Chương 32: Tranh đoạt
Editor: Thơ Thơ
Đêm dài trôi qua, phía Đông mơ hồ lộ ra màu sắc trắng.
Bùi Tịch rải tinh dịch ấm áp vào nơi sâu xa thân thể của người đàn ông một lần cuối cùng, liền giống như thoát lực ngã vào trên người Chương Diệc. Thân thể hai người ẩm ướt mồ hôi dính chặt vào nhau, khiến người cực kỳ run rẩy qua cao trào, nhưng mà trầm mặc lâu dài.
Trong không khí lưu lại khí tức tình dục, Chương Diệc nhẹ nhàng thở hổn hển, anh thấy Bùi Tịch nằm trên ngực anh, dục vọng người kia mềm nhũn vẫn chôn ở trong thân thể anh như cũ, thân thể của anh đè ở trên người rất nặng, tóc tai cũng cọ cho anh có chút ngứa. Bất quá Chương Diệc cũng không có đẩy thanh niên trên người ra, anh chỉ bất đắc dĩ thở dài ở đáy lòng.
Tối hôm qua Bùi Tịch không ngừng ép hỏi câu kia "anh sợ bản thân động tâm đối với tôi à" thật giống vẫn vang vọng ở bên tai, anh nhớ đến chính mình không có làm bất kỳ đáp lại nào, chỉ là mím môi không nói một lời, lông mày càng cau đến chặt chẽ. Sau đó Bùi Tịch cũng không hỏi nữa, mà là cắn ở trên người anh cho hả giận, ngắt lấy eo anh điên cuồng đỉnh lộng anh. Tình ái kịch liệt mà cuồng bạo để Chương Diệc không rảnh quan tâm chuyện khác, lý trí bị vứt bỏ, thân thể rơi vào vực sâu tình dục, cuối cùng thậm chí chủ động đem chân mở càng lớn, phóng đãng mà đón ý nói hùa Bùi Tịch tiến vào.
Song khi dục vọng kết thúc, lý trí thức tỉnh, vấn đề nên đối mặt vẫn là đao nhọn vắt ngang ở giữa hai người.
Qua rất lâu, Bùi Tịch mới chống đỡ thân thể, anh chậm rãi rút tính khí cụ bản thân ra, liền lấy giấy ướt ở đầu giường xoa xoa hạ thân Chương Diệc vô cùng chật vật. Hai chân Chương Diệc đã chết lặng, hậu huyệt chua phồng không thôi, mà dị thường mẫn cảm, cho dù bị giấy ăn cẩn thận lau qua, đều sẽ để thân thể của anh hơi run rẩy.
Bùi Tịch nhìn miệng huyệt sưng tấy, rũ mắt xuống, nói xin lỗi, "Xin lỗi."
Chương Diệc không có nhìn anh, anh miễn cưỡng duỗi thẳng hai chân, khép lại, lại xả qua một bên chăn che khuất thân thể của mình, tự giận mình nói, "Tôi mệt mỏi, ngủ." Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Trước tiên gột rửa đi." Bùi Tịch bị bệnh khiết phích tự nhiên không nhịn được trạng thái ngủ tàn tạ này.
Chương Diệc nhắm mắt lại, không để ý đến anh. Anh xác thực rất mệt mỏi, từ trong tới ngoài, từ thân đến tâm. Bây giờ anh chỉ muốn như đà điểu châu phi vùi đầu vào bên trong cát, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không nhìn.
Bùi Tịch không có miễn cưỡng anh, anh tùy tiện sửa lại chính mình một chút, mặc quần áo tử tế xuống giường, liền lấy ra thuốc huyết thanh bên trong túi áo đặt ở đầu giường. Cuối cùng liếc mắt nhìn nửa mặt người đàn ông trên giường chôn ở bên trong gối, khóe miệng Bùi Tịch kéo ra một vệt cười khổ, quay người kéo cửa phòng ra.
Trên hành lang đứng một người. Quân trang màu xanh đen, dáng người gầy gò mà kiên cường, như là tùng bách xanh ngắt thẳng tắp bên trong ngày đông.
Lẽ nào anh một đêm không ngủ, liền đứng ở chỗ này nhìn cửa phòng kia?
Anh mắt Bùi Tịch đối diện cùng anh, mặt Chu Dĩ Nam không hề cảm xúc, mặt anh cũng không hề có cảm xúc.
"Huyết thanh tôi đã thả ở đầu giường, anh ta còn đang ngủ, chờ anh ta tỉnh rồi tiêm vào cho anh ta. Nếu như xuất hiện phản ứng bài xích lập tức liên hệ cho tôi."
Bùi Tịch giao phó xong, che kín áo khoác, chuẩn bị đi xuống dưới lầu.
"cậu yêu thích anh ta sao?" Phía sau truyền đến giọng nói người kia do dự.
Bước chân Bùi Tịch dừng một chút, anh tự giễu nhếch miệng.
"Yêu thích thì thế nào, ngược lại cũng không chiếm được."
**
Chương Diệc ngủ cũng không tốt, anh không ngừng nằm mơ, trong mộng anh bị bóng đen không nhìn thấy đuổi theo, anh mất mạng mà chạy rồi chạy, muốn chạy trốn bóng đen kia làm cho anh sợ hãi, nhưng mà bóng đen kia vẫn cứ đi theo phía sau anh, giống như bất cứ lúc nào đều phải đem anh nuốt chửng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đầu anh đầy mồ hôi bừng tỉnh từ trong ác mộng, liếc nhìn đồng hồ huyền phù trên tường, mới ý thức tới giờ khắc này đã là giữa trưa. Anh vội vã vén chăn lên xuống giường, thân thể không biết tới khi nào cẩn thận thanh lý qua, ra trải giường dưới thân và túi chữ nhật cũng đổi mới rồi, tầm mắt của anh chuyển qua đầu giường, nơi đó để đồng hồ màu đen ngày hôm qua mình quên ở phòng thay quần áo bể bơi, còn có một ống thuốc chích trong suốt.
Ngày hôm qua anh vẫn luôn quên hỏi Bùi Tịch, trễ như vậy, vì sao anh lại đột nhiên đến quý phủ của Chu Dĩ Nam. Nhìn nhãn mác trên ống thuốc chích kia, anh thật giống bỗng nhiên hiểu được điều gì.
Ngay khi Chương Diệc nhìn ống thuốc chích kia sững sờ, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Chu Dĩ Nam cầm trong tay một cái máy cứng nhắc, sắc mặt có chút lo lắng đi tới.
"Tiểu Diệc, vừa vặn em đã tỉnh, em cần thiết nhìn một chút tin tức ngân hà ngày hôm nay."
Tin tức ngân hà hả? Chẳng lẽ là liên bang đã xảy ra chuyện gì? Anh tiếp nhận cái máy trong tay Chu Dĩ Nam, thấy rõ nội dung dòng đầu ở bên trong tin, nhất thời sắc mặt trắng bạch.
"cơ quan báo chí ngân hà đưa tin, quốc vương liên bang bác lâm? Lancaster cưỡi hạm phi hành chuyên dụng kết thúc phỏng vấn, hạm phi hành trên đường trở lại thủ đô liên bang gặp phải thạch lưu không rõ va chạm, tổn hại nghiêm trọng. Trên hạm phi hành ngoại trừ quốc vương liên bang, còn có đệ nhất phu nhân, Bộ trưởng bộ tài chính, thành viên nội các, nhân viên phi hành đoàn các loại... Dĩ nhiên, đội cứu hộ vũ trụ liên bang đúng lúc đi cứu viện sau khi chuyện xảy ra, quốc vương liên bang cùng với nhân viên may mắn còn sống sót đã đưa đến phòng cấp cứu giải phẫu, nhưng mà tình huống không thể lạc quan..."
Cha của Alan gặp tai nạn trên không! Chương Diệc đi lính trong hạm đội vũ trụ nhiều năm như vậy, so với ai khác đều rõ ràng thạch lưu va chạm đối với hạm phi hành sẽ tạo thành nguy hại cực lớn. Chỉ là hạm phi hành tuyến hàng không phần lớn sớm phân tích quy hoạch qua, làm sao sẽ đột nhiên đụng tới thạch lưu chứ? Hơn nữa cấp bậc an toàn chuyên môn cùng hệ thống phòng ngự hạm phi hành của quốc vương liên bang càng cao cấp nhất, pháo ion đều oanh không ra vỏ ngoài, thạch lưu bình thường có thể để hạm phi hành tổn hại nghiêm trọng sao? Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc ngẩng đầu nhìn Chu Dĩ Nam, trên mặt người lộ ra biểu tình suy tư tương tự với anh.
"Tôi mới vừa nói cùng Chủ tịch Quốc hội, trung ương được tin tức cơ mật, Lancaster nhị thế căn bản không có khả năng còn sống, bây giờ cục diện chính trị liên bang rung chuyển, mấy người thừa kế vô cùng có khả năng gần đây phát động chính biến."
Lancaster nhị thế từng có ba người vợ, ba người vợ này liền phân biệt mỗi người sinh một con trai cho ông, ngoại trừ Alan che dấu thân phận, hai người khác đều là Alpha. Đại ca Alan là người thừa kế hợp pháp thứ nhất, chị hai là người thừa kế hợp pháp thứ hai, bất quá người tinh tường đều biết, hai người thừa kế này nhiều năm qua vẫn luôn bất hòa, các loại minh tranh ám đấu tầng tầng lớp lớp, nếu như đại ca Alan leo lên vị trí quốc vương, chị hai của anh sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Mà Alan ở trong đó nên làm gì?
Chương Diệc nôn nóng mở đồng hồ ra, hoa đến bên ngoài truyền tin tư nhân, màn hình lập tức nhảy ra mấy chục điện báo chưa tiếp thông, toàn bộ đều là tên Alan.
Đáng chết! Tối hôm qua anh thiết trí tiếng điện báo thành chế độ rung, đồng hồ quên ở phòng thay quần áo, căn bản không nghĩ tới liên bang xảy ra chuyện lớn như vậy. Anh nhanh chóng gọi lại, chỉ là bên kia vẫn là trạng thái không người nghe. Anh áy náy không biết như thế nào cho phải, nghĩ đến tối hôm qua chính mình ở trên giường cùng Bùi Tịch... Càng cảm thấy không mặt mũi đối mặt Alan.
"Đừng nóng vội, bây giờ thời cuộc liên bang rung chuyển, bây giờ cậu ta có rất nhiều chuyện phải xử lý, em liên lạc không được cũng rất bình thường." Chu Dĩ Nam ở bên giường an ủi anh.
Chương Diệc ân hận, anh muốn vén chăn lên xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, toàn thân mình trên dưới vẫn trống trơn, lập tức quẫn bách mà rút về trong chăn.
Chu Dĩ Nam từ bên trong tủ quần áo cầm một bộ quân phục mới tinh đi ra, phóng tới trên giường, nhẹ giọng nói, "Trước tiên mặc của anh đi, bộ này co dãn rất tốt, em mặc hẳn không có vấn đề."
"Nam ——" Chương Diệc vốn định theo thói quen gọi Anh Nam, xưng hô chưa ra khỏi miệng bỗng ý thức được không thích hợp, anh cũng đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa còn cùng Chu Dĩ Nam xảy ra loại quan hệ đó, dùng cái xưng hô này nữa, thật sự là biệt nữu đến cực điểm. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Dĩ Nam, cám ơn anh." Anh thấy đôi mắt Chu Dĩ Nam, chân thành nói.
Chu Dĩ Nam cười cười, cúi người xoa xoa trên tóc anh: "nói cảm tạ với anh làm cái gì. Mặc y phục vào, lên ăn cơm trưa đi."
"ống thuốc chích này là Bùi Tịch lưu lại sao?" tầm mắt Chương Diệc chuyển tới đầu giường.
Chu Dĩ Nam gật đầu, "Đây là bọn họ nghiên cứu ra huyết thanh kháng phóng xạ mới, Phải dùng .... Đối với bệnh của em"
Nhắc tới Bùi Tịch, sắc mặt hai người đều có chút phức tạp. Chương Diệc cúi đầu, lúc chuẩn bị đi lấy bộ quần áo kia, đồng hồ trên tay vang lên. Alan phát ra video thỉnh cầu đã đến, anh nhất thời kích động, không nghĩ nhiều liền ấn xuống nút tiếp thu.
"Diệc, vì sao bên trong phòng anh còn có một người?"
Đêm dài trôi qua, phía Đông mơ hồ lộ ra màu sắc trắng.
Bùi Tịch rải tinh dịch ấm áp vào nơi sâu xa thân thể của người đàn ông một lần cuối cùng, liền giống như thoát lực ngã vào trên người Chương Diệc. Thân thể hai người ẩm ướt mồ hôi dính chặt vào nhau, khiến người cực kỳ run rẩy qua cao trào, nhưng mà trầm mặc lâu dài.
Trong không khí lưu lại khí tức tình dục, Chương Diệc nhẹ nhàng thở hổn hển, anh thấy Bùi Tịch nằm trên ngực anh, dục vọng người kia mềm nhũn vẫn chôn ở trong thân thể anh như cũ, thân thể của anh đè ở trên người rất nặng, tóc tai cũng cọ cho anh có chút ngứa. Bất quá Chương Diệc cũng không có đẩy thanh niên trên người ra, anh chỉ bất đắc dĩ thở dài ở đáy lòng.
Tối hôm qua Bùi Tịch không ngừng ép hỏi câu kia "anh sợ bản thân động tâm đối với tôi à" thật giống vẫn vang vọng ở bên tai, anh nhớ đến chính mình không có làm bất kỳ đáp lại nào, chỉ là mím môi không nói một lời, lông mày càng cau đến chặt chẽ. Sau đó Bùi Tịch cũng không hỏi nữa, mà là cắn ở trên người anh cho hả giận, ngắt lấy eo anh điên cuồng đỉnh lộng anh. Tình ái kịch liệt mà cuồng bạo để Chương Diệc không rảnh quan tâm chuyện khác, lý trí bị vứt bỏ, thân thể rơi vào vực sâu tình dục, cuối cùng thậm chí chủ động đem chân mở càng lớn, phóng đãng mà đón ý nói hùa Bùi Tịch tiến vào.
Song khi dục vọng kết thúc, lý trí thức tỉnh, vấn đề nên đối mặt vẫn là đao nhọn vắt ngang ở giữa hai người.
Qua rất lâu, Bùi Tịch mới chống đỡ thân thể, anh chậm rãi rút tính khí cụ bản thân ra, liền lấy giấy ướt ở đầu giường xoa xoa hạ thân Chương Diệc vô cùng chật vật. Hai chân Chương Diệc đã chết lặng, hậu huyệt chua phồng không thôi, mà dị thường mẫn cảm, cho dù bị giấy ăn cẩn thận lau qua, đều sẽ để thân thể của anh hơi run rẩy.
Bùi Tịch nhìn miệng huyệt sưng tấy, rũ mắt xuống, nói xin lỗi, "Xin lỗi."
Chương Diệc không có nhìn anh, anh miễn cưỡng duỗi thẳng hai chân, khép lại, lại xả qua một bên chăn che khuất thân thể của mình, tự giận mình nói, "Tôi mệt mỏi, ngủ." Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Trước tiên gột rửa đi." Bùi Tịch bị bệnh khiết phích tự nhiên không nhịn được trạng thái ngủ tàn tạ này.
Chương Diệc nhắm mắt lại, không để ý đến anh. Anh xác thực rất mệt mỏi, từ trong tới ngoài, từ thân đến tâm. Bây giờ anh chỉ muốn như đà điểu châu phi vùi đầu vào bên trong cát, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không nhìn.
Bùi Tịch không có miễn cưỡng anh, anh tùy tiện sửa lại chính mình một chút, mặc quần áo tử tế xuống giường, liền lấy ra thuốc huyết thanh bên trong túi áo đặt ở đầu giường. Cuối cùng liếc mắt nhìn nửa mặt người đàn ông trên giường chôn ở bên trong gối, khóe miệng Bùi Tịch kéo ra một vệt cười khổ, quay người kéo cửa phòng ra.
Trên hành lang đứng một người. Quân trang màu xanh đen, dáng người gầy gò mà kiên cường, như là tùng bách xanh ngắt thẳng tắp bên trong ngày đông.
Lẽ nào anh một đêm không ngủ, liền đứng ở chỗ này nhìn cửa phòng kia?
Anh mắt Bùi Tịch đối diện cùng anh, mặt Chu Dĩ Nam không hề cảm xúc, mặt anh cũng không hề có cảm xúc.
"Huyết thanh tôi đã thả ở đầu giường, anh ta còn đang ngủ, chờ anh ta tỉnh rồi tiêm vào cho anh ta. Nếu như xuất hiện phản ứng bài xích lập tức liên hệ cho tôi."
Bùi Tịch giao phó xong, che kín áo khoác, chuẩn bị đi xuống dưới lầu.
"cậu yêu thích anh ta sao?" Phía sau truyền đến giọng nói người kia do dự.
Bước chân Bùi Tịch dừng một chút, anh tự giễu nhếch miệng.
"Yêu thích thì thế nào, ngược lại cũng không chiếm được."
**
Chương Diệc ngủ cũng không tốt, anh không ngừng nằm mơ, trong mộng anh bị bóng đen không nhìn thấy đuổi theo, anh mất mạng mà chạy rồi chạy, muốn chạy trốn bóng đen kia làm cho anh sợ hãi, nhưng mà bóng đen kia vẫn cứ đi theo phía sau anh, giống như bất cứ lúc nào đều phải đem anh nuốt chửng. Thơ_Thơ_diendanlequydon
Đầu anh đầy mồ hôi bừng tỉnh từ trong ác mộng, liếc nhìn đồng hồ huyền phù trên tường, mới ý thức tới giờ khắc này đã là giữa trưa. Anh vội vã vén chăn lên xuống giường, thân thể không biết tới khi nào cẩn thận thanh lý qua, ra trải giường dưới thân và túi chữ nhật cũng đổi mới rồi, tầm mắt của anh chuyển qua đầu giường, nơi đó để đồng hồ màu đen ngày hôm qua mình quên ở phòng thay quần áo bể bơi, còn có một ống thuốc chích trong suốt.
Ngày hôm qua anh vẫn luôn quên hỏi Bùi Tịch, trễ như vậy, vì sao anh lại đột nhiên đến quý phủ của Chu Dĩ Nam. Nhìn nhãn mác trên ống thuốc chích kia, anh thật giống bỗng nhiên hiểu được điều gì.
Ngay khi Chương Diệc nhìn ống thuốc chích kia sững sờ, cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Chu Dĩ Nam cầm trong tay một cái máy cứng nhắc, sắc mặt có chút lo lắng đi tới.
"Tiểu Diệc, vừa vặn em đã tỉnh, em cần thiết nhìn một chút tin tức ngân hà ngày hôm nay."
Tin tức ngân hà hả? Chẳng lẽ là liên bang đã xảy ra chuyện gì? Anh tiếp nhận cái máy trong tay Chu Dĩ Nam, thấy rõ nội dung dòng đầu ở bên trong tin, nhất thời sắc mặt trắng bạch.
"cơ quan báo chí ngân hà đưa tin, quốc vương liên bang bác lâm? Lancaster cưỡi hạm phi hành chuyên dụng kết thúc phỏng vấn, hạm phi hành trên đường trở lại thủ đô liên bang gặp phải thạch lưu không rõ va chạm, tổn hại nghiêm trọng. Trên hạm phi hành ngoại trừ quốc vương liên bang, còn có đệ nhất phu nhân, Bộ trưởng bộ tài chính, thành viên nội các, nhân viên phi hành đoàn các loại... Dĩ nhiên, đội cứu hộ vũ trụ liên bang đúng lúc đi cứu viện sau khi chuyện xảy ra, quốc vương liên bang cùng với nhân viên may mắn còn sống sót đã đưa đến phòng cấp cứu giải phẫu, nhưng mà tình huống không thể lạc quan..."
Cha của Alan gặp tai nạn trên không! Chương Diệc đi lính trong hạm đội vũ trụ nhiều năm như vậy, so với ai khác đều rõ ràng thạch lưu va chạm đối với hạm phi hành sẽ tạo thành nguy hại cực lớn. Chỉ là hạm phi hành tuyến hàng không phần lớn sớm phân tích quy hoạch qua, làm sao sẽ đột nhiên đụng tới thạch lưu chứ? Hơn nữa cấp bậc an toàn chuyên môn cùng hệ thống phòng ngự hạm phi hành của quốc vương liên bang càng cao cấp nhất, pháo ion đều oanh không ra vỏ ngoài, thạch lưu bình thường có thể để hạm phi hành tổn hại nghiêm trọng sao? Thơ_Thơ_diendanlequydon
Chương Diệc ngẩng đầu nhìn Chu Dĩ Nam, trên mặt người lộ ra biểu tình suy tư tương tự với anh.
"Tôi mới vừa nói cùng Chủ tịch Quốc hội, trung ương được tin tức cơ mật, Lancaster nhị thế căn bản không có khả năng còn sống, bây giờ cục diện chính trị liên bang rung chuyển, mấy người thừa kế vô cùng có khả năng gần đây phát động chính biến."
Lancaster nhị thế từng có ba người vợ, ba người vợ này liền phân biệt mỗi người sinh một con trai cho ông, ngoại trừ Alan che dấu thân phận, hai người khác đều là Alpha. Đại ca Alan là người thừa kế hợp pháp thứ nhất, chị hai là người thừa kế hợp pháp thứ hai, bất quá người tinh tường đều biết, hai người thừa kế này nhiều năm qua vẫn luôn bất hòa, các loại minh tranh ám đấu tầng tầng lớp lớp, nếu như đại ca Alan leo lên vị trí quốc vương, chị hai của anh sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Mà Alan ở trong đó nên làm gì?
Chương Diệc nôn nóng mở đồng hồ ra, hoa đến bên ngoài truyền tin tư nhân, màn hình lập tức nhảy ra mấy chục điện báo chưa tiếp thông, toàn bộ đều là tên Alan.
Đáng chết! Tối hôm qua anh thiết trí tiếng điện báo thành chế độ rung, đồng hồ quên ở phòng thay quần áo, căn bản không nghĩ tới liên bang xảy ra chuyện lớn như vậy. Anh nhanh chóng gọi lại, chỉ là bên kia vẫn là trạng thái không người nghe. Anh áy náy không biết như thế nào cho phải, nghĩ đến tối hôm qua chính mình ở trên giường cùng Bùi Tịch... Càng cảm thấy không mặt mũi đối mặt Alan.
"Đừng nóng vội, bây giờ thời cuộc liên bang rung chuyển, bây giờ cậu ta có rất nhiều chuyện phải xử lý, em liên lạc không được cũng rất bình thường." Chu Dĩ Nam ở bên giường an ủi anh.
Chương Diệc ân hận, anh muốn vén chăn lên xuống giường, bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, toàn thân mình trên dưới vẫn trống trơn, lập tức quẫn bách mà rút về trong chăn.
Chu Dĩ Nam từ bên trong tủ quần áo cầm một bộ quân phục mới tinh đi ra, phóng tới trên giường, nhẹ giọng nói, "Trước tiên mặc của anh đi, bộ này co dãn rất tốt, em mặc hẳn không có vấn đề."
"Nam ——" Chương Diệc vốn định theo thói quen gọi Anh Nam, xưng hô chưa ra khỏi miệng bỗng ý thức được không thích hợp, anh cũng đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa còn cùng Chu Dĩ Nam xảy ra loại quan hệ đó, dùng cái xưng hô này nữa, thật sự là biệt nữu đến cực điểm. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Dĩ Nam, cám ơn anh." Anh thấy đôi mắt Chu Dĩ Nam, chân thành nói.
Chu Dĩ Nam cười cười, cúi người xoa xoa trên tóc anh: "nói cảm tạ với anh làm cái gì. Mặc y phục vào, lên ăn cơm trưa đi."
"ống thuốc chích này là Bùi Tịch lưu lại sao?" tầm mắt Chương Diệc chuyển tới đầu giường.
Chu Dĩ Nam gật đầu, "Đây là bọn họ nghiên cứu ra huyết thanh kháng phóng xạ mới, Phải dùng .... Đối với bệnh của em"
Nhắc tới Bùi Tịch, sắc mặt hai người đều có chút phức tạp. Chương Diệc cúi đầu, lúc chuẩn bị đi lấy bộ quần áo kia, đồng hồ trên tay vang lên. Alan phát ra video thỉnh cầu đã đến, anh nhất thời kích động, không nghĩ nhiều liền ấn xuống nút tiếp thu.
"Diệc, vì sao bên trong phòng anh còn có một người?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất