Thiếu Nữ Phép Thuật: Kỵ Sĩ Đầu Tiên
Chương 13: Vô đề
Nghe thấy tiếng hô này, đồng thời tận mắt nhìn thấy Hạ Liên lộ mặt, Tiểu Mộc cùng Thủy Triều liền sửng sốt kêu lên.
- Hạ Liên!?
Sau đó, Thủy Triều liền vội vàng tán đi đống ma lực tụ tập trên quyền trượng, còn Tiểu Mộc thì điều khiển đống dây leo thả Hạ Liên ra.
Nhìn thấy hai người thu chiêu, Hạ Liên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà hắn phản ứng nhanh, nếu không khả năng cao là sẽ trực tiếp bị một chiêu của Thủy Triều đánh chết...
Sau khi được thả ra, Hạ Liên liền ra hiệu hai người chờ một chút, sau đó liền chạy đi xem xét tình hình của Huyền Yến. Sau khi nhìn thấy nàng chỉ là kinh hãi quá độ mà ngất đi, hắn mới lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, hắn liền dùng thế ôm công chúa, bế Huyền Yến trở lại trong phòng rồi mới lần nữa đi tới trước mặt Thủy Triều cùng Tiểu Mộc, nói.
- Rồi, hai người muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Sau đó, Hạ Liên nghe câu đầu tiên của Tiểu Mộc liền xạm mặt lại.
- Vì sao không phải nữ trang a...
Nghe ngữ khí kia, Tiểu Mộc hình như là rất thất vọng...
Mà sự thực cũng đúng là như vậy. Hôm qua nàng vừa thấy Hạ Liên nữ trang một lần liền dường như được bật một cái công tắc nào đó. Tối hôm đó nàng len lén tìm đọc mấy bộ manga có tình tiết nam giả nữ trang, sau đó...
Liền bước lên con đường không lối về này...
Hạ Liên trán nổi gân xanh, cố gắng giữ lại nụ cười trên môi, híp hai mắt lại nhìn Tiểu Mộc, nói.
- Ồ...? Hình như cô có vẻ rất thất vọng vì hình thái biến thân của tôi không mặc nữ trang thì phải?
Mặc dù nếu không nhìn sợi gân xanh trên trán Hạ Liên thì nụ cười của hắn vẫn rất thân thiện, nhưng mà Tiểu Mộc lại là không tự chủ được mà rùng mình.
Thủy Triều nhìn thấy tình cảnh này liền cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nàng liền biết Tiểu Mộc sẽ hỏi câu này. Nhưng mà dù sao đi nữa cũng là đồng đội, nàng cuối cùng vẫn là tiến lên giải vây cho Tiểu Mộc.
- Được rồi được rồi, Tiểu Mộc chỉ là đùa thôi. Cậu có thể nói cho bọn tôi biết cậu làm sao tìm ra được chú ngữ chứ?
Hạ Liên lập tức liền bị câu hỏi này hấp dẫn sự chú ý. Đang khi hắn dự định kể lại sự thật lại cho hai người nghe, giọng nói của Hư Linh lần nữa vang lên trong đầu hắn.
- Đừng làm lộ sự tồn tại của tôi. Tôi không muốn bị bọn họ xem như mối đe doạ rồi xử lý đâu.
Mà ở ngoài, Thủy Triều nhìn thấy Hạ Liên đang chuẩn bị nói mà dừng lại liền nghi hoặc hỏi thăm.
- Sao vậy, Liên?
Hạ Liên phản ứng lại, lắc đầu, sau đó đáp.
- Không có gì đâu. Lúc nãy con Yểm Thú kia nhắm đến em gái tôi, trong lúc tôi gấp quá thì câu chú ngữ kia bỗng dưng xuất hiện trong đầu. Lúc đó tôi gấp quá nên đọc theo mà không suy nghĩ gì luôn.
Tiểu Mộc hiếu kỳ.
- Chú ngữ của cậu là gì vậy?
Nhắc tới cái này, Hạ Liên liền lộ ra sắc mặt cổ quái. Sau đó, trong anh mắt hiếu kỳ của Thủy Triều cùng Tiểu Mộc, hắn nhỏ giọng thì thào.
- Chào đón hồi kết của thế giới đi...
Mặc dù hắn nói rất nhỏ, nhưng mà nhờ vào khả năng cường hoá giác quan của ma lực, hai người kia vẫn là nghe rõ. Hạ Liên vừa dứt lời liền thấy hai người cũng lộ ra sắc mặt cổ quái không khác gì mình.
- Chú ngữ rất... ờm... rất...
Thủy Triều gian nan tìm từ miêu tả. Nàng bình thường vẫn là rất thông minh, nhưng chú ngữ của Hạ Liên vừa làm cho não của nàng chậm lại vô số lần, căn bản không suy nghĩ được từ thích hợp.
Rất may cho nàng, Tiểu Mộc ở bên cạnh tìm được.
- Rất phản diện.
- Đúng! Rất phản diện!
Nghe thấy câu này, Hạ Liên liền thở dài, lộ ra một mặt bất đắc dĩ nói.
- Hai người đòi hỏi gì a... Trước đó tôi còn biến thành Yểm Thú đâu, chú ngữ hơi phản diện một chút thì sao chứ?
Đột nhiên, tiếng xe cảnh sát bỗng dưng vang lên. Nghe thấy âm thanh này, Thủy Triều cùng Tiểu Mộc liền luống cuống, chuẩn bị chạy đi. Các nàng cũng không muốn giao thiệp với cảnh sát.
Bởi vì mỗi lần chiến đấu đều sẽ phá hư một chút công trình, cho nên cảnh sát kỳ thực tương đối bất mãn với bọn họ...
Trước khi đi, hai người nhìn sang Hạ Liên, hỏi thăm.
- Cậu không chạy?
- Sao phải chạy? Ai có thể nghĩ tới một đứa con trai có thể biến thân?
Hạ Liên một mặt ung dung nhìn hai người, đáp lại. Đúng như lời hắn nói, ý nghĩ “chỉ có con gái mới có thể trở thành thiếu nữ phép thuật” đã sớm xâm nhập vào tiềm thức của mọi người. Căn bản không có bất kỳ ai sẽ nghĩ tới một đứa con trai như Hạ Liên có thể sở hữu ma lực.
Mặc dù ngoại hình hắn rất giống nữ, hơn nữa còn tạm không có căn cước công dân, nhưng người của cô nhi viện có thể làm chứng việc hắn là nam.
Về phần vì sao không có căn cước... Đừng quên lần trước bị bắt cóc, hắn cũng bị lột đồ a... Căn cước của hắn lúc đó ở trong túi quần...
Sau khi nhìn Thủy Triều ngồi lên quyền trượng bay đi, Tiểu Mộc dùng dây leo tạo thành một cái kén bao quanh bản thân, chìm vào lòng đất, Hạ Liên mới ung dung quay lại bên trong cô nhi viện, đồng thời gọi điện thoại báo cho Lương Hoa biết Yểm Thú đã bị đánh bại.
Lương Hoa biết tin liền cấp tốc mang theo đám trẻ trở lại. Hạ Liên không có ở lại lâu, chỉ là để lại một tờ giấy nhắn là hắn rời đi liền trở lại trong biệt thự.
Hắn rất hâm mộ Thủy Triều cùng Tiểu Mộc, bởi vì hai người kia đều có kỹ năng để đi đường, mà hắn không có...
- Hạ Liên!?
Sau đó, Thủy Triều liền vội vàng tán đi đống ma lực tụ tập trên quyền trượng, còn Tiểu Mộc thì điều khiển đống dây leo thả Hạ Liên ra.
Nhìn thấy hai người thu chiêu, Hạ Liên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. May mà hắn phản ứng nhanh, nếu không khả năng cao là sẽ trực tiếp bị một chiêu của Thủy Triều đánh chết...
Sau khi được thả ra, Hạ Liên liền ra hiệu hai người chờ một chút, sau đó liền chạy đi xem xét tình hình của Huyền Yến. Sau khi nhìn thấy nàng chỉ là kinh hãi quá độ mà ngất đi, hắn mới lần nữa thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, hắn liền dùng thế ôm công chúa, bế Huyền Yến trở lại trong phòng rồi mới lần nữa đi tới trước mặt Thủy Triều cùng Tiểu Mộc, nói.
- Rồi, hai người muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Sau đó, Hạ Liên nghe câu đầu tiên của Tiểu Mộc liền xạm mặt lại.
- Vì sao không phải nữ trang a...
Nghe ngữ khí kia, Tiểu Mộc hình như là rất thất vọng...
Mà sự thực cũng đúng là như vậy. Hôm qua nàng vừa thấy Hạ Liên nữ trang một lần liền dường như được bật một cái công tắc nào đó. Tối hôm đó nàng len lén tìm đọc mấy bộ manga có tình tiết nam giả nữ trang, sau đó...
Liền bước lên con đường không lối về này...
Hạ Liên trán nổi gân xanh, cố gắng giữ lại nụ cười trên môi, híp hai mắt lại nhìn Tiểu Mộc, nói.
- Ồ...? Hình như cô có vẻ rất thất vọng vì hình thái biến thân của tôi không mặc nữ trang thì phải?
Mặc dù nếu không nhìn sợi gân xanh trên trán Hạ Liên thì nụ cười của hắn vẫn rất thân thiện, nhưng mà Tiểu Mộc lại là không tự chủ được mà rùng mình.
Thủy Triều nhìn thấy tình cảnh này liền cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Nàng liền biết Tiểu Mộc sẽ hỏi câu này. Nhưng mà dù sao đi nữa cũng là đồng đội, nàng cuối cùng vẫn là tiến lên giải vây cho Tiểu Mộc.
- Được rồi được rồi, Tiểu Mộc chỉ là đùa thôi. Cậu có thể nói cho bọn tôi biết cậu làm sao tìm ra được chú ngữ chứ?
Hạ Liên lập tức liền bị câu hỏi này hấp dẫn sự chú ý. Đang khi hắn dự định kể lại sự thật lại cho hai người nghe, giọng nói của Hư Linh lần nữa vang lên trong đầu hắn.
- Đừng làm lộ sự tồn tại của tôi. Tôi không muốn bị bọn họ xem như mối đe doạ rồi xử lý đâu.
Mà ở ngoài, Thủy Triều nhìn thấy Hạ Liên đang chuẩn bị nói mà dừng lại liền nghi hoặc hỏi thăm.
- Sao vậy, Liên?
Hạ Liên phản ứng lại, lắc đầu, sau đó đáp.
- Không có gì đâu. Lúc nãy con Yểm Thú kia nhắm đến em gái tôi, trong lúc tôi gấp quá thì câu chú ngữ kia bỗng dưng xuất hiện trong đầu. Lúc đó tôi gấp quá nên đọc theo mà không suy nghĩ gì luôn.
Tiểu Mộc hiếu kỳ.
- Chú ngữ của cậu là gì vậy?
Nhắc tới cái này, Hạ Liên liền lộ ra sắc mặt cổ quái. Sau đó, trong anh mắt hiếu kỳ của Thủy Triều cùng Tiểu Mộc, hắn nhỏ giọng thì thào.
- Chào đón hồi kết của thế giới đi...
Mặc dù hắn nói rất nhỏ, nhưng mà nhờ vào khả năng cường hoá giác quan của ma lực, hai người kia vẫn là nghe rõ. Hạ Liên vừa dứt lời liền thấy hai người cũng lộ ra sắc mặt cổ quái không khác gì mình.
- Chú ngữ rất... ờm... rất...
Thủy Triều gian nan tìm từ miêu tả. Nàng bình thường vẫn là rất thông minh, nhưng chú ngữ của Hạ Liên vừa làm cho não của nàng chậm lại vô số lần, căn bản không suy nghĩ được từ thích hợp.
Rất may cho nàng, Tiểu Mộc ở bên cạnh tìm được.
- Rất phản diện.
- Đúng! Rất phản diện!
Nghe thấy câu này, Hạ Liên liền thở dài, lộ ra một mặt bất đắc dĩ nói.
- Hai người đòi hỏi gì a... Trước đó tôi còn biến thành Yểm Thú đâu, chú ngữ hơi phản diện một chút thì sao chứ?
Đột nhiên, tiếng xe cảnh sát bỗng dưng vang lên. Nghe thấy âm thanh này, Thủy Triều cùng Tiểu Mộc liền luống cuống, chuẩn bị chạy đi. Các nàng cũng không muốn giao thiệp với cảnh sát.
Bởi vì mỗi lần chiến đấu đều sẽ phá hư một chút công trình, cho nên cảnh sát kỳ thực tương đối bất mãn với bọn họ...
Trước khi đi, hai người nhìn sang Hạ Liên, hỏi thăm.
- Cậu không chạy?
- Sao phải chạy? Ai có thể nghĩ tới một đứa con trai có thể biến thân?
Hạ Liên một mặt ung dung nhìn hai người, đáp lại. Đúng như lời hắn nói, ý nghĩ “chỉ có con gái mới có thể trở thành thiếu nữ phép thuật” đã sớm xâm nhập vào tiềm thức của mọi người. Căn bản không có bất kỳ ai sẽ nghĩ tới một đứa con trai như Hạ Liên có thể sở hữu ma lực.
Mặc dù ngoại hình hắn rất giống nữ, hơn nữa còn tạm không có căn cước công dân, nhưng người của cô nhi viện có thể làm chứng việc hắn là nam.
Về phần vì sao không có căn cước... Đừng quên lần trước bị bắt cóc, hắn cũng bị lột đồ a... Căn cước của hắn lúc đó ở trong túi quần...
Sau khi nhìn Thủy Triều ngồi lên quyền trượng bay đi, Tiểu Mộc dùng dây leo tạo thành một cái kén bao quanh bản thân, chìm vào lòng đất, Hạ Liên mới ung dung quay lại bên trong cô nhi viện, đồng thời gọi điện thoại báo cho Lương Hoa biết Yểm Thú đã bị đánh bại.
Lương Hoa biết tin liền cấp tốc mang theo đám trẻ trở lại. Hạ Liên không có ở lại lâu, chỉ là để lại một tờ giấy nhắn là hắn rời đi liền trở lại trong biệt thự.
Hắn rất hâm mộ Thủy Triều cùng Tiểu Mộc, bởi vì hai người kia đều có kỹ năng để đi đường, mà hắn không có...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất