Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp

Chương 62

Trước Sau
Liên tưởng đến điểm này, thần sắc của Tấn Giang thay đổi thất thường, cuối cùng có chút do dự đánh gãy Viêm Hoàng nói, "Mày tên là Viêm Hoàng?"

Viêm Hoàng bị đánh gãy cảm thấy cực kỳ khó chịu, ngẩng đầu hừ một tiếng, "Không sai, chính là Viêm Hoàng."

"Tôi nhớ rõ khoảng thời gian trước thời điểm giải đấu cơ giáp cẩm trình mạng giả lập, người đệ nhất tên là Viêm Hoàng", Tấn Giang hồ nghi nhìn nó, "Mày có phải là nhìn thấy cái đó rồi mới lấy cái tên kia không?"

Viêm Hoàng đầu tiên là bất mãn hừ hừ hai tiếng, "Có ý gì, đó vốn dĩ chính là tên của tui mà", nói câu đó xong lại cực kỳ tự hào nói, "Tui xem cậu còn coi như là có chút thông minh nhỏ, thế nhưng có thể liên tưởng đến được, chẳng qua cũng chỉ gần là một chút thông minh nhỏ mà thôi, ngay cả tui đến tột cùng là ai cũng không đoán ra được."

Ninh Hữu bị thái độ này của nó chọc cười, đứng bên cạnh nhìn Viêm Hoàng ra vẻ.

Tấn Giang lại không có để ý đến thái độ của Viêm Hoàng, tỉ mỉ nhìn chằm chằm nó, "Ý của mày là mày chính là người đệ nhất giải thi đấu mạng giả lập?"

"Đương nhiên ——", Viêm Hoàng dừng một chút, sau đó nói tiếp, "Không phải."

"Thiết", Tấn Giang nhìn Viêm Hoàng trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, nhấc chân muốn đi, "Nếu mày đã không phải vậy còn ở đây khoe khoang cái lông gì a, làm tao giật cả mình."

Viêm Hoàng nóng nảy, "Tuy rằng tui không phải là người đệ nhất trong giải thi đấu cơ giáp đó, nhưng là tui và cậu ấy ở bên nhau đó! Cậu ấy chính là bởi vì tui muốn tham gia nên mới đem tên dự thi sửa lại đó!"

Tấn Giang ngừng lại, "Được rồi, mày cứ ở đây mà nói đi, ai biết mày nói là thật hay là giả chứ, tạm thời tao coi như mày cùng người đệ nhất ở bên nhau đi", Tấn Giang bĩu môi, rõ ràng là không tin, "Lúc trước tao còn có cái video còn chưa xem, vừa lúc thừa dịp thời gian này phải xem một chút. Tớ đi trước, các cậu cứ tiếp tục trò chuyện đi."

"Đừng đi!", Viêm Hoàng nhảy nhót đi xuống, túm chặt quần áo Tấn Giang, sống chết không cho hắn nhúc nhích, căm giận nói, "Tui đường đường là Viêm Hoàng sao có thể nói dối các cậu được! Này đương nhiên là thật sự! Không tin cậu hỏi Tiểu Hữu đi, chính là cậu ấy dưới chỉ đạo của tui đạt được danh đệ nhất đó!"

Tấn Giang không dám tin tưởng nhìn về phía Ninh Hữu, Viêm Hoàng cũng nhìn cậu ý bảo cậu chủ trì công đạo.

"Em trai em dĩ nhiên lại là người đệ nhất giải thi đấu cơ giáp mạng giả lập sao?"

Ninh Hữu sờ sờ cái mũi, vô tội nói, "Ân, đúng là vậy."

Tấn Giang một quyền muốn đánh đến ngực Ninh Hữu, Ninh Hữu nhanh chóng tránh ra, Tấn Giang phi thường xấu hổ đánh vào không khí, chẳng qua hắn cũng không có để ý, cười ha ha, "Em trai không thể tưởng tượng được em lại lợi hại như vậy đấy! Lúc ấy Viêm Hoàng kia chính là tại thời điểm giải thi đấu thanh danh đại chấn, tất cả những người điều khiển cơ giáp đều nghe nhiều đến quen thuộc rồi. Không thể tưởng được thế nhưng lại chính là em, trời ạ! Thật là muốn cho những người kia biết quá, biểu tình của bọn họ nhất định là đặc biệt đặc sắc đấy!"

"Em có biết video dự thi của em đều đã được làm thành giáo trình rồi không, thầy giáo của bọn anh còn đã từng ở trên lớp học chuyên môn giảng giải thao tác của em đấy!", Tấn Giang kêu một tiếng tự hào, "Em trai em thật là làm cho anh Tấn nở mặt nở mũi đấy!"

"Chuyện này anh biết là được rồi, đừng nói ra bên ngoài", Ninh Hữu nói, "Tránh phiền toái."

Tấn Giang gật đầu, làm mặt quỷ với Ninh Hữu, "Anh đã biết, Tiểu Hữu em đây là sợ mình quá phát hỏa đúng không."

Ninh Hữu lắc lắc đầu, "Không phải, Kỳ Tĩnh nói sẽ có phiền toái."

Tấn Giang vừa nghe đến tên Kỳ Tĩnh lập tức héo rũ, "A, thượng tướng phân phó rồi à, vậy khẳng định là có đạo lý, anh đã biết rồi, sẽ không nói ra bên ngoài đâu." Một lát sau, Tấn Giang bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt sáng lên, hướng về phía Ninh Hữu thần thần bí bí nói, "Em có biết không đại ca của chúng ta cũng tham gia thi đấu mạng giả lập đấy?"

Ninh Hữu sửng sốt, "Đại ca cũng tham gia? Là ai?"

"Đại ca chỉ vọt tới vòng bán kết, cũng không có vọt vào trận chung kết", Tấn Giang nói, cười hắc hắc, "Em trai em còn từng đối chiến với đại ca đấy, ID của cậu ấy tên là " Hòa Tân ". Lúc ấy tuy rằng đại ca bại bởi em, nhưng vẫn khen em đó, nói em cực kỳ lợi hại, cậu ấy thua tâm phục khẩu phục."

"Người kia hóa ra lại là đại ca sao!", Ấn tượng của Ninh Hữu đối với " Hòa Tân " phi thường khắc sâu, có một loại cảm giác mạc danh rất tốt, không thể tưởng được thế nhưng lại là đại ca của mình, vui vẻ đến không ngừng được, không khỏi cảm thán, thật đúng là duyên phận!

Ánh mắt Tấn Giang nhìn Ninh Hữu tràn ngập kinh ngạc cùng bội phục, "Vốn dĩ em đánh bại vài cao thủ của hệ bọn anh, anh đã cho rằng em đủ lợi hại rồi, ai biết em thế nhưng còn giữ lại nữa. Lấy biểu hiện của em ở trận chung kết mà xem, hiện tại thực lực em biểu hiện ra ngoài nhiều nhất chỉ là một nửa toàn bộ thực lực của em thôi, thật là trâu!"

"Nói tới đây anh lại muốn hỏi em vì cái gì lại không chọn Hệ chiến đấu cơ giáp bọn anh chứ?", Tấn Giang rất là buồn bực, tràn đầy đáng tiếc nói, "Nếu em tuyển hệ của bọn anh, khẳng định đã bị các thầy giáo coi như bảo bối mà cúng rồi!"

Thời điểm nghe được Ninh Hữu chính là người đệ nhất giải thi đấu cơ giáp mạng giả lập kia, Lâm Ninh cực kỳ khiếp sợ, cậu cũng xem qua giải thi đấu kia, thật là phi thường xuất sắc, hiện tại cậu ta đối với Ninh Hữu càng thêm kính nể. Lúc này nghe được Tấn Giang nói, cậu ta cũng nhịn không được mà nhỏ giọng cắm một câu, "Hiện tại Tiểu Hữu cũng là bảo bối của Hệ chế tạo cơ giáp bọn tớ, cậu đừng đoạt vơi bọn tớ."

"Được rồi", Tấn Giang ai oán thở dài, từ bỏ tính toán khuyên bảo Ninh Hữu chuyển hệ, "Chẳng qua hiện tại anh biết một bí mật lớn như thế thế nhưng lại không thể nói ra, thật là khó chịu muốn chết. Chẳng qua vì em, anh cũng chỉ có thể giữ kín như bưng thôi."

"Anh cũng sẽ không nói ra đâu", Lâm Ninh cũng nhỏ giọng cam đoan.

"Cám ơn", Ninh Hữu nói.

Viêm Hoàng trợn mắt há hốc mồm nhìn đề tài từ bản thân chuyển tới trên người Ninh Hữu, nguyên bản chuẩn bị khí phách lên sân khấu lại thất bại trong gang tấc, có chút phát ngốc.

"Các cậu rốt cuộc đang làm gì hả, hiện tại là thời khắc tui để lộ thân phận quan trọng!", Viêm Hoàng khó chịu nhảy lên sô pha, lên án nói, "Các cậu sao có thể như vậy chứ, đáng ra phải đem lực chú ý đặt trên người tui chứ!"

Đầu Lâm Ninh gật một cái đáp lại, ánh mắt sùng bái đầy lửa nóng, "Viêm Hoàng cậu thật là quá lợi hại, về sau tôi có thể hỏi cậu vài vấn đề không?"

Tâm hư vinh của Viêm Hoàng rốt cuộc cũng đạt tới cực đại mà thỏa mãn, sảng khoái đáp ứng, "Không thành vấn đề!"



Lực chú ý của Tấn Giang cũng được phóng tới, có chút tò mò, "Mày không phải nói mày là cơ giáp sao, sao lại có bộ dáng một người máy bảo mẫu như vậy? Mày làm như thế nào mà biến thành cơ giáp được? Tao có thể ngồi lên xem không?"

"Viêm Hoàng là cơ giáp của Kỳ thượng tướng, là Trình đại sư nghiên cứu phát minh ra", Lâm Ninh bắt đầu phổ cập tri thức cho Tấn Giang, "Nó là một cái cơ giáp trí năng cấp 3S, đế quốc cũng chỉ có một cái duy nhất là nó, trí năng có thể so sánh với nhân loại được. Tớ đoán Trình đại sư cũng là vì không để Viêm Hoàng ngày thường bị nhàm chán, cho nên mới làm cho nó một cái thân hình nhỏ như vậy, thuận tiện đi chơi khắp nơi."

Nghe được Lâm Ninh nói, Viêm Hoàng cực kỳ vừa lòng, "Chính là như thế, chẳng qua có một chút khác biệt nho nhỏ, hiện tại loại thân hình nhỏ này là tui tự mình xin lão quái vật kia đóa! Thế nào, có phải tui rất thông minh không?"

"Về phần cậu nói", Viêm Hoàng chỉ chỉ Tấn Giang, trong giọng nói tràn đầy khinh thường, "Tui đương nhiên là không thể để cậu đi lên xem được."

"Được rồi", Tấn Giang chà xát tay, rõ ràng là còn đang đánh chủ ý lên Viêm Hoàng.

Từ sau khi biểu lộ thân phận của mình, Viêm Hoàng ở trong ký túc xá của bọn Ninh Hữu có thể nói là hô mưa gọi gió, quả thực là rất tự tại. Ngày đó thời điểm mấy người nói chuyện, tuy rằng Thạch Hoằng Tuấn không có mặt, nhưng là khi nghe đến tên của Viêm Hoàng cũng có nghi vấn, không khỏi hoài nghi, Viêm Hoàng thì lại là thật nhanh đem sự tình lại thẳng thắn thành khẩn nói một lần, người này là anh trai của Ninh Hữu, gạt người khác cũng không thể gạt anh ta. Thạch Hoằng Tuấn tự nhiên là cực kỳ kinh ngạc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy cực kỳ tự hào cùng vui mừng, em trai của mình thế nhưng lại lợi hại như thế. Dưới cảm xúc này, Thạch Hoằng Tuấn nhìn Viêm Hoàng cũng thuận mắt hơn nhiều.

Cứ như vậy, không ở bên cạnh Kỳ Tĩnh Viêm Hoàng trôi qua cực kỳ thoải mái, tuy rằng ở bên ngoài vẫn như cũ biểu hiện là một người máy bảo mẫu, nhưng ở bên trong ký túc xá lại là vui vẻ khắp nơi nhảy nhót, cả ngày đều có người chơi cùng nó. Không nói đến Tấn Giang vốn dĩ đã cực kỳ mê chơi, ngay cả Lâm Ninh trong quá khứ ngày thường chỉ chuyên chú làm thực nghiệm cũng sẽ buông công việc trong tay bồi nó nói chuyện phiếm.

Sau lần bắt cóc đó, Ninh Hữu và đám Lâm Ninh đều không có gặp phải phiền toái gì, Viêm Hoàng vốn dĩ bị phái tới để ngừa vạn nhất cho Ninh Hữu cũng không phát huy tác dụng, hết thảy đều cực kỳ bình tĩnh, phảng phất như căn bản chưa từng có ai đánh chủ ý lên bọn họ vậy.

Ở những ngày tháng bình đạm như vậy, gần một năm liền trôi qua, Ninh Hữu ngoại trừ nghiêm túc học tập ở Hệ chế tạo cơ giáp, ở Hệ chiến đấu cơ giáp cũng đi nghe giảng không ít chương trình học, vô luận là lý luận quân sự hay là thực chiến cơ giáp đều cực kỳ xuất sắc. Mà kỳ thi kiểm tra mỗi năm một lần của Hệ chế tạo cơ giáp, Ninh Hữu càng không thể nghi ngờ cầm đệ nhất, quăng người đệ nhị ở một khoảng cách rất lớn. Còn Hệ chiến đấu cơ giáp, thầy giáo tuy rằng cũng bảo cậu tham gia kiểm tra, nhưng là bởi vì cậu là học sinh Hệ chế tạo cơ giáp, thành tích kiểm tra cuối cùng vẫn không có cách nào tiến vào hệ thống thành tích của trường học, chỉ có thể để cho các thầy giáo nhìn xem thôi.

Nhưng mà rất rõ ràng, luận thành tích, ở trong Hệ chiến đấu cơ giáp, Ninh Hữu vẫn như cũ là người đệ nhất không cần tranh luận.

Loại tình huống này làm cho hai huấn luyện viên tân sinh lại lần nữa bóp cổ tay thở dài, đỏ mắt không thôi, hận không thể đi tìm thầy giáo Hệ chế tạo cơ giáp quyết đấu một phen.

Trải qua một năm lắng đọng lại, mọi người nguyên bản bởi vì thân phận của Ninh Hữu mà sôi trào không thôi cũng bình tĩnh xuống, bởi vì có Kỳ gia cố tình áp chế, bên trong diễn đàn của trường học cũng rất ít lại xuất hiện các loại tin tức về Ninh Hữu nữa, hiện tại mọi người không sai biệt lắm đều đã quên cậu là bạn lữ tương lai của Kỳ thượng tướng rồi, mà đều đem cậu trở thành một học bá thiên phú cực tốt.

Tháng 10, tháng thứ hai tân sinh nhập học.

"Ngọa tào, đây là tình huống gì vậy hả?!", Đặng Minh bởi vì trong nhà có việc nên xin nghỉ một tuần, lại như thế nào cũng không nghĩ đến mình chẳng qua chỉ biến mất có một tuần, trường học lại biến dạng lớn như vậy. Nguyên bản cổng trường nghiêm túc sạch sẽ, thế nhưng lại treo một cái biểu ngữ trên đỉnh. Mặc dù cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan, nhưng là thật sự làm cho hắn có chút không tiếp thu được.

"Hoan nghênh học viện cơ giáp đệ nhị Addams đế quốc tới giao lưu với trường chúng ta!"

"Bạn học, đây là chuyện gì xảy ra vậy?", Đặng Minh kéo một học sinh bên cạnh lại, chỉ vào biểu ngữ trên cổng.

"Cậu không biết sao?", Học sinh kia có chút kỳ quái, "Năm ngày trước lãnh đạo trường học đã mở đại hội, nói là học sinh bên Addams đế quốc muốn tới trường chúng ta giao lưu một chút", học sinh kia đếm trên đầu ngón tay tính thời gian, "Hẳn là ngày mai sẽ đến."

"Nga nga", Đặng Minh hiểu rõ gật gật đầu, sau đó lại tiếp tục hỏi, "Bọn họ tới trường chúng ta chủ yếu là làm gì? Nghe giảng bài sao?"

"Đùa cái gì vậy", học sinh kia bĩu môi, hiển nhiên là không quá cao hứng, "Bọn họ nào có nhàn hạ thoải mái mà nghe giảng bài chứ, tới đây đơn giản chính là muốn đánh mặt chúng ta thôi. Đế quốc của chúng ta vô luận là trình độ chế tạo cơ giáp hay là chiến đấu cơ giáp đều kém bọn họ xa tít, ba năm giao lưu một lần, mỗi lần đều bị bọn họ so không còn mặt mũi gì. Tôi đã từng trải qua một lần, tận mắt nhìn thấy một đám học sinh cuồng vọng bên kia cứ coi mình như Thiên Vương lão tử vậy, túm hai lăm tám vạn, cố tình trường chúng ta kỹ không bằng người, coi như bọn họ châm chọc chúng ta, chúng ta cũng căn bản không có biện pháp nào cãi lại được. Thật là nghẹn khuất muốn chết."

Học sinh kia nói xong liền có chút ủ rũ lắc lắc đầu, tránh ra.

Đặng Minh lòng đầy căm phẫn, trường học của bọn họ làm học viện cơ giáp tốt nhất đế quốc, đại biểu cho toàn bộ đế quốc, có như thế nào cũng không thể ở trước mặt quốc gia khác mất mặt được!

Sân huấn luyện cơ giáp.

Chiến xong, Tấn Giang từ bên trong cơ giáp đi ra, lau lau mồ hôi trên đầu, "Đại ca, người bên Addams đế quốc đã sắp tới đây rồi."

Thạch Hoằng Tuấn ngồi ở khu nghỉ ngơi uống miếng nước, cho đỡ khát, "Cậu phải nỗ lực lên, lần giao lưu này cậu có khả năng cũng phải lên đấy, không thể làm trường học chúng ta mất mặt được."

Tấn Giang ngồi xuống bên cạnh Thạch Hoằng Tuấn, có chút đau đầu nói, "Sớm biết bọn họ muốn tới đây tớ đã luyện tập nhiều một chút rồi, tưởng tượng đến đám người Addams đế quốc gặp quỷ kia là tớ đã hận đến ngứa hàm răng rồi. Cậu xem bọn họ thật đúng là không đem chúng ta để vào mắt, xem thử mỗi lần phái tới đây đều là người nào chứ, chúng ta đường đường là học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc chẳng lẽ cũng chỉ có thể để cho bọn họ phái học sinh học viện cơ giáp đệ nhị tới đây giao lưu sao?"

"Nói cái này cũng vô dụng", Ánh mắt Thạch Hoằng Tuấn nghiêm nghị, "Từ xưa đến nay cường giả vi tôn, muốn cho bọn họ cúi đầu, cũng chỉ có thể thắng bọn họ đã."

"Lại đây huấn luyện nào", Thạch Hoằng Tuấn đứng lên, dẫn đầu đi về hướng sân huấn luyện. Tấn Giang kêu rên một tiếng, có chút bất đắc dĩ đi theo sau anh.

Trong mấy ngày này, học viện cơ giáp đệ nhất đế quốc cực kỳ náo nhiệt, tất cả học sinh năm tư đều tự giác bỏ thêm huấn luyện chương trình học cho mình, chuẩn bị trước khi học viện cơ giáp đệ nhị Addams đế quốc tới, nỗ lực tăng thực lực của mình lên một chút.

"Hôm nay các cậu đều vội như vậy, ngày thường không phải cậu đều đặc biệt nhàn hạ sao?", Viêm Hoàng mới từ Kỳ gia trở về vừa nhìn thấy Tấn Giang liền chạy lên, vòng lăn nhỏ quay tròn, nhìn bộ dáng Tấn Giang mồ hôi đầy đầu kia châm chọc mỉa mai, "Nhìn cái dạng hiện tại của cậu, lại làm tui cảm thấy cậu muốn chăm chỉ lên đấy! Quả thực là quá không thể tưởng tượng nổi!"

"Đi đi, qua một bên đi!", Tấn Giang nói, "Tao chăm chỉ lên thì sao lại bất khả tư nghị* được? Tao từ trước đến nay đều là người chăm chỉ nhất."

* bất khả tư nghị: không thể nào suy nghĩ bàn luận ra được

"Thiết", Viêm Hoàng khinh thường, giọng trẻ con nộn nộn, "Cái dạng như cậu, có thể ngâm mình ở sân huấn luyện cơ giáp trong một ngày đã là không tồi rồi, mỗi lần thời điểm Thạch Hoằng Tuấn kêu cậu đi huấn luyện cậu liền vẻ mặt muốn chết, cậu nói với tui cậu là người chăm chỉ nhất, ai tin nổi!"

"Biểu hiện kia đều là giả dối cả, mày phải xuyên thấu qua hiện tượng mà nhìn bản chất mới được!", Tấn Giang không chút nào nhận thua.



"Tấn Giang, bây giờ cậu còn có thời gian đấu võ mồm sao", Lâm Ninh mệt mỏi bất kham vào cửa, nhìn thấy Viêm Hoàng liền cao hứng ôm nó một chút, "Mấy ngày này mệt chết, tớ muốn đi ngủ một giờ trước, lát nữa phải đi phòng thí nghiệm tiếp."

Lâm Ninh nói xong liền trở về phòng của mình.

"Cậu không nói tớ cũng sắp quên là tớ trở về tắm rửa nghỉ trưa", Tấn Giang lắc lắc đầu, nói với Viêm Hoàng, "Hôm nào lại bồi mày chơi, tao phải nhanh chóng dọn dẹp một chút, tiếp theo còn có không ít nhiệm vụ huấn luyện còn chờ tao đó", thời điểm nói xong câu cuối cùng, Tấn Giang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

"Ai ai! Cậu khoan đi đã a!", Viêm Hoàng kéo ống quần Tấn Giang lại, tràn đầy tò mò hỏi, "Các cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, tiết lộ cho tui một chút đi."

Tấn Giang thở dài, cảm thấy kế hoạch nghỉ trưa của mình hoàn toàn ngâm nước nóng rồi, kéo hai chân mệt mỏi đi tới bên cạnh trên sô pha, "Là như thế này, trường học bọn tao vẫn luôn cùng trường học của Addams đế quốc có giao lưu, cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, đế quốc chúng ta cùng Addams đế quốc đã định ba năm giao lưu trường học một lần, bọn họ sẽ phái học sinh của một trường học của bọn họ tới trường chúng ta luận bàn. Hơn nữa luận bàn này là tiến hành theo hình thức thi đấu, hai phương đế quốc đều sẽ chuẩn bị phần thưởng của mình, khi một phương thắng, những phần thưởng đó sẽ thuộc về trường học kia hoặc là nói đội ngũ giao lưu kia."

"Hiện tại không phải lại là một cái ba năm sao", Tấn Giang nói, "Cái đám Addams đế quốc vứt đi kia lại phái học sinh trường học bọn họ tới đây, hơn nữa lần này thế nhưng còn không phải là trường học tốt nhất của đế quốc bọn họ, đây quả thực chính là xích • lỏa • vả • mặt. Vô luận là thầy giáo hay là học sinh trường chúng ta đều không nuốt được khẩu khí này, cho nên tăng cường độ huấn luyện lớn, tranh thủ để lần này không thua đến quá khó coi. Lần thi đấu này chính là năm tư bọn tao chủ lực, cho nên vô luận là tao và đại ca hay là Lâm Ninh thì trong đoạn thời gian này cũng không tốt lắm, mỗi ngày đều mệt đến muốn chết."

"Thì ra là như thế", Viêm Hoàng hiểu rõ, "Tiểu Hữu có thể tham gia không? Nếu có thể tham gia khẳng định sẽ đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy đấy."

Tấn Giang uể oải lắc lắc đầu, "Tao vốn dĩ cũng muốn cho em trai qua đại sát tứ phương hảo hảo xả khí cho chúng ta, nhưng là không được, hai phương thi đấu hạn định là học sinh năm ba năm tư, các năm dưới còn có năm năm đều không cho tham gia. Trường học chúng ta tuy rằng khát vọng chiến thắng, nhưng cũng kiên quyết sẽ không bỏ qua quy tắc."

"Được rồi, thật đúng là quá đáng tiếc", Viêm Hoàng có chút thất vọng.

"Tốt rồi, tao cũng đã giải thích rõ ràng cho mày rồi, nhanh cho tao đi nằm nghỉ hai phút đi, hiện tại đôi mắt của tao đều không mở ra được rồi đây này", Tấn Giang mỏi mệt ngáp một cái, nói với Viêm Hoàng.

Đa biết rõ ràng tin tức mà mình muốn biết, Viêm Hoàng cũng không có đạo lý lại ngăn cản hắn nữa, buông cái tay lôi kéo ống quần hắn ra. Tấn Giang lảo đảo lắc lư vào phòng của mình, vừa mới dính lên giường liền ngủ say như chết.

Lúc này, trong phòng thí nghiệm của Trình.

"Sư phụ, bước này của con có phải có chút vấn đề không?", Ninh Hữu cầm đồ vật trong tay mình đi tới trước mặt Trình đại sư, "Tuy rằng kết quả kiểm tra là giống nhau, nhưng con vẫn cảm thấy có chỗ nào không đúng."

Trình đại sư nhìn trong chốc lát, nói với Ninh Hữu, "Con lại làm một lần cho ta xem."

Ninh Hữu đáp tiếng, đôi tay nhanh chóng đem bước vừa rồi tái hiện lại một lần. Trình đại sư nhìn đến thời điểm trung gian, bảo cậu ngừng lại, "Chỗ này của con có một chút vấn đề", Trình đại sư chỉ chỉ nhiệt kế phía trên, "Thời điểm nung nấu chỗ này nhiệt độ hẳn là chỉ liên tục trong 5s thôi, con lại giằng co đến hơn 7s. Như thế này nếu làm linh kiện tuy rằng sau khi kiểm tra sẽ không có gì vấn đề, nhưng trên mặt kéo dài và dát mỏng lại có chút khác biệt."

"Hiện tại con làm cái này thích hợp với vị trí chân bộ khớp xương AX hơn, mà không phải là vị trí khủy tay bộ khớp xương S vốn dĩ."

Ninh Hữu bừng tỉnh đại ngộ, không chờ Trình đại sư nói cái gì nữa, đôi tay lại cử động, thật nhanh lại lần nữa làm tốt một cái linh kiện. Nhìn linh kiện mới làm trên tay Ninh Hữu, Trình đại sư vừa lòng gật gật đầu.

"Hiện tại cơ sở của con đã học được không tệ rồi", Trình đại sư vuốt vuốt chòm râu hoa râm của mình, "Không phải con vẫn luôn muốn hiểu biết một chút Viêm Hoàng là như thế nào mà làm được sao? Vừa vặn ngày mai lại đến lúc Viêm Hoàng kiểm tra theo thường lệ, ngày mai ta sẽ giảng giải cho con bài thứ nhất."

Nghĩ đến bộ dáng Viêm Hoàng khóc sướt mướt chết sống không chịu kiểm tra, Trình đại sư không phúc hậu nở nụ cười.

Ninh Hữu nghe đến đó cực kỳ cao hứng, sờ sờ Lăng Vân trên cổ tay mình. Lăng Vân cùng chủ nhân của nó tâm ý tương thông, thân mật cọ cọ ngón tay cậu.

Ngày hôm sau.

"Oa ——", Viêm Hoàng ôm lấy chân Ninh Hữu không buông tay, khóc lớn, "Tui không cần kiểm tra đâu, tui rất tốt thật sự, một chút cũng không cần kiểm tra đâu!"

"Tiểu Viêm Hoàng a, đừng có khẩn trương như vậy, cũng không phải mới một lần hai lần gì, nhanh lại đây cho ta nhìn xem nào", Trình đại sư vuốt chòm râu hoa râm ở đó hắc hắc cười.

Viêm Hoàng nghe được thanh âm của Trình đại sư thì càng thêm khẩn trương, thử chuồn một chút liền lẻn đến phía sau lưng Ninh Hữu, để Ninh Hữu chắn kín mít nó, khóc chít chít nói, "Tui mới không cần tự đem bản thân giao trên tay ông đâu! Ông là cái lão bại hoại! Tiểu Hữu cứu tui! Ngàn vạn lần đừng đem tui ném cho cái lão bại hoại này!"

Ninh Hữu xoa xoa chóp mũi, một tay đem Viêm Hoàng phía sau xách lên, đưa đến trước mặt Trình đại sư, "Không có việc gì đâu Viêm Hoàng, chỉ là một cái kiểm tra theo lệ mà thôi, chết sớm siêu sinh sớm, nga không, kiểm tra sớm xong việc sớm."

*Editor: không cần sửa đâu, đã nói hố rồi

Viêm Hoàng khiếp sợ nhìn Ninh Hữu, bên trong ánh mắt tràn đầy bi thương, anh anh anh khóc không ngừng, "Ngay cả cậu cũng biến thành xấu rồi, trước kia cậu không phải là như thế này mà! Tui đáng yêu như vậy cậu sao có thể nhẫn tâm đem tui đưa đến trong tay một lão ma đầu như vậy chớ!"

Trình đại sư nghe Viêm Hoàng càng nói càng thái quá, nhưng cũng không có ngăn cản, ngược lại xem đặc biệt vui vẻ.

Ninh Hữu lại bị Viêm Hoàng làm cho có chút đau đầu, nhanh chóng an ủi, "Viêm Hoàng cậu yên tâm đi, chỉ là trong chốc lát thôi, một chút cũng không đau đâu. Chờ cậu kiểm tra xong rồi tôi sẽ mang cậu đi ra ngoài chơi, lúc trước không phải cậu vẫn luôn muốn đi đến cái công viên trò chơi không xa trường học đó sao? Cậu kiểm tra xong rồi tôi lập tức mang cậu qua đó liền!"

"Thật sự?", Tiếng khóc của Viêm Hoàng lập tức đình chỉ, cẩn thận chứng thực.

"Đương nhiên là thật sự", Ninh Hữu cười, "Tuyệt đối không lừa cậu!"

Viêm Hoàng hoan hô một tiếng, trực tiếp nhảy lên bàn thực nghiệm, dùng ngữ khí thẳng tiến không lùi nói, "Đến đây đi!"

*Editor: ma ma Tiểu Hữu đã dỗ tiểu bảo bối thành công, ba ba đến chúc mừng nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau