Chương 1
“Bạn trai hàng tốt kỹ thuật cũng tuyệt vời, nhưng tâm hồn không đồng điệu được thì phải làm sao, online chờ, rất gấp.”
Mấy dòng chữ trên đây, tôi đã từng nhập vào vòng bạn bè, weibo, giao diện gõ chữ của tianya (1) vô số lần nhưng đến cuối cùng vẫn là không ấn nút enter để gửi đi——
(1)= Tianya Community là một mạng xã hội của Trung Quốc với 130 triệu người dùng.
Tôi không muốn người khác nghĩ rằng mình khoe khoang.
Tôi và anh bạn trai của mình đã gặp nhau ở phòng tập gym, ừm, đừng nghĩ nhiều quá, chỗ đó làm ăn kinh doanh đàng hoàng nha. Nhưng mà tôi không hề ngờ được rằng, mình sẽ gặp được một anh chàng quái vật nhặt thẻ.
Ban đầu, đó là một buổi tối hết sức tuyệt vời, tôi đã ở trong phòng luyện đàn từ Claude Debussy (2) đến Maurice Ravel (3), sau đó mới thu dọn đồ đạc để đến phòng tập gym.
(2)= Achille-Claude Debussy, 22 tháng 8 năm 1862 –25 tháng 3 năm 1918 là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng, cùng với Maurice Ravel, ông được coi như nhà sáng tác nổi bật nhất trong trường phái âm nhạc ấn tượng (mặc dù bản thân ông không thích thuật ngữ này được dùng để miêu tả những sáng tác của mình). Ông là tên tuổi lớn trong nền âm nhạc châu Âu vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Ông đã để lại nhiều tác phẩm kinh điển cho âm nhạc Pháp thời kỳ này, chủ yếu là các bản giao hưởng, nhạc thính phòng và các bản solo piano.
(3)= Maurice Ravel (7 tháng 3 năm 1875 tại Ciboure – 28 tháng 12 năm 1937 tại Paris), tên thánh là Joseph Maurice Ravel, là một nhà soạn nhạc Pháp nổi tiếng với những giai điệu, kết cấu và hiệu ứng của dàn nhạc và nhạc cụ. Phần lớn các tác phẩm nhạc piano, thính phòng, nhạc hát và nhạc cho dàn nhạc của ông đều đã phổ biến với các buổi hòa nhạc.
Lúc đó đã là mười giờ tối rồi, nhưng mà phòng tập mở cửa hai mươi tư giờ cho nên chỉ cần quẹt thẻ hội viên là có thể vào cửa gửi đồ.
Tôi đổi bộ quần áo tập bó sát, khá là hài lòng với cơ ngực, cơ bụng và bắp tay của mình. Nhưng mà khuyết điểm lớn nhất của bộ đồ này, là chiếc quần đùi mặc ngoài quần dài bó lại có túi quần rộng thùng thình.
Lúc này tôi đang đổ mồ hôi như mưa thánh thót trên máy tập Leg press, nhưng khi thẻ tập của tôi lại rơi xuống đất đến lần thứ ba, trong lòng tôi bèn thầm nghĩ trời ơi đây đúng là một thiết kế ngu xuẩn mà.
Tôi có thể tưởng tượng ra người thiết kế bộ đồ này, anh ta hẳn là một anh chàng béo không tập luyện bao giờ, thế nên mới cho ra bộ trang phục đối với tám múi cơ bụng nhìn thì thích mắt đấy nhưng lại không có tính thực tế nào cả.
Ờ, đừng có hỏi tôi sao lại mua thứ đồ vô dụng như này nhé.
Trong từ điển của gay, chỉ có đẹp chứ không có không thực tế đâu.
Tôi duỗi thẳng chân ra, một lần nữa gập eo xuống để nhặt tấm thẻ kia, đột nhiên trước mắt lại tối sầm, một chiếc bóng lờ mờ che mất ánh sáng của tôi, một bàn tay với những ngón tay thon dài đã giúp tôi nhặt thẻ lên và đưa đến trước mặt tôi rồi nói “Thẻ của cậu.”
Tôi nhận lại tấm thẻ kia, ngón tay của mình cũng chạm vào ngón tay của anh ta.
Người này cũng đẹp trai lắm, để ria trông lại càng quyến rũ, body ngon, cách chiếc quần tập rộng thùng thình kia có thể nhìn thấy bên dưới lớn ghê.
“Cảm ơn nhé.” Tôi nói.
Anh ta cười một cái rồi nói “Đừng khách sáo”, sau đó thì ngồi xuống bên cạnh tôi và cũng bắt đầu duỗi chân ra.
Tôi tập chân xong rồi nên chuyển sang gập bụng, đây là những bài tập bắt buộc mỗi lần tập luyện, nếu không bạn nghĩ là tám múi đó của tôi ở đâu mà ra. Gập bụng thì là cái kiểu bản thân tự thêm vào, nhấc chân lên đồng thời nửa người trên cũng co vào, mỗi lần gập bụng thì các cơ từ trên xuống dưới đều luyện được hết, hoàn hảo.
Thế nhưng điều không hoàn hảo là, tấm thẻ của tôi lại một lần nữa rơi xuống đất rồi.
Lần này tôi định tập cho xong rồi mới nhặt.
Nhưng mà giống như vào một ngày trời mưa rất thích hợp để nhâm nhi sô cô la và nghe nhạc vậy, thẻ hội viên của tôi và anh chàng quái vật nhặt thẻ kia cũng rất hợp rơ.
Anh chàng kia lại nhặt thẻ của tôi lên.
Khi tôi vẫn còn đang nằm gập bụng, lúc ngước mắt lên lại vừa khéo nhìn thấy đũng quần người kia, chắc là tôi đỏ mặt rồi.
Phòng tập gym sao nóng thế nhỉ.
“… Cảm ơn.” Tôi nói.
Anh ta cười, “Đừng khách sáo như thế.”
Đại khái hai tuần sau đó tôi đã chẳng còn mặc mấy bộ đồ tập bó sát như vậy nữa.
Nhưng mà tôi cũng phải thừa nhận đồ bó như thế là đẹp trai nhất, nó vừa tôn lên mỗi đường nét cơ bắp trên cơ thể tôi, đối với một anh chàng gay thuần túy mà nói, bộ đồ đó khiến tôi tý nữa thì yêu luôn bản thân mình.
Thế nên một buổi sáng thứ bảy nào đó của hai tuần sau, tôi lại mặc bộ đồ bó kia đến tập.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng, thật ra không phải thẻ hội viên phòng tập rất hợp rơ với anh chàng quái vật nhặt thẻ kia, mà là bộ đồ tập bó sát với anh chàng kia lại càng hợp.
Anh chàng đó hai tuần nay không hề thấy mặt đâu, thế mà hôm nay, lại lần nữa xuất hiện rồi——
Còn ở bên cạnh máy tập Squat.
Anh ta nhất định là đã chú ý đến cái mông vểnh lên của tôi mỗi lần ngồi gập xuống rồi.
“Thẻ của cậu.” Anh ta nói.
Nhưng mà trên tay tôi vẫn đang nâng quả tạ 130kg.
“Anh giúp tôi đút vào túi quần nhé.” Tôi đáp lại.
“… Cảm ơn.”
Anh ta dường như e ngại tấm thẻ kia sẽ lại rơi ra một lần nữa nên còn cố tình ra sức nhét sâu vào, tôi thậm chí còn cảm thấy rằng anh ta đã thuận theo ống quần rộng thùng thình kia sờ mó mặt trong đùi non của tôi một cái đấy.
Cái tên quái vật nhặt thẻ này nhất định là một tên bại hoại.
Đừng nghĩ là tôi tự mình đa tình nhé, bởi vì tiếp theo đó anh ta lập tức nói rằng: “Cậu tập xong có rảnh không, tôi mời cậu uống cafe?”
Anh tưởng là chúng ta đang ở trên Paris đất Pháp sao người anh em, ngồi tán tỉnh nhau hai tiếng đồng hồ trong quán cafe để rồi sau đó là lao lên giường chắc. Tôi là người lớn lên dưới ngọn cờ đỏ thắm của Xã hội chủ nghĩa, chúng ta đang sống ở thủ đô nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, cái chiêu trò của Chủ nghĩa tư bản này không có cửa ở đây nhé.
Nhưng từ “Không” của tôi còn chưa ra khỏi miệng, anh ta đã đỡ lấy phía sau lưng của tôi rồi nói: “Ở đây giãn thẳng ra thêm một chút.”
Gì gì đó không thể miêu tả được của anh ta đang đè lên cái mông vểnh của tôi đấy.
Tôi: “!!!”
Anh ta lại hỏi: “Đi uống cafe không?”
Tôi vẫn còn đang giữ tư thế vểnh mông lên, “…Uống.”
Tôi không phải là vì gì gì đó không miêu tả được của anh ta, mới đồng ý đi uống cafe đâu nhé.
Người này gọi một cốc Americano, còn tôi thì gọi một cốc flat white (4).
(4)= Cafe flat white là sự kết hợp đặc biệt giữa cafe espresso với sữa nóng tạo nên vị thơm ngậy và đậm đà lúc thưởng thức. Cách pha chế thông thường tạo ra 3 lớp khác nhau trên cùng một tách cafe, gồm: bọt sữa ở trên cùng, giữa là cafe và cuối cùng là sữa nóng. Lớp bọt sữa trên cùng vừa giúp giữ nhiệt vừa ngăn không cho vị cafe mất đi khi để lâu trong không khí.
“Cậu tên là gì?” Anh ta hỏi.
Tôi: “Chung Quan Bạch.”
Anh ta cười, “Tên thật à?”
Tôi: “Biệt hiệu.”
Anh ta: “La Thư Bắc.”
Tôi: “Bút danh à?”
Anh ta bèn rút ra một tấm thẻ nhân viên từ trong túi, “La Thư Bắc, tên thật.”
Tôi: “Chẹp chẹp, lập trình viên cơ à. Anh muốn tôi cũng rút thẻ nhân viên của mình ra sao?”
La Thư Bắc nhíu mày một cái, “Tùy cậu thôi.”
Thế là tôi rút ra một tờ giấy đã nhàu nhĩ, đặt trên bàn rồi nói: “Piano: Chung Quan Bạch.”
La Thư Bắc liếc một cái, tò mò hỏi, “Cậu ở Nhạc viện à?”
Tôi: “Không thì anh tưởng là gì.”
La Thư Bắc lại nói: “Này, bên trên có viết ngày mai buổi biễu diễn sẽ diễn ra, mua vé ở đâu thế, tôi đến cổ vũ cho cậu.”
Tôi: “Phiền thật, anh tưởng là tôi tùy tiện nhặt ở đâu tờ rơi này để giả vờ với anh à.”
La Thư Bắc lại cười, “Tôi thật sự muốn đển ủng hộ cậu mà.”
Tôi: “Thế anh thích nghe nhạc gì? Nếu như ngày mai có thể loại anh thích, tôi sẽ tặng vé cho anh. Nếu không sẽ phí mất một buổi tối của anh đó.”
Tôi thấy dáng vẻ của anh ta, bèn cảm thấy anh ta có lẽ đang khổ sở vắt óc suy nghĩ.
Không biết thì còn tưởng rằng răng anh ta bị dính rau hẹ cho nên đang dùng lưỡi cố lấy ra kia kìa.
Anh ta chần chừ hồi lâu, sau đó mới ngập ngừng nói: “… Beethoven.”
Trời ơi, Beethoven? Những người theo chủ nghĩa lãng mạn ngốc nghếch như các bạn, tâm hồn cần phải được trường phái ấn tượng của chúng tôi rửa tội mới được.
Tôi: “Thôi tốt nhất là anh đừng đi.”
La Thư Bắc lúng túng nói, “Tôi không hiểu cái này lắm.”
Tôi: “Nhìn ra được mà.”
La Thư Bắc: “Thế… hay là chúng ta nói sang chuyện khác nhé?”
Tôi: “Nói chuyện gì?”
La Thư Bắc: “Chuyện tập tành?”
Tôi: “Ờ.”
La Thư Bắc: “Bình thường cậu hay đến phòng tập vào lúc nào?”
Tôi: “…” Tên quái vật nhặt thẻ như anh còn không biết ngại mà hỏi câu đó.
Tôi: “Thứ hai đến thứ năm thì buổi tối mới đến, thứ bảy thì đến buổi sáng.”
La Thư Bắc: “Ừ, bình thường tôi cũng đi tầm giờ như vậy.”
Đoạn đối thoại này đúng là quá nhạt nhẽo.
Tôi cầm cốc cafe flat white của mình lên rồi uống một ngụm, nếu như không phải cả người anh ta toát ra hormone của giống đực thì có lẽ thật sự tôi đã bỏ về rồi.
La Thư Bắc: “Cậu có muốn đi xem film không?”
Tôi: “…”
Tôi: “Xem phim gì?
La Thư Bắc: “Cậu có muốn xem bộ nào không?”
Tôi: 《Morte a Venezia (Chết ở Venice)》(5)
(5)= Dựa trên tiểu thuyết của nhà văn Thomas Mann, Death in Venice xoay quanh câu chuyện của nhà soạn nhạc Gustave Aschenbach (phần nào đó dựa trên nghệ sĩ huyền thoại Gustav Mahler). Gustave Aschenbach chuyển tới một khu nghỉ dưỡng ở Venice để tìm lại sự thanh thản trong tâm hồn sau khi chịu nhiều áp lực trong cuộc sống cũng như trong nghệ thuật. Nhưng thời gian yên bình chưa được bao lâu, Gustave đã “phải lòng” cậu bé Tadzio, người mà Gustave tìm thấy được những vẻ đẹp thánh thiện, hoàn mĩ nhất từ trước đến nay, và Gustave nhanh chóng say đắm trong mối tình lạ lùng này. Tuy nhiên, một trận dịch lớn xảy ra ở Venice đã khiến mọi việc thay đổi nhanh chóng và trận dịch bệnh như đại diện cho những gì xấu xa tồi tệ nhất tấn công vào thế giới tình…
La Thư Bắc: “Chiếc lúc nào?” Anh ta cầm điện thoại lên, mở ra một app có UI (giao diện người dùng) cực kỳ tệ nào đó với bộ dáng muốn chọn chỗ ngồi để mời tôi đi xem.
Trời đất ơi, anh ta không phải là một lập trình viên, anh ta là một người rừng thì đúng hơn.
Tôi: “Năm 1971.”
La Thư Bắc: “…”
Tôi thở dài một hơi, hỏi “Anh không phải gay à.”
La Thư Bắc: “Đúng vậy.”
Tôi: “Thôi được rồi.”
Tôi đặt cốc cafe của mình xuống rồi đáp lại, “Tôi phải đi tập đàn đây.”
La Thư Bắc hơi hơi cúi người xuống.
Làn da màu lúa mạch kết hợp với hàng ria mép kia đúng là mẹ nó đẹp trai chết mất thôi, trong lòng tôi thầm nghĩ.
Tôi có thể ngửi được hô hấp của anh ta.
Tôi thấy mình cũng hơi liêu xiêu rồi đó, cảm giác giống như vừa chơi xong một bản nhạc của Claude Debussy vậy.
La Thư Bắc: “Đến nhà tôi không?”
Tôi gật đầu, buổi tán gẫu hôm nay cuối cùng cũng thấy hơi thú vị rồi đấy.
Đầu óc tôi chắc là có hơi biêng biêng, giống như một con bọ bị chết chìm trong thứ ánh sáng đang toả ra từ cơ thể người này.
Nhà của anh ta là một căn hộ chung cư một người ở, kiểu không có phòng khách, phòng bếp mở, nhà vệ sinh và phòng tắm độc lập, thoạt nhìn cũng được vệ sinh sạch sẽ lắm.
Anh ta rót cho tôi một cốc nước.
Tôi cảm thấy hành vi này có hơi khả nghi, cơ mà dù sao đến thì cũng đến rồi.
Thế mà La Thư Bắc lại bắt đầu đi rửa rau.
Tôi: “Anh làm gì đấy?”
La Thư Bắc: “Không ăn cơm trưa à?”
Trời đất ơi, đến lúc này rồi thì phải ngoan ngoãn qua đây ăn tôi mới đúng chứ.
Tôi: “Không ăn.”
La Thư Bắc: “Thế cậu có muốn ra ngoài ăn không?
Tôi: “…”
Tôi: “Anh đừng nói với tôi anh nhặt thẻ giúp tôi chỉ vì thẻ của tôi bị rơi thôi đấy nhé, rồi anh dùng cái gì đó của anh chọc vào người tôi chỉ vì tư thế ngồi xuống của tôi không đạt tiêu chuẩn, uống cafe cũng chỉ là uống cafe mà thôi hả. Anh nêu cao giá trị quan nòng cốt của tư tưởng Xã hội chủ nghĩa cũng không tệ đâu.”
La Thư Bắc cười phá lên, nói, “Không phải. Tại vì tôi rất thích cậu.”
Tôi đã bắt đầu cởi quần áo, “Tôi cũng thích anh lắm. Vậy thì nhanh lên đi!”
Biểu cảm trên gương mặt của La Thư Bắc bỗng trở nên nghiêm túc: “Tôi muốn theo đuổi cậu, muốn được trở thành bạn trai của cậu.”
Tôi: “…”
Tôi không thể tin nổi là đến cuối cùng mình cũng chẳng làm ăn được gì cả, chỉ độc mỗi ăn bữa cơm ở nhà La Thư Bắc mà thôi.
Bít tết sốt nấm đen, sandwich ức gà áp chảo, salad rau cùng với nước chanh.
Tôi được ăn ngon đến mức muốn chửi thề luôn.
Tối chủ nhật tôi cùng với đoàn giao hưởng của Nhạc viện đã biểu diễn xong, lúc này đang chuẩn bị đi ra đằng sau sân khấu. Bởi vì đó vẫn chưa phải là bản nhạc cuối cùng, mà chỉ là bản nhạc cần đến piano cuối cùng cho nên tự tôi đi vào hậu đài là được, cũng không có phải cúi chào cảm ơn gì đó, nếu muốn chụp ảnh cùng thì đến tiết mục cuối quay lại sân khấu là được.
Nhưng vào lúc này lại có người đến tặng hoa cho tôi.
Haizzz, không cần nói cũng biết rồi mà, ngoại trừ La Thư Bắc còn có thể là ai.
Tôi còn cảm thấy rõ là ngay cả đến nghệ sĩ vĩ cầm hàng đầu cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt quái lại.
Tôi cứng đờ cả người nhận lấy đóa hoa hồng—— La Thư Bắc tặng.
Trời ơi, anh đang nghe nhạc giao hưởng đó chứ không phải đang cầu hôn đâu.
Tôi tuyệt vọng nghĩ rằng vốn ban đầu toàn viện đều biết Chung Quan Bạch là gay, nhưng bây giờ toàn viện sẽ biết rằng Chung Quan Bạch là một anh chàng gay có gu rất tệ rồi.
Trên đường trở về, La Thư Bắc hỏi tôi: “Có phải tôi làm cậu mất mặt rồi không?”
Tôi không có cảm xúc gì trả lời: “Phải.”
Anh ta xin lỗi rồi lại nói, “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Tôi: “… Sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Thật ra tôi không ghét La Thư Bắc.
Ngược lại mỗi lần ở bên anh ta tôi cứ thấy đầu óc của mình choáng choáng kiểu gì ấy, nhất là khi ở gần anh ta.
Đúng vậy, giống như là cái cảm giác mà tôi đã từng nói đó, như là một con bọ bị chết chìm trong thứ ánh sáng toát ra từ cơ thể người này.
Có nhiều lúc tôi đều nghi ngờ rằng, chúng tôi thật ra không phải động vật có vú mà thuộc loại chân đốt.
Tương tự như côn trùng hấp dẫn nhau bằng pheromone (6), nguyên thủy lại bản năng.
(6)= là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, Pheromone giữ vai trò trong nhiều hoạt động của đời sống côn trùng. Pheromone có thể là chất báo động, chất giúp cho côn trùng biết và nhận ra nhau, chất hấp dẫn sinh dục, chất quyết định cho việc tụ tập lại thành đàn của côn trùng, và cũng là chất quyết định cho các loài hình cá thể (caste determination) của các côn trùng sống thành xã hội.
Tôi không ghét La Thư Bắc thu hút sự chú ý của mình như vậy, nhưng lại ghét cay ghét đắng bộ não bò sát (7) của bản thân.
(7)= Bộ phận quan trọng nhất của não chính là não bò sát bởi trông nó hình như một con bò sát. Ngay từ khi trong bào thai, trước khi máu thịt hình thành, nó đã có tính chất như con rắn.Nếu như thuyết tiến hóa của Darwin mà đúng thì mọi con người đều có một thời từng là bò sát. Và do sự tiến hóa đó, chúng ta vẫn có bộ phận này – não bò sát – trong não bộ con người. Chúng ta sinh ra đã có nó, nó không phải được hình thành sau từ đâu đó, nó là bộ phận được kế thừa, có tính bẩm sinh. Do chúng ta có một bộ phận não là của bò sát, chúng ta được lập trình cho hai việc chính sau: Tồn tại và Sinh sản.
La Thư Bắc lại nhặt thẻ mấy lần cho tôi ở phòng tập gym—— được rồi, tôi vẫn chưa từ bỏ bộ đồ tập bó sát đó.
La Thư Bắc vào cuối tuần lại đi cafe vài lần với tôi—— AA nhé.
Tôi cũng lại đến nhà anh ta ăn cơm vài lần—— nhưng vẫn là chả làm ăn được cái gì cả.
Anh ta cũng vẫn ở đằng sau sân khấu âm thầm tặng hoa cho tôi mấy lần—— không phải hoa hồng nữa.
Anh ta còn sửa máy tính cho tôi một lần—— lúc sửa còn để lộ ra hai bắp tay đô con khỏe khoắn của mình.
Sau đó thì chúng tôi đến với nhau.
Tuyệt đối không phải là vì tay anh ta đô đâu nhé.
Bây giờ chúng tôi đã ở bên nhau sắp được một năm rồi.
La Thư Bắc đã được thăng chức thành tổ trưởng dự án, bận đến nỗi giữa chúng tôi chỉ còn lại thời gian cho việc ăn cơm và làm tình.
Tôi ngồi trên sopha của anh ấy, hỏi: “Tuần sau em có buổi diễn solo đấy, anh có đến không?”
Trong khi anh ấy lại ngồi trước màn hình máy tính, cũng chẳng quay đầu lại mà đã trả lời rằng: “Xin lỗi nhé, Quan Bạch, dự án bên đó——”
“Đứng có nói với em, nghe cũng không hiểu đâu.” Tôi cầm túi của mình lên rồi đi ra ngoài, “Anh cứ bận việc của mình đi, em về trường trước đây.”
Anh ta kéo tôi lại rồi nói, “Sao lại giống trẻ con thế, giận rồi à? Anh cũng muốn đi nghe nhạc lắm, nhưng chẳng phải là vì không có thời gian hay sao, hôm đó em đánh bài nào vậy?”
Tôi: “《Muốn được yêu anh》”
La Thư Bắc, “… Chưa nghe bao giờ.”
Tôi: “Ừ, không sao.”
La Thư Bắc: “Tối nay ở lại đây đi.”
Tôi: “Ờ.”
Anh ấy lại ngồi xuống trước máy tính.
Tôi thấy bản thân mình giống như đang chờ để bị *一 ấy, lại ngồi xuống sofa chờ La Thư Bắc hết bận sau đó cùng anh ấy làm tình.
Cơ thể anh ấy nóng bừng mạnh mẽ.
Nhấn tôi xuống giường, vào từ đằng sau, bám lấy eo tôi không ngừng nói yêu tôi.
Sau khi kết thúc, tôi nói: “Em đi tắm cái đã.”
La Thư Bắc thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, đáp lại, “Được rồi, anh nằm một lúc.”
Lúc tôi tắm xong đi ra thì anh ấy đã ngủ rồi. Tôi cũng chẳng gọi người dậy, chỉ cầm lấy túi của mình rồi đi luôn.
Ra khỏi cửa bèn lấy một bản nhạc ra khỏi túi, là 《Muốn được yêu anh》.
La Thư Bắc, anh ấy đương nhiên chưa từng nghe bao giờ, vì đây là bản nhạc tôi vừa mới viết.
Em nói là buổi diễn solo, nhưng ghế khán giả chỉ giữ cho mình anh thôi.
Tôi ném bản nhạc kia vào thùng rác.
Thể xác của chúng tôi chỉ cách nhau có một cánh cửa.
Nhưng tinh thần của chúng tôi lại ở hai thế giới, xa xôi đến nỗi không với tới được.
Ngày hôm nay, cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra được, anh ấy và tôi đứng ở hai mặt đối lập của tâm hồn, không nắm tay nhau được.
Mấy dòng chữ trên đây, tôi đã từng nhập vào vòng bạn bè, weibo, giao diện gõ chữ của tianya (1) vô số lần nhưng đến cuối cùng vẫn là không ấn nút enter để gửi đi——
(1)= Tianya Community là một mạng xã hội của Trung Quốc với 130 triệu người dùng.
Tôi không muốn người khác nghĩ rằng mình khoe khoang.
Tôi và anh bạn trai của mình đã gặp nhau ở phòng tập gym, ừm, đừng nghĩ nhiều quá, chỗ đó làm ăn kinh doanh đàng hoàng nha. Nhưng mà tôi không hề ngờ được rằng, mình sẽ gặp được một anh chàng quái vật nhặt thẻ.
Ban đầu, đó là một buổi tối hết sức tuyệt vời, tôi đã ở trong phòng luyện đàn từ Claude Debussy (2) đến Maurice Ravel (3), sau đó mới thu dọn đồ đạc để đến phòng tập gym.
(2)= Achille-Claude Debussy, 22 tháng 8 năm 1862 –25 tháng 3 năm 1918 là một nhà soạn nhạc người Pháp nổi tiếng, cùng với Maurice Ravel, ông được coi như nhà sáng tác nổi bật nhất trong trường phái âm nhạc ấn tượng (mặc dù bản thân ông không thích thuật ngữ này được dùng để miêu tả những sáng tác của mình). Ông là tên tuổi lớn trong nền âm nhạc châu Âu vào cuối thế kỷ 19 đầu thế kỷ 20. Ông đã để lại nhiều tác phẩm kinh điển cho âm nhạc Pháp thời kỳ này, chủ yếu là các bản giao hưởng, nhạc thính phòng và các bản solo piano.
(3)= Maurice Ravel (7 tháng 3 năm 1875 tại Ciboure – 28 tháng 12 năm 1937 tại Paris), tên thánh là Joseph Maurice Ravel, là một nhà soạn nhạc Pháp nổi tiếng với những giai điệu, kết cấu và hiệu ứng của dàn nhạc và nhạc cụ. Phần lớn các tác phẩm nhạc piano, thính phòng, nhạc hát và nhạc cho dàn nhạc của ông đều đã phổ biến với các buổi hòa nhạc.
Lúc đó đã là mười giờ tối rồi, nhưng mà phòng tập mở cửa hai mươi tư giờ cho nên chỉ cần quẹt thẻ hội viên là có thể vào cửa gửi đồ.
Tôi đổi bộ quần áo tập bó sát, khá là hài lòng với cơ ngực, cơ bụng và bắp tay của mình. Nhưng mà khuyết điểm lớn nhất của bộ đồ này, là chiếc quần đùi mặc ngoài quần dài bó lại có túi quần rộng thùng thình.
Lúc này tôi đang đổ mồ hôi như mưa thánh thót trên máy tập Leg press, nhưng khi thẻ tập của tôi lại rơi xuống đất đến lần thứ ba, trong lòng tôi bèn thầm nghĩ trời ơi đây đúng là một thiết kế ngu xuẩn mà.
Tôi có thể tưởng tượng ra người thiết kế bộ đồ này, anh ta hẳn là một anh chàng béo không tập luyện bao giờ, thế nên mới cho ra bộ trang phục đối với tám múi cơ bụng nhìn thì thích mắt đấy nhưng lại không có tính thực tế nào cả.
Ờ, đừng có hỏi tôi sao lại mua thứ đồ vô dụng như này nhé.
Trong từ điển của gay, chỉ có đẹp chứ không có không thực tế đâu.
Tôi duỗi thẳng chân ra, một lần nữa gập eo xuống để nhặt tấm thẻ kia, đột nhiên trước mắt lại tối sầm, một chiếc bóng lờ mờ che mất ánh sáng của tôi, một bàn tay với những ngón tay thon dài đã giúp tôi nhặt thẻ lên và đưa đến trước mặt tôi rồi nói “Thẻ của cậu.”
Tôi nhận lại tấm thẻ kia, ngón tay của mình cũng chạm vào ngón tay của anh ta.
Người này cũng đẹp trai lắm, để ria trông lại càng quyến rũ, body ngon, cách chiếc quần tập rộng thùng thình kia có thể nhìn thấy bên dưới lớn ghê.
“Cảm ơn nhé.” Tôi nói.
Anh ta cười một cái rồi nói “Đừng khách sáo”, sau đó thì ngồi xuống bên cạnh tôi và cũng bắt đầu duỗi chân ra.
Tôi tập chân xong rồi nên chuyển sang gập bụng, đây là những bài tập bắt buộc mỗi lần tập luyện, nếu không bạn nghĩ là tám múi đó của tôi ở đâu mà ra. Gập bụng thì là cái kiểu bản thân tự thêm vào, nhấc chân lên đồng thời nửa người trên cũng co vào, mỗi lần gập bụng thì các cơ từ trên xuống dưới đều luyện được hết, hoàn hảo.
Thế nhưng điều không hoàn hảo là, tấm thẻ của tôi lại một lần nữa rơi xuống đất rồi.
Lần này tôi định tập cho xong rồi mới nhặt.
Nhưng mà giống như vào một ngày trời mưa rất thích hợp để nhâm nhi sô cô la và nghe nhạc vậy, thẻ hội viên của tôi và anh chàng quái vật nhặt thẻ kia cũng rất hợp rơ.
Anh chàng kia lại nhặt thẻ của tôi lên.
Khi tôi vẫn còn đang nằm gập bụng, lúc ngước mắt lên lại vừa khéo nhìn thấy đũng quần người kia, chắc là tôi đỏ mặt rồi.
Phòng tập gym sao nóng thế nhỉ.
“… Cảm ơn.” Tôi nói.
Anh ta cười, “Đừng khách sáo như thế.”
Đại khái hai tuần sau đó tôi đã chẳng còn mặc mấy bộ đồ tập bó sát như vậy nữa.
Nhưng mà tôi cũng phải thừa nhận đồ bó như thế là đẹp trai nhất, nó vừa tôn lên mỗi đường nét cơ bắp trên cơ thể tôi, đối với một anh chàng gay thuần túy mà nói, bộ đồ đó khiến tôi tý nữa thì yêu luôn bản thân mình.
Thế nên một buổi sáng thứ bảy nào đó của hai tuần sau, tôi lại mặc bộ đồ bó kia đến tập.
Sau đó tôi phát hiện ra rằng, thật ra không phải thẻ hội viên phòng tập rất hợp rơ với anh chàng quái vật nhặt thẻ kia, mà là bộ đồ tập bó sát với anh chàng kia lại càng hợp.
Anh chàng đó hai tuần nay không hề thấy mặt đâu, thế mà hôm nay, lại lần nữa xuất hiện rồi——
Còn ở bên cạnh máy tập Squat.
Anh ta nhất định là đã chú ý đến cái mông vểnh lên của tôi mỗi lần ngồi gập xuống rồi.
“Thẻ của cậu.” Anh ta nói.
Nhưng mà trên tay tôi vẫn đang nâng quả tạ 130kg.
“Anh giúp tôi đút vào túi quần nhé.” Tôi đáp lại.
“… Cảm ơn.”
Anh ta dường như e ngại tấm thẻ kia sẽ lại rơi ra một lần nữa nên còn cố tình ra sức nhét sâu vào, tôi thậm chí còn cảm thấy rằng anh ta đã thuận theo ống quần rộng thùng thình kia sờ mó mặt trong đùi non của tôi một cái đấy.
Cái tên quái vật nhặt thẻ này nhất định là một tên bại hoại.
Đừng nghĩ là tôi tự mình đa tình nhé, bởi vì tiếp theo đó anh ta lập tức nói rằng: “Cậu tập xong có rảnh không, tôi mời cậu uống cafe?”
Anh tưởng là chúng ta đang ở trên Paris đất Pháp sao người anh em, ngồi tán tỉnh nhau hai tiếng đồng hồ trong quán cafe để rồi sau đó là lao lên giường chắc. Tôi là người lớn lên dưới ngọn cờ đỏ thắm của Xã hội chủ nghĩa, chúng ta đang sống ở thủ đô nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, cái chiêu trò của Chủ nghĩa tư bản này không có cửa ở đây nhé.
Nhưng từ “Không” của tôi còn chưa ra khỏi miệng, anh ta đã đỡ lấy phía sau lưng của tôi rồi nói: “Ở đây giãn thẳng ra thêm một chút.”
Gì gì đó không thể miêu tả được của anh ta đang đè lên cái mông vểnh của tôi đấy.
Tôi: “!!!”
Anh ta lại hỏi: “Đi uống cafe không?”
Tôi vẫn còn đang giữ tư thế vểnh mông lên, “…Uống.”
Tôi không phải là vì gì gì đó không miêu tả được của anh ta, mới đồng ý đi uống cafe đâu nhé.
Người này gọi một cốc Americano, còn tôi thì gọi một cốc flat white (4).
(4)= Cafe flat white là sự kết hợp đặc biệt giữa cafe espresso với sữa nóng tạo nên vị thơm ngậy và đậm đà lúc thưởng thức. Cách pha chế thông thường tạo ra 3 lớp khác nhau trên cùng một tách cafe, gồm: bọt sữa ở trên cùng, giữa là cafe và cuối cùng là sữa nóng. Lớp bọt sữa trên cùng vừa giúp giữ nhiệt vừa ngăn không cho vị cafe mất đi khi để lâu trong không khí.
“Cậu tên là gì?” Anh ta hỏi.
Tôi: “Chung Quan Bạch.”
Anh ta cười, “Tên thật à?”
Tôi: “Biệt hiệu.”
Anh ta: “La Thư Bắc.”
Tôi: “Bút danh à?”
Anh ta bèn rút ra một tấm thẻ nhân viên từ trong túi, “La Thư Bắc, tên thật.”
Tôi: “Chẹp chẹp, lập trình viên cơ à. Anh muốn tôi cũng rút thẻ nhân viên của mình ra sao?”
La Thư Bắc nhíu mày một cái, “Tùy cậu thôi.”
Thế là tôi rút ra một tờ giấy đã nhàu nhĩ, đặt trên bàn rồi nói: “Piano: Chung Quan Bạch.”
La Thư Bắc liếc một cái, tò mò hỏi, “Cậu ở Nhạc viện à?”
Tôi: “Không thì anh tưởng là gì.”
La Thư Bắc lại nói: “Này, bên trên có viết ngày mai buổi biễu diễn sẽ diễn ra, mua vé ở đâu thế, tôi đến cổ vũ cho cậu.”
Tôi: “Phiền thật, anh tưởng là tôi tùy tiện nhặt ở đâu tờ rơi này để giả vờ với anh à.”
La Thư Bắc lại cười, “Tôi thật sự muốn đển ủng hộ cậu mà.”
Tôi: “Thế anh thích nghe nhạc gì? Nếu như ngày mai có thể loại anh thích, tôi sẽ tặng vé cho anh. Nếu không sẽ phí mất một buổi tối của anh đó.”
Tôi thấy dáng vẻ của anh ta, bèn cảm thấy anh ta có lẽ đang khổ sở vắt óc suy nghĩ.
Không biết thì còn tưởng rằng răng anh ta bị dính rau hẹ cho nên đang dùng lưỡi cố lấy ra kia kìa.
Anh ta chần chừ hồi lâu, sau đó mới ngập ngừng nói: “… Beethoven.”
Trời ơi, Beethoven? Những người theo chủ nghĩa lãng mạn ngốc nghếch như các bạn, tâm hồn cần phải được trường phái ấn tượng của chúng tôi rửa tội mới được.
Tôi: “Thôi tốt nhất là anh đừng đi.”
La Thư Bắc lúng túng nói, “Tôi không hiểu cái này lắm.”
Tôi: “Nhìn ra được mà.”
La Thư Bắc: “Thế… hay là chúng ta nói sang chuyện khác nhé?”
Tôi: “Nói chuyện gì?”
La Thư Bắc: “Chuyện tập tành?”
Tôi: “Ờ.”
La Thư Bắc: “Bình thường cậu hay đến phòng tập vào lúc nào?”
Tôi: “…” Tên quái vật nhặt thẻ như anh còn không biết ngại mà hỏi câu đó.
Tôi: “Thứ hai đến thứ năm thì buổi tối mới đến, thứ bảy thì đến buổi sáng.”
La Thư Bắc: “Ừ, bình thường tôi cũng đi tầm giờ như vậy.”
Đoạn đối thoại này đúng là quá nhạt nhẽo.
Tôi cầm cốc cafe flat white của mình lên rồi uống một ngụm, nếu như không phải cả người anh ta toát ra hormone của giống đực thì có lẽ thật sự tôi đã bỏ về rồi.
La Thư Bắc: “Cậu có muốn đi xem film không?”
Tôi: “…”
Tôi: “Xem phim gì?
La Thư Bắc: “Cậu có muốn xem bộ nào không?”
Tôi: 《Morte a Venezia (Chết ở Venice)》(5)
(5)= Dựa trên tiểu thuyết của nhà văn Thomas Mann, Death in Venice xoay quanh câu chuyện của nhà soạn nhạc Gustave Aschenbach (phần nào đó dựa trên nghệ sĩ huyền thoại Gustav Mahler). Gustave Aschenbach chuyển tới một khu nghỉ dưỡng ở Venice để tìm lại sự thanh thản trong tâm hồn sau khi chịu nhiều áp lực trong cuộc sống cũng như trong nghệ thuật. Nhưng thời gian yên bình chưa được bao lâu, Gustave đã “phải lòng” cậu bé Tadzio, người mà Gustave tìm thấy được những vẻ đẹp thánh thiện, hoàn mĩ nhất từ trước đến nay, và Gustave nhanh chóng say đắm trong mối tình lạ lùng này. Tuy nhiên, một trận dịch lớn xảy ra ở Venice đã khiến mọi việc thay đổi nhanh chóng và trận dịch bệnh như đại diện cho những gì xấu xa tồi tệ nhất tấn công vào thế giới tình…
La Thư Bắc: “Chiếc lúc nào?” Anh ta cầm điện thoại lên, mở ra một app có UI (giao diện người dùng) cực kỳ tệ nào đó với bộ dáng muốn chọn chỗ ngồi để mời tôi đi xem.
Trời đất ơi, anh ta không phải là một lập trình viên, anh ta là một người rừng thì đúng hơn.
Tôi: “Năm 1971.”
La Thư Bắc: “…”
Tôi thở dài một hơi, hỏi “Anh không phải gay à.”
La Thư Bắc: “Đúng vậy.”
Tôi: “Thôi được rồi.”
Tôi đặt cốc cafe của mình xuống rồi đáp lại, “Tôi phải đi tập đàn đây.”
La Thư Bắc hơi hơi cúi người xuống.
Làn da màu lúa mạch kết hợp với hàng ria mép kia đúng là mẹ nó đẹp trai chết mất thôi, trong lòng tôi thầm nghĩ.
Tôi có thể ngửi được hô hấp của anh ta.
Tôi thấy mình cũng hơi liêu xiêu rồi đó, cảm giác giống như vừa chơi xong một bản nhạc của Claude Debussy vậy.
La Thư Bắc: “Đến nhà tôi không?”
Tôi gật đầu, buổi tán gẫu hôm nay cuối cùng cũng thấy hơi thú vị rồi đấy.
Đầu óc tôi chắc là có hơi biêng biêng, giống như một con bọ bị chết chìm trong thứ ánh sáng đang toả ra từ cơ thể người này.
Nhà của anh ta là một căn hộ chung cư một người ở, kiểu không có phòng khách, phòng bếp mở, nhà vệ sinh và phòng tắm độc lập, thoạt nhìn cũng được vệ sinh sạch sẽ lắm.
Anh ta rót cho tôi một cốc nước.
Tôi cảm thấy hành vi này có hơi khả nghi, cơ mà dù sao đến thì cũng đến rồi.
Thế mà La Thư Bắc lại bắt đầu đi rửa rau.
Tôi: “Anh làm gì đấy?”
La Thư Bắc: “Không ăn cơm trưa à?”
Trời đất ơi, đến lúc này rồi thì phải ngoan ngoãn qua đây ăn tôi mới đúng chứ.
Tôi: “Không ăn.”
La Thư Bắc: “Thế cậu có muốn ra ngoài ăn không?
Tôi: “…”
Tôi: “Anh đừng nói với tôi anh nhặt thẻ giúp tôi chỉ vì thẻ của tôi bị rơi thôi đấy nhé, rồi anh dùng cái gì đó của anh chọc vào người tôi chỉ vì tư thế ngồi xuống của tôi không đạt tiêu chuẩn, uống cafe cũng chỉ là uống cafe mà thôi hả. Anh nêu cao giá trị quan nòng cốt của tư tưởng Xã hội chủ nghĩa cũng không tệ đâu.”
La Thư Bắc cười phá lên, nói, “Không phải. Tại vì tôi rất thích cậu.”
Tôi đã bắt đầu cởi quần áo, “Tôi cũng thích anh lắm. Vậy thì nhanh lên đi!”
Biểu cảm trên gương mặt của La Thư Bắc bỗng trở nên nghiêm túc: “Tôi muốn theo đuổi cậu, muốn được trở thành bạn trai của cậu.”
Tôi: “…”
Tôi không thể tin nổi là đến cuối cùng mình cũng chẳng làm ăn được gì cả, chỉ độc mỗi ăn bữa cơm ở nhà La Thư Bắc mà thôi.
Bít tết sốt nấm đen, sandwich ức gà áp chảo, salad rau cùng với nước chanh.
Tôi được ăn ngon đến mức muốn chửi thề luôn.
Tối chủ nhật tôi cùng với đoàn giao hưởng của Nhạc viện đã biểu diễn xong, lúc này đang chuẩn bị đi ra đằng sau sân khấu. Bởi vì đó vẫn chưa phải là bản nhạc cuối cùng, mà chỉ là bản nhạc cần đến piano cuối cùng cho nên tự tôi đi vào hậu đài là được, cũng không có phải cúi chào cảm ơn gì đó, nếu muốn chụp ảnh cùng thì đến tiết mục cuối quay lại sân khấu là được.
Nhưng vào lúc này lại có người đến tặng hoa cho tôi.
Haizzz, không cần nói cũng biết rồi mà, ngoại trừ La Thư Bắc còn có thể là ai.
Tôi còn cảm thấy rõ là ngay cả đến nghệ sĩ vĩ cầm hàng đầu cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt quái lại.
Tôi cứng đờ cả người nhận lấy đóa hoa hồng—— La Thư Bắc tặng.
Trời ơi, anh đang nghe nhạc giao hưởng đó chứ không phải đang cầu hôn đâu.
Tôi tuyệt vọng nghĩ rằng vốn ban đầu toàn viện đều biết Chung Quan Bạch là gay, nhưng bây giờ toàn viện sẽ biết rằng Chung Quan Bạch là một anh chàng gay có gu rất tệ rồi.
Trên đường trở về, La Thư Bắc hỏi tôi: “Có phải tôi làm cậu mất mặt rồi không?”
Tôi không có cảm xúc gì trả lời: “Phải.”
Anh ta xin lỗi rồi lại nói, “Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Tôi: “… Sẽ không có lần sau nữa đâu.”
Thật ra tôi không ghét La Thư Bắc.
Ngược lại mỗi lần ở bên anh ta tôi cứ thấy đầu óc của mình choáng choáng kiểu gì ấy, nhất là khi ở gần anh ta.
Đúng vậy, giống như là cái cảm giác mà tôi đã từng nói đó, như là một con bọ bị chết chìm trong thứ ánh sáng toát ra từ cơ thể người này.
Có nhiều lúc tôi đều nghi ngờ rằng, chúng tôi thật ra không phải động vật có vú mà thuộc loại chân đốt.
Tương tự như côn trùng hấp dẫn nhau bằng pheromone (6), nguyên thủy lại bản năng.
(6)= là những chất được sử dụng như những tín hiệu hóa học giữa các cá thể cùng loài, Pheromone giữ vai trò trong nhiều hoạt động của đời sống côn trùng. Pheromone có thể là chất báo động, chất giúp cho côn trùng biết và nhận ra nhau, chất hấp dẫn sinh dục, chất quyết định cho việc tụ tập lại thành đàn của côn trùng, và cũng là chất quyết định cho các loài hình cá thể (caste determination) của các côn trùng sống thành xã hội.
Tôi không ghét La Thư Bắc thu hút sự chú ý của mình như vậy, nhưng lại ghét cay ghét đắng bộ não bò sát (7) của bản thân.
(7)= Bộ phận quan trọng nhất của não chính là não bò sát bởi trông nó hình như một con bò sát. Ngay từ khi trong bào thai, trước khi máu thịt hình thành, nó đã có tính chất như con rắn.Nếu như thuyết tiến hóa của Darwin mà đúng thì mọi con người đều có một thời từng là bò sát. Và do sự tiến hóa đó, chúng ta vẫn có bộ phận này – não bò sát – trong não bộ con người. Chúng ta sinh ra đã có nó, nó không phải được hình thành sau từ đâu đó, nó là bộ phận được kế thừa, có tính bẩm sinh. Do chúng ta có một bộ phận não là của bò sát, chúng ta được lập trình cho hai việc chính sau: Tồn tại và Sinh sản.
La Thư Bắc lại nhặt thẻ mấy lần cho tôi ở phòng tập gym—— được rồi, tôi vẫn chưa từ bỏ bộ đồ tập bó sát đó.
La Thư Bắc vào cuối tuần lại đi cafe vài lần với tôi—— AA nhé.
Tôi cũng lại đến nhà anh ta ăn cơm vài lần—— nhưng vẫn là chả làm ăn được cái gì cả.
Anh ta cũng vẫn ở đằng sau sân khấu âm thầm tặng hoa cho tôi mấy lần—— không phải hoa hồng nữa.
Anh ta còn sửa máy tính cho tôi một lần—— lúc sửa còn để lộ ra hai bắp tay đô con khỏe khoắn của mình.
Sau đó thì chúng tôi đến với nhau.
Tuyệt đối không phải là vì tay anh ta đô đâu nhé.
Bây giờ chúng tôi đã ở bên nhau sắp được một năm rồi.
La Thư Bắc đã được thăng chức thành tổ trưởng dự án, bận đến nỗi giữa chúng tôi chỉ còn lại thời gian cho việc ăn cơm và làm tình.
Tôi ngồi trên sopha của anh ấy, hỏi: “Tuần sau em có buổi diễn solo đấy, anh có đến không?”
Trong khi anh ấy lại ngồi trước màn hình máy tính, cũng chẳng quay đầu lại mà đã trả lời rằng: “Xin lỗi nhé, Quan Bạch, dự án bên đó——”
“Đứng có nói với em, nghe cũng không hiểu đâu.” Tôi cầm túi của mình lên rồi đi ra ngoài, “Anh cứ bận việc của mình đi, em về trường trước đây.”
Anh ta kéo tôi lại rồi nói, “Sao lại giống trẻ con thế, giận rồi à? Anh cũng muốn đi nghe nhạc lắm, nhưng chẳng phải là vì không có thời gian hay sao, hôm đó em đánh bài nào vậy?”
Tôi: “《Muốn được yêu anh》”
La Thư Bắc, “… Chưa nghe bao giờ.”
Tôi: “Ừ, không sao.”
La Thư Bắc: “Tối nay ở lại đây đi.”
Tôi: “Ờ.”
Anh ấy lại ngồi xuống trước máy tính.
Tôi thấy bản thân mình giống như đang chờ để bị *一 ấy, lại ngồi xuống sofa chờ La Thư Bắc hết bận sau đó cùng anh ấy làm tình.
Cơ thể anh ấy nóng bừng mạnh mẽ.
Nhấn tôi xuống giường, vào từ đằng sau, bám lấy eo tôi không ngừng nói yêu tôi.
Sau khi kết thúc, tôi nói: “Em đi tắm cái đã.”
La Thư Bắc thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi, đáp lại, “Được rồi, anh nằm một lúc.”
Lúc tôi tắm xong đi ra thì anh ấy đã ngủ rồi. Tôi cũng chẳng gọi người dậy, chỉ cầm lấy túi của mình rồi đi luôn.
Ra khỏi cửa bèn lấy một bản nhạc ra khỏi túi, là 《Muốn được yêu anh》.
La Thư Bắc, anh ấy đương nhiên chưa từng nghe bao giờ, vì đây là bản nhạc tôi vừa mới viết.
Em nói là buổi diễn solo, nhưng ghế khán giả chỉ giữ cho mình anh thôi.
Tôi ném bản nhạc kia vào thùng rác.
Thể xác của chúng tôi chỉ cách nhau có một cánh cửa.
Nhưng tinh thần của chúng tôi lại ở hai thế giới, xa xôi đến nỗi không với tới được.
Ngày hôm nay, cuối cùng thì tôi cũng đã nhận ra được, anh ấy và tôi đứng ở hai mặt đối lập của tâm hồn, không nắm tay nhau được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất