Chương 28: Khúc nhạc dạo Tràng Tu La (H)
Editor: Thơ Thơ
Anh cúi đầu, ngậm một cái trên ngực trái Chương Diệc nhô ra. Hạ thân va chạm cũng trì hoãn, như có như không cắm vào ở bên trong anh. Toàn thân Chương Diệc nóng đến lợi hại, nụ hoa nho nhỏ bị Chu Dĩ Nam cắn đến đỏ bừng, người kia thậm chí duỗi ra đầu lưỡi liếm láp nụ hoa nhỏ nhắn, cảm giác tê dại khác thường truyền khắp toàn thân, để Chương Diệc không tự chủ ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra rên rỉ ngọt ngào.
Chu Dĩ Nam chơi đủ rồi nụ hoa bên trái của anh, lại dùng tay đùa bỡn hạt nhũ bên phải của anh. Ngón tay của anh co dãn rất tốt bên trong da thịt, ác liệt mà châm lửa trên thân người đàn ông. Dưới thân Alpha vai rộng eo hẹp, cơ ngực và cơ bụng hơi nhô lên, đường nét trôi chảy mà gọn gàng. Mỗi lần Chu Dĩ Nam dùng sức đỉnh tiến vào thân thể anh, bụng dưới anh đều sẽ căng thẳng, đường viền cơ bắp càng ngày càng rõ ràng.
"Nhanh chút... Ưm... Anh Dĩ Nam..."
Bất mãn với Chu Dĩ Nam không nóng không lạnh rung động, Chương Diệc nhíu lông mày lên, vô ý thức hé miệng, dùng đầu lưỡi đỏ sẫm liếm láp bờ môi khô ráo. Chu Dĩ Nam nhìn thấy ánh mắt anh mơ hồ mà ướt át, không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng ở trong lòng, liền kết hợp tư thế ôm lấy eo Chương Diệc, làm cho anh ngồi vào trên đùi mình.
"Tiểu Diệc, anh mệt mỏi. Chính em động có được hay không?" Anh cắn lỗ tai Chương Diệc, khí vị tín tức tố trên người mang theo cám dỗ nồng nặc.
Đột nhiên chuyển biến tư thế để Chương Diệc hoảng hốt vài giây, lúc phục hồi tinh thần lại chỉ cảm thấy côn th*t chọc vào trong cơ thể một cái cực kỳ xảo quyệt. Anh ôm lưng Chu Dĩ Nam, gương mặt tuấn tú cơ hồ vùi vào trong ngực thanh niên, Chu Dĩ Nam chỉ nghe được một tiếng trầm thấp: Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Được."
Khóe miệng Chu Dĩ Nam vung lên, anh nhấc mặt Chương Diệc lên, dùng sức hôn lên đôi môi mềm mại kia, hấp thu nước bọt thơm ngọt trong miệng anh. Chương Diệc bị động mà thừa nhận anh hôn môi, đồng thời bắt đầu biểu tình biệt nữu mà lay động phần eo. Hai tay anh chống trên đất, nhấc lên eo, để côn th*t thô to chậm rãi thoát ly miệng huyệt, sau đó chậm rãi ngồi xuống quy đầu tráng kiện hồng nộn. Sau nhiều lần luyện tập, động tác của anh bắt đầu thay đổi đến thành thạo điêu luyện, vòng eo lay động độ cong không lớn, lại mỗi khi có thể làm cho cái nóng rực kia chọc vào nơi anh cần an ủi nhất.
"Ừm... Ha a..."
Dưới ánh trăng bàng bạc, toàn thân người đàn ông trần trụi anh tuấn ngẩng cổ lên, ngồi ở trên thân một người đàn ông khác tuấn tú xuất trần giãy dụa eo gầy cứng cáp. Trán của anh sớm đã ướt đẫm, trên lồng ngực màu lúa mạch cũng lấm tấm mồ hôi mỏng manh, như thoa một tầng mật ong bóng loáng dụ người. Chu Dĩ Nam nắm vòng eo dẻo dai của Chương Diệc, say mê không thôi liếm láp da thịt sau gáy của anh, nơi đó khí vị tín tức tố nồng nặc nhất, ngào ngạt hương cây oải hương hòa lẫn hương cam quýt mát lạnh, khiến người ta giống như đặt mình ở ruộng hoa ngày mùa hè.
Khoái cảm không ngừng tích lũy, dần dần đẩy anh đến tuyệt đỉnh cao. Chương Diệc đung đưa thân tê dại không thôi, lần lượt dùng miệng huyệt mềm mại ướt át bao lấy cái kia thô cứng, hậu huyệt chảy ra d*m thủy đã sớm đem nơi hai người kết hợp làm cho khắp nơi bừa bộn, dục vọng phía trước anh càng không gián đoạn mà phun ra chất lỏng nửa trong suốt. Thời khắc sắp xảy ra cao trào, Chu Dĩ Nam đột nhiên bóp lấy eo anh, lúc ở thân anh chìm xuống tầng tầng đỉnh lên trên, gậy th*t cứng rắn thô bạo mà nghiền ép lên huyệt tâm non mềm. Khoái cảm tiêu hồn thực cốt để Chương Diệc kêu một tiếng, tính khí cụ phun ra một cỗ bạch trọc, hậu huyệt gắt gao xoắn lấy côn th*t ở trong cơ thể Chu Dĩ Nam đột nhiên nhảy động. Chu Dĩ Nam thâm trầm ngắt lấy mông của anh, tính khí cụ lại đi bên trong nơi sâu xa thịt mềm đụng phải hai lần, cuối cùng mới đưa tinh dịch ấm áp vào trong cơ thể Chương Diệc. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Anh Nam... Mạnh thật..." tinh dịch Alpha rất lớn mà trấn an trong cơ thể anh gây rối, Chương Diệc thoả mãn mà ngã vào bả vai Chu Dĩ Nam, thở ra hơi thở nóng bỏng. Tính khí cụ Chu Dĩ Nam nữa mềm vẫn chôn ở trong cơ thể anh ấm áp, một tay anh ôm Chương Diệc, gặm cắn đường nét cằm anh kiên nghị, một cái tay khác không an phận mà ở phía sau anh tìm tòi, ngón tay dài nhọn xẹt qua mông thịt trơn trợt, tiến vào chỗ hai người kết hợp.
"phía dưới em thật ẩm ướt..." Chu Dĩ Nam mò ra vành tai Chương Diệc đỏ chót mềm mại, ghé vào lỗ tai anh nói.
"Ừm..." Huyệt thịt ngon như bị triệt để làm hư, Chương Diệc bị anh mò hậu huyệt liền nổi lên ngứa, anh lấy lòng mút vào côn th*t khảm ở trong người, tiếng nói khàn khàn, "Còn không phải là anh làm... "
"phải." Chu Dĩ Nam khẽ cười một tiếng, anh lè lưỡi liếm liếm trên chóp mũi Chương Diệc, ám chỉ mà ưỡn eo, "Dược hiệu còn không có quá?"
Anh như vừa đề tỉnh, ngược lại là để Chương Diệc nhớ tới thân thể Chu Dĩ Nam đang thời kỳ khôi phục, không thể gánh vác chuyện kịch liệt như vậy. Anh cảm thấy ảo não mà đứng lên từ trên người anh, tự trách nói, "Anh Nam, em phải trở về thôi."
Chu Dĩ Nam cau mày đứng lên, từ phía sau ôm Chương Diệc không biết làm sao, có mấy phần tức giận nói, "em muốn dáng vẻ ấy ra cửa sao? Hả?" Tay rơi xuống giữa khe mông Chương Diệc, bất mãn mà xoa tiểu huyệt tràn ra dâm dịch.
"Có thể thân thể của anh..."
"anh nói không có chuyện gì là không có chuyện gì." Chu Dĩ Nam cúi đầu cắn một cái ở trên bả vai anh, lại dùng khăn tắm bao lấy hạ thân cho anh, "Nơi này lạnh, chúng ta trở về phòng... Tiếp tục."
**
Lúc này, bệnh viện hàng đầu Quân khu.
Trong trực đêm Bùi Tịch có chút tâm thần không yên, anh vô số lần mở ra danh sách truyền tin trên đồng hồ, nhưng mà lúc ngón tay hoa đến cái tên quen thuộc kia lại mất đi dũng khí đi xuống. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chuyện ngày đó, muốn giải thích làm sao với Chương Diệc? Cái hôn kia, Chương Diệc cần phải nhận ra được đi, dù sao mặt sau bầu không khí hai người lúng túng như vậy. Anh có nên chủ động đi theo tới cửa Chương Diệc nói rõ ràng hay không... Vạn nhất tên kia đối với mình một chút ý tứ đều không có, chính mình chủ động dán lên chẳng phải là rất mất mặt...
Lúc Bùi Tịch buồn bực xé bản ghi chép nhanh hơn, máy truyền tin bỗng nhiên lách tách vang lên hai tiếng, thấy là dãy số nghiên cứu, nhất thời hai con mắt anh ngưng lại.
"Chủ nhiệm, kháng phóng xạ huyết thanh A7 đã thí nghiệm trên cơ thể động vật thành công. Anh muốn đi qua xem dữ liệu không?"
Bùi Tịch liền vội vàng đứng lên mặt quần áo, "Tôi lập tức tới ngay, không muốn quan màn hình."
Phòng nghiên cứu phóng xạ vũ trụ ở tầng cao nhất bệnh viện, bên trong chỉ có một bác sĩ Beta tuổi trẻ mang theo hai nghiên cứu sinh bận rộn trước máy vi tính. Bùi Tịch đi vào lập tức đi tới trước đài chủ khống, sắc mặt lo lắng nói, "Điều dữ liệu đi ra cho tôi nhìn một chút."
Bác sĩ Beta tuổi trẻ lấy tay nhúc nhích ở trên màn ảnh một chút, Bùi Tịch nhìn chằm chằm nổi biểu và số liệu trên màn ảnh, lông mày hơi thu lại, "Các cậu làm rất khá. Lần trước tôi để cho các cậu mô phỏng sơ đồ gợn sóng tín tức tố cũng hoàn thành sao?"
"Đúng, chủ nhiệm. Anh xem ——" một nghiên cứu sinh đem sơ đồ trong máy vi tính mình cắt qua, để Bùi Tịch có thể nhìn thấy rõ ràng mặt trên đường vòng cung gợn sóng màu đỏ, "Nếu như thân thể cảm hoá X phúc xạ vượt quá một tháng, không chỉ có tín tức tố sẽ chịu ảnh hưởng, càng có thể sản sinh tuyến thể nhiễu sóng. Mà loại nhiễu sóng này sẽ phá hoại hệ thống miễn dịch thân thể nghiêm trọng..."
Bùi Tịch nghe xong nghiên cứu sinh kia nói, nhíu mày đến không thể tái khẩn. Xem ra phải nhanh một chút đánh châm huyết thanh này cho Chương Diệc mới được. Anh lấy một ống huyết thanh cất vào trong túi, dặn ba người kia tiếp tục nghiên cứu, lại xin nghỉ với viện trưởng, vừa ra khỏi bệnh viện liền mở xe huyền phù chạy đi Chương trạch nhanh như chớp.
Nhưng mà Chương Diệc cũng không ở nhà, người máy quản gia cũng không biết anh đi nơi nào. Bất đắc dĩ, Bùi Tịch đành phải bấm dãy số Tô Nhiên.
"cậu nói cái gì, anh ta ở nhà Chu Dĩ Nam hả?" Bùi Tịch cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói ra tên Chu Dĩ Nam, anh thấy bên ngoài sắc trời tối đen, ánh mắt sâu thẳm, "cậu biết nhà anh ta ở đâu không?"
Anh cúi đầu, ngậm một cái trên ngực trái Chương Diệc nhô ra. Hạ thân va chạm cũng trì hoãn, như có như không cắm vào ở bên trong anh. Toàn thân Chương Diệc nóng đến lợi hại, nụ hoa nho nhỏ bị Chu Dĩ Nam cắn đến đỏ bừng, người kia thậm chí duỗi ra đầu lưỡi liếm láp nụ hoa nhỏ nhắn, cảm giác tê dại khác thường truyền khắp toàn thân, để Chương Diệc không tự chủ ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra rên rỉ ngọt ngào.
Chu Dĩ Nam chơi đủ rồi nụ hoa bên trái của anh, lại dùng tay đùa bỡn hạt nhũ bên phải của anh. Ngón tay của anh co dãn rất tốt bên trong da thịt, ác liệt mà châm lửa trên thân người đàn ông. Dưới thân Alpha vai rộng eo hẹp, cơ ngực và cơ bụng hơi nhô lên, đường nét trôi chảy mà gọn gàng. Mỗi lần Chu Dĩ Nam dùng sức đỉnh tiến vào thân thể anh, bụng dưới anh đều sẽ căng thẳng, đường viền cơ bắp càng ngày càng rõ ràng.
"Nhanh chút... Ưm... Anh Dĩ Nam..."
Bất mãn với Chu Dĩ Nam không nóng không lạnh rung động, Chương Diệc nhíu lông mày lên, vô ý thức hé miệng, dùng đầu lưỡi đỏ sẫm liếm láp bờ môi khô ráo. Chu Dĩ Nam nhìn thấy ánh mắt anh mơ hồ mà ướt át, không khỏi khẽ nguyền rủa một tiếng ở trong lòng, liền kết hợp tư thế ôm lấy eo Chương Diệc, làm cho anh ngồi vào trên đùi mình.
"Tiểu Diệc, anh mệt mỏi. Chính em động có được hay không?" Anh cắn lỗ tai Chương Diệc, khí vị tín tức tố trên người mang theo cám dỗ nồng nặc.
Đột nhiên chuyển biến tư thế để Chương Diệc hoảng hốt vài giây, lúc phục hồi tinh thần lại chỉ cảm thấy côn th*t chọc vào trong cơ thể một cái cực kỳ xảo quyệt. Anh ôm lưng Chu Dĩ Nam, gương mặt tuấn tú cơ hồ vùi vào trong ngực thanh niên, Chu Dĩ Nam chỉ nghe được một tiếng trầm thấp: Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Được."
Khóe miệng Chu Dĩ Nam vung lên, anh nhấc mặt Chương Diệc lên, dùng sức hôn lên đôi môi mềm mại kia, hấp thu nước bọt thơm ngọt trong miệng anh. Chương Diệc bị động mà thừa nhận anh hôn môi, đồng thời bắt đầu biểu tình biệt nữu mà lay động phần eo. Hai tay anh chống trên đất, nhấc lên eo, để côn th*t thô to chậm rãi thoát ly miệng huyệt, sau đó chậm rãi ngồi xuống quy đầu tráng kiện hồng nộn. Sau nhiều lần luyện tập, động tác của anh bắt đầu thay đổi đến thành thạo điêu luyện, vòng eo lay động độ cong không lớn, lại mỗi khi có thể làm cho cái nóng rực kia chọc vào nơi anh cần an ủi nhất.
"Ừm... Ha a..."
Dưới ánh trăng bàng bạc, toàn thân người đàn ông trần trụi anh tuấn ngẩng cổ lên, ngồi ở trên thân một người đàn ông khác tuấn tú xuất trần giãy dụa eo gầy cứng cáp. Trán của anh sớm đã ướt đẫm, trên lồng ngực màu lúa mạch cũng lấm tấm mồ hôi mỏng manh, như thoa một tầng mật ong bóng loáng dụ người. Chu Dĩ Nam nắm vòng eo dẻo dai của Chương Diệc, say mê không thôi liếm láp da thịt sau gáy của anh, nơi đó khí vị tín tức tố nồng nặc nhất, ngào ngạt hương cây oải hương hòa lẫn hương cam quýt mát lạnh, khiến người ta giống như đặt mình ở ruộng hoa ngày mùa hè.
Khoái cảm không ngừng tích lũy, dần dần đẩy anh đến tuyệt đỉnh cao. Chương Diệc đung đưa thân tê dại không thôi, lần lượt dùng miệng huyệt mềm mại ướt át bao lấy cái kia thô cứng, hậu huyệt chảy ra d*m thủy đã sớm đem nơi hai người kết hợp làm cho khắp nơi bừa bộn, dục vọng phía trước anh càng không gián đoạn mà phun ra chất lỏng nửa trong suốt. Thời khắc sắp xảy ra cao trào, Chu Dĩ Nam đột nhiên bóp lấy eo anh, lúc ở thân anh chìm xuống tầng tầng đỉnh lên trên, gậy th*t cứng rắn thô bạo mà nghiền ép lên huyệt tâm non mềm. Khoái cảm tiêu hồn thực cốt để Chương Diệc kêu một tiếng, tính khí cụ phun ra một cỗ bạch trọc, hậu huyệt gắt gao xoắn lấy côn th*t ở trong cơ thể Chu Dĩ Nam đột nhiên nhảy động. Chu Dĩ Nam thâm trầm ngắt lấy mông của anh, tính khí cụ lại đi bên trong nơi sâu xa thịt mềm đụng phải hai lần, cuối cùng mới đưa tinh dịch ấm áp vào trong cơ thể Chương Diệc. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Anh Nam... Mạnh thật..." tinh dịch Alpha rất lớn mà trấn an trong cơ thể anh gây rối, Chương Diệc thoả mãn mà ngã vào bả vai Chu Dĩ Nam, thở ra hơi thở nóng bỏng. Tính khí cụ Chu Dĩ Nam nữa mềm vẫn chôn ở trong cơ thể anh ấm áp, một tay anh ôm Chương Diệc, gặm cắn đường nét cằm anh kiên nghị, một cái tay khác không an phận mà ở phía sau anh tìm tòi, ngón tay dài nhọn xẹt qua mông thịt trơn trợt, tiến vào chỗ hai người kết hợp.
"phía dưới em thật ẩm ướt..." Chu Dĩ Nam mò ra vành tai Chương Diệc đỏ chót mềm mại, ghé vào lỗ tai anh nói.
"Ừm..." Huyệt thịt ngon như bị triệt để làm hư, Chương Diệc bị anh mò hậu huyệt liền nổi lên ngứa, anh lấy lòng mút vào côn th*t khảm ở trong người, tiếng nói khàn khàn, "Còn không phải là anh làm... "
"phải." Chu Dĩ Nam khẽ cười một tiếng, anh lè lưỡi liếm liếm trên chóp mũi Chương Diệc, ám chỉ mà ưỡn eo, "Dược hiệu còn không có quá?"
Anh như vừa đề tỉnh, ngược lại là để Chương Diệc nhớ tới thân thể Chu Dĩ Nam đang thời kỳ khôi phục, không thể gánh vác chuyện kịch liệt như vậy. Anh cảm thấy ảo não mà đứng lên từ trên người anh, tự trách nói, "Anh Nam, em phải trở về thôi."
Chu Dĩ Nam cau mày đứng lên, từ phía sau ôm Chương Diệc không biết làm sao, có mấy phần tức giận nói, "em muốn dáng vẻ ấy ra cửa sao? Hả?" Tay rơi xuống giữa khe mông Chương Diệc, bất mãn mà xoa tiểu huyệt tràn ra dâm dịch.
"Có thể thân thể của anh..."
"anh nói không có chuyện gì là không có chuyện gì." Chu Dĩ Nam cúi đầu cắn một cái ở trên bả vai anh, lại dùng khăn tắm bao lấy hạ thân cho anh, "Nơi này lạnh, chúng ta trở về phòng... Tiếp tục."
**
Lúc này, bệnh viện hàng đầu Quân khu.
Trong trực đêm Bùi Tịch có chút tâm thần không yên, anh vô số lần mở ra danh sách truyền tin trên đồng hồ, nhưng mà lúc ngón tay hoa đến cái tên quen thuộc kia lại mất đi dũng khí đi xuống. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chuyện ngày đó, muốn giải thích làm sao với Chương Diệc? Cái hôn kia, Chương Diệc cần phải nhận ra được đi, dù sao mặt sau bầu không khí hai người lúng túng như vậy. Anh có nên chủ động đi theo tới cửa Chương Diệc nói rõ ràng hay không... Vạn nhất tên kia đối với mình một chút ý tứ đều không có, chính mình chủ động dán lên chẳng phải là rất mất mặt...
Lúc Bùi Tịch buồn bực xé bản ghi chép nhanh hơn, máy truyền tin bỗng nhiên lách tách vang lên hai tiếng, thấy là dãy số nghiên cứu, nhất thời hai con mắt anh ngưng lại.
"Chủ nhiệm, kháng phóng xạ huyết thanh A7 đã thí nghiệm trên cơ thể động vật thành công. Anh muốn đi qua xem dữ liệu không?"
Bùi Tịch liền vội vàng đứng lên mặt quần áo, "Tôi lập tức tới ngay, không muốn quan màn hình."
Phòng nghiên cứu phóng xạ vũ trụ ở tầng cao nhất bệnh viện, bên trong chỉ có một bác sĩ Beta tuổi trẻ mang theo hai nghiên cứu sinh bận rộn trước máy vi tính. Bùi Tịch đi vào lập tức đi tới trước đài chủ khống, sắc mặt lo lắng nói, "Điều dữ liệu đi ra cho tôi nhìn một chút."
Bác sĩ Beta tuổi trẻ lấy tay nhúc nhích ở trên màn ảnh một chút, Bùi Tịch nhìn chằm chằm nổi biểu và số liệu trên màn ảnh, lông mày hơi thu lại, "Các cậu làm rất khá. Lần trước tôi để cho các cậu mô phỏng sơ đồ gợn sóng tín tức tố cũng hoàn thành sao?"
"Đúng, chủ nhiệm. Anh xem ——" một nghiên cứu sinh đem sơ đồ trong máy vi tính mình cắt qua, để Bùi Tịch có thể nhìn thấy rõ ràng mặt trên đường vòng cung gợn sóng màu đỏ, "Nếu như thân thể cảm hoá X phúc xạ vượt quá một tháng, không chỉ có tín tức tố sẽ chịu ảnh hưởng, càng có thể sản sinh tuyến thể nhiễu sóng. Mà loại nhiễu sóng này sẽ phá hoại hệ thống miễn dịch thân thể nghiêm trọng..."
Bùi Tịch nghe xong nghiên cứu sinh kia nói, nhíu mày đến không thể tái khẩn. Xem ra phải nhanh một chút đánh châm huyết thanh này cho Chương Diệc mới được. Anh lấy một ống huyết thanh cất vào trong túi, dặn ba người kia tiếp tục nghiên cứu, lại xin nghỉ với viện trưởng, vừa ra khỏi bệnh viện liền mở xe huyền phù chạy đi Chương trạch nhanh như chớp.
Nhưng mà Chương Diệc cũng không ở nhà, người máy quản gia cũng không biết anh đi nơi nào. Bất đắc dĩ, Bùi Tịch đành phải bấm dãy số Tô Nhiên.
"cậu nói cái gì, anh ta ở nhà Chu Dĩ Nam hả?" Bùi Tịch cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói ra tên Chu Dĩ Nam, anh thấy bên ngoài sắc trời tối đen, ánh mắt sâu thẳm, "cậu biết nhà anh ta ở đâu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất