Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần
Chương 37: Lần đầu tu luyện
"Vốn lúc tu luyện chỉ cần hấp thu linh khí rồi dựa theo phương pháp lưu chuyển trong người như tui đã truyền cho anh là có thể chuyển hóa thành linh lực rồi, tuy nhiên ở đây không có linh khí, không cách nào thông qua phương pháp này tu luyện được, nhưng anh không cần lo lắng, tui vừa xem rồi, người thích anh có rất rất nhiều, bọn họ sẽ sinh ra lực tín ngưỡng cho anh, hoàn toàn có thể tu luyện thông qua lực tín ngưỡng, hiệu quả so với hấp thu linh khí còn tốt hơn." Du Cẩn Lật hưng phấn chỉ dẫn cho Giang Mặc Thịnh như lúc trước sư phụ đã từng chỉ dẫn cho mình.
Như bây giờ có phải cậu là sư phụ của Giang Mặc Thịnh không ta, Du Cẩn Lật lặng lẽ cười trộm trong lòng.
Có điều là đồ đệ mà chênh lệch sao lại lớn thế nhỉ, lúc Du Cẩn Lật mới bắt đầu tu luyện, tốn trọn vẹn một tháng mới dẫn khí nhập thể, xem như bước vào phạm vi tu luyện, nhưng Giang Mặc Thịnh dưới sự dẫn dắt của Du Cẩn Lật rất nhanh đã nhận ra những quả cầu tượng trưng cho lực tín ngưỡng ở xung quanh, sau đó khống chế chúng dẫn vào người, bắt đầu lưu chuyển.
Lực tín ngưỡng tiến vào cơ thể mang theo cảm giác kỳ diệu, khác với việc huấn luyện trước đó của anh, cảm giác không giống khi anh sử dụng thẻ năng lượng, điều này khiến anh cảm thấy mình ngày càng mạnh mẽ hơn.
Du Cẩn Lật nhìn các thứ vốn như những đứa trẻ bướng bĩnh, vận động lung tung lực tín ngưỡng mà giờ đây đã ngoan ngoãn xếp hàng đợi tiến vào trong cơ thể Giang Mặc Thịnh, ngạc nhiên hết sức.
Mặc dù cậu biết tư chất tu luyện của Giang Mặc Thịnh rất tốt nhưng tốt tới mức này thì vẫn không nhịn được khiến người ta... Kích động mừng như điên!
Ha ha, không hổ là đồ đệ mà cậu dạy dỗ, rất là lợi hại, mới một ngày đã có thể dẫn khí nhập thể rồi, quả nhiên cậu đúng là một sư phụ lợi hại, dạy dỗ quá giỏi luôn.
Nếu bây giờ có sư phụ và sư huynh của Du Cẩn Lật ở đây, chắc chắn sẽ liếc mắt nhìn trời.
Rõ ràng Giang Mặc Thịnh có tư chất thiên phú và ngộ tính đều rất tốt, cuối cùng đem hết công lao mạnh mẽ nhận về mình, Du Cẩn Lật cũng tự kỉ đủ rồi.
Giang Mặc Thịnh phảng phất cảm thấy bản thân tiến vào một cảnh giới rất kỳ diệu, mọi thứ xung quanh phảng phất như không tồn tại, chỉ còn lại những quả cầu sáng xuất hiện trên không trung như những đứa trẻ muốn tìm anh chơi đùa, không ngừng nhảy nhót xung quanh anh rồi sau đó từng cái một bị dẫn dắt vào trong cơ thể, vận chuyển bên trong kinh mạch, cuối cùng tụ lại ở vùng đan điền nơi tinh hạch dị năng bị vỡ nát.
Không biết có phải ảo giác của mình không nhưng Giang Mặc Thịnh cảm thấy sau khi những lực tín ngưỡng đó tiến vào tinh hạch dị năng xong thì từng vết nứt rậm rạp như được chữa trị một ít, nhưng nhìn kỹ lại thì như chưa có chữa trị.
Nhưng mặc kệ thế nào, cảm giác bây giờ là sảng khoái nhất từ trước đến nay.
Từ khi tinh hạch bị vỡ nát, độc tố trong người hoành hành, Giang Mặc Thịnh mỗi giờ mỗi phút đều chịu đựng thống khổ dằn vặt.
Tuy những thống khổ này đối với cậu vẫn có thể chịu được nhưng nếu như có thể không phải chịu đựng nó, đương nhiên sẽ không có người tự làm khổ bản thân muốn những thống khổ này.
Lúc này Giang Mặc Thịnh như nằm trong dòng nước nhu hòa, toàn thân ấm áp, vô cùng thoải mái.
Du Cẩn Lật thấy Giang Mặc Thịnh lần đầu tu luyện đã nhập định*, rất là ngạc nhiên, nhưng cũng thật sự vì đối phương mà cảm thấy cao hứng.
(*): Ngồi thiền. Kiểu nhập định là mình đi vào một trạng thái kỳ diệu nào đó. Ngồi thiền tui cảm thấy nó khác một xíu xiu, tui nói ngồi thiền cho dễ hình dung cho những bạn chưa đọc tiên hiệp bao giờ:">
Cứ như vậy, độc của anh ấy chắc chắn sẽ giải trừ, người cũng sẽ không chết, cứu một người có đại công đức đối với Du Cẩn Lật cũng là một cái công đức, Lôi Kiếp lúc phi thăng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Du Cẩn Lật không quấy rầy Giang Mặc Thịnh tu luyện, trong phòng ngủ rộng rãi, một người nằm trên giường tu luyện, một người thì tiếp tục phấn khởi đi dạo tinh võng, ý đồ tìm ra cách giúp mình được hoan nghênh hơn nữa.
[Một món quà nhỏ giữa bầu không khí toàn là dịch bệnh này nè ^^ yêu cả nhà.]
Như bây giờ có phải cậu là sư phụ của Giang Mặc Thịnh không ta, Du Cẩn Lật lặng lẽ cười trộm trong lòng.
Có điều là đồ đệ mà chênh lệch sao lại lớn thế nhỉ, lúc Du Cẩn Lật mới bắt đầu tu luyện, tốn trọn vẹn một tháng mới dẫn khí nhập thể, xem như bước vào phạm vi tu luyện, nhưng Giang Mặc Thịnh dưới sự dẫn dắt của Du Cẩn Lật rất nhanh đã nhận ra những quả cầu tượng trưng cho lực tín ngưỡng ở xung quanh, sau đó khống chế chúng dẫn vào người, bắt đầu lưu chuyển.
Lực tín ngưỡng tiến vào cơ thể mang theo cảm giác kỳ diệu, khác với việc huấn luyện trước đó của anh, cảm giác không giống khi anh sử dụng thẻ năng lượng, điều này khiến anh cảm thấy mình ngày càng mạnh mẽ hơn.
Du Cẩn Lật nhìn các thứ vốn như những đứa trẻ bướng bĩnh, vận động lung tung lực tín ngưỡng mà giờ đây đã ngoan ngoãn xếp hàng đợi tiến vào trong cơ thể Giang Mặc Thịnh, ngạc nhiên hết sức.
Mặc dù cậu biết tư chất tu luyện của Giang Mặc Thịnh rất tốt nhưng tốt tới mức này thì vẫn không nhịn được khiến người ta... Kích động mừng như điên!
Ha ha, không hổ là đồ đệ mà cậu dạy dỗ, rất là lợi hại, mới một ngày đã có thể dẫn khí nhập thể rồi, quả nhiên cậu đúng là một sư phụ lợi hại, dạy dỗ quá giỏi luôn.
Nếu bây giờ có sư phụ và sư huynh của Du Cẩn Lật ở đây, chắc chắn sẽ liếc mắt nhìn trời.
Rõ ràng Giang Mặc Thịnh có tư chất thiên phú và ngộ tính đều rất tốt, cuối cùng đem hết công lao mạnh mẽ nhận về mình, Du Cẩn Lật cũng tự kỉ đủ rồi.
Giang Mặc Thịnh phảng phất cảm thấy bản thân tiến vào một cảnh giới rất kỳ diệu, mọi thứ xung quanh phảng phất như không tồn tại, chỉ còn lại những quả cầu sáng xuất hiện trên không trung như những đứa trẻ muốn tìm anh chơi đùa, không ngừng nhảy nhót xung quanh anh rồi sau đó từng cái một bị dẫn dắt vào trong cơ thể, vận chuyển bên trong kinh mạch, cuối cùng tụ lại ở vùng đan điền nơi tinh hạch dị năng bị vỡ nát.
Không biết có phải ảo giác của mình không nhưng Giang Mặc Thịnh cảm thấy sau khi những lực tín ngưỡng đó tiến vào tinh hạch dị năng xong thì từng vết nứt rậm rạp như được chữa trị một ít, nhưng nhìn kỹ lại thì như chưa có chữa trị.
Nhưng mặc kệ thế nào, cảm giác bây giờ là sảng khoái nhất từ trước đến nay.
Từ khi tinh hạch bị vỡ nát, độc tố trong người hoành hành, Giang Mặc Thịnh mỗi giờ mỗi phút đều chịu đựng thống khổ dằn vặt.
Tuy những thống khổ này đối với cậu vẫn có thể chịu được nhưng nếu như có thể không phải chịu đựng nó, đương nhiên sẽ không có người tự làm khổ bản thân muốn những thống khổ này.
Lúc này Giang Mặc Thịnh như nằm trong dòng nước nhu hòa, toàn thân ấm áp, vô cùng thoải mái.
Du Cẩn Lật thấy Giang Mặc Thịnh lần đầu tu luyện đã nhập định*, rất là ngạc nhiên, nhưng cũng thật sự vì đối phương mà cảm thấy cao hứng.
(*): Ngồi thiền. Kiểu nhập định là mình đi vào một trạng thái kỳ diệu nào đó. Ngồi thiền tui cảm thấy nó khác một xíu xiu, tui nói ngồi thiền cho dễ hình dung cho những bạn chưa đọc tiên hiệp bao giờ:">
Cứ như vậy, độc của anh ấy chắc chắn sẽ giải trừ, người cũng sẽ không chết, cứu một người có đại công đức đối với Du Cẩn Lật cũng là một cái công đức, Lôi Kiếp lúc phi thăng sẽ dễ chịu hơn một chút.
Du Cẩn Lật không quấy rầy Giang Mặc Thịnh tu luyện, trong phòng ngủ rộng rãi, một người nằm trên giường tu luyện, một người thì tiếp tục phấn khởi đi dạo tinh võng, ý đồ tìm ra cách giúp mình được hoan nghênh hơn nữa.
[Một món quà nhỏ giữa bầu không khí toàn là dịch bệnh này nè ^^ yêu cả nhà.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất