Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 83
Lại kiên trì thêm một tháng, thân thể Ninh Hữu đã khôi phục tới tình trạng như người bình thường, nhưng có như thế nào cũng kém một phần vạn lúc trước khi còn là tu chân giả. Trong lúc này, Ninh Hữu lại mang theo hai anh em A Nam đi vào trong rừng rậm tìm kiếm con mồi thỏ linh tinh gì đó, từ ban đầu mỗi ngày một con, tới sau đó lại cách hai ngày một con, đến bây giờ đã vài ngày cũng đều không phát hiện một con mồi nào, sắc mặt ba người đều đau khổ.
Lại là bảy ngày không có bất cứ thu hoạch gì, A Nam nhìn trước đám da lông thỏ trước mặt, tràn đầy ảo não, sắc mặt ủ dột, "Em đáng ra nên làm chút thịt khô rồi, sao lúc ấy em lại không có nhớ tới chứ?"
Ninh Hữu chớp chớp mắt, loại đồ vật như thịt khô này...... Cậu ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua......, làm một tu chân giả cơ hồ là không hề ăn qua đồ ăn bình thường, Ninh Hữu không có quyền lợi phát biểu ý kiến gì.
"Lộc cộc ——", một trận bụng kêu.
A Nam ôm chặt bụng mình, cúi đầu.
Ninh Hữu vỗ vỗ bả vai A Nam, hít một hơi, đứng lên, "Làm chút chuẩn bị đi, ngày mai anh đi nội tầng thử xem."
Ninh Hữu nói nội tầng là chỗ sâu trong rừng rậm, lúc trước cậu luôn đi săn ở bên ngoài, chưa từng thâm nhập vào trong. Theo A Nam nói, bên ngoài rừng rậm đều là một ít động vật có tính uy hiếp nhỏ, mà chỗ sâu trong rừng rậm đều là dã thú cực kỳ khủng bố, dã thú ở nơi đó một cái móng vuốt là có thể lấy mạng người rồi.
Chẳng qua, nếu không đi thử, mấy ngày nữa bọn họ căn bản là không trôi qua nổi. Chỗ trái cây mà anh em A Nam tìm được nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được hai anh em không đói bụng chết mà thôi, nếu còn thêm một người trưởng thành sức ăn không nhỏ như cậu nữa, ba người khẳng định là sẽ phải đói chết.
A Nam mở to hai mắt nhìn, có chút kinh hoảng, "Không được, nơi đó quá nguy hiểm!"
Ninh Hữu cũng không có để ý tới khuyên can của A Nam, một phen xoa nhẹ đầu nhóc, nở nụ cười, "Anh trai thật sự rất lợi hại đấy, không thành vấn đề đâu.", Mới vừa nói xong lời, Ninh Hữu liền nhấc chân rời đi, bắt đầu chuẩn bị đồ vật cần thiết để ngày mai đi săn thú.
Trước kia cha mẹ A Nam chính là lấy săn thú để mà sống, cho nên trong phòng vẫn còn có công cụ lúc trước của bọn họ, hai thanh trường mâu cùng một ít mũi tên. Chỉ là, vô luận là cái nào, Ninh Hữu cũng đều chưa từng dùng qua. Nhưng Ninh Hữu lại nghĩ rất thoáng, loại đồ vật này dùng nhiều một chút là thuần thục thôi.
Nửa ngày sau, A Nam vẫn cứ khuyên bảo Ninh Hữu từ bỏ ý tưởng đi vào chỗ sâu trong rừng rậm, Ninh Hữu vừa mới bắt đầu còn chỉ cười không đáp ứng, thẳng đến buổi tối, A Nam nháo lớn lên, Ninh Hữu mới xụ mặt trịnh trọng nói với nhóc một câu, "A Nam, nếu anh không đi, ba người chúng ta khẳng định là sẽ chịu không nổi mùa đông này. Chỉ có anh đi, chúng ta mới có một đường sống sót được."
"Thứ gọi là tính mạng, từ trước đến nay đều phải liều chết mới đoạt được", Ninh Hữu bỗng dưng nở nụ cười, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, kể từ lần trước sau khi chết mà sống lại được A Nam cứu về, tâm tính Ninh Hữu đã xảy ra biến hóa rất lớn, "Chẳng qua em yên tâm, anh tiếc mạng lắm, không thể nào chết ở trong đó được đâu."
A Nam nhìn nụ cười tràn ngập tự tin này của Ninh Hữu mà ngây dại, không biết vì cái gì nhưng lại phi thường tin tưởng Ninh Hữu sẽ không có việc gì, nhóc ngơ ngác gật gật đầu.
Ngày hôm sau, Ninh Hữu trong sự dặn đi dặn lại cẩn thận của A Nam Tiểu Nha mà đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Sau khi Ninh Hữu tiến vào địa phương mà mình không quen thuộc, mỗi một bước đều bắt đầu trở nên thật cẩn thận. Cậu nói với A Nam là mình tiếc mạng cũng không phải chỉ là vì để thuyết phục nhóc ấy, đây xác thật là suy nghĩ chân thật của cậu. Cậu còn phải trở về tìm Kỳ Tĩnh, cho nên, cậu nhất định phải sống sót.
Nhìn cây cối càng lúc càng thêm dày đặc, ý tưởng làm cho Ninh Hữu có chút bất an trong lòng lại càng ngày càng rõ ràng.
Nơi này rất có khả năng là căn bản không có tồn tại Triệt Na Đế Quốc.
Cậu rất có khả năng lại rơi vào một thế giới hoàn toàn không quen thuộc khác, cũng giống như lúc ban đầu khi cậu độ kiếp thất bại đã ngoài ý muốn tiến vào tinh cầu Hòa Tân vậy. Ban đầu khi tỉnh lại, Ninh Hữu cũng đã có một ý tưởng như vậy rồi, bởi vì mật độ linh khí ở nơi này cực kỳ cao, thậm chí có thể so sánh được với thế giới nguyên bản mà cậu sinh ra kia, ở Triệt Na Đế Quốc tuyệt đối không có khả năng đạt được tới trình độ này.
Mà chờ đến khi thương thế của Ninh Hữu đã tốt hơn một chút, có thể từ trong phòng đi ra ngoài, ý nghĩ này trong lòng của cậu càng thêm mãnh liệt. Lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được, toàn là cây cối rậm rạp, sinh cơ dạt dào.
Ninh Hữu đem ý nghĩ của mình đè ép xuống, vô luận nơi này có là như thế nào, cậu cũng sẽ làm rõ ràng rành mạch, nhưng hết thảy điều này phải chờ đến khi cậu trở về từ trong rừng rậm đã rồi lại nói tiếp. Nhiệm vụ hàng đầu hiện tại của cậu, chính là sống sót!
Một trận gió lạnh thổi qua, Ninh Hữu run lập cập.
Rét lạnh đến tận xương.
Thời tiết hiện tại càng ngày càng lạnh, trên người Ninh Hữu mặc một thân quần áo đầy những lỗ vá, mặt trên còn so le phủ một ít da thỏ không đồng đều. Gió lạnh từ cổ áo rót vào, đông lạnh đến thân thể Ninh Hữu tê dại, hoạt động có chút không linh hoạt.
Đột nhiên, linh thức Ninh Hữu vừa động, một quái vật khổng lồ tiến vào giữa tầm mắt cậu.
Ninh Hữu chỉ kịp lộn một vòng, một móng vuốt sắc bén đã chụp tới vị trí vừa rồi cậu đứng, trên mặt đất để lại vết trảo sâu chừng một thước. Mồ hôi lạnh của Ninh Hữu nhất thời chảy xuống, một trảo này nếu thật sự chụp lên trên người cậu, chỉ sợ cậu nhất định sẽ bị móng vuốt này tước xuống một tầng thịt!
Công kích Ninh Hữu chính là một con gấu đen cường tráng khủng bố, cao ước chừng hai mét thân mình giống như một tòa núi nhỏ, mỗi một bước chân của nó phảng chất như làm cả mặt đất cũng rung động theo. Lúc này một kích của nó không thành, thân mình liền linh hoạt chuyển ra sau, cặp mắt thú như chuông đồng nhìn chằm chằm Ninh Hữu, thị huyết bên trong làm cho Ninh Hữu có một loại ảo giác như bản thân là đồ ăn trong mâm vậy.
Ninh Hữu nín thở, nheo đôi mắt lại.
Đồng thời khi gấu đen nhào tới đây, Ninh Hữu linh hoạt nhảy lộn một cái liền vọt lên cây. Một chân cậu câu lấy nhánh cây, từ bao đựng tên sau lưng lấy ra một mũi tên, đặt trên dây cung hướng về phía con gấu đen kia đột nhiên bắn ra!
Tuy rằng là lần đầu tiên bắn tên, nhưng là thiên phú của Ninh Hữu lại cực kỳ tốt, độ chính xác cùng lực độ tuy rằng kém một chút, nhưng mũi tên kia lại cũng bắn trúng tới cánh tay của con gấu đen kia, làm rớt đi một tầng da lông, tơ máu từ phía trên lộ ra.
"Rống ——!!" Đau đớn làm cho gấu đen nhất thời bạo nộ, động tác đâm cây cũng kịch liệt thêm vài lần, lực độ thật lớn làm cho cái cây đột nhiên rung động. Chân Ninh Hữu từ trên thân cây trượt ra, thân mình lập tức rớt xuống.
Ninh Hữu trong lòng cả kinh, một khắc khi ngã xuống đôi tay liền bám lấy nhánh cây, thân mình treo không.
Mà cách lòng bàn chân Ninh Hữu không đến nửa thước, chính là cái mồm bồn máu to của gấu đen kia, mùi tanh khiến người buồn nôn phun thẳng đến.
Gấu đen phát hiện con mồi ngay trên đỉnh đầu, cánh tay hữu lực ầm ầm chém ra, mắt nhìn sắp bắt được chân Ninh Hữu, mà ở một khắc cuối cùng này, hai tay Ninh Hữu đột nhiên dùng một chút lực, cả người bay lên trời, nhảy tới trên nhánh cây.
Lợi trảo bắt được ống quần bị xả đến chia năm xẻ bảy, mà trên đùi Ninh Hữu thì lại để lại một vết trảo dữ tợn, máu đỏ tươi chảy ra, sâu đến mức có thể thấy được xương.
"Ha......", Ninh Hữu hít ngược một ngụm khí lạnh.
Máu đỏ tươi theo thân cây nhỏ xuống, vừa lúc nhỏ trên người con gấu đen kia, đôi mắt của nó tức thì bạo đỏ.
Ngay lúc Ninh Hữu còn chưa có ổn định thân mình, con gấu đen kia liền bắt đầu giống như phát điên va chạm vào cây cối, một lần so với một lần càng thêm mãnh liệt, Ninh Hữu chỉ có thể gắt gao ôm chặt thân cây mới có thể duy trì bản thân không rớt xuống, sau vài lần như thế, thân cây bỗng nhiên phát ra một tiếng trầm vang.
Ninh Hữu cắn răng.
Như vậy không được, còn tiếp tục như vậy nữa, cái cây này sớm hay muộn sẽ bị đâm gãy, chỉ cần mình từ trên cây ngã xuống, liền sẽ không còn một tia ưu thế nào nữa, khẳng định sẽ chết!
Ninh Hữu từ sau lưng rút ra trường mâu, nheo đôi mắt lại.
Ở thời điểm gấu đen lại lần nữa va chạm vào thân cây, Ninh Hữu đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, mà trường mâu trong tay lại đối diện với gấu đen! Lực đánh thật lớn trực tiếp làm cho trường mâu trong tay Ninh Hữu đâm xuyên qua đầu gấu đen!
Mạch máu tanh hôi phun tung toé ra, Ninh Hữu chỉ cảm thấy khắp miệng mũi của mình toàn là hương vị khiến người buồn nôn.
Buông trường mâu nằm lăn ngay tại chỗ, Ninh Hữu còn chưa có đứng thẳng lên, liền cảm giác được sau lưng nóng lên, sau đó là nóng rát đau đớn.
Ninh Hữu cũng bất chấp quay đầu lại xem, vội vàng trốn về phía trước. Chờ khi Ninh Hữu nghe được một tiếng vật nặng rơi xuống, mới thật cẩn thận ngừng lại. Ở nơi xa quan sát trong chốc lát, phát hiện con gấu đen kia xác thật đã không có hơi thở, lúc này Ninh Hữu mới thở dài một cái.
Đau đón bị xem nhẹ trong lúc chiến đấu lúc này mới đồng thời cùng nổi lên, Ninh Hữu tức khắc xụi lơ trên mặt đất, quần áo đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Mí mắt tuy rằng vẫn đang cố kéo xuống, nhưng Ninh Hữu lại không dám ở chỗ này mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Mùi máu tươi nhất định sẽ đưa tới dã thú khác, bản thân nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chỉ là Ninh Hữu vừa mới đứng dậy, ngẩng đầu, liền đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh.
Tức khắc, sởn tóc gáy.
*Editor: Tiểu công đâu nhanh đi cứu tiểu thụ đang gặp nguy kìa!!!!
n tr"q
Lại là bảy ngày không có bất cứ thu hoạch gì, A Nam nhìn trước đám da lông thỏ trước mặt, tràn đầy ảo não, sắc mặt ủ dột, "Em đáng ra nên làm chút thịt khô rồi, sao lúc ấy em lại không có nhớ tới chứ?"
Ninh Hữu chớp chớp mắt, loại đồ vật như thịt khô này...... Cậu ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua......, làm một tu chân giả cơ hồ là không hề ăn qua đồ ăn bình thường, Ninh Hữu không có quyền lợi phát biểu ý kiến gì.
"Lộc cộc ——", một trận bụng kêu.
A Nam ôm chặt bụng mình, cúi đầu.
Ninh Hữu vỗ vỗ bả vai A Nam, hít một hơi, đứng lên, "Làm chút chuẩn bị đi, ngày mai anh đi nội tầng thử xem."
Ninh Hữu nói nội tầng là chỗ sâu trong rừng rậm, lúc trước cậu luôn đi săn ở bên ngoài, chưa từng thâm nhập vào trong. Theo A Nam nói, bên ngoài rừng rậm đều là một ít động vật có tính uy hiếp nhỏ, mà chỗ sâu trong rừng rậm đều là dã thú cực kỳ khủng bố, dã thú ở nơi đó một cái móng vuốt là có thể lấy mạng người rồi.
Chẳng qua, nếu không đi thử, mấy ngày nữa bọn họ căn bản là không trôi qua nổi. Chỗ trái cây mà anh em A Nam tìm được nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ được hai anh em không đói bụng chết mà thôi, nếu còn thêm một người trưởng thành sức ăn không nhỏ như cậu nữa, ba người khẳng định là sẽ phải đói chết.
A Nam mở to hai mắt nhìn, có chút kinh hoảng, "Không được, nơi đó quá nguy hiểm!"
Ninh Hữu cũng không có để ý tới khuyên can của A Nam, một phen xoa nhẹ đầu nhóc, nở nụ cười, "Anh trai thật sự rất lợi hại đấy, không thành vấn đề đâu.", Mới vừa nói xong lời, Ninh Hữu liền nhấc chân rời đi, bắt đầu chuẩn bị đồ vật cần thiết để ngày mai đi săn thú.
Trước kia cha mẹ A Nam chính là lấy săn thú để mà sống, cho nên trong phòng vẫn còn có công cụ lúc trước của bọn họ, hai thanh trường mâu cùng một ít mũi tên. Chỉ là, vô luận là cái nào, Ninh Hữu cũng đều chưa từng dùng qua. Nhưng Ninh Hữu lại nghĩ rất thoáng, loại đồ vật này dùng nhiều một chút là thuần thục thôi.
Nửa ngày sau, A Nam vẫn cứ khuyên bảo Ninh Hữu từ bỏ ý tưởng đi vào chỗ sâu trong rừng rậm, Ninh Hữu vừa mới bắt đầu còn chỉ cười không đáp ứng, thẳng đến buổi tối, A Nam nháo lớn lên, Ninh Hữu mới xụ mặt trịnh trọng nói với nhóc một câu, "A Nam, nếu anh không đi, ba người chúng ta khẳng định là sẽ chịu không nổi mùa đông này. Chỉ có anh đi, chúng ta mới có một đường sống sót được."
"Thứ gọi là tính mạng, từ trước đến nay đều phải liều chết mới đoạt được", Ninh Hữu bỗng dưng nở nụ cười, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng, kể từ lần trước sau khi chết mà sống lại được A Nam cứu về, tâm tính Ninh Hữu đã xảy ra biến hóa rất lớn, "Chẳng qua em yên tâm, anh tiếc mạng lắm, không thể nào chết ở trong đó được đâu."
A Nam nhìn nụ cười tràn ngập tự tin này của Ninh Hữu mà ngây dại, không biết vì cái gì nhưng lại phi thường tin tưởng Ninh Hữu sẽ không có việc gì, nhóc ngơ ngác gật gật đầu.
Ngày hôm sau, Ninh Hữu trong sự dặn đi dặn lại cẩn thận của A Nam Tiểu Nha mà đi vào chỗ sâu trong rừng rậm.
Sau khi Ninh Hữu tiến vào địa phương mà mình không quen thuộc, mỗi một bước đều bắt đầu trở nên thật cẩn thận. Cậu nói với A Nam là mình tiếc mạng cũng không phải chỉ là vì để thuyết phục nhóc ấy, đây xác thật là suy nghĩ chân thật của cậu. Cậu còn phải trở về tìm Kỳ Tĩnh, cho nên, cậu nhất định phải sống sót.
Nhìn cây cối càng lúc càng thêm dày đặc, ý tưởng làm cho Ninh Hữu có chút bất an trong lòng lại càng ngày càng rõ ràng.
Nơi này rất có khả năng là căn bản không có tồn tại Triệt Na Đế Quốc.
Cậu rất có khả năng lại rơi vào một thế giới hoàn toàn không quen thuộc khác, cũng giống như lúc ban đầu khi cậu độ kiếp thất bại đã ngoài ý muốn tiến vào tinh cầu Hòa Tân vậy. Ban đầu khi tỉnh lại, Ninh Hữu cũng đã có một ý tưởng như vậy rồi, bởi vì mật độ linh khí ở nơi này cực kỳ cao, thậm chí có thể so sánh được với thế giới nguyên bản mà cậu sinh ra kia, ở Triệt Na Đế Quốc tuyệt đối không có khả năng đạt được tới trình độ này.
Mà chờ đến khi thương thế của Ninh Hữu đã tốt hơn một chút, có thể từ trong phòng đi ra ngoài, ý nghĩ này trong lòng của cậu càng thêm mãnh liệt. Lọt vào trong tầm mắt có thể thấy được, toàn là cây cối rậm rạp, sinh cơ dạt dào.
Ninh Hữu đem ý nghĩ của mình đè ép xuống, vô luận nơi này có là như thế nào, cậu cũng sẽ làm rõ ràng rành mạch, nhưng hết thảy điều này phải chờ đến khi cậu trở về từ trong rừng rậm đã rồi lại nói tiếp. Nhiệm vụ hàng đầu hiện tại của cậu, chính là sống sót!
Một trận gió lạnh thổi qua, Ninh Hữu run lập cập.
Rét lạnh đến tận xương.
Thời tiết hiện tại càng ngày càng lạnh, trên người Ninh Hữu mặc một thân quần áo đầy những lỗ vá, mặt trên còn so le phủ một ít da thỏ không đồng đều. Gió lạnh từ cổ áo rót vào, đông lạnh đến thân thể Ninh Hữu tê dại, hoạt động có chút không linh hoạt.
Đột nhiên, linh thức Ninh Hữu vừa động, một quái vật khổng lồ tiến vào giữa tầm mắt cậu.
Ninh Hữu chỉ kịp lộn một vòng, một móng vuốt sắc bén đã chụp tới vị trí vừa rồi cậu đứng, trên mặt đất để lại vết trảo sâu chừng một thước. Mồ hôi lạnh của Ninh Hữu nhất thời chảy xuống, một trảo này nếu thật sự chụp lên trên người cậu, chỉ sợ cậu nhất định sẽ bị móng vuốt này tước xuống một tầng thịt!
Công kích Ninh Hữu chính là một con gấu đen cường tráng khủng bố, cao ước chừng hai mét thân mình giống như một tòa núi nhỏ, mỗi một bước chân của nó phảng chất như làm cả mặt đất cũng rung động theo. Lúc này một kích của nó không thành, thân mình liền linh hoạt chuyển ra sau, cặp mắt thú như chuông đồng nhìn chằm chằm Ninh Hữu, thị huyết bên trong làm cho Ninh Hữu có một loại ảo giác như bản thân là đồ ăn trong mâm vậy.
Ninh Hữu nín thở, nheo đôi mắt lại.
Đồng thời khi gấu đen nhào tới đây, Ninh Hữu linh hoạt nhảy lộn một cái liền vọt lên cây. Một chân cậu câu lấy nhánh cây, từ bao đựng tên sau lưng lấy ra một mũi tên, đặt trên dây cung hướng về phía con gấu đen kia đột nhiên bắn ra!
Tuy rằng là lần đầu tiên bắn tên, nhưng là thiên phú của Ninh Hữu lại cực kỳ tốt, độ chính xác cùng lực độ tuy rằng kém một chút, nhưng mũi tên kia lại cũng bắn trúng tới cánh tay của con gấu đen kia, làm rớt đi một tầng da lông, tơ máu từ phía trên lộ ra.
"Rống ——!!" Đau đớn làm cho gấu đen nhất thời bạo nộ, động tác đâm cây cũng kịch liệt thêm vài lần, lực độ thật lớn làm cho cái cây đột nhiên rung động. Chân Ninh Hữu từ trên thân cây trượt ra, thân mình lập tức rớt xuống.
Ninh Hữu trong lòng cả kinh, một khắc khi ngã xuống đôi tay liền bám lấy nhánh cây, thân mình treo không.
Mà cách lòng bàn chân Ninh Hữu không đến nửa thước, chính là cái mồm bồn máu to của gấu đen kia, mùi tanh khiến người buồn nôn phun thẳng đến.
Gấu đen phát hiện con mồi ngay trên đỉnh đầu, cánh tay hữu lực ầm ầm chém ra, mắt nhìn sắp bắt được chân Ninh Hữu, mà ở một khắc cuối cùng này, hai tay Ninh Hữu đột nhiên dùng một chút lực, cả người bay lên trời, nhảy tới trên nhánh cây.
Lợi trảo bắt được ống quần bị xả đến chia năm xẻ bảy, mà trên đùi Ninh Hữu thì lại để lại một vết trảo dữ tợn, máu đỏ tươi chảy ra, sâu đến mức có thể thấy được xương.
"Ha......", Ninh Hữu hít ngược một ngụm khí lạnh.
Máu đỏ tươi theo thân cây nhỏ xuống, vừa lúc nhỏ trên người con gấu đen kia, đôi mắt của nó tức thì bạo đỏ.
Ngay lúc Ninh Hữu còn chưa có ổn định thân mình, con gấu đen kia liền bắt đầu giống như phát điên va chạm vào cây cối, một lần so với một lần càng thêm mãnh liệt, Ninh Hữu chỉ có thể gắt gao ôm chặt thân cây mới có thể duy trì bản thân không rớt xuống, sau vài lần như thế, thân cây bỗng nhiên phát ra một tiếng trầm vang.
Ninh Hữu cắn răng.
Như vậy không được, còn tiếp tục như vậy nữa, cái cây này sớm hay muộn sẽ bị đâm gãy, chỉ cần mình từ trên cây ngã xuống, liền sẽ không còn một tia ưu thế nào nữa, khẳng định sẽ chết!
Ninh Hữu từ sau lưng rút ra trường mâu, nheo đôi mắt lại.
Ở thời điểm gấu đen lại lần nữa va chạm vào thân cây, Ninh Hữu đột nhiên từ trên cây nhảy xuống, mà trường mâu trong tay lại đối diện với gấu đen! Lực đánh thật lớn trực tiếp làm cho trường mâu trong tay Ninh Hữu đâm xuyên qua đầu gấu đen!
Mạch máu tanh hôi phun tung toé ra, Ninh Hữu chỉ cảm thấy khắp miệng mũi của mình toàn là hương vị khiến người buồn nôn.
Buông trường mâu nằm lăn ngay tại chỗ, Ninh Hữu còn chưa có đứng thẳng lên, liền cảm giác được sau lưng nóng lên, sau đó là nóng rát đau đớn.
Ninh Hữu cũng bất chấp quay đầu lại xem, vội vàng trốn về phía trước. Chờ khi Ninh Hữu nghe được một tiếng vật nặng rơi xuống, mới thật cẩn thận ngừng lại. Ở nơi xa quan sát trong chốc lát, phát hiện con gấu đen kia xác thật đã không có hơi thở, lúc này Ninh Hữu mới thở dài một cái.
Đau đón bị xem nhẹ trong lúc chiến đấu lúc này mới đồng thời cùng nổi lên, Ninh Hữu tức khắc xụi lơ trên mặt đất, quần áo đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Mí mắt tuy rằng vẫn đang cố kéo xuống, nhưng Ninh Hữu lại không dám ở chỗ này mà nhắm mắt nghỉ ngơi. Mùi máu tươi nhất định sẽ đưa tới dã thú khác, bản thân nhất định phải nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Chỉ là Ninh Hữu vừa mới đứng dậy, ngẩng đầu, liền đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh.
Tức khắc, sởn tóc gáy.
*Editor: Tiểu công đâu nhanh đi cứu tiểu thụ đang gặp nguy kìa!!!!
n tr"q
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất