Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 54: Chuyện ngoài dự kiến

Trước Sau
TỰA HỒ cũng cảm giác được bên ngoài có người, Vạn Qua chau mày, khẽ cắn môi, trừng mắt nhìn Tương Thanh một cái, “Lát nữa sẽ tính sổ với ngươi sau!” Dứt lời, hắn liền đứng dậy, xốc mành xe lên, nhìn ra bên ngoài mà quát, “Ngươi tới đây làm gì? Ta bắt được thì là của ta. Ngươi đừng hòng cướp đi!”

Người đứng bên ngoài trầm ngâm một lúc, chốc sau mới lên tiếng, “Ngươi đã quá sơ suất!”

Vạn Qua sửng sốt, Tương Thanh cũng giật mình. Kẻ vừa nói chuyện bên ngoài có giọng nói rất quen….Đâu đó trong kí ức y đã từng nghe thấy, tuy rằng so với ngày xưa có chút khác biệt.

“Ngươi nói cái gì?” Vạn Qua thoáng hoảng hốt. Người kia tựa hồ có chút mất kiên nhẫn đáp, “Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi bắt được y ư? Bị theo dõi mà lại không biết, ngươi còn muốn gây họa đến khi nào nữa hả?”

“Cái......” Vạn Qua giật mình, ngoảnh mặt lại nhìn Tương Thanh. Đột nhiên, Tương Thanh phất tay một cái, một thanh chủy thủ vọt ra khỏi ống tay áo, rơi vào trong tay y.

“Xẹt” một tiếng, tấm lưới đang quấn chặt lấy người y bỗng bị cắt đứt.

Vạn Qua kinh ngạc không nhỏ – rõ ràng hắn đã điểm huyệt đạo của y rồi kia mà, vì sao y lại có thể động đậy được nữa…..Đương lúc còn bận suy nghĩ thì một chưởng đã đánh úp lại. Tương Thanh vốn có công phu mạnh hơn hắn, thêm nữa đã có chuẩn bị trước nên khi vừa xuất chiêu thì Vạn Qua đã không đỡ kịp, cứ thế trúng một chưởng của y.

“A......” Vạn Qua bị tập kích bất ngờ nên chẳng tránh được, đau đến quặn người, ngã sang một bên. Hắn chưa kịp đứng lên thì Tương Thanh đã bước đến gần, nâng tay điểm huyện đạo rồi đè chặt hắn lại, dùng chủy thủ ấn lên cổ hắn.

“Ngươi......” Vạn Qua nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi không bị điểm huyệt. Không thể nào!”

“Ngươi chưa từng nghe qua chuyện di huyệt sao?” Tương Thanh nhìn hắn một cái, hỏi, “Người bên ngoài là ai?”

Vạn Qua khinh khỉnh cười, “Còn có thể là ai a. Chẳng phải ngươi đã từng hầu hạ hắn trên giường sao.....”

“Ba” một tiếng, Tương Thanh tát trả hắn một bạt tai.

Đôi mày Vạn Qua khẽ dựng thẳng lên, cắn răng nhìn Tương Thanh. Tương Thanh chỉ mỉm cười, “Miệng ngươi rất thối. Từ nay về sau khi nói chuyện nên cẩn thận một chút. Bằng không sẽ gặp phải ai đó tàn nhẫn, thì người ấy sẽ bẻ sạch răng của ngươi.”

Vạn Qua tức đến mức mặt đỏ bừng lên, hung hăng trừng mắt liếc Tương Thanh.

Tương Thanh không thèm để ý tới hắn. Đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng động lạ, tựa hồ là có ai đó xông đến. Tương Thanh biết, là ba ảnh vệ vẫn đi theo y. Xem ra họ đã bao vây kẻ đang đứng bên ngoài rồi.

Tương Thanh túm lấy cổ áo Vạn Qua, kéo hắn xuống xe ngựa.

Quả nhiên, ba ảnh vệ đã đứng dàn ra ba hướng, đề phòng việc đối phương có cơ hội đào tẩu, mắt thấy Tương Thanh bình an vô sự bước ra thì mới nhẹ nhõm mà thở ra.

Toàn bộ sự chú ý của Tương Thanh đều tập trung hết lên người hắc y nhân đang đứng trước mặt mình.

Người nọ có dáng người cường tráng cao lớn, vận một thân áo dài đen, tóc rối bời, màu xám tro, dài đến tận thắt lưng.

Đối phương không hề quay đầu lại, đưa lưng về phía Tương Thanh, tập trung dán mắt nhìn ba ảnh vệ. Nhìn thần sắc của ảnh vệ, Tương Thanh cũng thầm đoán được vẻ ngoài của hắc y nhân này trông vô cùng đáng sợ.

Tương Thanh đứng ở sau lưng người kia, nhìn dáng lưng hắn mà khẽ nhíu mày.

“Thả hắn ra.” Đối phương thản nhiên lên tiếng, “Bọn ta sẽ lập tức rời khỏi đây.”

“Dựa vào cái gì hử?” Một ảnh vệ cau mày, cả giận nói, “Loạn thần tặc tử, giả thần giả quỷ!”

Người nọ bị mắng nhưng vẫn không buồn đếm xỉa đến, chỉ hạ giọng nói với kẻ đang đứng sau lưng mình là Tương Thanh, “Thả hắn ra, ta sẽ nói cho các ngươi biết ảnh vệ kia đang ở đâu. Các ngươi nếu không đi nhanh thì người đó sẽ chết.”

Tương Thanh sửng sốt. Ba ảnh vệ đưa mắt nhìn nhau.

“Ta không cần ngươi cứu!” Vạn Qua tựa hồ cùng người đang đứng trước mặt có mối quan hệ không tốt lắm, nên chỉ lạnh lùng nói, “Sao người không quay đầu lại hả? Thế nào? Không dám nhìn mặt ý trung nhân của mình sao? Chẳng phải mỗi đêm ngươi đều ôm ấp hình bóng của hắn đi vào giấc ngủ sao?”

Tương Thanh sững sờ. Đối phương chấn động. Ba ảnh vệ hãi hùng. May mà Ngao Thịnh vẫn chưa đuổi theo đến nơi nha!

“Ảnh vệ kia đang ở đâu?” Tương Thanh lớn tiếng hỏi hắc y nhân.

“...... Ngươi hãy thả người trước đã.” Hắc y nhân rành mạch đáp.

Tương Thanh rút chủy thủ lại, đẩy Vạn Qua lên phía trước. Vạn Qua bị điểm huyệt đạo nên lảo đảo ngã xuống trước mặt Tương Thanh, ai u  một tiếng rồi quay đầu lại liếc Tương Thanh một cái, “Ngươi cứ đợi đó!”

“Người kia đang ở đâu?” Tương Thanh lo lắng hỏi.

“Bên trong kho thóc cách đây ba dặm về phía tây.” Hắc y nhân bình tĩnh đáp, “Bị thương rất nặng.”

Tương Thanh nhìn về phía hai trong số ba ảnh vệ, gật đầu một cái. Hai người do dự chẳng muốn đi. Tương Thanh gấp rút nói, “Mau đi cứu người!”

Cả hai gật đầu tuân mệnh, xoay người chạy về phía tây.

Vạn Qua té ngã trên mặt đất, hướng về phía hắc y nhân mà quát, “Đồ sửu bát quái kia, còn không mau đến giải huyệt đạo cho ta?”

Hắc y nhân kia không vội đáp, chậm rãi quay đầu lại nhìn Tương Thanh.

Tương Thanh mở to mắt nhìn đối phương. Trên gương mặt hắn hằn lên rõ ràng ba vết sẹo dài. Khuôn mặt ngày xưa vốn nhìn đầy trung hậu nay lại tái nhợt gầy guộc. Trên mặt ngoại trừ những sẹo lồi ghê rợn còn có cả đôi con ngươi đỏ như máu, tóc xám như tro……đây hoàn toàn đâu còn là một nam nhân tuổi chỉ hơn hai mươi nữa.

“Ngươi......” Tương Thanh không dám tin, trừng to mắt nhìn. Đối phương cũng dõi mắt nhìn Tương Thanh một đỗi lâu, chốc sau lại nhíu mày cúi đầu trông kẻ đang nằm sóng soài dưới đất là Vạn Qua.

“Sao hả?” Vạn Qua trợn mắt nhìn hắc y nhân đầy thách thức “Là ta làm đó thì sao? Đau lòng à?”



Người nọ cũng không nhiều lời, vươn tay tóm lấy cổ áo Vạn Qua, kéo hắn đứng lên.

“Khoan đã.” Tương Thanh đột nhiên lên tiếng, “Ngươi là Hạ Lỗ Minh?”

Cánh tay đang vươn ra bỗng dừng lại, đối phương ngẩng đầu lên nhìn Tương Thanh, “Ngươi nghĩ thế sao?”

Tương Thanh do dự một chút, mới hỏi tiếp, “Ngươi......Sao lại biến thành như vậy? Vì luyện độc công ư?”

Hạ Lỗ Minh ngẩng mặt, nhìn Tương Thanh, lúc sau mới cất lời, “Ta thực cảm động...... Thanh phu tử không lo lắng đến việc ta gây nguy hiểm cho giang sơn của Ngao Thịnh mà lại quan tâm tới chuyện ta luyện độc công.”

Tương Thanh vì câu nói này của hắn mà ngẩng người ra, lòng lại thấp thỏm chẳng biết làm sao cho đặng. Trong ấn tượng của y, Hạ Lỗ Minh luôn là một người trung hậu, có phần hơi cứng nhắc khô khan. Bắt đầu từ khi nào người kia đã trở nên đầy sắc bén như thế?

“Ngươi bớt ra vẻ đi” Vạn Qua trừng mắt liếc Hạ Lỗ Minh một cái, “Tên Ngao Thịnh kia tuấn tú hơn ngươi nhiều!”

Tương Thanh chau mày – Vạn Qua khi nào thì đã gặp qua Ngao Thịnh?

Hạ Lỗ Minh nhìn sắc mặt Tương Thanh mà thần sắc lại lạnh lùng thêm vài phần. Hắn vội túm kéo lấy Vạn Qua, xoay người định rời đi. Lúc này, Tương Thanh bỗng ngăn lại, “Chậm đã, các ngươi đến Trung Nguyên với mục đích gì?”

Hạ Lỗ Minh quay đầu lại nhìn y, thản nhiên đáp, “Báo thù!” Nói xong lại cất bước đi tiếp, ảnh vệ vội tiến lên ngăn cản, Hạ Lỗ Minh lạnh lùng buông giọng, “Cản ta thì chết!”

“Thật không?”

Hạ Lỗ Minh vừa dứt lời, Tương Thanh chợt nghe thấy phía sau có người lạnh lùng hỏi một câu —— Ngao Thịnh!

Tương Thanh liền cảm thấy phía sau lưng có người đáp xuống cạnh mình, lập tức, một bàn tay đã đặt lên vai y. Ngao Thịnh tiến lên từng bước, bàn tay đặt trên vai Tương Thanh bỗng siết mạnh hơn, cúi đầu nhìn y, lo lắng hỏi “Không có việc gì chứ?”

Tương Thanh ngoảnh mặt lại, thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Ngao Thịnh thì liền vội lắc đầu. Song, hàng chân mày của Ngao Thịnh bỗng dựng ngược cả lên. Hắn vươn tay ra, nhẹ nắm lấy cằm Tương Thanh, đau lòng nhìn dấu tay in hằn lên mặt y và cả vết máu còn đọng lại chỗ khóe môi. Bỗng chốc, đôi con ngươi sắc lạnh đến là sợ.

Mắt thấy Ngao Thịnh vẻ mặt tràn đầy sát ý, Tương Thanh vội vàng nói, “Ta không sao mà.”

“Ồ?” Vạn Qua nhìn thấy Ngao Thịnh đã tự mình đi đến, không sợ chết mà mạnh mồm, “Ngươi chính là hoàng đế a?” Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Hạ Lỗ Minh đang đứng sau lưng mình, “Sửu bát quái, ngươi còn lâu mới bằng được một nửa của hắn đó nha. Nếu ta mà là Thanh phu tử của ngươi thì ta cũng sẽ chọn hắn thôi. Hắn và ngươi mà đứng cạnh nhau thì trông chẳng khác gì ngọc lành và ngói nát, thiên nga và quạ đen, long phượng và rơm rác.”

Tương Thanh nhíu mày – tên Vạn Qua này, chẳng biết có phải là đang cố ý hay không mà nói câu nào cũng vô cùng chướng tai.

Hạ Lỗ Minh tựa hồ cũng không buồn để ý đến, chỉ ngẩng đầu nhìn Ngao Thịnh đăm đăm.

Ngao Thịnh hiện tại nên nói là đầu đầy lửa giận, lòng ngập đối kị. Thanh của hắn bị tên chết bầm kia đánh. Chỉ vừa nghĩ đến việc Thanh-bị-đánh thôi là hắn đã muốn nổi cơn tam bành lên mà lôi cổ những đứa có liên quan ra mà giết mà chém cho hả dạ rồi. Hơn nữa, chuyện xảy ra còn ngoài dự kiến, người không nên xuất hiện cũng đã xuất hiện. Kẻ đang đứng trước mắt hắn có thật là Hạ Lỗ Minh không? Tuy rằng nhìn thì người chẳng ra người quỷ cũng không phải quỷ nhưng trông đã trưởng thành hơn xưa rất nhiều. Ngoài ra…..Tương Thanh còn đối tên kia lòng xót dạ đau ân hận khôn nguôi. Ngao Thịnh hắn tức mà, phải nói là giận ơi là giận mới đúng. Thật chẳng tài nào bỏ qua cho đặng. Nhưng nếu không bỏ qua thì còn biết làm sao bây giờ nha? Thanh luôn cảm thấy bản thân mình nợ người kia nên lúc nào cũng mang đầy mặc cảm tội lỗi. Người này dẫu có chết đi rồi thì vẫn có một vị trí nho nhỏ trong lòng Thanh của hắn. Điều này cứ như là hạt cát trong mắt Ngao Thịnh vậy đó. Đau rát, khó chịu vô cùng.

Hạ Lỗ Minh nhìn Ngao Thịnh một chốc, rồi lại lạnh lùng bật ra hai chữ, “Ngao Thịnh.”

Ngao Thịnh nhướn mày, nói “Hạ tướng quân, tướng quân vẫn khỏe chứ.”

Tương Thanh khó xử ngoảnh mặt nhìn Ngao Thịnh – câu “vẫn khỏe chứ” này có chút đả thương lòng người quá a.

Ánh mắt mà Hạ Lỗ Minh nhìn Ngao Thịnh dường như có chút phức tạp, nhưng hắn lại chỉ ơ thờ đáp lại, “Hoàng thượng cũng vậy, người vẫn khỏe chứ.”

Ngao Thịnh gật đầu, “Rất may là luôn khỏe.”

Vạn Qua hết nhìn Ngao Thịnh, lại nhìn Hạ Lỗ Minh, chỉ cảm thấy giữa hai người chẳng khác gì hai cơn sóng dữ đang ngầm đánh tan nhau. Hắn không kiên nhẫn nhíu mày quát, “Cũng tại ngươi nhiều chuyện! Bằng không thì đâu có rắc rối như vậy chứ! Nói không chừng ta đã chặt tay, móc mắt tên kia rồi!”

Sắc mặt Ngao Thịnh lại khó coi thêm vài phần, mắt đầy lửa giận nhìn về phía Vạn Qua.

Hạ Lỗ Minh cũng chau mày, lạnh lùng nhìn Vạn Qua một cái, vừa định mang tên ba hoa này đi thì Ngao Thịnh lại lạnh lùng nói, “Ai cũng đừng mong rời khỏi đây!” Hắn vừa cảnh cáo xong thì từ phía sau đã có muôn ngàn tiếng bước chân vang lên. Chớp mắt một cái, ba ngàn thiết kị binh đã bao vây Hạ Lỗ Minh.

Mộc Lăng cũng đuổi tới theo tới nơi, phi thân đáp xuống một tán cây gần đấy mà hóng chuyện, trong dạ lại không ngừng phấn khích bảo – may quá, vừa kịp lúc, quả nhiên là có đánh nhau mà. Mong rằng đừng có quá nhạt phèo khiến người xem thất vọng nha.

Hạ Lỗ Minh và Vạn Qua bị vây ở giữa dòng người. Ngao Thịnh theo bản năng mà cúi đầu nhìn Tương Thanh, thấy ẩn trong mắt y ánh lên đầy vẻ lo lắng mà lòng lại thoáng chút xót xa và ganh tị. Hắn vẫn còn ôm hận chuyện Thanh của hắn bị đánh, thế nên cái tên ác nhân đã gây ra chuyện này thể nào cũng phải tóm cho bằng được, nhưng còn Hạ Lỗ Minh thì sao? Tên này chẳng khác gì củ khoai lang nóng, chộp vào phỏng tay, tóm hắn làm cái chi? Nhưng mà, nên bắt hay nên giết đây? Ngoài ra thì, đến tột cùng, mục đích thật sự của Hạ Lỗ Minh là gì, và tại sao hắn lại đột nhiên quay trở về?

Lúc này, cấm quân thống lĩnh hạ lệnh, “Bắt trói nghịch tặc lại!”.

Nhưng lời vừa dứt, Hạ Lỗ Minh đã lấy từ trong tay áo ra một vật, giơ cao lên không trung, nói, “Tất cả lui ra hết.”

Mọi người sửng sốt. Ngao Thịnh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên tay hắn cầm một thiết cầu hình tròn màu đen, tựa hồ bên trong là rỗng, nhưng chi tiết thế nào thì vẫn nhìn không ra.

Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đều không rõ đó là cái gì, Mộc Lăng ở trên cây vuốt cằm nghĩ nghĩ —— sao nhìn quen dữ vậy ta?

Mộc Lăng lúc này như chợt giật mình bừng tỉnh ra, nhớ lại thứ mà Hạ Lỗ Minh đang cầm là thứ gì, khắc sau hắn đã hoảng hốt mà không ngừng gào lên, “Trời đất thần phật ơi! Đừng có dọa cho hắn hoảng nha!”

Nhưng Mộc Lăng vẫn còn chưa nói xong thì Hạ Lỗ Minh đã nhẹ lắc quả thiết cầu một cái. Tay hắn vừa động, bên trong khối cầu rỗng như có gì đó phát ra leng keng leng keng vài tiếng ngân vô cùng thanh thúy.

Tiếng chuông rơi tõm vào bốn phía khoảng không. Hạ Lỗ Minh thu quả thiết cầu lại, túm lấy Vạn Qua mà bỏ chạy.

Vạn Qua giãy giụa, quát, “Ta không đi!”

Hạ Lỗ Minh nhíu mày, “Ngươi còn sợ chưa đủ rắc rối sao?”



“Sợ cái gì mà sợ?” Vạn Qua nhướn mày cao giọng, “Dù sao chúng cũng sẽ bỏ mạng hết cả thôi!”

Ngao Thịnh và Tương Thanh giật mình sửng sốt – lời nói này của Vạn Qua là có ý gì?

Lúc này, bỗng nhiên bốn bề chợt dậy lên những tiếng tất tất tác tác. Mộc Lăng phóng từ trên cây xuống, gào lên, “Cẩn thận lũ sâu và rắn á!”

Tiếng hét vừa ngừng lại thì từ khắp phía rừng rậm, sườn núi, vô số rắn rết bò cạp có bộ dạng rất chi là quái dị, hơn nữa còn có độc, bò trườn về phía mọi người. Thậm chí lũ ong vò vẽ cũng được dịp tới tắp bay đến.

Ba nghìn cấm quân thoáng chốc hỗn loạn.

Hạ Lỗ Minh mang theo Vạn Qua vội trốn đi......

“Đứng lại!” Tương Thanh nhanh chóng đuổi theo.

“Thanh!” Ngao Thịnh cũng nối gót theo sau. Mộc Lăng ở phía sau, vừa ôm đầu đuổi sâu, vừa ồn ào bảo, “Bắt tiểu tử kia giao chuông ra, bằng không đuổi không được đám sâu bọ này!”

Tương Thanh nghe xong, vội xuất một chưởng đánh về phía Hạ Lỗ Minh. Hạ Lỗ Minh nghiêng sang một bên tránh đi, đồng thời xem Vạn Qua như vũ khí mà ném hắn về phía Tương Thanh. Tương Thanh vội tránh sang một bên. Vạn Qua rớt xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt quát, “Hạ Lỗ Minh, ngươi là đồ vô lại! Ai nha...... Đau chết mất!”

Nhưng hắn chưa kịp ta thán xong thì bỗng cảm thấy phía sau lưng mình trở nên lạnh toát. Hắn vừa xoay mặt nhìn lại, đã thấy ngay Ngao Thịnh không biết từ khi nào đi đến bên cạnh hắn. Vạn Qua cả kinh kêu to, “A!”

Hạ Lỗ Minh nhìn hắn một cái, nhưng lại chẳng nói gì, chỉ chuyên tâm đọ chiêu với Tương Thanh. Hắn vừa xuất chiêu, Tương Thanh liền cau mày. Từ khi nào võ công của Hạ Lỗ Minh lại giỏi đến thế? Lẽ nào là do độc công? Liệu chốc nữa đây, y có chế phục được hắn không?

Hạ Lỗ Minh đang cùng Tương Thanh đọ sức nên không còn tâm trí đâu mà quan tâm đến những chuyện khác. Vạn Qua bị điểm huyệt đạo, không tài nào cử động được. Hắn nơm nớp lo sợ nhìn chằm chằm kẻ đang đứng trước mắt mình. Ngao Thịnh nâng tay lên, đè bờ vai của hắn xuống, lạnh giọng hỏi, “Các ngươi là ai hả?”

Vạn Qua lo lắng nhìn Ngao Thịnh. Mắt thấy Ngao Thịnh đằng đằng sát khí thì liền thầm kêu khổ không ngừng. Cái tên này không có hiền lành như Tương Thanh đâu. Hắn sẽ không từ bi mà xuống tay. Hơn nữa lúc nãy Vạn Qua hắn còn đánh Tương Thanh một bạt tai nữa, nên chắc chắn tên này sẽ không tha cho hắn đâu. Nghĩ vậy, Vạn Qua lại quắc mắt liếc sửu bát quái khốn kiếp Hạ Lỗ Minh một cái. Chắc tại vì vừa rồi hắn đánh Tương Thanh nên tên xấu xí chết tiệt kia mới cố tình ném hắn xuống cho Ngao Thịnh xử trí đây mà.

“Hả?” Ngao Thịnh ngồi xổm trước mặt Vạn Qua, lạnh lùng hỏi, “Là ai?”

“Ta...... là người Tây Vực.” Vạn Qua đắn đo một lúc, vì không muốn đắc thêm tội với Ngao Thịnh nên liền thành thật trả lời.

“Vậy à?” Ngao Thịnh siết vai hắn lại, hỏi tiếp, “Vì ai bán mạng?”

“Không...... Không ai cả...... A!” Vạn Qua kêu thảm thiết  một tiếng. Tương Thanh và Hạ Lỗ Minh đồng loạt xoay mặt lại nhìn. Sắc mặt Vạn Qua đã tái nhợt, thái dương lấm tấm mồ hôi. Ngao Thịnh đã sớm bẻ ngược tay hắn ra đằng sau. Cả cánh tay bị vặn ngược đến nổi gân xanh lên

Vạn Qua cắn răng đáp, “A...... Là kẻ đủ thông minh, đủ độc ác! Mạnh mẽ hơn bất kì ai!”

Hạ Lỗ Minh nhìn thấy vẻ mặt vặn vẹo kia của Vạn Qua mà khe khẽ thở dài, rồi thấp giọng hỏi Tương Thanh, “Có nguôi giận chút nào không?”

Tương Thanh sững người ra. Hạ Lỗ Minh thừa dịp y ngây ra, thấp giọng nói, “Ta không phải đến để gây rối nên đừng nhúng tay vào.” Nói xong, hắn liền phi thân đến bên cạnh Ngao Thịnh.

Ngao Thịnh thấy hắn đến gần, liền cùng hắn đọ chiêu. Hạ Lỗ Minh và Ngao Thịnh càng đánh càng đi ra xa, tựa hồ cố ý rời khỏi chỗ Vạn Qua đang quỳ.

Ngao Thịnh có chút khó hiểu, thấp giọng nói, “Ngươi đang làm cái quái gì vậy?”

Hạ Lỗ Minh thản nhiên nhìn Ngao Thịnh một cái, “Ta rất hận ngươi, nhưng lại không hận nhất...... Ta không phải vì ngươi mà đến. Tất cả chỉ vì kẻ ta hận nhất.”

“Là Thanh?” Ngao Thịnh thoáng chút khẩn trương.

“A......” Hạ Lỗ Minh ảm đạm đáp, “Ta căn bản không hề oán hận y!” Nói xong, hắn liền vung tay xuất một chưởng, khói trắng mù mịt bay ra.

Ngao Thịnh thối lui một bước dài. Hạ Lỗ Minh xoay người bay ra xa, tóm lấy Vạn Qua đang quỳ dưới đất lên rồi phi thân bay về hướng Tương Thanh. Ngay khi lướt ngang qua người y, hắn đột ngột ném một thứ xuống...... Tương Thanh giương tay bắt lấy, cúi đầu nhìn xuống, đó là một khối thiết cầu được trạm trổ tinh xảo, rỗng ở bên trong. Đây đúng là thứ mà Hạ Lỗ Minh đã dùng khi nãy.

Lúc này, Mộc Lăng bỗng chạy tới, giật lấy quả thiết cầu, ra sức mà lắc lắc, tiếng “leng keng” thanh thúy vang lên dồn dập.

Đồng thời, lũ sâu bọ trùng độc đang không ngừng tấn công binh sĩ bỗng dừng lại. Chúng như được ra lệnh mà thi nhau lủi trốn vào tận rừng sâu. Đám ong độc cũng bay đi mất dạng.

Những binh sĩ chật vật ngồi bệt xuống đất. Ai nấy người cũng đầy vết chích.

“Ai nha, nguy hiểm thật a.” Mộc Lăng đem thiết cầu trả lại cho Tương Thanh, chạy đến xem xét thương tích của các binh sĩ, “Trúng độc hết rồi, nhanh nhanh về uống thuốc giải! Có ai không trúng độc không? Mau dìu người bị thương về a!”

Ngay sau đó, mọi người tốp năm tốp ba cùng dìu nhau quay về.

Ngao Thịnh mặt đầy tái nhợt đứng ở một bên. Tương Thanh nhìn hắn một lúc mới chậm rãi đi đến gần, thấp giọng hỏi, “Ngươi sao thế?”

Ngao Thịnh giương mắt lên nhìn y, nâng tay nhẹ nhàng xoa chỗ đã hơi sưng lên ở trên mặt, dịu dàng nói, “Về sau đừng tự ý hành động như thế nữa.”

Tương Thanh gật gật đầu, nói, “Ngươi không giận à?”

“Giận đến mức có thể tức chết được.” Ngao Thịnh nói vừa như thật nửa lại như đùa, “Nhưng chỉ cần ngươi không sao là tốt rồi.”

Kỳ thật, Ngao Thịnh biết, Tương Thanh nếu muốn thì có thể dễ dàng bắt được Hạ Lỗ Minh. Nhưng lúc nãy, y đã cố tình để cho hắn đi. Song, những lời vừa rồi của Hạ Lỗ Minh khiến Ngao Thịnh đắn đo mãi không yên……Hắn hoàn toàn không hận Thanh, hơn nữa hắn cũng đã bảo kẻ hắn hận nhất không phải là mình….Vậy người hắn thật sự hận là ai?

Tương Thanh thấy cấm quân thương thế nghiêm trọng, cúi đầu nhìn quả thiết cầu trên tay, âm thầm kinh ngạc – Sao lại có một vật kì quái như vậy? – Lúc này, Mộc Lăng cũng vừa vỗ vỗ bụi đất trên người vừa đi đến cạnh y.

“Mộc Lăng, đây là gì vậy?” Tương Thanh khó hiểu, đưa quả cầu cho Mộc Lăng xem.

Mộc Lăng nhìn quả cầu một lúc, nét mặt bỗng khó coi hẳn đi, rồi lắc lắc đầu bảo, “Không xong rồi......Người mà Hạ Lỗ Minh thông đồng không phải là kẻ tầm thường đâu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau