Thiếu Tướng Đế Quốc

Chương 34: Lời tâm tình kỹ năng MAX

Trước Sau
Editor: Thơ Thơ

"Hóa ra Alan cũng là Alpha."

Sắc mặt Chu Dĩ Nam có chút tái nhợt, anh nhớ tới vừa nãy giọng điệu Alan cùng Chương Diệc nói chuyện trời đất thân mật, mà anh đứng ở đó, lại như một người ngoài...

"Dĩ Nam, xin lỗi."

Chương Diệc yên lặng mà mặc quần áo tử tế, cúi thấp đầu xấu hổ đứng ở trước mặt Chu Dĩ Nam. Cho dù bây giờ thoạt nhìn tuổi hai người không chênh lệch nhiều, có thể tại tâm lý Chương Diệc, anh vẫn luôn coi Chu Dĩ Nam như anh trai tôn kính và ngưỡng mộ.

"Thằng nhỏ ngốc, em có lỗi gì với anh." Chu Dĩ Nam ôn hòa cười cười, bi thương trong con ngươi lóe lên một cái rồi biến mất, "Là anh tỉnh quá muộn, làm sao có thể trách em đây. Trước tiên không nói cái này, thân thể của em quan trọng, anh để y tá tới tiêm huyết thanh vào cho em."

"Ừm." Chương Diệc gật đầu.

Chương Diệc ngồi dựa vào đầu giường, nhìn chất lỏng vô cơ màu xanh lam từ ống tiêm chảy vào ngực, anh có loại ảo giác dòng máu của mình cũng bắt đầu thay đổi đến lạnh như băng. Động tác y tá rất nhuần nhuyễn, mấy giây liền hoàn thành tiêm vào. Cô dán lên băng keo đặc chế y dụng nơi da dẻ lưu lại lỗ kim nhỏ kia, sau đó cởi găng tay, dặn dò, "trong vòng ba ngày vết thương không thể đụng vào nước, trong vòng một tuần lễ không thể làm vận động dữ dội. Nếu có bất cứ phản ứng dị thường nào, nhất định phải chạy chữa đúng lúc."

"Tốt, đã làm phiền cô." Chu Dĩ Nam thay Chương Diệc trả lời.

Chờ y tá nhấc theo cái hòm thuốc ra cửa, Chu Dĩ Nam mới sốt sắng ngồi ở trước giường, sờ sờ cái trán Chương Diệc.

"Tiểu Diệc, cảm giác thế nào? Có khỏe không?"

Chương Diệc rũ mắt xuống, sờ sờ bộ ngực mình dính băng keo y dụng. Kỳ thực lúc kim tiêm mới vừa đâm vào, thật rất đau, như lúc nào cũng có thể sẽ nghẹt thở. Bất quá thích ứng lập tức tốt, anh ngẩng đầu lên, lộ ra một nụ cười trấn an Chu Dĩ Nam, "Không có chuyện gì. Mới vừa rồi không phải nói bữa trưa làm chưa xong, chúng ta xuống lầu đi." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Hôm nay mặc dù là ngày nghỉ, mà liên bang xảy ra chuyện lớn như vậy, buổi chiều anh vẫn muốn đi quân bộ tham gia hội nghị liên tịch một chuyến. Đây là bên trong sĩ quan quân khu cao tầng trung ương mỗi tuần triệu mở hội nghị một lần, cùng đại biểu đại hội quân ủy loại kia qui cách cao, hội nghị cấp bậc cao trọng yếu bất đồng, bầu không khí hội liên tịch càng rộng rãi và tùy ý, càng giống như là hội nghị sĩ quan cao cấp đàm thoại.



Loại hội nghị cấp bậc giống nhau này Chu Dĩ Nam tự nhiên không cần tham gia, bất quá anh lo lắng thân thể Chương Diệc, vẫn cùng anh đi quân bộ. Chương Diệc về phòng làm việc của mình trước một chuyến, anh thấy một loạt thực vật uể oải suy sụp trên bệ cửa sổ, như có điều suy nghĩ gọi điện thoại cho Tô Nhiên.

"Trưởng quan, thật không tiện, em gái tôi ngã bệnh, tôi xin nghỉ ở nhà với nó nửa ngày." Đầu kia truyền đến giọng Tô Nhiên áy náy.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Chương Diệc vốn cho là tối hôm qua Tô Nhiên nhìn thấy dáng vẻ anh còn có chút canh cánh trong lòng, bất quá vừa nghe em gái Tô Nhiên bị bệnh, nhất thời liền đem chút lúng túng kia ném ra sau đầu, "Nếu không tôi cho cậu một ngày nghỉ, ngày mai cậu trở lại?"

"Không cần, tôi chăm sóc nó nửa ngày. Bên này có bác sĩ và y tá, lúc sau để cho bọn họ tới là được."

"Vậy thì tốt." Chương Diệc nghĩ chính mình cũng phải đi bệnh viện xem em gái của anh một lần mới được, Tô Nhiên ở bên cạnh anh ba năm, anh đối với người nhà anh ta hiểu biết kém xa Tô Nhiên biết rõ đối với người nhà mình. Nghĩ tới đây, dù sao trong lòng anh cũng hơi xấu hổ và áy náy.

"Trưởng quan, còn có một việc, lần trước không phải ngài hỏi tôi có ý đồ đi hạm đội thứ năm hay không sao?"

"Hả?" Chương Diệc cảm thấy kinh ngạc vung lên lông mày.

"sau đó tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy được ngài kiến nghị rất tốt. Nếu như có cơ hội, tôi hi vọng đi hạm đội thứ năm rèn luyện một chút." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Đứa nhỏ này lúc nào nghĩ thông suốt vậy? Trên đường đi phòng hội nghị, Chương Diệc luôn cân nhắc vấn đề này. Đi hạm đội thứ năm đối với bản thân Tô Nhiên trưởng thành và phát triển mà nói nhất định là tốt nhất, bên kia vừa vặn cần thiết huyết dịch mới mẻ, một khi làm ra thành tích gì, quân hàm lên chức cũng so với tứ đại hạm đội khác phải nhanh hơn. Bất quá dù sao Tô Nhiên hầu hạ ở bên cạnh anh ba năm, ba năm qua bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần Chương Diệc giao trên tay anh, anh nhất định làm được thoả đáng tỉ mỉ, chu đáo. Nghĩ đến chính mình sắp mất đi một phụ tá đắc lực hoàn mỹ như thế, Chương Diệc không kìm hãm được buồn bực.

"Làm sao còn không đi vào?" Bả vai bị người vỗ nhẹ, Chu Dĩ Nam cười tủm tỉm đứng ở phía sau anh.

Chương Diệc đã tỉnh hồn lại, cười nói, "Loại hội nghị này, kỳ thực anh không cần tham gia."

"Không sao, coi như nhận thức một ít bằng hữu mới." dù sao Chu Dĩ Nam mới đến, rất nhiều sĩ quan cao tầng anh đều không quen biết, thích hợp giao tiếp vẫn rất cần thiết, hơn nữa tham gia loại hội nghị này hằng ngày cũng trợ giúp anh tăng tiến hiểu biết đối với tầng quản lý mỗi cái hệ thống quân bộ.



Hai người cùng tiến vào phòng hội nghị, bên trong người người nhốn nháo, thỉnh thoảng có người tới chào hỏi cùng hai người. Có mấy sĩ quan trẻ tuổi lần đầu tiên nhìn thấy Chu Dĩ Nam, dồn dập lại gần, hai mắt sáng lên mà nắm tay anh bắt chuyện, trong lời nói tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.

"Hừ hừ!"

Nhìn đến một người sĩ quan Beta tuổi còn trẻ lại đây bắt chuyện cùng Chu Dĩ Nam, Chương Diệc một bên rốt cục không nhịn được, che miệng ho khan hai tiếng.

Sĩ quan kia tiếp thu đến ánh mắt anh liếc qua lạnh lẽo, lập tức sợ đến tóc gáy trên cổ dựng đứng, ngoan ngoãn tìm cái lý do lui xuống.

"Cuống họng không thoải mái sao?" Chu Dĩ Nam lôi kéo anh ngồi xuống ở góc trên ghế sô pha, mặt lộ vẻ quan tâm.

"Không phải, em không ưa những người kia chân chó nịnh bợ anh..." Thơ_Thơ_diendanlequydon

Chương Diệc không quá tự tại mà đè ép mũ lính. Lời này anh nói tới có chút chột dạ, dùng sức quyến rũ đàn ông của Chu Dĩ Nam, căn bản không cần thiết những người kia nịnh bợ, anh chỉ cần đứng bình tĩnh ở đó, có thể để ánh mắt toàn trường đều tụ tập ở trên người anh. Loại này từ trong ra ngoài toả ra khí chất hờ hững và siêu thoát, không có người thứ hai có thể so sánh.

"Ha ha, đều là những đứa nhỏ không lớn lên."

ở trong mắt Chu Dĩ Nam, sĩ quan trẻ tuổi này đó sinh ra ở thời hòa bình đều là đóa hoa lớn lên bên trong phòng kính, bọn họ không có trải qua chiến tranh khốc liệt giữa các vì sao, cũng không có trải qua uy hiếp dị tộc xâm lấn, khả năng đi qua một lần nhiệm vụ liền làm cho bọn họ ở cùng bên trong sĩ quan khoe khoang rất lâu. Có lúc Chu Dĩ Nam cũng sẽ có sầu lo, giả như sau đó không lâu liên minh ngân hà lại bạo phát nội chiến một lần, hoặc giả là khách tới đã từng bị đánh đuổi dị tộc lần thứ hai xâm lược hệ mặt trời, những đứa nhỏ này đó lớn lên trong phòng ấm đến lúc đó có thể ra chiến trường bảo vệ quốc gia không?

"em ở trong mắt anh... Cũng là đứa nhỏ sao?" Chương Diệc nhìn biểu tình trên mặt anh, có mấy phần thấp thỏm nói.

"Dĩ nhiên không phải." Chu Dĩ Nam chớp chớp con mắt màu hổ phách, ôn nhu mà tán thưởng nhìn anh, "Đối với anh mà nói, Tiểu Diệc là nhân vật đặc biệt nhất."

Nghe Chu Dĩ Nam nói, trong lòng Chương Diệc nhất thời nở hoa, ấm áp thư thích. Anh vung lên khóe miệng, muốn nói chuyện, lại nghe Chu Dĩ Nam nói:

"còn Tiểu Diệc thì sao? Anh ở trong lòng Tiểu Diệc, là dạng gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau