Chương 8: Hồng Tụ
Qua nửa canh giờ Thúy Quỳnh quay lại lấy chén thuốc, Mộc Vãn còn đang đọc sách, bát sứ men xanh đặt trên bàn đã trống rỗng rồi, mứt cũng không còn dư lại.
Khóe miệng Thúy Quỳnh hiện ý cười sâu xa kỳ lạ, vội vàng thu bát, cười nói: “Lão phu nhân nói hôm nay phải cho Thiếu soái đón gió tẩy trần, cả phủ đều đang chuẩn bị.”
Bình thường sau khi nghe xong những lời này, nhất định Mộc Vãn sẽ nhiệt tình nhất, bây giờ lại coi chuyện này không liên quan đến mình, ánh mắt vẫn cứ chăm chú ở trang sách, một hồi mới lạnh nhạt nói: “Thì nói người chị không thoải mái, không đi.”
Rõ ràng Thúy Quỳnh giật mình, bật thốt lên: “Thiếu soái cũng sẽ đến.”
“Anh ta đến thì chị nhất định cũng phải đi sao?”
Thúy Quỳnh bị hỏi câu này không biết trả lời sao, nhìn chằm chằm vào cô một lúc không biết mở miệng nói tiếp thế nào, thiếu phu nhân trước kia nghĩ gì đều viết lên mặt, bây giờ không nói một lời, cô ta đúng là đoán không ra.
“Chị muốn đi gặp Hồng Tụ, em chuẩn bị một chút đi.” Cuối cùng Mộc Vãn cũng chịu ngẩng đầu từ cuốn sách lên nhìn, xoa xoa đôi mắt hơi nhức mỏi.
Vẻ mặt Thúy Quỳnh biến sắc, vội vàng xua tay: “Không được, thiếu phu nhân, tội của Hồng Tụ là tội chém đầu.”
“Chị biết, em chỉ cần để ý sắp xếp là được rồi.” Mộc Vãn lại cúi đầu, “Chị tự biết chừng mực.”
“Nhưng mà…”
“Không có việc gì thì thu dọn phòng chứa đồ mang đi đi, tất cả mọi thứ đều phải dọn đi, chị muốn dùng căn phòng đó.”
Đồ trong phòng chất đầy quần áo không mặc và ít đồ dùng, vị thiếu phu nhân này khi còn sống cũng nổi tiếng xa xỉ lãng phí, lão phu nhân là người tiết kiệm nên không ưa cô, nhưng mà tiền cũng mang đến từ nhà mẹ đẻ cô, lão phu nhân dù không thích cũng không tiện nói, đúng là chỉ có Mộc Cẩm Nhu giản dị mới được lão phu nhân yêu quý.
“Thiếu phu nhân, đồ trong đó làm sao bây giờ?”
“Ném đi.”
Thúy Quỳnh vừa nghe đã vui mừng, những vật này tuy rằng đều là đồ cũ nhưng đối với cô ta mà nói nó vẫn tốt, không công kiếm được một món hời, sao có thể không vui được.
“Em đi dọn ngay đây.”
Chờ giọng nói của Thúy Quỳnh biến mất cùng tiếng đóng cửa, Môc Vãn mới đặt quyển sách trong tay lên bàn, thở dài.
Muốn nói đến ở Lăng phủ có người thật tâm đối xử tốt với cô, không phải Hồng Tụ thì chẳng còn ai. Cô ấy là nha hoàn Mộc Vãn mang theo từ Mộc gia, trung thành lại thông minh, có điều Mộc Vãn đối xử với cô ấy không khác gì những người khác cả, động một chút là nóng giận lên người cô ấy, Hồng Tụ vẫn mặc cho đánh cho mắng, chưa bao giờ oán giận.
Nửa năm trước, bà năm bất ngờ chết thảm, mà tối hôm ấy chỉ có cô và Hồng Tụ xuất hiện ở hậu viện của bà năm, bằng chứng xác thực, nhìn thấy Đốc quân muốn trách tội, Mộc Vãn trăm miệng cũng chẳng thể cãi, Hồng Tụ dung cảm đứng ra chịu tất cả tội lỗi, kết quả là cô ấy bị giam trong nhà tù quân đội, chẳng bao lâu nữa sẽ bị xử bắn.
Nếu là Mộc Vãn trước đây, có lẽ sẽ không coi trọng một nô tỳ, dù cho người này vì cứu nàng.
Nhưng cô không phải là Mộc Vãn kia, muốn sống được ở Lăng phủ thì bên cạnh nhất định phải có một người đáng tin, nha đầu kia tuổi còn trẻ không thể uổng mạng được, hơn nữa, hình ảnh Hồng Tụ trong đầu cô ở đây và Trà Ngữ ở đời kia y hệt nhau, cô lớn lên cùng Trà Ngữ, làm bất cứ chuyện gì Trà Ngữ cũng nghĩ cho cô trước, đây là điều cô không lỡ nhất, thâm chí cô còn cảm thấy Hồng Tụ chính là Trà Ngữ hóa thân vào.
Muốn cứu Hồng Tụ, dựa vào sức của mình cô thì không thể được, nghĩ đến người chồng chưa bao giờ tiếp xúc kia, bây giờ cứu Hồng Tụ chỉ có anh ta, nhưng làm sao để anh ta giúp cô vẫn cần suy nghĩ kỹ trước đã.
Khóe miệng Thúy Quỳnh hiện ý cười sâu xa kỳ lạ, vội vàng thu bát, cười nói: “Lão phu nhân nói hôm nay phải cho Thiếu soái đón gió tẩy trần, cả phủ đều đang chuẩn bị.”
Bình thường sau khi nghe xong những lời này, nhất định Mộc Vãn sẽ nhiệt tình nhất, bây giờ lại coi chuyện này không liên quan đến mình, ánh mắt vẫn cứ chăm chú ở trang sách, một hồi mới lạnh nhạt nói: “Thì nói người chị không thoải mái, không đi.”
Rõ ràng Thúy Quỳnh giật mình, bật thốt lên: “Thiếu soái cũng sẽ đến.”
“Anh ta đến thì chị nhất định cũng phải đi sao?”
Thúy Quỳnh bị hỏi câu này không biết trả lời sao, nhìn chằm chằm vào cô một lúc không biết mở miệng nói tiếp thế nào, thiếu phu nhân trước kia nghĩ gì đều viết lên mặt, bây giờ không nói một lời, cô ta đúng là đoán không ra.
“Chị muốn đi gặp Hồng Tụ, em chuẩn bị một chút đi.” Cuối cùng Mộc Vãn cũng chịu ngẩng đầu từ cuốn sách lên nhìn, xoa xoa đôi mắt hơi nhức mỏi.
Vẻ mặt Thúy Quỳnh biến sắc, vội vàng xua tay: “Không được, thiếu phu nhân, tội của Hồng Tụ là tội chém đầu.”
“Chị biết, em chỉ cần để ý sắp xếp là được rồi.” Mộc Vãn lại cúi đầu, “Chị tự biết chừng mực.”
“Nhưng mà…”
“Không có việc gì thì thu dọn phòng chứa đồ mang đi đi, tất cả mọi thứ đều phải dọn đi, chị muốn dùng căn phòng đó.”
Đồ trong phòng chất đầy quần áo không mặc và ít đồ dùng, vị thiếu phu nhân này khi còn sống cũng nổi tiếng xa xỉ lãng phí, lão phu nhân là người tiết kiệm nên không ưa cô, nhưng mà tiền cũng mang đến từ nhà mẹ đẻ cô, lão phu nhân dù không thích cũng không tiện nói, đúng là chỉ có Mộc Cẩm Nhu giản dị mới được lão phu nhân yêu quý.
“Thiếu phu nhân, đồ trong đó làm sao bây giờ?”
“Ném đi.”
Thúy Quỳnh vừa nghe đã vui mừng, những vật này tuy rằng đều là đồ cũ nhưng đối với cô ta mà nói nó vẫn tốt, không công kiếm được một món hời, sao có thể không vui được.
“Em đi dọn ngay đây.”
Chờ giọng nói của Thúy Quỳnh biến mất cùng tiếng đóng cửa, Môc Vãn mới đặt quyển sách trong tay lên bàn, thở dài.
Muốn nói đến ở Lăng phủ có người thật tâm đối xử tốt với cô, không phải Hồng Tụ thì chẳng còn ai. Cô ấy là nha hoàn Mộc Vãn mang theo từ Mộc gia, trung thành lại thông minh, có điều Mộc Vãn đối xử với cô ấy không khác gì những người khác cả, động một chút là nóng giận lên người cô ấy, Hồng Tụ vẫn mặc cho đánh cho mắng, chưa bao giờ oán giận.
Nửa năm trước, bà năm bất ngờ chết thảm, mà tối hôm ấy chỉ có cô và Hồng Tụ xuất hiện ở hậu viện của bà năm, bằng chứng xác thực, nhìn thấy Đốc quân muốn trách tội, Mộc Vãn trăm miệng cũng chẳng thể cãi, Hồng Tụ dung cảm đứng ra chịu tất cả tội lỗi, kết quả là cô ấy bị giam trong nhà tù quân đội, chẳng bao lâu nữa sẽ bị xử bắn.
Nếu là Mộc Vãn trước đây, có lẽ sẽ không coi trọng một nô tỳ, dù cho người này vì cứu nàng.
Nhưng cô không phải là Mộc Vãn kia, muốn sống được ở Lăng phủ thì bên cạnh nhất định phải có một người đáng tin, nha đầu kia tuổi còn trẻ không thể uổng mạng được, hơn nữa, hình ảnh Hồng Tụ trong đầu cô ở đây và Trà Ngữ ở đời kia y hệt nhau, cô lớn lên cùng Trà Ngữ, làm bất cứ chuyện gì Trà Ngữ cũng nghĩ cho cô trước, đây là điều cô không lỡ nhất, thâm chí cô còn cảm thấy Hồng Tụ chính là Trà Ngữ hóa thân vào.
Muốn cứu Hồng Tụ, dựa vào sức của mình cô thì không thể được, nghĩ đến người chồng chưa bao giờ tiếp xúc kia, bây giờ cứu Hồng Tụ chỉ có anh ta, nhưng làm sao để anh ta giúp cô vẫn cần suy nghĩ kỹ trước đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất