Chương 5
"To my last lover: trên thế giới này, sẽ không còn có ai giống như tôi, chấp luyến anh như vậy."
_________________________
Nơi đó là phòng bọn họ thuê để ban nhạc tập luyện. Rộng cỡ hai mươi mét vuông.
A Sâm hôm đó chuyển bộ dàn trống kia của y vào, trong phòng luyện tập lắp thêm rất nhiều dàn Mixer track (bộ trộn âm) và mic Shure (micro không dây dành cho hát chuyên nghiệp), nhìn qua rất được. Tính toán đàn đều là tự mang đến, cho nên tiền thuê cũng tương đối rẻ một chút.
Ngày đó sau khi sửa sang xong phòng tập luyện, bốn người liền tìm nơi giải quyết bữa tối. Tên của ban nhạc cũng là khi đó mà sinh ra.
Bốn người trầm mặc đã lâu, cũng không nghĩ ra cái tên thích hợp. Suy nghĩ của Lục Tự Quang không biết là mơ hồ ở nơi nào, không đầu không đuôi mà nói một câu: "Đã vậy gọi là Đảo đi, Đảo." Ba người kia nhìn nhau, nhưng cũng không có phản đối.
Cậu chỉ là đề nghị không căn cứ vậy thôi.
Thời điểm ấy, bọn họ đều không hề tưởng tượng ra, một cái tên chợt nghĩ ra như thế, sẽ đi theo bọn họ bao lâu.
Sau hôm đó, lúc bọn họ biểu diễn ở BELL đều sẽ mở đầu bằng "Chào buổi tối, chúng tôi là Đảo". Mới đầu tựa hồ không quen cho lắm, về sau mỗi buổi diễu đều nhất định nói, nếu không chung quy sẽ cảm thấy thiếu đi thứ gì đó. BELL BAR cũng bởi vậy mà có thêm một lượng khách cố định.
Đúng, bọn họ đều là đảo.
Cho dù linh hồn thuộc về thành phố phồn hoa cô đơn này, cũng trước sau là một hòn đảo. Chính là cô độc như vậy, xanh thẳm như vậy. Trước hòn đảo cô độc thì sự phồn hoa của thành phố không đáng được nhắc tới, giống như nếu đem so sánh với cảm giác cô đơn to lớn, bi thương và tử vong tựa như đều bé nhỏ không đáng kể.
....
Một lần trước khi ban nhạc luyện tập, Lâm Trạch Vũ lấy ra một băng cassette. Sau khi mở lên, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một bài nhạc tuyệt vời.
Cậu ta rầu rĩ mà mở miệng, "Đây là bản nhạc tôi viết trước đây, ca từ vẫn chưa điền. Tôi nghĩ có lẽ sẽ dùng được."
Sau đó, Lục Tự Quang đem cuốn băng kia mang về nghe đi nghe lại, quyết tâm viết lời.
Buổi tối hôm đó đúng lúc mưa rất to, cậu liền ngồi bên cửa sổ, cuốn băng vẫn đang chạy tuần hoàn. Cậu không nói lời nào, chỉ yên tĩnh hút thuốc, lại nhớ lại một đoạn hồi ức.
Ngay lúc đó, chuông điện thoại di động lại quấy rầy cậu. Cậu nhìn thoáng qua, là Cố An Khang.
Cậu không bắt máy. Cứ để cho tiếng chuông vang lên như vậy. Đầu kia vẫn kiên trì, cậu nhắm mắt làm ngơ.
Cuối cùng cậu đặt tên cho ca khúc kia là《To my last lover》. Cậu biết, đó là bài hát dành cho Cố An. Có lẽ trên thế giới này, sẽ không có ai giống như cậu nữa, chấp luyến người kia như vậy. Cái loại tình cảm cuồn cuộn không ngừng này, giống như bất luận qua bao nhiêu năm, đều nguyện ý chờ đợi. Thương xuân bi thu, thì tính là cái gì.
...
Ngày hôm sau lúc nhìn thấy ca từ, A Tề líu lưỡi trầm trồ khen ngợi. Nghiêm chỉnh cả buổi chiều, toàn bộ để luyện tập cho ca khúc này.
Bốn người dường như là ăn nhịp với nhau, ăn ý đến kinh ngạc.
Thời điểm nghỉ ngơi nửa chừng, Lục Tự Quang đột nhiên trong nháy mắt cảm thấy, dường như bọn họ có thể đi xa hơn nữa. Không chỉ là hát ở trong Pub. Không biết là dũng khí cùng nhiệt tình từ đâu rót vào, cậu bỗng nhiên bắt đầu tin tưởng, bọn họ có thể trở thành ban nhạc số một. Cậu bắt đầu phát hiện, cái thứ giấc mộng này, tựa hồ cũng không xa như vậy.
Lâm Trạch Vũ đi lên phía trước, "Còn có thuốc không?"
Lục Tự Quang lúc này mới trở về bình thường, có chút kinh ngạc, "Không rõ lắm, để tôi tìm trong túi xem." Lúc sau lại bồi thêm một câu, "Bằng không hỏi A Sâm ấy."
"Không thích hút 555, " cậu ta cười cười rút từ ngăn ngoài balo của Lục Tự Quang ra một hộp Thất Tinh cũng không còn bao nhiêu, ngậm một điếu ở miệng, hất cằm hỏi, "Anh có muốn không?"
Lục Tự Quang lắc lắc đầu, "Tôi vốn vẫn cho rằng cậu không biết hút."
Cậu ta cười, "Nhìn qua giống một học sinh ngoan sao?" Vừa dứt lời cạch một tiếng lấy bật lửa ra châm thuốc, động tác tương đối thành thạo.Thời điểm trả thuốc lại, nhìn thấy gói kẹo ngậm kia kẹp bên trong."Sợ khóa họng? Thói quen không tồi nhỉ."
"Bạn gái mua cho sao?" Nhìn thấy Lục Tự Quang xấu hổ mà cười gượng hai tiếng, liền truy vấn tiếp.
Vốn dĩ không sao, vừa nghe cậu ta hỏi vậy, lại xấu hổ, "Biến."
Vứt chuyện này qua một bên không nói nữa, hóa ra Lâm Trạch Vũ cũng không có khó ở chung như lúc ban đầu nhìn qua. Khi cười rộ lên, vẫn thiếu niên như trước. Cho dù là đính bao nhiêu khuyên tai, bao nhiêu khuyên môi, cho dù là biểu cảm lãnh khốc bao nhiêu, vẫn cứ là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Mà chính mình khi mười bảy tuổi, lại đang làm những cái gì?
....
Một đêm đó trong BELL vẫn là chật kín người. Đó là lần đầu tiên bọn cậu hát ca khúc mới, trên danh nghĩa là "Đảo". Khán giả trước đó đã được nghe phong thanh nên cũng trở nên vô cùng chờ mong.
Ánh đèn trên khán đài dần dần mờ đi, người bên dưới cũng trở nên im lặng. Sự yên tĩnh kia, giống như là vì sự cuồng hoan sau đó làm nền cuối cùng.
Trong bóng tối, bọn cậu từng người bước lên, toàn bộ Pub đã bắt đầu rục rịch.
"Chào buổi tối, chúng tôi là Đảo."
Dưới đài có tiếng vỗ tay cùng hoan hô.
Theo tiếng đàn ghi-ta của A Tề vang lên, ánh đèn mờ ảo cũng dần dần chiếu xuống. Đứng thẳng ở trung tâm sân khấu, là Lục Tự Quang.
Cậu hát ca khúc viết dành cho người kia, cũng là ca khúc viết cho chính mình. Không ai có thể nghe hiểu, duy nhất chỉ có bản thân cậu.
Cậu say mê như vậy, có những thanh tuyến trầm thấp chân thành như vậy, như là tính cảm nồng nhiệt trong lòng.
Cậu nhắm mắt lại, giống như thế giới này biến thành một hòn đảo cô quạnh. Chính mình cũng bị nước biển vây quanh, dường như sắp hít thở không thông.
Dear my love, - Gửi người em yêu
How are you? - Anh khỏe chứ?
I "ve been thinking about you. - Em vẫn luôn nhớ đến anh
I write this letter knowing it will probably never reach you. - Em đã viết bức thư này dù biết rằng nó sẽ không bao giờ đến được bên anh
Many days, - Rất nhiều ngày
As cold as winter nights - Dù lạnh như đêm đông
Have passed since that time. - Đã trôi qua kể từ thời điểm đó
My weakness - Sự yếu đuối của em
And the way in which I hurt you - Và cách mà em đã làm tổn thương anh
Disappear into the darkness. - Dần biến mất vào trong bóng tối
I know we cannot back the clock and return. - Em biết chúng ta sẽ không thể quay trở lại ngày xưa
I believe that not meeting you - Em tin rằng không gặp anh
Signifies my last love. - Tình yêu cuối cùng của em
I will never forget the tenderness you showed me. - Em sẽ không bao giờ quên sự dịu dàng anh dành cho em
You live on in each new day. - Anh là những ngày mới đang đến
Your memory brightens the sky. - Ký ức về anh soi rọi cả bầu trời
It "s like being a small lost child again. Giống như một đứa trẻ lạc đường lần nữa
Why I"m abandoned? - Tại sao em lại bị bỏ rơi?
Abandoned - Bị bỏ rơi
Abandoned
Abandoned.
Mà dưới sân khấu, cũng có một người như vậy, ánh mắt sâu thẳm trong bóng đêm như hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, trầm mặc mà có chút đáng sợ. Hắn im lặng nhìn người trên sân khấu, không nói gì.
Lời tác giả : <Chú thích> Trong bài có xuất hiện ca từ "To my last love", cải biên từ một đoạn độc thoại trước đó trong "A silent letter" của HYDE (*) tại LIVE 2000.
(*) Hyde: nhạc sĩ, ca sĩ trong ban nhạc X Japan nổi tiếng của Nhật Bản
Hết chương 04.
_________________________
Nơi đó là phòng bọn họ thuê để ban nhạc tập luyện. Rộng cỡ hai mươi mét vuông.
A Sâm hôm đó chuyển bộ dàn trống kia của y vào, trong phòng luyện tập lắp thêm rất nhiều dàn Mixer track (bộ trộn âm) và mic Shure (micro không dây dành cho hát chuyên nghiệp), nhìn qua rất được. Tính toán đàn đều là tự mang đến, cho nên tiền thuê cũng tương đối rẻ một chút.
Ngày đó sau khi sửa sang xong phòng tập luyện, bốn người liền tìm nơi giải quyết bữa tối. Tên của ban nhạc cũng là khi đó mà sinh ra.
Bốn người trầm mặc đã lâu, cũng không nghĩ ra cái tên thích hợp. Suy nghĩ của Lục Tự Quang không biết là mơ hồ ở nơi nào, không đầu không đuôi mà nói một câu: "Đã vậy gọi là Đảo đi, Đảo." Ba người kia nhìn nhau, nhưng cũng không có phản đối.
Cậu chỉ là đề nghị không căn cứ vậy thôi.
Thời điểm ấy, bọn họ đều không hề tưởng tượng ra, một cái tên chợt nghĩ ra như thế, sẽ đi theo bọn họ bao lâu.
Sau hôm đó, lúc bọn họ biểu diễn ở BELL đều sẽ mở đầu bằng "Chào buổi tối, chúng tôi là Đảo". Mới đầu tựa hồ không quen cho lắm, về sau mỗi buổi diễu đều nhất định nói, nếu không chung quy sẽ cảm thấy thiếu đi thứ gì đó. BELL BAR cũng bởi vậy mà có thêm một lượng khách cố định.
Đúng, bọn họ đều là đảo.
Cho dù linh hồn thuộc về thành phố phồn hoa cô đơn này, cũng trước sau là một hòn đảo. Chính là cô độc như vậy, xanh thẳm như vậy. Trước hòn đảo cô độc thì sự phồn hoa của thành phố không đáng được nhắc tới, giống như nếu đem so sánh với cảm giác cô đơn to lớn, bi thương và tử vong tựa như đều bé nhỏ không đáng kể.
....
Một lần trước khi ban nhạc luyện tập, Lâm Trạch Vũ lấy ra một băng cassette. Sau khi mở lên, tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một bài nhạc tuyệt vời.
Cậu ta rầu rĩ mà mở miệng, "Đây là bản nhạc tôi viết trước đây, ca từ vẫn chưa điền. Tôi nghĩ có lẽ sẽ dùng được."
Sau đó, Lục Tự Quang đem cuốn băng kia mang về nghe đi nghe lại, quyết tâm viết lời.
Buổi tối hôm đó đúng lúc mưa rất to, cậu liền ngồi bên cửa sổ, cuốn băng vẫn đang chạy tuần hoàn. Cậu không nói lời nào, chỉ yên tĩnh hút thuốc, lại nhớ lại một đoạn hồi ức.
Ngay lúc đó, chuông điện thoại di động lại quấy rầy cậu. Cậu nhìn thoáng qua, là Cố An Khang.
Cậu không bắt máy. Cứ để cho tiếng chuông vang lên như vậy. Đầu kia vẫn kiên trì, cậu nhắm mắt làm ngơ.
Cuối cùng cậu đặt tên cho ca khúc kia là《To my last lover》. Cậu biết, đó là bài hát dành cho Cố An. Có lẽ trên thế giới này, sẽ không có ai giống như cậu nữa, chấp luyến người kia như vậy. Cái loại tình cảm cuồn cuộn không ngừng này, giống như bất luận qua bao nhiêu năm, đều nguyện ý chờ đợi. Thương xuân bi thu, thì tính là cái gì.
...
Ngày hôm sau lúc nhìn thấy ca từ, A Tề líu lưỡi trầm trồ khen ngợi. Nghiêm chỉnh cả buổi chiều, toàn bộ để luyện tập cho ca khúc này.
Bốn người dường như là ăn nhịp với nhau, ăn ý đến kinh ngạc.
Thời điểm nghỉ ngơi nửa chừng, Lục Tự Quang đột nhiên trong nháy mắt cảm thấy, dường như bọn họ có thể đi xa hơn nữa. Không chỉ là hát ở trong Pub. Không biết là dũng khí cùng nhiệt tình từ đâu rót vào, cậu bỗng nhiên bắt đầu tin tưởng, bọn họ có thể trở thành ban nhạc số một. Cậu bắt đầu phát hiện, cái thứ giấc mộng này, tựa hồ cũng không xa như vậy.
Lâm Trạch Vũ đi lên phía trước, "Còn có thuốc không?"
Lục Tự Quang lúc này mới trở về bình thường, có chút kinh ngạc, "Không rõ lắm, để tôi tìm trong túi xem." Lúc sau lại bồi thêm một câu, "Bằng không hỏi A Sâm ấy."
"Không thích hút 555, " cậu ta cười cười rút từ ngăn ngoài balo của Lục Tự Quang ra một hộp Thất Tinh cũng không còn bao nhiêu, ngậm một điếu ở miệng, hất cằm hỏi, "Anh có muốn không?"
Lục Tự Quang lắc lắc đầu, "Tôi vốn vẫn cho rằng cậu không biết hút."
Cậu ta cười, "Nhìn qua giống một học sinh ngoan sao?" Vừa dứt lời cạch một tiếng lấy bật lửa ra châm thuốc, động tác tương đối thành thạo.Thời điểm trả thuốc lại, nhìn thấy gói kẹo ngậm kia kẹp bên trong."Sợ khóa họng? Thói quen không tồi nhỉ."
"Bạn gái mua cho sao?" Nhìn thấy Lục Tự Quang xấu hổ mà cười gượng hai tiếng, liền truy vấn tiếp.
Vốn dĩ không sao, vừa nghe cậu ta hỏi vậy, lại xấu hổ, "Biến."
Vứt chuyện này qua một bên không nói nữa, hóa ra Lâm Trạch Vũ cũng không có khó ở chung như lúc ban đầu nhìn qua. Khi cười rộ lên, vẫn thiếu niên như trước. Cho dù là đính bao nhiêu khuyên tai, bao nhiêu khuyên môi, cho dù là biểu cảm lãnh khốc bao nhiêu, vẫn cứ là một thiếu niên mười bảy tuổi.
Mà chính mình khi mười bảy tuổi, lại đang làm những cái gì?
....
Một đêm đó trong BELL vẫn là chật kín người. Đó là lần đầu tiên bọn cậu hát ca khúc mới, trên danh nghĩa là "Đảo". Khán giả trước đó đã được nghe phong thanh nên cũng trở nên vô cùng chờ mong.
Ánh đèn trên khán đài dần dần mờ đi, người bên dưới cũng trở nên im lặng. Sự yên tĩnh kia, giống như là vì sự cuồng hoan sau đó làm nền cuối cùng.
Trong bóng tối, bọn cậu từng người bước lên, toàn bộ Pub đã bắt đầu rục rịch.
"Chào buổi tối, chúng tôi là Đảo."
Dưới đài có tiếng vỗ tay cùng hoan hô.
Theo tiếng đàn ghi-ta của A Tề vang lên, ánh đèn mờ ảo cũng dần dần chiếu xuống. Đứng thẳng ở trung tâm sân khấu, là Lục Tự Quang.
Cậu hát ca khúc viết dành cho người kia, cũng là ca khúc viết cho chính mình. Không ai có thể nghe hiểu, duy nhất chỉ có bản thân cậu.
Cậu say mê như vậy, có những thanh tuyến trầm thấp chân thành như vậy, như là tính cảm nồng nhiệt trong lòng.
Cậu nhắm mắt lại, giống như thế giới này biến thành một hòn đảo cô quạnh. Chính mình cũng bị nước biển vây quanh, dường như sắp hít thở không thông.
Dear my love, - Gửi người em yêu
How are you? - Anh khỏe chứ?
I "ve been thinking about you. - Em vẫn luôn nhớ đến anh
I write this letter knowing it will probably never reach you. - Em đã viết bức thư này dù biết rằng nó sẽ không bao giờ đến được bên anh
Many days, - Rất nhiều ngày
As cold as winter nights - Dù lạnh như đêm đông
Have passed since that time. - Đã trôi qua kể từ thời điểm đó
My weakness - Sự yếu đuối của em
And the way in which I hurt you - Và cách mà em đã làm tổn thương anh
Disappear into the darkness. - Dần biến mất vào trong bóng tối
I know we cannot back the clock and return. - Em biết chúng ta sẽ không thể quay trở lại ngày xưa
I believe that not meeting you - Em tin rằng không gặp anh
Signifies my last love. - Tình yêu cuối cùng của em
I will never forget the tenderness you showed me. - Em sẽ không bao giờ quên sự dịu dàng anh dành cho em
You live on in each new day. - Anh là những ngày mới đang đến
Your memory brightens the sky. - Ký ức về anh soi rọi cả bầu trời
It "s like being a small lost child again. Giống như một đứa trẻ lạc đường lần nữa
Why I"m abandoned? - Tại sao em lại bị bỏ rơi?
Abandoned - Bị bỏ rơi
Abandoned
Abandoned.
Mà dưới sân khấu, cũng có một người như vậy, ánh mắt sâu thẳm trong bóng đêm như hai luồng ánh sáng lạnh lẽo, trầm mặc mà có chút đáng sợ. Hắn im lặng nhìn người trên sân khấu, không nói gì.
Lời tác giả : <Chú thích> Trong bài có xuất hiện ca từ "To my last love", cải biên từ một đoạn độc thoại trước đó trong "A silent letter" của HYDE (*) tại LIVE 2000.
(*) Hyde: nhạc sĩ, ca sĩ trong ban nhạc X Japan nổi tiếng của Nhật Bản
Hết chương 04.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất