Thính Thần

Chương 39: Ấm áp

Trước Sau
Sáng sớm Lâm Thương Từ tỉnh lại còn chưa đến 6 giờ, bên ngoài bầu trời vẫn tối mờ, Cố Trọng ngồi ở bên giường cô, dựa vào thành giường ngủ say. Tay cô ấy vẫn đang để tư thế xoa nhẹ cho cô, lòng bàn tay áp vào da cô, ấm áp, rất là thoải mái.

Cổ họng cô rất khô, có cảm giác nóng rát, cô ngồi dậy, dùng tay phải nhấc nhẹ ngón tay Cố Trọng ra, không ngờ cô ấy lại tỉnh dậy.

Cố Trọng nhập nhèm thấy cô, tiện tay mở đèn ngủ, khi cô ấy nói chuyện giọng rất khàn, khiến ai nghe xong cũng có thể liên tưởng đến hai chữ "gợi cảm."

"Còn ngứa không? Khó chịu sao?"

"Đỡ hơn nhiều rồi." Lâm Thương Từ ngồi thẳng người, chuẩn bị xuống giường uống nước.

"Cô muốn làm gì, để tôi giúp cô, muốn uống nước không?" Cố Trọng thấy đối phương gật đầu, cô ấy ra ngoài đem một ly nước ấm vào.

Lâm Thương Từ uống nước xong, cảm thấy trong cổ họng thoải mái hơn nhiều.

"Hôm nay cô có lịch trình gì không?" Cô lo Cố Trọng cả đêm ngủ không ngon, còn phải chạy theo lịch trình sẽ rất mệt.

"Không có, hôm nay nghỉ ngơi."

"Ừ nhỉ, tôi quên mất."

Lần trước Cố Trọng có viết lịch trình trong một tháng của cô ấy cho cô, nhưng cô lại quên mất.

Lâm Thương Từ khó chịu ôm mặt, Cố Trọng đưa tay kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô, khiến cô vô thức cứng đờ. Một lúc sau mới nghe Cố Trọng hỏi: "Vẫn đang còn sốt, trong nhà có thuốc hạ sốt không?"

"Chắc hết rồi."

Cố Trọng đứng dậy, buộc mái tóc dài lên, nói: "Tôi đến cửa hàng tiện lợi mua một ít, sẵn mua cháo cho cô luôn. Cô ngủ thêm đi, lát về tôi gọi dậy."

Lâm Thương Từ không có sức lực, nghe lời nằm lại, tiếng đóng cửa rất nhẹ và cả tiếng bước chân dần dần rời xa.

Cô mơ màng cảm thấy mình đang nằm mơ, trong mơ có tiếng hai người đang cãi nhau, cô cảm thấy rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra. Chỉ nghe bọn họ tranh chấp, nhưng cô lại không nghe rõ họ nói cụ thể về điều gì, sau đó nghe thấy một tiếng nổ lớn, rồi có người thì thầm.

"Thương Từ, đừng đánh cược......"

Lâm Thương Từ bỗng bừng tỉnh, cô nhìn khung cảnh quen thuộc, chất lỏng từ cuống họng trào ra, cô vội vàng xuống giường chạy vào phòng vệ sinh, gục trên bồn rửa tay phun ra một búng máu.

Cô nhìn chất lỏng màu đỏ tươi đáng sợ bắn tung tóe trên bồn rửa tay, tự bản thân thấy sợ hãi.

"Lâm Thương Từ?"

Cô nghe thấy tiếng Cố Trọng, vô thức che miệng khóa cửa phòng vệ sinh.

Cố Trọng đứng ở ngoài cửa, giọng cô ấy có chút lo lắng, "Cô có ổn không?"

Lâm Thương Từ nuốt cả nước bọt lẫn máu còn trong khoang miệng xuống, đáp: "Không sao, tôi đi vệ sinh một chút."

Lâm Thương Từ nói rồi nhấn nút bồn cầu, sau đó bắt đầu rửa tay súc miệng, đến khi trắng bóng từng kẽ răng mới thở ra, cô tiếp tục dùng nước rửa sạch máu trên bồn rửa tay nhưng vẫn luôn cảm thấy vẫn còn màu đỏ nhạt, không thể nào rửa sạch. Cô bỏ cuộc, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, lúc này mới chậm rãi bước ra ngoài.

Cố Trọng khoanh tay vẫn đang đứng ở trước phòng vệ sinh, thấy Lâm Thương Từ ra ngoài, hỏi lần nữa: "Cô nôn à?"

"Ừ, dạ dày có chút khó chịu."



Không nói nhiều, Lâm Thương Từ lập tức đi về phía bàn ăn, ngồi đối diện với túi đồ ăn, Cố Trọng đi đến cầm bát cháo hạt kê nóng đặt trước mặt cô, lại dùng thìa nhỏ khuấy đều. Lâm Thường Từ nhận lấy tự mình làm, khói trắng nghi ngút bay lên từng đợt theo động tác khuấy thìa.

"Cô về nhà mà? Sao lại bị dị ứng? Ai cho cô uống nước ô mai?" Cố Trọng đã ăn xong, bây giờ đang ngồi đối diện Lâm Thương Từ, hai tay đặt trên bàn.

"Mẹ tôi." Lâm Thương Từ không chút hứng thủ.

Cố Trọng không biết mình nên có phản ứng ra sao, lại hỏi: "Mẹ cô không biết cô bị dị ứng?"

"Biết." Lâm Thương Từ trả lời thẳng thắn.

Cố Trọng cảm thấy mình không nên hỏi nữa, chuyện nhà Lâm Thương Từ khá phức tạp, ngoại trừ người anh trai đã biết đến.

"Thế bây giờ cô đã biết nên làm gì chưa?" Cố Trọng gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, khi cô ấy lo lắng sẽ làm như vậy.

"Chưa nghĩ ra." Nóng lòng quay về, chưa kịp suy nghĩ gì cả.

Nhưng đây là lần đầu tiên mà mẹ cô qua đời trong vòng tuần hoàn.

Chắc chắn là cô đã làm gì đó nên dẫn đến số mệnh của mẹ cô thay đổi.

Lâm Thương Từ đang muốn đưa thìa lên miệng, bỗng khựng lại, cô hờ hững nói: "Chúng ta đã cứu Kỳ Thất."

Đầu ngón tay đang gõ lẹ lên bàn của Cố Trọng rốt cuộc cũng dừng lại, Lâm Thương Từ quan sát phản ứng của cô ấy. Dường như Cố Trọng đã sớm đoán được, nhưng lại chờ cô phát hiện ra.

Lần trước là lần đầu tiên mẹ Lâm Thương Từ chết trong vòng tuần hoàn, và điều duy nhất họ làm trong vòng tuần hoàn đó, cũng là điều mà Lâm Thương Từ chưa bao giờ làm trong các vòng tuần hoàn trước, đó chính là cứu Kỳ Thất.

Vậy nên lần này không thể cứu sao?

Tuy nhiên Lâm Thương Từ cũng không nói rõ, cô ấy nói tiếp: "Tôi đã nhờ cậu tôi dẫn bà kiểm tra sức khoẻ, lần trước bà bị ngã nên có máu đông trong não, lần này chỉ cần chú ý kỹ hơn là được. Bây giờ tôi còn là trợ lý của cô, tiện cho việc hành động cùng nhau."

Cố Trọng suy nghĩ rất nhiều trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, thiên ngôn vạn ngữ chỉ còn sót lại một tiếng "Ừm" khe khẽ.

Lâm Thương Từ ăn hết cháo, Cố Trọng lại nhìn cô ấy uống thuốc, xong rồi đẩy cô ấy về giường tiếp tục nằm. Cho đến khi Lâm Thương Từ ngủ vì tác dụng thuốc, cô mới cẩn thận quan sát cánh tay của cô ấy, trên đó có vài vết xước, hôm qua cô đã phát hiện, bây giờ càng thấy rõ hơn.

Cô đi đến phòng khách, lấy lọ thuốc mỡ vừa mới mua bôi một lớp mỏng lên vết xước, đồng thời tăng nhiệt độ điều hoà lên, sau đó mới rời khỏi phòng.

Trước khi Lâm Thương Từ tỉnh lại cô đã nhìn qua căn nhà này, bài trí rất đơn giản, hầu như đều là nhu yếu phẩm. Thứ duy nhất có thể gọi là vật trang trí là một chậu cây trên ban công, nhưng nó gần như đã chết, lá cây úa vàng. Hẳn Lâm Thương Từ chưa bao giờ tưới nước, để mặc nó ở ngoài kia dầm mưa dãi nắng. Sống thì sống, chết thì thôi.

Trong nhà khá sạch sẽ, đồ nào ở chỗ nấy, chỉ là có hơi vắng vẻ, không có hơi người. Tuy Cố Trọng cũng ở một mình, nhưng vừa vào trong nhà là có thể cảm nhận được sự ấm áp, có Sếp Tổng chạy nhảy khắp nơi, có Diệp Tây Nhã và Từ Đồ Chi hay ghé qua, nên cô cũng không cảm thấy cô đơn lắm.

Thế nhưng nơi ở của Lâm Thương Từ lại khác, Cố Trọng vừa lục lọi phòng bếp, phát hiện bếp nhà Lâm Thương Từ chỉ có một nồi nhỏ để nấu mì, có tổng cộng ba bộ đồ ăn, thậm chí có hai bộ khác kiểu dáng bộ còn lại, có thể là mới mua sau này. Tủ lạnh gần như là trống rỗng, chỉ vài chai nước khoáng và đồ uống có ga, có hai quả trứng gà, trên ngăn đông chỉ có những viên đá có vẻ đã được làm đông lạnh rất lâu.

Dường như cô ấy không có ý định mời ai đến nhà mình, thậm chí ngay cả Cố Trọng cũng phải tự mò tìm chìa khóa.

Mỗi một lần vòng tuần hoàn tái khởi động, tất cả mọi thứ đều sẽ trở lại như cũ vào ngày 24 tháng 7, có thể hình dung ra nhà của Lâm Thương Từ trước đó cũng không hề có sức sống như bây giờ.

Cố Trọng ngồi xuống sofa lấy điện thoại gọi cho Từ Đồ Chi, dùng phương pháp tương tự lần trước đề lừa cô ấy, sau đó giao cho cô ấy nói chuyện với Phòng Giai Nhuế.

Kết thúc cuộc gọi, cô lại bắt đầu nghĩ về chuyện vòng tuần hoàn. Lần trước Lâm Thương Từ tự tử không thành công, được đưa đến bệnh viện cứu sống, cô sợ cô ấy khi tỉnh lại sẽ khó chịu nên vội vã tìm chốn không người để tự sát. Vì sợ hãi nên trước đó cô còn mua rất nhiều rượu nồng độ cao ở cửa hàng tiện lợi, tự uống đến lúc gần say mèm mới cắt cổ tay.

Bây giờ ngẫm lại vẫn thấy nổi da gà.

Tuy nhiên, tình huống của cô và Lâm Thương Từ không giống nhau, sau khi cô lặp lại vòng tuần hoàn sẽ bị mất trí nhớ, chỉ có thể dựa vào Lâm Thương Từ để lấy lại ký ức. Hơn nữa lần này không chỉ có ký ức của hai lần trước, còn có một đoạn ký ức bản thân cô hiểu lầm Lâm Thương Từ là fans cuồng nên báo cảnh sát bắt cô ấy.



Dường như bắt đầu mỗi vòng tuần hoàn mới, cô sẽ nhớ lại một đoạn ký ức của vòng tuần hoàn cũ.

Mặc dù Cố Trọng tò mò bản thân ở những lần trước đã đối xử với Lâm Thương Từ như thế nào, nhưng cô không muốn để cô ấy trải qua nhiều lần nữa. Cô cũng không phải là người muốn chết đến thế, lúc này cần phải kết thúc vòng tuần hoàn và trở về cuộc sống bình thường.

*****

Khi Lâm Thương Từ tỉnh lại là đã gần 2 giờ chiều, Cố Trọng đã rời đi, chỉ để một tờ giấy note trên bàn ăn, dặn cô trong tủ lạnh có thức ăn, nếu đói thì lấy ra hâm lại. Cô mở tủ lạnh, quả nhiên bên trong có hai cái túi, một túi đựng mì gà dầu vừng, súp và mì được đóng gói riêng, túi còn lại đựng một hộp cháo không rõ là cháo gì.

Đồ ăn Cố Trọng đặt cho cô vẫn còn nhãn mác trên túi.

Cô có thể hình dung ra cảnh Cố Trọng nhìn phòng bếp nghèo nàn bắt đầu hoài nghi nhân sinh, cuối cùng phát hiện không có nguyên liệu nấu ăn gì cả, dưới tình huống chỉ có một chiếc nồi thì cô ấy cũng không thể nấu ra món gì ngon, nên đành chấp nhận gọi đồ ăn bên ngoài cho cô.

Rất chu đáo, đặt cả bữa trưa lẫn bữa tối.

Khóe miệng vô thức nhếch lên, cô mở gói mì dầu vừng, đổ nước sốt và mì vào nồi hâm lại.

Trong lúc ăn cơm cô còn gọi điện cho Giang Dương, hỏi ông ấy có làm xong việc mình dặn dò chưa. Giang Dương ấp a ấp úng, rõ ràng không xem trọng, nên cô đã nói ngày mai cô lại về nhà, Giang Dương lập tức nói mình sẽ dẫn mẹ cô đến bệnh viện kiểm tra ngay.

Giải quyết xong việc với Giang Dương, cô lại nhớ đến Đường Nhứ, hôm qua không rảnh, hôm nay lại bị bệnh nên cũng không có thời gian liên lạc với cô ấy. Bây giờ Lâm Thương Từ mới gọi điện thoại, nói mình sẽ đảm nhận việc viết kịch bản cho [Sóng ngầm], ngoài ra còn nhắc nhở cô ấy chuyện Kim Chính Hạo. Cô đặc biệt dặn dò cô ấy không nên tát gã ta ở nơi công cộng, hai người hãy ngầm giải quyết, chừa đường lui cho nhau.

Kế tiếp còn gì nữa nhỉ?

Đúng rồi...... Ngày 8 tháng 8 Cố Trọng còn phải đến phố Duyên Thành, hai cô phải hành động như lần trước, hoàn hảo tránh khỏi chuyện bị tung tin đồn.

Nhưng nếu không có sự kiện vu khống hỗ trợ thì lượng lượt xem của [Phong hoa] chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, hơn nữa việc tuyển chọn vai diễn [Liễu Vô Ương] cũng sẽ dao động giữa Lâm Sách và Cố Trọng, Cố Trọng chưa chắc trăm phần trăm sẽ có được nhân vật này. Lần trước là nhờ có vụ ẩu đả, nhưng lần này Đường Nhứ và Kim Chính Hạo giải quyết hòa bình, nên tất nhiên Cố Trọng sẽ mất đi cơ hội hành hiệp trượng nghĩa.

Nhưng cô có thể nghĩ đến thì Cố Trọng nhất định cũng đã nghĩ đến. Khi hai người nói chuyện qua điện thoại về việc này, Cố Trọng đã nói cô ấy sẽ sắp xếp một bữa tối với các nhà đầu tư, cố gắng giành được vai diễn.

Thật ra Cố Trọng cũng không nắm chắc, nhưng cô ấy cảm thấy đây là một biện pháp không tồi.

Đối với kế hoạch của các cô, dưới tình huống biết trước tương lai, thì việc giải quyết mọi việc một cách hoàn hảo dường như là điều cực kỳ dễ dàng.

Thế nhưng thời điểm mà con người dễ mắc sai lầm nhất, chính là lúc họ luôn cảm thấy mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

*****

Ba ngày sau Giang Dương mới nói kết quả chụp CT của mẹ Lâm cho Lâm Thương Từ, tất cả đều bình thường, các hạng mục kiểm tra sức khoẻ khác phải đợi một tuần mới biết được. Lâm Thương Từ dặn ông nhớ chăm sóc mẹ cô cẩn thận đừng để bà bị ngã hay đập đầu. Giang Dương vẫn cứ ừ ừ có lệ, làm Lâm Thương Từ không thể yên tâm.

"Nếu không yên tâm thì về nhà thử, tôi có thể liên hệ với công ty để cử một trợ lý tạm thời từ các phòng ban khác."

"Chỉ ba ngày thôi, sau khi chúng ta về tôi lại về nhà xem thử."

Hiện giờ Lâm Thương Từ đang ngồi với Cố Trọng ở sảnh sân bay, đây lại là một lịch trình đột xuất, họ đến thành phố Kiều Lâm ở Tây Bắc để quay video tuyên truyền du lịch. Chính quyền địa phương đã lên kế hoạch cải thiện nền kinh tế du lịch, trong quá trình quay [Phong hoa], cũng có những cảnh quay ở Kiều Lâm, những cảnh quay đó cũng được xuất hiện trong bộ phim. Nghe nói chỉ số du lịch ở địa phương đã tăng lên rất nhiều nhờ Nhan Như Ngọc, cho nên bọn họ muốn Nhan Như Ngọc quay một video ngắn trong trang phục hiện đại để quảng bá những địa điểm có phong cảnh đẹp khác.

Chuyến đi này không có thù lao, Từ Đồ Chi không từ chối là bởi vì, thứ nhất, đây là do chính quyền thành phố Kiều Lâm mời, thứ hai, cô muốn Cố Trọng tích cóp độ nhận diện trong công chúng. Ngay cả khi những người đó không xem [Phong hoa], không biết Nhan Như Ngọc thì cũng có thể nhận ra Cố Trọng là người trong video quảng bá.

Diệp Tây Nhã vẫn bị bắt đi theo nghệ sĩ khác, cả công ty chỉ có mỗi Lâm Thương Từ có thể đi cùng.

Lâm Thương Từ đã hơi thích ứng khi đối mặt với những người hâm mộ nhiệt tình của Cố Trọng, Cố Trọng cũng cảm thấy Lâm Thương Từ đã thoải mái hơn khi từng có kinh nghiệm làm trợ lý. Tuy vẫn trông xa cách, nhìn qua trông giống vệ sĩ hơn thay vì là trợ lý, các Tay Nải còn thì thầm nói là Lâm Thương Từ đáng sợ.

Lâm Thương Từ nghe thấy toàn bộ, những người đó nói cô đáng sợ, nhưng bọn họ nào thấy hai hàng răng trắng ẩn sau lớp khẩu trang của cô không ngừng run cầm cập.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau