Thiếu Nữ Phép Thuật: Kỵ Sĩ Đầu Tiên

Chương 2: Yểm hoá!

Trước Sau
Lột đồ hắn ra!

Hạ Liên tê cả da đầu nhìn hai tên tráng hán kia từ từ đi về phía bản thân, trong lòng hoảng sợ tột độ.

Thí nghiệm liền thí nghiệm, vì cái gì lột đồ hắn a! Mấy tên này chẳng lẽ là...

Nghĩ tới chỗ này, sắc mặt của hắn đã trắng bệch, hoàn toàn không còn huyết sắc.

Không được! Muốn đánh muốn giết đều được, duy chỉ có cái này không đ... Aaaaa! Yamete!

Mặc dù có lòng phản kháng, nhưng dù sao hai tên kia cũng quá mạnh. Hắn tuy giãy dụa rất mạnh, nhưng mà quần áo trên người vẫn là nhanh chóng bị xé bỏ. Ngay cả quần lót đều không thừa.

Nhưng mà hai tên kia vừa xé xong quần lót của hắn liền không dời nổi ánh mắt. Bọn hắn dùng ánh mắt hâm mộ, đố kị nhìn chằm chằm vào vật ở giữa hai chân Hạ Liên.

- Ồ? Không nghĩ tới vẫn rất lớn.

Hạ Liên đỏ rần cả mặt, muốn dùng tay che cũng không được. Hai tay của hắn còn bị hai tên tráng hán kia giữ chặt, căn bản không động được. Không còn cách nào khác, hắn đành phải nhắm hai mắt lại, ép bản thân không để ý tới ánh mắt đối phương.

- Được rồi, đưa hắn lên bàn thí nghiệm đi.

Tên nghiên cứu viên kia vừa dứt lời, Hạ Liên liền cảm thấy hai chân của mình bị nhấc lên khỏi mặt đất. Rất nhanh, hắn liền bị hai tên tráng hán kia ném lên bàn thí nghiệm, sau đó bốn cái còng sắt liền được kích hoạt, khoá chặt tứ chi của hắn.

Hạ Liên không có mở mắt. Nói hắn không sợ là giả, dù sao hắn cũng là con người. Nhưng mà hiện tại hắn đã không có dũng khí mở mắt nhìn mấy tên kia rốt cuộc muốn làm gì với mình.

Không biết qua bao lâu, Hạ Liên cảm thấy trên cổ đau nhói một cái. Hắn hơi hơi run rẩy, ý thức được đối phương làm cái gì.

Mở mắt ra, Hạ Liên liền nhìn thấy tên nghiên cứu viên kia đang ghim một cái ống tiêm vào cổ hắn. Chất lỏng màu đen trong ống không ngừng bị đẩy vào trong động mạch.

Nhìn thấy cảnh này. Hạ Liên lần nữa nhắm mắt lại.

Kỳ tích, không có xuất hiện. Không có ai đến cứu hắn.



Hắn vì sao phải thất vọng đây...? Rõ ràng hắn đã sớm biết kết quả này, không phải sao? Hắn không phải căn bản không hy vọng sẽ có người đến sao?

...

Mình vẫn là muốn sống a...

Mình còn có mấy trò chơi vừa mua, còn chưa kịp vào thử...

Mình còn nhiều món ngon chưa kịp thưởng thức...

Mình còn chưa được nếm trải hương vị tình yêu...

Mình...

Ý thức của hắn ngày càng thêm mơ hồ, sau đó chìm vào hư vô...

Mà cùng lúc đó, thân thể của Hạ Liên cũng bắt đầu phát sinh dị biến.

Vô số đường vân màu đen nhánh không ngừng lan tràn đến khắp nơi trên cơ thể Hạ Liên. Những đường vân kia không ngừng lớn lên, dần dần bao trùm toàn bộ thân thể hắn.

Đến cuối cùng, toàn bộ thân thể của Hạ Liên đều hoá thành một màu đen tuyền. Tên nghiên cứu viên kia nhìn thấy cảnh này liền gật đầu một cái.

Bước thứ nhất vẫn là thành công tốt đẹp a. Giờ liền nhìn xem bước tiếp theo có thể thành công hay không...

Hắn đi đến chiếc kệ ở góc phòng, cầm viên bảo thạch màu đen tuyền cùng một con dao phẫu thuật, sau đó lại trở về bên cạnh Hạ Liên.

Sau đó, hắn không chút do dự, dùng dao phẫu thuật khoét một cái lỗ ngay giữa ngực Hạ Liên!

Kỳ lạ là, Hạ Liên lại không hề chảy máu. Ngay cả bên trong của hắn hiện tại cũng đã hoá thành một màu đen tuyền...

Tên kia nhẹ nhàng đặt viên bảo thạch màu đen kia vào lỗ trống giữa ngực Hạ Liên, sau đó nhanh chóng lùi lại.

Rất nhanh, viên bảo thạch kia bắt đầu phát ra ánh sáng màu tím nhạt. Phần “thịt” xung quanh viên bảo thạch cũng bắt đầu nhúc nhích, bao phủ viên bảo thạch kia.



Lại qua năm phút, phần bị khoét đi trên ngực Hạ Liên hoàn toàn khôi phục. Viên bảo thạch kia thì hoàn toàn đi vào trong thân thể hắn.

Đồng thời với đó, thân thể của Hạ Liên cũng bắt đầu động. Hắn vùng vẫy dữ dội, phá tan mấy cái còng sắt đang giữ lại tứ chi của hắn.

Sau khi thoát khốn, “Hạ Liên” liền quay sang nhìn chằm chằm tên nghiên cứu viên, hai mắt đỏ ngầu, hoàn toàn không còn sót lại dù là một chút lý tính.

“Hạ Liên” càng ngày càng mất đi đặc điểm của một con người. Thân thể hắn không ngừng trở nên lớn hơn, đồng thời mọc đầy gai ngược. Phần đầu của hắn là biến dạng nghiêm trọng nhất, đã hoàn toàn trở thành đầu của một con sói.

“Hạ Liên” phẫn nộ rống ro một tiếng như dã thú, sau đó liền lao về phía của tên nghiên cứu viên, sau đó...

“Hạ Liên” liền thấy tên kia bấm một cái nút trên bàn điều khiển bên cạnh. Lập tức, “Hạ Liên” liền nằm bẹp dí ở trên mặt đất.

- Còn tỉnh không?

Tên nghiên cứu viên kia một mặt chờ mong nhìn “Hạ Liên“. Nhưng khi hắn nhận lại một tiếng rống không khác gì dã thú, ánh mắt kia liền thành thất vọng.

Sau đó, hắn liền lấy ra một khẩu súng ngắn từ sau lưng, chĩa nòng súng vào người “Hạ Liên”, không chút do dự bóp cò.

Đùng!

Một quả cầu năng lượng màu trắng nhạt bay ra khỏi nòng súng, dung nhập vào thân thể của “Hạ Liên“. Lập tức, “Hạ Liên” ngất đi.

Hai tên tráng hán kia nhìn cảnh này liền một mặt bình tĩnh đi lên trói “Hạ Liên” lại, vác đi. Tên nghiên cứu viên kia thì là cầm hồ sơ của Hạ Liên lên, vẽ một cái dấu “X” bên cạnh hình của hắn.

- Lại thất bại a... Rốt cuộc thiếu cái gì mới có thể giữ lại ý thức của Yểm Hoá Giả a...

Hắn thì thào một câu, sau đó liền quay sang tiếp tục nghiên cứu một lọ chứa chất lỏng màu đen khác, hoàn toàn không lại để ý Hạ Liên.

...----------------...

Chín tháng mười ngày sau, Học viện Âm nhạc Quốc gia, một thiếu nữ mang theo một viên bảo thạch màu xanh lam, bước chân ra khỏi khuôn viên trường...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau