Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 60: Không phải là một con cá chép tốt.

Trước Sau
Chương 59: Không phải là một con cá chép tốt.

Edit: ShiibaReiki

Beta: Chickie

"A Thịnh, tui đã nói với anh rồi, live stream chơi rất là vui, còn có thể thu được rất rất nhiều lực tín ngưỡng, lực tín ngưỡng tui thu được trong hai ngày nay nhiều hơn toàn bộ linh lực khi tui ăn linh vật lúc trước, hơn nữa khi live stream mấy bạn fan đều rất thú vị, bọn họ..." Du Cẩn Lật khua chân múa tay kể mấy chuyện hay hay lúc live stream cho Giang Mặc Thịnh nghe.

Thật ra mấy cái này anh đều biết, nhưng nghe nhóc con kể lại một lần, cảm giác không giống như anh ngồi đọc mưa đạn.

Anh thích dáng vẻ đầy sức sống của nhóc con, thích nghe tất cả những gì nhóc con kể cho anh.

Chờ cơ thể anh bình phục, anh sẽ mang nhóc con đi đến các tinh cầu khác, anh tin chắc nhóc con sẽ rất thích.

Du Cẩn Lật thì ra sức nói, Giang Mặc Thịnh thì ra sức ảo tưởng về tương lai tốt đẹp, đúng lúc này, cửa phòng bị một người thô lỗ mở ra, cắt đứt động tác và sự ảo tưởng của hai người.

Du Cẩn Lật và Giang Mặc Thịnh tâm linh tương thông quay đầu nhìn người ngoài cửa, Kiều Mục Lam phá cửa vào bị hai đứa nhìn chằm chằm như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút lúng túng.

Bà một mực lo sợ lúc bà không có ở nhà, Du Cẩn Lật sẽ đi tìm Giang Mặc Thịnh, sau đó bị con trai nhẫn tâm từ chối, đau lòng gần chết rồi trốn vào góc phòng một mình khóc.

Cho nên công chuyện vừa xong, bà lập tức chạy về, khi nghe thấy Du Cẩn Lật đang trong phòng Giang Mặc Thịnh, bà thật sự lo lắng tới mức không còn để ý tới lễ nghi gì nữa, trực tiếp phá cửa đi vào.

Nhưng giờ nhìn thấy cảnh này, sao có vẻ không giống Tiểu Lật Tử thương tâm gần chết vì bị con trai cự tuyệt vậy.

Nụ cười trên mặt Tiểu Lật Tử vẫn chưa mất đi, đủ để thấy được trước đó cậu rất vui vẻ, mà ánh mắt con trai mình nhìn tiểu Lật tử cũng tràn đầy ôn nhu và cưng chiều, kiểu gì cũng không giống như muốn cự tuyệt.

Cho nên, tình hình bây giờ là thế nào?

"Mấy đứa?" Kiều Mục Lam không biết nên nói gì để giấu đi bản mặt mo của mình nữa.

Bản thân Du Cẩn Lật không để ý sắc mặt của người khác, thấy Kiều Mục Lam trở về liền chạy tới, thân mật ôm lấy cánh tay bà, cười nói: "Mẹ về rồi, con vừa nói chuyện với Giang Mặc Thịnh về vụ live stream nè."

"Live stream?" Kiều Mục Lam cũng không biết hai ngày nay Du Cẩn Lật live stream.

"Dạ, con mở một phòng live stream, live nấu ăn cho mọi người xem, có rất rất nhiều người xem đó." Du Cẩn Lật đắc ý khoe khoang nói.

Cậu làm đồ ăn được rất nhiều người thích đấy, tuy hiện nay mọi người cảm thấy hứng thú với cá chép hơn, nhưng bất kể là gì đều là cảm thấy hứng thú với cậu, chỉ cần có thể thu lực tín ngưỡng là tốt rồi.

"Phải không? Chừng nào cục cưng live stream nữa, mẹ sẽ vào cổ vũ." Kiều Mục Lam không thấy Du Cẩn Lật thương tâm nên cũng yên lòng.

Có lẽ sự tình không phải như bà nghĩ đâu, xem ra cần phải tìm thời gian trò chuyện một chút với con trai, nếu hai người đều lưỡng tình tương duyệt thì thật sự quá tốt.

"Lúc làm bữa tối hôm nay có thể live stream, tới đó con gọi mẹ." Du Cẩn Lật rất vui vẻ vì lại có người cổ vũ cho cậu, hiện tại đã bắt đầu suy nghĩ nên làm món gì cho tối nay.

"Ừa, lúc đó nhất định mẹ sẽ xem, con ăn trưa chưa?" Kiều Mục Lam quan tâm hỏi.



Bà rời đi lúc sáng sớm, Du Cẩn Lật vẫn chưa rời giường, bữa sáng đã gọi người mang qua, không biết ăn chưa.

"Dạ, con ăn rồi, tay nghề Trịnh bếp trưởng ngày càng giỏi." Du Cẩn Lật không keo kiệt tán dương.

"Khụ khụ..." Giang Mặc Thịnh bị xem nhẹ không cam lòng nên lập tức xoát cảm giác tồn tại.

Sau khi nhóc con đến, địa vị của anh tại Giang gia thật sự hạ thấp xuống, có lúc anh hoài nghi không biết anh là con ruột của mẹ hay là nhóc con nữa.

Chỉ là thấy mẹ và ba đều thích nhóc con, Giang Mặc Thịnh vẫn rất vui vẻ và kiêu ngạo.

Nghe thấy tiếng ho khan của Giang Mặc Thịnh, đột nhiên Du Cẩn Lật nghĩ tới một trọng điểm, lúc lên lầu cậu không mang theo dịch dinh dưỡng, chẳng phải điều này cho thấy đùi vàng tới giờ còn chưa ăn trưa?

Trời ạ, hai ngày nay cậu không chỉ không trị liệu cho đùi vàng mà còn khiến anh đói bụng nữa, cậu thật không phải là một con cá chép tốt.

Từ sau khi Du Cẩn Lật nhận việc "cho Giang Mặc Thịnh ăn", về cơ bản một ngày ba bữa cơm của Giang Mặc Thịnh đều do cậu phụ trách.

Nhưng hai ngày nay cậu không đến xem đùi vàng, tự nhiên không thể đưa đồ tới, nên...

Hai mắt thật to của Du Cẩn Lật nháy mắt ngập nước, mang theo tràn đầy sự hổ thẹn và tự trách nhìn Giang Mặc Thịnh.

Giang Mặc Thịnh và Kiều Mục Lam không biết tại sao đột nhiên Du Cẩn Lật đang hưng phấn lại biến thành tâm tình sa sút, còn một bộ muốn khóc lên, nhất thời cả hai đều cực kỳ đau lòng.

"Tiểu Lật Tử sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả con?" Kiều Mục Lam vội vàng hỏi.

"Nhóc con lại đây, anh xem xem nào." Giang Mặc Thịnh cũng gấp gáp nói, nếu không phải bây giờ còn chưa thể xuống giường thì anh đã sớm ôm nhóc con vào lòng rồi.

Từ khi bắt đầu tu luyện, Giang Mặc Thịnh học bộ dáng dùng linh lực trị liệu cho mình trước đó của Du Cẩn Lật, cũng đã học xong cách sử dụng linh lực để trị liệu để sau này có thể sử dụng cho nhóc con.

Chỉ là anh không ngờ đã cần dùng tới sớm như vậy, nhưng anh thà cả đời không dùng được cũng không hi vọng  nhóc con bị thương.

Du Cẩn Lật chỉ lắc đầu một cái nói: "Tui không sao, hai hôm nay tui không đến đưa dịch dinh dưỡng cho A Thịnh, có phải A Thịnh đói lắm phải không? Xin lỗi, tui thật sự không có cố ý, tui không phải là một con cá chép tốt."

Giờ phút này Giang Mặc Thịnh và Kiều Mục Lam theo bản năng lo lắng cho cậu, sau khi biết lý do vì sao tâm tình cậu sa sút thì nhất thời có phần dở khóc dở cười.

"Tiểu Lật Tử, không đói được nó đâu, mỗi ngày có người mang đồ ăn cho nó, con không cần lo lắng." Kiều Mục Lam buồn cười sờ sờ mái tóc mềm mại của Du Cẩn Lật, vì sự lương thiện của đứa nhỏ này mà cảm thấy vui mừng.

"Thật không ạ?" Đôi mắt Du Cẩn Lật lấp lánh nước mang theo mong đợi hỏi.

"Đương nhiên, trước khi em vừa đến anh còn ăn no nữa mà, nếu không sao có người gọi em tới được." Giang Mặc Thịnh vội vàng nói, chỉ sợ nhóc con hay suy nghĩ lung tung bị khó chịu.

Nghe thấy Giang Mặc Thịnh không bị bỏ đói, Du Cẩn Lật mới yên tâm, chỉ là âm thầm quyết định, sau này nhất định không được quên đưa cơm cho đùi vàng, nếu không ấn tượng của đùi vàng với mình không tốt thì lại được một mất mười.

Kiều Mục Lam thấy dáng vẻ Du Cẩn Lật và Giang Mặc Thịnh chung đụng khá là hài hòa nên tạm thời yên lòng, lúc đi ra ngoài còn không quên dùng ánh mắt cảnh cáo con trai một lần, không cho phép anh bắt nạt Tiểu Lật Tử.



Giang Mặc Thịnh thấy thế có chút bất đắc dĩ, tuy không biết mẹ lại não bổ cái gì nhưng sao anh có thể bắt nạt nhóc con được? Còn đau lòng không kịp đây.

Thấy đùi vàng không bị bỏ đói, cũng không so đo việc hai ngày nay cậu không xuất hiện trị liệu cho anh, tâm tình Du Cẩn Lật cực kỳ tốt, nói mấy công việc cần làm để tu luyện mà trước đây sư phụ và sư huynh đã căn dặn cho Giang Mặc Thịnh, thuận tiện giúp anh giải đáp những nghi hoặc nhỏ của người tu luyện, khiến việc tu luyện của anh nâng cao một bước.

Càng tu luyện, Giang Mặc Thịnh càng thêm ngạc nhiên, anh có thể cảm nhận rõ ràng biến hóa trong cơ thể, thậm chí có lúc nhìn thấy được tình trạng bên trong cơ thể mình, thật khó mà tin nổi.

Độc tố bị anh dùng linh lực dẫn vào trong góc cơ thể, mà trái tim thì được linh lực bảo vệ để đề phòng độc tố xâm hại, những chỗ còn lại từng dính nội thương cũng đều được chữa trị xong, trạng thái cơ thể ngày càng tốt hơn.

Giang Mặc Thịnh có linh cảm, nếu các loại độc tố bị thanh trừ hoàn toàn thì trạng thái cơ thể sau đó của anh sợ là còn tốt hơn trước nhiều.

Bây giờ anh là dị năng giả cấp S, sau khi các loại độc tố được thanh trừ thì sẽ có hi vọng xung kích lên cấp SS.

Phải biết trước mắt toàn bộ tinh tế còn chưa từng xuất hiện dị năng giả cấp SS bao giờ, nếu Giang Mặc Thịnh thật sự xung kích thành công thì anh sẽ là dị năng giả cấp SS đầu tiên trên thế giới.

Cho dù Giang Mặc Thịnh bình thường luôn luôn bình tĩnh cũng không nhịn được mà kích động.

Đối với việc theo đuổi sức mạnh là bản năng của đàn ông, không ai lại ghét bỏ cấp bậc của mình quá cao.

. . .

Sau khi Kiều Mục Lam đi ra từ phòng Giang Mặc Thịnh thì đụng phải Giang Chấn Đào mới trở về từ quân bộ, sắc mặt của ông rất khó nhìn.

"Sao vậy? Mấy tên kia lại làm gì nữa à?" Kiều Mục Lam đi lại ngồi xuống bên người Giang Chấn Đào, ngón tay mảnh khảnh khẽ vuốt ve sau lưng đối phương để an ủi ông, trong mắt trần đầy ôn nhu và yêu thương.

Giang Chấn Đào là một trong ba Đại Nguyên soái đứng đầu Liên Bang, Liên Bang không sử dụng chế độ đế quốc thống trị vì nó sẽ ngăn được nguyên thủ độc tài, Nguyên soái quân bộ đồng thời nắm giữ quyền trị quốc, có địa vị ngang nhau với nguyên thủ, có thể kiềm chế lẫn nhau.

Nguyên thủ Liên Bang và Nguyên soái đều được bầu cử mười năm một lần, do thành viên hội nghị và dân chúng bầu cử.

Nói như vậy, nếu trên người Nguyên soái có quân công hiển hách, chỉ cần không phạm phải sai lầm nghiêm trọng thì cơ bản cũng có thể liên nhiệm.

Nhưng nếu là nguyên thủ thì trừ khi có cống hiến trọng đại cho Liên Bang, nếu không như bình thường sẽ thay đổi người đảm nhiệm.

Mà thời gian đến lần bầu cử tiếp theo còn một năm này, Giang Chấn Đào thân là một trong ba Đại Nguyên soái, tuy trên người có chiến công hiển hách nhưng bởi trước đây đối chiến với Trùng tộc ít năm, trúng độc bị thương, cơ thể ngày càng sa sút nên không còn quá thích hợp gánh chức vị Nguyên soái nữa, lần bầu cử này sợ là sẽ bị đổi người.

Thật ra dù có đổi người thì cũng không ảnh hưởng lớn đến Giang gia, vì Giang Chấn Đào đã tìm kĩ người nối nghiệp, nếu không có gì ngoài ý muốn thì chắc chắn có thể ngồi lên vị trí Nguyên soái.

Nếu Giang Chấn Đào tìm người nối nghiệp thì đương nhiên sẽ hướng về Giang gia, cộng thêm sự tồn tại của Giang Mặc Thịnh, Giang gia vẫn sẽ là đệ nhất gia tộc.

Mặc dù bây giờ Giang Mặc Thịnh mới là Thiếu tướng, vốn lấy việc anh ba mươi tuổi đã có thể leo lên bậc Thiếu tướng đã thuộc về trẻ tuổi vô cùng có triển vọng, vị trí Nguyên soái chẳng qua là vấn đề thời gian mà thôi, như vậy địa vị Giang gia tự nhiên không ai có thể lay động.

Nhưng mấu chốt là hiện tại Giang Mặc Thịnh cũng bị thương vì trúng độc của Trùng tộc, thậm chí ngàn cân treo sợi tóc, những thế lực đã từng đè nén không dám rục rịch cũng bắt đầu ló ra, thậm chí ẩn ẩn chèn ép Giang gia.

Ngay cả Giang Chấn Đào tìm kĩ người nối nghiệp Nguyên soái kia, cũng có người bắt đầu nhắm vào, nói rõ muốn Giang Chấn Đào nhường lại vị trí Nguyên soái, hoàn toàn đè xuống Giang gia.

Mấy lần Giang Chấn Đào đi quân bộ, đều sẽ có vô tình hay cố tình bị sỉ nhục, có điều may mà bây giờ ông còn là Nguyên soái, còn có rất nhiều thủ hạ trung thành tuyệt đối, những người kia không dám biểu hiện quá mức, nhưng vẫn làm người ta cảm thấy chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau