.

Sau khi Viêm Hoàng phát giác liền vội vàng ngăn lại, "Ninh Hữu cậu khống chế khí thế hiện tại của cậu một chút, hiện tại không phải là lúc cậu hiển lộ thực lực của mình. Ngoại trừ hai người này, những người khác không có gì uy hiếp, thời điểm ở vòng bán kết cậu không cần sử dụng tinh thần lực khống chế cơ giáp."

"À.", Ninh Hữu nghe lời khống chế chiến ý đang ngo ngoe rục rịch trong thân thể.

Vừa mới bắt đầu thi đấu, Ninh Hữu liền tự mình cảm nhận được chỗ lợi hại của "Lam Phong" này. Tốc độ không thể tưởng tượng được kia xác thật là giống hệt như một cơn gió mãnh liệt vậy, thân pháp uyển chuyển nhẹ nhàng mau lẹ, cơ hồ làm người ta nhìn không rõ phương hướng của hắn.

Ninh Hữu nhịn xuống xúc động dùng linh thức khống chế cơ giáp, chiến ý hôi hổi, đôi tay bay nhanh cử động. Ở trong mắt của mọi người, hai người trên sân thi đấu phảng phất như là hai cỗ thế lực bão ngang nhau, đều mơ hồ làm người ta thấy không rõ thân ảnh, rồi lại công kích cực mạnh, không ai nhường ai.

Cuối cùng thì tốc độ của một người trong đó vẫn chậm lại, theo một tiếng súng vang lên, ngã xuống trung ương sân thi đấu.

Chiến ý trong mắt Ninh Hữu chưa bình ổn lại, lưu luyến rời khỏi cabin.

"Cậu không tồi", Lam Phong liếc mắt nhìn Ninh Hữu một cái, khóe miệng gợi lên một độ cong tương tự nụ cười.

"Anh cũng không tồi", đôi mắt Ninh Hữu sáng ngời, bên trong tràn đầy chiến ý phồn thịnh, "Tôi nhất định sẽ đánh bại anh!"

Lam Phong cười nhạo một tiếng, như là đang cười nhạo Ninh Hữu không biết tự lượng sức mình, xoay người rời khỏi sân thi đấu.

"Cảm giác thế nào?", Viêm Hoàng tới điều tra sau thi đấu.

"Thống khoái!", cả người Ninh Hữu phảng phất như đang tản ra ánh sáng vậy, có một loại hưng phấn cùng kích động chưa bao giờ gặp qua.

Cho tới bây giờ Ninh Hữu tổng cộng đã trải qua hai trận thi đấu, một thắng một thua. Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, Ninh Hữu lại lần nữa bắt đầu lữ trình chinh chiến của mình. Hai trận tiếp theo cậu lần lượt đối chiến với nam tử mặt nạ cùng với nam nhân tang thương trầm mặc ở vòng dự tuyển đã cùng ở trong một phòng kia.



Nam tử mặt nạ sử dụng chính là một cây chiến đao, khi múa may hiển hách sinh phong, điểm không giống với những người khác chính là lực lượng của nam tử mặt nạ cực lớn, cũng không biết hắn làm như thế nào để khống chế cơ giáp, một cái va chạm vào nhau liền có thể đâm người bay ra ngoài. Ninh Hữu tuy rằng không có chật vật như vậy, nhưng cũng "ăn" không ít mệt trong tay hắn. Chiến đao trong tay nam tử mặt nạ sau khi có lực lượng thật lớn thêm vào thì càng nguy hiểm đến cực điểm, Ninh Hữu có rất nhiều lần bởi vì né tránh không kịp mà bị chém tới trên người, linh kiện bên trong cánh tay trái cơ hồ bị đánh nát, cũng còn may là trước khi chiến đao tiếp đón đến trước người Ninh Hữu, cậu dùng súng laser liên tục tập trung ở cabin của hắn, bằng không, cậu chỉ sợ là sẽ bị đánh thành mảnh nhỏ mất rồi.

Một ván thắng hiểm như vậy, ai biết nam nhân trầm mặc tang thương kia lại càng khó đối phó hơn. Thân hình quỷ dị cùng kỹ thuật bắn súng tinh chuẩn kia, làm cho Ninh Hữu có chút ăn không tiêu, lúc trước một súng kia nếu không phải cậu theo bản năng nghiêng thân mình một chút, chỉ sợ cabin của mình đã sớm bị bắn thủng, khiến cho bản thân qua đời ngay tại chỗ. Đối chiến giữa hai tay súng thiện xạ có vẻ phá lệ thần bí cùng xuất sắc, điều này làm cho những nhóm quần chúng ở bên ngoài quan chiến đều nhịn không được mở to hai mắt ra nhìn, sợ không cẩn thận một cái sẽ bỏ lỡ một hình ảnh vĩ đại.

"Hai người kia đều không tồi, vô luận là bọn họ có thể thăng cấp thi đấu hay không, đều chiêu nạp bọn họ cho ta", thanh niên dựa trên sô pha rất có hứng thú nhìn hình ảnh trên màn hình.

"Vâng, thiếu gia!", Nam nhân trung niên khom người, tiếp theo lại thử hỏi, "Vậy nhánh mạch kia?"

Thanh niên cười nhạo một tiếng, "Loại chuyện này còn phải tới hỏi ta sao? Một phế vật thực lực vô dụng thông qua hãm hại đối thủ, uống thuốc mới có thể thăng cấp ta còn muốn để làm gì? Về sau chỉ cần là chuyện của nhà bọn họ thì đều chặn về cho ta, quả thực chính là làm mất mặt Lâm gia ta."

"Vâng!"

"Đúng rồi, đồ vật kia đã đưa đến tay Trình đại sư chưa?", Thanh niên không chút để ý quơ quơ cái chén trong tay mình.

"Đã đưa đến rồi, chẳng qua Trình đại sư hẳn là còn đang ở phòng thí nghiệm, chưa đến mười ngày nửa tháng sẽ chưa ra được, cho nên lúc này chắc vẫn còn chưa nhìn tới đồ vật của thiếu gia ngài."

"Không sao, vì bái sư chuyên gia cấp quốc bảo như vậy, ta có thể chờ được."

Trong ánh mắt của thanh niên có một ý vị nói không nên lời, ha ha nở nụ cười.

Trên sân thi đấu, Ninh Hữu cuối cùng vẫn là hơn một chút, thời điểm hai phát súng đồng thời khai hỏa, bởi vì cậu nổ súng sớm hơn, cho nên nam nhân tang thương trầm mặc kia vẫn chịu phần thua.

Suốt một ngày, Ninh Hữu chưa từng có cảm giác mệt đến như thế, lại hưng phấn như thế, hiện tại đối thủ mà cậu gặp gỡ một người so với một người còn mạnh hơn, mỗi một người đều triệu hồi ra chiến ý mãnh liệt che giấu sâu trong thân thể cậu. Sau khi Ninh Hữu đánh bại tay súng thiện xạ tang thương này, cậu liền đụng phải tuyển thủ mà mình phi thường thích kia, Hòa Tân.

Sau khi Ninh Hữu nhận ra biết đối thủ là ai, biểu tình nhu hòa không ít, trong đầu Viêm Hoàng bạo tạc một hồi chuông cảnh báo.

"Ninh Hữu tui nói cho cậu biết, cậu không thể mềm lòng đâu nha! Nếu lần này cậu thi đấu thua trận, rất có khả năng sẽ không thể vào được trận chung kết đấy!", Thanh âm trẻ con non nớt của Viêm Hoàng có chút bén nhọn hô lên.

"Tôi sẽ không thua!", Ninh Hữu tràn đầy chiến ý.

Viêm Hoàng lúc này mới hơi yên tâm lại, nhưng nhìn "Hòa Tân" đối diện, nó vẫn có chút lo lắng, nó nghĩ có nên đem tình huống này báo cáo một chút cho chủ nhân bại hoại nhà mình không, quả bưởi nhỏ có khả năng sắp bị người khác đoạt đi rồi!

Đối mặt với khả năng bạn chơi của mình bị người khác cướp đi, Viêm Hoàng đối với sự thật chủ nhân nhà mình mơ ước Ninh Hữu ngược lại bình tĩnh hơn nhiều.

"Mình quả nhiên vẫn là nên cảnh báo một chút thì tốt hơn."

Chỉ một lát sau, Viêm Hoàng liền rời khỏi mạng giả lập phát một tin tức cho chủ nhân bại hoại nhà mình, nói rõ một sự thật là quả bưởi nhỏ coi trọng một người xa lạ.

Đang mở cuộc họp các vị tướng lĩnh bỗng nhiên phát hiện nhiệt độ trong phòng hội nghị thấp đến đáng sợ, gió lạnh vèo vèo từ sau lưng mình đánh úp lại.

"...... Thượng tướng?"

Chén trà của Thượng tướng như thế nào lại đột nhiên thành mảnh vỡ...... Các vị tướng lĩnh có chút lặng im nhìn mặt bàn trước người Kỳ Tĩnh, không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước miếng.

"Không có việc gì.", Kỳ Tĩnh cười cười, trong phòng gió lạnh từng trận, "Các anh tiếp tục đi."

Các vị tướng lĩnh nhịn không được run lập cập hoảng sợ không thôi, không hẹn mà cùng tăng nhanh tốc độ bẩm báo của mình, ngay cả hai người lúc trước bởi vì bất đồng quan điểm mà khắc khẩu không dứt cũng phi thường ăn ý mà chọn một biện pháp xử lý trung gian.

"Thật cao hứng khi được gặp anh!", Ninh Hữu lần đầu tiên đối với một người xa lạ tán phát thiện ý của mình.

"Tôi cũng vậy.", "Hòa Tân" cũng cười lên.

Viêm Hoàng hiện tại liền phảng phất như con kiến bò trên chảo nóng, gấp đến độ mồ hôi đầy đầu. Quả bưởi nhỏ lúc trước đâu có đối xử với ai như vậy đâu, trước nay cậu ấy đều không chủ động chào hỏi qua ai hết thì phải! Ngay cả khi chào hỏi người khác cũng rất lạnh nhạt, tình huống hiện tại rõ ràng chính là không bình thường, vạn nhất hai người kia thật sự liên hệ với nhau, nó nhất định sẽ bị chủ nhân bại hoại kia đưa vào lò nấu lại mất QAQ! Đến tột cùng nó phải làm như thế nào mới đem hai người kia hoàn toàn tách ra được bây giờ?!

Ngay tại thời điểm Viêm Hoàng đang cấp bách nghĩ cách, hai người Ninh Hữu đã bắt đầu đánh nhau.

Khác với thái độ hữu hảo trước khi thi đấu của hai người bọn họ, khi thi đấu không một ai lưu thủ, hai người đánh đến vui sướng tràn trề. Nhưng giống như lời mà Viêm Hoàng lúc trước đã nói, thực lực của "Hòa Tân" này cũng không mạnh, cho nên dưới tình huống không có lưu thủ, "Hòa Tân" rất nhanh đã chiến bại.

"Tuy thua, nhưng lại cảm giác thật vui vẻ", "Hòa Tân" cười đi ra, bắt tay với Ninh Hữu.

Ninh Hữu phi thường dứt khoát đưa tay mình tới.

Tay hai người nắm chặt với nhau, có vẻ cực kỳ thân thiện cùng hài hòa. Mà Viêm Hoàng nhìn thấy trường hợp này, toàn bộ cơ giáp đều sắp bạo tạc rồi.

Xong đời, xong đời, xong đời!!! Viêm Hoàng hoảng sợ nổi điên.

"Viêm Hoàng cậu làm sao vậy?", Ninh Hữu phát hiện Viêm Hoàng thế nhưng lại bắt đầu trạng thái trầm mặc của mấy ngày hôm trước, không khỏi có chút lo lắng.

"Tui đang suy xét chết như thế nào mới không quá thống khổ", Trong thanh âm của Viêm Hoàng tràn đầy ý vị sống không còn gì luyến tiếc, cả người suy sút cực kỳ.

Ninh Hữu cảm thấy buồn cười, "Cậu đây là bị kích thích gì vậy?"

Viêm Hoàng tội nghiệp hỏi một câu, "Cậu chuẩn xác nói cho tui biết, cậu đối với người vừa rồi rốt cuộc là có cảm giác gì?"

Ninh Hữu chớp chớp mắt, "Tôi rất thích anh ấy."

Trên máy liên lạc biểu hiện một loạt cuộn sóng điện tâm đồ, kịch liệt phập phồng một lúc rồi biến thành một đường thẳng tắp, còn kèm theo một hồi tiếng kêu.

"Anh ấy cho tôi cảm giác đặc biệt giống như cùng với ba mẹ của tôi vậy, rất thân thiết.", Ninh Hữu nói tiếp.

Điện tâm đồ trên máy liên lạc lập tức từ một đường thẳng tắp khôi phục thành tình trạng cuộn sóng, khỏe mạnh đến không ngờ được.

Viêm Hoàng kinh hỉ hỏi, "Cậu thích anh ta giống như là thích ba mẹ cậu đúng không! Đúng không đúng không!"

"Không sai biệt lắm."

Ninh Hữu chỉ nhìn thấy máy liên lạc trên cổ tay mình bộc phát một ánh sáng chói lóa, 【(^^*)(^^*) quá tuyệt vời!!! 】

"Cậu quan khán thi đấu một chút trước, tui đi ra ngoài một lát lập tức sẽ quay lại!", Viêm Hoàng ném xuống những lời này liền nhanh chóng rời khỏi mạng giả lập.



[ Báo cáo báo cáo! Tình địch đã giải trừ! Quả bưởi nhỏ coi người kia như ba mẹ nên mới thích! ]

Phát xong những lời này, Viêm Hoàng liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình bay trở về trong mạng giả lập, tiếp tục theo dõi. Không sai, chính là theo dõi, nó muốn thay chủ nhân bại hoại nhà nó coi chừng một chủ nhân khác của nó! Ngàn vạn lần không thể để cho người khác thông đồng câu đi!

Các tướng lĩnh đáng thương bị gió lạnh đập xương ước chừng nửa giờ đột nhiên phát hiện sau khi thượng tướng nhìn thoáng qua máy liên lạc xong, trong phòng liền nhanh chóng trở lại ấm áp, tức khắc cảm động đến rơi lệ đầy mặt. Cho dù bọn họ đã từng trải qua loại trạng thái tâm tình không tốt này của thượng tướng bọn họ, nhưng cũng tuyệt đối không quen được aaa!! Quả thực chính là muốn mạng người mà! Mặc kệ là ai gửi tin tức cho tướng quân, đều là đại ân nhân của bọn họ!

Tuy tốc độ của Viêm Hoàng rất nhanh, gửi một tin tức cũng không dùng bao nhiêu thời gian, thế nhưng chờ đến khi nó thượng tuyến lại phát hiện Ninh Hữu đã bắt đầu thi đấu rồi.

Đối thủ lần này của cậu gọi là "Cuồng Mãng", cũng chính là một người khác mà Viêm Hoàng lúc trước có nói phi thường lợi hại. "Cuồng Mãng" công kích hung hãn dã man, gần như chỉ là đối mặt một cái liền đem vai trái của Ninh Hữu gọt mất một khối, toàn bộ máy móc của cánh tay chỉ nối với một chút kim loại ở phía dưới, toàn bộ đường bộ khống chế cánh tay trái bị hủy đi tám chín phần, nói cách khác, cánh tay trái này chẳng khác nào đã hoàn toàn phế đi rồi. Mà một đao chém vai trái của Ninh Hữu kia, lại nhanh chóng lưu loát trở về, hung hăng bổ tới cánh tay phải của Ninh Hữu.

Ninh Hữu trong lòng cả kinh, mười ngón như bay, vội vàng khống chế cơ giáp làm một cái xoay chuyển nghiêng người gian nan, né tránh một đao kia. Bởi vì "Cuồng Mãng" công kích quá mức sắc bén cùng dã man, Ninh Hữu căn bản là tìm không được cơ hội khai phá súng laser, chỉ có thể tận lực kéo xa khoảng cách của mình với hắn. Chỉ là "Cuồng Mãng" kia công kích tuy rất dã man, nhưng tốc độ của hắn xác thật không nên khinh thường, trong khi huy động chiến đao, tốc độ của hắn cũng không kèm hơn Ninh Hữu chút nào. Ninh Hữu vô ý một cái đã bị hắn chém trúng cánh tay phải, mang theo toàn bộ súng laser rớt xuống.

Hai cánh tay trái phải đều bị bổ xuống, súng laser cũng bị huỷ hoại, Ninh Hữu hoàn toàn mất đi công kích.

"Tôi nhận thua", Ninh Hữu phi thường dứt khoát hô.

"Thật là đáng tiếc", "Cuồng Mãng" thị huyết liếm liếm miệng mình, "Vừa rồi thiếu chút nữa là có thể phanh thây cậu rồi, tình huống tuyệt mỹ như vậy thế nhưng lại vô duyên nhìn thấy, thật là làm cho người ta mất hứng. Sao cậu lại không thể nhiều cốt khí hơn so với những người khác kéo dài thêm một đoạn thời gian chứ."

Trong lời nói của Cuồng Mãng nồng đậm ác ý làm Ninh Hữu nhịn không được nhíu nhíu mày.

"Người này thật là quá đáng giận!", Viêm Hoàng tức đến hận không thể bò lên người gã cào trên mặt gã hai móng vuốt, "Rõ ràng đã thắng còn ở đây chơi uy phong, chờ đó cho tui, tui muốn ở trận chung kết hảo hảo thu thập gã! Còn cái gì mà phanh thây?! Tui thật ra lại muốn cho gã xem lúc bản thân gã bị phanh thây là cái bộ dáng gì! Tui phải chụp thật nhiều ảnh đủ phương vị cho gã!"

Tâm trạng của Ninh Hữu vốn dĩ có chút không tốt lại nghe đến thanh âm ríu rít của Viêm Hoàng thì lập tức trở nên nhẹ nhàng, đối với người gọi là "Cuồng Mãng" kia cũng không nói gì thêm, xoay người rời khỏi sân thi đấu.

"Thật đáng tiếc, sao lại không lộ ra biểu tình tức giận giãy giụa chứ.", Cuồng Mãng liếm liếm môi dưới, bên trong ánh mắt tràn ngập hương vị xem thường.

Đến lúc này, Ninh Hữu tổng cộng đã tham gia sáu trận thi đấu, bốn thắng hai thua. Mà trận thi đấu cuối cùng lại lần nữa so đấu với râu quai nón.

Ở thời điểm thi đấu bán kết, nếu không phải "Viêm Hoàng" nhắc nhở, Ninh Hữu đã sớm bị trảm ở dưới đao của hắn, đối với trận thi đấu này hai người đều cực kỳ nhiệt huyết sôi trào.

"Lần trước không cẩn thận bị cậu chiếm tiên cơ, lúc này đây sẽ không dễ dàng như vậy đâu.", râu quai nón vẫn như cũ là cái gương mặt cười ha hả kia.

"Tôi cũng sẽ không tái phạm sai lầm một lần nữa.", ánh mắt Ninh Hữu sáng ngời, toàn thân tràn ngập chiến ý.

Ninh Hữu vô luận dùng linh thức thao túng cơ giáp hay dùng tay thao túng cơ giáp đều cực kỳ lợi hại, khuyết điểm duy nhất chính là kinh nghiệm thực chiến không đủ, ý thức chiến đấu không mạnh, mà hiện giờ trải qua mấy trận chiến đấu phi thường kịch liệt, kỹ xảo chiến đấu của Ninh Hữu có thể nói là tiến bộ vượt bậc.

Điểm này trong trận đối chiến với râu quai nón đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn, lúc trước râu quai nón đem cậu bức tới tay chân luống cuống, lâm vào tuyệt cảnh, hiện tại căn bản đối với cậu lại không sinh ra bất luận bối rối hay ảnh hưởng gì.

Cơ hồ là cực kỳ nhẹ nhàng, Ninh Hữu liền thắng trận thi đấu.

"Cậu tiến bộ rất nhiều đấy.", ánh mắt râu quai nón nhìn Ninh Hữu đầy kinh nghi bất định.

"Cám ơn!", Ninh Hữu cho hắn một cái tươi cười cực to, sáng lạn không thôi. Không có biện pháp, ai bảo hiện tại tâm tình của cậu rất tốt chứ, lúc trước thiếu chút nữa là thua, hiện tại lại triệt triệt để để hòa nhau một ván.

Tất cả phần thi đấu của Ninh Hữu đều đã hoàn thành, bảy trận chiến đấu, năm thắng hai thua, thăng cấp là nhất định.

Qua không bao lâu sau, thành tích thi đấu của những người khác cũng đều lục tục hiện ra.

Lam Phong 7 thắng 0 thua, Cuồng Mãng 6 thắng 1 thua, Ưng Trảo 4 thắng 3 thua, nam nhân trầm mặc tang thương 3 thắng 4 thua, Hòa Tân 2 thắng 5 thua, nam tử mặt nạ 1 thắng 6 thua, còn râu quai nón 0 thắng 7 thua.

Phương diện này tương đối kỳ quái một chút là nam nhân trầm mặc kia vốn dĩ có cơ hội thăng cấp trận chung kết, trong lúc thi đấu với Ưng Trảo lại tự động bỏ quyền.

Nhưng mặc kệ có như thế nào, danh sách trận chung kết lần này đã xác định, phân biệt chính là Lam Phong, Cuồng Mãng, Ninh Hữu cùng Ưng Trảo.

Mà trận chung kết lần này sẽ cử hành vào ba ngày sau.

Ninh Hữu đối với việc "Hòa Tân" mà mình phi thường có hảo cảm không thể thăng cấp trận chung kết có cảm giác hơi mất mát, Viêm Hoàng thì lại thấy may mắn cực kỳ, tuy rằng đã không còn nguy cơ, nhưng hai người kia vẫn là cách càng xa càng tốt, như vậy mới có thể đoạn tuyệt bất cứ khả năng gì giữa bọn họ!

Vì để tránh cho Ninh Hữu lại nhớ đến cái đồ bỏ "Hòa Tân" kia, Viêm Hoàng gánh vác nhiệm vụ mỗi ngày vất vả huấn luyện.

Ngoại trừ cho Ninh Hữu xem video thực chiến, Viêm Hoàng còn đầu tư tìm video thao tác của chủ nhân bại hoại nhà mình,muốn thông qua hình ảnh của chủ nhân nhà mình bất tri bất giác lưu lại hảo cảm trong đầu Ninh Hữu, sau này xúc tiến sẽ càng phát triển sâu hơn.

Nhìn thấy Ninh Hữu tán thưởng không thôi khi nhìn thân ảnh cao lớn kiên nghị kia, Viêm Hoàng không khỏi vì cơ trí của mình mà cho một like!

"Tuy rằng ngẫu nhiên anh ta có chút đối đãi không tốt với người khác, đặc biệt xấu lợi hại, một khuôn mặt lạnh có thể đông chết người, không có nhân quyền ra, những cái khác vẫn là rất tốt.", Viêm Hoàng tận lực ở trước mặt Ninh Hữu nói lời hay cho chủ nhân bại hoại nhà mình, nhân tiện thôi miên bản thân.

"Tôi biết, không phải cậu đã nói sao?", Ninh Hữu gật gật đầu, nghiêm túc trả lời.

"Tui nói qua khi nào?!", Viêm Hoàng khiếp sợ, nó sao có thể nói những lời này chớ! Nó ngay cả nằm mơ cũng không có khả năng nói ra những lời không đáng tin cậy như vậy đâu!

"Chính là mấy ngày hôm trước, cậu vừa mới nói qua."

Viêm Hoàng giật mình một cái, bỗng nhiên nhớ tới đó là chuyện khi nào, tức khắc ở trong lòng mắng to chủ nhân bại hoại nhà mình không biết xấu hổ, lén lút ngụy trang thành bản thân lừa gạt cảm tình của quả bưởi nhỏ, còn dõng dạc khen bản thân anh ta, có người không biết xấu hổ như vậy sao?!

"Tôi biết cậu chỉ là có chút biệt nữu mà thôi", Ninh Hữu hiểu rõ vỗ vỗ trên màn hình của nó, "Không có việc gì, tôi đều hiểu rõ."

Viêm Hoàng ủy ủy khuất khuất đem mấy lời muốn mắng chủ nhân bại hoại kia của mình đều nghẹn trở về.

"Vì cái gì mà đoạn thời gian này trên màn hình của cậu an tĩnh như vậy?", Dưới tình hình chung, Ninh Hữu luôn có thể nhìn thấy nội tâm phong phú kia của Viêm Hoàng, hiện tại lại là một mảnh đen đặc, cái này làm cho Ninh Hữu cảm thấy có chút không thích ứng được.

"Đó là bởi vì hiện tại ngực tui thống nhất rồi!", Viêm Hoàng hừ một tiếng, trong lòng lại tiếp tục mắng to chủ nhân bại hoại kia của nó. Lúc trước nó nói với chủ nhân bại hoại muốn che đậy trình tự lời nói trong lòng của mình, chủ nhân thối kia lại không đồng ý! Hiện tại khẳng định là sợ nó không cẩn thận để lộ ra chuyện anh ta ngụy trang thành bộ dáng lừa gạt tình cảm của quả bưởi nhỏ, nên mới gấp không chờ nổi liền che lại đây mà!

Bại hoại thích khi dễ trẻ con! Bại hoại trọng sắc khinh hữu! Viêm Hoàng cực kỳ khó chịu, trong lòng ảo tưởng bộ dáng chủ nhân của nó, sau đó bản thân nó tiến lên cào mấy cái móng vuốt. Nghĩ đến trên gương mặt anh tuấn kia xuất hiện vài dấu vết màu hồng, trong lòng Viêm Hoàng tức khắc thoải mái hơn nhiều.

Mà lúc này, hội nghị giằng co hai ngày kia của Kỳ Tĩnh rốt cuộc cũng kết thúc.

*Mỗi một chương đều dài thế này là muốn bức chết ngừi ta à TTATT

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau