Chương 54: Đột biến
Editor: Thơ Thơ
"Tán gẫu bệnh tình của anh." Bùi Tịch bình thản ung dung nói.
"Có đúng không?" Chương Diệc khoát khăn mặt lên trên vai, "sao tôi như nghe đến tên Chu Dĩ Nam và Tô Nhiên?"
Bùi Tịch nhún vai một cái, "đại khái anh nghe lầm."
"Hai người các người ... Không phải sau lưng tôi làm mấy chuyện xấu đi?"
"Tôi nào dám." Bùi Tịch nháy mắt với anh một cái, đoạt lấy khăn mặt anh lau tóc cho anh, "Nếu anh tắm xong, không như chúng ta làm chút... Chuyện vui sướng." Anh không lấy khăn mặt, tay ám muội mà xẹt qua trước ngực anh.
Chương Diệc ngáp một cái, nắm chặt cái tay không an phận kia, giọng điệu khẩn thiết, "ngày hôm nay tôi đặc biệt buồn ngủ, để hôm nào đi."
"Không có chuyện gì, anh nằm là được, tôi đến động."
Chương Diệc lườm một cái, "Tôi không biết cậu đối với cưỡng gian thi thể cảm thấy hứng thú như vậy."
"Tôi đối với cưỡng gian thi thể không có hứng thú, chỉ có hứng thú cưỡng gian đối với anh." Bùi Tịch ném khăn mặt, đem anh nhào ở trên giường, một bên cười hắc hắc một bên cù lét ở trên người anh.
Chương Diệc sợ nhất người khác cào anh ngứa, thêm vào Bùi Tịch biết rõ điểm mẫn cảm trên người anh, anh không giãy dụa hai lần liền co lại thành một đoàn ở bên trong giường chiếu.
"Ha ha... Ha đừng cào..."
"Nói, đêm nay bồi ngủ cùng tôi không?" Bùi Tịch áp ở trên người anh, dùng sức làm phiền ở eo anh, thỉnh thoảng đưa tay ra cào dưới nách anh.
"tôi... Ha ha bồi..."
Lúc hai người tính trẻ con mà nhốn nháo loạn tùng phèo, ngoài cửa khoang vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai?" Chương Diệc thật vất vả tìm đúng yếu điểm của Bùi Tịch, ngược lại đặt anh ở dưới thân, bị người ngoài quấy nhiễu như thế, giọng điệu dù sao cũng hơi không kiên nhẫn. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Trưởng quan, là tôi." giọng nói Tô Nhiên trong suốt mà ôn hòa, "Muộn như vậy quấy rối ngài thực sự không tiện, chỉ là thời gian lam đậm hào bay thử sớm nửa giờ, tôi nghĩ khả năng cần phải báo cho ngài một chút."
"Loại chuyện nhỏ này gởi cái thông tin là đến nơi." Chương Diệc đứng dậy mặc quần áo, lại dùng ánh mắt ra hiệu Bùi Tịch an phận một chút. Anh sửa sang lại vạt áo, mở cửa khoang ra, bất đắc dĩ cười một tiếng nói, "cậu không cần thiết tự mình đến."
"Kỳ thực tôi còn có một chuyện khác." Tô Nhiên rũ lông mi mắt xuống, trong mắt loé ra một tia thấp thỏm. Anh lấy hộp giấy vẫn luôn dấu ở phía sau ra, đưa cho Chương Diệc, "Tuần sau là sinh nhật ngài. Tôi cố ý để một người bạn từ Lôi Nặc tinh mang theo hai bình rượu đỏ gốc, không biết ngài có thích hay không."
Lôi Nặc tinh khí hậu ướt át, thổ nhưỡng màu mỡ, là khu tuyệt tốt để trồng cây nho, sản xuất rượu vang đỏ càng là tuyệt phẩm trong toàn bộ dải ngân hà. Trên thị trường có thể mua được đều là loại bỏ trải qua vài tầng pha loãng, rượu đỏ Lôi Nặc gốc đã ít lại càng ít, có thể nói là một bình khó cầu. Tuy rằng Chương Diệc không thích rượu ngon, nhưng mà rõ ràng hai bình rượu đỏ này quý giá. Anh ước lượng ra tay bên trong hộp giấy, xấu hổ nói, "Tôi đương nhiên yêu thích, bất quá lễ vật này quá quý trọng. Để cậu dùng đi."
Tô Nhiên cười cười, "Ngài yêu thích là tốt rồi. Tôi có thể vào... Ngồi một chút không?"
Trong khoang thuyền hạm trưởng nghỉ ngơi có độc một phòng tiếp khách, bên trong là phòng ngủ. Chương Diệc không nghĩ nhiều, để Tô Nhiên tiến vào phòng tiếp khách, liền rót ấm trà cho anh. Đêm nay Tô Nhiên dị thường hay nói, cho tới khi Chương Diệc đều sắp không chịu được nữa, anh mới ngượng ngùng cáo từ.
"Trưởng quan, thực sự là không tiện, làm trễ nãi thời gian ngài nghỉ ngơi."
"Nói cái gì đó, sau này muốn tán gẫu, bất cứ lúc nào tới tìm tôi là được."
Anh lo lắng sau khi Tô Nhiên đi hạm đội thứ năm sẽ cùng anh như người dưng nước lã, bây giờ nhìn lại hoàn toàn là mình cả nghĩ quá rồi. Tô Nhiên đối với anh tôn kính và trung thành xưa nay cũng không thay đổi.
Đưa Tô Nhiên đi, Chương Diệc trở lại phòng ngủ, mới phát hiện Bùi Tịch đang ngủ. Đại khái là chờ anh chờ đến buồn ngủ, thanh niên cũng không thoát quần áo, tư thế biệt nữu mà hoành ở trên giường. Thơ_Thơ_diendanlequydon Chương Diệc cười cười, anh sải bước tới giường giúp Bùi Tịch cởi áo khoác, đem thân thể của anh bãi chính, liền đắp chăn lên cho anh, sau đó mới nằm xuống ở bên cạnh anh.
"A Diệc... Đừng đi..." Người kia không biết nằm mộng thấy gì, nhăn lại lông mày, hốt hoảng tìm tòi chung quanh, khi chạm được thân thể ấm áp lập tức ôm chặt lấy.
"Tôi ở đây, ngủ đi." Chương Diệc động viên mà vỗ vỗ lưng anh, trong con ngươi xẹt qua một chút ý cười bất đắc dĩ mà ngọt ngào.
**
Cách ngày, tại quan sát lam đậm hào bay thử trước, Chương Diệc đi một chuyến tới khoang huấn luyện Tinh Mang hào giả lập.
Đây là hạng mục sát hạch quan trọng nhất hàng năm bên trong đặc huấn, lợi dụng kiểu phong bế toàn tức giả lập khoang huấn luyện, mô phỏng chân thực cảnh tượng chiến tranh giữa các vì sao, kiểm tra năng lực tác chiến đoàn đội các binh sĩ hợp tác năng lực cùng từng binh sĩ. Binh lính Alpha phát huy lớn nhất sức lực mồ hôi tinh thần trong khoang thuyền huấn luyện này hội được to lớn, bởi vì không cần tiêm vào ức chế tề, bọn họ có thể đầy đủ chuyển động thân thể bên trong hết thảy Tín tức tố Alpha, bên trong giả lập cảnh tượng chiến tranh bảo trì trăm phần trăm chăm chú cùng cảnh giác. Tương ứng, quá trình này cũng có nguy hiểm tồn tại, đó chính là trong quá trình huấn luyện không thể có tín tức tố khác nhiễu, đặc biệt là Tín tức tố Omega nhiễu. Bởi vì bất kỳ ngoại giới nhiễu cưỡng ép gián đoạn huấn luyện, đều có khả năng tạo thành thương tổn khó có thể đánh giá đối với tinh thần Alpha.
Đáng nhắc tới chính là, hất kim vi chỉ giả lập khoang huấn luyện cũng chưa từng sinh ra bất cứ chuyện gì. Này cùng tác phong Chương Diệc cẩn thận chặt chẽ là không thể tách rời, hàng năm anh đều tự mình đi khoang huấn luyện kiểm tra mấy lần, sau khi xác nhận tất cả không có sai sót mới hạ lệnh vận hành. Năm nay cũng không ngoại lệ, anh rất sớm liền rời giường đi khoang huấn luyện. Trên đường còn gặp mấy một tân binh chào hỏi anh.
"Hạm trưởng tốt!"
"Hạm trưởng tốt!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Anh cười đáp lại từng người chào hỏi, lúc gần đến khoang huấn luyện, anh trải qua một chỗ ngoặt, nhìn thấy hai tân binh tựa hồ ở trong góc tranh chấp cái gì.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Quản việc không đâu không phải phong cách Chương Diệc, mà đây là đang ở Tinh Mang hào, anh đều có trách nhiệm quan tâm với mỗi tên lính.
Hai binh lính kia nhìn thấy anh, hoảng loạn vội vàng xoay người cúi chào. Chương Diệc mới nhìn rõ khuôn mặt hai người này, số 37, số 38, ngày đầu tiên anh liền đặc biệt để ý hai học viên này.
"Hạm trưởng, không phát sinh cái gì, chúng tôi đang thương lượng buổi chiều mô phỏng huấn luyện nên lấy chiến thuật gì." Số 38 trấn định tự nhiên nói. Anh màu da trắng, ngũ quan hơi chút âm nhu, mà giữa chân mày anh khí bất dung lơ là.
"Đúng, hạm trưởng. Chúng tôi đang thương lượng chiến thuật buổi chiều..." Số 37 cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng đôi mắt Chương Diệc.
"Được đó, sớm như vậy liền bắt đầu làm chuẩn bị." Chương Diệc vỗ vỗ bả vai của hai người, "Bất quá giữa chiến hữu mà, không muốn không một lời liền ầm ĩ lên, tổn thương cảm tình. Có chuyện tốt nói, biết không?"
"Vâng, hạm trưởng." Hai người đều lộ ra biểu tình khiêm tốn thụ giáo.
Chương Diệc cũng không biết rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, vội vã phê bình hai người vài câu liền đi. Anh kiểm tra xong thiết bị khoang huấn luyện, liền triệu tập hết thảy sắp xếp cấp sĩ quan trở lên mở lệ hội. Lệ hội vừa kết thúc, anh liền ngựa không ngừng vó chạy tới căn cứ.
Lam đậm hào đã tiến vào quỹ dự định, đang chờ đợi mệnh lệnh xuất phát. Chương Diệc và Tô Nhiên đồng thời đứng ở bên trong phòng điều khiển, nhìn trên màn ảnh lam điểm chậm rãi tại trên quỹ trượt. Anh thôi hạ thời gian, lúc lam đậm hào xuất phát, không sai biệt lắm là lúc khoang huấn luyện mở ra. Chờ quan sát kết thúc, anh còn muốn trả lời Alan cú điện thoại, ngày hôm nay Alan vừa vặn muốn tham gia lễ rửa tội của cháu anh... Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bên trong đầu anh chuyển chút có hay không, bên tai vang lên tiếng đếm ngược cũng không rõ ràng. Chờ lúc anh phản ứng lại, tất cả mọi người bên trong phòng điều khiển chuyên chú nhìn chằm chằm ly tử bình trước mắt, trong miệng hô to:
"Mười, chín... Sáu, năm..."
"ba! Hai! Một!"
Cao thanh ly tử bình bên trong, bóng dáng lam đậm hào mạnh mẽ như tiễn rời cung từ bên trong quỹ bắn ra ngoài, triệt để thoát ly lực hút thủ vệ nhất hào, tiến nhập ngoài không gian mênh mông. Nhìn thấy đài phòng điều khiển sáng lên một loạt đèn tín hiệu màu xanh lục, tất cả mọi người hoan hô lên.
Bên trong tiếng hoan hô đầy trời, Chương Diệc và Tô Nhiên bèn nhìn nhau cười. Tô Nhiên lấy dũng khí, đang lúc muốn tiến lên ôm ấp Chương Diệc. Một trận tiếng tít tít chói tai đột nhiên vang lên.
Chương Diệc biến sắc mặt, cấp tốc tiếp lên truyền tin, "Làm sao vậy?"
"Hạm trưởng, khoang huấn luyện xảy ra vấn đề rồi!"
"Tán gẫu bệnh tình của anh." Bùi Tịch bình thản ung dung nói.
"Có đúng không?" Chương Diệc khoát khăn mặt lên trên vai, "sao tôi như nghe đến tên Chu Dĩ Nam và Tô Nhiên?"
Bùi Tịch nhún vai một cái, "đại khái anh nghe lầm."
"Hai người các người ... Không phải sau lưng tôi làm mấy chuyện xấu đi?"
"Tôi nào dám." Bùi Tịch nháy mắt với anh một cái, đoạt lấy khăn mặt anh lau tóc cho anh, "Nếu anh tắm xong, không như chúng ta làm chút... Chuyện vui sướng." Anh không lấy khăn mặt, tay ám muội mà xẹt qua trước ngực anh.
Chương Diệc ngáp một cái, nắm chặt cái tay không an phận kia, giọng điệu khẩn thiết, "ngày hôm nay tôi đặc biệt buồn ngủ, để hôm nào đi."
"Không có chuyện gì, anh nằm là được, tôi đến động."
Chương Diệc lườm một cái, "Tôi không biết cậu đối với cưỡng gian thi thể cảm thấy hứng thú như vậy."
"Tôi đối với cưỡng gian thi thể không có hứng thú, chỉ có hứng thú cưỡng gian đối với anh." Bùi Tịch ném khăn mặt, đem anh nhào ở trên giường, một bên cười hắc hắc một bên cù lét ở trên người anh.
Chương Diệc sợ nhất người khác cào anh ngứa, thêm vào Bùi Tịch biết rõ điểm mẫn cảm trên người anh, anh không giãy dụa hai lần liền co lại thành một đoàn ở bên trong giường chiếu.
"Ha ha... Ha đừng cào..."
"Nói, đêm nay bồi ngủ cùng tôi không?" Bùi Tịch áp ở trên người anh, dùng sức làm phiền ở eo anh, thỉnh thoảng đưa tay ra cào dưới nách anh.
"tôi... Ha ha bồi..."
Lúc hai người tính trẻ con mà nhốn nháo loạn tùng phèo, ngoài cửa khoang vang lên tiếng gõ cửa.
"Ai?" Chương Diệc thật vất vả tìm đúng yếu điểm của Bùi Tịch, ngược lại đặt anh ở dưới thân, bị người ngoài quấy nhiễu như thế, giọng điệu dù sao cũng hơi không kiên nhẫn. Thơ_Thơ_diendanlequydon
"Trưởng quan, là tôi." giọng nói Tô Nhiên trong suốt mà ôn hòa, "Muộn như vậy quấy rối ngài thực sự không tiện, chỉ là thời gian lam đậm hào bay thử sớm nửa giờ, tôi nghĩ khả năng cần phải báo cho ngài một chút."
"Loại chuyện nhỏ này gởi cái thông tin là đến nơi." Chương Diệc đứng dậy mặc quần áo, lại dùng ánh mắt ra hiệu Bùi Tịch an phận một chút. Anh sửa sang lại vạt áo, mở cửa khoang ra, bất đắc dĩ cười một tiếng nói, "cậu không cần thiết tự mình đến."
"Kỳ thực tôi còn có một chuyện khác." Tô Nhiên rũ lông mi mắt xuống, trong mắt loé ra một tia thấp thỏm. Anh lấy hộp giấy vẫn luôn dấu ở phía sau ra, đưa cho Chương Diệc, "Tuần sau là sinh nhật ngài. Tôi cố ý để một người bạn từ Lôi Nặc tinh mang theo hai bình rượu đỏ gốc, không biết ngài có thích hay không."
Lôi Nặc tinh khí hậu ướt át, thổ nhưỡng màu mỡ, là khu tuyệt tốt để trồng cây nho, sản xuất rượu vang đỏ càng là tuyệt phẩm trong toàn bộ dải ngân hà. Trên thị trường có thể mua được đều là loại bỏ trải qua vài tầng pha loãng, rượu đỏ Lôi Nặc gốc đã ít lại càng ít, có thể nói là một bình khó cầu. Tuy rằng Chương Diệc không thích rượu ngon, nhưng mà rõ ràng hai bình rượu đỏ này quý giá. Anh ước lượng ra tay bên trong hộp giấy, xấu hổ nói, "Tôi đương nhiên yêu thích, bất quá lễ vật này quá quý trọng. Để cậu dùng đi."
Tô Nhiên cười cười, "Ngài yêu thích là tốt rồi. Tôi có thể vào... Ngồi một chút không?"
Trong khoang thuyền hạm trưởng nghỉ ngơi có độc một phòng tiếp khách, bên trong là phòng ngủ. Chương Diệc không nghĩ nhiều, để Tô Nhiên tiến vào phòng tiếp khách, liền rót ấm trà cho anh. Đêm nay Tô Nhiên dị thường hay nói, cho tới khi Chương Diệc đều sắp không chịu được nữa, anh mới ngượng ngùng cáo từ.
"Trưởng quan, thực sự là không tiện, làm trễ nãi thời gian ngài nghỉ ngơi."
"Nói cái gì đó, sau này muốn tán gẫu, bất cứ lúc nào tới tìm tôi là được."
Anh lo lắng sau khi Tô Nhiên đi hạm đội thứ năm sẽ cùng anh như người dưng nước lã, bây giờ nhìn lại hoàn toàn là mình cả nghĩ quá rồi. Tô Nhiên đối với anh tôn kính và trung thành xưa nay cũng không thay đổi.
Đưa Tô Nhiên đi, Chương Diệc trở lại phòng ngủ, mới phát hiện Bùi Tịch đang ngủ. Đại khái là chờ anh chờ đến buồn ngủ, thanh niên cũng không thoát quần áo, tư thế biệt nữu mà hoành ở trên giường. Thơ_Thơ_diendanlequydon Chương Diệc cười cười, anh sải bước tới giường giúp Bùi Tịch cởi áo khoác, đem thân thể của anh bãi chính, liền đắp chăn lên cho anh, sau đó mới nằm xuống ở bên cạnh anh.
"A Diệc... Đừng đi..." Người kia không biết nằm mộng thấy gì, nhăn lại lông mày, hốt hoảng tìm tòi chung quanh, khi chạm được thân thể ấm áp lập tức ôm chặt lấy.
"Tôi ở đây, ngủ đi." Chương Diệc động viên mà vỗ vỗ lưng anh, trong con ngươi xẹt qua một chút ý cười bất đắc dĩ mà ngọt ngào.
**
Cách ngày, tại quan sát lam đậm hào bay thử trước, Chương Diệc đi một chuyến tới khoang huấn luyện Tinh Mang hào giả lập.
Đây là hạng mục sát hạch quan trọng nhất hàng năm bên trong đặc huấn, lợi dụng kiểu phong bế toàn tức giả lập khoang huấn luyện, mô phỏng chân thực cảnh tượng chiến tranh giữa các vì sao, kiểm tra năng lực tác chiến đoàn đội các binh sĩ hợp tác năng lực cùng từng binh sĩ. Binh lính Alpha phát huy lớn nhất sức lực mồ hôi tinh thần trong khoang thuyền huấn luyện này hội được to lớn, bởi vì không cần tiêm vào ức chế tề, bọn họ có thể đầy đủ chuyển động thân thể bên trong hết thảy Tín tức tố Alpha, bên trong giả lập cảnh tượng chiến tranh bảo trì trăm phần trăm chăm chú cùng cảnh giác. Tương ứng, quá trình này cũng có nguy hiểm tồn tại, đó chính là trong quá trình huấn luyện không thể có tín tức tố khác nhiễu, đặc biệt là Tín tức tố Omega nhiễu. Bởi vì bất kỳ ngoại giới nhiễu cưỡng ép gián đoạn huấn luyện, đều có khả năng tạo thành thương tổn khó có thể đánh giá đối với tinh thần Alpha.
Đáng nhắc tới chính là, hất kim vi chỉ giả lập khoang huấn luyện cũng chưa từng sinh ra bất cứ chuyện gì. Này cùng tác phong Chương Diệc cẩn thận chặt chẽ là không thể tách rời, hàng năm anh đều tự mình đi khoang huấn luyện kiểm tra mấy lần, sau khi xác nhận tất cả không có sai sót mới hạ lệnh vận hành. Năm nay cũng không ngoại lệ, anh rất sớm liền rời giường đi khoang huấn luyện. Trên đường còn gặp mấy một tân binh chào hỏi anh.
"Hạm trưởng tốt!"
"Hạm trưởng tốt!" Thơ_Thơ_diendanlequydon
Anh cười đáp lại từng người chào hỏi, lúc gần đến khoang huấn luyện, anh trải qua một chỗ ngoặt, nhìn thấy hai tân binh tựa hồ ở trong góc tranh chấp cái gì.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Quản việc không đâu không phải phong cách Chương Diệc, mà đây là đang ở Tinh Mang hào, anh đều có trách nhiệm quan tâm với mỗi tên lính.
Hai binh lính kia nhìn thấy anh, hoảng loạn vội vàng xoay người cúi chào. Chương Diệc mới nhìn rõ khuôn mặt hai người này, số 37, số 38, ngày đầu tiên anh liền đặc biệt để ý hai học viên này.
"Hạm trưởng, không phát sinh cái gì, chúng tôi đang thương lượng buổi chiều mô phỏng huấn luyện nên lấy chiến thuật gì." Số 38 trấn định tự nhiên nói. Anh màu da trắng, ngũ quan hơi chút âm nhu, mà giữa chân mày anh khí bất dung lơ là.
"Đúng, hạm trưởng. Chúng tôi đang thương lượng chiến thuật buổi chiều..." Số 37 cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng đôi mắt Chương Diệc.
"Được đó, sớm như vậy liền bắt đầu làm chuẩn bị." Chương Diệc vỗ vỗ bả vai của hai người, "Bất quá giữa chiến hữu mà, không muốn không một lời liền ầm ĩ lên, tổn thương cảm tình. Có chuyện tốt nói, biết không?"
"Vâng, hạm trưởng." Hai người đều lộ ra biểu tình khiêm tốn thụ giáo.
Chương Diệc cũng không biết rõ đến cùng xảy ra chuyện gì, vội vã phê bình hai người vài câu liền đi. Anh kiểm tra xong thiết bị khoang huấn luyện, liền triệu tập hết thảy sắp xếp cấp sĩ quan trở lên mở lệ hội. Lệ hội vừa kết thúc, anh liền ngựa không ngừng vó chạy tới căn cứ.
Lam đậm hào đã tiến vào quỹ dự định, đang chờ đợi mệnh lệnh xuất phát. Chương Diệc và Tô Nhiên đồng thời đứng ở bên trong phòng điều khiển, nhìn trên màn ảnh lam điểm chậm rãi tại trên quỹ trượt. Anh thôi hạ thời gian, lúc lam đậm hào xuất phát, không sai biệt lắm là lúc khoang huấn luyện mở ra. Chờ quan sát kết thúc, anh còn muốn trả lời Alan cú điện thoại, ngày hôm nay Alan vừa vặn muốn tham gia lễ rửa tội của cháu anh... Thơ_Thơ_diendanlequydon
Bên trong đầu anh chuyển chút có hay không, bên tai vang lên tiếng đếm ngược cũng không rõ ràng. Chờ lúc anh phản ứng lại, tất cả mọi người bên trong phòng điều khiển chuyên chú nhìn chằm chằm ly tử bình trước mắt, trong miệng hô to:
"Mười, chín... Sáu, năm..."
"ba! Hai! Một!"
Cao thanh ly tử bình bên trong, bóng dáng lam đậm hào mạnh mẽ như tiễn rời cung từ bên trong quỹ bắn ra ngoài, triệt để thoát ly lực hút thủ vệ nhất hào, tiến nhập ngoài không gian mênh mông. Nhìn thấy đài phòng điều khiển sáng lên một loạt đèn tín hiệu màu xanh lục, tất cả mọi người hoan hô lên.
Bên trong tiếng hoan hô đầy trời, Chương Diệc và Tô Nhiên bèn nhìn nhau cười. Tô Nhiên lấy dũng khí, đang lúc muốn tiến lên ôm ấp Chương Diệc. Một trận tiếng tít tít chói tai đột nhiên vang lên.
Chương Diệc biến sắc mặt, cấp tốc tiếp lên truyền tin, "Làm sao vậy?"
"Hạm trưởng, khoang huấn luyện xảy ra vấn đề rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất