Chương 81: Tửu yến
NGAO THỊNH RẤT ÍT KHI TỔ CHỨC YẾN TIỆC, tuy rằng ngẫu nhiên sẽ mời quần thần dùng bữa, nhưng cũng chỉ đơn thuần là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi. Còn việc thiết yến mời phiên vương ngoại tộc giống như thế này vẫn là lần đầu tiên.
Chúng thần không phải là đồ ngốc nên trong lòng cũng tự khắc rõ, hôm nay không phải chỉ đơn giản là thiết yến mời rượu.
Kim Linh và Ngân Linh đều đã thay trang phục gọn gàng hơn, nhưng vẫn không kém phần cầu kỳ. Trước khi ra khỏi cửa, Kim Linh cẩn thận dặn dò muội muội, “Lát nữa khi dùng tiệc, phải chú ý từng lời ăn tiếng nói đấy!”
“Tỷ cứ yên tâm đi.” Ngân Linh vui vẻ cười, tựa hồ rất là thích thú.
Kim Linh cau mày hỏi, “Hình như là muội đang rất vui?”
“Hả?” Ngân Linh khó hiểu nhìn tỷ tỷ, “Làm gì có ạ.....”
Kim Linh bất mãn, cùng Ngân Linh đi đến hoàng cung.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến ngự hoa viên, tiệc rượu đã tươm tất nhộn nhịp. Người chuẩn bị mọi thứ như thường lệ vẫn là Văn Đạt. Văn Đạt đã rất thông minh khi dùng bàn vuông dùng cho dạ yến. Mỗi người một chiếc bàn riêng, đặt thành hai dãy song song nhau.
Chỗ ngồi được phân bố theo hình vòng tròn, Ngao Thịnh tọa ngay giữa, bên phải gần nhất là Tương Thanh, tiếp đến là Kim Linh và Ngân Linh, sau đó là Diệp Vô Quy cùng Uông Càn Khôn, cuối cùng là Quan Khế.
Còn phía bên tay trái của Ngao Thịnh là vị trí của riêng mình Quý Tư, cùng một góc độ với Tương Thanh, nhưng lại xa Ngao Thịnh một chút. Như vậy thì Ngao Thịnh có thể được ở sát bên Tương Thanh nhưng đồng thời cũng không khiến cho vị trí của y riêng biệt mấy. Tất cả bố trí đều rất tốt. Bên cạnh Quý Tư là Tề Tán cùng Đặng Tử Minh, Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa, Ngưu Hiển và Trâu Viễn...... Theo thứ tự mà sắp xếp.
Ngao Thịnh lôi kéo Tương Thanh vào chỗ ngồi, cảm thấy vô cùng vừa lòng. Văn Đạt lui xuống phân phó chúng nhân mang thức ăn lên.
Ở phía xa, tiếng ti trúc[1] (đàn sáo) đầy tao nhã bay bổng ngân vang, cung nữ nối chân nhau bưng rượu thịt lên, mâm cỗ của mọi người đều giống nhau, bày ra trên chiếc bàn vuông.
Tương Thanh thầm nghĩ Văn Đạt rất sắc sảo, sắp xếp như vậy thì chỉ có mỗi phần thức ăn của Kim Linh là bị hạ dược, những người còn lại sẽ không bị ngộ thương gì.
Tương Thanh cẩn thận quan sát thì thấy trên cổ tay Kim Linh có đeo một dây xuyến, dây đeo vừa dài vừa mảnh, ở giữa vòng dây rũ xuống một cây kim rất nhỏ. Mỗi khi Kim Linh đụng đũa, cây kim nhỏ kia sẽ chạm vào mặt thức ăn…Động tác trông thì rất ngẫu nhiên nhưng Tương Thanh biết, Kim Linh đang thử độc. Nhìn vẻ mặt an tâm của nàng, có thể thấy là thức ăn không có vấn đề gì.
Tương Thanh không khỏi cảm thấy khó hiểu, là vì Văn Đạt vẫn chưa hạ dược hay thuốc Mộc Lăng đưa không có ảnh hưởng gì với vòng dây kia?
Chúng thần vừa dùng tiệc vừa cúi đầu nhìn Kim Linh lại vừa chờ Ngao Thịnh mở miệng đàm luận về chuyện quy thuận của Nam quốc. Song, chỉ riêng mỗi Vương Trung Nghĩa là cứ hồn nhiên ăn uống. Gã vô cùng vừa lòng với đĩa vịt muối trước mắt, ăn xong rồi mà vẫn chưa thỏa, nhác thấy Tống Hiểu bên cạnh vẫn không đụng đũa vào thì liền thừa dịp y không chú ý mà nhanh tay đổi cái đĩa rỗng của mình vào rồi lại thỏa thích ăn tiếp.
Đợi đến khi Tống Hiểu cúi đầu chuẩn bị ăn thì mới tần ngần tự hỏi là sao vẫn chưa bắt đầu mà thức ăn đã giảm đi một ít rồi, liếc mắt nhìn sang bàn bên cạnh thì thấy Vương Trung Nghĩa mặt đầy ngu ngơ vô tội vừa nhìn y vừa liền tay ăn.
Quý Tư thì lại chẳng có lòng dạ nào ăn uống khi Kim Linh cứ trì nài không chịu mở miệng, liền cười hỏi, “Nam vương, nghe nói Nam quốc dạo dần đây thường xuyên bị ngoại tộc quấy nhiễu?”
“Sao?” Ngao Thịnh giật mình, quay sang hỏi Kim Linh, “Có chuyện này sao?”
Kim Linh mặt thoáng biến sắc, cười gượng, “Đích thật là có một vài ngoại tộc có ý đồ phá hoại, nhưng Nam quốc nào dễ dàng bị người khác khi dễ, nên có thể tự mình chống chọi.”
“Nam vương sao lại nói như thế.” Đặng Tử Minh lên tiếng, “Quý quốc phần đông đều là nữ nhi, nếu bị người khác hiếp đáp thì cứ đừng ngại ngùng mà nói với Hoàng Thượng, Thịnh Thanh nhất định sẽ thay mọi người đòi lại công đạo.”
Kim Linh cười nhạt, “Đa tạ Đặng tướng quân quan tâm...... Tuy rằng Nam quốc đều là nữ tử, song vẫn có cách tự bảo vệ chính mình.”
Đặng Tử Minh nhìn Tề Tán ngồi bên cạnh, Tề Tán đáp lại y là một cái nhíu mày —— Có nhìn thấy không? Căn bản là Nam quốc không muốn hàng.
Vương Trung Nghĩa vừa nhai lấy nhai để miếng thịt dê vừa nghe mọi người nói chuyện với nhau, đoạn lại giương mắt hỏi Kim Linh, “Nam vương nè, có phải là ở Nam quốc có rất nhiều mỹ nữ không?”
Kim Linh gật gật đầu, Ngân Linh nhịn không được hé môi cười.
Vương Trung Nghĩa xẵng giọng nói tiếp, “Vậy ta thương lượng chuyện này với cô nhé.”
Kim Linh cười đáp, “Vương tướng quân cứ nói đừng ngại.”
“Các người có muốn kén rể không?” Vương Trung Nghĩa hỏi.
“Khụ khụ......” Tống Hiểu sặc rượu, ngoảnh sang lườm Vương Trung Nghĩa.
Vương Trung Nghĩa cũng không để ý đến y, tiếp tục nói chuyện với Kim Linh, “Trong đội tiên phong của ta có đến vài vạn quân đều là lính phòng không, mong vợ đến nổi tròng mắt muốn lòi cả ra. Cô nếu mà có rảnh thì đưa mấy vạn nữ binh đến đây đi, chúng ta kết duyên, đến lúc đó ấy hả, các người thì ở nhà sinh em bé, còn bọn ta thì ra chiến trường đánh giặc.”
Đặng Tử Minh dùng chén rượu che miệng, nhỏ giọng nói với Tề Tán, “Từ lâu rồi ta rất muốn hỏi, gã Vương Trung Nghĩa này là ngốc thật hay chỉ là đang giả ngu?”
Tề Tán cười cười, cũng dùng chén rượu che miệng, thấp giọng đáp, “Hắn ấy, lúc cần ngu ngơ thì sẽ ngu ngơ, khi không nên ngờ nghệch thì sẽ không ngờ nghệch, tóm lại là, ngốc đúng lúc đúng chỗ.”
Đặng Tử Minh gật gật đầu, uống rượu......
“Ai, lời này có lý à nha.” Ngưu Hiển cũng dũng cảm hùa theo, “Ta nghe nói, nữ nhi miền Nam đều rất xinh đẹp, da trắng mặt trơn. Nếu có thể đến đây kén rể thì hay rồi, ông đây sẽ cưới một cô về làm vợ.”
“Mấy người đừng nói bừa!” Ngân Linh cười nói, “Nữ nhi Nam quốc chúng tôi không thể thành thân.”
“Gì?” Vương Trung Nghĩa khó hiểu hỏi, “Tại sao?”
“Đây là quy định do Nam vương đặt ra.” Kim Linh nói, “Nữ nhi Nam quốc không thể thành thân, nếu lập gia đình thì phải rời khỏi Nam quốc.”
“Không phải vậy là phí lắm sao?” Vương Trung Nghĩa bất mãn nói, “Chẳng nhẽ tất cả đều ở giá cả đời?”
“Cũng không có cách nào khác.” Kim Linh cười nói, “Làm con dân Nam quốc thì phải tuân thủ quy định của Nam quốc.”
Ngao Thịnh và Tương Thanh âm thầm liếc nhìn nhau, không lên tiếng, tiếp tục nghe quần thần cùng Kim Linh ứng đối.
“Quy định chỉ là những điều chết lặng còn con người thì lại đang sống.” Tống Hiểu cẩn thận dò xét, “Nam vương nếu hiện tại đã thống lĩnh Nam quốc thì không phải là có thể lập ra quy định mới sao.”
Kim Linh cười lắc đầu, “Kim Linh do một tay Nam vương nuôi lớn, kính trọng Nam vương như thân mẫu. Những gì người nói đều là mệnh lệnh đối với Kim Linh. Quy định người đặt ra, Kim Linh sẽ dùng cả đời mà tuân thủ.”
Vương Trung Nghĩa nghe xong thì lại lắc lắc đầu bảo, “Cái này cũng hơi quá khắc khe rồi đó. Các người không thành thân thì không thể sinh con đẻ cái, mấy chục năm sau, không phải Nam quốc chỉ còn mỗi mấy bà lão thôi sao. Đến lúc đó, dù cho ngoại tộc không đánh phá thì Nam quốc cũng tự vong thân. Quy định này của Tô Mẫn có khác gì là muốn mình mất nước đâu. Dù sao sớm hay muộn thì cũng bị mất nước, không bằng hiện tại đừng quay lại nơi đó nữa, ở lại Thịnh Thanh đi. Khi ấy, các người đều được gả đi, vừa được chăm lo vừa có con cái….Như thế không phải tốt hơn sao? Thân nữ nhi cũng chỉ mong có người thương mình, nếu không ai chăm lo cho thì làm nữ nhi làm gì? Làm ni cô cho xong.”
Vương Trung Nghĩa thuần túy chỉ thuận miệng nói hưu nói vượn, Ngưu Hiển lại kích động tán dương, “Đúng đó. Chẳng lẽ Tô Mẫn không muốn thành thân thì tất cả nữ nhi Nam quốc đều không được lấy chồng sinh con, hả?”
Tống Hiểu bưng chén uống trà, liếc nhìn Vương Trung Nghĩa, nhỏ giọng nói, “Ngươi giỏi thật nhỉ.”
Vương Trung Nghĩa vỗ vai Tống Hiểu, ”Huynh đệ, đừng nóng vội, ca ca sẽ tìm cho ngươi một nha đầu tốt mà.” Vừa nói vừa nhìn Kim Linh, “Cô cẩn thận chọn dùm, Đại tướng quân của bọn ta còn rất trong trắng nha! Nghe đâu ngay cả tay của bé gái hắn cũng chưa từng nắm nữa là.....Ui da.” Vương Trung Nghĩa còn chưa nói xong thì đã bị Tống Hiểu đá cho một cước, đau đến mức gã nghiến răng nghiến lợi.
Quần thần đều không nhịn được cười, Tống Hiểu mặt thì lại đỏ rần. Kim Linh sắc mặt lại ngày một kém đi, những lời kia của Vương Trung Nghĩa hoàn toàn không có ý tôn trọng Tô Mẫn. Kim Linh vô cùng kính nể Tô Mẫn, vốn đang định nổi cơn thịnh nộ thì Vương Trung Nghĩa lại làm trò khiến ai nấy cũng ôm bụng cười, khiến nàng không cách nào lên tiếng được.
Ngao Thịnh cảm thấy những gì Vương Trung Nghĩa nói vô cùng thỏa lòng hợp ý hắn, bèn nâng chung rượu hướng quần thần mà nói, “Nào, Trẫm cùng các khanh kính Nam vương một ly.”
Quần thần nhất tề nâng chén.
Văn Đạt tay cầm bầu rượu tiến lên, rót rượu cho Ngao Thịnh cùng Tương Thanh. Khi nhìn thấy ly của Kim Linh đã cạn, y liền lễ phép rót đầy ly, đồng thời cũng dâng rượu cho các vị quần thần và Ngân Linh.
Kim Linh thấy mình và Ngao Thịnh đều uống chung một bầu rượu nên cũng không quá đề phòng, nhưng vẫn lặng lẽ thử độc, vòng dây xuyến không đổi màu, chứng mình là rượu hoàn toàn vô hại nên cũng an tâm cạn chung.
Kỳ thật Kim Linh không biết, bầu rượu trong tay Văn Đạt là một chiếc bình được đặc chế vô cùng công phu chuyên dùng để hạ dược chuốc độc trên bàn tiệc. Bình có hai ngăn âm dương riêng biệt, có thể thông qua một cơ quan trên nắp bình mà chuyển đổi hai ngăn. Nếu không động đến cơ quan thì rượu sẽ được rót từ ngăn dương ra, hoàn toàn vô hại. Còn một khi đã chạm vào cơ quan thì rượu bị tẩm thuốc sẽ chảy từ ngăn âm ra. Và điều đặc biệt đáng nói chính là, loại “Tửu hậu thổ chân ngôn” này không phải là độc dược hay mê dược, chẳng qua là một chất xúc tác khiến nồng độ rượu tăng thêm mấy mươi phần nên khi dùng vòng xuyến nghiệm thử thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Kim Linh không hề phòng bị cạn cả chung đầy.
Sau đó, các vị quần thần không ngừng kính rượu Nam vương còn Văn Đạt lại ở một bên hầu rượu. Bầu rượu âm dương đã được đặt trên bàn Kim Linh, dược cũng đã được tẩm xong. Văn Đạt đi đến phía sau lưng Ngao Thịnh, vừa giả vờ rót rượu vừa ngụ ý hỏi, “Hoàng thượng, thức ăn đều đã chuẩn bị tốt, người có muốn bưng lên bây giờ không ạ?”
Ngao Thịnh nhếch mép cười, gật gật đầu, “Bưng lên đi, choNamvương là người đầu tiên được nếm thử.”
“Dạ” Văn Đạt xoay người lui xuống.
Tương Thanh ăn tôm hấp chanh, đây là món trước đây y thường cùng Mộc Lăng ăn nên cảm thấy rất thích, Ngao Thịnh biết rõ khẩu vị của Tương Thanh, vì thế mà đã cố tình bảo ngự trù làm riêng cho y một phần. Thấy Tương Thanh cao hứng, Ngao Thịnh lại chủ động gắp một con tôm từ đĩa của mình đưa đến bên miệng y. Tương Thanh theo thói quen mà hé môi ra nhận lấy, nhưng khi tôm vừa vào miệng thì lại nhớ ra là mình đang cùng mọi người dùng tiệc, vội giương mắt nhìn quanh, các vị đại thần đồng loạt ngoảnh đầu nhìn đi nơi khác, làm bộ như cái gì cũng không có thấy.
Kim Linh thì lại vô cớ sinh ra buồn bực. Tương Thanh đó thì có gì hay ho mà làm cho Ngao Thịnh say mê đến như thế? Nếu nàng mà là nam thì đã lôi kéo y đến để nghiệm chứng rồi….Lại nghĩ đến những câu nói vừa rồi của nhóm người Vương Trung Nghĩa, ngữ khí rành rành là khinh thường nữ nhi. Cơn giận trong lòng Kim Linh ngày một tăng. Từ bé, nàng đã là một người mạnh mẽ, sinh ra làm phận nữ nhi luôn phải hứng chịu mọi khinh khi của người đời, dù có là Nam vương thì đa số mọi người đều nghĩ rằng đã là thân liễu mành thì phải trốn trong khuê phòng dệt vải kết tơ chứ không phải là cầm kiếm cầm thương…..Đúng là tức chết người mà. Kim Linh đã vô số lần nghĩ, nếu nàng là nam nhân thì tốt quá….Miên man suy nghĩ một chốc mà đầu nàng đã chao đảo rồi.
Ngân Linh lại trộm nhìn dáng vẻ đang ăn của Tương Thanh và Ngao Thịnh. Ngay từ khi buổi tiệc bắt đầu nàng cũng đã chú ý đến rồi. Thức ăn trên bàn của Tương Thanh khác với mọi người. Hình như là y rất thích ăn tôm. Thức ăn vừa được mang lên, Ngao Thịnh lại cúi đầu nói nhỏ với y điều gì đấy, sau đó thì lại dõi mắt quan sát sắc mặt của y. Nếu thấy y thích ăn món nào thì lại sai người mang thêm một phần nữa. Ngao Thịnh tự tay mình bóc vỏ tôm ra rồi chấm vào nước xốt sau đó đưa đến bên miệng Tương Thanh.
Ngân Linh đột nhiên có chút hâm mộ, một nam nhân như Ngao Thịnh trong mắt ngoại trừ Tương Thanh ra thì đã không còn có thể dung nạp thêm ai được nữa. Sủng nịch như thế…. Có phải là vì Tương Thanh mệnh tốt hay không?
Ngao Thịnh cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm vào tai Tương Thanh, “Mọi thứ đều xong.”
Tương Thanh giương mắt nhìn Ngao Thịnh, sau đó theo bản năng mà xoay mặt nhìn Kim Linh, chỉ thấy nàng khẽ cau mày, hai má đỏ bừng, một tay xoa thái dương, tựa hồ là có chút choáng váng. Tương Thanh tò mò không biết là Văn Đạt đã chuốc dược như thế nào.
“Tỷ, tỷ làm sao thế?” Ngân Linh cũng chú ý thấy Kim Linh có chút khác lạ, nhưng rõ là tỷ tỷ không uống quá nhiều, sao lại say cho được?
Kim Linh hiện tại miễn cưỡng còn có thể bảo trì một chút thanh tỉnh, vừa xoay người thì nhìn thấy Ngao Thịnh vươn tay lau miệng, đầu ngón tay trái có một điểm đỏ....
Kim Linh thầm vui mừng, không ngờ là Ngao Thịnh lại bị tuyến cổ cắn nhanh như thế. Nàng lấy chiếc tiểu cổ oa ra rồi nhẹ lắc một cái….Ngao Thịnh thấy được, liền vờ như rung tay mà làm đổ chén rượu lên bàn, mặt lại bày ra vẻ khó hiểu..
Tương Thanh ngoảnh lại nhìn, “Sao thế?”
Ngao Thịnh lắc đầu, giả đò đầy mờ mịt nhìn tay mình..... Tương Thanh vội giúp hắn dựng chén rượu lên.
Kim Linh cười nhạt...... Ngao Thịnh đã trúng chiêu rồi! Nhưng vui sướng chưa qua thì trong đầu lại lởn vởn một ý niệm quái lạ….Bên tai như có người không ngừng nói rằng: Nếu ngươi là nam nhân…ngươi có thể thành thân…ngươi có thể thành thân.
Kim Linh lắc lắc đầu, như có chút mơ hồ.
Vương Trung Nghĩa phía đối diện híp mắt nhìn Kim Linh, dùng chỏ tay nhẹ nhàng huých Tống Hiểu, “Ê, ngươi xem nha đầu kia đi, có phải là đã say rồi không? Làm gì mà cứ nhìn Hoàng thượng với Thanh phu tử đến chảy cả nước bọt luôn kìa!”
Tống Hiểu lườm gã một cái, “Ngươi bớt nói nhảm đi, coi chừng cái đầu của mình đấy!”
Vương Trung Nghĩa khẽ cười “Aiii, ta có ý này hay lắm nè!”
“Ngươi lại có ý tưởng ngu ngốc gì nữa hả?” Tống Hiểu liếc gã.
“Nha đầu đó không phải mạnh miệng nói là sẽ không thành thân sao? Nếu bây giờ nhân lúc cô ta say, ta đem gả cô ta đi. Đến khi cô ta tỉnh dậy thì phát hiện mọi chuyện đã xong. Đến lúc đó không phải là tất cả cô gái Nam quốc đều học theo gương Nam vương mà gả chồng hết sao? Chúng ta lấy xe chở toàn bộ họ đến quân doanh, để họ cùng binh sĩ của chúng ta gần gũi nhau!”
Tống Hiểu nhìn gã đầy khinh miệt, “Nhọc công ngươi nghĩ ra nhỉ!”
Vương Trung Nghĩa cũng đáp lại đầy xem thường, “Có cái gì không tốt hả? Ngươi chẳng nhẽ chỉ muốn suốt đời đánh giặc? Ta đây sức trai hừng hực, cùng một nha đầu kết thân thì có gì to tát đâu? Đánh thắng trận chưa chắc đã nở mày nở mặt.”
“Ngươi nói cũng có rất lý.” Tống Hiểu do dự, “Nhưng mà biện pháp này có chút hạ lưu!”
“Chúng ta đâu có bắt buộc gì đâu á, với lại ta cũng không tin là cô ta không có lúc rung động!” Nói xong, Vương Trung Nghĩa cầm bình rượu đứng lên, chạy lại kính rượu Kim Linh.
Ngân Linh nhìn dáng vẻ kia của Kim Linh mà lo lắng, muốn cáo từ Ngao Thịnh để nhanh đưa Kim Linh đi nhưng ai ngờ Vương Trung Nghĩa lại mò đến, dùng rượu kính người.
Ngao Thịnh hứng thú ngồi nhìn. Tương Thanh lại bất an nói, “Có khi nào lại có gì không hay xảy ra....”
Ngao Thịnh cười, nháy mắt với y, “Có thể có chuyện gì được, không phải chỉ là sau khi uống rượu vào nói lung tung thôi ư? Uống càng nhiều thì nói càng nhiều chứ sao.”
Vương Trung Nghĩa đi đến trước mặt Kim Linh, “Nam vương, ta kính cô một vò!”
“Khụ khụ......” Tề Tán cùng Đặng Tử Minh đều bị rượu sặc lên tới mũi, thầm mắng – tên Vương Trung Nghĩa này, ngươi nếu muốn chuốc rượu người ta thì cứ nói thẳng ra, người khác thì chỉ kính nhau một ly trong khi ngươi lại nguyên một vò!
“Không được a.” Ngân Linh sốt ruột nói, “Tỷ tỷ của ta hình như đã say rồi, thật thất lễ nhưng chúng ta không tiếp được.”
“Ai, không vội.” Ngao Thịnh đột nhiên nói, “Còn nhiều món vẫn chưa dọn lên mà.”
Đúng lúc này, Văn Đạt cho người dâng thức ăn lên.
Ngao Thịnh cũng thuận đà nói với Ngân Linh nói, “Món này là bướu lạc đà hầm cách thủy, các nàng quanh năm ở Nam quốc nên hẳn là thức ăn phương bắc này chưa khi nào nếm qua. Trẫm đã cố tình sai người đến Tây Vực chọn con lạc đà tốt nhất đấy. Hai nàng hãy ăn thử xem nào!”
Ngân Linh nghe Ngao Thịnh nói liền có chút do dự, sắc mặt chợt ửng đỏ. Tương Thanh vô lực lắc đầu, cúi xuống tiếp tục uống trà, Ngao Thịnh ngoảnh mặt lại nhìn y, vừa cười vừa vươn tay nắm lấy tay y. Tương Thang ngần ngại liếc hắn một cái.
Bỗng ngay lúc này, Kim Linh lại ngẩng đầu nhìn Vương Trung Nghĩa, chỉ tay vào hắn mà rằng, “Umm...... Ngươi là một nhân tài!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Ngao Thịnh nháy mắt với Tương Thanh —— bắt đầu rồi!
“Tỷ.” Ngân Linh giật giật tay áo Kim Linh, nhỏ giọng hỏi, “Tỷ nói gì thế?”
Vương Trung Nghĩa khẽ ngẩn người ra, tự hỏi có phải là nha đầu trước mặt này đã say rồi phải không?
Kim Linh bỗng đứng bật dậy, đoạt lấy vò rượu trong tay Vương Trung Nghĩa, ngưỡng đầu uống một ngụm dài rồi lại đẩy Vương Trung Nghĩa ra, nói, “Nhưng có điều….ngươi xấu xí…lão nương nhìn chướng mắt!”
“Phốc......” Tống Hiểu coi như là hả giận mà cười, khi thấy Vương Trung Nghĩa ngượng ngùng trở về, mặt mày tủi hổ thì lại hả hê mà cạn rượu.
Quần thần cũng giương mắt nhìn Kim Linh đầy khó hiểu. Nàng lại chỉ lảo đảo đi đến chính giữa, quét mắt nhìn Ngao Thịnh rồi lại chuyển hướng sang Tương Thanh, miệng khẽ nhếch, đi đến trước bàn Ngao Thịnh, cúi đầu nhìn Tương Thanh.
Ngao Thịnh và Tương Thanh tuy biết Kim Linh do uống rượu đã tẩm dược mà phát tác nhưng lại hoàn toàn không rõ thuốc kia của Mộc Lăng có công hiệu thế nào, song lại cảm thấy bộ dáng của Kim Linh hiện giờ rất chi là doạ người.
“Ha hả.” Kim Linh cười to, vươn tay nâng cằm Tương Thanh lên, nói, “Ngươi...... Ta thích.”
“Aiii......” Quần thần đầy sợ hãi than một tiếng. Tương Thanh vội lùi ra sau, xoay mặt nhìn Ngao Thịnh, trừng mắt lườm – Đã bảo là liều lượng vừa đủ thôi, bây giờ thì ngươi xem đi, không biết là bộ dáng gì nữa!
Ngao Thịnh cũng khó chịu nhìn Kim Linh nhưng lại vờ như mình chả biết gì, “Ách, Nam vương, nàng......”
“Cái gì mà Nam vương?” Kim Linh thẳng tay ném vò rượu xuống đất, tiếng rơi vỡ vang lên, rượu nồng loang khắp mặt đất, mặt nàng lại đầy ủy khuất hét lên, “Nếu ta là nam nhân thì đã sớm làm hoàng đế rồi, nhưng chết thiệt thay lại là một nữ nhi, các ngươi nghĩ là ta muốn làm Nam vương lắm sao? Các ngươi nghĩ là ta không muốn có một gia đình?”
Quần thần khó hiểu nhìn nhau. Đặng Tử Minh cùng Tề Tán lại kín kẽ trao đổi – Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vương Trung Nghĩa rụt cổ quay về, nhỏ giọng hỏi Tống Hiểu, “Có phải là nha đầu này uống say rồi mượn cớ ăn vạ không?”
Tống Hiểu chỉ nhíu mày......
Bên trong biệt viện, Mộc Lăng cũng đang xôm tụ bày tiệc. Trước khi tửu yến diễn ra, Văn Đạt đã chu đáo chuẩn bị cho hắn một mâm cỗ vô cùng thịnh soạn. Mộc Lăng cùng Tước Vĩ hì hục bóc vỏ tôm. Tần Vọng Thiên ngồi bên thì lại cần cù hầu rượu cho cả hai, được một chốc lại chợt hỏi, “Mộc Mộc, dược mà ngươi đưa ấy, có thật là sau khi uống vào thì sẽ nói hết những gì giấu kín trong lòng không?”
“Đương nhiên.” Mộc Lăng liếm các đầu ngón tay, đáp, “Nhưng có điều là không được uống quá nhiều.”
Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, “Dù sao cũng là say rồi nói lời thật lòng, vậy thì không phải là càng uống nhiều thì nói càng nhiều sao?’
Mộc Lăng phất tay nói, “Không đúng. Nếu uống nhiều quá thì sẽ chẳng còn biết đâu thực đâu giả nữa.”
“Là sao cơ?” Tần Vọng Thiên mờ mịt hỏi.
“Thì là điều ngươi muốn nhất ấy.” Mộc Lăng giải thích, “Trước khi uống, nếu có người nói ngươi là nữ thì sau khi uống xong ngươi sẽ thật sự coi mình là nữ!”
Tần Vọng Thiên mắt giật giật mấy cái, “Đáng sợ thế sao?”
“Cũng không tới nỗi vậy đâu.” Mộc Lăng vừa bóc một miếng thịt dê mềm ngọt bỏ vào miệng vừa nói, “Nhưng mà chả biết là họ đã nói gì với Kim Linh nhỉ. Cô ta là nữ nhi, biết đâu chừng lại sẽ khóc lóc om sòm!”
Đúng lúc này, bên trong ngự hoa viên đã trở nên đại loạn, Kim Linh một tay cầm lấy tay áo Tương Thanh, ủy khuất nói, “Ngươi theo ta về Nam quốc đi. Ta đem ngươi giao cho hắn, sau đó hắn sẽ thả Nam vương ra. Ta sẽ để người tiếp tục làm Nam vương, ta không cần vị trí đó, ta muốn thành thân!”
Quần thần nghe xong thì chợt hốt hoảng...... Kim Linh này đang nói gì vậy?
Vương Trung Nghĩa nhỏ giọng nói với Tống Hiểu, “Ai nha, Nam vương này say rồi xấu nết quá, sao lại cứ nghĩ gì nói đó được nhỉ?”
Tống Hiểu nhíu mày lắc đầu.
“Tỷ, tỷ đừng làm loạn nữa mà.” Ngân Linh vội kéo Kim Linh lại, khó hiểu vì sao tỷ tỷ lại nói huỵch toẹt mọi chuyện ra.
Kim Linh lại đẩy muội muội ra, túm lấy tay áo của Tương Thanh, bắt đầu cởi y phục của mình, “Ta.... vốn rất muốn xem thử ngươi có gì tốt. Các người không phải là bảo ta nên gả đi đó sao….Ta sẽ gả cho người. Hai ta….động phòng thôi!”
“A......” Tương Thanh than một tiếng, Ngao Thịnh vội vàng kéo Tương Thanh ra sau lưng mình, ngăn lại Kim Linh, lạnh lùng lên tiếng, “Người đâu, mau giữ Nam vương lại.”
Quần thần vội xấn lên giữ chặt lấy Kim Linh, Kim Linh phẫn nộ gào, “Ta không đi...... Ta muốn thành thân!”
“Ai nha, thảm rồi!” Vương Trung Nghĩa lắc đầu cảm thán, “Quy định của Nam quốc thật là đáng sợ mà. Nha đầu đó muốn chồng đến phát điên luôn. Các người ai xung phong cưới cô ta đi!”
Chúng thần không phải là đồ ngốc nên trong lòng cũng tự khắc rõ, hôm nay không phải chỉ đơn giản là thiết yến mời rượu.
Kim Linh và Ngân Linh đều đã thay trang phục gọn gàng hơn, nhưng vẫn không kém phần cầu kỳ. Trước khi ra khỏi cửa, Kim Linh cẩn thận dặn dò muội muội, “Lát nữa khi dùng tiệc, phải chú ý từng lời ăn tiếng nói đấy!”
“Tỷ cứ yên tâm đi.” Ngân Linh vui vẻ cười, tựa hồ rất là thích thú.
Kim Linh cau mày hỏi, “Hình như là muội đang rất vui?”
“Hả?” Ngân Linh khó hiểu nhìn tỷ tỷ, “Làm gì có ạ.....”
Kim Linh bất mãn, cùng Ngân Linh đi đến hoàng cung.
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đi đến ngự hoa viên, tiệc rượu đã tươm tất nhộn nhịp. Người chuẩn bị mọi thứ như thường lệ vẫn là Văn Đạt. Văn Đạt đã rất thông minh khi dùng bàn vuông dùng cho dạ yến. Mỗi người một chiếc bàn riêng, đặt thành hai dãy song song nhau.
Chỗ ngồi được phân bố theo hình vòng tròn, Ngao Thịnh tọa ngay giữa, bên phải gần nhất là Tương Thanh, tiếp đến là Kim Linh và Ngân Linh, sau đó là Diệp Vô Quy cùng Uông Càn Khôn, cuối cùng là Quan Khế.
Còn phía bên tay trái của Ngao Thịnh là vị trí của riêng mình Quý Tư, cùng một góc độ với Tương Thanh, nhưng lại xa Ngao Thịnh một chút. Như vậy thì Ngao Thịnh có thể được ở sát bên Tương Thanh nhưng đồng thời cũng không khiến cho vị trí của y riêng biệt mấy. Tất cả bố trí đều rất tốt. Bên cạnh Quý Tư là Tề Tán cùng Đặng Tử Minh, Tống Hiểu, Vương Trung Nghĩa, Ngưu Hiển và Trâu Viễn...... Theo thứ tự mà sắp xếp.
Ngao Thịnh lôi kéo Tương Thanh vào chỗ ngồi, cảm thấy vô cùng vừa lòng. Văn Đạt lui xuống phân phó chúng nhân mang thức ăn lên.
Ở phía xa, tiếng ti trúc[1] (đàn sáo) đầy tao nhã bay bổng ngân vang, cung nữ nối chân nhau bưng rượu thịt lên, mâm cỗ của mọi người đều giống nhau, bày ra trên chiếc bàn vuông.
Tương Thanh thầm nghĩ Văn Đạt rất sắc sảo, sắp xếp như vậy thì chỉ có mỗi phần thức ăn của Kim Linh là bị hạ dược, những người còn lại sẽ không bị ngộ thương gì.
Tương Thanh cẩn thận quan sát thì thấy trên cổ tay Kim Linh có đeo một dây xuyến, dây đeo vừa dài vừa mảnh, ở giữa vòng dây rũ xuống một cây kim rất nhỏ. Mỗi khi Kim Linh đụng đũa, cây kim nhỏ kia sẽ chạm vào mặt thức ăn…Động tác trông thì rất ngẫu nhiên nhưng Tương Thanh biết, Kim Linh đang thử độc. Nhìn vẻ mặt an tâm của nàng, có thể thấy là thức ăn không có vấn đề gì.
Tương Thanh không khỏi cảm thấy khó hiểu, là vì Văn Đạt vẫn chưa hạ dược hay thuốc Mộc Lăng đưa không có ảnh hưởng gì với vòng dây kia?
Chúng thần vừa dùng tiệc vừa cúi đầu nhìn Kim Linh lại vừa chờ Ngao Thịnh mở miệng đàm luận về chuyện quy thuận của Nam quốc. Song, chỉ riêng mỗi Vương Trung Nghĩa là cứ hồn nhiên ăn uống. Gã vô cùng vừa lòng với đĩa vịt muối trước mắt, ăn xong rồi mà vẫn chưa thỏa, nhác thấy Tống Hiểu bên cạnh vẫn không đụng đũa vào thì liền thừa dịp y không chú ý mà nhanh tay đổi cái đĩa rỗng của mình vào rồi lại thỏa thích ăn tiếp.
Đợi đến khi Tống Hiểu cúi đầu chuẩn bị ăn thì mới tần ngần tự hỏi là sao vẫn chưa bắt đầu mà thức ăn đã giảm đi một ít rồi, liếc mắt nhìn sang bàn bên cạnh thì thấy Vương Trung Nghĩa mặt đầy ngu ngơ vô tội vừa nhìn y vừa liền tay ăn.
Quý Tư thì lại chẳng có lòng dạ nào ăn uống khi Kim Linh cứ trì nài không chịu mở miệng, liền cười hỏi, “Nam vương, nghe nói Nam quốc dạo dần đây thường xuyên bị ngoại tộc quấy nhiễu?”
“Sao?” Ngao Thịnh giật mình, quay sang hỏi Kim Linh, “Có chuyện này sao?”
Kim Linh mặt thoáng biến sắc, cười gượng, “Đích thật là có một vài ngoại tộc có ý đồ phá hoại, nhưng Nam quốc nào dễ dàng bị người khác khi dễ, nên có thể tự mình chống chọi.”
“Nam vương sao lại nói như thế.” Đặng Tử Minh lên tiếng, “Quý quốc phần đông đều là nữ nhi, nếu bị người khác hiếp đáp thì cứ đừng ngại ngùng mà nói với Hoàng Thượng, Thịnh Thanh nhất định sẽ thay mọi người đòi lại công đạo.”
Kim Linh cười nhạt, “Đa tạ Đặng tướng quân quan tâm...... Tuy rằng Nam quốc đều là nữ tử, song vẫn có cách tự bảo vệ chính mình.”
Đặng Tử Minh nhìn Tề Tán ngồi bên cạnh, Tề Tán đáp lại y là một cái nhíu mày —— Có nhìn thấy không? Căn bản là Nam quốc không muốn hàng.
Vương Trung Nghĩa vừa nhai lấy nhai để miếng thịt dê vừa nghe mọi người nói chuyện với nhau, đoạn lại giương mắt hỏi Kim Linh, “Nam vương nè, có phải là ở Nam quốc có rất nhiều mỹ nữ không?”
Kim Linh gật gật đầu, Ngân Linh nhịn không được hé môi cười.
Vương Trung Nghĩa xẵng giọng nói tiếp, “Vậy ta thương lượng chuyện này với cô nhé.”
Kim Linh cười đáp, “Vương tướng quân cứ nói đừng ngại.”
“Các người có muốn kén rể không?” Vương Trung Nghĩa hỏi.
“Khụ khụ......” Tống Hiểu sặc rượu, ngoảnh sang lườm Vương Trung Nghĩa.
Vương Trung Nghĩa cũng không để ý đến y, tiếp tục nói chuyện với Kim Linh, “Trong đội tiên phong của ta có đến vài vạn quân đều là lính phòng không, mong vợ đến nổi tròng mắt muốn lòi cả ra. Cô nếu mà có rảnh thì đưa mấy vạn nữ binh đến đây đi, chúng ta kết duyên, đến lúc đó ấy hả, các người thì ở nhà sinh em bé, còn bọn ta thì ra chiến trường đánh giặc.”
Đặng Tử Minh dùng chén rượu che miệng, nhỏ giọng nói với Tề Tán, “Từ lâu rồi ta rất muốn hỏi, gã Vương Trung Nghĩa này là ngốc thật hay chỉ là đang giả ngu?”
Tề Tán cười cười, cũng dùng chén rượu che miệng, thấp giọng đáp, “Hắn ấy, lúc cần ngu ngơ thì sẽ ngu ngơ, khi không nên ngờ nghệch thì sẽ không ngờ nghệch, tóm lại là, ngốc đúng lúc đúng chỗ.”
Đặng Tử Minh gật gật đầu, uống rượu......
“Ai, lời này có lý à nha.” Ngưu Hiển cũng dũng cảm hùa theo, “Ta nghe nói, nữ nhi miền Nam đều rất xinh đẹp, da trắng mặt trơn. Nếu có thể đến đây kén rể thì hay rồi, ông đây sẽ cưới một cô về làm vợ.”
“Mấy người đừng nói bừa!” Ngân Linh cười nói, “Nữ nhi Nam quốc chúng tôi không thể thành thân.”
“Gì?” Vương Trung Nghĩa khó hiểu hỏi, “Tại sao?”
“Đây là quy định do Nam vương đặt ra.” Kim Linh nói, “Nữ nhi Nam quốc không thể thành thân, nếu lập gia đình thì phải rời khỏi Nam quốc.”
“Không phải vậy là phí lắm sao?” Vương Trung Nghĩa bất mãn nói, “Chẳng nhẽ tất cả đều ở giá cả đời?”
“Cũng không có cách nào khác.” Kim Linh cười nói, “Làm con dân Nam quốc thì phải tuân thủ quy định của Nam quốc.”
Ngao Thịnh và Tương Thanh âm thầm liếc nhìn nhau, không lên tiếng, tiếp tục nghe quần thần cùng Kim Linh ứng đối.
“Quy định chỉ là những điều chết lặng còn con người thì lại đang sống.” Tống Hiểu cẩn thận dò xét, “Nam vương nếu hiện tại đã thống lĩnh Nam quốc thì không phải là có thể lập ra quy định mới sao.”
Kim Linh cười lắc đầu, “Kim Linh do một tay Nam vương nuôi lớn, kính trọng Nam vương như thân mẫu. Những gì người nói đều là mệnh lệnh đối với Kim Linh. Quy định người đặt ra, Kim Linh sẽ dùng cả đời mà tuân thủ.”
Vương Trung Nghĩa nghe xong thì lại lắc lắc đầu bảo, “Cái này cũng hơi quá khắc khe rồi đó. Các người không thành thân thì không thể sinh con đẻ cái, mấy chục năm sau, không phải Nam quốc chỉ còn mỗi mấy bà lão thôi sao. Đến lúc đó, dù cho ngoại tộc không đánh phá thì Nam quốc cũng tự vong thân. Quy định này của Tô Mẫn có khác gì là muốn mình mất nước đâu. Dù sao sớm hay muộn thì cũng bị mất nước, không bằng hiện tại đừng quay lại nơi đó nữa, ở lại Thịnh Thanh đi. Khi ấy, các người đều được gả đi, vừa được chăm lo vừa có con cái….Như thế không phải tốt hơn sao? Thân nữ nhi cũng chỉ mong có người thương mình, nếu không ai chăm lo cho thì làm nữ nhi làm gì? Làm ni cô cho xong.”
Vương Trung Nghĩa thuần túy chỉ thuận miệng nói hưu nói vượn, Ngưu Hiển lại kích động tán dương, “Đúng đó. Chẳng lẽ Tô Mẫn không muốn thành thân thì tất cả nữ nhi Nam quốc đều không được lấy chồng sinh con, hả?”
Tống Hiểu bưng chén uống trà, liếc nhìn Vương Trung Nghĩa, nhỏ giọng nói, “Ngươi giỏi thật nhỉ.”
Vương Trung Nghĩa vỗ vai Tống Hiểu, ”Huynh đệ, đừng nóng vội, ca ca sẽ tìm cho ngươi một nha đầu tốt mà.” Vừa nói vừa nhìn Kim Linh, “Cô cẩn thận chọn dùm, Đại tướng quân của bọn ta còn rất trong trắng nha! Nghe đâu ngay cả tay của bé gái hắn cũng chưa từng nắm nữa là.....Ui da.” Vương Trung Nghĩa còn chưa nói xong thì đã bị Tống Hiểu đá cho một cước, đau đến mức gã nghiến răng nghiến lợi.
Quần thần đều không nhịn được cười, Tống Hiểu mặt thì lại đỏ rần. Kim Linh sắc mặt lại ngày một kém đi, những lời kia của Vương Trung Nghĩa hoàn toàn không có ý tôn trọng Tô Mẫn. Kim Linh vô cùng kính nể Tô Mẫn, vốn đang định nổi cơn thịnh nộ thì Vương Trung Nghĩa lại làm trò khiến ai nấy cũng ôm bụng cười, khiến nàng không cách nào lên tiếng được.
Ngao Thịnh cảm thấy những gì Vương Trung Nghĩa nói vô cùng thỏa lòng hợp ý hắn, bèn nâng chung rượu hướng quần thần mà nói, “Nào, Trẫm cùng các khanh kính Nam vương một ly.”
Quần thần nhất tề nâng chén.
Văn Đạt tay cầm bầu rượu tiến lên, rót rượu cho Ngao Thịnh cùng Tương Thanh. Khi nhìn thấy ly của Kim Linh đã cạn, y liền lễ phép rót đầy ly, đồng thời cũng dâng rượu cho các vị quần thần và Ngân Linh.
Kim Linh thấy mình và Ngao Thịnh đều uống chung một bầu rượu nên cũng không quá đề phòng, nhưng vẫn lặng lẽ thử độc, vòng dây xuyến không đổi màu, chứng mình là rượu hoàn toàn vô hại nên cũng an tâm cạn chung.
Kỳ thật Kim Linh không biết, bầu rượu trong tay Văn Đạt là một chiếc bình được đặc chế vô cùng công phu chuyên dùng để hạ dược chuốc độc trên bàn tiệc. Bình có hai ngăn âm dương riêng biệt, có thể thông qua một cơ quan trên nắp bình mà chuyển đổi hai ngăn. Nếu không động đến cơ quan thì rượu sẽ được rót từ ngăn dương ra, hoàn toàn vô hại. Còn một khi đã chạm vào cơ quan thì rượu bị tẩm thuốc sẽ chảy từ ngăn âm ra. Và điều đặc biệt đáng nói chính là, loại “Tửu hậu thổ chân ngôn” này không phải là độc dược hay mê dược, chẳng qua là một chất xúc tác khiến nồng độ rượu tăng thêm mấy mươi phần nên khi dùng vòng xuyến nghiệm thử thì hoàn toàn không phát hiện ra.
Kim Linh không hề phòng bị cạn cả chung đầy.
Sau đó, các vị quần thần không ngừng kính rượu Nam vương còn Văn Đạt lại ở một bên hầu rượu. Bầu rượu âm dương đã được đặt trên bàn Kim Linh, dược cũng đã được tẩm xong. Văn Đạt đi đến phía sau lưng Ngao Thịnh, vừa giả vờ rót rượu vừa ngụ ý hỏi, “Hoàng thượng, thức ăn đều đã chuẩn bị tốt, người có muốn bưng lên bây giờ không ạ?”
Ngao Thịnh nhếch mép cười, gật gật đầu, “Bưng lên đi, choNamvương là người đầu tiên được nếm thử.”
“Dạ” Văn Đạt xoay người lui xuống.
Tương Thanh ăn tôm hấp chanh, đây là món trước đây y thường cùng Mộc Lăng ăn nên cảm thấy rất thích, Ngao Thịnh biết rõ khẩu vị của Tương Thanh, vì thế mà đã cố tình bảo ngự trù làm riêng cho y một phần. Thấy Tương Thanh cao hứng, Ngao Thịnh lại chủ động gắp một con tôm từ đĩa của mình đưa đến bên miệng y. Tương Thanh theo thói quen mà hé môi ra nhận lấy, nhưng khi tôm vừa vào miệng thì lại nhớ ra là mình đang cùng mọi người dùng tiệc, vội giương mắt nhìn quanh, các vị đại thần đồng loạt ngoảnh đầu nhìn đi nơi khác, làm bộ như cái gì cũng không có thấy.
Kim Linh thì lại vô cớ sinh ra buồn bực. Tương Thanh đó thì có gì hay ho mà làm cho Ngao Thịnh say mê đến như thế? Nếu nàng mà là nam thì đã lôi kéo y đến để nghiệm chứng rồi….Lại nghĩ đến những câu nói vừa rồi của nhóm người Vương Trung Nghĩa, ngữ khí rành rành là khinh thường nữ nhi. Cơn giận trong lòng Kim Linh ngày một tăng. Từ bé, nàng đã là một người mạnh mẽ, sinh ra làm phận nữ nhi luôn phải hứng chịu mọi khinh khi của người đời, dù có là Nam vương thì đa số mọi người đều nghĩ rằng đã là thân liễu mành thì phải trốn trong khuê phòng dệt vải kết tơ chứ không phải là cầm kiếm cầm thương…..Đúng là tức chết người mà. Kim Linh đã vô số lần nghĩ, nếu nàng là nam nhân thì tốt quá….Miên man suy nghĩ một chốc mà đầu nàng đã chao đảo rồi.
Ngân Linh lại trộm nhìn dáng vẻ đang ăn của Tương Thanh và Ngao Thịnh. Ngay từ khi buổi tiệc bắt đầu nàng cũng đã chú ý đến rồi. Thức ăn trên bàn của Tương Thanh khác với mọi người. Hình như là y rất thích ăn tôm. Thức ăn vừa được mang lên, Ngao Thịnh lại cúi đầu nói nhỏ với y điều gì đấy, sau đó thì lại dõi mắt quan sát sắc mặt của y. Nếu thấy y thích ăn món nào thì lại sai người mang thêm một phần nữa. Ngao Thịnh tự tay mình bóc vỏ tôm ra rồi chấm vào nước xốt sau đó đưa đến bên miệng Tương Thanh.
Ngân Linh đột nhiên có chút hâm mộ, một nam nhân như Ngao Thịnh trong mắt ngoại trừ Tương Thanh ra thì đã không còn có thể dung nạp thêm ai được nữa. Sủng nịch như thế…. Có phải là vì Tương Thanh mệnh tốt hay không?
Ngao Thịnh cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm vào tai Tương Thanh, “Mọi thứ đều xong.”
Tương Thanh giương mắt nhìn Ngao Thịnh, sau đó theo bản năng mà xoay mặt nhìn Kim Linh, chỉ thấy nàng khẽ cau mày, hai má đỏ bừng, một tay xoa thái dương, tựa hồ là có chút choáng váng. Tương Thanh tò mò không biết là Văn Đạt đã chuốc dược như thế nào.
“Tỷ, tỷ làm sao thế?” Ngân Linh cũng chú ý thấy Kim Linh có chút khác lạ, nhưng rõ là tỷ tỷ không uống quá nhiều, sao lại say cho được?
Kim Linh hiện tại miễn cưỡng còn có thể bảo trì một chút thanh tỉnh, vừa xoay người thì nhìn thấy Ngao Thịnh vươn tay lau miệng, đầu ngón tay trái có một điểm đỏ....
Kim Linh thầm vui mừng, không ngờ là Ngao Thịnh lại bị tuyến cổ cắn nhanh như thế. Nàng lấy chiếc tiểu cổ oa ra rồi nhẹ lắc một cái….Ngao Thịnh thấy được, liền vờ như rung tay mà làm đổ chén rượu lên bàn, mặt lại bày ra vẻ khó hiểu..
Tương Thanh ngoảnh lại nhìn, “Sao thế?”
Ngao Thịnh lắc đầu, giả đò đầy mờ mịt nhìn tay mình..... Tương Thanh vội giúp hắn dựng chén rượu lên.
Kim Linh cười nhạt...... Ngao Thịnh đã trúng chiêu rồi! Nhưng vui sướng chưa qua thì trong đầu lại lởn vởn một ý niệm quái lạ….Bên tai như có người không ngừng nói rằng: Nếu ngươi là nam nhân…ngươi có thể thành thân…ngươi có thể thành thân.
Kim Linh lắc lắc đầu, như có chút mơ hồ.
Vương Trung Nghĩa phía đối diện híp mắt nhìn Kim Linh, dùng chỏ tay nhẹ nhàng huých Tống Hiểu, “Ê, ngươi xem nha đầu kia đi, có phải là đã say rồi không? Làm gì mà cứ nhìn Hoàng thượng với Thanh phu tử đến chảy cả nước bọt luôn kìa!”
Tống Hiểu lườm gã một cái, “Ngươi bớt nói nhảm đi, coi chừng cái đầu của mình đấy!”
Vương Trung Nghĩa khẽ cười “Aiii, ta có ý này hay lắm nè!”
“Ngươi lại có ý tưởng ngu ngốc gì nữa hả?” Tống Hiểu liếc gã.
“Nha đầu đó không phải mạnh miệng nói là sẽ không thành thân sao? Nếu bây giờ nhân lúc cô ta say, ta đem gả cô ta đi. Đến khi cô ta tỉnh dậy thì phát hiện mọi chuyện đã xong. Đến lúc đó không phải là tất cả cô gái Nam quốc đều học theo gương Nam vương mà gả chồng hết sao? Chúng ta lấy xe chở toàn bộ họ đến quân doanh, để họ cùng binh sĩ của chúng ta gần gũi nhau!”
Tống Hiểu nhìn gã đầy khinh miệt, “Nhọc công ngươi nghĩ ra nhỉ!”
Vương Trung Nghĩa cũng đáp lại đầy xem thường, “Có cái gì không tốt hả? Ngươi chẳng nhẽ chỉ muốn suốt đời đánh giặc? Ta đây sức trai hừng hực, cùng một nha đầu kết thân thì có gì to tát đâu? Đánh thắng trận chưa chắc đã nở mày nở mặt.”
“Ngươi nói cũng có rất lý.” Tống Hiểu do dự, “Nhưng mà biện pháp này có chút hạ lưu!”
“Chúng ta đâu có bắt buộc gì đâu á, với lại ta cũng không tin là cô ta không có lúc rung động!” Nói xong, Vương Trung Nghĩa cầm bình rượu đứng lên, chạy lại kính rượu Kim Linh.
Ngân Linh nhìn dáng vẻ kia của Kim Linh mà lo lắng, muốn cáo từ Ngao Thịnh để nhanh đưa Kim Linh đi nhưng ai ngờ Vương Trung Nghĩa lại mò đến, dùng rượu kính người.
Ngao Thịnh hứng thú ngồi nhìn. Tương Thanh lại bất an nói, “Có khi nào lại có gì không hay xảy ra....”
Ngao Thịnh cười, nháy mắt với y, “Có thể có chuyện gì được, không phải chỉ là sau khi uống rượu vào nói lung tung thôi ư? Uống càng nhiều thì nói càng nhiều chứ sao.”
Vương Trung Nghĩa đi đến trước mặt Kim Linh, “Nam vương, ta kính cô một vò!”
“Khụ khụ......” Tề Tán cùng Đặng Tử Minh đều bị rượu sặc lên tới mũi, thầm mắng – tên Vương Trung Nghĩa này, ngươi nếu muốn chuốc rượu người ta thì cứ nói thẳng ra, người khác thì chỉ kính nhau một ly trong khi ngươi lại nguyên một vò!
“Không được a.” Ngân Linh sốt ruột nói, “Tỷ tỷ của ta hình như đã say rồi, thật thất lễ nhưng chúng ta không tiếp được.”
“Ai, không vội.” Ngao Thịnh đột nhiên nói, “Còn nhiều món vẫn chưa dọn lên mà.”
Đúng lúc này, Văn Đạt cho người dâng thức ăn lên.
Ngao Thịnh cũng thuận đà nói với Ngân Linh nói, “Món này là bướu lạc đà hầm cách thủy, các nàng quanh năm ở Nam quốc nên hẳn là thức ăn phương bắc này chưa khi nào nếm qua. Trẫm đã cố tình sai người đến Tây Vực chọn con lạc đà tốt nhất đấy. Hai nàng hãy ăn thử xem nào!”
Ngân Linh nghe Ngao Thịnh nói liền có chút do dự, sắc mặt chợt ửng đỏ. Tương Thanh vô lực lắc đầu, cúi xuống tiếp tục uống trà, Ngao Thịnh ngoảnh mặt lại nhìn y, vừa cười vừa vươn tay nắm lấy tay y. Tương Thang ngần ngại liếc hắn một cái.
Bỗng ngay lúc này, Kim Linh lại ngẩng đầu nhìn Vương Trung Nghĩa, chỉ tay vào hắn mà rằng, “Umm...... Ngươi là một nhân tài!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Ngao Thịnh nháy mắt với Tương Thanh —— bắt đầu rồi!
“Tỷ.” Ngân Linh giật giật tay áo Kim Linh, nhỏ giọng hỏi, “Tỷ nói gì thế?”
Vương Trung Nghĩa khẽ ngẩn người ra, tự hỏi có phải là nha đầu trước mặt này đã say rồi phải không?
Kim Linh bỗng đứng bật dậy, đoạt lấy vò rượu trong tay Vương Trung Nghĩa, ngưỡng đầu uống một ngụm dài rồi lại đẩy Vương Trung Nghĩa ra, nói, “Nhưng có điều….ngươi xấu xí…lão nương nhìn chướng mắt!”
“Phốc......” Tống Hiểu coi như là hả giận mà cười, khi thấy Vương Trung Nghĩa ngượng ngùng trở về, mặt mày tủi hổ thì lại hả hê mà cạn rượu.
Quần thần cũng giương mắt nhìn Kim Linh đầy khó hiểu. Nàng lại chỉ lảo đảo đi đến chính giữa, quét mắt nhìn Ngao Thịnh rồi lại chuyển hướng sang Tương Thanh, miệng khẽ nhếch, đi đến trước bàn Ngao Thịnh, cúi đầu nhìn Tương Thanh.
Ngao Thịnh và Tương Thanh tuy biết Kim Linh do uống rượu đã tẩm dược mà phát tác nhưng lại hoàn toàn không rõ thuốc kia của Mộc Lăng có công hiệu thế nào, song lại cảm thấy bộ dáng của Kim Linh hiện giờ rất chi là doạ người.
“Ha hả.” Kim Linh cười to, vươn tay nâng cằm Tương Thanh lên, nói, “Ngươi...... Ta thích.”
“Aiii......” Quần thần đầy sợ hãi than một tiếng. Tương Thanh vội lùi ra sau, xoay mặt nhìn Ngao Thịnh, trừng mắt lườm – Đã bảo là liều lượng vừa đủ thôi, bây giờ thì ngươi xem đi, không biết là bộ dáng gì nữa!
Ngao Thịnh cũng khó chịu nhìn Kim Linh nhưng lại vờ như mình chả biết gì, “Ách, Nam vương, nàng......”
“Cái gì mà Nam vương?” Kim Linh thẳng tay ném vò rượu xuống đất, tiếng rơi vỡ vang lên, rượu nồng loang khắp mặt đất, mặt nàng lại đầy ủy khuất hét lên, “Nếu ta là nam nhân thì đã sớm làm hoàng đế rồi, nhưng chết thiệt thay lại là một nữ nhi, các ngươi nghĩ là ta muốn làm Nam vương lắm sao? Các ngươi nghĩ là ta không muốn có một gia đình?”
Quần thần khó hiểu nhìn nhau. Đặng Tử Minh cùng Tề Tán lại kín kẽ trao đổi – Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Vương Trung Nghĩa rụt cổ quay về, nhỏ giọng hỏi Tống Hiểu, “Có phải là nha đầu này uống say rồi mượn cớ ăn vạ không?”
Tống Hiểu chỉ nhíu mày......
Bên trong biệt viện, Mộc Lăng cũng đang xôm tụ bày tiệc. Trước khi tửu yến diễn ra, Văn Đạt đã chu đáo chuẩn bị cho hắn một mâm cỗ vô cùng thịnh soạn. Mộc Lăng cùng Tước Vĩ hì hục bóc vỏ tôm. Tần Vọng Thiên ngồi bên thì lại cần cù hầu rượu cho cả hai, được một chốc lại chợt hỏi, “Mộc Mộc, dược mà ngươi đưa ấy, có thật là sau khi uống vào thì sẽ nói hết những gì giấu kín trong lòng không?”
“Đương nhiên.” Mộc Lăng liếm các đầu ngón tay, đáp, “Nhưng có điều là không được uống quá nhiều.”
Tần Vọng Thiên khó hiểu hỏi, “Dù sao cũng là say rồi nói lời thật lòng, vậy thì không phải là càng uống nhiều thì nói càng nhiều sao?’
Mộc Lăng phất tay nói, “Không đúng. Nếu uống nhiều quá thì sẽ chẳng còn biết đâu thực đâu giả nữa.”
“Là sao cơ?” Tần Vọng Thiên mờ mịt hỏi.
“Thì là điều ngươi muốn nhất ấy.” Mộc Lăng giải thích, “Trước khi uống, nếu có người nói ngươi là nữ thì sau khi uống xong ngươi sẽ thật sự coi mình là nữ!”
Tần Vọng Thiên mắt giật giật mấy cái, “Đáng sợ thế sao?”
“Cũng không tới nỗi vậy đâu.” Mộc Lăng vừa bóc một miếng thịt dê mềm ngọt bỏ vào miệng vừa nói, “Nhưng mà chả biết là họ đã nói gì với Kim Linh nhỉ. Cô ta là nữ nhi, biết đâu chừng lại sẽ khóc lóc om sòm!”
Đúng lúc này, bên trong ngự hoa viên đã trở nên đại loạn, Kim Linh một tay cầm lấy tay áo Tương Thanh, ủy khuất nói, “Ngươi theo ta về Nam quốc đi. Ta đem ngươi giao cho hắn, sau đó hắn sẽ thả Nam vương ra. Ta sẽ để người tiếp tục làm Nam vương, ta không cần vị trí đó, ta muốn thành thân!”
Quần thần nghe xong thì chợt hốt hoảng...... Kim Linh này đang nói gì vậy?
Vương Trung Nghĩa nhỏ giọng nói với Tống Hiểu, “Ai nha, Nam vương này say rồi xấu nết quá, sao lại cứ nghĩ gì nói đó được nhỉ?”
Tống Hiểu nhíu mày lắc đầu.
“Tỷ, tỷ đừng làm loạn nữa mà.” Ngân Linh vội kéo Kim Linh lại, khó hiểu vì sao tỷ tỷ lại nói huỵch toẹt mọi chuyện ra.
Kim Linh lại đẩy muội muội ra, túm lấy tay áo của Tương Thanh, bắt đầu cởi y phục của mình, “Ta.... vốn rất muốn xem thử ngươi có gì tốt. Các người không phải là bảo ta nên gả đi đó sao….Ta sẽ gả cho người. Hai ta….động phòng thôi!”
“A......” Tương Thanh than một tiếng, Ngao Thịnh vội vàng kéo Tương Thanh ra sau lưng mình, ngăn lại Kim Linh, lạnh lùng lên tiếng, “Người đâu, mau giữ Nam vương lại.”
Quần thần vội xấn lên giữ chặt lấy Kim Linh, Kim Linh phẫn nộ gào, “Ta không đi...... Ta muốn thành thân!”
“Ai nha, thảm rồi!” Vương Trung Nghĩa lắc đầu cảm thán, “Quy định của Nam quốc thật là đáng sợ mà. Nha đầu đó muốn chồng đến phát điên luôn. Các người ai xung phong cưới cô ta đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất