Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 14: Ái mộ

Trước Sau
Khi cả hai trở lại hoàng cung, các vị đại thần đã dẫn theo một nhóm thị vệ đứng ở cửa chờ nghênh đón. Nhác thấy hai người cùng sóng vai bước đến, chúng thần mới hiếu kì đưa mắt nhìn nhau. Rất nhiều cựu thần còn nhớ mặt Tương Thanh, biết y chính là vị Thanh phu tử năm nào đã giúp đỡ Ngao Thịnh leo lên bảo tọa đế vương. Có điều, năm ấy Tương Thanh thường vận bạch sam, nhìn rất nhã nhặn thanh tú, hiện tại lại một thân hắc y, cổ quấn khăn trắng, thoạt tưởng như vừa từ xa trở về.

“Hoàng thượng…” Tả tướng Quý Tư hốt hoảng tách đám người phía trước ra, cẩn thận quan sát Ngao Thịnh, thấy hắn vẫn lành lặn mới thở phào nhẹ nhõm: “Hoàng thượng, người thật khinh suất!”

Ngao Thịnh nhướn mày nhìn ông cười: “Khanh không nói trẫm đảm lược mà lại dám bảo trẫm kinh suất, như vậy thì làm sao giống nịnh bợ được?”

“Ơ…?” Quý Tư ngẩn người, vội sửa lời: “Hoàng Thượng rất đảm lược, bất quá vẫn khinh suất.”

“Ha ha.” Ngao Thịnh tâm tình tốt, liền cười thành tiếng, chỉ tay về phía Tương Thanh: “Khanh vẫn còn nhớ Thanh phu tử chứ?”

“Nhớ rõ, nhớ rõ.” Quý Tư năm đó vốn rất coi trọng Tương Thanh, vội vàng thi lễ chào: “Thanh phu tử, nhiều năm không gặp, phong thái vẫn như trước.”

Tương Thanh cũng rất kính trọng vị cựu thần này, tuy ông tuổi đã cao nhưng nhân phẩm vẫn chính trực lại có mưu lược, biết nhìn xa trông rộng. Nhớ năm đó khi y cùng Ngao Thịnh trở lại hoàng cung, tham gia thọ yến của ông, tất cả quan viên đều tụ tập quanh Thần Quý, chỉ có vị lão thọ tinh này nắm lấy bờ vai Ngao Thịnh, lặng lẽ nói lời thật tâm: “Lão tuy mới quen biết thái tử, chuyện trò chưa quá ba câu nhưng lão thấy thái tử ngài có năng lực hơn nhị hoàng tử gấp trăm lần, ngài là người có tướng đế vương.” Sau đó, Quý Tư luôn âm thầm giúp đỡ Ngao Thịnh và Tương Thanh, nên Ngao Thịnh tuy ngày thường xuất ngôn khinh ngạo nhưng luôn kính trọng ông. Ban đầu, thần tử cơ bản chia làm hai phái, một nửa hướng về Ngao Thịnh, một nửa hướng về Thần Quý. Quan viên đứng về phía Thần Quý tuy nhiều nhưng đều là người có phẩm tước thấp, trong khi Ngao Thịnh thì ngược lại. Thế cục theo như lời Mộc Lăng nói thì là: “Người có mắt biết ngẩng đầu ngắm thái sơn, kẻ không mắt chỉ có thể cúi đầu nhìn mặt đất! Đám người ô hợp tụ lại một chỗ chỉ mãi là tiểu nhân, cười đi để rồi đến cuối cùng chỉ còn biết ngậm bồ hòn làm ngọt.”

Trước nay thái độ làm người của Tương Thanh vốn khiêm tốn nên nhanh hoàn lễ đáp Quý Tư: “Lão thừa tướng, đã lâu không gặp.”

“Để khi khác rồi ôn chuyện cũ!” Ngao Thịnh phân trần: “Khanh lui xuống thay trẫm tiếp đãi mọi người, Thanh còn phải giúp ta vài việc.”

“Vi thần tuân chỉ.” Quý Tư hành lễ xong, đưa mọi người rời đi. Lúc này, hữu thừa tướng Mặc Tây Nhung vội vội vàng vàng chạy đến: “Lão quý, ông chờ ta với!”

Ngao Thịnh không khỏi lắc đầu, tả hữu thừa tướng đều là nhân tài, đáng tiếc tuổi tác đều đã cao. Quý Tư vừa bước sang tuổi sáu mươi, coi như vẫn tạm chấp nhận được nhưng Mặc Tây Nhung đã hơn tám mươi, hắn chỉ lo hữu thừa tướng quyền cao chức trọng lắm chuyện nhiều việc làm không xuể. Ngao Thịnh phất tay bãi giá: “Các ngươi cũng lui xuống hết đi, khắp thiên hạ kẻ có thể làm trẫm bị thương cũng không có mấy người, không cần lo lắng nhiều như thế.” Đoạn lại dẫn Tương Thanh đi.

“Mặc lão thừa tướng năm nay cũng đã tám mươi?” Tương Thanh hỏi.

Ngao Thịnh gật đầu: “Ta cũng muốn chọn người nối nghiệp lão, tiếc rằng không mấy ai trẻ tuổi lại đủ khả năng đảm đương.”

“Thời thế này vẫn nên có nhiều người trẻ tuổi tài cao góp sức.” Tương Thanh thấp giọng nói: “Triều đình hơn phân nửa là cựu thần, ngươi lại còn rất trẻ, không thể hoàn toàn phát huy được hết năng lực, bên cạnh có nhiều nhân tài trẻ tuổi thì vẫn tốt hơn.”

“Đúng thế…” Ngao Thịnh khẽ gật đầu, nhìn Tương Thanh không rời mắt.

Tương Thanh lại nghiêng đầu nhìn nơi khác, ánh mắt Ngao Thịnh thế này thật làm người ta bối rối, đành phải nói lái sang chuyện khác: “Ta nghỉ ngơi ở đâu?”

“Hà…” Ngao Thịnh chỉ phòng mình, không đợi hắn giải bày, Tương Thanh liền lắc đầu: “Phòng ngươi thì không được.”

Ngao Thịnh vô lực đáp: “Ta chỉ muốn nói, những thứ ngươi từng dùng đều ở trong phòng ta, ta sẽ sai người dọn những thứ ấy sang cho ngươi.”



Tương Thanh nhìn hắn, gật gật đầu. Ngao Thịnh lại chỉ tay về phía gian phòng bên cạnh phòng hắn: “Ở phòng đó được không?”

Tương Thanh nghĩ nghĩ, lại lắc đầu: “Phải cách ít nhất một khoảng sân!”

Ngao Thịnh gãi đầu: “Vậy gian nằm ở hậu viện được không?”

Tương Thanh vẫn thấy như thế còn quá gần, nhưng đã từ chối hai lần, cự tuyệt thêm lần nữa thì không nên, đành gật đầu chấp nhận.

“Ta đưa ngươi đi.” Ngao Thịnh nắm tay Tương Thanh kéo đi, băng qua phòng hắn, vòng ra hậu viện.

Đó là khu tiểu viện u tĩnh, sân đình được quét tước sạch sẽ, phòng ở cũng rất thoải mái, hai bên trồng đầy thúy trúc.

Đẩy cửa ra, Tương Thanh khẽ ngẩn người, bài trí trong phòng giống hệt phòng y ở Hắc Vân Bảo.

Lúc này, Văn Đạt đưa hạ nhân mang y phục cùng vật dụng hàng ngày của Tương Thanh đến, giúp y thu dọn phòng ở. Tương Thanh nhìn mớ trang phục trắng trong tủ thì lại ngây ra, đều là của trước kia, không ngờ Ngao Thịnh vẫn giữ lại.

“Một số là vừa mới may.” Ngao Thịnh khẽ đi đến để ngực áp sát vào lưng Tương Thanh, vươn tay nắm hờ tay, cằm như vô tình mà lại cố ý tựa vào hõm vai y: “Ta thích nhìn ngươi trong bộ bạch y đó, rất đẹp.”

Tương Thanh thấy bọn thái giám đều sửa sang xong mọi thứ, cúi đầu lui xuống, bèn quay lại liếc Ngao Thịnh, nhắc khéo: “Ngươi cũng đi đi, làm hoàng đế hẳn là bề bộn nhiều việc lắm!”

Ngao Thịnh lại bướng bỉnh không chịu rời khỏi: “Ta muốn ăn cơm với ngươi, được không?”

“Vậy ngươi cũng chờ ta tắm rửa, đổi xiêm y, ta đã đi suốt mấy ngày rồi.” Tương Thanh thở dài: “Một thân đầy bụi.”

“Ừ, ngươi cứ thoải mái tắm, lát nữa ta quay lại.” Ngao Thịnh cười ha ha rời đi, Tương Thanh khó hiểu nhìn theo bóng hắn, Ngao Thịnh sao lại có thể sảng khoái được như vậy? Thấy hắn đã ra khỏi hậu viện, Tương Thanh cũng không nghĩ thêm nhiều, xoay người đóng cửa. Y cởi sa khăn xuống, cầm bộ y phục trắng trên bàn nhìn chốc lát, do dự, sau lại lấy hắc y trong tay nải ra, một đen một trắng, vô cùng tương phản, nghĩ nghĩ, lại bỏ bạch y xuống, mang hắc y ra phía sau bình phong…Chốc chốc, Tương Thanh trở ra, thở dài, bỏ hắc y lại, cầm bạch y vào trong.

Nhấn mình sâu trong làn nước ấm, Tương Thanh thoải mái thở sâu, ngước đầu nhìn trần nhà lại cúi đầu ngắm miếng ngọc bội thuần trắng khắc chữ Thịnh trước ngực, đem ngọc bỏ vào trong nước. Chất ngọc tinh khiết thuần màu lấp lánh ánh sáng biếc trong. Tay không tự chủ lại vuốt ve chữ Thịnh kia, đầu ngón tay tinh tế cảm thụ từng nét chữ khắc trên ngọc, y khẽ nhắm mắt ….Đột nhiên nghe thấy tiếng động rất khẽ.

Tương Thanh từ từ mở mắt, chẳng nhẽ là chuột? Nhưng ngưỡng mặt nhìn lên chỉ thấy cửa sổ đối diện bồn gỗ mở toang, trước mắt là gương mặt vô lại của Ngao Thịnh.

“Ngươi!?” Tương Thanh kinh hãi, bấy giờ mới phát hiện ra cửa sổ phòng mình cách cửa sổ phòng hắn chỉ có vài bước chân ngắn.

Ngao Thịnh mở to hai mắt nhìn chằm chằm bả vai lộ ra bên ngoài của Tương Thanh: “Thanh, muốn ta chà lưng giúp không!?”

“Ngươi đừng càn quấy!?” Tương Thanh lo lắng, y không mặc gì trên người, nước thì chẳng che chắn được cái chi, vả lại còn rất trong  nữa.



“Để ta chà lưng giúp ngươi!” Ngao Thịnh vừa nói vừa cho chân quàng qua cửa sổ.

“Ngươi… Đi ra ngoài ngay!” Tương Thanh phát hỏa, hất nước vào mặt Ngao Thịnh. Hắn một thân lấm lem ngồi trên bệ cửa ngoan cố không chịu đi.

“Ngươi có đi hay không?” Tương Thanh trừng mắt lườm.

“Không đi!” Ngao Thịnh nhíu mày nhìn vào trong bồn: “Tay ta thô hơn tay ngươi!”

Mặt Tương Thanh cắt không còn hột máu, vớ lấy y phục bẩn ném vào mặt Ngao Thịnh.

“Đừng…” Ngao Thịnh vội tránh đi, đến khi đống y phục rơi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn thì bóng dáng Tương Thanh cũng mất tiêu.

“Thanh?” Ngao Thịnh nhanh nhảy khỏi cửa sổ, đuổi tới ngoài bình phong, liền thấy mành gường đã buông, bên trong rục rịch động tĩnh. Tương Thanh hẳn đang thay áo trong ấy! Thịnh ta lòng phơi phới, mon men tới gần, vừa vén mành định chui đầu vào thì một tay đã bị Tương Thanh bắt lấy, kéo đến trên giường. Tương Thanh hất chăn quấn trọn lấy hắn lại… Khi chăn vừa phủ xuống đầu, Ngao Thịnh thoáng nhìn thấy Tương Thanh chỉ vừa kịp mặc áo đơn mỏng vẫn còn chưa tròng quần vào, người thì ướt nước, chân và bả vai lộ ra bên ngoài, tóc xõa dài trước ngực… Nháy mắt, khí huyết Ngao Thịnh dâng lên tới não nhưng chưa kịp cho hắn thấy rõ ràng thì tấm chăn dày đã trùm lên đầu hắn. Vừa định xốc chăn lên, Tương Thanh đang thắt đai lưng, tay mắt lanh lẹ, một cước tung ra đạp ngay bàn tay đang mưu đồ giật chăn ra của hắn, đoạn nhanh chóng phủ thêm áo khoác. Ngao Thịnh cũng chẳng bận lòng rút bàn tay bị đạp của mình về, tinh ranh nắm chân y, kéo vào trong chăn.

Tương Thanh hiện tại cầm cố chẳng được lâu, phải nhanh chóng mặc xong quần áo, nhưng…

“A!” Tương Thanh cả kinh hét lên một tiếng, lòng bàn chân truyền đến cảm giác ướt át nóng hổi. Ngao Thịnh đang hôn chân y! Đương muốn rút chân ra thì Thịnh ta đã nhanh hơn một bước, giữ chặt chân y, lại còn thò tay ra ngoài vuốt ve từ gót chân đến đầu gối y, há mồm, cắn một cái lên chân Tương Thanh…

Tương Thanh chau mày, dùng sức đẩy hắn ra, rút chân về, vừa tính chạy thoát thân thì tấm chăn dày đã bay đến trước mặt…Ngao Thịnh bất ngờ lao đến, một tay bắt lấy Tương Thanh, kéo y vào trong chăn.

Chăn quấn ngang bả vai rồi bị đè xuống giường, y ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh ở trên.

Ngao Thịnh cúi đầu, ngắm Tương Thanh đang nằm trước mặt, chiếc chăn quấn quanh thân thể còn chưa mặc xong y phục, tóc ướt sũng, da trắng, môi hồng nhuận.

Ngao Thịnh vươn tay chỉnh lại lọn tóc rối trước mặt Tương Thanh, trong khi y lại trợn mắt nhìn hắn, trong mắt không vương nửa điểm chán ghét… Nói chính xác, là không chút cảm xúc gì. Không có xúc cảm, chính là biểu tình đặc biệt của Tương Thanh, ánh mắt trong như vậy, ngay cả một tia tạp chất cũng không có, thậm chí không khả năng dung nạp tạp chất… Đen sâu không thấy đáy, trong suốt đến mức không thể diễn tả thành lời, nhảy vào trong, đừng mong còn có thể trở ra.

Ngao Thịnh nhẹ nhàng nhón lấy một lọn tóc mềm của y lên, đưa đến trước mắt, rồi thành khẩn cúi đầu hôn xuống.

Không có gì bất ngờ xảy ra, nhưng tai Tương Thanh đỏ bừng, mảng đỏ kéo lan ra cả mặt, xuống khắp vùng cổ… Trong mắt tựa hồ xuất hiện chút vẻ xốn xang.

Ngao Thịnh hé môi cười: “Ta muốn hôn ngươi.” Vừa nói vừa dùng ngón cái miết lên bờ môi Tương Thanh: “Ở đây.”

Tương Thanh nhìn hắn một lúc lại lắc đầu.

Ngao Thịnh thở dài, như có chút tiếc hận, nhưng không cưỡng cầu, lùi người ra sau, tỏ ý ừ bỏ. Tương Thanh nhẹ nhõm thở ra, tháo bỏ sự đề phòng, chống tay ngồi dậy… Nhưng khi y nghĩ Ngao Thịnh đã thôi không quấy rối, quay lưng bỏ đi thì hắn lại hùng hổ lao đến, động tác mạnh mẽ dứt khoát mà xấn đến, một tay ôm lấy thắt lưng y, cúi đầu, mạnh bạo hôn xuống cánh môi mềm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau