Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 49

Trước Sau
Nhìn thấy bầu không khí của hai anh em cực kỳ ấm áp, Tưởng An cũng yên tâm rồi, đi qua chào hỏi hai người.

"Anh trai khỏe, em là Tưởng An."

"Tôi là Nhiếp Hi."

Thạch Hoằng Tuấn bắt tay với bọn họ, cả người thoạt nhìn cực kỳ ổn trọng, "Tôi là Thạch Hoằng Tuấn, là anh của Tiểu Hữu, mấy ngày nay cảm ơn hai người đã chăm sóc Tiểu Hữu."

"Đại ca anh thật là khách khí quá, Ninh Hữu là sư phụ em, đồ đệ chăm sóc sư phụ chính là lẽ thường tình mà", Tưởng An hắc hắc nở nụ cười, "Đều là người một nhà, đừng làm như người xa lạ được không!"

Thạch Hoằng Tuấn cũng bị cái phản ứng này của Tưởng An chọc cười, "Được"

Bốn người cùng đi theo Thạch Hoằng Tuấn đến ký túc xá của họ, mang theo hành lý mà vợ chồng Lương Mạn chuẩn bị cho Ninh Hữu, vốn dĩ là Thạch Hoằng Tuấn muốn cầm lấy, kết quả bị Tưởng An chối đẩy, nói là đồ của sư phụ mình đương nhiên là mình phải phụ trách rồi, không được cướp đoạt cơ hội biểu hiện của hắn. Chỉ là bởi vì hành lý không ít, Tưởng An lại khuyết thiếu rèn luyện, tự nhiên là có chút cố sức hự hự, đi chưa được hai bước đã bị Nhiếp Hi đoạt lấy, nhẹ nhàng mang theo đi về phía trước.

Trước khi cất bước còn rất là khinh thường liếc Tưởng An một cái, "Gà ốm!"

*Editor: Biết Nhiếp tiểu công là tốt nhưng sao vẫn muốn ngược ảnh vậy nè

Tưởng An giận cực kỳ, nhưng bên cạnh có anh trai của sư phụ, hắn cũng không tiện phát tác được, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi đi theo phía sau Nhiếp Hi, định bụng thừa dịp y không chú ý thì đá chân y. Tuy rằng Nhiếp Hi đi phía trước Tưởng An, nhưng cứ như y có mọc mắt ở phía sau vậy, bất luận động tác gì của Tưởng An y đều biết rõ ràng, mỗi một lần công kích đều tránh thoát phi thường nhanh nhẹn, thẳng đến khi làm Tưởng An tức giận quá chừng.

Thạch Hoằng Tuấn nhìn tình hình buồn cười bên này, nhưng cũng không có nói gì thêm, lôi kéo Ninh Hữu dò hỏi tình huống mấy ngày nay, có thích ứng được với hoàn cảnh ở nơi này hay linh tinh. Ninh Hữu đều nhất nhất đáp lại, chẳng qua vẫn rất hoàn mỹ mà tránh được sự kiện nhà hàng ở tinh cảng nháo đến oanh oanh liệt liệt lúc trước. Thạch Hoằng Tuấn lại cho rằng đứa em trai này của mình thật sự đã đi du ngoạn mấy ngày ngay, nghĩ chờ có thời gian rảnh lại mang Ninh Hữu đi xem những nơi mà cậu chưa đến một lần.

Học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc là trường học cơ giáp tốt nhất trong toàn bộ đế quốc, vô luận là chế tạo cơ giáp hay là điều khiển cơ giáp đều là xuất sắc nhất toàn đế quốc, không chỉ như thế, kiến trúc trường học của bọn họ cũng là số một số hai trong tất cả các trường học. Thạch Hoằng Tuấn một bên mang theo bọn họ đi dạo bên trong vườn trường, một bên mỗi khi đi ngang qua kiến trúc nào đó thì sẽ giải thích với bọn họ một chút, mới vừa đi được không bao lâu thì Thạch Hoằng Tuấn đã ngừng lại, mang theo bọn họ ngồi trên xe vân quỹ* trong trường. Bởi vì trường học rất lớn, đặc biệt là bởi vì có một vài khu chiến đấu cơ giáp lớn, khoảng cách mỗi cái đều không nhỏ, ký túc xá của học sinh cách khu dạy học càng xa hơn nữa, nếu chỉ là đi đường, từ cổng trường học đến ký túc xá học sinh chỗ Thạch Hoằng Tuấn ở chỉ sợ cũng phải tiêu tốn mất một ngày mới đến nơi.

*Editor: Chỗ này ta cũng không biết nên dịch thành như thế nào nên để nguyên, các nàng có ai biết thì chỉ giáo cho ta với nhé

"Không hổ là học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc ", Tưởng An một bên nhìn một bên tấm tắc kinh ngạc cảm thán, "Thực sự là có tiền!"

Nhiếp Hi không tỏ ý kiến, chỉ là dựa vào chỗ ngồi trên xe vân quỹ ngáp một cái, "Thật đúng là kiến thức thiển cận!"

Tưởng An trợn mắt, "Anh nói ai!"

Nhiếp Hi làm bộ kinh ngạc tìm tòi khắp nơi, "Di, bên này còn có ai kiến thức thiển cận sao?"

Tưởng An tức giận dâng lên cũng không rảnh để ý anh của Ninh Hữu bên này, một quyền vung đến, kết quả bị Nhiếp Hi cực kỳ dễ dàng chặn lại, tay vừa động, khớp xương của Tưởng An đã bị giữ chặt không động đậy nổi. Nhiếp Hi kéo hắn đến ngồi bên cạnh, ngoài miệng còn nói không ngừng nghỉ, "Ai, đã lớn như vậy rồi, sao lại còn thích động tay động chân như vậy nữa hả, lỡ như cậu bị thương thì không tốt đâu, ngoan ngoãn ngồi ở đây một lát đi."

Tưởng An thật muốn khâu lại cái miệng líu ra líu ríu kia của y, tiếc rằng cả người đều bị Nhiếp Hi giữ chặt, vừa động liền đau, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mắng về phía Nhiếp Hi, "Có bản lĩnh thì anh buông lão tử ra, anh như bây giờ mà là đàn ông sao!"

"Cậu lão tử với ai hử", Nhiếp Hi ngáp một cái, biểu tình thích ý, "Tôi đã ghi âm lại mấy lời vừa nãy của cậu rồi, chờ lúc trở về tôi sẽ cho ông nội Tưởng nghe một chút."

"Ngọa tào! Nhiếp Hi đồ khốn anh đừng có ngấm ngầm giở trò cho tôi a! Có giỏi thì chúng ta giải quyết quang minh chính đại, trộm mách lẻo thì tính là gì hả!", Tưởng An nóng nảy, hắn thật sự là có chút sợ hãi đối với lão già càng già càng dẻo dai kia của nhà hắn.

Hai người Tưởng An ở một bên náo nhiệt cực kỳ, Thạch Hoằng Tuấn nhìn mà tâm tình cũng rất tốt, thắm thiết cảm thấy giao em trai của mình cho hai anh bạn này xem ra cũng không tồi.

Ngồi khoảng mười phút, bọn họ liền tới ký túc xá của học sinh.

"Chỗ này chính là ký túc xá của anh, vốn dĩ là nhà bốn người ở, nhưng thêm cả anh cũng chỉ có ba người, một phòng khác thì trống không", Thạch Hoằng Tuấn nhận hành lý rồi bỏ vào trong phòng khách, "Mặt khác hai người bạn cùng phòng vẫn còn ở bên ngoài, đều là người không tồi, anh đã nói với bọn họ rồi, chỗ thầy bảo vệ anh cũng đã làm đăng ký. Tiểu Hữu, về sau em ở tại cái phòng trống kia đi."

Ninh Hữu gật gật đầu, "Vâng."

Nhà mà mấy người Thạch Hoằng Tuấn ở ở trong toàn bộ ký túc xá cũng không tính là tốt, nhưng hoàn cảnh chung quanh lại cũng cực kỳ không tệ. Không gian rộng mở, trang hoàng tinh xảo, một ít phương tiện cơ sở cũng rất đầy đủ.

Hai người Tưởng An ở lại chỗ của bọn họ một lát, trao đổi dãy số máy liên lạc với Thạch Hoằng Tuấn, hẹn nếu có việc thì sẽ liên hệ, sau đó liền cáo từ rời đi. Trước khi đi, Tưởng An còn lưu luyến bám víu cửa nói vọng vào, "Sư phụ cậu nhất định phải thường xuyên đi tìm tôi đó!"

Lời còn chưa nói xong, Tưởng An đã bị Nhiếp Hi túm ra ngoài, ghét bỏ nói, "Lải nhải dài dòng phiền phức chết, Ninh Hữu sao có thể thường xuyên đi tìm cậu được, không được hai ngày cậu lại phải đi ra ngoài rồi đi, cậu ta đi đâu mà tìm cậu, nói cái gì cũng không chịu dùng não suy xét."

Tưởng An trong lòng căm giận, nhưng không thể không nói Nhiếp Hi nói cũng có chút đạo lý, hắn chỉ có thể đem cơn giận này nghẹn trong cổ họng, theo Nhiếp Hi rời đi.

Ngày hôm qua Thạch Hoằng Tuấn đã dọn dẹp sạch sẽ căn phòng trống kia, hiện tại chẳng qua cũng chỉ là sửa sang đồ đạc từ hành lý của Ninh Hữu một chút mà thôi, "Cách ngày thi đầu vào của trường chúng ta còn có hơn một tháng rưỡi, trong thời gian này anh sẽ giúp em ôn tập những gì cần thiết, em phải nỗ lực nhiều một chút, tuy rằng điểm của trường chúng ta tương đối cao, nhưng cũng không phải là không thể qua được, một khi em thi đậu, chúng ta chính là bạn cùng trường rồi."

Thạch Hoằng Tuấn xoa xoa đầu tóc Ninh Hữu, cười nói, "Em phải cố lên a."



Ninh Hữu gật đầu, son sắt thề, "Em nhất định sẽ!"

Hai người nghỉ ngơi trong chốc lát, Thạch Hoằng Tuấn liền mang theo Ninh Hữu đi dạo một vòng ở trong trường học, ngồi xe vân quỹ đem mọi góc ngách của trường học hoàn toàn nhìn một lần, Thạch Hoằng Tuấn giới thiệu cho cậu tòa nhà kia là khu dạy học, chỗ nào là sân huấn luyện cơ giáp, đâu là tòa nhà thực nghiệm. Mỗi khi đến một địa điểm, Thạch Hoằng Tuấn liền sẽ mang Ninh Hữu xuống xe vân quỹ đi xem, trên cơ bản những nơi có thể đến, Thạch Hoằng Tuấn đều sẽ đưa cậu đi một lần. Còn có vài địa phương phải có quyền hạn mới có thể đi vào, Thạch Hoằng Tuấn cũng chỉ có thể mang Ninh Hữu đi dạo ở bên ngoài một vòng. Ninh Hữu cực kỳ có hứng thú đối với sân huấn luyện cơ giáp cực kỳ rộng lớn kia, nhưng bởi vì chỗ đó chỉ có học sinh học trường mình mới có thể vào, Ninh Hữu không thể vào, cậu đành cực lực đè nén tính toán ngự kiếm lăng không xuống, khô cằn ở bên ngoài nhìn qua cho đã nghiện.

Thạch Hoằng Tuấn nhìn thấy cái bộ dáng tội nghiệp này của Ninh Hữu thì nhịn không được nở nụ cười, "Chờ em thi được vào Hệ chiến đấu cơ giáp, là có thể vào xem rồi."

Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Em không muốn thi vào Hệ chiến đấu cơ giáp."

Thạch Hoằng Tuấn cực kỳ kinh ngạc, anh nghe cha mẹ nói, Tiểu đã tham gia chiến đấu cơ giáp ở trên mạng giả lập, hơn nữa dường như còn rất thích, sao lại không muốn vào Hệ chiến đấu cơ giáp chứ?

"Vậy em muốn thi vào chuyên ngành gì?"

Ninh Hữu vẻ mặt kiên định, "Em muốn học chế tạo cơ giáp!"

Cậu vốn dĩ là khá yêu thích luyện khí, nhưng bởi vì nơi này khác biệt với thế giới nguyên lai của cậu, nếu cậu luyện hóa ra vài thứ thì nhất định sẽ khiến cho những người khác hoài nghi. Nếu như cậu học chế tạo cơ giáp, ít nhất có thể che đậy được một chút hành vi của mình, có làm ra thứ gì cũng sẽ không quá chọc người chú ý. Còn đối với chiến đấu cơ giáp cậu cũng xác thật là cực kỳ yêu thích, nhưng so với chế tạo cơ giáp thì cũng không có nhu cầu cấp bách như vậy, huống chi bên người cậu còn có một Kỳ Tĩnh điều khiển cơ giáp cực kỳ lợi hại dạy cậu kỹ xảo chiến đấu, cũng đền bù được tiếc nuối không thể học chiến đấu cơ giáp rồi.

Thạch Hoằng Tuấn nghe xong cái ý tưởng này của Ninh Hữu thì kinh ngạc chớp mắt một cái, "Lúc trước em có hiểu biết về chế tạo cơ giáp sao?"

Ninh Hữu gật gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy ý chí phấn đấu, "Em đã xem qua một ít tư liệu liên quan ở trên mạng giả lập, em cảm thấy cũng khá lợi hại, cho nên muốn học tập một chút."

"Vậy còn Hệ chiến đấu cơ giáp? Em thích không?"

Khuôn mặt nhỏ của Ninh Hữu nhăn thành một cục, hiển nhiên là có chút rối rắm, "Em xác thật rất thích chiến đấu cơ giáp, nhưng là, nếu chỉ có thể vào một cái hệ, em khẳng định là vẫn học chế tạo cơ giáp thôi."

Xác định Ninh Hữu cũng không phải là nhất thời nổi hứng, Thạch Hoằng Tuấn cũng an tâm, tôn trọng ý tưởng của cậu, cười nói, " Chế tạo cơ giáp cũng không tồi, vừa vặn một bạn cùng phòng của anh chính là học sinh của Hệ chế tạo cơ giáp, đến lúc đó nếu có gì không hiểu thì em có thể lãnh giáo cậu ta một chút."

Ninh Hữu nở nụ cười, "Vâng!"

"Lúc trước anh cho rằng em muốn vào chính là Hệ chiến đấu cơ giáp, cho nên đã chuẩn bị một ít tư liệu liên quan, nhưng nếu em đã muốn thi vào Hệ chế tạo cơ giáp, những tư liệu đó cũng không có tác dụng nữa. Chẳng qua nếu em cũng có hứng thú đối với chiến đấu cơ giáp, vậy em dứt khoát cũng xem một chút đi, anh giúp em sưu tập tư liệu về Hệ chế tạo cơ giáp coi như là tìm việc để làm", Thạch Hoằng Tuấn gửi một ít tư liệu qua máy liên lạc của Ninh Hữu, "Bên trong có một số video giải thích chiến đấu cơ giáp, còn có một ít hướng dẫn kỹ xảo chiến đấu cơ bản, em có thể xem thử."

Ninh Hữu vui vẻ cực kỳ, "Cám ơn anh!"

"Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."

Mất thời gian nửa ngày không sai biệt lắm, Thạch Hoằng Tuấn cuối cùng cũng đưa Ninh Hữu đi xem xong một lượt tất cả địa điểm trong trường học, hơn nữa còn cường điệu giới thiệu một chút về những chỗ có thể đi vào. Trong học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc mặt ngoại trừ những nơi học sinh học tập huấn luyện ra, còn có khu vực chuyên môn mở ra cho người ngoài, người bên ngoài cũng có thể tiến vào học tập huấn luyện, chẳng qua cần phải tiêu tốn không ít phí dụng.

Chờ đến khi Thạch Hoằng Tuấn mang Ninh Hữu trở lại ký túc xá, hai người khác cũng đã trở lại.

"Đại ca!", Một người trong đó nhìn thấy Thạch Hoằng Tuấn liền phi thường nhiệt tình chào hỏi, một người khác cũng thấp giọng hô một câu. Hai người kia một người tươi cười đường hoàng, thoạt nhìn chính là người hướng ngoại, một người khác thì lại có chút rụt rè.

Thạch Hoằng Tuấn gật gật đầu, đưa Ninh Hữu đến trước mặt họ.

"Đây có phải là em trai của đại ca không! Thoạt nhìn thật nhỏ!", Người rất là hướng ngoại kia cao hứng mở to hai mắt, vỗ vỗ bộ ngực, nói với Ninh Hữu, "Anh là Tấn Giang, em gọi anh là anh Tấn là được rồi! Về sau nếu có chuyện gì cũng có thể đến tìm anh, có anh che chở em bảo đảm sẽ không có ai dám khi dễ em đâu!"

"Anh là Lâm Ninh", một người khác thì lại nói tiếp một câu, sau đó cũng không biết nói gì nữa.

Ninh Hữu thì lại phi thường ngoan ngoãn chào hỏi bọn họ, "Anh Tấn khỏe! Anh Lâm khỏe!"

Chờ ba người nói xong, Thạch Hoằng Tuấn mới giới thiệu bọn họ cho nhau một chút, "Đây là em trai tôi Ninh Hữu, đây là Tấn Giang cùng Lâm Ninh, Tấn Giang là Hệ chiến đấu cơ giáp, giống với anh, mà Lâm Ninh thì học Hệ chế tạo cơ giáp, nếu em có thể thi vào, cậu ấy chính là sư huynh của em đấy."

Nghe được Ninh Hữu muốn thi vào Hệ chế tạo cơ giáp, Lâm Ninh mặc dù có chút rụt rè, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói, "Có cái gì không hiểu có thể hỏi anh, tuy rằng anh học cũng không tốt, nhưng nếu anh biết thì nhất định sẽ nói toàn bộ cho em!"

"Cám ơn anh Lâm!"

" Thành tích của Lâm Ninh ở Hệ chế tạo cơ giáp là số một số hai, rất lợi hại", Thạch Hoằng Tuấn tán thưởng một câu.

"Đại ca, tôi không có lợi hại như vậy, tôi chỉ là vận khí tương đối tốt mà thôi......", Lâm Ninh có chút ngượng ngùng.

"Được rồi, chỉ biết khiêm tốn", Tấn Giang vỗ vỗ bả vai Lâm Ninh, vẻ mặt bi phẫn nói, "Cậu được như vậy đều là vận khí, vậy cậu bảo một học tra như tớ phải sống như thế nào a. Đúng rồi, em trai sao lại muốn học chế tạo cơ giáp vậy, không bằng tới hệ học chiến đấu cơ giáp bọn anh đi, đống linh kiện chủ chốt kia buồn tẻ bao nhiêu a, đâu có thống khoái bằng chiến đấu cơ giáp chứ! Bằng không hôm nay anh Tấn mang em đi mạng giả lập cảm thụ trước một chút? Bảo đảm sẽ khiến em yêu chết loại cảm giác này, quả thực chính là quá thống khoái!"

Tấn Giang nổi hứng nói với Ninh Hữu, Thạch Hoằng Tuấn thình lình cắm một câu, "Nhiệm vụ hôm nay của cậu hoàn thành rồi?"

Mặt Tấn Giang lập tức tái đi, ngượng ngùng nói, "Còn, còn kém một chút nữa."



"Có phải cậu muốn chờ ngày mai huấn luyện viên xách cậu ra đơn độc dạy dỗ một chút không?"

Tấn Giang vội vàng lắc đầu, vẻ mặt đưa đám, "Nếu như bị huấn luyện viên ma quỷ kia đơn độc xách ra, khẳng định là tớ sẽ bị hắn tra tấn đến nửa cái mạng cũng không còn mất."

Thạch Hoằng Tuấn nhìn thời gian một chút, "Cậu còn có bốn giờ để luyện tập, cũng đủ cho cậu luyện thuần thục động tác mà ngày hôm qua giáo sư dạy."

Tấn Giang tràn đầy không đành lòng nhìn nhìn Ninh Hữu, sống không còn gì luyến tiếc nói, "Em trai chúng ta hẹn lần sau nhé, anh Tấn đi khổ bức luyện tập trước đây!", Lời vừa mới nói xong, Tấn Giang liền nhìn về phía Lâm Ninh, "A Ninh a, cậu xem tớ đáng thương thành thế này này, cậu không bồi tiếp tôi sao?"

Lâm Ninh vội vàng lắc đầu, đỏ mặt cự tuyệt, "Bài tập hôm nay của tớ còn chưa hoàn thành, ngày mai phải giao rồi."

Tấn Giang chỉ có thể đau thương nhìn mọi người, lấy một loại khí thế kiên quyết chạy ra khỏi cổng ký túc xá.

Ninh Hữu chớp chớp mắt, có chút không nắm được tình huống.

Thạch Hoằng Tuấn sờ sờ đầu cậu, không chút lưu tình nói, "Tấn Giang ngẫu nhiên có chút thiếu đòn, nga không, hẳn là thường xuyên thiếu đòn, không cần để ý đến hắn."

Ninh Hữu giống như hiểu rõ gật gật đầu.

Ba ngày ở trong ký túc xá, Ninh Hữu xem như đã tiến thêm một bước trong nhận thức đối với hai người bạn cùng phòng này còn có anh trai của mình. Ngoại trừ Tấn Giang ngày thường tương đối rảnh rỗi ra, anh trai cùng Lâm Ninh đều là cực kỳ khắc khổ. Sau khi tan học trở về, anh trai thường xuyên giúp cậu an bài học tập nội dung sau đó liền chui đầu vào mạng giả lập, sau lại thấy cậu đã tương đối quen thuộc với nơi này rồi, ca ca liền dứt khoát dùng máy liên lạc liên hệ với Ninh Hữu, sau đó liền ở luôn trong phòng luyện tập cả buổi tối. Mà Tấn Giang thì lại thường xuyên xuất hiện bên người Ninh Hữu, thường xuyên khuyến khích cậu sửa đổi nguyện vọng, bảo cậu tới Hệ chiến đấu cơ giáp của bọn họ. Sau đó Tấn Giang liền nói bậy một đống về Hệ chế tạo cơ giáp, cái gì nhàm chán a, người học tập ở đó đều là con mọt sách linh tinh, Lâm Ninh ngày thường héo héo nhược nhược rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, mặt đỏ bừng cãi nhau với Tấn Giang. Kỳ thật cũng không thể xem là cãi nhau, chỉ là lớn tiếng nói mấy câu bảo vệ Hệ chế tạo cơ giáp một chút mà thôi, " Hệ chế tạo cơ giáp của bọn tớ rất tốt! Mới không có bất kham như cậu nói đâu! Ninh Hữu em đừng nghe cậu ta!"

Tấn Giang khiếp sợ nhìn Lâm Ninh, vẻ mặt bị thương, "A Ninh cậu lại cãi nhau với tớ! Có phải cậu không yêu tớ không!"

Mặt Lâm Ninh nóng đến đỏ bừng, lúng túng không biết nên nói cái gì mới tốt, nghẹn nửa ngày một chữ vẫn không nói ra được, dứt khoát không để ý đến Tấn Giang nữa, trực tiếp kéo Ninh Hữu đến trong phòng của mình, "Anh giúp em tìm tư liệu thi lúc anh nhập học, em đến xem đi."

Tấn Giang vốn đang muốn nói gì nữa, kết quả Lâm Ninh "Bang" một tiếng đóng cửa lại, thiếu chút nữa là đập vào mũi hắn, Tấn Giang chỉ có thể ai oán nhìn chằm chằm cửa trong chốc lát, kết quả là bên trong truyền ra một tiếng, "Đại ca gửi thông tin nói ngày mai các cậu có bài kiểm tra nhỏ, thầy giám thị là huấn luyện viên Mạc."

Nghe một câu như thế, Tấn Giang run run một cái, nhanh chân chuẩn bị chạy tới bên trong phòng huấn luyện khắc khổ nỗ lực.

Tuy rằng đã đóng cửa lại, mặt Lâm Ninh vẫn đỏ bừng đến nửa ngày mới giảm xuống, có chút ngượng ngùng truyền tư liệu cho Ninh Hữu, "Mấy tư liệu này mặc dù có chút hỗn tạp, nhưng đều là thứ cơ sở nhất, lúc thi nhập học khẳng định là phải có."

Ninh Hữu gật gật đầu, nghiêm túc nhìn.

Lâm Ninh đem những tư liệu đó phân thành mấy bộ phận, mỗi một bộ phận có nội dung gì đều nói kỹ càng tỉ mỉ cho Ninh Hữu, nói đến chế tạo cơ giáp, cả người Lâm Ninh đều tự tại hơn nhiều, đĩnh đạc mà nói chuyện, không còn giống như khi giao lưu lúc trước luôn có chút không được tự nhiên.

Ninh Hữu nghe nghe liền mê mẩn.

Làm một luyện khí sư, tất cả những gì mà Ninh Hữu làm chính là thông qua linh lực cùng linh hỏa tới luyện hóa tài liệu, thông qua linh lực kích phát đặc tính của tài liệu, cuối cùng khảm nhập một ít pháp trận để hoàn thành Linh Khí. Nếu linh lực của mình không đủ, hoặc là nhiệt độ của linh hỏa biến hóa có một tia lệch lạc, toàn bộ quá trình luyện hóa cho dù có rót vào bao nhiêu tinh lực cũng sẽ bị uổng phí, thứ luyện hóa ra căn bản là không cách nào sử dụng được.

Mà ở trong thế giới này, mọi người đều không có linh lực, nhưng có một vài dụng cụ mà bọn họ sử dụng lại có hiệu quả giống như khi sử dụng Linh Khí được luyện ra, thậm chí nhiều thứ hiệu quả mà cậu khó có thể thực hiện được, nơi này cũng có, hơn nữa còn rất nhiều. Tỷ như Viêm Hoàng, tỷ như mạng giả lập.

Ninh Hữu cẩn thận xem tư liệu mà Lâm Ninh truyền cho cậu, bằng vào linh thức cường đại của cậu, chỉ trong vòng hai tức liền nhớ kỹ toàn bộ, bên trong tư liệu có rất nhiều thứ đều khiến cho Ninh Hữu cực kỳ khiếp sợ cùng si mê, dù chỉ là tổ hợp của một ít linh kiện chủ chốt loại nhỏ, cũng có thể đạt được rất nhiều công năng thần kỳ. Tuy rằng lúc trước Ninh Hữu vì sửa chữa dụng cụ tiếp nối mạng giả lập cùng máy khai thác quặng, đã thử suy đoán qua cấu tạo trong đó, hơn nữa còn sửa chữa thành công, nhưng lúc ấy Ninh Hữu tuy rằng có hiểu về một ít công năng của đường bộ trong đó, lại hoàn toàn không thể hiểu rõ được tác dụng của những thứ trong đó, trong đầu vẫn như cũ có chút nghi vấn, cho tới lúc này được thấy những thứ cơ sở nhất.

Ninh Hữu rời khỏi phòng của Lâm Ninh khi nào ngay chính cậu cũng không rõ ràng lắm, từ sau khi ghi nhớ những tư liệu cơ sở đó, Ninh Hữu vẫn luôn suy đoán bên trong thức hải, một ít nghi vấn lúc trước khi sửa chữa máy khai thác quặng cùng dụng cụ tiếp nối mạng giả lập giờ cũng đã có được đáp án, ngay khi Ninh Hữu đang si mê với suy đoán, một trận tiếng vang đánh thức cậu lại.

Vốn dĩ tâm tình đang có chút buồn bã chưa đã thèm ngay khi vừa nhìn thấy cái tên hiện lên trên máy liên lạc liền biến mất không còn bóng dáng, Ninh Hữu tức khắc trở nên cực kỳ vui vẻ, mi mắt cong cong hô một câu, "Kỳ Tĩnh!"

"Hiện tại có phải em đang ở chỗ của anh em không?", Kỳ Tĩnh nhìn thấy Ninh Hữu trong lòng cũng nóng lên, cực kỳ nhớ mong. Vốn dĩ anh cho rằng hai ngày trước mình đã có thể về được rồi, ai biết lại lâm thời xảy ra chuyện, bản thân anh cũng chỉ có thể tạm thời gác chuyện gặp mặt với người vợ nhỏ của mình sang một bên.

"Ân!", Ninh Hữu gật gật đầu, cười thực vui vẻ, "Hiện tại tôi đang ở trong ký túc xá của anh tôi, chỗ của bọn họ vừa lúc có một phòng trống, có thể cho tôi vào ở được, đồ đạc cũng đã thu dọn tốt rồi, tôi ở cũng đã quen. Hai người bạn cùng phòng của anh tôi cũng đã gặp qua, hai bọn họ đều rất tốt, hơn nữa cũng rất có ý tứ."

"Vậy là tốt rồi", Kỳ Tĩnh yên lòng, trên gương mặt kiên nghị hiển lộ ra một tia nhu hòa, "Tôi đã cho người tìm một ít tư liệu liên quan đến chế tạo cơ giáp, lát nữa sẽ gửi đến cho em. Hơi muộn một chút nhưng tôi sẽ tìm người tới giúp em, có vấn đề gì em cũng có thể hỏi hắn."

"Được!", Ninh Hữu chớp chớp mắt, "Tôi nhất định sẽ nỗ lực học tập! Tranh thủ thi vào được!"

Kỳ Tĩnh thấp giọng nở nụ cười, "Được a, học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc tuy rằng tương đối khó thi, nhưng đối với em mà nói thì cũng không phải là việc khó gì, em nhất định sẽ thi đứng đầu toàn quốc."

Ninh Hữu cùng Kỳ Tĩnh nói chuyện một hồi lâu, cuối cùng bởi vì Kỳ Tĩnh còn có chuyện phải xử lý, hai người mới lưu luyến không rời tắt thông tin. Chỉ là mới vừa tắt, Ninh Hữu lại bắt đầu thấy nhớ Kỳ Tĩnh, cũng không biết vì cái gì, cậu thường thường sẽ nhớ tới Kỳ Tĩnh, hơn nữa vừa nghĩ tới, trong lòng liền ấm áp ngọt ngào.

Ninh Hữu nghiêng đầu phát ngốc, cũng không biết khi nào mới có thể chân chính gặp mặt đây.

Ngày hôm sau, Ninh Hữu thu được một cái chuyển phát nhanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau