Thiếu Tướng Phu Nhân Là Phúc Thần

Chương 65: Ước ao ghen tị.

Trước Sau
Chương 64: Ước ao ghen tị.

Edit: ShiibaReiki

Thẩm Khiêm cũng không khách khí, số lần ăn cơm ở Giang gia từ nhỏ đến lớn không khác ăn ở nhà mình cho lắm, nên sau khi mọi người động đũa thì anh không chút do dự xuống tay với món mình nhìn trúng.

Thân là thiếu gia Thẩm gia, đồ ăn tự nhiên anh đều từng ăn không ít, dù là đầu bếp nhà nấu hay là ăn bên ngoài, thậm chí là đồ ăn do con cháu cổ trù thế gia làm anh đã từng ăn một hai lần rồi.

Nhưng dù ăn ở nơi nào cũng không ngon bằng lần ăn ở Giang gia này, đây đúng là mỹ vị nhân gian, không phải, hẳn là...... đồ ăn chỉ có trên trời, nhân gian nào đã nghe qua mấy lần.

"Tiểu Lật Tử, tôi nghe dì Kiều gọi cậu như thế, tôi cũng gọi cậu giống vậy được chứ?" Thẩm Khiêm cười hỏi, ánh mắt nhìn Du Cẩn Lật mang theo lửa nóng.

Nếu nói trước đó anh không có tí hứng thú nào với vị tiểu hôn phu của Giang Mặc Thịnh, thế thì sau bữa cơm này, anh hoàn toàn bị tài nấu ăn của đối phương chinh phục.

Ăn đồ ngon như vậy, nếu mỗi ngày đều được ăn thì dù phải cưới người về nhà anh cũng đồng ý.

So với đồ ăn hôm nay, những món ăn trong quá khứ đều là cái thứ gì đâu không, nhớ lại quả thật khó mà nuốt xuống!

Vì sao từ nhỏ đến lớn vận khí của cái tên Giang Mặc Thịnh lãnh khốc mặt than này luôn tốt hơn anh vậy?



Thành tích ở trường cũng giỏi hơn anh.

Lúc nhập ngũ thì quân công nhiều hơn anh, quân hàm cũng cao hơn anh.

Mấy cái này thì thôi đi, ngay cả bị thương nhiều lần gần chết còn tìm được một vị hôn phu tốt như vậy, quả thật là kẻ thù chung của toàn nhân loại rồi đó có biết không!

Thật khiến người ta ước ao ghen tị, người như thế lại cố tình trúng loại độc bá đạo, nhưng năng lực tự lành của cơ thể còn được tăng cường, mạnh mẽ bò từ quỷ môn quan trở về, chắc không phải Diêm Vương thấy bản mặt than của tên này rồi sợ đến mức không dám thu gã luôn?

Trong lòng Thẩm Khiêm khó chịu yên lặng chửi thầm.

Nhưng mà người muốn chửi thầm không chỉ có một mình Thẩm Khiêm, Giang Mặc Thịnh cũng cảm thấy khó chịu với gã bạn tốt của mình.

Một vừa hai phải ăn vạ ở đây cọ ăn cọ uống còn chưa tính, bây giờ còn trưng mặt lấy lòng nhìn nhóc con của anh, thế mà dám gọi nhóc con của anh là Tiểu Lật Tử.

Tiểu Lật Tử là tên mà mi có thể gọi hả? Có liên quan gì đến mi mà gọi thân mật vậy, trong lòng Giang Mặc Thịnh đang tính xem thế nào*, hận không thể đá Thẩm Khiêm ra ngay bây giờ.

(*):冒泡泡: cái này là ngôn ngữ mạng, tui cũng không rõ lắm nên nhờ bạn @mangcut2211 đáng iu tra giúp :">

Đáng tiếc, Du Cẩn Lật hoàn toàn không cảm ứng được trong lòng Giang Mặc Thịnh khó chịu, sảng khoái trả lời: "Được."



Du Cẩn Lật rất thích xem dáng vẻ vô cùng cao hứng của người khác khi ăn đồ ăn cậu làm, cái này khiến cậu cảm thấy rất có thành tựu.

"Tiểu Lật Tử, tài nấu ăn của cậu thật quá tuyệt vời, quả thật còn lợi hại hơn những con cháu cổ trù thế gia, cậu có thể nói cho tôi đây là món gì không? Đây là lần đầu tiên tôi ăn món đặc biệt như vậy." Thẩm Khiêm hưng phấn nói.

Bản thân anh là loại người tự thân thiết, hiện tại lại đang trong nhà bạn tốt, tự nhiên cũng không có nhiều câu thúc.

"Đây là sườn heo chua ngọt, được làm bằng sườn heo với một ít gia vị." Du Cẩn Lật cười giới thiệu.

Thẩm Khiêm nghe xong, hoàn toàn không hiểu gì hết nhưng vẫn vô cùng vui sướng, "Tiểu Lật Tử nghĩ thế nào mà có thể làm ra món ăn như vậy, làm ra mùi vị ngon cực kỳ."

Đối với vấn đề này Du Cẩn Lật có chút rối rắm, dù sao mấy cái này đều là cậu đi theo người khác học được từ kiếp trước, không phải là công lao của cậu, nhưng cố tình văn hóa ẩm thực ở thế giới này bị đứt gãy nghiêm trọng, cơ bản không có người sẽ làm mấy cái này, cậu không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.

"Ăn còn không chặn nổi được cái miệng cậu, không ăn thì cút lẹ!" Giang Mặc Thịnh hung tợn trừng Thẩm Khiêm một cái, những biểu hiện khó xử và rối rắm của Du Cẩn Lật anh đều thấy trong mắt.

Anh biết nhóc con có rất nhiều bí mật, gồm công pháp tu luyện thần kỳ của anh và những món ăn mỹ vị này, nếu đối phương không muốn nói, anh tự nhiên sẽ không cưỡng ép trả lời, cũng sẽ bảo vệ đối phương khỏi những thương tổn mà người khác gây ra.

Những bí mật này rất có khả năng uy hiếp đến sự an toàn của tiểu gia hỏa, vậy thì anh càng không có khả năng để những cái bí mật đó tiết lộ ra ngoài.

"Tôi chỉ hỏi chơi thôi, Tiểu Lật Tử làm đồ ăn ngon như vậy, làm sao mà không muốn ăn được, tôi còn muốn mỗi ngày đều được ăn đây, Tiểu Lật Tử không ngại tôi tới cọ cơm mỗi ngày đâu ha?" Thẩm Khiêm mặt dày hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau