Chương 21
Ban đêm, Trần Thính trằn trọc khó ngủ, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh Bùi Dĩ Nghiêu tỏ tình với mình. Đến khi không thắng nổi sự buồn ngủ nữa, trong mơ cũng là hình ảnh Bùi Dĩ Nghiêu đè cậu lên thân cây gọi “Thính Thính”, nói không ngoa thì hắn chỉ cần thở một cái thôi, trong đầu cậu đã loạn hết cả lên rồi.
Hôm sau tỉnh dậy, Trần Thính cảm thấy mệt mỏi.
“Thính Thính, mày sao đấy?” Dương Thụ Lâm kinh ngạc nhìn hai quầng thâm dưới mắt Trần Thính, phải biết rằng chất lượng giấc ngủ Trần Thính luôn tốt, dễ ngủ, trời không sáng thì không dậy.
Trần Thính không thể nói thật, Dương Thụ Lâm vẫn là cậu bé còn trong sáng, sao mình có thể nhẫn tâm để cậu chàng tiếp nhận điều này. Cũng may lúc nào Dương Thụ Lâm cũng tin tưởng lời nói của Trần Thính, cho nên chỉ cười hai cái rồi đi đánh răng.
Nhưng lúc đi học, thần sắc Dương Thụ Lâm bỗng ngưng trọng, lặng lẽ hỏi Trần Thính: “Mày với Bùi Dĩ Nghiêu cãi nhau à? Sao hôm nay mọi người đều bảo hai đứa mày đánh nhau?”
Trần Thính: “Hả?”
Trần Thính không hiểu tin nhảm này truyền ra kiểu gì, nhưng cậu nhớ lại hôm qua Bùi Dĩ Nghiêu kéo cậu ra ngoài với áp suất cực thấp, liền hiểu ra.
Nhưng cậu không định giải thích nhiều: “Chỉ là chút hiểu lầm thôi.”
“Không nghiêm trọng chứ?” Dương Thụ Lâm vẫn luôn quan tâm Trần Thính, hơn nữa, nếu như xảy ra chuyện gì, Trần Thính tay ngắn chân ngắn như này sao đánh lại người ta được.
Trần Thính lắc đầu, tỏ ra bản thân không quan tâm nhưng mắt cứ liếc điện thoại. Điện thoại im ắng, đến một cái tin nhắn cũng chẳng có.
Bùi Dĩ Nghiêu theo đuổi người ta như thế đó hả?
Trần Thính chửi thầm trong lòng, sau đó ném điện thoại vào trong balo, cầm sách lên quyết tâm học hành nghiêm túc. Học tập là hạnh phúc, học tập giúp con người biết phấn đấu, yêu đương gì giờ này.
Nhưng Trần Thính không ngờ tới, đến tận lúc cậu tới tiệm làm thêm, Bùi Dĩ Nghiêu vẫn chưa xuất hiện, thậm chí còn không gửi tin.
Ngay cả Dương Thụ Lâm cũng nhịn không được lo lắng hỏi: “Hiểu lầm nhỏ của chúng mày vẫn chưa giải quyết xong à?”
Gần đây, tần suất xuất hiện của Bùi Dĩ Nghiêu quá nhiều, làm mặt già của bọn họ hoảng sợ, tuy hắn ít nói, nhưng cảm giác tồn tại cực mạnh. Dưng đâu hôm nay lại không tới, kì lạ ghê.
Trần Thính: “Ha ha.”
Nhìn bộ dáng của Trần Thính, Dương Thụ Lâm liền biết hỏng rồi. Hiểu lầm nhỏ cái gì hả, rõ là có mâu thuẫn lớn rồi.
[ Toàn thành ăn gà ]:
YSL: Lạnh quá ò, hôm nay Khốc ca đẹp trai không tới, đóa hoa tươi của tổ quốc như tao sao lại thấy lạnh thế này…….
Đại ma vương thổi phù phù: Mày có ngày nào là thấy không lạnh.
YSL: Mày không hiểu đâu, bây giờ ai cũng thích trai đẹp hết, nếu khuôn mặt của chúng ta có thể treo lên để cả đại học N hiểu được thế nào mới gọi là đẹp, nghĩ thôi cũng thấy trâu bò rồi. Về sau ở trường dàn thành hàng ngang mà đi!
Đại gia Đông Bắc: Dàn hàng ngang cái rắm, bọn tao là người có nội hàm!
Cẩu ca: Chỗ Cao Đạc cậu giải quyết xong rồi?
YSL: Chưa…….
YSL: Nhưng em xin được Wechat của ảnh roài! Thấy em đỉnh không!
Cư sĩ ba không: Các mày không cảm thấy đại lão gia bang chúng ta mới chính là gương mặt vàng trong làng mỹ nam kế à, có khi…….
Cẩu ca: Ảo tưởng.
YSL: Cẩu ca nói đúng!
YSL: Nói nhiều thế định đi làm gay hả, tao đi nhờ Thính Thính, chúng mày sốt ruột cái rắm.
Đại gia Đông Bắc: Mày mới đánh rắm, Trần Thính làm gay thì được yêu đương với Bùi Dĩ Nghiêu, còn mày thì sao?
Cư sĩ ba không: Đúng thế, còn mày thì sao?
Đại ma vương thổi phù phù: Đúng thế, còn mày thì sao?
Tình ca ca: Đúng thế, còn mày thì sao?
……..
YSL: Cẩu ca!!!
Cẩu ca: Đánh răng đi ngủ đi.
Tim Dương Thụ Lâm bị vô số kiếm đâm đau đớn vô cùng, vì thế từ trên giường nhô đầu ra tìm Trần Thính an ủi: “Thính Thính, nếu tao là gay, mày có thích tao không?”
Trần Thính: “……..”
Dạo này tui đắc tội với giới gay hả?
Dương Thụ Lâm coi sự im lặng của cậu như lời từ chối, thương tâm nằm đơ trên giường như xác chết.
Phòng ký túc im lặng được chốc lát, Bách Dụ và Giang Hải nhịn không được nhô đầu ra, hỏi:
“Sao mày không hỏi bọn tao?”
Dương Thụ Lâm: “Hàng này có cho tao còn đánh thêm.”
Bách Dụ và Giang Hải nghe lời ghét bỏ của cậu chàng, không nói hai lời, bò lên giường Dương Thụ Lâm, trùm chăn bịt kín cậu chàng đánh một trận.
“Thính Thính cứu tao!”
Dương Thụ Lâm kêu như thiếu nữ mười tám tuổi xinh tươi mơn mởn bị bắt cóc kéo vào hẻm tối.
Trần Thính im lặng xoay người, cầm điện thoại bên cạnh gối lên nhìn, vẫn không có tin nhắn mới. Vài giây sau, cậu dứt khoát ném điện thoại xuống góc giường, vỗ vỗ gối đầu — ngủ thôi ngủ thôi.
Hôm sau Trần Thính đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi đến, Bùi Dĩ Nghiêu.
Thời gian, 7 rưỡi sáng.
Trần Thính tắt điện thoại, tiếp tục ngủ, điện thoại không vang lần thứ hai.
Mười phút sau, Trần Thính như zombie vùng dậy, mất mười giây kiểm tra thông báo của Bùi Dĩ Nghiêu từ đầu đến cuối, sau đó nhận ra hắn gọi một lần không được liền không gọi lại nữa.
Trần Thính đổi tên của Bùi Dĩ Nghiêu trong danh bạ thành “Lục Oa”, bởi vì kỹ năng đặc biệt của Lục Oa là ẩn thân.
Cùng lúc đó, ở nước Anh xa xôi, con xe ô tô màu đen chạy ra từ sân bay, Nguyễn Tâm kinh ngạc nhìn cậu con trai từ khi xuống máy bay liền dán mắt vào điện thoại, mày nhíu chặt, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Con gặp phải chuyện gì phiền phức à?”
Bùi Dĩ Nghiêu không để ý đến bà, chỉ chậm rãi lắc lắc đầu.
Ngón tay hắn chậm chạp không biết nên nhắn tin như nào, xoa xoa ấn đường, cuối cùng lựa chọn sự giúp đỡ của người khác.
Đương nhiên hắn sẽ không nhờ Nguyễn Tâm giúp, mà vứt chuyện này sang cho Hứa Nhật Minh – con người tự nhận mình có kinh nghiệm phong phú trong chuyện yêu đương.
Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi hỏi cậu, nếu cậu tỏ tình với một người, nói muốn theo đuổi anh ấy, nhưng sau đấy lại biến mất thì sẽ có hậu quả gì?
Sữa chua Nhất Minh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đấy không phải tự tìm đường chết à?
Sữa chua Nhất Minh: Người anh em nào trâu bò thế?
Sữa chua Nhất Minh: Giới thiệu cho em cái ha ha ha ha ha ha ha ha……
Bùi Dĩ Nghiêu mở danh sách bạn bè ra. Bạn chưa phải là bạn bè của người này. Hãy gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương chấp nhận mới có thể nhắn tin.
Bùi Dĩ Nghiêu hủy bạn tốt với Hứa Nhất Minh, suy nghĩ thật lâu, vẫn gửi tin nhắn cho Trần Thính qua Wechat, giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Lục Oa: Tôi đang ở Anh. Hôm qua, một người bạn thân của mẹ tôi xảy ra chuyện, ông ấy cũng là thầy tôi, cho nên tôi phải cùng mẹ về Anh một chuyến. Không kịp nhắn cho anh, thật sự xin lỗi, trên máy bay không gửi tin được nên giờ mới giải thích với anh. Hy vọng tôi vẫn còn cơ hội tiếp tục theo đuổi anh. Tôi sẽ kiên trì.
Lúc Trần Thính đọc được tin là khi vừa tan tiết một. Cậu vẫn để điện thoại trong balo cho nên không thấy tin nhắn sớm.
Đến khi cậu đọc đi đọc lại lời giải thích của Bùi Dĩ Nghiêu ba lần, mặt già không nhịn được đỏ lên.
“Thính Thính đọc cái gì đó? Mặt đỏ lên hết rồi kìa.” Bạn học cười trêu ghẹo.
“Không có gì không có gì.” Trần Thính có tật giật mình cất điện thoại vào túi, hồi lâu sau, lại lặng lẽ lấy ra gửi tin nhắn trả lời cho Bùi Dĩ Nghiêu.
Gọi tôi Thính Thính: Đã biết.
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn điện thoại lâm vào trầm tư, vậy là anh ấy đồng ý cho mình tiếp tục theo đuổi? Hay là không đồng ý?
Chưa nói không đồng ý thì chính là đồng ý.
Ừm, chính là như vậy.
Thời gian trôi qua, ba ngày sau, Trần Thính làm công tác tư tưởng, cảm thấy mình có thể bình tĩnh nói chuyện với Bùi Dĩ Nghiêu rồi, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Vốn dĩ, cậu không phải loại cảm tình đặc thù với Bùi Dĩ Nghiêu, hắn vừa tỏ tình sau đó liền biến mất, cậu đáng lẽ không nên để ý làm gì, nên cảm thấy may mắn và nhẹ nhõm mới đúng.
Đến khi Bùi Dĩ Nghiêu xử lí xong mọi việc trở về, nói không chừng hắn cũng sẽ bình tĩnh lại, nhận ra chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, không muốn theo đuổi cậu nữa.
Trần Thính nghĩ vậy đó, đi làm thêm được mấy ngày, cậu cảm thấy chuyện này phai nhạt dần. Quên đi Bùi Dĩ Nghiêu, chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến về phía trước.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Khi Bùi Dĩ Nghiêu mang theo gió đêm lạnh lẽo đi vào tiệm, lần nữa dùng ánh mắt không tính là dịu dàng nhìn cậu, Trần Thính cảm giác như trở về buổi tối ngày hôm đó, cảm giác như sắp bị ám sát ùa về.
“Cậu, cậu về rồi.” Trần Thính nỗ lực bình tĩnh lại.
“Ừ.” Bùi Dĩ Nghiêu nhìn cậu: “Về theo đuổi anh.”
Trần Thính vừa nghe được từ “theo đuổi”, cả người như bị điện giật, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, sau đó trừng mắt với đối phương, “Cậu nói bậy bạ cái gì thế hả? Đây là nơi công cộng.”
Bùi Dĩ Nghiêu gật gật đầu: “Một Americano, một sữa bò.”
Trần Thính sợ hắn lại nói bậy, nhanh chóng tính tiền cho hắn, làm đồ uống, đến khi cậu đưa đồ uống qua, Bùi Dĩ Nghiêu để cốc sữa bò lại lên bàn.
“Cho anh.”
Trần Thính: “Tôi không khát.”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Không uống thì đổ đi.”
Trần Thính còn có thể làm gì, đành phải nhận cốc sữa, sau đó đuổi hắn đi. Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu không muốn đi, ngồi trên ghế, nói: “Tôi đợi anh tan ca.”
“Cậu chờ tôi tan ca làm gì hả.”
“Đưa anh về ký túc xá.”
Hứa Nhất Minh khóc trời khóc đất cầu xin Bùi Dĩ Nghiêu add lại bạn tốt, rốt cuộc hiểu ra cái người tìm chết kia chính là Nghiêu ca của cậu ta, cậu buộc phải tu bổ lại hình tượng Nghiêu ca ở trong lòng, cả đêm dốc sức viết xong một tác phẩm lớn — Bàn về khoa học yêu đương.
Còn có tên khác là – “Từ điển yêu đương dành cho sinh viên đại học”.
Trong đó có một ý, thân là bạn trai, mỗi tối dù có bận thế nào đi chăng nữa cũng phải đưa bạn gái về ký túc xá.
Tuy Trần Thính không phải bạn gái, nhưng Bùi Dĩ Nghiêu nhớ lại buổi tối “đánh Thính Thính”, cảm thấy điều này có thể áp dụng. Lỡ như trên đường về ký túc xá có người muốn đánh Thính Thính thật thì sao?
Bùi Dĩ Nghiêu không nỡ.
Khốc ca khi đã quyết định làm chuyện gì, thì cả đại học N có khuyên cũng sẽ làm, vì vậy Trần Thính đành phải để hắn ở tiệm chờ mình tan làm, sau đó đưa cậu về ký túc xá.
Ai bảo cậu đồng ý để người ta theo đuổi làm gì, không đúng, đấy là do không còn cách nào khác.
Nghĩ vậy, Trần Thính nhịn không được lặng lẽ đánh giá Bùi Dĩ Nghiêu. Đèn đường chiếu xuống khiến dáng người Bùi Dĩ Nghiêu càng dài ra, 1m87, đó là ước mơ tha thiết của Trần Thính.
Trên forum trường, bát quái lại nổi lên.
YSL: Cái dề? Sao đã làm hòa rồi? Sao tôi không biết? Vậy mà tôi lại không biết????
Hôm sau tỉnh dậy, Trần Thính cảm thấy mệt mỏi.
“Thính Thính, mày sao đấy?” Dương Thụ Lâm kinh ngạc nhìn hai quầng thâm dưới mắt Trần Thính, phải biết rằng chất lượng giấc ngủ Trần Thính luôn tốt, dễ ngủ, trời không sáng thì không dậy.
Trần Thính không thể nói thật, Dương Thụ Lâm vẫn là cậu bé còn trong sáng, sao mình có thể nhẫn tâm để cậu chàng tiếp nhận điều này. Cũng may lúc nào Dương Thụ Lâm cũng tin tưởng lời nói của Trần Thính, cho nên chỉ cười hai cái rồi đi đánh răng.
Nhưng lúc đi học, thần sắc Dương Thụ Lâm bỗng ngưng trọng, lặng lẽ hỏi Trần Thính: “Mày với Bùi Dĩ Nghiêu cãi nhau à? Sao hôm nay mọi người đều bảo hai đứa mày đánh nhau?”
Trần Thính: “Hả?”
Trần Thính không hiểu tin nhảm này truyền ra kiểu gì, nhưng cậu nhớ lại hôm qua Bùi Dĩ Nghiêu kéo cậu ra ngoài với áp suất cực thấp, liền hiểu ra.
Nhưng cậu không định giải thích nhiều: “Chỉ là chút hiểu lầm thôi.”
“Không nghiêm trọng chứ?” Dương Thụ Lâm vẫn luôn quan tâm Trần Thính, hơn nữa, nếu như xảy ra chuyện gì, Trần Thính tay ngắn chân ngắn như này sao đánh lại người ta được.
Trần Thính lắc đầu, tỏ ra bản thân không quan tâm nhưng mắt cứ liếc điện thoại. Điện thoại im ắng, đến một cái tin nhắn cũng chẳng có.
Bùi Dĩ Nghiêu theo đuổi người ta như thế đó hả?
Trần Thính chửi thầm trong lòng, sau đó ném điện thoại vào trong balo, cầm sách lên quyết tâm học hành nghiêm túc. Học tập là hạnh phúc, học tập giúp con người biết phấn đấu, yêu đương gì giờ này.
Nhưng Trần Thính không ngờ tới, đến tận lúc cậu tới tiệm làm thêm, Bùi Dĩ Nghiêu vẫn chưa xuất hiện, thậm chí còn không gửi tin.
Ngay cả Dương Thụ Lâm cũng nhịn không được lo lắng hỏi: “Hiểu lầm nhỏ của chúng mày vẫn chưa giải quyết xong à?”
Gần đây, tần suất xuất hiện của Bùi Dĩ Nghiêu quá nhiều, làm mặt già của bọn họ hoảng sợ, tuy hắn ít nói, nhưng cảm giác tồn tại cực mạnh. Dưng đâu hôm nay lại không tới, kì lạ ghê.
Trần Thính: “Ha ha.”
Nhìn bộ dáng của Trần Thính, Dương Thụ Lâm liền biết hỏng rồi. Hiểu lầm nhỏ cái gì hả, rõ là có mâu thuẫn lớn rồi.
[ Toàn thành ăn gà ]:
YSL: Lạnh quá ò, hôm nay Khốc ca đẹp trai không tới, đóa hoa tươi của tổ quốc như tao sao lại thấy lạnh thế này…….
Đại ma vương thổi phù phù: Mày có ngày nào là thấy không lạnh.
YSL: Mày không hiểu đâu, bây giờ ai cũng thích trai đẹp hết, nếu khuôn mặt của chúng ta có thể treo lên để cả đại học N hiểu được thế nào mới gọi là đẹp, nghĩ thôi cũng thấy trâu bò rồi. Về sau ở trường dàn thành hàng ngang mà đi!
Đại gia Đông Bắc: Dàn hàng ngang cái rắm, bọn tao là người có nội hàm!
Cẩu ca: Chỗ Cao Đạc cậu giải quyết xong rồi?
YSL: Chưa…….
YSL: Nhưng em xin được Wechat của ảnh roài! Thấy em đỉnh không!
Cư sĩ ba không: Các mày không cảm thấy đại lão gia bang chúng ta mới chính là gương mặt vàng trong làng mỹ nam kế à, có khi…….
Cẩu ca: Ảo tưởng.
YSL: Cẩu ca nói đúng!
YSL: Nói nhiều thế định đi làm gay hả, tao đi nhờ Thính Thính, chúng mày sốt ruột cái rắm.
Đại gia Đông Bắc: Mày mới đánh rắm, Trần Thính làm gay thì được yêu đương với Bùi Dĩ Nghiêu, còn mày thì sao?
Cư sĩ ba không: Đúng thế, còn mày thì sao?
Đại ma vương thổi phù phù: Đúng thế, còn mày thì sao?
Tình ca ca: Đúng thế, còn mày thì sao?
……..
YSL: Cẩu ca!!!
Cẩu ca: Đánh răng đi ngủ đi.
Tim Dương Thụ Lâm bị vô số kiếm đâm đau đớn vô cùng, vì thế từ trên giường nhô đầu ra tìm Trần Thính an ủi: “Thính Thính, nếu tao là gay, mày có thích tao không?”
Trần Thính: “……..”
Dạo này tui đắc tội với giới gay hả?
Dương Thụ Lâm coi sự im lặng của cậu như lời từ chối, thương tâm nằm đơ trên giường như xác chết.
Phòng ký túc im lặng được chốc lát, Bách Dụ và Giang Hải nhịn không được nhô đầu ra, hỏi:
“Sao mày không hỏi bọn tao?”
Dương Thụ Lâm: “Hàng này có cho tao còn đánh thêm.”
Bách Dụ và Giang Hải nghe lời ghét bỏ của cậu chàng, không nói hai lời, bò lên giường Dương Thụ Lâm, trùm chăn bịt kín cậu chàng đánh một trận.
“Thính Thính cứu tao!”
Dương Thụ Lâm kêu như thiếu nữ mười tám tuổi xinh tươi mơn mởn bị bắt cóc kéo vào hẻm tối.
Trần Thính im lặng xoay người, cầm điện thoại bên cạnh gối lên nhìn, vẫn không có tin nhắn mới. Vài giây sau, cậu dứt khoát ném điện thoại xuống góc giường, vỗ vỗ gối đầu — ngủ thôi ngủ thôi.
Hôm sau Trần Thính đang ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Người gọi đến, Bùi Dĩ Nghiêu.
Thời gian, 7 rưỡi sáng.
Trần Thính tắt điện thoại, tiếp tục ngủ, điện thoại không vang lần thứ hai.
Mười phút sau, Trần Thính như zombie vùng dậy, mất mười giây kiểm tra thông báo của Bùi Dĩ Nghiêu từ đầu đến cuối, sau đó nhận ra hắn gọi một lần không được liền không gọi lại nữa.
Trần Thính đổi tên của Bùi Dĩ Nghiêu trong danh bạ thành “Lục Oa”, bởi vì kỹ năng đặc biệt của Lục Oa là ẩn thân.
Cùng lúc đó, ở nước Anh xa xôi, con xe ô tô màu đen chạy ra từ sân bay, Nguyễn Tâm kinh ngạc nhìn cậu con trai từ khi xuống máy bay liền dán mắt vào điện thoại, mày nhíu chặt, không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy? Con gặp phải chuyện gì phiền phức à?”
Bùi Dĩ Nghiêu không để ý đến bà, chỉ chậm rãi lắc lắc đầu.
Ngón tay hắn chậm chạp không biết nên nhắn tin như nào, xoa xoa ấn đường, cuối cùng lựa chọn sự giúp đỡ của người khác.
Đương nhiên hắn sẽ không nhờ Nguyễn Tâm giúp, mà vứt chuyện này sang cho Hứa Nhật Minh – con người tự nhận mình có kinh nghiệm phong phú trong chuyện yêu đương.
Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi hỏi cậu, nếu cậu tỏ tình với một người, nói muốn theo đuổi anh ấy, nhưng sau đấy lại biến mất thì sẽ có hậu quả gì?
Sữa chua Nhất Minh: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha đấy không phải tự tìm đường chết à?
Sữa chua Nhất Minh: Người anh em nào trâu bò thế?
Sữa chua Nhất Minh: Giới thiệu cho em cái ha ha ha ha ha ha ha ha……
Bùi Dĩ Nghiêu mở danh sách bạn bè ra. Bạn chưa phải là bạn bè của người này. Hãy gửi lời mời kết bạn, sau khi đối phương chấp nhận mới có thể nhắn tin.
Bùi Dĩ Nghiêu hủy bạn tốt với Hứa Nhất Minh, suy nghĩ thật lâu, vẫn gửi tin nhắn cho Trần Thính qua Wechat, giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Lục Oa: Tôi đang ở Anh. Hôm qua, một người bạn thân của mẹ tôi xảy ra chuyện, ông ấy cũng là thầy tôi, cho nên tôi phải cùng mẹ về Anh một chuyến. Không kịp nhắn cho anh, thật sự xin lỗi, trên máy bay không gửi tin được nên giờ mới giải thích với anh. Hy vọng tôi vẫn còn cơ hội tiếp tục theo đuổi anh. Tôi sẽ kiên trì.
Lúc Trần Thính đọc được tin là khi vừa tan tiết một. Cậu vẫn để điện thoại trong balo cho nên không thấy tin nhắn sớm.
Đến khi cậu đọc đi đọc lại lời giải thích của Bùi Dĩ Nghiêu ba lần, mặt già không nhịn được đỏ lên.
“Thính Thính đọc cái gì đó? Mặt đỏ lên hết rồi kìa.” Bạn học cười trêu ghẹo.
“Không có gì không có gì.” Trần Thính có tật giật mình cất điện thoại vào túi, hồi lâu sau, lại lặng lẽ lấy ra gửi tin nhắn trả lời cho Bùi Dĩ Nghiêu.
Gọi tôi Thính Thính: Đã biết.
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn điện thoại lâm vào trầm tư, vậy là anh ấy đồng ý cho mình tiếp tục theo đuổi? Hay là không đồng ý?
Chưa nói không đồng ý thì chính là đồng ý.
Ừm, chính là như vậy.
Thời gian trôi qua, ba ngày sau, Trần Thính làm công tác tư tưởng, cảm thấy mình có thể bình tĩnh nói chuyện với Bùi Dĩ Nghiêu rồi, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
Vốn dĩ, cậu không phải loại cảm tình đặc thù với Bùi Dĩ Nghiêu, hắn vừa tỏ tình sau đó liền biến mất, cậu đáng lẽ không nên để ý làm gì, nên cảm thấy may mắn và nhẹ nhõm mới đúng.
Đến khi Bùi Dĩ Nghiêu xử lí xong mọi việc trở về, nói không chừng hắn cũng sẽ bình tĩnh lại, nhận ra chẳng qua chỉ là xúc động nhất thời, không muốn theo đuổi cậu nữa.
Trần Thính nghĩ vậy đó, đi làm thêm được mấy ngày, cậu cảm thấy chuyện này phai nhạt dần. Quên đi Bùi Dĩ Nghiêu, chăm chỉ học tập, mỗi ngày tiến về phía trước.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Khi Bùi Dĩ Nghiêu mang theo gió đêm lạnh lẽo đi vào tiệm, lần nữa dùng ánh mắt không tính là dịu dàng nhìn cậu, Trần Thính cảm giác như trở về buổi tối ngày hôm đó, cảm giác như sắp bị ám sát ùa về.
“Cậu, cậu về rồi.” Trần Thính nỗ lực bình tĩnh lại.
“Ừ.” Bùi Dĩ Nghiêu nhìn cậu: “Về theo đuổi anh.”
Trần Thính vừa nghe được từ “theo đuổi”, cả người như bị điện giật, nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, sau đó trừng mắt với đối phương, “Cậu nói bậy bạ cái gì thế hả? Đây là nơi công cộng.”
Bùi Dĩ Nghiêu gật gật đầu: “Một Americano, một sữa bò.”
Trần Thính sợ hắn lại nói bậy, nhanh chóng tính tiền cho hắn, làm đồ uống, đến khi cậu đưa đồ uống qua, Bùi Dĩ Nghiêu để cốc sữa bò lại lên bàn.
“Cho anh.”
Trần Thính: “Tôi không khát.”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Không uống thì đổ đi.”
Trần Thính còn có thể làm gì, đành phải nhận cốc sữa, sau đó đuổi hắn đi. Nhưng Bùi Dĩ Nghiêu không muốn đi, ngồi trên ghế, nói: “Tôi đợi anh tan ca.”
“Cậu chờ tôi tan ca làm gì hả.”
“Đưa anh về ký túc xá.”
Hứa Nhất Minh khóc trời khóc đất cầu xin Bùi Dĩ Nghiêu add lại bạn tốt, rốt cuộc hiểu ra cái người tìm chết kia chính là Nghiêu ca của cậu ta, cậu buộc phải tu bổ lại hình tượng Nghiêu ca ở trong lòng, cả đêm dốc sức viết xong một tác phẩm lớn — Bàn về khoa học yêu đương.
Còn có tên khác là – “Từ điển yêu đương dành cho sinh viên đại học”.
Trong đó có một ý, thân là bạn trai, mỗi tối dù có bận thế nào đi chăng nữa cũng phải đưa bạn gái về ký túc xá.
Tuy Trần Thính không phải bạn gái, nhưng Bùi Dĩ Nghiêu nhớ lại buổi tối “đánh Thính Thính”, cảm thấy điều này có thể áp dụng. Lỡ như trên đường về ký túc xá có người muốn đánh Thính Thính thật thì sao?
Bùi Dĩ Nghiêu không nỡ.
Khốc ca khi đã quyết định làm chuyện gì, thì cả đại học N có khuyên cũng sẽ làm, vì vậy Trần Thính đành phải để hắn ở tiệm chờ mình tan làm, sau đó đưa cậu về ký túc xá.
Ai bảo cậu đồng ý để người ta theo đuổi làm gì, không đúng, đấy là do không còn cách nào khác.
Nghĩ vậy, Trần Thính nhịn không được lặng lẽ đánh giá Bùi Dĩ Nghiêu. Đèn đường chiếu xuống khiến dáng người Bùi Dĩ Nghiêu càng dài ra, 1m87, đó là ước mơ tha thiết của Trần Thính.
Trên forum trường, bát quái lại nổi lên.
YSL: Cái dề? Sao đã làm hòa rồi? Sao tôi không biết? Vậy mà tôi lại không biết????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất