Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn
Chương 10
Ngô Tiểu Tráng caumày, thở phì phò, mềm giọng nói: "Ngươi phía dưới cứng phải không..."
****
"Ngô..."
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người rốt cuộc tách môi ra.
Trong bóng đêm lóe lên một bóng đen. Cơ Chiêu mí mắt giựt một cái.
Hắn lần này cẩn thận hơn rất nhiều, lúc cùng Ngô Tiểu Tráng gặp mặt không có thả lỏng cảnh giác. Do nhiều năm ở chiến trường, hắn cũng nhận thấy được bóng đen không có ác ý.
Ngô Tiểu Tráng cau mày, thở phì phò, mềm giọng nói: "Ngươi phía dưới cứng phải không..." (má:v)
"Là ngọc bội" Cơ Chiêu lập tức cắt lời Ngô Tiểu Tráng, một tay tiếp tục ôm thắt lưng Ngô Tiểu Tráng, một tay chẳng biết từ đâu, lấy ra một khối ngọc bội: "Ừ, cứng rắn như vậy chính là ngọc bội."
"Oh" Ngô Tiểu Tráng dễ bị lừa liền tin tưởng, đưa tay sờ ngọc bội trong tay Cơ Chiêu: "Ngươi tùy thân mang theo nha? Chắc là vật rất trọng yếu?"
"Đúng" Cơ Chiêu đưa ngọc bội tới trong tay Ngô Tiểu Tráng: "Nhìn xem thích không?"
Ngô Tiểu Tráng tiếp nhận ngọc bội: "...Chẳng trách, nhìn liền biết là quý giá."
Cơ Chiêu nói: "Tặng ngươi."
Ngô Tiểu Tráng: "A..."
hắn giật mình nói: "Ngươi nói bậy gì đó? Có phải uống say rồi?"
Cơ Chiêu nghĩ thầm, cảm giác này cũng không khác uống say. Chóng mặt lâng lâng. Trong lòng nghĩ đến liền muốn, bật người đổi chỗ với người trước mắt liền hành động.
Ngô Tiểu Tráng lúc này mới hậu tri hậu giác sờ môi, có chút xấu hổ nói: "Ngươi vừa... Hôn ta làm gì a?"
Cơ Chiêu nghĩ thầm, người này còn có thể ngốc hơn mộ chút nữa không? Ngoài miệng hỏi ngược lại: "Còn ngươi? Ta hôn ngươi, ngươi thế nào không né, còn ôm ta, một điểm phản kháng cũng không có."
Ngô Tiểu Tráng chột dạ nói: "Ngươi là bằng hữu ta nha, ta né cái gì..."
" Phải không?" Cơ Chiêu nhìn thẳng vào mắt Ngô Tiểu Tráng: "Bằng hữu có thể tùy tiện ôm, hôn vào môi sao?"
Ngô Tiểu Tráng cả khuôn mặt bị y nói đến đỏ bừng, lui về sau, phát hiện tay Cơ Chiêu ôm hắn gắt gao, một chút đường lui cũng không có.
Rõ ràng chủ động hôn là y, vì sao y vẫn thẳng thắn hùng hôn hỏi ta vấn đề thẹn thùng như thế a! Ngô Tiểu Tráng đỏ mặt nghĩ.
"Tiểu Tráng" Cơ Chiêu ôn nhu nói: "Lúc ta hôn ngươi, ngươi đáp lại ta?"
Ngô Tiểu Tráng một bộ muốn khóc: "Ngươi đừng hỏi, cũng đừng nhìn ta như vậy, được không? Ngươi như vậy khiến ta có chút..." Hắn suy nghĩ một chút, không tìm được từ để biểu đạt, lại thập phần tái nhợt vô lực hình dung: "Có chút choáng."
Cơ Chiêu nghĩ thầm, đối với người như Ngô Tiểu Tráng, quanh co lòng vòng chính là nói không được cái gì. Liền ôm chặt hơn, nhìn vào mắt Ngô Tiểu Tráng: "Ngô Tiểu Tráng, ngươi thích ta sao?"
Ngô Tiểu Tráng không chút do dự gật đầu thừa nhận: "Thích a."
Cơ Chiêu lại hỏi: "Là loại thích mà muốn hôn ta, ôm ta sao?"
Ngô Tiểu Tráng đầu nhanh chóng bốc khói, cứng cổ nói không ra lời.
Cơ Chiêu buồn cười nghĩ, tên ngốc nghếch này lại còn có thời gian xấu hổ. Hắn thay đổi cách hỏi: "Vậy ngươi cùng ta hôn nhau thoải mái sao? Còn muốn hôn thêm một cái không?"
Ngô Tiểu Tráng bị Cơ Chiêu hỏi vấn đề không biết xấu hổ như vậy khiến cho chân tay luống cuống. Hắn không dám nhìn mặt Cơ Chiêu, nhưng vẫn rũ mắt, thập phần thành thực nói: "Thoải...Thoải mái. Còn muốn"
Cơ Chiêu nín cười, nắm chặt tay cầm ngọc bội của Ngô Tiểu Tráng, như dỗ tiểu hài tử mở miệng: "Vậy người lấy ngọc bội này, ta lại cùng ngươi hôn một cái, được không?"
Giọng Cơ Chiêu trầm thấp quá mức dụ người, Ngô Tiểu Tráng mơ hồ thu ngọc bội, cũng không phản ứng giao dịch như vậy có gì không đúng. Hắn gật đầu, khàn giọng nói: "Được"
Cơ Chiêu lại hôn Ngô Tiểu Tráng lần nữa. Hôn xong y nhìn Ngô Tiểu Tráng gò má phiếm hồng, thần sắc mê man, lại cảm thụ cảm thụ được ở chỗ tối người kia xác thực đã đi, mới hoàn toàn yên lòng.
Ngô Tiểu Tráng lúc này phát hiện, cái thứ cứng rắn chỉa vào hắn, căn bản không phải ngọc bội.
****
"Ngô..."
Cũng không biết trải qua bao lâu, hai người rốt cuộc tách môi ra.
Trong bóng đêm lóe lên một bóng đen. Cơ Chiêu mí mắt giựt một cái.
Hắn lần này cẩn thận hơn rất nhiều, lúc cùng Ngô Tiểu Tráng gặp mặt không có thả lỏng cảnh giác. Do nhiều năm ở chiến trường, hắn cũng nhận thấy được bóng đen không có ác ý.
Ngô Tiểu Tráng cau mày, thở phì phò, mềm giọng nói: "Ngươi phía dưới cứng phải không..." (má:v)
"Là ngọc bội" Cơ Chiêu lập tức cắt lời Ngô Tiểu Tráng, một tay tiếp tục ôm thắt lưng Ngô Tiểu Tráng, một tay chẳng biết từ đâu, lấy ra một khối ngọc bội: "Ừ, cứng rắn như vậy chính là ngọc bội."
"Oh" Ngô Tiểu Tráng dễ bị lừa liền tin tưởng, đưa tay sờ ngọc bội trong tay Cơ Chiêu: "Ngươi tùy thân mang theo nha? Chắc là vật rất trọng yếu?"
"Đúng" Cơ Chiêu đưa ngọc bội tới trong tay Ngô Tiểu Tráng: "Nhìn xem thích không?"
Ngô Tiểu Tráng tiếp nhận ngọc bội: "...Chẳng trách, nhìn liền biết là quý giá."
Cơ Chiêu nói: "Tặng ngươi."
Ngô Tiểu Tráng: "A..."
hắn giật mình nói: "Ngươi nói bậy gì đó? Có phải uống say rồi?"
Cơ Chiêu nghĩ thầm, cảm giác này cũng không khác uống say. Chóng mặt lâng lâng. Trong lòng nghĩ đến liền muốn, bật người đổi chỗ với người trước mắt liền hành động.
Ngô Tiểu Tráng lúc này mới hậu tri hậu giác sờ môi, có chút xấu hổ nói: "Ngươi vừa... Hôn ta làm gì a?"
Cơ Chiêu nghĩ thầm, người này còn có thể ngốc hơn mộ chút nữa không? Ngoài miệng hỏi ngược lại: "Còn ngươi? Ta hôn ngươi, ngươi thế nào không né, còn ôm ta, một điểm phản kháng cũng không có."
Ngô Tiểu Tráng chột dạ nói: "Ngươi là bằng hữu ta nha, ta né cái gì..."
" Phải không?" Cơ Chiêu nhìn thẳng vào mắt Ngô Tiểu Tráng: "Bằng hữu có thể tùy tiện ôm, hôn vào môi sao?"
Ngô Tiểu Tráng cả khuôn mặt bị y nói đến đỏ bừng, lui về sau, phát hiện tay Cơ Chiêu ôm hắn gắt gao, một chút đường lui cũng không có.
Rõ ràng chủ động hôn là y, vì sao y vẫn thẳng thắn hùng hôn hỏi ta vấn đề thẹn thùng như thế a! Ngô Tiểu Tráng đỏ mặt nghĩ.
"Tiểu Tráng" Cơ Chiêu ôn nhu nói: "Lúc ta hôn ngươi, ngươi đáp lại ta?"
Ngô Tiểu Tráng một bộ muốn khóc: "Ngươi đừng hỏi, cũng đừng nhìn ta như vậy, được không? Ngươi như vậy khiến ta có chút..." Hắn suy nghĩ một chút, không tìm được từ để biểu đạt, lại thập phần tái nhợt vô lực hình dung: "Có chút choáng."
Cơ Chiêu nghĩ thầm, đối với người như Ngô Tiểu Tráng, quanh co lòng vòng chính là nói không được cái gì. Liền ôm chặt hơn, nhìn vào mắt Ngô Tiểu Tráng: "Ngô Tiểu Tráng, ngươi thích ta sao?"
Ngô Tiểu Tráng không chút do dự gật đầu thừa nhận: "Thích a."
Cơ Chiêu lại hỏi: "Là loại thích mà muốn hôn ta, ôm ta sao?"
Ngô Tiểu Tráng đầu nhanh chóng bốc khói, cứng cổ nói không ra lời.
Cơ Chiêu buồn cười nghĩ, tên ngốc nghếch này lại còn có thời gian xấu hổ. Hắn thay đổi cách hỏi: "Vậy ngươi cùng ta hôn nhau thoải mái sao? Còn muốn hôn thêm một cái không?"
Ngô Tiểu Tráng bị Cơ Chiêu hỏi vấn đề không biết xấu hổ như vậy khiến cho chân tay luống cuống. Hắn không dám nhìn mặt Cơ Chiêu, nhưng vẫn rũ mắt, thập phần thành thực nói: "Thoải...Thoải mái. Còn muốn"
Cơ Chiêu nín cười, nắm chặt tay cầm ngọc bội của Ngô Tiểu Tráng, như dỗ tiểu hài tử mở miệng: "Vậy người lấy ngọc bội này, ta lại cùng ngươi hôn một cái, được không?"
Giọng Cơ Chiêu trầm thấp quá mức dụ người, Ngô Tiểu Tráng mơ hồ thu ngọc bội, cũng không phản ứng giao dịch như vậy có gì không đúng. Hắn gật đầu, khàn giọng nói: "Được"
Cơ Chiêu lại hôn Ngô Tiểu Tráng lần nữa. Hôn xong y nhìn Ngô Tiểu Tráng gò má phiếm hồng, thần sắc mê man, lại cảm thụ cảm thụ được ở chỗ tối người kia xác thực đã đi, mới hoàn toàn yên lòng.
Ngô Tiểu Tráng lúc này phát hiện, cái thứ cứng rắn chỉa vào hắn, căn bản không phải ngọc bội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất