Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 57
"Các anh định làm gì?", hai thầy giám thị của Hệ chế tạo cơ giáp vẻ mặt phòng bị lui ra sau hai bước, nhìn hai người trước mắt đang nghiến răng nghiến lợi vung quyền đầy dục vọng đánh người, bọn họ vừa rồi còn đắc ý dào dạt hiện tại lại đầy vẻ túng quẫn, "Uy uy uy, đừng xúc động, chuyện gì cũng từ từ nói là được, bạo lực không thể giải quyết vấn đề được đâu."
"Anh nói rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đã, vì cái gì Ninh Hữu lại đi tham gia thi chiêu sinh hệ các anh chứ!", huấn luyện viên tân sinh đè nén xúc động muốn đánh người của mình xuống, túm lấy cổ áo một người trong đó, hung tợn hỏi.
Một huấn luyện viên tân sinh khác trực tiếp chặn đường lui của bọn họ.
Thầy giám thị ngượng ngùng nói, "Chính là như tôi vừa mới nói thôi, lúc tôi nhìn thấy Ninh Hữu đến cũng cho rằng cậu ta đi nhầm trường thi, ai biết cậu ta vừa mới tiến vào liền cường điệu nói với bọn tôi là cậu ta là muốn thi vào Hệ chế tạo cơ giáp, bọn tôi cũng không biết vì sao cậu ta lại thi vào hệ chúng tôi đâu."
Huấn luyện viên tân sinh có chút căm giận nắm người đi, "Sao có thể chứ, một thiên tài song cấp S không tới Hệ chiến đấu cơ giáp mà lại đi cái đồ bỏ cơ giáp chế tạo gì, đây không phải là lãng phí nhân tài sao? Không được! Cậu ta khẳng định là bị người khác mê hoặc, tôi phải nói rõ ràng cho cậu ta biết mới được!"
Thầy giám thị tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích liền lập tức cùng một thầy giáo khác bỏ trốn, sức chiến đấu của bọn họ xác thật là kém hơn hai con trâu hoang Hệ chiến đấu cơ giáp này, vẫn là đừng cứng đối cứng thôi. Chẳng qua, mục tiêu khoe khoang trước mặt bọn họ một trận đã hoàn thành rồi, sắc mặt hai người kia thật đen nha, chà chà, nhìn thật sảng khoái!
Từ sau khi Ninh Hữu biểu hiện ra tư chất lần trước, hai con trâu hoang kia liền khoe khoang không ít trước mặt bọn họ, kết quả học sinh mà bọn họ coi trọng nhất thế nhưng lại chạy tới cửa nhà chúng ta, thật là ông trời có mắt ha ha ha! Hai thầy giám thị cuối cùng cũng đã nhả ra được một ngụm ác khí, trong lòng kêu một tiếng sảng khoái.
Ninh Hữu tham gia kiểm tra xong ngày hôm sau liền nhận được thông báo nhập học, một tuần sau xử lý thủ tục nhập học.
Trong lúc này, hai huấn luyện viên tân sinh lúc trước luôn tới tìm cậu lại xuất hiện, phân tích với cậu Hệ chế tạo cơ giáp rất không tốt chỗ nào, Hệ chiến đấu cơ giáp lại khí phách cỡ nào, nếu cậu đi Hệ chế tạo cơ giáp thì hoàn toàn chính là đang lãng phí tư chất của mình. Tuy rằng Ninh Hữu đối với bọn họ cực kỳ tôn kính, nhưng cũng vẫn không chịu nổi quấy nhiễn, luôn miệng biểu lộ quyết tâm kiên định muốn học tập chế tạo cơ giáp của mình với bọn họ!
"Bằng không cậu dứt khoát thỉnh thoảng tới Hệ chiến đấu cơ giáp nghe giảng một chút đi", hai huấn luyện viên tân sinh thật sự là không có biện pháp nào với cậu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ được một chủ ý như vậy thôi. Kỳ thật Ninh Hữu cũng rất thích chiến đấu cơ giáp, cho nên cực kỳ dứt khoát đáp ứng. Chỉ là mỗi lần đi nghe giảng, huấn luyện viên tân sinh đều không chịu từ bỏ mà khuyên bảo cậu trực tiếp chuyển hệ, đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Tục truyền, thầy giáo tân sinh Hệ chiến đấu cơ giáp cùng thầy giáo tân sinh Hệ chế tạo cơ giáp vốn dĩ đã không hợp nhau, trải qua kỳ thi năm nay, quan hệ lại càng thêm hạ xuống. Mỗi lần thầy giáo Hệ chế tạo cơ giáp nhìn thấy hai người khác đều nhịn không được mà lắc đầu biểu đạt trình độ của học sinh thiên tài của mình, học tập nhanh chóng như thế nào, quả thực là khiến cho người khác nhìn mà than thở. Mỗi lần nói chuyện này các thầy giáo Hệ chế tạo cơ giáp đều bị hai thầy giáo khác đuổi theo bắt trói, trong học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc ngày càng thêm náo nhiệt.
Trong bầu không khí sôi trào này, nghi thức nhập học của học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc đã bắt đầu.
Nghi thức nhập học được tổ chức cực kỳ long trọng, mấy ngàn người mênh mông ngồi trên đài quan sát phòng chiến đấu cơ giáp, mà ở vị trí trung gian thì lại xuất hiện một cái đài cao, hiệu trưởng đứng ở bên trên nói chuyện với mọi người, dõng dạc hùng hồn nêu lên mục đích thành lập ngôi trường này, lý tưởng cùng mục tiêu của bọn họ. "Các em là nhân tài ưu tú nhất đế quốc, phải phấn đấu dùng toàn lực để thực hiện được giá trị của mình! Các em là kiêu ngạo của trường học, cũng là kiêu ngạo của đế quốc!"
Một mảnh vỗ tay vang lên, hiệu trưởng kết thúc nói chuyện, tiếp theo chính là thầy giáo lãnh đạo khác giảng giải về những hạng mục cần chú ý sau này với mọi người.
Sau khi nghi thức nhập học chấm dứt, chính là đã trôi qua nửa ngày, đám học sinh ngồi gần nhau đều chào hỏi lẫn nhau, làm quen một chút. Học sinh bên cạnh Ninh Hữu đối với Ninh Hữu cũng có nghe thấy ít nhiều, cực kỳ bội phục vỗ vỗ bờ vai của cậu, trò chuyện nóng bỏng giết thời gian, không đến một lát liền đem toàn bộ thông tin của mình tiết lộ sạch sẽ.
Ninh Hữu chưa từng cảm thụ qua loại bầu không khí này, hiện tại sau khi đã trải qua liền cảm thấy cực kỳ mới mẻ, trò chuyện cùng vài người chung quanh vô cùng vui sướng.
Bởi vì lúc trước Ninh Hữu đã ở tại ký túc xá 118 khu B, hiện tại sau khi đưa đơn xin trường học, trường học liền trực tiếp sắp xếp cho cậu tới đó, không đổi ký túc xá cho cậu.
Ngày tháng sau khi khai giảng trôi qua rất nhanh, ban đầu mọi người còn chưa quen thuộc, lúc thầy giáo giảng bài cũng chỉ là hơi nói một chút để cho bọn họ thích ứng, một tuần sau mọi người cũng đã bắt đầu quen thuộc với sinh hoạt trong trường học rồi.
Ninh Hữu vừa lòng nhất chính là phòng thí nghiệm bên này, khác với khu vực mở ra cho người ngoài trước đó, tài liệu trong phòng thí nghiệm bên này phong phú hơn không ít, lại còn có rất nhiều tư liệu tham khảo cho cậu xem. Bên cạnh việc học chương trình ngày thường, địa phương Ninh Hữu thường đến nhất chính là nơi này. Hơn nữa bởi vì thời điểm kiểm tra nhập học thành tích cực kỳ xuất sắc, các thầy giáo cũng cho cậu quyền hạn khá lớn, rất nhiều tổ thiết bị tân sinh không có quyền mở ra cậu đều có thể dùng.
"Ngày mai tôi sẽ đi đón các vị đến đây", Kỳ phu nhân cười cực kỳ vui vẻ với máy liên lạc, mà bên kia máy liên lạc chính là cha mẹ nuôi của Ninh Hữu, vợ chồng Lương Mạn.
Vợ chồng Lương Mạn có chút thụ sủng nhược kinh đáp ứng, bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn có chút chưa tỉnh táo được. Thượng tướng Kỳ Tĩnh và Kỳ phu nhân đối với bọn họ mà nói đều là thần tượng xa xôi không thể với tới được, hiện tại thế nhưng lại có thể dùng máy liên lạc để nói chuyện với họ, cứ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Sau khi tắt thông tin, Lương Mạn nghĩ nghĩ, "Tuy rằng Kỳ phu nhân và thượng tướng Kỳ Tĩnh đều là người rất lợi hại, nhưng chúng ta cũng nên điều chỉnh thái độ một chút, ít nhất có thể cảm thấy bình đẳng hơn chút, không thể hạ thấp bản thân được."
Thạch Bằng cười cười, ủng hộ ý tưởng của vợ nhà mình. Bọn họ và Kỳ phu nhân là thông gia, tuy nói bọn họ tin tưởng nhân phẩm một nhà Kỳ phu nhân, nhưng vì con trai nhỏ nhà mình thì cũng phải thửng eo đứng mới được, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ Tiểu Hữu, phải chống lưng cho Tiểu Hữu nữa. Đương nhiên ý tưởng thì vẫn ý tưởng thôi, để chuyển biến địa vị của Kỳ Tĩnh và Kỳ phu nhân ở trong lòng bọn họ thì vẫn còn cần một quá trình rất dài.
"Chúng ta đi Tương Vương Tinh thì phải mang theo cái gì?", Thạch Bằng dò hỏi ý kiến của Lương Mạn, nghĩ đến sắp có thể gặp được con trai lớn cùng con trai nhỏ đã lâu chưa nhìn thấy, trong lòng một trận kích động.
Lương Mạn cũng có chút chần chừ, luôn cảm thấy cái gì cũng đều muốn mang đi cho con trai, nhưng lại cảm thấy trong nhà cũng không có thứ gì tốt, cuối cùng thở dài, "Vẫn là thôi đi, chỗ của bọn chúng cái gì cũng có thể mua được, hay mấy ngày nay chúng ta đào chút khoáng thạch mang cho Tiểu Hữu đi, không phải hiện tại nó đang học chế tạo cơ giáp sao, chức sẽ rất cần dùng đến đấy."
Bảy ngày sau, Kỳ phu nhân lái phi thuyền tới trên tinh cầu Hòa Tân.
Tinh cầu Hòa Tân cực kỳ hoang vắng, rất nhiều người lần đầu tiên đến đây đều có chút không thích ứng được, sắc mặt Kỳ phu nhân lại một chút cũng không biến hóa, ánh mắt nhìn nơi này giống hệt như nhìn Tương Vương Tinh vậy, mười phần ôn hòa, không có một tia kinh ngạc cùng ghét bỏ nào. Điều này làm cho vợ chồng Lương Mạn tới đón Kỳ phu nhân thoải mái hơn rất nhiều, khẩn trương cùng lo lắng lúc trước đều giảm đi không ít.
Kỳ phu nhân là một người ôn hòa, hơn nữa cũng cực kỳ lợi hại, nói mấy câu liền khiến cho vợ chồng Lương Mạn dỡ xuống lo lắng trong lòng, bắt đầu không áp lực hàn huyên cùng bà. Lần này bà tới đón vợ chồng Lương Mạn, một bên là bởi vì hai bên là thông gia tương lai, dù sao cũng phải gặp mặt một chút, về phương diện khác chính là muốn thương lượng với họ về hôn sự của Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu, chuyện này nói thông qua máy liên lạc thì không thích hợp, chỉ có thể giáp mặt nói mới được.
Từ vài lần giao lưu ngắn ngủi với họ trước kia, Kỳ phu nhân đã phát hiện ra hai vợ chồng Lương Mạn đều rất nhiệt tình và tốt bụng, trong ngôn ngữ đều là thẳng thắn thành khẩn thuần phác từ đáy lòng vọng đến, đối với Ninh Hữu cũng là yêu quý nồng đậm, điều này làm cho trong lòng Kỳ phu nhân cực kỳ yêu thích thông gia này. Chỉ là bởi vì thanh danh của Kỳ Tĩnh quá lớn, làm cho lúc bọn họ đối mặt với bà thì vẫn luôn có một loại cảm giác mất tự nhiên, cho nên bà vẫn luôn không chút dấu vết dẫn đường cho bọn họ.
Gặp mặt nói chuyện với nhau hơn nửa ngày, vợ chồng Lương Mạn cuối cùng cũng dỡ bỏ được khối nặng trong lòng, ở chung với Kỳ phu nhân giống như bạn tốt lâu năm vây.
Bởi vì Kỳ phu nhân lần đầu tiên đến tinh cầu Hòa Tân, vợ chồng Lương Mạn phi thường nhiệt tình đưa bà đi xem chỗ mạch khoáng của bọn họ, giới thiệu về sinh hoạt nơi này của họ một chút. Ba người trò chuyện cực kỳ vui vẻ, trên đường bọn họ còn tán gẫu về những chuyện thú vị của Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh, vợ chồng Lương Mạn nói Ninh Hữu ngoan ngoãn hiểu chuyện, Kỳ phu nhân thì lại trực tiếp đem toàn bộ chuyện 囧 khi Kỳ Tĩnh còn nhỏ một chút cũng không dư thừa phủi phui sạch, vợ chồng Lương Mạn nghe được mà vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, sau khi phục hồi tinh thần lại thì đối với Kỳ Tĩnh đã không còn tâm tình kính sợ như vậy nữa, mà xem như tiểu bối nhà mình mà trêu chọc.
Lúc gần tối, vợ chồng Lương Mạn đi theo Kỳ phu nhân lên phi thuyền, bắt đầu chuyến lữ hành đi Tương Vương Tinh.
Mà sau khi phi thuyền của bọn họ cất cánh không bao lâu, phía sau một đồi núi nơi xa một bóng người đi ra, nhấn mở máy liên lạc của mình.
"Thiếu gia, bọn họ đi rồi", người kia cung kính nói.
"Đám người nhà này thật đúng là phúc lớn mạng lớn", Lâm Cẩm Trình lười biếng dựa vào trên sô pha, cười nhạo một tiếng, "Hai lần đều không giết chết được, hiện tại lại có quan hệ với Kỳ Tĩnh."
Người nọ không nói gì, chỉ cung kính mà nghe, hắn cũng biết mình căn bản là không có quyền lợi nói chen vào.
"Vậy đội hộ vệ vốn bảo vệ nhà đó cũng đi rồi sao?", Lâm Cẩm Trình không chút để ý hỏi một câu.
"Bẩm thiếu gia, đội hộ vệ cùng hai vợ chồng kia cùng nhau đi rồi."
"Được, ta đã biết", khóe miệng Lâm Cẩm Trình cong lên, "Phái người tiếp tục đi làm đi."
"Vâng, thiếu gia!"
Ba ngày sau, bên trong tinh cầu Hòa Tân xảy ra một chuyện lớn, mạch khoáng có tiếng là bỏ đi kia không biết như thế nào lại đột nhiên bị sụp xuống. Đám trẻ con chơi xung quanh đó đều bị hoảng sợ, nhưng cũng may là bọn chúng cách đó cũng không quá gần, cho nên cũng không xuất hiện tình huống bị thương, chỉ là từ đó về sau các gia trưởng liền cấm bọn nhỏ qua đó chơi.
Ngày hôm sau mọi người liền quên sạch sẽ chuyện này, tinh cầu Hòa Tân vẫn bình tĩnh trước sau như một.
"Anh Lâm, anh có đó không?", Ninh Hữu gõ gõ cửa phòng Lâm Ninh.
"Có, cửa không khóa, Tiểu Hữu em vào đi", Lâm Ninh hô ra bên ngoài.
Ninh Hữu đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Lâm Ninh đang cúi đầu chôn trong một đống tài liệu máy móc, trên trán đã thấm ra mồ hôi mỏng, hiển nhiên là đang gặp khó khăn. Lúc Ninh Hữu tiến vào, Lâm Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, bảo cậu tìm chỗ ngồi, sau đó liền tiếp tục cúi đầu chuyên chú với tài liệu trên tay mình.
"Tiểu Hữu em có chuyện gì sao?", Lâm Ninh một bên nỗ lực làm công việc trên tay một bên hỏi.
Ninh Hữu trực tiếp đi tới trước mặt cậu ta, nhìn Lâm Ninh chế tác, "Không có chuyện gì quá lớn, em chỉ là tới mượn anh cái công cụ thôi."
"Nga, được, Tiểu Hữu em cầu cái gì thì tự mình lấy đi", lúc Lâm Ninh nói chuyện đầu cũng không nâng lên, cả người tập trung lực chú ý vào tài liệu trên tay.
Ninh Hữu đứng đó nhìn trong chốc lát, "Anh Lâm tài liệu anh dùng không thích hợp, hai cái lắp ráp này hẳn là nên dùng hồng minh cấp ba, như vậy tính linh hoạt của nó mới có thể đạt tới yêu cầu."
Lâm Ninh bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là thế!", Vừa nói, động tác trên tay cũng không ngừng, nhanh chóng thay đổi tài liệu hai cái lắp ráp, kiểm tra một chút, phát hiện kết quả cuối cùng cũng đạt tới yêu cầu, tức khắc cực kỳ vui sướng.
"Tiểu Hữu lần này may mà có em đấy!", Hoàn thành xong bộ phận quan trọng nhất, Lâm Ninh cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nói với Ninh Hữu.
"Anh Lâm khách khí rồi", Ninh Hữu có chút nghi hoặc, "Em cảm thấy gần đây anh Lâm đều không ra ngoài, là đang làm cái này sao?"
Lâm Ninh gật gật đầu, "Đúng vậy, cũng không biết tại sao, từ đoạn thời gian trước trở đi bài tập của bọn anh càng ngày càng khó, bài tập trước kia rất nhanh là có thể hoàn thành hiện tại lại cho tới buổi sáng ngày hôm sau cũng không giao được bài tập vừa lòng."
"Vừa vặn em ở đây cũng giúp anh xem thử đi", Lâm Ninh đem đồ vật trong tay đưa cho Ninh Hữu xem, "Ý của thầy giáo là bảo bọn anh làm cho nó bày ra tính linh hoạt cùng hiệu suất thao túng có trình độ cao nhất."
"Nhiệm vụ thầy ra cho bọn anh là làm cái cánh tay máy này có thể trong vòng một phút đồng hồ bắt được ba mươi hạt đậu", Lâm Ninh cau mày, "Nhưng là theo anh được biết, trình độ bực này đã thuộc về cao thủ máy móc rồi, bao năm qua tác phẩm cánh tay máy xuất sắc nhất của các học sinh đã tốt nghiệp cùng lắm cũng chỉ có thể trong một phút đồng hồ bắt được ra mười hạt đậu mà thôi."
"Vốn dĩ cánh tay máy khi thao túng đã khá khó rồi, huống chi là bắt cái loại dễ bị hủy như hạt đậu này, cái này đối với độ linh hoạt cùng lực độ của các đốt ngón tay khớp xương đều có yêu cầu cực kỳ cao, một khi làm không tốt, hạt đậu sẽ trực tiếp bị bóp thành bột luôn."
"Hiện tại anh làm cái này không đơn thuần chỉ là tính linh hoạt có chút vấn đề, mà trên mặt khống chế lực độ cũng có vấn đề cò lớn hơn, hiện tại nó đã khiến anh bị tốn mất mấy chén hạt đậu rồi."
Ninh Hữu dùng linh thức tra xét một chút, phát hiện cấu tạo bên trong cánh tay máy cùng chỗ giảm nhiệt đều không có vấn đề gì, thủ pháp của Lâm Ninh cũng rất tốt, ở phương diện này điểm khó khăn nhất chính là thuộc tính của tài liệu không quá phù hợp với tiêu chuẩn.
Lâm Ninh nói với Ninh Hữu nhiều như vậy, cũng không phải la định hỏi cậu có ý kiến gì, chỉ là tìm người càu nhàu mà thôi, nói xong, Lâm Ninh liền tiếp tục thực nghiệm, thay đổi các loại thủ pháp và tài liệu, muốn tìm được cách tối ưu.
Ninh Hữu nhìn mà có chút ngứa tay, trực tiếp nói với Lâm Ninh muốn một phần tài liệu tương tự. Lâm Ninh bởi vì phải làm thực nghiệm nhiều lần, cho nên chuẩn bị đồ tương đối đầy đủ, mỗi một loại tài liệu đều chuẩn bị rất nhiều phần, hôm nay có làm thế nào cũng không dùng hết nổi. Sau khi Ninh Hữu đưa ra yêu cầu, Lâm Ninh rất sảng khoái đồng ý.
Dọn tài liệu trong tay, Ninh Hữu trở về phòng của mình.
Vừa đóng cửa lại, trong đầu Ninh Hữu liền nhanh chóng suy đoán phương pháp chế tạo tốt nhất, sau khi đã xác định xong, cậu liền dùng dụng cụ cùng vật liệu đã chuẩn bị sẵn trong phòng, đôi tay nhanh chóng chuyển động, một giờ sau, trên bàn xuất hiện một cánh tay máy giống như đúc cái ở trong phòng Lâm Ninh.
Ninh Hữu khống chế nó cử động, bất kể là tính linh hoạt hay là tính khống chế đều kém hơn rất nhiều, căn bản là không đạt được trạng thái mà Lâm Ninh nói. Ninh Hữu lại thay đổi vài loại tài liệu, vẫn như cũ không thể đạt tới tham số mình yêu cầu. Cậu cũng không tức giận, đôi tay kết ấn, cánh tay máy đặt trên mặt bàn kia lập tức bay lên.
Trôi nổi trước mắt Ninh Hữu.
Một ngọn linh hỏa tinh thuần chợt thoáng hiện, ý niệm Ninh Hữu khẽ động, lấy tay làm môi*, dẫn đường cho linh hỏa hóa thành tinh điểm từ bên trong khe hở bay vào các bộ phận của cánh tay máy. Ngón tay Ninh Hữu nhẹ động, nhiệt độ linh hỏa chợt lên cao, kết cấu nguyên bản đều bị hòa tan, linh khí nhạt màu vây quanh bên ngoài, làm cho những chất lỏng kim loại đó không bị rơi xuống dưới.
*môi: vật dẫn
Một vài hạt tròn màu đen mắt thường không thể nhận ra được dưới linh khí dẫn dắt từ trong những chất lỏng kim loại đó tách rời ra.
Đôi mắt Ninh Hữu hiện lên một tia sắc bén, những chất lỏng đó trong nháy mắt hóa cứng lại, khôi phục hình dạng ban đầu. Nhìn qua tuy rằng giống hệt như lúc trước, nhưng tài liệu bên trong đã hoàn toàn khác rồi. Ninh Hữu kiểm tra một chút, tính linh hoạt cùng lực độ của cánh tay máy đã tăng cường lên rất nhiều, vừa vặn đạt tới trình độ mà Lâm Ninh nói.
Ninh Hữu lắc lắc đầu, có chút bất mãn, nơi này cũng không có nhiều tài liệu, nếu có một ít khoáng thạch khác thay thế, cái thành quả này sẽ càng thêm rõ ràng hơn.
Đem cánh tay máy để trên bàn, Ninh Hữu bắt đầu thao tác thực nghiệm khác.
"Tiểu Hữu, cái này của em là cái gì vậy? Coi bộ rất thú vị", Tấn Giang tới phòng Ninh Hữu dạo chơi một chuyến, thấy được cánh tay máy đặt trên bàn, đôi mắt nhất thời sáng lên.
"Đây là cánh tay máy, một linh kiện riêng của cơ giáp", Ninh Hữu trả lời, "Chẳng qua cái này so với tay người thì cũng không lớn lắm, nếu muốn làm linh kiện cơ giáp thì phải cải tiến rất lớn."
Tấn Giang đâu có nghe cậu thao thao bất tuyệt được, trực tiếp cầm lấy chơi, cảm giác khi khống chế cực kỳ dễ dàng, trình độ linh hoạt không sai biệt lắm cũng có thể so sánh với tay người được.
"Cho anh mượn chơi một lát đi!", Tấn Giang nhìn về phía Ninh Hữu hắc hắc cười nói.
Ninh Hữu gật đầu, dù sao cậu đã hoàn thành rồi, cũng không cần nộp bài tập gì đó, để ở đó cũng không làm gì.
"Nghe nói gần đây hai huấn luyện viên tân sinh kia lại đuổi theo đánh nhau với thầy giáo của các em đấy", Tấn Giang một bên chơi đồ trong tay, một bên nói chuyện phiếm với Ninh Hữu, thuộc tính bát quái loã lồ không thể nghi ngờ, "Bây giờ mới có bao lâu a, nghe nói hiện tại thể chất của hai thầy giáo kia trong hệ các em đã tăng trưởng một mảng lớn rồi, đặc biệt là thể lực cùng tốc độ, chạy bạt mạng thật đúng là cực nhanh."
Tấn Giang cười cười không có ý tốt, làm mặt quỷ về phía Ninh Hữu, "Hai huấn luyện viên tân sinh năm nhất kia có phải là lại khuyên em đổi qua hệ khác không? Anh thấy bọn họ mỗi ngày đều đến khuyên em mấy chục lần á."
Ninh Hữu có chút buồn rầu gật gật đầu, "Em đã nói với bọn họ là em muốn học chế tạo cơ giáp rồi, hơn nữa em cũng có đi nghe giảng Hệ chiến đấu cơ giáp, động tác bọn họ dạy em cũng đều hoàn thành rất tốt, nhưng bọn họ vẫn cứ muốn cho em đổi hệ, em có nói như thế nào cũng không được."
"Không có cách nào chứ sao, ai bảo tư chất của em rất tốt chứ", Tấn Giang nói, "Thiên tài song cấp S nha, trăm năm khó có được một lần, bọn họ sao có thể buông tha được. Huống chi lúc em mới vừa nổi danh trong trường học bọn họ đều cho rằng em sẽ là học sinh của Hệ chiến đấu cơ giáp, hai người vì tranh em mà đấu với nhau không ít trận, kết quả em lại nhẫn tâm thế, trực tiếp chạy đến Hệ chế tạo cơ giáp, hai thầy giáo kia thiếu chút nữa là tức đến hộc máu đấy."
Lời nói của Tấn Giang rất nghiêm trọng, nhưng trong giọng nói lại toàn là ý vị vui sướng khi người gặp họa.
"Chẳng qua cho dù em có học hay không, những học sinh cao niên của Hệ chiến đấu cơ giáp cũng không đánh lại được em, em học ở đó cũng không có gì hay, chi bằng đi chế tạo cơ giáp chơi đùa thôi."
Tấn Giang ở chỗ Ninh Hữu tám chuyện nửa ngày, nhìn bộ dạng rất có ý tứ muốn tiếp tục tám, Ninh Hữu muốn tiếp tục bài tập trên đầu, chỉ có thể đánh gãy hắn, uyển chuyển biểu đạt ý tứ mình muốn học tập. Tấn Giang đành phải bóp nát câu chuyện, cực kỳ mất mát rời khỏi phòng Ninh Hữu, đương nhiên, khi đi còn không quên mang theo đồ chơi mới mà hắn mới tìm được từ chỗ Ninh Hữu.
Tấn Giang gần đây thật sự là có chút nhàn rỗi, nhiệm vụ thầy giáo bố trí cho bọn họ cũng không quá nặng, mỗi ngày luyện tập không lâu lắm là đã có thể hoàn thành rồi. Mà thời gian còn lại trong ngày Tấn Giang cũng không muốn tiếp tục ngâm mình luyện tập các động tác cơ sở, mà thích tìm bọn họ nói chuyện phiếm, vốn dĩ hắn chính là một tên yêu lảm nhảm, một ngày mà không nói chuyện với ai thì thật sự là có chút dày vò.
Thạch Hoằng Tuấn thì hắn không dám đi quấy rầy, bên trong ký túc xá cũng chỉ còn dư lại hai mục tiêu, một là Ninh Hữu, một là Lâm Ninh.
Tấn Giang bóp bóp cánh tay máy trên tay mình, chuẩn bị đi tìm Lâm Ninh, cùng lắm thì đàm luận với cậu ta về chế tạo máy móc một chút cũng được.
Gõ cửa xong, Lâm Ninh bảo hắn di vào, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Lâm Ninh liền có chút đau đầu.
"Bài tập của tớ còn chưa hoàn thành đâu", uyển chuyển biểu đạt, hiện tại tui đang rất vội vàng á, cậu đừng tới đây quấy rối nhá.
Tấn Giang làm bộ nghe không hiểu, hắc hắc nở nụ cười, "Không có việc gì, cậu vội của cậu đ, tớ nói chuyện của tớ."
Sọ não Lâm Ninh tê rần, dứt khoát không phản ứng lại hắn nữa, cúi đầu chuẩn bị đồ vật trên tay. Hiện tại cậu ta đang làm bài tập thứ hai mà thầy giao, trước đó cánh tay máy kia cậu ta đã làm được đến khả năng tốt nhất có thể rồi, nhưng vẫn không có gì tiến bộ, cho nên dứt khoát làm cái khác.
Tấn Giang liếc nhìn khắp nơi, bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại, đôi mắt thoáng chốc sáng lên, "Cái cánh tay máy này là bài tập của cậu sao?"
Đầu Lâm Ninh cũng không nâng lên mà đáp, "Đúng, ngày mai tớ phải giao cho thầy."
Tấn Giang cầm lấy quan sát một trận, phát hiện cùng cái ở chỗ Ninh Hữu thì giống nhau như đúc, đặt bên cạnh thì cứ như là từ một khuôn đúc ra vậy.
"Tấn Giang!", Bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của Thạch Hoằng Tuấn.
Tấn Giang nghe được liền buông đồ vật trong tay xuống, đi ra ngoài tìm Thạch Hoằng Tuấn.
"Anh nói rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đã, vì cái gì Ninh Hữu lại đi tham gia thi chiêu sinh hệ các anh chứ!", huấn luyện viên tân sinh đè nén xúc động muốn đánh người của mình xuống, túm lấy cổ áo một người trong đó, hung tợn hỏi.
Một huấn luyện viên tân sinh khác trực tiếp chặn đường lui của bọn họ.
Thầy giám thị ngượng ngùng nói, "Chính là như tôi vừa mới nói thôi, lúc tôi nhìn thấy Ninh Hữu đến cũng cho rằng cậu ta đi nhầm trường thi, ai biết cậu ta vừa mới tiến vào liền cường điệu nói với bọn tôi là cậu ta là muốn thi vào Hệ chế tạo cơ giáp, bọn tôi cũng không biết vì sao cậu ta lại thi vào hệ chúng tôi đâu."
Huấn luyện viên tân sinh có chút căm giận nắm người đi, "Sao có thể chứ, một thiên tài song cấp S không tới Hệ chiến đấu cơ giáp mà lại đi cái đồ bỏ cơ giáp chế tạo gì, đây không phải là lãng phí nhân tài sao? Không được! Cậu ta khẳng định là bị người khác mê hoặc, tôi phải nói rõ ràng cho cậu ta biết mới được!"
Thầy giám thị tránh thoát khỏi gông cùm xiềng xích liền lập tức cùng một thầy giáo khác bỏ trốn, sức chiến đấu của bọn họ xác thật là kém hơn hai con trâu hoang Hệ chiến đấu cơ giáp này, vẫn là đừng cứng đối cứng thôi. Chẳng qua, mục tiêu khoe khoang trước mặt bọn họ một trận đã hoàn thành rồi, sắc mặt hai người kia thật đen nha, chà chà, nhìn thật sảng khoái!
Từ sau khi Ninh Hữu biểu hiện ra tư chất lần trước, hai con trâu hoang kia liền khoe khoang không ít trước mặt bọn họ, kết quả học sinh mà bọn họ coi trọng nhất thế nhưng lại chạy tới cửa nhà chúng ta, thật là ông trời có mắt ha ha ha! Hai thầy giám thị cuối cùng cũng đã nhả ra được một ngụm ác khí, trong lòng kêu một tiếng sảng khoái.
Ninh Hữu tham gia kiểm tra xong ngày hôm sau liền nhận được thông báo nhập học, một tuần sau xử lý thủ tục nhập học.
Trong lúc này, hai huấn luyện viên tân sinh lúc trước luôn tới tìm cậu lại xuất hiện, phân tích với cậu Hệ chế tạo cơ giáp rất không tốt chỗ nào, Hệ chiến đấu cơ giáp lại khí phách cỡ nào, nếu cậu đi Hệ chế tạo cơ giáp thì hoàn toàn chính là đang lãng phí tư chất của mình. Tuy rằng Ninh Hữu đối với bọn họ cực kỳ tôn kính, nhưng cũng vẫn không chịu nổi quấy nhiễn, luôn miệng biểu lộ quyết tâm kiên định muốn học tập chế tạo cơ giáp của mình với bọn họ!
"Bằng không cậu dứt khoát thỉnh thoảng tới Hệ chiến đấu cơ giáp nghe giảng một chút đi", hai huấn luyện viên tân sinh thật sự là không có biện pháp nào với cậu, cuối cùng chỉ có thể nghĩ được một chủ ý như vậy thôi. Kỳ thật Ninh Hữu cũng rất thích chiến đấu cơ giáp, cho nên cực kỳ dứt khoát đáp ứng. Chỉ là mỗi lần đi nghe giảng, huấn luyện viên tân sinh đều không chịu từ bỏ mà khuyên bảo cậu trực tiếp chuyển hệ, đương nhiên, đây là chuyện sau này.
Tục truyền, thầy giáo tân sinh Hệ chiến đấu cơ giáp cùng thầy giáo tân sinh Hệ chế tạo cơ giáp vốn dĩ đã không hợp nhau, trải qua kỳ thi năm nay, quan hệ lại càng thêm hạ xuống. Mỗi lần thầy giáo Hệ chế tạo cơ giáp nhìn thấy hai người khác đều nhịn không được mà lắc đầu biểu đạt trình độ của học sinh thiên tài của mình, học tập nhanh chóng như thế nào, quả thực là khiến cho người khác nhìn mà than thở. Mỗi lần nói chuyện này các thầy giáo Hệ chế tạo cơ giáp đều bị hai thầy giáo khác đuổi theo bắt trói, trong học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc ngày càng thêm náo nhiệt.
Trong bầu không khí sôi trào này, nghi thức nhập học của học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc đã bắt đầu.
Nghi thức nhập học được tổ chức cực kỳ long trọng, mấy ngàn người mênh mông ngồi trên đài quan sát phòng chiến đấu cơ giáp, mà ở vị trí trung gian thì lại xuất hiện một cái đài cao, hiệu trưởng đứng ở bên trên nói chuyện với mọi người, dõng dạc hùng hồn nêu lên mục đích thành lập ngôi trường này, lý tưởng cùng mục tiêu của bọn họ. "Các em là nhân tài ưu tú nhất đế quốc, phải phấn đấu dùng toàn lực để thực hiện được giá trị của mình! Các em là kiêu ngạo của trường học, cũng là kiêu ngạo của đế quốc!"
Một mảnh vỗ tay vang lên, hiệu trưởng kết thúc nói chuyện, tiếp theo chính là thầy giáo lãnh đạo khác giảng giải về những hạng mục cần chú ý sau này với mọi người.
Sau khi nghi thức nhập học chấm dứt, chính là đã trôi qua nửa ngày, đám học sinh ngồi gần nhau đều chào hỏi lẫn nhau, làm quen một chút. Học sinh bên cạnh Ninh Hữu đối với Ninh Hữu cũng có nghe thấy ít nhiều, cực kỳ bội phục vỗ vỗ bờ vai của cậu, trò chuyện nóng bỏng giết thời gian, không đến một lát liền đem toàn bộ thông tin của mình tiết lộ sạch sẽ.
Ninh Hữu chưa từng cảm thụ qua loại bầu không khí này, hiện tại sau khi đã trải qua liền cảm thấy cực kỳ mới mẻ, trò chuyện cùng vài người chung quanh vô cùng vui sướng.
Bởi vì lúc trước Ninh Hữu đã ở tại ký túc xá 118 khu B, hiện tại sau khi đưa đơn xin trường học, trường học liền trực tiếp sắp xếp cho cậu tới đó, không đổi ký túc xá cho cậu.
Ngày tháng sau khi khai giảng trôi qua rất nhanh, ban đầu mọi người còn chưa quen thuộc, lúc thầy giáo giảng bài cũng chỉ là hơi nói một chút để cho bọn họ thích ứng, một tuần sau mọi người cũng đã bắt đầu quen thuộc với sinh hoạt trong trường học rồi.
Ninh Hữu vừa lòng nhất chính là phòng thí nghiệm bên này, khác với khu vực mở ra cho người ngoài trước đó, tài liệu trong phòng thí nghiệm bên này phong phú hơn không ít, lại còn có rất nhiều tư liệu tham khảo cho cậu xem. Bên cạnh việc học chương trình ngày thường, địa phương Ninh Hữu thường đến nhất chính là nơi này. Hơn nữa bởi vì thời điểm kiểm tra nhập học thành tích cực kỳ xuất sắc, các thầy giáo cũng cho cậu quyền hạn khá lớn, rất nhiều tổ thiết bị tân sinh không có quyền mở ra cậu đều có thể dùng.
"Ngày mai tôi sẽ đi đón các vị đến đây", Kỳ phu nhân cười cực kỳ vui vẻ với máy liên lạc, mà bên kia máy liên lạc chính là cha mẹ nuôi của Ninh Hữu, vợ chồng Lương Mạn.
Vợ chồng Lương Mạn có chút thụ sủng nhược kinh đáp ứng, bọn họ cho tới bây giờ vẫn còn có chút chưa tỉnh táo được. Thượng tướng Kỳ Tĩnh và Kỳ phu nhân đối với bọn họ mà nói đều là thần tượng xa xôi không thể với tới được, hiện tại thế nhưng lại có thể dùng máy liên lạc để nói chuyện với họ, cứ cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Sau khi tắt thông tin, Lương Mạn nghĩ nghĩ, "Tuy rằng Kỳ phu nhân và thượng tướng Kỳ Tĩnh đều là người rất lợi hại, nhưng chúng ta cũng nên điều chỉnh thái độ một chút, ít nhất có thể cảm thấy bình đẳng hơn chút, không thể hạ thấp bản thân được."
Thạch Bằng cười cười, ủng hộ ý tưởng của vợ nhà mình. Bọn họ và Kỳ phu nhân là thông gia, tuy nói bọn họ tin tưởng nhân phẩm một nhà Kỳ phu nhân, nhưng vì con trai nhỏ nhà mình thì cũng phải thửng eo đứng mới được, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ Tiểu Hữu, phải chống lưng cho Tiểu Hữu nữa. Đương nhiên ý tưởng thì vẫn ý tưởng thôi, để chuyển biến địa vị của Kỳ Tĩnh và Kỳ phu nhân ở trong lòng bọn họ thì vẫn còn cần một quá trình rất dài.
"Chúng ta đi Tương Vương Tinh thì phải mang theo cái gì?", Thạch Bằng dò hỏi ý kiến của Lương Mạn, nghĩ đến sắp có thể gặp được con trai lớn cùng con trai nhỏ đã lâu chưa nhìn thấy, trong lòng một trận kích động.
Lương Mạn cũng có chút chần chừ, luôn cảm thấy cái gì cũng đều muốn mang đi cho con trai, nhưng lại cảm thấy trong nhà cũng không có thứ gì tốt, cuối cùng thở dài, "Vẫn là thôi đi, chỗ của bọn chúng cái gì cũng có thể mua được, hay mấy ngày nay chúng ta đào chút khoáng thạch mang cho Tiểu Hữu đi, không phải hiện tại nó đang học chế tạo cơ giáp sao, chức sẽ rất cần dùng đến đấy."
Bảy ngày sau, Kỳ phu nhân lái phi thuyền tới trên tinh cầu Hòa Tân.
Tinh cầu Hòa Tân cực kỳ hoang vắng, rất nhiều người lần đầu tiên đến đây đều có chút không thích ứng được, sắc mặt Kỳ phu nhân lại một chút cũng không biến hóa, ánh mắt nhìn nơi này giống hệt như nhìn Tương Vương Tinh vậy, mười phần ôn hòa, không có một tia kinh ngạc cùng ghét bỏ nào. Điều này làm cho vợ chồng Lương Mạn tới đón Kỳ phu nhân thoải mái hơn rất nhiều, khẩn trương cùng lo lắng lúc trước đều giảm đi không ít.
Kỳ phu nhân là một người ôn hòa, hơn nữa cũng cực kỳ lợi hại, nói mấy câu liền khiến cho vợ chồng Lương Mạn dỡ xuống lo lắng trong lòng, bắt đầu không áp lực hàn huyên cùng bà. Lần này bà tới đón vợ chồng Lương Mạn, một bên là bởi vì hai bên là thông gia tương lai, dù sao cũng phải gặp mặt một chút, về phương diện khác chính là muốn thương lượng với họ về hôn sự của Kỳ Tĩnh và Ninh Hữu, chuyện này nói thông qua máy liên lạc thì không thích hợp, chỉ có thể giáp mặt nói mới được.
Từ vài lần giao lưu ngắn ngủi với họ trước kia, Kỳ phu nhân đã phát hiện ra hai vợ chồng Lương Mạn đều rất nhiệt tình và tốt bụng, trong ngôn ngữ đều là thẳng thắn thành khẩn thuần phác từ đáy lòng vọng đến, đối với Ninh Hữu cũng là yêu quý nồng đậm, điều này làm cho trong lòng Kỳ phu nhân cực kỳ yêu thích thông gia này. Chỉ là bởi vì thanh danh của Kỳ Tĩnh quá lớn, làm cho lúc bọn họ đối mặt với bà thì vẫn luôn có một loại cảm giác mất tự nhiên, cho nên bà vẫn luôn không chút dấu vết dẫn đường cho bọn họ.
Gặp mặt nói chuyện với nhau hơn nửa ngày, vợ chồng Lương Mạn cuối cùng cũng dỡ bỏ được khối nặng trong lòng, ở chung với Kỳ phu nhân giống như bạn tốt lâu năm vây.
Bởi vì Kỳ phu nhân lần đầu tiên đến tinh cầu Hòa Tân, vợ chồng Lương Mạn phi thường nhiệt tình đưa bà đi xem chỗ mạch khoáng của bọn họ, giới thiệu về sinh hoạt nơi này của họ một chút. Ba người trò chuyện cực kỳ vui vẻ, trên đường bọn họ còn tán gẫu về những chuyện thú vị của Ninh Hữu và Kỳ Tĩnh, vợ chồng Lương Mạn nói Ninh Hữu ngoan ngoãn hiểu chuyện, Kỳ phu nhân thì lại trực tiếp đem toàn bộ chuyện 囧 khi Kỳ Tĩnh còn nhỏ một chút cũng không dư thừa phủi phui sạch, vợ chồng Lương Mạn nghe được mà vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, sau khi phục hồi tinh thần lại thì đối với Kỳ Tĩnh đã không còn tâm tình kính sợ như vậy nữa, mà xem như tiểu bối nhà mình mà trêu chọc.
Lúc gần tối, vợ chồng Lương Mạn đi theo Kỳ phu nhân lên phi thuyền, bắt đầu chuyến lữ hành đi Tương Vương Tinh.
Mà sau khi phi thuyền của bọn họ cất cánh không bao lâu, phía sau một đồi núi nơi xa một bóng người đi ra, nhấn mở máy liên lạc của mình.
"Thiếu gia, bọn họ đi rồi", người kia cung kính nói.
"Đám người nhà này thật đúng là phúc lớn mạng lớn", Lâm Cẩm Trình lười biếng dựa vào trên sô pha, cười nhạo một tiếng, "Hai lần đều không giết chết được, hiện tại lại có quan hệ với Kỳ Tĩnh."
Người nọ không nói gì, chỉ cung kính mà nghe, hắn cũng biết mình căn bản là không có quyền lợi nói chen vào.
"Vậy đội hộ vệ vốn bảo vệ nhà đó cũng đi rồi sao?", Lâm Cẩm Trình không chút để ý hỏi một câu.
"Bẩm thiếu gia, đội hộ vệ cùng hai vợ chồng kia cùng nhau đi rồi."
"Được, ta đã biết", khóe miệng Lâm Cẩm Trình cong lên, "Phái người tiếp tục đi làm đi."
"Vâng, thiếu gia!"
Ba ngày sau, bên trong tinh cầu Hòa Tân xảy ra một chuyện lớn, mạch khoáng có tiếng là bỏ đi kia không biết như thế nào lại đột nhiên bị sụp xuống. Đám trẻ con chơi xung quanh đó đều bị hoảng sợ, nhưng cũng may là bọn chúng cách đó cũng không quá gần, cho nên cũng không xuất hiện tình huống bị thương, chỉ là từ đó về sau các gia trưởng liền cấm bọn nhỏ qua đó chơi.
Ngày hôm sau mọi người liền quên sạch sẽ chuyện này, tinh cầu Hòa Tân vẫn bình tĩnh trước sau như một.
"Anh Lâm, anh có đó không?", Ninh Hữu gõ gõ cửa phòng Lâm Ninh.
"Có, cửa không khóa, Tiểu Hữu em vào đi", Lâm Ninh hô ra bên ngoài.
Ninh Hữu đẩy cửa đi vào liền nhìn thấy Lâm Ninh đang cúi đầu chôn trong một đống tài liệu máy móc, trên trán đã thấm ra mồ hôi mỏng, hiển nhiên là đang gặp khó khăn. Lúc Ninh Hữu tiến vào, Lâm Ninh ngẩng đầu liếc mắt nhìn cậu một cái, bảo cậu tìm chỗ ngồi, sau đó liền tiếp tục cúi đầu chuyên chú với tài liệu trên tay mình.
"Tiểu Hữu em có chuyện gì sao?", Lâm Ninh một bên nỗ lực làm công việc trên tay một bên hỏi.
Ninh Hữu trực tiếp đi tới trước mặt cậu ta, nhìn Lâm Ninh chế tác, "Không có chuyện gì quá lớn, em chỉ là tới mượn anh cái công cụ thôi."
"Nga, được, Tiểu Hữu em cầu cái gì thì tự mình lấy đi", lúc Lâm Ninh nói chuyện đầu cũng không nâng lên, cả người tập trung lực chú ý vào tài liệu trên tay.
Ninh Hữu đứng đó nhìn trong chốc lát, "Anh Lâm tài liệu anh dùng không thích hợp, hai cái lắp ráp này hẳn là nên dùng hồng minh cấp ba, như vậy tính linh hoạt của nó mới có thể đạt tới yêu cầu."
Lâm Ninh bừng tỉnh đại ngộ, "Thì ra là thế!", Vừa nói, động tác trên tay cũng không ngừng, nhanh chóng thay đổi tài liệu hai cái lắp ráp, kiểm tra một chút, phát hiện kết quả cuối cùng cũng đạt tới yêu cầu, tức khắc cực kỳ vui sướng.
"Tiểu Hữu lần này may mà có em đấy!", Hoàn thành xong bộ phận quan trọng nhất, Lâm Ninh cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngẩng đầu nói với Ninh Hữu.
"Anh Lâm khách khí rồi", Ninh Hữu có chút nghi hoặc, "Em cảm thấy gần đây anh Lâm đều không ra ngoài, là đang làm cái này sao?"
Lâm Ninh gật gật đầu, "Đúng vậy, cũng không biết tại sao, từ đoạn thời gian trước trở đi bài tập của bọn anh càng ngày càng khó, bài tập trước kia rất nhanh là có thể hoàn thành hiện tại lại cho tới buổi sáng ngày hôm sau cũng không giao được bài tập vừa lòng."
"Vừa vặn em ở đây cũng giúp anh xem thử đi", Lâm Ninh đem đồ vật trong tay đưa cho Ninh Hữu xem, "Ý của thầy giáo là bảo bọn anh làm cho nó bày ra tính linh hoạt cùng hiệu suất thao túng có trình độ cao nhất."
"Nhiệm vụ thầy ra cho bọn anh là làm cái cánh tay máy này có thể trong vòng một phút đồng hồ bắt được ba mươi hạt đậu", Lâm Ninh cau mày, "Nhưng là theo anh được biết, trình độ bực này đã thuộc về cao thủ máy móc rồi, bao năm qua tác phẩm cánh tay máy xuất sắc nhất của các học sinh đã tốt nghiệp cùng lắm cũng chỉ có thể trong một phút đồng hồ bắt được ra mười hạt đậu mà thôi."
"Vốn dĩ cánh tay máy khi thao túng đã khá khó rồi, huống chi là bắt cái loại dễ bị hủy như hạt đậu này, cái này đối với độ linh hoạt cùng lực độ của các đốt ngón tay khớp xương đều có yêu cầu cực kỳ cao, một khi làm không tốt, hạt đậu sẽ trực tiếp bị bóp thành bột luôn."
"Hiện tại anh làm cái này không đơn thuần chỉ là tính linh hoạt có chút vấn đề, mà trên mặt khống chế lực độ cũng có vấn đề cò lớn hơn, hiện tại nó đã khiến anh bị tốn mất mấy chén hạt đậu rồi."
Ninh Hữu dùng linh thức tra xét một chút, phát hiện cấu tạo bên trong cánh tay máy cùng chỗ giảm nhiệt đều không có vấn đề gì, thủ pháp của Lâm Ninh cũng rất tốt, ở phương diện này điểm khó khăn nhất chính là thuộc tính của tài liệu không quá phù hợp với tiêu chuẩn.
Lâm Ninh nói với Ninh Hữu nhiều như vậy, cũng không phải la định hỏi cậu có ý kiến gì, chỉ là tìm người càu nhàu mà thôi, nói xong, Lâm Ninh liền tiếp tục thực nghiệm, thay đổi các loại thủ pháp và tài liệu, muốn tìm được cách tối ưu.
Ninh Hữu nhìn mà có chút ngứa tay, trực tiếp nói với Lâm Ninh muốn một phần tài liệu tương tự. Lâm Ninh bởi vì phải làm thực nghiệm nhiều lần, cho nên chuẩn bị đồ tương đối đầy đủ, mỗi một loại tài liệu đều chuẩn bị rất nhiều phần, hôm nay có làm thế nào cũng không dùng hết nổi. Sau khi Ninh Hữu đưa ra yêu cầu, Lâm Ninh rất sảng khoái đồng ý.
Dọn tài liệu trong tay, Ninh Hữu trở về phòng của mình.
Vừa đóng cửa lại, trong đầu Ninh Hữu liền nhanh chóng suy đoán phương pháp chế tạo tốt nhất, sau khi đã xác định xong, cậu liền dùng dụng cụ cùng vật liệu đã chuẩn bị sẵn trong phòng, đôi tay nhanh chóng chuyển động, một giờ sau, trên bàn xuất hiện một cánh tay máy giống như đúc cái ở trong phòng Lâm Ninh.
Ninh Hữu khống chế nó cử động, bất kể là tính linh hoạt hay là tính khống chế đều kém hơn rất nhiều, căn bản là không đạt được trạng thái mà Lâm Ninh nói. Ninh Hữu lại thay đổi vài loại tài liệu, vẫn như cũ không thể đạt tới tham số mình yêu cầu. Cậu cũng không tức giận, đôi tay kết ấn, cánh tay máy đặt trên mặt bàn kia lập tức bay lên.
Trôi nổi trước mắt Ninh Hữu.
Một ngọn linh hỏa tinh thuần chợt thoáng hiện, ý niệm Ninh Hữu khẽ động, lấy tay làm môi*, dẫn đường cho linh hỏa hóa thành tinh điểm từ bên trong khe hở bay vào các bộ phận của cánh tay máy. Ngón tay Ninh Hữu nhẹ động, nhiệt độ linh hỏa chợt lên cao, kết cấu nguyên bản đều bị hòa tan, linh khí nhạt màu vây quanh bên ngoài, làm cho những chất lỏng kim loại đó không bị rơi xuống dưới.
*môi: vật dẫn
Một vài hạt tròn màu đen mắt thường không thể nhận ra được dưới linh khí dẫn dắt từ trong những chất lỏng kim loại đó tách rời ra.
Đôi mắt Ninh Hữu hiện lên một tia sắc bén, những chất lỏng đó trong nháy mắt hóa cứng lại, khôi phục hình dạng ban đầu. Nhìn qua tuy rằng giống hệt như lúc trước, nhưng tài liệu bên trong đã hoàn toàn khác rồi. Ninh Hữu kiểm tra một chút, tính linh hoạt cùng lực độ của cánh tay máy đã tăng cường lên rất nhiều, vừa vặn đạt tới trình độ mà Lâm Ninh nói.
Ninh Hữu lắc lắc đầu, có chút bất mãn, nơi này cũng không có nhiều tài liệu, nếu có một ít khoáng thạch khác thay thế, cái thành quả này sẽ càng thêm rõ ràng hơn.
Đem cánh tay máy để trên bàn, Ninh Hữu bắt đầu thao tác thực nghiệm khác.
"Tiểu Hữu, cái này của em là cái gì vậy? Coi bộ rất thú vị", Tấn Giang tới phòng Ninh Hữu dạo chơi một chuyến, thấy được cánh tay máy đặt trên bàn, đôi mắt nhất thời sáng lên.
"Đây là cánh tay máy, một linh kiện riêng của cơ giáp", Ninh Hữu trả lời, "Chẳng qua cái này so với tay người thì cũng không lớn lắm, nếu muốn làm linh kiện cơ giáp thì phải cải tiến rất lớn."
Tấn Giang đâu có nghe cậu thao thao bất tuyệt được, trực tiếp cầm lấy chơi, cảm giác khi khống chế cực kỳ dễ dàng, trình độ linh hoạt không sai biệt lắm cũng có thể so sánh với tay người được.
"Cho anh mượn chơi một lát đi!", Tấn Giang nhìn về phía Ninh Hữu hắc hắc cười nói.
Ninh Hữu gật đầu, dù sao cậu đã hoàn thành rồi, cũng không cần nộp bài tập gì đó, để ở đó cũng không làm gì.
"Nghe nói gần đây hai huấn luyện viên tân sinh kia lại đuổi theo đánh nhau với thầy giáo của các em đấy", Tấn Giang một bên chơi đồ trong tay, một bên nói chuyện phiếm với Ninh Hữu, thuộc tính bát quái loã lồ không thể nghi ngờ, "Bây giờ mới có bao lâu a, nghe nói hiện tại thể chất của hai thầy giáo kia trong hệ các em đã tăng trưởng một mảng lớn rồi, đặc biệt là thể lực cùng tốc độ, chạy bạt mạng thật đúng là cực nhanh."
Tấn Giang cười cười không có ý tốt, làm mặt quỷ về phía Ninh Hữu, "Hai huấn luyện viên tân sinh năm nhất kia có phải là lại khuyên em đổi qua hệ khác không? Anh thấy bọn họ mỗi ngày đều đến khuyên em mấy chục lần á."
Ninh Hữu có chút buồn rầu gật gật đầu, "Em đã nói với bọn họ là em muốn học chế tạo cơ giáp rồi, hơn nữa em cũng có đi nghe giảng Hệ chiến đấu cơ giáp, động tác bọn họ dạy em cũng đều hoàn thành rất tốt, nhưng bọn họ vẫn cứ muốn cho em đổi hệ, em có nói như thế nào cũng không được."
"Không có cách nào chứ sao, ai bảo tư chất của em rất tốt chứ", Tấn Giang nói, "Thiên tài song cấp S nha, trăm năm khó có được một lần, bọn họ sao có thể buông tha được. Huống chi lúc em mới vừa nổi danh trong trường học bọn họ đều cho rằng em sẽ là học sinh của Hệ chiến đấu cơ giáp, hai người vì tranh em mà đấu với nhau không ít trận, kết quả em lại nhẫn tâm thế, trực tiếp chạy đến Hệ chế tạo cơ giáp, hai thầy giáo kia thiếu chút nữa là tức đến hộc máu đấy."
Lời nói của Tấn Giang rất nghiêm trọng, nhưng trong giọng nói lại toàn là ý vị vui sướng khi người gặp họa.
"Chẳng qua cho dù em có học hay không, những học sinh cao niên của Hệ chiến đấu cơ giáp cũng không đánh lại được em, em học ở đó cũng không có gì hay, chi bằng đi chế tạo cơ giáp chơi đùa thôi."
Tấn Giang ở chỗ Ninh Hữu tám chuyện nửa ngày, nhìn bộ dạng rất có ý tứ muốn tiếp tục tám, Ninh Hữu muốn tiếp tục bài tập trên đầu, chỉ có thể đánh gãy hắn, uyển chuyển biểu đạt ý tứ mình muốn học tập. Tấn Giang đành phải bóp nát câu chuyện, cực kỳ mất mát rời khỏi phòng Ninh Hữu, đương nhiên, khi đi còn không quên mang theo đồ chơi mới mà hắn mới tìm được từ chỗ Ninh Hữu.
Tấn Giang gần đây thật sự là có chút nhàn rỗi, nhiệm vụ thầy giáo bố trí cho bọn họ cũng không quá nặng, mỗi ngày luyện tập không lâu lắm là đã có thể hoàn thành rồi. Mà thời gian còn lại trong ngày Tấn Giang cũng không muốn tiếp tục ngâm mình luyện tập các động tác cơ sở, mà thích tìm bọn họ nói chuyện phiếm, vốn dĩ hắn chính là một tên yêu lảm nhảm, một ngày mà không nói chuyện với ai thì thật sự là có chút dày vò.
Thạch Hoằng Tuấn thì hắn không dám đi quấy rầy, bên trong ký túc xá cũng chỉ còn dư lại hai mục tiêu, một là Ninh Hữu, một là Lâm Ninh.
Tấn Giang bóp bóp cánh tay máy trên tay mình, chuẩn bị đi tìm Lâm Ninh, cùng lắm thì đàm luận với cậu ta về chế tạo máy móc một chút cũng được.
Gõ cửa xong, Lâm Ninh bảo hắn di vào, chỉ là trong nháy mắt nhìn thấy hắn, Lâm Ninh liền có chút đau đầu.
"Bài tập của tớ còn chưa hoàn thành đâu", uyển chuyển biểu đạt, hiện tại tui đang rất vội vàng á, cậu đừng tới đây quấy rối nhá.
Tấn Giang làm bộ nghe không hiểu, hắc hắc nở nụ cười, "Không có việc gì, cậu vội của cậu đ, tớ nói chuyện của tớ."
Sọ não Lâm Ninh tê rần, dứt khoát không phản ứng lại hắn nữa, cúi đầu chuẩn bị đồ vật trên tay. Hiện tại cậu ta đang làm bài tập thứ hai mà thầy giao, trước đó cánh tay máy kia cậu ta đã làm được đến khả năng tốt nhất có thể rồi, nhưng vẫn không có gì tiến bộ, cho nên dứt khoát làm cái khác.
Tấn Giang liếc nhìn khắp nơi, bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại, đôi mắt thoáng chốc sáng lên, "Cái cánh tay máy này là bài tập của cậu sao?"
Đầu Lâm Ninh cũng không nâng lên mà đáp, "Đúng, ngày mai tớ phải giao cho thầy."
Tấn Giang cầm lấy quan sát một trận, phát hiện cùng cái ở chỗ Ninh Hữu thì giống nhau như đúc, đặt bên cạnh thì cứ như là từ một khuôn đúc ra vậy.
"Tấn Giang!", Bên ngoài phòng truyền đến thanh âm của Thạch Hoằng Tuấn.
Tấn Giang nghe được liền buông đồ vật trong tay xuống, đi ra ngoài tìm Thạch Hoằng Tuấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất