Thiều Quang Đảo Tự

Chương 1: Tiết tử

Sau
Talk to me softly, there "s something in your eyes.

Don"t hang your head in sorrow, and please don"t cry.

Chập tối giữa hè ấy mưa như trút nước, Lục Tự Quang nhận được cú điện thoại kia, người đàn ông đã uống rượu lời nói mơ hồ không rõ.

Thời điểm tìm được anh toàn thân ướt đẫm, vẻ mặt sa sút tinh thần.

"F*ck, sao lại thành cái bộ dạng này!? Lâm Lâm đâu?"

"Đi rồi."

Người kia cao hơn cậu một chút không biết sao mà đang cười, khóe mắt có chút ướt, không biết là nước mưa hay là cái gì khác. Lục Tự Quang nhìn thấy trong lòng vừa chua xót lại vừa đau.

Dọc trên đường đi, cánh tay vô lực của anh gắng gượng quàng lên bả vai Lục Tự Quang, quần jean rách ướt từ đầu gối đến gấu quần, khuôn mặt đầy mùi rượu lại yên lặng mà không lên tiếng, rốt cuộc là đang tỉnh táo hay say rồi, chỉ sợ ngay cả chính anh cũng không biết.

Về đến nhà thay anh lau khô tóc, tùy tiện tìm một bộ quần áo sạch sẽ cho anh mặc. Người kia ngoan ngoãn mà nằm trên ghế sô pha. Lục Tự Quang thấy anh hơi khép mắt, đang chuẩn bị đi lấy khăn mặt đến lại bị người trên ghế sô pha bắt lấy tay.

"Tiểu Quang..."

Dường như nghe thấy thanh âm của anh liền mất đi sức chống cự, từ ban đầu gặp anh chính là như vậy.



Lục Tự Quang quay đầu lại, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh sô pha, "Ừ?"

"Hôm nay là sinh nhật của tôi." Người đàn ông vẫn như cũ mắt hơi mở, mơ hồ.

"... Tôi biết."

Vì để được cùng anh trải qua từng cái sinh nhật, xúc động hệt như ngày này một năm trước bắt đầu tính toán cho năm tiếp theo. Lại quên rằng bên cạnh anh sớm hay muộn cũng sẽ có bạn gái, quên rằng anh và em không giống nhau.

"Hát cho tôi nghe một bài đi." Giữa bọn họ gần như vậy, người kia yếu ớt hiếm thấy mà dựa lên bờ vai của cậu, "... Có đàn không?"

Trái tim khẩn trương tưởng chừng như sắp nổ tung, trống ngực đập thình thịch giống như đánh vào màng nhĩ.

Đủ loại cảm xúc này, cuối cùng đều hóa thành một lời đáp nhẹ nhàng, "... Có, anh đợi chút."

Cố An, anh đừng dựa gần vào em.

Khẩn cầu vô số lần, cũng hạ quyết tâm vô số lần, muốn quên anh đi.

Từ trong phòng xách ra một cây đàn ghi-ta, Cố An, anh muốn nghe bài gì?

Chỉ cần là anh muốn, bài gì em cũng hát cho anh. Cái gì cũng cho anh.

Biết anh thích Guns N Roses, cho nên hát "Don"t cry"



Người kia nghe những ca từ rất quen này, bàn tay rộng lớn che đi hai mắt.

Không biết qua bao lâu, anh rốt cục bình tĩnh trở lại, an ổn mà ngủ.

Lục Tự Quang buông đàn, nhìn khuôn mặt vô cùng quen thuộc của người trước mắt này, nhưng lại không cách nào chạm vào. Người đàn ông này tên là Cố An, khuôn mặt này đã từng mơ thấy trong mộng vô số lần. Cố An ôn nhu ấy, Cố An mảnh khảnh, Cố An nghiêm túc, Cố An tức giận, Cố An uống rượu oẳn tù tì, Cố An chơi đàn ghi-ta, Cố An gọi cậu Tiểu Quang... Cố An nhiều thật nhiều như vậy, không có một Cố An nào là của cậu.

Ra sức nhịn xuống xúc động muốn hôn lên.

Khó khăn lắm mới giải quyết được phần tình cảm không ngừng dậy sóng, khó khăn lắm mới xây lên được một bức tường thành, đừng hủy nó đi.

Cuối cùng chỉ có thể gạt mấy sợi tóc dài trên trán anh ra, nói một câu, sinh nhật vui vẻ.

Có những lời, không phải không dám nói, mà là không thể nói.

Có những người, vì không muốn mất đi, cho nên tuyệt không thể nhúng chàm.

Hết tiết tử.

__________________

Don"t cry của Guns N Roses

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau