Thiếu Thông Minh Và Tướng Quân Của Hắn
Chương 8
Lưu Trúc cung liền hiểurõ: một tên lính quèn nếu quen được một tướng quân sẽ nổi lên tâm tình muốntrèo cao. Nếu Cơ Chiêu thầm muốn tìm một việc vui, vậy cũng không cần cho việcvui này biết quá nhiều.
****
Đường trở về cũng không vì việc tướng quân bị thương mà trì hoãn.
Cơ Chiêu nửa nằm ở trên xe ngựa, sai khiến Lưu Trúc Cung: "Giúp ta chuyển lời tới Ngô Tiểu Tráng, nói ta đã khá hơn rồi, muộn một chút sẽ tới cạnh phòng bếp tìm hắn, nói hắn không cần lo lắng. Lại thay ta xem một chút, khí sắc hắn đã đỡ hơn chưa lại hỏi hắn độc đã trừ sạch chưa?"
Lưu Trúc Cung kinh ngạc nói: "Ngươi nếu muốn thấy hắn, truyền hắn sang đây cũng được, còn cần ta làm người trung gian."
Cơ Chiêu cau mày nói: "Ngươi không có cùng hắn tiếp xúc, cho nên không hiểu tính tình của hắn. Ngô Tiểu Tráng nếu biết rằng ta là tướng quân, chỉ sợ cũng sẽ không đối với ta như trước." Sợ là lại cuối đầu nửa ngày cũng không dám nhìn mình. Như vậy thật không có ý nghĩa gì.
Lưu Trúc cung liền hiểu rõ: một tên lính quèn nếu quen được một tướng quân sẽ nổi lên tâm tình muốn trèo cao. Nếu Cơ Chiêu thầm muốn tìm một việc vui, vậy cũng không cần cho việc vui này biết quá nhiều. Vì vậy hắn gật đầu: "Được"
*Trúc Cung đại ca, huynh thật ra không hiểu gì hết:)
*
Tối hôm đó, quân đội cũng đã đi được nửa đường.
Cơ Chiêu đã có thể đi đứng như thường, hắn như trước đây mặc trang phục binh lính, đi tới trướng của bếp núc binh, liền thấy ở cửa trướng một người đang đứng lẻ loi.
Ngô Tiểu Tráng thấy Cơ Chiêu, rón ra rón rén đi tới, nhẹ giọng nói: "Mọi người trong lều đi một ngày đường, đều ngủ hết rồi!"
Binh sĩ bình thường, rất nhiều người cùng ngủ trong một trướng, trên mặt đất tùy tiện trải một chiếc chiếu liền ngủ.
Cơ Chiêu hỏi: "Bọn họ không phải có an bài cho ngươi trướng riêng sao? Thế nhưng ta nghe nói ngươi vẫn còn ngủ ở đây."
Ngô Tiểu Tráng vừa lấy đồ từ trong người ra vừa nói: "Có a, khoản thời gian lúc ta hôn mê họ cho ta ngủ trong một liều đặc biệt tốt, còn có đệm lót nữa! Ngủ rất thoải mái! Thế nhưng lúc ta khỏe lại rồi, khẳng định không thể tiếp tục ở đó."
Cơ Chiêu nhìn món đồ trong tay Ngô Tiểu Tráng, nhìn không rõ: "Ngươi lấy cái gì ra vậy?"
Ngô Tiểu Tráng ngượng ngùng cười cười, sau đó đem đồ bỏ vào trong tay Cơ Chiêu: "Cầm đi"
Cơ Chiêu lúc này mới lúc này mới phát hiện, là một đôi..giày đệm.
"Rất mềm." Ngô Tiểu Tráng nói: "Là trước khi tới đây, bà bà may cho ta. Bà lo lắng ta hành quân vất vả, làm giày đệm cho ta. Thế nhưng ta chưa có dùng qua."
Cơ Chiêu nhìn hắn, ôn nhu hỏi: "Cho ta?"
Ngô Tiểu Tráng gật đầu: "Ừa. Ngươi bị thương nặng như vậy, còn chưa khỏe hoàn toàn đi, đường trở về sẽ rất mệt a. Ta không có biện pháp giúp ngươi cái gì, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến giày đệm, liền cho ngươi, ngươi xem một chút có nhỏ quá hay không, ta cũng biết chút may vá, nếu như quá nhỏ, ta có thể sửa thành lớn một chút..."
Cơ Chiêu cầm trong tay đôi giày mộc mạc nhưng lại thập phần thoải mái, nhìn Ngô Tiểu Tráng ánh mắt trong suốt mong đợi, ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Ngô Tiểu Tráng, ngươi vì sao đối với ta tốt như vậy?"
Ngô Tiểu Tráng như là bị vấn đề của hắn đánh ngã, ngơ ngác suy nghĩ thật lâu suy nghĩ thật lâu: "Bởi vì, bởi vì..."
" Bởi vì ngươi đẹp trai." (=))) Ngô Tiểu Tráng nhìn mặt Cơ Chiêu, ngu ngơ nói.
Cơ Chiêu nhìn Ngô Tiểu Tráng, nhịn không được cười ra tiếng.
"Đúng, chính là dáng vẻ này" Ngô Tiểu Tráng tiểu tâm dực dực nhìn Cơ Chiêu, trong bóng tối, khuôn mặt Cơ Chiêu dường như phảng phất khắc ở trong lòng hắn, một chút hình dạng mơ hồ đều có thể ở trong lòng hắn hiển hiện ra toàn bộ. Ngô Tiểu Tráng nói: "Cười rộ lên càng đẹp mắt. Ngươi..Ngươi phải cười nhiều một chút."
Cơ Chiêu còn chưa kịp nói, Ngô Tiểu Tráng lại có chút xấu hổ nhẹ nhàng gãi gãi gò má của mình: "Thương thế của ngươi tốt hơn chưa? Vẫn không thể đến xem ngươi, cũng không biết cụ thể thế nào..."
Lúc này hai ngươi đã cách quân doanh có chút xa, Cơ Chiêu dựa lưng vào một thân cây, nhìn Ngô Tiểu Tráng, cố ý đùa giỡn lưu manh nói: "Ta có chút mệt, không bằng tự ngươi cở y phục ra xem, xem xem vết thương của ta đến tột cùng thế nào?"
*Bớ chú cảnh sát ở đây có lưu manh
Chương thứ 2 của hômnay nhe <3
****
Đường trở về cũng không vì việc tướng quân bị thương mà trì hoãn.
Cơ Chiêu nửa nằm ở trên xe ngựa, sai khiến Lưu Trúc Cung: "Giúp ta chuyển lời tới Ngô Tiểu Tráng, nói ta đã khá hơn rồi, muộn một chút sẽ tới cạnh phòng bếp tìm hắn, nói hắn không cần lo lắng. Lại thay ta xem một chút, khí sắc hắn đã đỡ hơn chưa lại hỏi hắn độc đã trừ sạch chưa?"
Lưu Trúc Cung kinh ngạc nói: "Ngươi nếu muốn thấy hắn, truyền hắn sang đây cũng được, còn cần ta làm người trung gian."
Cơ Chiêu cau mày nói: "Ngươi không có cùng hắn tiếp xúc, cho nên không hiểu tính tình của hắn. Ngô Tiểu Tráng nếu biết rằng ta là tướng quân, chỉ sợ cũng sẽ không đối với ta như trước." Sợ là lại cuối đầu nửa ngày cũng không dám nhìn mình. Như vậy thật không có ý nghĩa gì.
Lưu Trúc cung liền hiểu rõ: một tên lính quèn nếu quen được một tướng quân sẽ nổi lên tâm tình muốn trèo cao. Nếu Cơ Chiêu thầm muốn tìm một việc vui, vậy cũng không cần cho việc vui này biết quá nhiều. Vì vậy hắn gật đầu: "Được"
*Trúc Cung đại ca, huynh thật ra không hiểu gì hết:)
*
Tối hôm đó, quân đội cũng đã đi được nửa đường.
Cơ Chiêu đã có thể đi đứng như thường, hắn như trước đây mặc trang phục binh lính, đi tới trướng của bếp núc binh, liền thấy ở cửa trướng một người đang đứng lẻ loi.
Ngô Tiểu Tráng thấy Cơ Chiêu, rón ra rón rén đi tới, nhẹ giọng nói: "Mọi người trong lều đi một ngày đường, đều ngủ hết rồi!"
Binh sĩ bình thường, rất nhiều người cùng ngủ trong một trướng, trên mặt đất tùy tiện trải một chiếc chiếu liền ngủ.
Cơ Chiêu hỏi: "Bọn họ không phải có an bài cho ngươi trướng riêng sao? Thế nhưng ta nghe nói ngươi vẫn còn ngủ ở đây."
Ngô Tiểu Tráng vừa lấy đồ từ trong người ra vừa nói: "Có a, khoản thời gian lúc ta hôn mê họ cho ta ngủ trong một liều đặc biệt tốt, còn có đệm lót nữa! Ngủ rất thoải mái! Thế nhưng lúc ta khỏe lại rồi, khẳng định không thể tiếp tục ở đó."
Cơ Chiêu nhìn món đồ trong tay Ngô Tiểu Tráng, nhìn không rõ: "Ngươi lấy cái gì ra vậy?"
Ngô Tiểu Tráng ngượng ngùng cười cười, sau đó đem đồ bỏ vào trong tay Cơ Chiêu: "Cầm đi"
Cơ Chiêu lúc này mới lúc này mới phát hiện, là một đôi..giày đệm.
"Rất mềm." Ngô Tiểu Tráng nói: "Là trước khi tới đây, bà bà may cho ta. Bà lo lắng ta hành quân vất vả, làm giày đệm cho ta. Thế nhưng ta chưa có dùng qua."
Cơ Chiêu nhìn hắn, ôn nhu hỏi: "Cho ta?"
Ngô Tiểu Tráng gật đầu: "Ừa. Ngươi bị thương nặng như vậy, còn chưa khỏe hoàn toàn đi, đường trở về sẽ rất mệt a. Ta không có biện pháp giúp ngươi cái gì, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến giày đệm, liền cho ngươi, ngươi xem một chút có nhỏ quá hay không, ta cũng biết chút may vá, nếu như quá nhỏ, ta có thể sửa thành lớn một chút..."
Cơ Chiêu cầm trong tay đôi giày mộc mạc nhưng lại thập phần thoải mái, nhìn Ngô Tiểu Tráng ánh mắt trong suốt mong đợi, ma xui quỷ khiến mở miệng nói: "Ngô Tiểu Tráng, ngươi vì sao đối với ta tốt như vậy?"
Ngô Tiểu Tráng như là bị vấn đề của hắn đánh ngã, ngơ ngác suy nghĩ thật lâu suy nghĩ thật lâu: "Bởi vì, bởi vì..."
" Bởi vì ngươi đẹp trai." (=))) Ngô Tiểu Tráng nhìn mặt Cơ Chiêu, ngu ngơ nói.
Cơ Chiêu nhìn Ngô Tiểu Tráng, nhịn không được cười ra tiếng.
"Đúng, chính là dáng vẻ này" Ngô Tiểu Tráng tiểu tâm dực dực nhìn Cơ Chiêu, trong bóng tối, khuôn mặt Cơ Chiêu dường như phảng phất khắc ở trong lòng hắn, một chút hình dạng mơ hồ đều có thể ở trong lòng hắn hiển hiện ra toàn bộ. Ngô Tiểu Tráng nói: "Cười rộ lên càng đẹp mắt. Ngươi..Ngươi phải cười nhiều một chút."
Cơ Chiêu còn chưa kịp nói, Ngô Tiểu Tráng lại có chút xấu hổ nhẹ nhàng gãi gãi gò má của mình: "Thương thế của ngươi tốt hơn chưa? Vẫn không thể đến xem ngươi, cũng không biết cụ thể thế nào..."
Lúc này hai ngươi đã cách quân doanh có chút xa, Cơ Chiêu dựa lưng vào một thân cây, nhìn Ngô Tiểu Tráng, cố ý đùa giỡn lưu manh nói: "Ta có chút mệt, không bằng tự ngươi cở y phục ra xem, xem xem vết thương của ta đến tột cùng thế nào?"
*Bớ chú cảnh sát ở đây có lưu manh
Chương thứ 2 của hômnay nhe <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất