Thiếu Niên Tu Chân Xuyên Qua Cơ Giáp
Chương 97
Người hầu của Bạch gia thực nhanh đã dẫn ba người Bạch Đan Phượng tới phòng khách, Bạch Khánh ngồi ở chủ vị, không chút hoang mang uống trà. Nhìn thấy ba người tiến vào, Bạch Khánh cũng không đứng dậy, chỉ là cười một chút, "Chúc mừng nhị vị, ta nghe người hầu nói, nhị vị đã thông qua khảo nghiệm Hắc Nhai. Không thể tưởng được hai vị tiểu huynh đệ thế nhưng lại có thể đem ba mươi lăm loại thiên tài địa bảo này toàn bộ tập hợp đủ, đây chính là hạng nhất từ khi thí luyện Hắc Nhai bắt đầu đến nay a! Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên!"
Bạch Đan Phượng cười nhạo một tiếng, "Nhị thúc, đôi mắt của ngài nên nhìn xem, hai người kia đâu phải là thiếu niên?"
Nụ cười trên mặt Bạch Khánh chợt tắt, hiện lên một tia tức giận, bất quá thực nhanh đã bị đè ép xuống, cười ha hả nói, "Chất nữ ngươi cũng không chừa chút mặt mũi cho nhị thúc rồi, phải để nhị vị anh hùng này chê cười rồi."
Bạch Đan Phượng thấy chuyển biến tốt liền thu, tuy rằng trong lòng vẫn như cũ muốn mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu, nhưng là vì không để gia hỏa mặt người dạ thú này thẹn quá thành giận, nàng cũng chỉ có thể kiềm chế tức giận trong lòng xuống.
"Không biết Bạch gia chủ kêu hai người chúng ta tới đây là vì chuyện gì?", Ninh Hữu chắp tay, nói.
"Gọi gia chủ cũng quá xa lạ rồi, nếu vị huynh đệ Charles này đã tiếp được tú cầu của Đan Phượng, đó chính là con rể của Bạch gia chúng ta, hai người các ngươi gọi ta là thúc phụ là được rồi", Bạch Khánh bưng chén trà trong tay uống một ngụm, "Ta mời các ngươi tới đây chủ yếu là vì thương nghị một chút việc hôn nhân của Đan Phượng và Charles, mười lăm tháng sau là ngày lành, không bằng liền tổ chức đi, không biết các ngươi cảm thấy như thế nào?"
Charles vui sướng hài lòng ngây ngô cười.
Ninh Hữu lại là nhíu mày một chút, "Tháng sau ngày mười đó là ngày chúng ta thống nhất đi thành Vô Danh, nếu là quyết định mười lăm tháng sau, chúng ta liền không có cách nào đến thành Vô Danh được nữa. Không biết ngày thành thân có thể làm trước một chút được không?"
Bạch Khánh có chút kinh ngạc, "Charles huynh đệ nếu đã thành thân cùng Đan Phượng, chẳng lẽ còn muốn đi thành Vô Danh tìm kiếm phương pháp trở về? Nếu là như thế, ngươi bảo Đan Phượng phải xử lý như thế nào đây?", Bạch Khánh nói đến lúc này liền tức giận, "Việc này trăm triệu lần không thể, Đan Phượng chính là hòn ngọc quý trên tay Bạch gia ta, ngươi đây là muốn cưới Đan Phượng xong rồi vứt bỏ nàng một mình lên đường sao? Ngươi cho là Bạch gia ta dễ nói chuyện lắm sao?!"
Charles sửng sốt, Bạch Đan Phượng thì lại là ôn nhu cười một chút, "Nhị thúc, tục ngữ nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nhị thúc cũng thường thường dạy dỗ Đan Phượng phải làm một nữ tử hiền lương thục đức, phu xướng phụ tùy, Đan Phượng nếu cùng Charles thành thân, đó là thê tử của huynh ấy, huynh ấy nếu là muốn đi thành Vô Danh, ta tự nhiên cũng phải đi theo rồi."
Bạch Khánh giận, chó má!
Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó?! Ngươi Tiểu nha đầu phiến tử này không trái lại làm trượng phu ngươi tùy theo ngươi thì đã không tồi rồi!
Tay bưng trà của Bạch Khánh run một chút, trong lòng giận mắng Bạch Đan Phượng không biết xấu hổ, nhưng lại không tìm được lý do phát tác, biểu tình có chút cứng đờ, thở dài một tiếng, "Chính là nhị thúc luyến tiếc ngươi, phụ mẫu đã quy tiên của ngươi lại như thế nào nhẫn tâm ——"
Bạch Khánh còn chưa có nói xong, trong ánh mắt Bạch Đan Phượng cũng đã dâng lên lệ ý, điềm đạm đáng yêu đánh gãy hắn, "Nhị thúc, cha mẹ trước khi qua đời hy vọng Đan Phượng có thể tùy ý một chút, ta tuy rằng cũng luyến tiếc nhị thúc, nhưng là mệnh của cha mẹ không thể trái, ta cũng chỉ có thể ——", Bạch Đan Phượng khụt khịt một chút, "Thỉnh nhị thúc thành toàn!"
Bạch Khánh một hơi nghẹn ở ngực, "...... Một khi đã như vậy, vậy liền cuối tháng này đi, bảy ngày sau đó là ngày lành tháng tốt."
Bạch Đan Phượng: "Tạ nhị thúc!"
Charles cũng theo sát nói, "Cảm ơn nhị thúc!"
Ra cửa, Charles đau lòng muốn ôm lấy Bạch Đan Phượng, thời điểm hắn ở đại sảnh nhìn thấy bộ dạng Bạch Đan Phượng trong mắt rưng rưng kia liền trong lòng co rút đau đớn, chỉ là ngại trường hợp nên hắn không thể có động tác gì, hiện tại rốt cuộc đã ra, hắn liền vội vàng muốn ôm Bạch Đan Phượng vào trong lòng, an ủi nàng.
Bạch Đan Phượng lau mặt, mặt mày sắc bén diễm sắc đạm nhạt, khóe môi treo lên một mạt ý cười không rõ ý vị, đâu còn nhìn thấy một giọt nước mắt nào!
Bạch Đan Phượng liếc mắt một cái cánh tay đang muốn vươn lên của Charles, "Như thế nào?"
Charles cương cứng, nuốt một ngụm nước miếng, "Không có việc gì."
Ninh Hữu đối với kỹ năng biến sắc mặt này của Bạch Đan Phượng cực kỳ bội phục, tấm tắc bảo lạ, "Ngươi vừa rồi giả vờ cũng thật giống." Da gà nổi lên đều rớt đầy đất rồi.
Bạch Đan Phượng cười thực vui vẻ: "Đương nhiên, đây chính là vì ghê tởm Bạch Khánh mà chuyên môn luyện được đó."
Charles bởi cái thoáng nhìn kia của Bạch Đan Phượng nên không dám động thủ ôm người, chỉ là trong lòng yên lặng nhớ lại mấy câu Bạch Đan Phượng nói lúc ở trong đại sảnh, hắc hắc cười ngây ngô.
Bạch Đan Phượng liếc mắt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Charles một cái, khóe miệng cũng cong lên.
Trước mắt không được gặp nam nhân của mình Ninh * chó độc thân * Hữu nhịn không được chua lèm, nhìn chung quanh rõ ràng nổi lên bong bóng màu hồng phấn, hừ một tiếng, quyết định sớm trở về tu luyện một chút, ứ thèm cùng bọn họ lãng phí thời gian nữa.
Bởi vì Bạch Đan Phượng và Charles lập tức phải thành thân, Bạch Khánh lấy lý do trước thành thân không nên gặp mặt nên không để bọn họ ở lại Bạch phủ, hai người Ninh Hữu liền trở về chỗ ở của mình.
"Các ngươi chú ý một chút, mấy ngày nay lão cáo già Bạch Khánh kia chỉ sợ sẽ không dừng lại đâu", trước khi mấy người Ninh Hữu đi, Bạch Đan Phượng lặng lẽ nói với bọn họ.
Ninh Hữu gật gật đầu, "Yên tâm, ta nhất định sẽ đem Charles còn nguyên đưa đến hôn lễ của ngươi."
Bạch Đan Phượng cười phụt một tiếng, "Được"
————
Bạch Khánh đi đến thư phòng liền bắt đầu nổi trận lôi đình, trực tiếp đem đồ vật trên bàn toàn bộ quét xuống đất, sắc mặt một trận xanh một trận trắng, "Được lắm! Thật là rất được a!"
"Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu phiến tử, lại dám chống đối ta! Nó là cái thứ gì chứ! Nếu không phải năm đó ta mềm lòng, hiện tại nó đã sớm cùng cha mẹ chết sớm kia của nó đoàn tụ đi!"
Một thủ hạ đứng ở bên cạnh cúi đầu, một chữ cũng không nói.
Phát tiết một hồi, lửa giận trong lòng Bạch Khánh đã vơi đi không sai biệt lắm, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, đem thủ hạ kia gọi đến trước người, "Khoảng cách Bạch Đan Phượng thành thân còn có bảy ngày, bảy ngày này ngươi biết phải làm sao rồi đấy."
"Thuộc hạ hiểu được!"
"Hai kẻ kia nếu có thể lấy được toàn bộ tài liệu của thí luyện Hắc Nhai, nhất định không phải là đèn cạn dầu gì, lúc đi cẩn thận một chút, bất luận dùng biện pháp gì, nếu không chết được, vậy khiến cho hắn tàn đi", Bạch Khánh đạm nhiên nói, "Chỉ cần không để hắn tham gia hôn lễ bảy ngày sau là được."
"Rõ!"
Bạch Khánh híp mắt, bộ mặt âm trầm, "Muốn ròi khỏi Bạch gia? Nằm mơ!"
————
Charles trở về chuyện thứ nhất chính là đổ một loại dược tề ở chung quanh nhà ở của bọn họ bao gồm cả nóc nhà, cam đoan để cho những kẻ muốn đánh lén bọn họ đều phải ăn lỗ nặng, làm xong này đó Charles vẫn có chút không an tâm, lại ở trong phòng của Ninh Hữu và mình đặt một vật phẩm luyện kim, đối diện cửa. Lúc vào cửa nếu không đeo quả kim cầu luyện kim cùng loại, chỉ cần cửa vừa mở ra, chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh lập tức sẽ phun đầy thân, nếu may mắn không chết, vậy cũng tuyệt đối không thoát được vận mệnh hủy dung tàn phế.
Lúc này đây Charles không sai biệt lắm đã đem tất cả những thủ đoạn độc ác nhất của mình đều dùng tới. Mình cưới vợ chuyện tốt bao nhêi, cố tình lại có người lại muốn xen vào, Charles phẫn nộ, bất luận kẻ nào gây trở ngại mình cưới vợ đều phải xuống địa ngục!
Ninh Hữu không biết hoạt động tâm lý của Charles, chẳng qua thấy bộ dáng hắn bận bận rộn rộn cũng rất thú vị, chờ Charles đem tất cả các địa phương đều bố trí xong, Ninh Hữu liền đóng cửa ngồi ở trên giường, cẩn thận nghiên cứu Lăng Vân trên cổ tay.
Từ sau khi lấy được hắc cầu trong Hàn Ngọc kia, Lăng Vân liền có một tia dao động, điều này làm cho cậu vô cùng kinh hỉ, sau cậu lại phát hiện hắc cầu cách càng xa, dao động của Lăng Vân liền càng thấp, càng đừng nói đến đặt trong không gian giới chỉ. Bởi vì lúc trước ở dưới Hắc Nhai, Ninh Hữu vẫn luôn không có cơ hội thích hợp để cẩn thận nghiên cứu, lúc này rảnh rỗi, Ninh Hữu liền đem hắc cầu từ trong nhẫn không gian ra, linh lực khẽ chạm.
Chỉ thấy hắc cầu tròn xoe kia trôi nổi giữa không trung, đối diện Lăng Vân trên cổ tay Ninh Hữu, chậm rãi, nó bắt đầu xoay tròn, sau đó càng lúc càng nhanh. Không biết vì sao, chung quanh hắc cầu kia bỗng nhiên sinh ra một tia sương mù, dường như chính là từ bên trong thân thể nó tràn ra, sương mù càng ngày càng nhiều, dần dần đem hắc cầu kia bao lại.
Ninh Hữu lại lần nữa cảm nhận được Lăng Vân dao động, không khỏi đại hỉ, tâm niệm khẽ nhúc nhích, rút ra một tia sương mù trong hắc cầu kia tiếp đến trên Lăng Vân.
Tuy rằng rất chậm, nhưng Ninh Hữu lại có thể cảm giác được Lăng Vân đang hấp thu chỗ sương mù này, hơn nữa dao động của Lăng Vân đang dần dần mạnh lên.
Một đêm qua đi, Ninh Hữu thu hồi hắc cầu đã bị hút khô sương mù, ngón tay vuốt ve hoa văn trên Lăng Vân, ý cười tràn ngập, "Lăng Vân ngươi cần phải sớm một chút tốt lên đi."
"Ninh, cậu mau đến xem!", Ngoài phòng, Charles hô to.
Ninh Hữu mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy hai người một thân y phục dạ hành không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Charles bĩu môi, "Thế nhưng lại chỉ bị dược tề trên nóc nhà hạ gục, thật là không biết cố gắng, vô dụng như vậy mà cũng đến!"
Ninh Hữu sách một tiếng, oán khí của Charles đối với người quấy rầy hôn lễ của hắn lần này không nhỏ, hai người nằm trên mặt đất này nhiều nhất cũng chỉ là thân thể cứng đờ một ngày mà thôi, nhưng lần mở cửa này lại đã hoàn toàn thay đổi kết cục.
"Người này xử lý như thế nào?", Charles dò hỏi ý kiến của Ninh Hữu.
Ninh Hữu bởi vì sự tình của Lăng Vân mà hiện tại tâm tình rất tốt, lộ ra một hàm răng trắng, "Giao cho đốc nha* đi." Nghe nói quan hệ của quan viên đốc nha cùng Bạch gia hình như không tốt lắm đâu.
*đốc nha: chắc tương tự như quan phủ
Mấy ngày kế tiếp, Charles lục tục từ trên mặt đất nhà mình nhặt được bảy tám cái "Thi thể", đều không ngoại lệ giao hết cho đốc nha. Có người ban đêm xông vào nhà dân cư đây là chuyện lớn a! Đốc nha tỏ vẻ nhất định sẽ cho bọn họ một cái công đạo. Lúc sau nghe nói có người đi đốc nha muốn lãnh đi mấy người, trực tiếp bị nha sai ném ra ngoài.
"Gia chủ, bên nha môn không thả người, nói là nhất định phải tra ra được manh mối."
Bạch Khánh hận đến nghiến răng nghiến lợi, đốc nha lệ thuộc vào một mạch trưởng trấn, từ trước đến nay đều không thể đối phó với mình, lúc này đây nắm được một lỗi lớn như vậy của hắn, sao có thể buông tha hắn được!
Hai người Ninh Hữu đưa người đến đốc nha xem như đã hoàn toàn bị Bạch Khánh ghi hận.
"Tiếp tục phái người", Bạch Khánh một tay đem chén trà nện xuống trên bàn, híp mắt, "Ta ngược lại muốn xem thử bọn họ đến tột cùng có thể lợi hại như thế nào!"
Ngày hôm sau, Ninh Hữu đánh ngáp ra cửa, bị một đoàn cháy đen trước mắt dọa cho hoảng sợ, "Này là thứ gì?"
Trong tay Charles cầm giấy bút một bên khảy đoàn cháy đen kia, một bên ghi chép cái gì, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Người đó"
"Gia hỏa này cũng khá lợi hại đấy, qua thời gian dài như vậy rốt cuộc cũng có người sờ vuốt đến cửa chúng ta", Charles kia kêu lên một tiếng cao hứng, "Xem ra hiệu quả của dịch ăn mòn tôi làm ra cũng không tệ lắm đâu."
Ghi chép xong, Charles đứng thẳng thân thể, nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên có chút buồn rầu, "Nhưng là đều đã thành ra như vậy, chúng ta làm sao giao cho đốc nha được đây?"
"Giao cái gì mà giao? Đây chính là kiện cáo mạng người đấy, anh đưa qua không phải là tìm chết sao?", Ninh Hữu mắt trợn trắng, giơ tay, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, bắn ra, ngọn lửa màu trắng kia liền nhảy tới trên người đoàn cháy đen kia, nháy mắt đốt cháy, biến mất không còn một mảnh.
Charles sợ hãi vô cùng, vội vàng nhảy ra, lôi kéo vạt áo đã biến mất hơn phân nửa của mình kêu rên một trận, "Lão đại cậu tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng trước chứ, thiếu chút nữa là đốt luôn tôi rồi đó!"
Charles đối với thủ đoạn của Ninh Hữu vừa tò mò lại vừa sợ hãi, cảm thấy chiêu thức ấy của Ninh Hữu thật sự là quá tiện, thủ pháp hủy thi diệt tích tuyệt hảo nha! Linh cảm vừa động, cuốn giấy bút của mình liền lẻn đến bên trong phòng thí nghiệm, đóng cửa lại liền bắt đầu nghiên cứu, qua hai ngày mới thật cẩn thận ôm ra một cái bình nhỏ.
Ninh Hữu tò mò: "Đây là cái gì?"
Charles nhe răng cười, "Nước hóa thi"
Ôm vật thí nghiệm mình thật vất vả mới làm được, Charles liền chờ cơ hội thao tác thực tế, đáng tiếc chính là, cũng không biết có phải đám người kia sợ hãi hay không, thế nhưng rốt cuộc cũng không ai đến sân của bọn họ nữa, Charles chỉ có thể có chút ưu thương đem kết quả thực nghiệm của mình thu lại.
Tổn thất một đống nhân thủ Bạch Khánh vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, cuối cùng vẫn là không lại phái người qua nữa.
Thực nhanh đã tới thời gian hôn lễ cử hành.
Charles khẩn trương không kềm chế được, một thân hỉ phục đỏ thẫm tròng lên trên người, đầu tóc chỉnh sửa thành kim quang xán lạn, tuy rằng không thể nói là chẳng ra cái gì cả, nhưng cũng là có chút quái quái. Chẳng qua bản thân Charles bộ dạng cực kỳ tuấn tú, một bộ quần áo này cũng là cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ quý giá, nhưng thật ra lại có một phen cảm giác khác.
Ninh Hữu nhìn chằm chằm hỉ phục này mà đôi mắt tỏa sáng, thời điểm cậu cùng Kỳ Tĩnh thành thân nhất định cũng phải dùng loại lễ phục này mới được, Ninh Hữu âm thầm ở trong lòng đem hình thức cùng kích cỡ dựa theo dáng người Kỳ Tĩnh phác hoạ một phen, chuẩn bị chờ hôn lễ kết thúc liền tìm địa phương đi định chế lại!
Bạch gia tại trấn Mộ Vân là một đại gia tộc, đại tiểu thư này thành thân, bàn tiệc tự nhiên rất lớn, trên trăm bàn đặt ở trong viện rộng mở, còn có mười bàn đặt ở đại sảnh, các loại món ăn trân quý mỹ vị đều ở trên bàn.
"Tân nương ra rồi", hỉ bà vui tươi hớn hở đỡ Bạch Đan Phượng mũ phượng khăn loan đi tới trước mặt Charles.
"Tân lang còn thất thần làm gì, nhanh lên đem hỉ lụa* kéo ra đi", hỉ bà nhắc nhở, Charles hoảng loạn tiếp nhận hỉ lụa, một chỗ khác bị Bạch Đan Phượng nắm ở trong tay. Không biết vì cái gì, Charles cứ cảm thấy hỉ lụa này có chút nóng, đứng ở bên người Bạch Đan Phượng, cả người hắn đều có chút không thích hợp.
*Hỉ lụa: cái dải đỏ là tân lang tân nương nắm lúc bái đường
Hỉ bà bĩu môi, quả thật là không kiến thức, ngay cả lễ tiết cũng không hiểu, quả thật là đem mặt mũi Bạch gia vứt hết.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, trên mặt hỉ bà lại một chút cũng không hiện, cười ha hả dẫn dắt hai người thành lễ.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!", Bạch Đan Phượng ở thời điểm bái Bạch Khánh thân mình cương một chút, cuối cùng cười lạnh một tiếng, liền bái xuống.
"Phu thê giao bái!", Toàn bộ hỉ đường đều trở nên náo nhiệt, không ngừng có người nói chúc mừng với bọn họ. Charles cảm thấy, từ khi có ký ức bắt đầu, liền chưa từng cao hứng như vậy bao giờ, phảng phất giống như nằm mơ vậy.
Toàn bộ quá trình, Ninh Hữu đều tập trung tinh thần nhớ kỹ, mỹ tư tư quyết định chờ trở về rồi liền dựa theo quá trình này tới một lần.
Kế tiếp, Bạch Đan Phượng bị lãnh vào phòng tân hôn, Charles thì ở đây tiếp đón khách khứa. "Đừng uống nhiều, cẩn thận một chút", thời điểm đi qua bên người, Bạch Đan Phượng thấp giọng nhắc nhở. Charles rùng mình, lúc này mới nhớ tới hiện tại không đơn thuần chỉ là thời điểm mình kết hôn, còn có người đang như hổ rình mồi đâu.
Charles ở thời điểm kính rượu đáp lễ hoàn toàn dậy lên tinh thần, nhưng cho dù như thế, cũng bị số khách khứa đông đảo nhiệt tình rót rượu cho vựng vựng hồ hồ, lúc bắt đầu còn đối với rượu có chút cảnh giác, tới sau này, cũng mặc kệ là ai chúc, đều uống.
Ninh Hữu một phát vỗ phía sau lưng hắn, linh lực phát ra, "Anh em sao có thể quên tôi được chứ? Chúng ta cũng tới uống một ly nào."
Charles bị linh lực một kích, cả người tức khắc trở nên thanh minh, mang theo chút men say nói, "Tự nhiên không thể quên, tới, uống!"
Bạch Khánh nhìn tình huống đã không sai biệt lắm, cho hạ nhân một bên một ánh mắt. Hạ nhân ôm rượu trong tay đuổi kịp Charles, ở thời điểm Charles lại một lần nữa uống một hơi cạn sạch, liền rót đầy chén cho hắn. Charles mới vừa nâng chén lên, thân mình liền ngừng lại, bước chân vốn định đi về hướng một người đột nhiên vừa chuyển, trực tiếp đi về phía Bạch Khánh trên ghế.
"Nhị thúc, qua lâu như vậy tôi vẫn còn chưa kính rượu cho ngài, thật là tội lỗi a tội lỗi", Charles ợ lên một cái, lắc lư trái phải tới trước mặt hắn, lần nữa nâng chén rượu, "Tới! Uống!"
Bạch Khánh trong lòng do dự, cứ cảm thấy có chút không đúng. Bất quá vì để hắn uống rượu xuống, Bạch Khánh cũng không nói gì thêm, mà là giơ cái chén trong tay lên. Ninh Hữu thấy thế, chén rượu vừa chuyển, bất động thanh sắc kháp ra một cái pháp quyết.
Một trận gió to thổi qua, quét đến người không mở mắt ra được, một lát sau, lại ngừng lại.
"Cơn gió gì vậy, yêu dị như vậy!", Các tân khách kinh nghi bất định.
Charles mơ mơ màng màng xoa xoa đầu, "Sao lại đột nhiên có gió thổi tới vậy?", Nói xong, hắn phảng phất như đã quên mình vừa rồi muốn làm gì, xoay người muốn đi.
"Cháu rể, ngươi có phải đã quên cái gì hay không? Vừa rồi không phải còn nói muốn kính rượu nhị thúc sao?", Bạch Khánh vội nói. Hắn đối với trận gió yêu ma kia cũng là một trận hoài nghi, chẳng qua mắt thấy kế sách của mình sắp thành công, Bạch Khánh đâu thể nào còn lo lắng những cái khác được.
Charles lúc này mới nhớ tới, vỗ đầu một cái, "Nhị thúc thứ tội, tôi đây là uống đến hồ đồ rồi!", Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Bạch Khánh vừa lòng nhìn cái chén trống rỗng kia, bưng rượu của mình lên cũng uống xuống.
"Các vị thân hữu, canh giờ này cũng đã không sai biệt lắm, không bằng để cho tân lang của chúng ta đi động phòng đi", Bạch Khánh đứng lên nói.
Các tân khách ha ha cười, "Tự nhiên tự nhiên, ngày tân hôn, không thể bỏ lỡ được."
Charles được người khác nâng đỡ, một bước nhoáng lên đi về hướng hậu đường, "Đừng có kéo tôi, tôi còn muốn uống mà!"
Bạch Khánh cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, ngươi cứ ở âm tào địa phủ uống đủ đi!
Bạch Đan Phượng cười nhạo một tiếng, "Nhị thúc, đôi mắt của ngài nên nhìn xem, hai người kia đâu phải là thiếu niên?"
Nụ cười trên mặt Bạch Khánh chợt tắt, hiện lên một tia tức giận, bất quá thực nhanh đã bị đè ép xuống, cười ha hả nói, "Chất nữ ngươi cũng không chừa chút mặt mũi cho nhị thúc rồi, phải để nhị vị anh hùng này chê cười rồi."
Bạch Đan Phượng thấy chuyển biến tốt liền thu, tuy rằng trong lòng vẫn như cũ muốn mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu, nhưng là vì không để gia hỏa mặt người dạ thú này thẹn quá thành giận, nàng cũng chỉ có thể kiềm chế tức giận trong lòng xuống.
"Không biết Bạch gia chủ kêu hai người chúng ta tới đây là vì chuyện gì?", Ninh Hữu chắp tay, nói.
"Gọi gia chủ cũng quá xa lạ rồi, nếu vị huynh đệ Charles này đã tiếp được tú cầu của Đan Phượng, đó chính là con rể của Bạch gia chúng ta, hai người các ngươi gọi ta là thúc phụ là được rồi", Bạch Khánh bưng chén trà trong tay uống một ngụm, "Ta mời các ngươi tới đây chủ yếu là vì thương nghị một chút việc hôn nhân của Đan Phượng và Charles, mười lăm tháng sau là ngày lành, không bằng liền tổ chức đi, không biết các ngươi cảm thấy như thế nào?"
Charles vui sướng hài lòng ngây ngô cười.
Ninh Hữu lại là nhíu mày một chút, "Tháng sau ngày mười đó là ngày chúng ta thống nhất đi thành Vô Danh, nếu là quyết định mười lăm tháng sau, chúng ta liền không có cách nào đến thành Vô Danh được nữa. Không biết ngày thành thân có thể làm trước một chút được không?"
Bạch Khánh có chút kinh ngạc, "Charles huynh đệ nếu đã thành thân cùng Đan Phượng, chẳng lẽ còn muốn đi thành Vô Danh tìm kiếm phương pháp trở về? Nếu là như thế, ngươi bảo Đan Phượng phải xử lý như thế nào đây?", Bạch Khánh nói đến lúc này liền tức giận, "Việc này trăm triệu lần không thể, Đan Phượng chính là hòn ngọc quý trên tay Bạch gia ta, ngươi đây là muốn cưới Đan Phượng xong rồi vứt bỏ nàng một mình lên đường sao? Ngươi cho là Bạch gia ta dễ nói chuyện lắm sao?!"
Charles sửng sốt, Bạch Đan Phượng thì lại là ôn nhu cười một chút, "Nhị thúc, tục ngữ nói lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó, nhị thúc cũng thường thường dạy dỗ Đan Phượng phải làm một nữ tử hiền lương thục đức, phu xướng phụ tùy, Đan Phượng nếu cùng Charles thành thân, đó là thê tử của huynh ấy, huynh ấy nếu là muốn đi thành Vô Danh, ta tự nhiên cũng phải đi theo rồi."
Bạch Khánh giận, chó má!
Lấy chồng theo chồng lấy chó theo chó?! Ngươi Tiểu nha đầu phiến tử này không trái lại làm trượng phu ngươi tùy theo ngươi thì đã không tồi rồi!
Tay bưng trà của Bạch Khánh run một chút, trong lòng giận mắng Bạch Đan Phượng không biết xấu hổ, nhưng lại không tìm được lý do phát tác, biểu tình có chút cứng đờ, thở dài một tiếng, "Chính là nhị thúc luyến tiếc ngươi, phụ mẫu đã quy tiên của ngươi lại như thế nào nhẫn tâm ——"
Bạch Khánh còn chưa có nói xong, trong ánh mắt Bạch Đan Phượng cũng đã dâng lên lệ ý, điềm đạm đáng yêu đánh gãy hắn, "Nhị thúc, cha mẹ trước khi qua đời hy vọng Đan Phượng có thể tùy ý một chút, ta tuy rằng cũng luyến tiếc nhị thúc, nhưng là mệnh của cha mẹ không thể trái, ta cũng chỉ có thể ——", Bạch Đan Phượng khụt khịt một chút, "Thỉnh nhị thúc thành toàn!"
Bạch Khánh một hơi nghẹn ở ngực, "...... Một khi đã như vậy, vậy liền cuối tháng này đi, bảy ngày sau đó là ngày lành tháng tốt."
Bạch Đan Phượng: "Tạ nhị thúc!"
Charles cũng theo sát nói, "Cảm ơn nhị thúc!"
Ra cửa, Charles đau lòng muốn ôm lấy Bạch Đan Phượng, thời điểm hắn ở đại sảnh nhìn thấy bộ dạng Bạch Đan Phượng trong mắt rưng rưng kia liền trong lòng co rút đau đớn, chỉ là ngại trường hợp nên hắn không thể có động tác gì, hiện tại rốt cuộc đã ra, hắn liền vội vàng muốn ôm Bạch Đan Phượng vào trong lòng, an ủi nàng.
Bạch Đan Phượng lau mặt, mặt mày sắc bén diễm sắc đạm nhạt, khóe môi treo lên một mạt ý cười không rõ ý vị, đâu còn nhìn thấy một giọt nước mắt nào!
Bạch Đan Phượng liếc mắt một cái cánh tay đang muốn vươn lên của Charles, "Như thế nào?"
Charles cương cứng, nuốt một ngụm nước miếng, "Không có việc gì."
Ninh Hữu đối với kỹ năng biến sắc mặt này của Bạch Đan Phượng cực kỳ bội phục, tấm tắc bảo lạ, "Ngươi vừa rồi giả vờ cũng thật giống." Da gà nổi lên đều rớt đầy đất rồi.
Bạch Đan Phượng cười thực vui vẻ: "Đương nhiên, đây chính là vì ghê tởm Bạch Khánh mà chuyên môn luyện được đó."
Charles bởi cái thoáng nhìn kia của Bạch Đan Phượng nên không dám động thủ ôm người, chỉ là trong lòng yên lặng nhớ lại mấy câu Bạch Đan Phượng nói lúc ở trong đại sảnh, hắc hắc cười ngây ngô.
Bạch Đan Phượng liếc mắt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Charles một cái, khóe miệng cũng cong lên.
Trước mắt không được gặp nam nhân của mình Ninh * chó độc thân * Hữu nhịn không được chua lèm, nhìn chung quanh rõ ràng nổi lên bong bóng màu hồng phấn, hừ một tiếng, quyết định sớm trở về tu luyện một chút, ứ thèm cùng bọn họ lãng phí thời gian nữa.
Bởi vì Bạch Đan Phượng và Charles lập tức phải thành thân, Bạch Khánh lấy lý do trước thành thân không nên gặp mặt nên không để bọn họ ở lại Bạch phủ, hai người Ninh Hữu liền trở về chỗ ở của mình.
"Các ngươi chú ý một chút, mấy ngày nay lão cáo già Bạch Khánh kia chỉ sợ sẽ không dừng lại đâu", trước khi mấy người Ninh Hữu đi, Bạch Đan Phượng lặng lẽ nói với bọn họ.
Ninh Hữu gật gật đầu, "Yên tâm, ta nhất định sẽ đem Charles còn nguyên đưa đến hôn lễ của ngươi."
Bạch Đan Phượng cười phụt một tiếng, "Được"
————
Bạch Khánh đi đến thư phòng liền bắt đầu nổi trận lôi đình, trực tiếp đem đồ vật trên bàn toàn bộ quét xuống đất, sắc mặt một trận xanh một trận trắng, "Được lắm! Thật là rất được a!"
"Chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu phiến tử, lại dám chống đối ta! Nó là cái thứ gì chứ! Nếu không phải năm đó ta mềm lòng, hiện tại nó đã sớm cùng cha mẹ chết sớm kia của nó đoàn tụ đi!"
Một thủ hạ đứng ở bên cạnh cúi đầu, một chữ cũng không nói.
Phát tiết một hồi, lửa giận trong lòng Bạch Khánh đã vơi đi không sai biệt lắm, ngồi ngay ngắn ở trên ghế, đem thủ hạ kia gọi đến trước người, "Khoảng cách Bạch Đan Phượng thành thân còn có bảy ngày, bảy ngày này ngươi biết phải làm sao rồi đấy."
"Thuộc hạ hiểu được!"
"Hai kẻ kia nếu có thể lấy được toàn bộ tài liệu của thí luyện Hắc Nhai, nhất định không phải là đèn cạn dầu gì, lúc đi cẩn thận một chút, bất luận dùng biện pháp gì, nếu không chết được, vậy khiến cho hắn tàn đi", Bạch Khánh đạm nhiên nói, "Chỉ cần không để hắn tham gia hôn lễ bảy ngày sau là được."
"Rõ!"
Bạch Khánh híp mắt, bộ mặt âm trầm, "Muốn ròi khỏi Bạch gia? Nằm mơ!"
————
Charles trở về chuyện thứ nhất chính là đổ một loại dược tề ở chung quanh nhà ở của bọn họ bao gồm cả nóc nhà, cam đoan để cho những kẻ muốn đánh lén bọn họ đều phải ăn lỗ nặng, làm xong này đó Charles vẫn có chút không an tâm, lại ở trong phòng của Ninh Hữu và mình đặt một vật phẩm luyện kim, đối diện cửa. Lúc vào cửa nếu không đeo quả kim cầu luyện kim cùng loại, chỉ cần cửa vừa mở ra, chất lỏng có tính ăn mòn cực mạnh lập tức sẽ phun đầy thân, nếu may mắn không chết, vậy cũng tuyệt đối không thoát được vận mệnh hủy dung tàn phế.
Lúc này đây Charles không sai biệt lắm đã đem tất cả những thủ đoạn độc ác nhất của mình đều dùng tới. Mình cưới vợ chuyện tốt bao nhêi, cố tình lại có người lại muốn xen vào, Charles phẫn nộ, bất luận kẻ nào gây trở ngại mình cưới vợ đều phải xuống địa ngục!
Ninh Hữu không biết hoạt động tâm lý của Charles, chẳng qua thấy bộ dáng hắn bận bận rộn rộn cũng rất thú vị, chờ Charles đem tất cả các địa phương đều bố trí xong, Ninh Hữu liền đóng cửa ngồi ở trên giường, cẩn thận nghiên cứu Lăng Vân trên cổ tay.
Từ sau khi lấy được hắc cầu trong Hàn Ngọc kia, Lăng Vân liền có một tia dao động, điều này làm cho cậu vô cùng kinh hỉ, sau cậu lại phát hiện hắc cầu cách càng xa, dao động của Lăng Vân liền càng thấp, càng đừng nói đến đặt trong không gian giới chỉ. Bởi vì lúc trước ở dưới Hắc Nhai, Ninh Hữu vẫn luôn không có cơ hội thích hợp để cẩn thận nghiên cứu, lúc này rảnh rỗi, Ninh Hữu liền đem hắc cầu từ trong nhẫn không gian ra, linh lực khẽ chạm.
Chỉ thấy hắc cầu tròn xoe kia trôi nổi giữa không trung, đối diện Lăng Vân trên cổ tay Ninh Hữu, chậm rãi, nó bắt đầu xoay tròn, sau đó càng lúc càng nhanh. Không biết vì sao, chung quanh hắc cầu kia bỗng nhiên sinh ra một tia sương mù, dường như chính là từ bên trong thân thể nó tràn ra, sương mù càng ngày càng nhiều, dần dần đem hắc cầu kia bao lại.
Ninh Hữu lại lần nữa cảm nhận được Lăng Vân dao động, không khỏi đại hỉ, tâm niệm khẽ nhúc nhích, rút ra một tia sương mù trong hắc cầu kia tiếp đến trên Lăng Vân.
Tuy rằng rất chậm, nhưng Ninh Hữu lại có thể cảm giác được Lăng Vân đang hấp thu chỗ sương mù này, hơn nữa dao động của Lăng Vân đang dần dần mạnh lên.
Một đêm qua đi, Ninh Hữu thu hồi hắc cầu đã bị hút khô sương mù, ngón tay vuốt ve hoa văn trên Lăng Vân, ý cười tràn ngập, "Lăng Vân ngươi cần phải sớm một chút tốt lên đi."
"Ninh, cậu mau đến xem!", Ngoài phòng, Charles hô to.
Ninh Hữu mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy hai người một thân y phục dạ hành không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Charles bĩu môi, "Thế nhưng lại chỉ bị dược tề trên nóc nhà hạ gục, thật là không biết cố gắng, vô dụng như vậy mà cũng đến!"
Ninh Hữu sách một tiếng, oán khí của Charles đối với người quấy rầy hôn lễ của hắn lần này không nhỏ, hai người nằm trên mặt đất này nhiều nhất cũng chỉ là thân thể cứng đờ một ngày mà thôi, nhưng lần mở cửa này lại đã hoàn toàn thay đổi kết cục.
"Người này xử lý như thế nào?", Charles dò hỏi ý kiến của Ninh Hữu.
Ninh Hữu bởi vì sự tình của Lăng Vân mà hiện tại tâm tình rất tốt, lộ ra một hàm răng trắng, "Giao cho đốc nha* đi." Nghe nói quan hệ của quan viên đốc nha cùng Bạch gia hình như không tốt lắm đâu.
*đốc nha: chắc tương tự như quan phủ
Mấy ngày kế tiếp, Charles lục tục từ trên mặt đất nhà mình nhặt được bảy tám cái "Thi thể", đều không ngoại lệ giao hết cho đốc nha. Có người ban đêm xông vào nhà dân cư đây là chuyện lớn a! Đốc nha tỏ vẻ nhất định sẽ cho bọn họ một cái công đạo. Lúc sau nghe nói có người đi đốc nha muốn lãnh đi mấy người, trực tiếp bị nha sai ném ra ngoài.
"Gia chủ, bên nha môn không thả người, nói là nhất định phải tra ra được manh mối."
Bạch Khánh hận đến nghiến răng nghiến lợi, đốc nha lệ thuộc vào một mạch trưởng trấn, từ trước đến nay đều không thể đối phó với mình, lúc này đây nắm được một lỗi lớn như vậy của hắn, sao có thể buông tha hắn được!
Hai người Ninh Hữu đưa người đến đốc nha xem như đã hoàn toàn bị Bạch Khánh ghi hận.
"Tiếp tục phái người", Bạch Khánh một tay đem chén trà nện xuống trên bàn, híp mắt, "Ta ngược lại muốn xem thử bọn họ đến tột cùng có thể lợi hại như thế nào!"
Ngày hôm sau, Ninh Hữu đánh ngáp ra cửa, bị một đoàn cháy đen trước mắt dọa cho hoảng sợ, "Này là thứ gì?"
Trong tay Charles cầm giấy bút một bên khảy đoàn cháy đen kia, một bên ghi chép cái gì, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Người đó"
"Gia hỏa này cũng khá lợi hại đấy, qua thời gian dài như vậy rốt cuộc cũng có người sờ vuốt đến cửa chúng ta", Charles kia kêu lên một tiếng cao hứng, "Xem ra hiệu quả của dịch ăn mòn tôi làm ra cũng không tệ lắm đâu."
Ghi chép xong, Charles đứng thẳng thân thể, nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên có chút buồn rầu, "Nhưng là đều đã thành ra như vậy, chúng ta làm sao giao cho đốc nha được đây?"
"Giao cái gì mà giao? Đây chính là kiện cáo mạng người đấy, anh đưa qua không phải là tìm chết sao?", Ninh Hữu mắt trợn trắng, giơ tay, đầu ngón tay xuất hiện một ngọn lửa màu trắng, bắn ra, ngọn lửa màu trắng kia liền nhảy tới trên người đoàn cháy đen kia, nháy mắt đốt cháy, biến mất không còn một mảnh.
Charles sợ hãi vô cùng, vội vàng nhảy ra, lôi kéo vạt áo đã biến mất hơn phân nửa của mình kêu rên một trận, "Lão đại cậu tốt xấu gì cũng phải nói một tiếng trước chứ, thiếu chút nữa là đốt luôn tôi rồi đó!"
Charles đối với thủ đoạn của Ninh Hữu vừa tò mò lại vừa sợ hãi, cảm thấy chiêu thức ấy của Ninh Hữu thật sự là quá tiện, thủ pháp hủy thi diệt tích tuyệt hảo nha! Linh cảm vừa động, cuốn giấy bút của mình liền lẻn đến bên trong phòng thí nghiệm, đóng cửa lại liền bắt đầu nghiên cứu, qua hai ngày mới thật cẩn thận ôm ra một cái bình nhỏ.
Ninh Hữu tò mò: "Đây là cái gì?"
Charles nhe răng cười, "Nước hóa thi"
Ôm vật thí nghiệm mình thật vất vả mới làm được, Charles liền chờ cơ hội thao tác thực tế, đáng tiếc chính là, cũng không biết có phải đám người kia sợ hãi hay không, thế nhưng rốt cuộc cũng không ai đến sân của bọn họ nữa, Charles chỉ có thể có chút ưu thương đem kết quả thực nghiệm của mình thu lại.
Tổn thất một đống nhân thủ Bạch Khánh vừa đau lòng lại vừa phẫn nộ, cuối cùng vẫn là không lại phái người qua nữa.
Thực nhanh đã tới thời gian hôn lễ cử hành.
Charles khẩn trương không kềm chế được, một thân hỉ phục đỏ thẫm tròng lên trên người, đầu tóc chỉnh sửa thành kim quang xán lạn, tuy rằng không thể nói là chẳng ra cái gì cả, nhưng cũng là có chút quái quái. Chẳng qua bản thân Charles bộ dạng cực kỳ tuấn tú, một bộ quần áo này cũng là cực kỳ tinh xảo đẹp đẽ quý giá, nhưng thật ra lại có một phen cảm giác khác.
Ninh Hữu nhìn chằm chằm hỉ phục này mà đôi mắt tỏa sáng, thời điểm cậu cùng Kỳ Tĩnh thành thân nhất định cũng phải dùng loại lễ phục này mới được, Ninh Hữu âm thầm ở trong lòng đem hình thức cùng kích cỡ dựa theo dáng người Kỳ Tĩnh phác hoạ một phen, chuẩn bị chờ hôn lễ kết thúc liền tìm địa phương đi định chế lại!
Bạch gia tại trấn Mộ Vân là một đại gia tộc, đại tiểu thư này thành thân, bàn tiệc tự nhiên rất lớn, trên trăm bàn đặt ở trong viện rộng mở, còn có mười bàn đặt ở đại sảnh, các loại món ăn trân quý mỹ vị đều ở trên bàn.
"Tân nương ra rồi", hỉ bà vui tươi hớn hở đỡ Bạch Đan Phượng mũ phượng khăn loan đi tới trước mặt Charles.
"Tân lang còn thất thần làm gì, nhanh lên đem hỉ lụa* kéo ra đi", hỉ bà nhắc nhở, Charles hoảng loạn tiếp nhận hỉ lụa, một chỗ khác bị Bạch Đan Phượng nắm ở trong tay. Không biết vì cái gì, Charles cứ cảm thấy hỉ lụa này có chút nóng, đứng ở bên người Bạch Đan Phượng, cả người hắn đều có chút không thích hợp.
*Hỉ lụa: cái dải đỏ là tân lang tân nương nắm lúc bái đường
Hỉ bà bĩu môi, quả thật là không kiến thức, ngay cả lễ tiết cũng không hiểu, quả thật là đem mặt mũi Bạch gia vứt hết.
Tuy rằng trong lòng nghĩ như thế, trên mặt hỉ bà lại một chút cũng không hiện, cười ha hả dẫn dắt hai người thành lễ.
"Nhất bái thiên địa!"
"Nhị bái cao đường!", Bạch Đan Phượng ở thời điểm bái Bạch Khánh thân mình cương một chút, cuối cùng cười lạnh một tiếng, liền bái xuống.
"Phu thê giao bái!", Toàn bộ hỉ đường đều trở nên náo nhiệt, không ngừng có người nói chúc mừng với bọn họ. Charles cảm thấy, từ khi có ký ức bắt đầu, liền chưa từng cao hứng như vậy bao giờ, phảng phất giống như nằm mơ vậy.
Toàn bộ quá trình, Ninh Hữu đều tập trung tinh thần nhớ kỹ, mỹ tư tư quyết định chờ trở về rồi liền dựa theo quá trình này tới một lần.
Kế tiếp, Bạch Đan Phượng bị lãnh vào phòng tân hôn, Charles thì ở đây tiếp đón khách khứa. "Đừng uống nhiều, cẩn thận một chút", thời điểm đi qua bên người, Bạch Đan Phượng thấp giọng nhắc nhở. Charles rùng mình, lúc này mới nhớ tới hiện tại không đơn thuần chỉ là thời điểm mình kết hôn, còn có người đang như hổ rình mồi đâu.
Charles ở thời điểm kính rượu đáp lễ hoàn toàn dậy lên tinh thần, nhưng cho dù như thế, cũng bị số khách khứa đông đảo nhiệt tình rót rượu cho vựng vựng hồ hồ, lúc bắt đầu còn đối với rượu có chút cảnh giác, tới sau này, cũng mặc kệ là ai chúc, đều uống.
Ninh Hữu một phát vỗ phía sau lưng hắn, linh lực phát ra, "Anh em sao có thể quên tôi được chứ? Chúng ta cũng tới uống một ly nào."
Charles bị linh lực một kích, cả người tức khắc trở nên thanh minh, mang theo chút men say nói, "Tự nhiên không thể quên, tới, uống!"
Bạch Khánh nhìn tình huống đã không sai biệt lắm, cho hạ nhân một bên một ánh mắt. Hạ nhân ôm rượu trong tay đuổi kịp Charles, ở thời điểm Charles lại một lần nữa uống một hơi cạn sạch, liền rót đầy chén cho hắn. Charles mới vừa nâng chén lên, thân mình liền ngừng lại, bước chân vốn định đi về hướng một người đột nhiên vừa chuyển, trực tiếp đi về phía Bạch Khánh trên ghế.
"Nhị thúc, qua lâu như vậy tôi vẫn còn chưa kính rượu cho ngài, thật là tội lỗi a tội lỗi", Charles ợ lên một cái, lắc lư trái phải tới trước mặt hắn, lần nữa nâng chén rượu, "Tới! Uống!"
Bạch Khánh trong lòng do dự, cứ cảm thấy có chút không đúng. Bất quá vì để hắn uống rượu xuống, Bạch Khánh cũng không nói gì thêm, mà là giơ cái chén trong tay lên. Ninh Hữu thấy thế, chén rượu vừa chuyển, bất động thanh sắc kháp ra một cái pháp quyết.
Một trận gió to thổi qua, quét đến người không mở mắt ra được, một lát sau, lại ngừng lại.
"Cơn gió gì vậy, yêu dị như vậy!", Các tân khách kinh nghi bất định.
Charles mơ mơ màng màng xoa xoa đầu, "Sao lại đột nhiên có gió thổi tới vậy?", Nói xong, hắn phảng phất như đã quên mình vừa rồi muốn làm gì, xoay người muốn đi.
"Cháu rể, ngươi có phải đã quên cái gì hay không? Vừa rồi không phải còn nói muốn kính rượu nhị thúc sao?", Bạch Khánh vội nói. Hắn đối với trận gió yêu ma kia cũng là một trận hoài nghi, chẳng qua mắt thấy kế sách của mình sắp thành công, Bạch Khánh đâu thể nào còn lo lắng những cái khác được.
Charles lúc này mới nhớ tới, vỗ đầu một cái, "Nhị thúc thứ tội, tôi đây là uống đến hồ đồ rồi!", Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
Bạch Khánh vừa lòng nhìn cái chén trống rỗng kia, bưng rượu của mình lên cũng uống xuống.
"Các vị thân hữu, canh giờ này cũng đã không sai biệt lắm, không bằng để cho tân lang của chúng ta đi động phòng đi", Bạch Khánh đứng lên nói.
Các tân khách ha ha cười, "Tự nhiên tự nhiên, ngày tân hôn, không thể bỏ lỡ được."
Charles được người khác nâng đỡ, một bước nhoáng lên đi về hướng hậu đường, "Đừng có kéo tôi, tôi còn muốn uống mà!"
Bạch Khánh cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ trong lòng, ngươi cứ ở âm tào địa phủ uống đủ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất