Chương 14
Tuy rằng La Thụy là người thích bát quái, nhưng đồng thời hắn cũng có nguyên tắc của người thích bát quái. Chủ yếu cho dù hắn hỏi, Diệp Hoài Tây cũng chưa chắc sẽ nguyện ý nói cho hắn, vì tránh tự mình làm mất mặt, hắn lựa chọn chủ động câm miệng.
“Cậu đi chuẩn bị trước, ngày mai về thủ đô.” Diệp Hoài Tây nói.
La Thụy mờ mịt nhìn hắn, không rõ bọn họ sao lại bỗng nhiên về thủ đô, làm sao lại xuất hiện vấn đề này?
“Đi thôi.” Diệp Hoài Tây không muốn nhiều lời, để cho La Thụy đi chuẩn bị.
La Thụy không hiểu ra sao rời đi.
Diệp Hoài Tây tìm vài lý do thoái thác, tiện tay gạt qua thông tin của hoàng đế bệ hạ. Nhắc tới vị bệ hạ kia cũng là một người rất thú vị. Từ sau khi nói hắn đem Cố Tử Khung quay về thủ đô, mỗi ngày sẽ thông tin một lần, rất là kiên trì. Khiến cho Diệp Hoài Tây tin tưởng bệ hạ thật sự là rất nhớ Cố Tử Khung, là thật vì máu mủ tình thâm, mà không phải là muốn tìm người làm khó dễ Cố Thiên Lung.
Thường thường người thông tin luôn ưu ái cho bệ hạ, chưa đến nửa phút thông tin đã được thông, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hình ảnh bệ hạ anh tuấn hùng ngạn xuất hiện ở hình chiếu ba chiều, chống lại ánh mắt của Diệp Hoài Tây, vẻ mặt hắn ôn hòa nói: “Hoài Tây, có tin tức tốt sao?”
“Bệ hạ, tôi thực có lỗi.” Diệp Hoài Tây chậm rãi nói, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt hơi mang theo vài phần hổ thẹn, “Ta dựa theo chỉ thị của ngài tới trấn nhỏ Na Ba Nhĩ tìm một lần, không thể tìm được nhị hoàng tử, theo như những người ở đây nói, nhĩ hoàng tử mấy ngày trước đã ly khai.”
Sắc mặt của bệ hạ liền giống như bình xì dầu bị đổ, đen ngòm, máy kiếm bất ngờ nhăn lại, đối với Diệp Hoài Tây có chút bất mãn: “Giấy thông hành không có chữ ký của cậu, nó làm sao có thể rời khỏi Vân Tiêu tinh?”
Bệ hạ cũng không dễ bị lừa gạt. Nhưng Diệp Hoài Tây có chuẩn bị mà đến, hoàn toàn không sợ vấn đề nhỏ này, hắn mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi nghĩ bệ hạ có thể quên, trên tình cầu này có một loại người xuất nhập không cần giấy chứng nhận.”
Bị hắn nhắc tỉnh, sắc mặt bệ hạ còn khó coi hơn hồi nãy. Hơn nữa còn không thể nói nên lời trách cứ Diệp Hoài Tây, dù sao có thể khuất thân đến nông nỗi kia cũng chính là con của hắn, ngàn tính vạn tính cũng không tính được tiểu tử kia vì muốn rời khỏi Vân Tiêu tinh mà làm ra chuyện như vậy.
Trên mặt bệ hạ không có ánh sáng, lại càng không thể không biết xấu hổ mà nói Diệp Hoài Tây làm việc bất lực. Thế nhưng cho dù hắn không đón được Cố Tử Khung, nhưng chuyện tình hắn trở về thủ đồ thì trốn không thoát, bệ hạ phục hồi tinh thần lại, thanh sắc uy nghiêm nói: “Tiếp tục truy xét, cậu về thủ đô trước đi cục quản lý dân cư đăng kí, tôi bên này còn có vài chuyện muốn nói chuyện trực tiếp với cậu.”
Lời nói của bệ hạ quả thật quá khách khí, làm cho tâm của Diệp Hoài Tây sinh cảnh giác. Để cho bệ hạ khách khí một lần như vậy, là do hắn quản lý hai đại quân đoàn. Khi đó bệ hạ bị bức rơi vào đường cùng mà lựa chọn, hôm nay khách khí như vậy, muốn làm gì?
Muốn cho hắn chủ động nộp lên quân quyền hay là muốn hắn hỗ trợ ngáng chân Cố Thiên Lung? Nếu là vế trước, Diệp Hoài Tây rất là nguyện ý, nhưng nếu là vế sau, hắn không quá đồng ý.
Mọi người đều biết bệ hạ đối với người chuẩn bị thừa kế này rất là yêu thương, cho dù là sao trên bầu trời, bệ hạ ngoài miệng là không đồng ý, nhưng sau lưng lại cho người suy nghĩ cách hai xuống một viên.
Nếu hắn thực nghe lời ngáng chân Cố Thiên Lung, về sau Diệp gia chỉ có thể chờ chết.
Trong nháy mắt, Diệp Hoài Tây đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa nói một câu. Bộ dáng này ở trong mắt bệ hạ, cảm thấy Diệp Hoài Tây không muốn cùng hắn trò chuyện. Kỳ thật ở hội nghị liên bang nhìn thì cùng lập trường với hắn, cũng đã hướng hắn nói, nhưng hắn biết ở trong đôi mắt quân nhân của Diệp Hoài Tây, hắn là dạng người gì.
Chính mình là dạng người gì, trong lòng bệ hạ đều biết rõ ràng. Chính vì vậy hắn đôi khi sẽ là người phá lệ gây sự. Người khác là được sủng mà kiêu, chẳng qua bệ hạ ở đây là ỷ lại ấn tượng kém mà kiêu.
“Hoài Tây, cậu không muốn về thủ đô đăng kí hay là không muốn nói chuyện với tôi?” Bệ hạ hỏi.
Diệp Hoài Tây nhìn về phía hình chiếu, rõ ràng thấy trong mắt bệ hạ có che lấp, giống như tro bụi tích cóp nhiều năm, thổi mãi không đi.
“Bệ hạ, tôi chỉ là nghĩ phải thỉnh tội với ngài như thế nào khi đối mặt. Nhị hoàng tử khi tôi không để ý mà biến mất, tôi thân là người quản lý tinh cầu, mà lại để xuất hiện một lỗ hổng ở khâu quản lý, đúng là không nên. Còn thỉnh cầu bệ hạ bãi bỏ đi thân phận người quản lý Vân Tiêu tinh của tôi, làm trừng phạt lần này.”
Lời này nghe rất êm tai, cho dù bệ hạ còn đang suy đoán hắn đang nghĩ cái gì, cũng rất khó không bị thỉnh cầu này hấp dẫn.
“Một chút chuyện này không đáng. Chuyện của Tử Khung, cậu không cần để ở trong lòng, tôi sẽ sắp xếp người đi thăm dò, cậu cứ về trước đi.”
Nếu để cho bệ hạ sắp xếp người đi truy xét Cố Tử Khung, vậy thì chuyện mình giúp hắn sẽ bị điều tra ra, vẻ mặt Diệp Hoài Tây khẽ nhúc nhích, thấp giọng khẩn cầu nói: “Thỉnh bệ hạ cho tôi cơ hội.”
“Hử?” hoàng đế bệ hạ nghi hoặc chớp mắt, phảng ứng ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Hoài Tây. Từ khi Diệp Hoài Tây nhậm chức ở liên bang, hắn không có mở miệng thỉnh cầu ai, hôm nay thật sự là cây vạn tuế ngàn năm nở hoa, lão quỷ vạn năm thành tiên.
“Cậu muốn tự mình tìm được Cố Tử Khung?”
“Đúng, người bị mất tích ở chỗ tôi, tôi hy vọng có thể làm đến nơi đến chốn. Cũng là để ta tự tìm trở về.” Diệp Hoài Tây trợn mắt nói dối làm người ta cũng không biết đâu là thiệt đâu là giả, mặc kệ là khi nào, bộ dạng của hắn cũng là bình thản lạnh lùng, người khác ngay cả khi nói dối sẽ có mờ ám, hắn cũng không có. Giống như không phải hắn làm.
Bệ hạ tạm dừng vài giây, liền đáp ứng: “Mau chóng tìm được nó, tôi hy vọng nó sớm có thể xuất hiện ở trước mặt công chúng, gánh vác trách nhiệm của một hoàng tử.”
Diệp Hoài Tây gật đầu đáp ứng, nghĩ thầm rằng: người này chỉ sợ phải một thời gian nữa mới có thể xuất hiện, ít nhất trước khi quan hệ của bệ hạ và đại hoàng tử trở nên hòa hợp, hắn sẽ không cho Cố Tử Khung tham gia vào hồ nước đục này.
“Tôi đã biết.”
“Vậy…” bệ hạ vừa định nói ‘chúng ta lại tâm sự chuyện đăng kí ở cục quản lý dân cư đi’, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, có một giọng nói vang dội, một giọng nữ thanh thúy lộ vẻ bén nhọn từ bên ngoài lớn tiếng truyền vào.
Bệ hạ nghe ra người đến là ai, sắc mặt vừa chuyển tốt nháy mắt lại khó coi, hết sức không hờn giận. Diệp Hoài Tây cũng nghe ra giọng nữ này là của ai, xuất phát từ lễ phép không tiện nghe chuyện trong nhà của cấp trên, hắn hường bệ hạ cúi chào nói : « Ngài vội. »
Thông tin còn chưa chấm dứt, Diệp Hoài Tây liền thấy cửa phòng được đẩy ra, một nữ nhân kiều diễm xinh đẹp, quần áo quý giá xông vào, cũng không quản bệ hạ còn có việc hay không liền la lớn : « Bệ hạ, Thiên Lung muốn kết hôn với Diệp Hoài Tây, ngài vì sao lại không đồng ý ? Hắn cùng Diệp Hoài Tây có chỗ nào không xứng ? Diệp Hoài Tây có thể gả cho Thiên Lung, đó là đã trèo cao ! »
Sắc mặt bệ hạ càng đen đồng thời có vài phần xấu hổ, quay đầu gật đầu với Diệp Hoài Tây, chủ động ngắt thông tin. Trước một giây thông tin bị ngắt Diệp Hoài Tây nhìn thấy tay bệ hạ dương lên.
Người sớm đã có chuẩn bị, ngày hôm sau Diệp Hoài Tây mang theo La Thụy cùng một tiểu đội gồm mười người của đoàn Hổ gầm, ngồi tinh hạm có gắn cờ của quân đoàn Hổ gầm, khởi hành đi trước trở về thủ đô Tắc Bá Thản.
Tắc Bá Thản là hành tinh có biển trong hệ ngân hà, là tinh cầu có thực vật cùng lục địa dồi dào. Nhưng mà ở trong lịch sử cũng không có xuất hiện qua các loại chim thú quý hiếm nào.
Nhưng người ta chọn tinh cầu này làm thủ đô là có nguyên nhân, hệ thống phòng ngự ở Tắc Bá Thản cách những tinh cấu khác là một vạn năm ánh sáng, ngoài có thể sinh tồn còn có hệ thống công kích. Tắc Bá Thản liền trở thành thủ đô của liên bang, không chỉ đại biểu cho diện mạo tinh thần, còn phát huy mạnh mẽ lý niệm chung sống hóa bình.
Thế nhưng hệ thống phòng ngự một vạn năm ánh sáng cùng hệ thống song công kích đều trở thành trò cười.
« Thiếu tướng, còn có nửa giờ nữa sẽ đến căn cứ đóng quân của quân đoàn Hổ gầm. » La Thụy nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Diệp Hoài Tây rõ ràng dừng ở trên kiến trúc của học viện quân sự hoàng gia Tắc Bá Thản, đột nhiên nhớ tới Cố Tử Khung, hắn sẽ đến đây sao ?
“Cậu đi chuẩn bị trước, ngày mai về thủ đô.” Diệp Hoài Tây nói.
La Thụy mờ mịt nhìn hắn, không rõ bọn họ sao lại bỗng nhiên về thủ đô, làm sao lại xuất hiện vấn đề này?
“Đi thôi.” Diệp Hoài Tây không muốn nhiều lời, để cho La Thụy đi chuẩn bị.
La Thụy không hiểu ra sao rời đi.
Diệp Hoài Tây tìm vài lý do thoái thác, tiện tay gạt qua thông tin của hoàng đế bệ hạ. Nhắc tới vị bệ hạ kia cũng là một người rất thú vị. Từ sau khi nói hắn đem Cố Tử Khung quay về thủ đô, mỗi ngày sẽ thông tin một lần, rất là kiên trì. Khiến cho Diệp Hoài Tây tin tưởng bệ hạ thật sự là rất nhớ Cố Tử Khung, là thật vì máu mủ tình thâm, mà không phải là muốn tìm người làm khó dễ Cố Thiên Lung.
Thường thường người thông tin luôn ưu ái cho bệ hạ, chưa đến nửa phút thông tin đã được thông, hôm nay cũng không ngoại lệ. Hình ảnh bệ hạ anh tuấn hùng ngạn xuất hiện ở hình chiếu ba chiều, chống lại ánh mắt của Diệp Hoài Tây, vẻ mặt hắn ôn hòa nói: “Hoài Tây, có tin tức tốt sao?”
“Bệ hạ, tôi thực có lỗi.” Diệp Hoài Tây chậm rãi nói, vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt hơi mang theo vài phần hổ thẹn, “Ta dựa theo chỉ thị của ngài tới trấn nhỏ Na Ba Nhĩ tìm một lần, không thể tìm được nhị hoàng tử, theo như những người ở đây nói, nhĩ hoàng tử mấy ngày trước đã ly khai.”
Sắc mặt của bệ hạ liền giống như bình xì dầu bị đổ, đen ngòm, máy kiếm bất ngờ nhăn lại, đối với Diệp Hoài Tây có chút bất mãn: “Giấy thông hành không có chữ ký của cậu, nó làm sao có thể rời khỏi Vân Tiêu tinh?”
Bệ hạ cũng không dễ bị lừa gạt. Nhưng Diệp Hoài Tây có chuẩn bị mà đến, hoàn toàn không sợ vấn đề nhỏ này, hắn mặt không đổi sắc trả lời: “Tôi nghĩ bệ hạ có thể quên, trên tình cầu này có một loại người xuất nhập không cần giấy chứng nhận.”
Bị hắn nhắc tỉnh, sắc mặt bệ hạ còn khó coi hơn hồi nãy. Hơn nữa còn không thể nói nên lời trách cứ Diệp Hoài Tây, dù sao có thể khuất thân đến nông nỗi kia cũng chính là con của hắn, ngàn tính vạn tính cũng không tính được tiểu tử kia vì muốn rời khỏi Vân Tiêu tinh mà làm ra chuyện như vậy.
Trên mặt bệ hạ không có ánh sáng, lại càng không thể không biết xấu hổ mà nói Diệp Hoài Tây làm việc bất lực. Thế nhưng cho dù hắn không đón được Cố Tử Khung, nhưng chuyện tình hắn trở về thủ đồ thì trốn không thoát, bệ hạ phục hồi tinh thần lại, thanh sắc uy nghiêm nói: “Tiếp tục truy xét, cậu về thủ đô trước đi cục quản lý dân cư đăng kí, tôi bên này còn có vài chuyện muốn nói chuyện trực tiếp với cậu.”
Lời nói của bệ hạ quả thật quá khách khí, làm cho tâm của Diệp Hoài Tây sinh cảnh giác. Để cho bệ hạ khách khí một lần như vậy, là do hắn quản lý hai đại quân đoàn. Khi đó bệ hạ bị bức rơi vào đường cùng mà lựa chọn, hôm nay khách khí như vậy, muốn làm gì?
Muốn cho hắn chủ động nộp lên quân quyền hay là muốn hắn hỗ trợ ngáng chân Cố Thiên Lung? Nếu là vế trước, Diệp Hoài Tây rất là nguyện ý, nhưng nếu là vế sau, hắn không quá đồng ý.
Mọi người đều biết bệ hạ đối với người chuẩn bị thừa kế này rất là yêu thương, cho dù là sao trên bầu trời, bệ hạ ngoài miệng là không đồng ý, nhưng sau lưng lại cho người suy nghĩ cách hai xuống một viên.
Nếu hắn thực nghe lời ngáng chân Cố Thiên Lung, về sau Diệp gia chỉ có thể chờ chết.
Trong nháy mắt, Diệp Hoài Tây đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chưa nói một câu. Bộ dáng này ở trong mắt bệ hạ, cảm thấy Diệp Hoài Tây không muốn cùng hắn trò chuyện. Kỳ thật ở hội nghị liên bang nhìn thì cùng lập trường với hắn, cũng đã hướng hắn nói, nhưng hắn biết ở trong đôi mắt quân nhân của Diệp Hoài Tây, hắn là dạng người gì.
Chính mình là dạng người gì, trong lòng bệ hạ đều biết rõ ràng. Chính vì vậy hắn đôi khi sẽ là người phá lệ gây sự. Người khác là được sủng mà kiêu, chẳng qua bệ hạ ở đây là ỷ lại ấn tượng kém mà kiêu.
“Hoài Tây, cậu không muốn về thủ đô đăng kí hay là không muốn nói chuyện với tôi?” Bệ hạ hỏi.
Diệp Hoài Tây nhìn về phía hình chiếu, rõ ràng thấy trong mắt bệ hạ có che lấp, giống như tro bụi tích cóp nhiều năm, thổi mãi không đi.
“Bệ hạ, tôi chỉ là nghĩ phải thỉnh tội với ngài như thế nào khi đối mặt. Nhị hoàng tử khi tôi không để ý mà biến mất, tôi thân là người quản lý tinh cầu, mà lại để xuất hiện một lỗ hổng ở khâu quản lý, đúng là không nên. Còn thỉnh cầu bệ hạ bãi bỏ đi thân phận người quản lý Vân Tiêu tinh của tôi, làm trừng phạt lần này.”
Lời này nghe rất êm tai, cho dù bệ hạ còn đang suy đoán hắn đang nghĩ cái gì, cũng rất khó không bị thỉnh cầu này hấp dẫn.
“Một chút chuyện này không đáng. Chuyện của Tử Khung, cậu không cần để ở trong lòng, tôi sẽ sắp xếp người đi thăm dò, cậu cứ về trước đi.”
Nếu để cho bệ hạ sắp xếp người đi truy xét Cố Tử Khung, vậy thì chuyện mình giúp hắn sẽ bị điều tra ra, vẻ mặt Diệp Hoài Tây khẽ nhúc nhích, thấp giọng khẩn cầu nói: “Thỉnh bệ hạ cho tôi cơ hội.”
“Hử?” hoàng đế bệ hạ nghi hoặc chớp mắt, phảng ứng ngạc nhiên nhìn về phía Diệp Hoài Tây. Từ khi Diệp Hoài Tây nhậm chức ở liên bang, hắn không có mở miệng thỉnh cầu ai, hôm nay thật sự là cây vạn tuế ngàn năm nở hoa, lão quỷ vạn năm thành tiên.
“Cậu muốn tự mình tìm được Cố Tử Khung?”
“Đúng, người bị mất tích ở chỗ tôi, tôi hy vọng có thể làm đến nơi đến chốn. Cũng là để ta tự tìm trở về.” Diệp Hoài Tây trợn mắt nói dối làm người ta cũng không biết đâu là thiệt đâu là giả, mặc kệ là khi nào, bộ dạng của hắn cũng là bình thản lạnh lùng, người khác ngay cả khi nói dối sẽ có mờ ám, hắn cũng không có. Giống như không phải hắn làm.
Bệ hạ tạm dừng vài giây, liền đáp ứng: “Mau chóng tìm được nó, tôi hy vọng nó sớm có thể xuất hiện ở trước mặt công chúng, gánh vác trách nhiệm của một hoàng tử.”
Diệp Hoài Tây gật đầu đáp ứng, nghĩ thầm rằng: người này chỉ sợ phải một thời gian nữa mới có thể xuất hiện, ít nhất trước khi quan hệ của bệ hạ và đại hoàng tử trở nên hòa hợp, hắn sẽ không cho Cố Tử Khung tham gia vào hồ nước đục này.
“Tôi đã biết.”
“Vậy…” bệ hạ vừa định nói ‘chúng ta lại tâm sự chuyện đăng kí ở cục quản lý dân cư đi’, chợt nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, có một giọng nói vang dội, một giọng nữ thanh thúy lộ vẻ bén nhọn từ bên ngoài lớn tiếng truyền vào.
Bệ hạ nghe ra người đến là ai, sắc mặt vừa chuyển tốt nháy mắt lại khó coi, hết sức không hờn giận. Diệp Hoài Tây cũng nghe ra giọng nữ này là của ai, xuất phát từ lễ phép không tiện nghe chuyện trong nhà của cấp trên, hắn hường bệ hạ cúi chào nói : « Ngài vội. »
Thông tin còn chưa chấm dứt, Diệp Hoài Tây liền thấy cửa phòng được đẩy ra, một nữ nhân kiều diễm xinh đẹp, quần áo quý giá xông vào, cũng không quản bệ hạ còn có việc hay không liền la lớn : « Bệ hạ, Thiên Lung muốn kết hôn với Diệp Hoài Tây, ngài vì sao lại không đồng ý ? Hắn cùng Diệp Hoài Tây có chỗ nào không xứng ? Diệp Hoài Tây có thể gả cho Thiên Lung, đó là đã trèo cao ! »
Sắc mặt bệ hạ càng đen đồng thời có vài phần xấu hổ, quay đầu gật đầu với Diệp Hoài Tây, chủ động ngắt thông tin. Trước một giây thông tin bị ngắt Diệp Hoài Tây nhìn thấy tay bệ hạ dương lên.
Người sớm đã có chuẩn bị, ngày hôm sau Diệp Hoài Tây mang theo La Thụy cùng một tiểu đội gồm mười người của đoàn Hổ gầm, ngồi tinh hạm có gắn cờ của quân đoàn Hổ gầm, khởi hành đi trước trở về thủ đô Tắc Bá Thản.
Tắc Bá Thản là hành tinh có biển trong hệ ngân hà, là tinh cầu có thực vật cùng lục địa dồi dào. Nhưng mà ở trong lịch sử cũng không có xuất hiện qua các loại chim thú quý hiếm nào.
Nhưng người ta chọn tinh cầu này làm thủ đô là có nguyên nhân, hệ thống phòng ngự ở Tắc Bá Thản cách những tinh cấu khác là một vạn năm ánh sáng, ngoài có thể sinh tồn còn có hệ thống công kích. Tắc Bá Thản liền trở thành thủ đô của liên bang, không chỉ đại biểu cho diện mạo tinh thần, còn phát huy mạnh mẽ lý niệm chung sống hóa bình.
Thế nhưng hệ thống phòng ngự một vạn năm ánh sáng cùng hệ thống song công kích đều trở thành trò cười.
« Thiếu tướng, còn có nửa giờ nữa sẽ đến căn cứ đóng quân của quân đoàn Hổ gầm. » La Thụy nhẹ giọng nói.
Ánh mắt Diệp Hoài Tây rõ ràng dừng ở trên kiến trúc của học viện quân sự hoàng gia Tắc Bá Thản, đột nhiên nhớ tới Cố Tử Khung, hắn sẽ đến đây sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất