Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 54
"Cái gì mà vận đào hoa?", Ninh Hữu có chút nghi hoặc.
Tấn Giang trái phải nhìn nhìn, rất có cảm giác đáng khinh, hạ thấp thanh âm, "Hệ chiến đấu cơ giáp của bọn anh có một cô nàng lớn lên xinh đẹp đặc biệt nổi danh, tên là Ôn Oánh, người thích cô ấy đặc biệt nhiều. Nghe nói vào ngày hôm qua, lại có người chạy tới xum xoe, Ôn đồng học kia bị quấy rối không thể nhịn được nữa, trực tiếp tuôn ra là mình thích đại ca của chúng ta. Chậc chậc chậc, cô nàng kia thật là rất không tồi, đại ca diễm phúc không cạn a!"
Ninh Hữu đối với tin tức này thật đúng là có chút tò mò, bát quái cùng Tấn Giang trong chốc lát, Tấn Giang thì lại trực tiếp thổi phồng cô gái kia đến trên trời trên đất cũng không có, nói xong lại thở dài, lắc lắc đầu, "Tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng anh phỏng chừng chờ sau khi đại ca chúng ta trở về thì sẽ phiền toái."
"Đây là vì cái gì?"
"Người theo đuổi Ôn Oánh đều sắp thành một hàng dài, gia thế đều không tồi, hơn nữa một đám đều mắt cao hơn đỉnh, hiện tại bọn họ đã biết chuyện Ôn Oánh thích đại ca của chúng ta, khẳng định là sẽ đến đi tìm đại ca gây phiền toái", Tấn Giang bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt thiếu đánh, "Chẳng qua đại ca rất lợi hại, tuyệt đối có thể đánh bọn họ nằm sấp xuống được!"
Ninh Hữu đồng ý gật gật đầu.
Thời gian trôi thật sự nhanh, Thạch Hoằng Tuấn được chọn đi tập huấn trong quân đội đã trở lại, trong lúc này Ninh Hữu dùng số tiền chiến thắng đánh cuộc vẫn luôn ngâm mình trong khu thực nghiệm dành cho người ngoài, đã luyện tập được ba bốn mươi loại tư liệu cơ sở sống.
Sau khi Thạch Hoằng Tuấn trở về, Tấn Giang trước tiên nói cho anh về chuyện bọn họ đối chiến cùng Mộ Kình.
"Không thể tưởng được đám Mộ Kình thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện âm hiểm như thế", Sắc mặt của Thạch Hoằng Tuấn không tốt lắm, anh không nghĩ tới Mộ Kình sẽ nhân lúc anh ra ngoài mà khơi mào chiến đánh cuộc, anh vỗ vỗ bả vai Tấn Giang, "Không có việc gì, lần này là bọn họ quá mức âm hiểm, thua một lần cũng không có gì."
Tấn Giang hắc hắc cười một tiếng, "Đại ca cậu nghĩ sai rồi, chúng ta thắng!", Hắn mặt mày hớn hở đem tình cảnh lúc đối chiến tái hiện một lần với Thạch Hoằng Tuấn, cuối cùng đắc ý dào dạt hình dung tam gương mặt đen của đám Nhạc Ngôn kia.
"Đại ca cậu thật đúng là quá đáng, em trai lợi hại như vậy cậu cũng không nói cho bọn tớ biết, làm hại tớ lo lắng vô ích một hồi."
Thạch Hoằng Tuấn cũng ngẩn ra, anh chỉ nghe cha mẹ nói qua Tiểu Hữu đã từng tham gia đối chiến ở trên mạng giả lập, lại không nghĩ đến cậu lại lợi hại như vậy.
"Chẳng qua có chút đáng tiếc", trong giọng nói của Tấn Giang tràn đầy tiếc hận, "Em trai chiến đấu cơ giáp lợi hại như vậy, thế nhưng không thi vào Hệ chiến đấu cơ giáp, ngược lại đi học cái gì mà chế tạo cơ giáp, đây không phải là lãng phí nhân tài sao?"
"Tiểu Hữu muốn làm cái gì là lựa chọn của nó", đối với lời nói của Tấn Giang, Thạch Hoằng Tuấn không có trả lời, chỉ là nhàn nhạt nói một câu như vậy.
Tấn Giang cảm thấy suy nghĩ để đại ca khuyên Ninh Hữu chuyển dời mục tiêu khác xem ra là không có khả năng gì rồi, chỉ có thể từ bỏ. Ngược lại nói đến chuyện tiền thắng được khi thi đấu cùng Mộ Kình, chuẩn bị đem phân ra cho bọn họ, Thạch Hoằng Tuấn lạnh sắc mặt cự tuyệt, "Lần thi đấu này tôi không có xuất lực, cho nên không cần cho tôi."
Chuyện giống như vậy ở chỗ một đồng đội khác cũng tái hiện một lần, bảo bọn họ lấy tiền là chuyện không có khả năng, nhưng nếu đặt ở trong tay mình, Tấn Giang lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, dứt khoát dùng số tiền đó mời bọn họ ăn cơm ở nhà hàng tự nhiên bên cạnh trường học, bao gồm hai đồng đội của hắn còn có Lâm Ninh và Ninh Hữu. Lâm Ninh vốn dĩ có thế nào cũng không chịu ra, gần đây bài tập của cậu càng ngày càng khó, lúc nộp bài tập chỉ có thể giao lên một cái bán thành phẩm, thời gian có thế nào cũng cảm thấy không đủ, hận không thể một giây cũng ở trong phòng luyện tập, đâu chịu ra ăn cơm. Cuối cùng vẫn là Tấn Giang lấy Thạch Hoằng Tuấn ra làm cớ, hơn nữa đáp ứng cậu nhất định sẽ ăn xong rất nhanh, Lâm Ninh mới cố đi ra.
Chỉ là lúc bọn họ vừa mới tới, liền đã có một đám người tới tìm tra.
"Lấy cái dạng nghèo kiết hủ lậu này mà cũng đòi tới loại địa phương này ăn cơm, xem ra dạo gần đây mày cũng hãnh diện lắm nhỉ?", Một thanh niên có chút âm lãnh chắn ở trước mặt Thạch Hoằng Tuấn, phía sau còn đi theo vài người.
Thạch Hoằng Tuấn nhíu mày, nhưng cũng không phản ứng lại gã, vòng qua gã chuẩn bị đi vào trong. Thanh niên âm lãnh kia lại không thuận theo không buông tha tiếp tục chặn Thạch Hoằng Tuấn lại, trong giọng nói tràn ngập ác ý, "Như thế nào, chọc trúng tâm tư mày rồi sao? Loại tiện dân như mày phải nhận rõ địa vị của mình, đừng có mà tham lam những thứ không nên thuộc về mình!"
"Ngô Triết, cậu đây là có ý tứ gì?", Bị chặn đường hai lần, sắc mặt Thạch Hoằng Tuấn cũng có chút khó coi.
"Nha, tao có ý tứ gì mày không nghe rõ sao?", Ngô Triết híp mắt cười lạnh, "Tao không biết từ khi nào thì mày đã trộm hiến ân cần với Ôn Oánh, để cô ấy sinh hảo cảo với mày, chẳng qua tao khuyên mày sớm từ bỏ một chút đi, mày và cô ấy không phải là người trong cùng một thế giới! Cái loại như mày ngay cả nuôi sống bản thân mình còn không được mà muốn có quan hệ với Ôn Oánh, thật đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!"
Cả người Thạch Hoằng Tuấn lạnh lẽo, "Chuyện cậu nói tôi đều không biết, tôi và Ôn Oánh cũng không có bất luận quan hệ gì, mời cậu đừng suy đoán cùng vu oan thêm nữa."
"Ngô Triết, mày đây là bị Ôn đồng học không để vào mắt xấu mặt nên mới tới tìm đại ca tao gây phiền toái đi ", Tấn Giang tức nhịn không được đi lên trước mở miệng, "Mày có bản lĩnh chặn đại ca tao ở đây, có giỏi thì đi làm Ôn đồng học thích mày a. Ánh mắt của Ôn Oánh đồng học chính là rất tốt đấy, mày so với đại ca tao quả thực chính là cặn bã, còn có mặt mũi ở đây sủa như điên giống như chó nhà tang vậy!"
"Câm miệng", Thạch Hoằng Tuấn lạnh giọng quát, chỉ là lúc anh nói đã chậm, Ngô Triết đã tức đến cả người phát run, một thân khí tức hung ác, vẫy tay bảo người phía sau động thủ. Tấn Giang bởi vì đứng phía trước, chịu công kích tập trung nhất, có chút không chịu được, trước khi thiếu chút nữa bị người một quyền đánh nứt mũi, Thạch Hoằng Tuấn đã bắt được tay người nọ, khí thế chấn động, "Cút!"
Lâm Ninh không có bất luận sức chiến đấu gì, bị đồng đội của Tấn Giang bảo vệ sau lưng, quan sát chiến đấu ở đó một chút, Ninh Hữu phát hiện bọn họ căn bản không phải là đối thủ của đại ca, cũng không có nhúng tay, đứng ở phía sau nhìn, chỉ là xử lý một vài tên không có mắt đánh tới mình.
Hai đội người đánh nhau ở cửa nhà hàng, nhân viên công tác của nhà hàng đều có huấn luyện, không có bất luận hoảng loạn gì, ngược lại đi vào thông báo.
Chỉ là còn chưa đến năm phút đồng hồ, trên mặt đất đã nằm la liệt một nhóm người, ôm bụng gào thảm trên mặt đất.
Một đống người vừa rồi động thủ chỉ có một mình Ngô Triết là còn đứng đó, vừa kinh vừa giận. Thạch Hoằng Tuấn đi qua, túm cổ áo gã, gương mặt lạnh lùng, "Chuyện của Ôn Oánh tôi xác thật là một chút cũng không biết, còn chuyện lấy lòng cậu nói đều là giả dối. Nếu cậu thích cô ấy thì tự mình theo đuổi đi, đừng có tới tìm tôi gây phiền toái. Đây là cảnh cáo một lần cuối cùng của tôi cho cậu, nếu còn có lần sau, tôi không ngại xử lý cậu luôn đâu!"
Lời vừa mới nói xong, Thạch Hoằng Tuấn liền lạnh mặt ném Ngô Triết ra ngoài.
Ngô Triết lảo đảo hai cái, kinh giận nở nụ cười, trong ngữ khí tràn ngập ác ý dày đặc, "Đừng tưởng rằng thể chất của mày lợi hại một chút liền không kiêng nể gì, hai thằng tiện dân đi ra từ tinh cầu hoang phế bọn mày! Một thằng da mặt dày muốn bám đuôi Ôn gia, một thằng khác thì chưa thành niên cũng đã tìm được kim chủ, hạ tiện cùng nhau, quả thật là anh em a! A ha ha ha!"
Ngay lúc Ngô Triết còn chưa có thấy rõ, một cổ mạnh mẽ liền đã nện gã xuống trên mặt đất, Thạch Hoằng Tuấn dùng sức đạp lên ngực gã, tức giận hết sức lại có chút kinh nghi bất định, "Cậu nói cái gì?"
Ngô Triết nhìn thấy cái bộ dáng này của Thạch Hoằng Tuấn tức khắc hả giận cười ha hả, "Xem bộ dạng này của mày chắc là còn không biết đâu đi, ảnh chụp em trai hạ tiện kia của mày bò lên siêu xe đã truyền khắp trường học chúng ta rồi, nha, khuôn mặt nhỏ hồng kia, cũng thật nộn a."
Thạch Hoằng Tuấn bởi vì tức giận mà dưới chân dùng sức, Ngô Triết nhịn không được ho khan hai tiếng, ác ý không giảm, "Nghe nói nó chính là bị siêu xe đưa đi suốt một tuần đấy, một tuần sau mới bị cái siêu xe kia đưa về, trong thời gian này chỉ sợ đều ở trên giường của đối phương đi!"
"Chẳng qua thằng em trai này của mày lớn lên thật đúng là không tồi, chờ người kia chơi xong có thể tới tìm tao đấy, chỉ bằng thân thể thủy nộn kia của em trai mày, tao có thể sẽ cho bọn mày một cái giá cao đâu", ngôn ngữ dâm tà hạ lưu không ngừng tuôn ra từ trong miệng của gã, mấy người nghe mà đều hận không thể trực tiếp giết chết gã.
Chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, Ngô Triết tức khắc im miệng, khóe miệng tràn ra máu, thảm thống tru lên. Thạch Hoằng Tuấn rút chân mình từ trên ngực Ngô Triết ra, cả người lạnh lẽo.
"Trở về", Thạch Hoằng Tuấn xoay người liền đi, quanh thân toàn là sát khí.
Lúc đi vẫn luôn bảo hộ Ninh Hữu ở bên người mình. Thời điểm ra khỏi cửa xác thật là cảm nhận được bốn phía truyền đến ánh mắt chán ghét khinh thường, anh nhĩ lực thật tốt cũng nghe được bọn họ nói chuyện, "Thật dơ" "Quả nhiên là từ tinh cầu hoang phế đi ra, một chút giáo dưỡng cũng không có, nhỏ như vậy đã bò lên trên giường người khác " "Người không biết xấu hổ tôi tuyệt đối không thể học cùng cậu ta được, nếu lần này trường học trúng tuyển cậu ta, ta liền trực tiếp thôi học!" "Tưởng tượng đến cái khuôn mặt kia của cậu ta tôi liền ghê tởm không chịu được!" ánh mắt tràn ngập sát khí của Thạch Hoằng Tuấn lạnh lùng quét qua, những người nói thầm tức khắc dừng miệng.
"Tôi không hy vọng lại nghe được bất luận một câu bôi nhọ gì em trai tôi nữa", Thanh âm của Thạch Hoằng Tuấn không lớn, lại rất rõ ràng, làm kinh sợ nhân tâm, ánh mắt lãnh lệ kia làm mỗi người bị nhìn đến đều trong lòng phát run.
Mọi người tức khắc im tiếng.
Chẳng qua sau khi bọn họ đã đi xa, những người đó lại bắt đầu nói thầm, "Cái gì chứ, cho dù Thạch học trưởng lợi hại, cũng không thể không phân xanh đỏ đen trắng che chở em trai cậu ấy như vậy a."
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?", Sau khi trở lại phòng ngủ, Thạch Hoằng Tuấn nhìn nhìn mấy người, lạnh giọng hỏi.
Tấn Giang ở trên đường đã trực tiếp kéo một người đến hỏi rõ ràng mọi chuyện, sau đó báo lại nguyên xi với Thạch Hoằng Tuấn. Tấn Giang và Lâm Ninh ngày thường đều không lên diễn đàn của trường, cho nên căn bản là không rõ chuyện này lắm, lúc này nhìn thấy bên trên tràn đầy những lời khó nghe, tức khắc sắc mặt liền thay đổi, khó coi đến cực điểm.
Ninh Hữu trong mấy người lại là người bình tĩnh nhất, cậu vẫn luôn không để ý đến cái nhìn của người khác đối với mình, ở phương diện này, cậu thật sự đã tu luyện đến lãnh tâm lãnh tình.
Thạch Hoằng Tuấn nhìn đến ảnh chụp phát trên diễn đàn, mày nhíu một chút, bình ổn tức giận có chút quá phận vừa rồi một chút, bình tâm tĩnh khí nói với Ninh Hữu, "Cái này có thể nói với anh không?"
Ninh Hữu gật gật đầu.
Tấn Giang và Lâm Ninh có chút do dự có nên rời đi hay không, cho bọn họ một không gian độc lập. Chỉ là bọn họ còn chưa có đi, Ninh Hữu đã nói thẳng rồi. Mười phút sau, Tấn Giang và Lâm Ninh biểu tình khiếp sợ, sợ tới mức miệng cũng không khép lại được.
"Đó, đó là Kỳ, Kỳ thượng tướng?!", Tấn Giang nói cũng không còn rành mạch nữa, hắn vẫn luôn cho rằng lúc Ninh Hữu đi ra ngoài chơi là đi cùng bạn của cậu, không thể tưởng được thế nhưng sẽ là Kỳ thượng tướng! Kỳ thượng tướng ở trong lòng hắn chính là người giống như thần! Hơn nữa, Kỳ thượng tướng cùng em trai thế nhưng lại là quan hệ tình lữ?! Ngọa tào! Mình có phải đang nằm mơ không! Ai tới đánh tỉnh mình a!
Thạch Hoằng Tuấn thì lại nhíu nhíu mày, "Cha mẹ biết chuyện các em không?"
Ninh Hữu gật gật đầu, "Mấy ngày hôm trước đã nói cho cha mẹ biết, bọn họ nói Kỳ Tĩnh rất tốt."
Thạch Hoằng Tuấn cường ngạnh kiềm chế tức giận của mình, "Đưa số liên lạc của anh ta cho anh."
Ninh Hữu cũng không hỏi, trực tiếp nói số liên lạc của Kỳ Tĩnh cho Thạch Hoằng Tuấn, anh không nói hai lời liền trực tiếp gọi qua, chờ đến khi liên lạc được kết nối, Thạch Hoằng Tuấn mới trợn mắt giận nhìn Kỳ Tĩnh, "Kỳ thượng tướng anh tốt thật đấy!"
Kỳ Tĩnh nhìn người có địch ý thực chất này, híp híp mắt, khí thế khủng bố phát tán ra.
Thân mình Thạch Hoằng Tuấn căng thẳng, dưới uy áp cường đại của Kỳ Tĩnh có chút cố hết sức, nhưng vẫn gắng gượng. Trong mắt Kỳ Tĩnh hiện lên một tia tán thưởng, "Cậu là ai?"
"Tôi là anh trai của Tiểu Hữu ", Thạch Hoằng Tuấn nhíu mày, đem sự tình đã phát sinh nói ra, "Tôi hy vọng anh có thể xử lý tốt chuyện này, tuy rằng tôi kính trọng anh, tình cảm của hai người tôi cũng không có lập trường nhúng tay, nhưng là tôi không hy vọng nhìn thấy Tiểu Hữu phải chịu dù chỉ một chút thương tổn."
Nghe xong những lời của Thạch Hoằng Tuấn, quanh thân Kỳ Tĩnh tràn ngập sát khí, thanh âm trầm thấp, "Cám ơn cậu đã đem chuyện này nói cho tôi biết, chẳng qua cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Tôi thật tình thích Tiểu Hữu, nhất định sẽ không để em ấy chịu bất kỳ thương tổn nào."
Thạch Hoằng Tuấn nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm, trực tiếp tắt thông tin. Chỉ là thông tin của bọn họ vừa mới tắt, máy liên lạc của Ninh Hữu đã vang lên, sau khi thấy rõ tên tức khắc ánh mắt sáng lên, vui vui vẻ vẻ trở lại trong phòng mình kết nối.
Thạch Hoằng Tuấn nhìn bộ dáng ngọt tư tư kia của Ninh Hữu nhịn không được thở dài, rất là bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lâm Ninh cùng Tấn Giang thì lại khiếp sợ vẫn chưa hồi thần nổi, đợi qua một lúc lâu, Lâm Ninh mới có chút không dám tin tưởng thấp giọng hỏi, "Đại ca, vừa rồi, vừa rồi đó là Kỳ thượng tướng?!"
Sau khi thông tin được kết nối, Kỳ Tĩnh liền nhìn thấy bộ dáng tràn ngập sức sống vui vẻ của Ninh Hữu, con ngươi linh động kia quay tròn dạo qua một vòng, bên trong tràn đầy ý mừng khi nhìn thấy anh. Trong lòng Kỳ Tĩnh tê rần, khàn khàn giọng nói xin lỗi, "Thực xin lỗi."
Ninh Hữu có chút sờ không được tóc, không biết anh đang nói cái gì, "Làm sao vậy? Cái gì mà thực xin lỗi?"
"Tôi không biết chuyện của chúng ta sẽ bị trường học của các em truyền thành cái dạng kia, là tôi suy nghĩ không chu toàn ", trong chốc lát ngắn ngủn này, Kỳ Tĩnh đã xem diễn đàn của trường bọn họ, những lời nói khó coi bên trong làm cho anh phẫn nộ muốn giết người, cùng lúc đó, đối với Ninh Hữu càng là đau lòng cùng áy náy, quả thực hận không thể tát cho mình mấy bạt tay.
Ninh Hữu lại không thèm để ý đến những thứ nói trên diễn đàn kia, ngược lại trấn an Kỳ Tĩnh vài câu.
Sau khi bọn họ nói xong, Kỳ Tĩnh nhắm hai mắt lại, che lấp lệ khí cùng sát ý trong mắt kia, sau khi bình tĩnh trở lại liền gọi một cuộc điện thoại cho Kỳ phu nhân.
"Thực xin lỗi!", Ôn Oánh gõ cửa phòng ký túc xá của Thạch Hoằng Tuấn, cực kỳ dứt khoát khom lưng xin lỗi.
Ôn Oánh nhìn qua hoàn toàn không chút nào phù hợp với tên của cô, tuy rằng cực kỳ xinh đẹp, nhưng một chút cũng không nhu nhược, ngược lại tràn ngập anh khí, một đôi thủy mắt rực rỡ lấp lánh, tóc ngắn ngang tai làm cô thoạt nhìn càng thêm giỏi giang.
Thạch Hoằng Tuấn nghiêng người né tránh Ôn Oánh khom lưng, trên mặt vẫn như cũ lạnh lùng, thái độ lại vô cùng bình thản, "Không có quan hệ với cậu, không cần xin lỗi."
Ôn Oánh đứng dậy, đôi mắt rực rỡ lấp lánh nhìn thẳng về phía Thạch Hoằng Tuấn, "Chuyện của Ngô Triết tớ đã nghe nói rồi, câu ta đi tìm cậu gây chuyện cũng không phải là không có quan hệ với tớ, cho nên cái xin lỗi này tớ nhất định phải nói. Còn chuyện cậu ta bôi nhọ chuyện của cậu và em trai cậu tớ cũng đã nói cho ban tác phong và kỷ luật, tin tưởng bọn họ sẽ cho các cậu một câu trả lời hợp lý."
Thạch Hoằng Tuấn gật gật đầu, "Cám ơn"
Thân thể Ôn Oánh đứng rất thẳng, tư thế oai hùng hiên ngang, cho người ta cảm giác rất tốt, ngay sau đó cô mở miệng, thanh âm lưu loát dứt khoát, "Còn chuyện lúc trước tớ nói thích cậu tuy rằng đúng là nói ra lúc tức giận, nhưng xác thật là sự thật, tớ hy vọng cậu có thể cho tớ một cơ hội để theo đuổi cậu."
Thạch Hoằng Tuấn bị thái độ lưu loát này của Ôn Oánh làm cho ngẩn ra, "Cậu và tôi đều không hợp nhau đâu."
Ôn Oánh nở nụ cười, tóc mái trên trán đảo qua cặp con ngươi sáng ngời kia, cả người như tản ra ánh mặt trời, "Tớ cảm thấy chúng ta rất hợp với nhau, hy vọng cậu có thể cho tớ một cơ hội!"
Thạch Hoằng Tuấn nhịn không được bật cười, gương mặt lạnh lùng lập tức trở nên nhu hòa, anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Ôn Oánh nhìn kỹ vẻ mặt của anh, ánh mắt sáng lên, "Nếu Thạch đồng học đã không cự tuyệt, tớ liền tạm thời cho rằng cậu đáp ứng tớ đi!"
Thẳng đến khi Ôn Oánh đi rồi, Thạch Hoằng Tuấn vẫn dựa vào cạnh cửa lắc đầu bật cười, có chút không hiểu nổi cô gái này.
Tấn Giang lén lút cọ tới bên người anh, hắc hắc cười hai tiếng, "Đại ca, đó là Ôn Oánh đi, cô ấy tới làm gì?"
Thạch Hoằng Tuấn thu lại ý cười trên mặt, khôi phục bộ dáng lạnh lùng ngày thường, liếc xéo hắn một cái, "Làm sao vậy?"
Tấn Giang rụt rụt cổ, liên tục xua tay, "Không, không có việc gì, một chút việc cũng không có!"
————
Ngày hôm sau, mẹ của Kỳ thượng tướng Kỳ phu nhân đi tới học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc, một mảnh oanh động.
Kỳ thượng tướng làm thần tượng của toàn dân đế quốc, mẹ của anh cũng được mọi người tôn trọng, mộng tưởng lớn nhất của toàn bộ học sinh học viện cơ giáp đều không ngoại lệ chính là hy vọng vào thời điểm tốt nghiệp có thể mang lên một quả huân chương mà đích thân Kỳ thượng tướng trao tặng.
Vào thời điểm Kỳ phu nhân vừa mới tới cổng trường học, liền có người nói cho lãnh đạo của trường học, bọn họ lập tức đến đây. Mà lúc này, bên người Kỳ phu nhân đã quây chung quanh đông đảo các học sinh, đều không ngoại lệ phi thường sùng bái kích động, Kỳ phu nhân thì lại ôn hòa đáp lại bọn họ.
"Sao ngài lại đến đây, thật là quá hoan nghênh!", Thầy giáo lãnh đạo cũng phi thường kích động, "Sao ngài lại không thông báo trước cho chúng ta biết một chút, cũng dễ phái người đi tiếp ngài hơn."
Kỳ phu nhân cười cười ôn hòa, "Không cần phiền toái như vậy, hôm nay tôi tới đây chỉ là vì một chút việc tư mà thôi."
"Việc tư?", Thầy giáo lãnh đạo một bên mời Kỳ phu nhân đi vào, một bên nghi hoặc hỏi, "Không biết ngài là vì việc tư gì? Cần chúng ta hỗ trợ không?"
Kỳ phu nhân một bên chào hỏi đám học sinh đang kích động thét chói tai, một bên đáp lại thầy giáo lãnh đạo nói, "Cám ơn lòng tốt của ngài, chẳng qua cũng không cần ngài hỗ trợ, tôi chỉ là đến xem đứa nhỏ nhà chúng tôi mà thôi."
Thầy giáo lãnh đạo ngẩn ra, thử hỏi, "Kỳ thượng tướng có người nhà học ở đây sao?"
Kỳ phu nhân cười cực kỳ vui vẻ, giữa mặt mày toàn là ấm áp, "Bạn lữ tương lai của nó chuẩn bị thì vào trường học của mọi người, tạm thời ở tại chỗ này, tôi không biết nó có ở quen hay không, cho nên tới thăm một chút."
Bạn lữ tương lai của Kỳ thượng tướng, tất cả mọi người vây quanh ở nơi này đều nghe rõ ràng tin tức quan trọng này, giống như một tiếng sấm, mọi người tức khắc sợ ngây người, ngốc lăng sau đó liền nhanh chóng sôi trào lên.
"Kỳ thượng tướng có bạn lữ tương lai?!", Thầy giáo lãnh đạo thất thanh nói, khiếp sợ vô cùng.
Không trách được mọi người giật mình, từ khi Kỳ Tĩnh bắt đầu tiến vào tầm mắt của mọi người, trước nay đều chưa từng truyền ra tin tức anh kết giao bạn trai bạn gái gì, từ sau khi trưởng thành suốt một trăm trước cho tới bây giờ, vẫn luôn độc thân một mình. Nhóm dân chúng của đế quốc đều cho rằng anh sẽ vẫn luôn độc thân như vậy, ai biết hiện tại thế nhưng lại tuôn ra tin tức Kỳ thượng tướng có bạn lữ tương lai!
Phản ứng của mọi người đều không giống nhau, nhưng đa số là khiếp sợ.
Kỳ phu nhân tràn đầy ý cười gật đầu, "Đúng vậy, đứa nhỏ kia cực kỳ tốt, Kỳ Tĩnh thích đến không ngừng được, theo đuổi đã lâu đứa nhỏ kia mới đáp ứng nó, nếu không phải hiện tại sợ chậm trễ nó học tập, đã sớm cột lấy người mang đi kết hôn rồi."
Lời nói của Kỳ phu nhân bề ngoài biểu đạt ý tứ đều là trong đoạn tình cảm này, Kỳ Tĩnh là một phương chủ động cùng coi trọng người kia, tất cả mọi người bị nhận thức này dọa rồi, tức khắc đối với bạn lữ tương lai kia của tướng quân tràn ngập kính ý cùng một chút ghen ghét.
Thầy giáo lãnh đạo tức khắc bị dọa đến không biết nên nói gì mới tốt.
Kỳ phu nhân thì lại trực tiếp hỏi, "Ngài biết ký túc xá khu B đi như thế nào không? Đứa nhỏ kia ở đó, đáng tiếc tôi không biết đường đi thế nào."
Thầy giáo lãnh đạo vội vàng gật đầu, "Biết, tôi đưa ngài qua đó đi."
Những học sinh kia một bên nện bước theo sát Kỳ phu nhân, một bên khác thì lại đang điên cuồng thảo luận người may mắn trong trường học của bọn họ kia rốt cuộc là ai, thế nhưng làm Kỳ thượng tướng theo đuổi lâu như vậy mới đáp ứng. Bọn họ liệt kê rất nhiều hệ hoa hệ thảo trong trường học, nhưng thế nào cũng đều cảm thấy những người này căn bản là không xứng với Kỳ thượng tướng, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Thầy giáo lãnh đạo cũng dị thường tò mò đối với thân phận bạn lữ tương lai của Kỳ Tĩnh, thử hỏi hỏi, Kỳ phu nhân lại chỉ cười cười, "Nó còn chưa tham gia thi vào trường học, cho nên cũng không phải là học sinh của trường, cho nên cho dù tôi có nói cho ngài thì ngài cũng không biết là ai."
Kỳ phu nhân nói không sai, thầy giáo lãnh đạo cũng chỉ có thể áp xuống nội tâm tò mò vội vàng, chờ đến nơi rồi hãy lại xem một chút học sinh này rốt cuộc là người như thế nào.
Tấn Giang trái phải nhìn nhìn, rất có cảm giác đáng khinh, hạ thấp thanh âm, "Hệ chiến đấu cơ giáp của bọn anh có một cô nàng lớn lên xinh đẹp đặc biệt nổi danh, tên là Ôn Oánh, người thích cô ấy đặc biệt nhiều. Nghe nói vào ngày hôm qua, lại có người chạy tới xum xoe, Ôn đồng học kia bị quấy rối không thể nhịn được nữa, trực tiếp tuôn ra là mình thích đại ca của chúng ta. Chậc chậc chậc, cô nàng kia thật là rất không tồi, đại ca diễm phúc không cạn a!"
Ninh Hữu đối với tin tức này thật đúng là có chút tò mò, bát quái cùng Tấn Giang trong chốc lát, Tấn Giang thì lại trực tiếp thổi phồng cô gái kia đến trên trời trên đất cũng không có, nói xong lại thở dài, lắc lắc đầu, "Tuy rằng đây là chuyện tốt, nhưng anh phỏng chừng chờ sau khi đại ca chúng ta trở về thì sẽ phiền toái."
"Đây là vì cái gì?"
"Người theo đuổi Ôn Oánh đều sắp thành một hàng dài, gia thế đều không tồi, hơn nữa một đám đều mắt cao hơn đỉnh, hiện tại bọn họ đã biết chuyện Ôn Oánh thích đại ca của chúng ta, khẳng định là sẽ đến đi tìm đại ca gây phiền toái", Tấn Giang bỗng nhiên nở nụ cười, vẻ mặt thiếu đánh, "Chẳng qua đại ca rất lợi hại, tuyệt đối có thể đánh bọn họ nằm sấp xuống được!"
Ninh Hữu đồng ý gật gật đầu.
Thời gian trôi thật sự nhanh, Thạch Hoằng Tuấn được chọn đi tập huấn trong quân đội đã trở lại, trong lúc này Ninh Hữu dùng số tiền chiến thắng đánh cuộc vẫn luôn ngâm mình trong khu thực nghiệm dành cho người ngoài, đã luyện tập được ba bốn mươi loại tư liệu cơ sở sống.
Sau khi Thạch Hoằng Tuấn trở về, Tấn Giang trước tiên nói cho anh về chuyện bọn họ đối chiến cùng Mộ Kình.
"Không thể tưởng được đám Mộ Kình thế nhưng sẽ làm ra loại chuyện âm hiểm như thế", Sắc mặt của Thạch Hoằng Tuấn không tốt lắm, anh không nghĩ tới Mộ Kình sẽ nhân lúc anh ra ngoài mà khơi mào chiến đánh cuộc, anh vỗ vỗ bả vai Tấn Giang, "Không có việc gì, lần này là bọn họ quá mức âm hiểm, thua một lần cũng không có gì."
Tấn Giang hắc hắc cười một tiếng, "Đại ca cậu nghĩ sai rồi, chúng ta thắng!", Hắn mặt mày hớn hở đem tình cảnh lúc đối chiến tái hiện một lần với Thạch Hoằng Tuấn, cuối cùng đắc ý dào dạt hình dung tam gương mặt đen của đám Nhạc Ngôn kia.
"Đại ca cậu thật đúng là quá đáng, em trai lợi hại như vậy cậu cũng không nói cho bọn tớ biết, làm hại tớ lo lắng vô ích một hồi."
Thạch Hoằng Tuấn cũng ngẩn ra, anh chỉ nghe cha mẹ nói qua Tiểu Hữu đã từng tham gia đối chiến ở trên mạng giả lập, lại không nghĩ đến cậu lại lợi hại như vậy.
"Chẳng qua có chút đáng tiếc", trong giọng nói của Tấn Giang tràn đầy tiếc hận, "Em trai chiến đấu cơ giáp lợi hại như vậy, thế nhưng không thi vào Hệ chiến đấu cơ giáp, ngược lại đi học cái gì mà chế tạo cơ giáp, đây không phải là lãng phí nhân tài sao?"
"Tiểu Hữu muốn làm cái gì là lựa chọn của nó", đối với lời nói của Tấn Giang, Thạch Hoằng Tuấn không có trả lời, chỉ là nhàn nhạt nói một câu như vậy.
Tấn Giang cảm thấy suy nghĩ để đại ca khuyên Ninh Hữu chuyển dời mục tiêu khác xem ra là không có khả năng gì rồi, chỉ có thể từ bỏ. Ngược lại nói đến chuyện tiền thắng được khi thi đấu cùng Mộ Kình, chuẩn bị đem phân ra cho bọn họ, Thạch Hoằng Tuấn lạnh sắc mặt cự tuyệt, "Lần thi đấu này tôi không có xuất lực, cho nên không cần cho tôi."
Chuyện giống như vậy ở chỗ một đồng đội khác cũng tái hiện một lần, bảo bọn họ lấy tiền là chuyện không có khả năng, nhưng nếu đặt ở trong tay mình, Tấn Giang lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, dứt khoát dùng số tiền đó mời bọn họ ăn cơm ở nhà hàng tự nhiên bên cạnh trường học, bao gồm hai đồng đội của hắn còn có Lâm Ninh và Ninh Hữu. Lâm Ninh vốn dĩ có thế nào cũng không chịu ra, gần đây bài tập của cậu càng ngày càng khó, lúc nộp bài tập chỉ có thể giao lên một cái bán thành phẩm, thời gian có thế nào cũng cảm thấy không đủ, hận không thể một giây cũng ở trong phòng luyện tập, đâu chịu ra ăn cơm. Cuối cùng vẫn là Tấn Giang lấy Thạch Hoằng Tuấn ra làm cớ, hơn nữa đáp ứng cậu nhất định sẽ ăn xong rất nhanh, Lâm Ninh mới cố đi ra.
Chỉ là lúc bọn họ vừa mới tới, liền đã có một đám người tới tìm tra.
"Lấy cái dạng nghèo kiết hủ lậu này mà cũng đòi tới loại địa phương này ăn cơm, xem ra dạo gần đây mày cũng hãnh diện lắm nhỉ?", Một thanh niên có chút âm lãnh chắn ở trước mặt Thạch Hoằng Tuấn, phía sau còn đi theo vài người.
Thạch Hoằng Tuấn nhíu mày, nhưng cũng không phản ứng lại gã, vòng qua gã chuẩn bị đi vào trong. Thanh niên âm lãnh kia lại không thuận theo không buông tha tiếp tục chặn Thạch Hoằng Tuấn lại, trong giọng nói tràn ngập ác ý, "Như thế nào, chọc trúng tâm tư mày rồi sao? Loại tiện dân như mày phải nhận rõ địa vị của mình, đừng có mà tham lam những thứ không nên thuộc về mình!"
"Ngô Triết, cậu đây là có ý tứ gì?", Bị chặn đường hai lần, sắc mặt Thạch Hoằng Tuấn cũng có chút khó coi.
"Nha, tao có ý tứ gì mày không nghe rõ sao?", Ngô Triết híp mắt cười lạnh, "Tao không biết từ khi nào thì mày đã trộm hiến ân cần với Ôn Oánh, để cô ấy sinh hảo cảo với mày, chẳng qua tao khuyên mày sớm từ bỏ một chút đi, mày và cô ấy không phải là người trong cùng một thế giới! Cái loại như mày ngay cả nuôi sống bản thân mình còn không được mà muốn có quan hệ với Ôn Oánh, thật đúng là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga!"
Cả người Thạch Hoằng Tuấn lạnh lẽo, "Chuyện cậu nói tôi đều không biết, tôi và Ôn Oánh cũng không có bất luận quan hệ gì, mời cậu đừng suy đoán cùng vu oan thêm nữa."
"Ngô Triết, mày đây là bị Ôn đồng học không để vào mắt xấu mặt nên mới tới tìm đại ca tao gây phiền toái đi ", Tấn Giang tức nhịn không được đi lên trước mở miệng, "Mày có bản lĩnh chặn đại ca tao ở đây, có giỏi thì đi làm Ôn đồng học thích mày a. Ánh mắt của Ôn Oánh đồng học chính là rất tốt đấy, mày so với đại ca tao quả thực chính là cặn bã, còn có mặt mũi ở đây sủa như điên giống như chó nhà tang vậy!"
"Câm miệng", Thạch Hoằng Tuấn lạnh giọng quát, chỉ là lúc anh nói đã chậm, Ngô Triết đã tức đến cả người phát run, một thân khí tức hung ác, vẫy tay bảo người phía sau động thủ. Tấn Giang bởi vì đứng phía trước, chịu công kích tập trung nhất, có chút không chịu được, trước khi thiếu chút nữa bị người một quyền đánh nứt mũi, Thạch Hoằng Tuấn đã bắt được tay người nọ, khí thế chấn động, "Cút!"
Lâm Ninh không có bất luận sức chiến đấu gì, bị đồng đội của Tấn Giang bảo vệ sau lưng, quan sát chiến đấu ở đó một chút, Ninh Hữu phát hiện bọn họ căn bản không phải là đối thủ của đại ca, cũng không có nhúng tay, đứng ở phía sau nhìn, chỉ là xử lý một vài tên không có mắt đánh tới mình.
Hai đội người đánh nhau ở cửa nhà hàng, nhân viên công tác của nhà hàng đều có huấn luyện, không có bất luận hoảng loạn gì, ngược lại đi vào thông báo.
Chỉ là còn chưa đến năm phút đồng hồ, trên mặt đất đã nằm la liệt một nhóm người, ôm bụng gào thảm trên mặt đất.
Một đống người vừa rồi động thủ chỉ có một mình Ngô Triết là còn đứng đó, vừa kinh vừa giận. Thạch Hoằng Tuấn đi qua, túm cổ áo gã, gương mặt lạnh lùng, "Chuyện của Ôn Oánh tôi xác thật là một chút cũng không biết, còn chuyện lấy lòng cậu nói đều là giả dối. Nếu cậu thích cô ấy thì tự mình theo đuổi đi, đừng có tới tìm tôi gây phiền toái. Đây là cảnh cáo một lần cuối cùng của tôi cho cậu, nếu còn có lần sau, tôi không ngại xử lý cậu luôn đâu!"
Lời vừa mới nói xong, Thạch Hoằng Tuấn liền lạnh mặt ném Ngô Triết ra ngoài.
Ngô Triết lảo đảo hai cái, kinh giận nở nụ cười, trong ngữ khí tràn ngập ác ý dày đặc, "Đừng tưởng rằng thể chất của mày lợi hại một chút liền không kiêng nể gì, hai thằng tiện dân đi ra từ tinh cầu hoang phế bọn mày! Một thằng da mặt dày muốn bám đuôi Ôn gia, một thằng khác thì chưa thành niên cũng đã tìm được kim chủ, hạ tiện cùng nhau, quả thật là anh em a! A ha ha ha!"
Ngay lúc Ngô Triết còn chưa có thấy rõ, một cổ mạnh mẽ liền đã nện gã xuống trên mặt đất, Thạch Hoằng Tuấn dùng sức đạp lên ngực gã, tức giận hết sức lại có chút kinh nghi bất định, "Cậu nói cái gì?"
Ngô Triết nhìn thấy cái bộ dáng này của Thạch Hoằng Tuấn tức khắc hả giận cười ha hả, "Xem bộ dạng này của mày chắc là còn không biết đâu đi, ảnh chụp em trai hạ tiện kia của mày bò lên siêu xe đã truyền khắp trường học chúng ta rồi, nha, khuôn mặt nhỏ hồng kia, cũng thật nộn a."
Thạch Hoằng Tuấn bởi vì tức giận mà dưới chân dùng sức, Ngô Triết nhịn không được ho khan hai tiếng, ác ý không giảm, "Nghe nói nó chính là bị siêu xe đưa đi suốt một tuần đấy, một tuần sau mới bị cái siêu xe kia đưa về, trong thời gian này chỉ sợ đều ở trên giường của đối phương đi!"
"Chẳng qua thằng em trai này của mày lớn lên thật đúng là không tồi, chờ người kia chơi xong có thể tới tìm tao đấy, chỉ bằng thân thể thủy nộn kia của em trai mày, tao có thể sẽ cho bọn mày một cái giá cao đâu", ngôn ngữ dâm tà hạ lưu không ngừng tuôn ra từ trong miệng của gã, mấy người nghe mà đều hận không thể trực tiếp giết chết gã.
Chỉ nghe "Răng rắc" một tiếng, Ngô Triết tức khắc im miệng, khóe miệng tràn ra máu, thảm thống tru lên. Thạch Hoằng Tuấn rút chân mình từ trên ngực Ngô Triết ra, cả người lạnh lẽo.
"Trở về", Thạch Hoằng Tuấn xoay người liền đi, quanh thân toàn là sát khí.
Lúc đi vẫn luôn bảo hộ Ninh Hữu ở bên người mình. Thời điểm ra khỏi cửa xác thật là cảm nhận được bốn phía truyền đến ánh mắt chán ghét khinh thường, anh nhĩ lực thật tốt cũng nghe được bọn họ nói chuyện, "Thật dơ" "Quả nhiên là từ tinh cầu hoang phế đi ra, một chút giáo dưỡng cũng không có, nhỏ như vậy đã bò lên trên giường người khác " "Người không biết xấu hổ tôi tuyệt đối không thể học cùng cậu ta được, nếu lần này trường học trúng tuyển cậu ta, ta liền trực tiếp thôi học!" "Tưởng tượng đến cái khuôn mặt kia của cậu ta tôi liền ghê tởm không chịu được!" ánh mắt tràn ngập sát khí của Thạch Hoằng Tuấn lạnh lùng quét qua, những người nói thầm tức khắc dừng miệng.
"Tôi không hy vọng lại nghe được bất luận một câu bôi nhọ gì em trai tôi nữa", Thanh âm của Thạch Hoằng Tuấn không lớn, lại rất rõ ràng, làm kinh sợ nhân tâm, ánh mắt lãnh lệ kia làm mỗi người bị nhìn đến đều trong lòng phát run.
Mọi người tức khắc im tiếng.
Chẳng qua sau khi bọn họ đã đi xa, những người đó lại bắt đầu nói thầm, "Cái gì chứ, cho dù Thạch học trưởng lợi hại, cũng không thể không phân xanh đỏ đen trắng che chở em trai cậu ấy như vậy a."
"Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?", Sau khi trở lại phòng ngủ, Thạch Hoằng Tuấn nhìn nhìn mấy người, lạnh giọng hỏi.
Tấn Giang ở trên đường đã trực tiếp kéo một người đến hỏi rõ ràng mọi chuyện, sau đó báo lại nguyên xi với Thạch Hoằng Tuấn. Tấn Giang và Lâm Ninh ngày thường đều không lên diễn đàn của trường, cho nên căn bản là không rõ chuyện này lắm, lúc này nhìn thấy bên trên tràn đầy những lời khó nghe, tức khắc sắc mặt liền thay đổi, khó coi đến cực điểm.
Ninh Hữu trong mấy người lại là người bình tĩnh nhất, cậu vẫn luôn không để ý đến cái nhìn của người khác đối với mình, ở phương diện này, cậu thật sự đã tu luyện đến lãnh tâm lãnh tình.
Thạch Hoằng Tuấn nhìn đến ảnh chụp phát trên diễn đàn, mày nhíu một chút, bình ổn tức giận có chút quá phận vừa rồi một chút, bình tâm tĩnh khí nói với Ninh Hữu, "Cái này có thể nói với anh không?"
Ninh Hữu gật gật đầu.
Tấn Giang và Lâm Ninh có chút do dự có nên rời đi hay không, cho bọn họ một không gian độc lập. Chỉ là bọn họ còn chưa có đi, Ninh Hữu đã nói thẳng rồi. Mười phút sau, Tấn Giang và Lâm Ninh biểu tình khiếp sợ, sợ tới mức miệng cũng không khép lại được.
"Đó, đó là Kỳ, Kỳ thượng tướng?!", Tấn Giang nói cũng không còn rành mạch nữa, hắn vẫn luôn cho rằng lúc Ninh Hữu đi ra ngoài chơi là đi cùng bạn của cậu, không thể tưởng được thế nhưng sẽ là Kỳ thượng tướng! Kỳ thượng tướng ở trong lòng hắn chính là người giống như thần! Hơn nữa, Kỳ thượng tướng cùng em trai thế nhưng lại là quan hệ tình lữ?! Ngọa tào! Mình có phải đang nằm mơ không! Ai tới đánh tỉnh mình a!
Thạch Hoằng Tuấn thì lại nhíu nhíu mày, "Cha mẹ biết chuyện các em không?"
Ninh Hữu gật gật đầu, "Mấy ngày hôm trước đã nói cho cha mẹ biết, bọn họ nói Kỳ Tĩnh rất tốt."
Thạch Hoằng Tuấn cường ngạnh kiềm chế tức giận của mình, "Đưa số liên lạc của anh ta cho anh."
Ninh Hữu cũng không hỏi, trực tiếp nói số liên lạc của Kỳ Tĩnh cho Thạch Hoằng Tuấn, anh không nói hai lời liền trực tiếp gọi qua, chờ đến khi liên lạc được kết nối, Thạch Hoằng Tuấn mới trợn mắt giận nhìn Kỳ Tĩnh, "Kỳ thượng tướng anh tốt thật đấy!"
Kỳ Tĩnh nhìn người có địch ý thực chất này, híp híp mắt, khí thế khủng bố phát tán ra.
Thân mình Thạch Hoằng Tuấn căng thẳng, dưới uy áp cường đại của Kỳ Tĩnh có chút cố hết sức, nhưng vẫn gắng gượng. Trong mắt Kỳ Tĩnh hiện lên một tia tán thưởng, "Cậu là ai?"
"Tôi là anh trai của Tiểu Hữu ", Thạch Hoằng Tuấn nhíu mày, đem sự tình đã phát sinh nói ra, "Tôi hy vọng anh có thể xử lý tốt chuyện này, tuy rằng tôi kính trọng anh, tình cảm của hai người tôi cũng không có lập trường nhúng tay, nhưng là tôi không hy vọng nhìn thấy Tiểu Hữu phải chịu dù chỉ một chút thương tổn."
Nghe xong những lời của Thạch Hoằng Tuấn, quanh thân Kỳ Tĩnh tràn ngập sát khí, thanh âm trầm thấp, "Cám ơn cậu đã đem chuyện này nói cho tôi biết, chẳng qua cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này. Tôi thật tình thích Tiểu Hữu, nhất định sẽ không để em ấy chịu bất kỳ thương tổn nào."
Thạch Hoằng Tuấn nhíu mày, nhưng cũng không nói gì thêm, trực tiếp tắt thông tin. Chỉ là thông tin của bọn họ vừa mới tắt, máy liên lạc của Ninh Hữu đã vang lên, sau khi thấy rõ tên tức khắc ánh mắt sáng lên, vui vui vẻ vẻ trở lại trong phòng mình kết nối.
Thạch Hoằng Tuấn nhìn bộ dáng ngọt tư tư kia của Ninh Hữu nhịn không được thở dài, rất là bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lâm Ninh cùng Tấn Giang thì lại khiếp sợ vẫn chưa hồi thần nổi, đợi qua một lúc lâu, Lâm Ninh mới có chút không dám tin tưởng thấp giọng hỏi, "Đại ca, vừa rồi, vừa rồi đó là Kỳ thượng tướng?!"
Sau khi thông tin được kết nối, Kỳ Tĩnh liền nhìn thấy bộ dáng tràn ngập sức sống vui vẻ của Ninh Hữu, con ngươi linh động kia quay tròn dạo qua một vòng, bên trong tràn đầy ý mừng khi nhìn thấy anh. Trong lòng Kỳ Tĩnh tê rần, khàn khàn giọng nói xin lỗi, "Thực xin lỗi."
Ninh Hữu có chút sờ không được tóc, không biết anh đang nói cái gì, "Làm sao vậy? Cái gì mà thực xin lỗi?"
"Tôi không biết chuyện của chúng ta sẽ bị trường học của các em truyền thành cái dạng kia, là tôi suy nghĩ không chu toàn ", trong chốc lát ngắn ngủn này, Kỳ Tĩnh đã xem diễn đàn của trường bọn họ, những lời nói khó coi bên trong làm cho anh phẫn nộ muốn giết người, cùng lúc đó, đối với Ninh Hữu càng là đau lòng cùng áy náy, quả thực hận không thể tát cho mình mấy bạt tay.
Ninh Hữu lại không thèm để ý đến những thứ nói trên diễn đàn kia, ngược lại trấn an Kỳ Tĩnh vài câu.
Sau khi bọn họ nói xong, Kỳ Tĩnh nhắm hai mắt lại, che lấp lệ khí cùng sát ý trong mắt kia, sau khi bình tĩnh trở lại liền gọi một cuộc điện thoại cho Kỳ phu nhân.
"Thực xin lỗi!", Ôn Oánh gõ cửa phòng ký túc xá của Thạch Hoằng Tuấn, cực kỳ dứt khoát khom lưng xin lỗi.
Ôn Oánh nhìn qua hoàn toàn không chút nào phù hợp với tên của cô, tuy rằng cực kỳ xinh đẹp, nhưng một chút cũng không nhu nhược, ngược lại tràn ngập anh khí, một đôi thủy mắt rực rỡ lấp lánh, tóc ngắn ngang tai làm cô thoạt nhìn càng thêm giỏi giang.
Thạch Hoằng Tuấn nghiêng người né tránh Ôn Oánh khom lưng, trên mặt vẫn như cũ lạnh lùng, thái độ lại vô cùng bình thản, "Không có quan hệ với cậu, không cần xin lỗi."
Ôn Oánh đứng dậy, đôi mắt rực rỡ lấp lánh nhìn thẳng về phía Thạch Hoằng Tuấn, "Chuyện của Ngô Triết tớ đã nghe nói rồi, câu ta đi tìm cậu gây chuyện cũng không phải là không có quan hệ với tớ, cho nên cái xin lỗi này tớ nhất định phải nói. Còn chuyện cậu ta bôi nhọ chuyện của cậu và em trai cậu tớ cũng đã nói cho ban tác phong và kỷ luật, tin tưởng bọn họ sẽ cho các cậu một câu trả lời hợp lý."
Thạch Hoằng Tuấn gật gật đầu, "Cám ơn"
Thân thể Ôn Oánh đứng rất thẳng, tư thế oai hùng hiên ngang, cho người ta cảm giác rất tốt, ngay sau đó cô mở miệng, thanh âm lưu loát dứt khoát, "Còn chuyện lúc trước tớ nói thích cậu tuy rằng đúng là nói ra lúc tức giận, nhưng xác thật là sự thật, tớ hy vọng cậu có thể cho tớ một cơ hội để theo đuổi cậu."
Thạch Hoằng Tuấn bị thái độ lưu loát này của Ôn Oánh làm cho ngẩn ra, "Cậu và tôi đều không hợp nhau đâu."
Ôn Oánh nở nụ cười, tóc mái trên trán đảo qua cặp con ngươi sáng ngời kia, cả người như tản ra ánh mặt trời, "Tớ cảm thấy chúng ta rất hợp với nhau, hy vọng cậu có thể cho tớ một cơ hội!"
Thạch Hoằng Tuấn nhịn không được bật cười, gương mặt lạnh lùng lập tức trở nên nhu hòa, anh muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Ôn Oánh nhìn kỹ vẻ mặt của anh, ánh mắt sáng lên, "Nếu Thạch đồng học đã không cự tuyệt, tớ liền tạm thời cho rằng cậu đáp ứng tớ đi!"
Thẳng đến khi Ôn Oánh đi rồi, Thạch Hoằng Tuấn vẫn dựa vào cạnh cửa lắc đầu bật cười, có chút không hiểu nổi cô gái này.
Tấn Giang lén lút cọ tới bên người anh, hắc hắc cười hai tiếng, "Đại ca, đó là Ôn Oánh đi, cô ấy tới làm gì?"
Thạch Hoằng Tuấn thu lại ý cười trên mặt, khôi phục bộ dáng lạnh lùng ngày thường, liếc xéo hắn một cái, "Làm sao vậy?"
Tấn Giang rụt rụt cổ, liên tục xua tay, "Không, không có việc gì, một chút việc cũng không có!"
————
Ngày hôm sau, mẹ của Kỳ thượng tướng Kỳ phu nhân đi tới học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc, một mảnh oanh động.
Kỳ thượng tướng làm thần tượng của toàn dân đế quốc, mẹ của anh cũng được mọi người tôn trọng, mộng tưởng lớn nhất của toàn bộ học sinh học viện cơ giáp đều không ngoại lệ chính là hy vọng vào thời điểm tốt nghiệp có thể mang lên một quả huân chương mà đích thân Kỳ thượng tướng trao tặng.
Vào thời điểm Kỳ phu nhân vừa mới tới cổng trường học, liền có người nói cho lãnh đạo của trường học, bọn họ lập tức đến đây. Mà lúc này, bên người Kỳ phu nhân đã quây chung quanh đông đảo các học sinh, đều không ngoại lệ phi thường sùng bái kích động, Kỳ phu nhân thì lại ôn hòa đáp lại bọn họ.
"Sao ngài lại đến đây, thật là quá hoan nghênh!", Thầy giáo lãnh đạo cũng phi thường kích động, "Sao ngài lại không thông báo trước cho chúng ta biết một chút, cũng dễ phái người đi tiếp ngài hơn."
Kỳ phu nhân cười cười ôn hòa, "Không cần phiền toái như vậy, hôm nay tôi tới đây chỉ là vì một chút việc tư mà thôi."
"Việc tư?", Thầy giáo lãnh đạo một bên mời Kỳ phu nhân đi vào, một bên nghi hoặc hỏi, "Không biết ngài là vì việc tư gì? Cần chúng ta hỗ trợ không?"
Kỳ phu nhân một bên chào hỏi đám học sinh đang kích động thét chói tai, một bên đáp lại thầy giáo lãnh đạo nói, "Cám ơn lòng tốt của ngài, chẳng qua cũng không cần ngài hỗ trợ, tôi chỉ là đến xem đứa nhỏ nhà chúng tôi mà thôi."
Thầy giáo lãnh đạo ngẩn ra, thử hỏi, "Kỳ thượng tướng có người nhà học ở đây sao?"
Kỳ phu nhân cười cực kỳ vui vẻ, giữa mặt mày toàn là ấm áp, "Bạn lữ tương lai của nó chuẩn bị thì vào trường học của mọi người, tạm thời ở tại chỗ này, tôi không biết nó có ở quen hay không, cho nên tới thăm một chút."
Bạn lữ tương lai của Kỳ thượng tướng, tất cả mọi người vây quanh ở nơi này đều nghe rõ ràng tin tức quan trọng này, giống như một tiếng sấm, mọi người tức khắc sợ ngây người, ngốc lăng sau đó liền nhanh chóng sôi trào lên.
"Kỳ thượng tướng có bạn lữ tương lai?!", Thầy giáo lãnh đạo thất thanh nói, khiếp sợ vô cùng.
Không trách được mọi người giật mình, từ khi Kỳ Tĩnh bắt đầu tiến vào tầm mắt của mọi người, trước nay đều chưa từng truyền ra tin tức anh kết giao bạn trai bạn gái gì, từ sau khi trưởng thành suốt một trăm trước cho tới bây giờ, vẫn luôn độc thân một mình. Nhóm dân chúng của đế quốc đều cho rằng anh sẽ vẫn luôn độc thân như vậy, ai biết hiện tại thế nhưng lại tuôn ra tin tức Kỳ thượng tướng có bạn lữ tương lai!
Phản ứng của mọi người đều không giống nhau, nhưng đa số là khiếp sợ.
Kỳ phu nhân tràn đầy ý cười gật đầu, "Đúng vậy, đứa nhỏ kia cực kỳ tốt, Kỳ Tĩnh thích đến không ngừng được, theo đuổi đã lâu đứa nhỏ kia mới đáp ứng nó, nếu không phải hiện tại sợ chậm trễ nó học tập, đã sớm cột lấy người mang đi kết hôn rồi."
Lời nói của Kỳ phu nhân bề ngoài biểu đạt ý tứ đều là trong đoạn tình cảm này, Kỳ Tĩnh là một phương chủ động cùng coi trọng người kia, tất cả mọi người bị nhận thức này dọa rồi, tức khắc đối với bạn lữ tương lai kia của tướng quân tràn ngập kính ý cùng một chút ghen ghét.
Thầy giáo lãnh đạo tức khắc bị dọa đến không biết nên nói gì mới tốt.
Kỳ phu nhân thì lại trực tiếp hỏi, "Ngài biết ký túc xá khu B đi như thế nào không? Đứa nhỏ kia ở đó, đáng tiếc tôi không biết đường đi thế nào."
Thầy giáo lãnh đạo vội vàng gật đầu, "Biết, tôi đưa ngài qua đó đi."
Những học sinh kia một bên nện bước theo sát Kỳ phu nhân, một bên khác thì lại đang điên cuồng thảo luận người may mắn trong trường học của bọn họ kia rốt cuộc là ai, thế nhưng làm Kỳ thượng tướng theo đuổi lâu như vậy mới đáp ứng. Bọn họ liệt kê rất nhiều hệ hoa hệ thảo trong trường học, nhưng thế nào cũng đều cảm thấy những người này căn bản là không xứng với Kỳ thượng tướng, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Thầy giáo lãnh đạo cũng dị thường tò mò đối với thân phận bạn lữ tương lai của Kỳ Tĩnh, thử hỏi hỏi, Kỳ phu nhân lại chỉ cười cười, "Nó còn chưa tham gia thi vào trường học, cho nên cũng không phải là học sinh của trường, cho nên cho dù tôi có nói cho ngài thì ngài cũng không biết là ai."
Kỳ phu nhân nói không sai, thầy giáo lãnh đạo cũng chỉ có thể áp xuống nội tâm tò mò vội vàng, chờ đến nơi rồi hãy lại xem một chút học sinh này rốt cuộc là người như thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất