Thính Thính

Chương 24

Trước Sau
Một tiếng sau, Bùi Dĩ Nghiêu giúp Trần Thính tìm đủ 50 viên đá lửa để đổi skin. Thao tác nhanh gọn, phong thái dứt khoát, gặp rắn giết rắn, gặp tường đập tường.

Mộ đạo rắc rối lòng vòng, địa cung tăm tối cũng không làm khó được hắn, đại thần có khác.

Ánh mắt Trần Thính không giấu được sự sùng bái, lúc này, tiếng kèn trong game đột nhiên nổi lên làm cậu giật mình. Cậu xoay người, mắt nhìn chằm chằm đại lực sĩ đầu trâu trong game, giơ tay chỉ: “Đánh nó đi!”

Quái vật đầu trâu là sát thủ, gặp người chơi là auto đánh, Trần Thính từng bị nó giết nhiều lần. Có lúc còn gặp phải binh lính tuần tra, bị cung tên bắt chết, hoặc bị kiếm chém chết, thù này không báo không được.

Trần Thính vừa ra lệnh, Bùi Dĩ Nghiêu lập tức thao tác nhân vật bám vào phiến đá nhô ra trên vách tường, nháy mắt leo lên nóc nhà, đi từ từ, khom lưng, rồi nhảy xuống ám sát, đôi tay cầm kiếm mau lẹ, thành thạo chém chết quái vật.

“Đỉnh ghê!”  Trần Thính hơi kích động.

Bùi Dĩ Nghiêu nhìn gương mặt ửng đỏ của cậu, di chuột click mở bản đồ lớn, lần lượt đi tìm từng quái vật đầu trâu một, cứ gặp là giết, lãnh khốc quyết tuyệt.

Lần phiêu lưu này có tên: “Hành trình báo thù của Thính Thính”. ╰(´︶`)╯

Trần Thính vui vẻ chụp lại màn hình, không phát hiện ra mình đã gần như dựa vào trong ngực Bùi Dĩ Nghiêu. Đương nhiên Bùi Dĩ Nghiêu sẽ không nói ra, hắn nhìn đầu xoăn nhỏ không đề phòng trước mặt, khóe miệng khẽ cong.

“Anh xem cái này đi.” Bùi Dĩ Nghiêu lần thứ hai phủ lên tay Trần Thính, bàn tay to rộng bao bọc lấy tay thịt nhỏ.

Bây giờ Trần Thính mới nhận ra cử chỉ của hai người có hơi thân mật, muốn rút tay ra nhưng không được. Bùi Dĩ Nghiêu nắm chặt tay cậu, nói: “Đây là phần thưởng của tôi.”

“Tôi còn chưa đồng ý mà.” Trần Thính nghiêm mặt.

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Dĩ Nghiêu hơi đen lại, trong lòng Trần Thính hơi thẹn. Nhưng sau đó, Bùi Dĩ Nghiêu lại nhéo nhéo lòng bàn tay cậu, lòng bàn tay Trần Thính có thịt, mềm mềm như cục bột.

Hành động này làm Trần Thính thấy hơi cáu.

Bùi Dĩ Nghiêu thấy cậu bực, không nghịch nữa, đưa tay tới trước mặt Trần Thính: “Cho anh.”

“Cạch.” Trần Thính đóng máy tính lại: “Tôi không cần.”

“Sữa bò lạnh.”

“Lạnh cũng không uống.”

“Tôi xin lỗi.”

“……..”

Nghe Bùi Dĩ Nghiêu xin lỗi, Trần Thính thấy mình mới là người gây sự vô cớ trước. Cậu không nên giận, cũng không nên dung túng, thật không biết phải làm gì với Bùi Dĩ Nghiêu nữa.

Thậm chí cậu bắt đầu nghĩ có phải mình cũng có vấn đề hay không.

“Cậu về trước đi.” Trần Thính nói.

Bùi Dĩ Nghiêu không ở lại lâu, dặn dò một câu “Nghỉ sớm đi” rồi rời đi. Khi ra cửa, đúng lúc hắn gặp Dương Thụ Lâm mới về, hai bên gật đầu chào hỏi qua loa.

Dương Thụ Lâm miệng quang quác đi vào: “Ghê đó Thính Thính, chúng mày tối lửa tắt đèn làm gì nhau rồi?”

Trần Thính không biết nên trả lời thế nào, muốn nói lại thôi.

“Chung mày xem sex với nhau hả!”

“……..”

“Úi xời xấu hổ cái gì? Chia sẻ cùng anh em nào.”

Trần Thính không hiểu não Dương Thụ Lâm làm bằng gì, nhưng mà xem sex thì xem sex, thế còn đỡ hơn nói chuyện gay.

“Hôm nay Câu lạc bộ tiếng Anh lại có hoạt động mới à? Sao về muộn thế?”

Nghe vậy, Dương Thụ Lâm hí hửng, thần bí cười he he đi đến trước mặt Trần Thính: “Thính Thính, mày ngồi xuống đi rồi tao kể cho mà nghe.”

Thính Thính nghi ngờ: “Lại gì đấy?”



Dương Thụ Lâm: “Tao nói rồi mày không được ngất nhé, mày phải biết rằng bây giờ trí tưởng tượng của con người nó phong phú lắm, cái gì cũng nói được…….”

“Rốt cuộc có chuyện gì?”

“Có đứa ghép CP mày với Bùi Dĩ Nghiêu!”

Tao nói này, người anh em, không phải trí tưởng tượng của người khác quá phong phú, mà là trí tưởng tượng của mày cằn cỗi quá.

Trần Thính bình thản nhún nhún vai: “Không sao cả.”

Dương Thụ Lâm khâm phục không thôi, thanh niên Thính Thính đảng Phật hệ có khác, khả năng bình tĩnh đúng là khiến người khác phải thán phục. Nếu Trần Thính đã không care, Dương Thụ Lâm thấy mình chẳng cần phải đi cãi nhau với mấy người kia làm gì nữa.

*Phật hệ: từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc, chỉ bộ phận những người trẻ tuổi thờ ơ, không quan tâm với sự đời dù không phải người tu hành.

Không, mình phải vì anh em mà hy sinh thân mình, đề phòng người khác nói xấu Trần Thính.

Vì thế đêm đó, Dương Thụ Lâm nằm vùng trong group CP, mở ra thế giới mới. Trần Thính trằn trọc không yên, nghiêm túc suy nghĩ mối quan hệ giữa mình và Bùi Dĩ Nghiêu.

Cậu cảm thấy sự tình phát triển đến mức này, bản thân cũng chịu trách nhiệm không nhỏ. Nếu ngay từ đầu cậu kiên quyết từ chối Bùi Dĩ Nghiêu thì đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Nhưng mà……..

Trần Thính ủ người trong chăn chỉ để lộ đầu ra ngoài, gương mặt càng ngày càng hồng, vừa nãy uống ừng ực hết hộp sữa bò hạch đào, bây giờ trong miệng vẫn còn hương thơm ngòn ngọt.

“Muốn chết mà…….” Cậu lầu bầu, lại trở mình.

Bách Dụ cùng Giang Hải nằm giường đối diện nhô đầu ra trao đổi ánh mắt — hai người anh em bên khoa tiếng Anh bị làm sao thế? Trên giường có thứ gì à?

Đêm nay, tâm tư thiếu niên như đường như mật, lại như núi thì thầm ngây ngô, cảm xúc hỗn độn.

Cứ rối rắm như thế, rất nhanh đã tới ngày Trần Thính đi làm thêm, cậu thay áo sơ mi tới tiệm cà phê. Tới nơi mới phát hiện Cao Đạc cũng đang ngồi trong tiệm.

Cao Đạc ở khu dành cho nghiên cứu sinh, cho nên bình thường cứ như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, hôm nay được hôm rảnh rỗi, mang đến rất nhiều món ngọt mới làm.

“Hi, em nhỏ Thính Thính.” Cao Đạc dựa nửa người vào quầy, một tay cầm tách cà phê một tay cầm thìa bạc nhỏ quấy.

“Chào học trưởng ạ.”

“Tới uống thử đi.” Cao Đạc đưa một tách cà phê khác từ sau quầy cho Trần Thính: “Anh vừa pha.”

Ông chủ cho, cậu không dám từ chối. Trần Thính ngoan ngoãn nhấp một ngụm, chân thành nói: “Uống ngon lắm, cho ít đường nên vị đắng vừa phải.”

Cao Đạc vừa lòng gật gật đầu, sau đó chớp chớp mắt: “Nếu như uống cà phê của anh rồi, thì phải trả lời anh một câu hỏi.”

Trần Thính: “…… Câu hỏi gì thế?”

“Cậu cùng Bùi Dĩ Nghiêu sao rồi?” Cao Đạc đè thấp giọng, vẻ mặt gian tà thích hóng chuyện làm Trần Thính không nhịn được chửi thầm.

“Bọn em chẳng sao cả.” Trần Thính nói.

“Ôi chà.” Cao Đạc nháy mắt đã hiểu: “Xem ra Khốc ca không ổn rồi, giáo thảo năm nay kém quá, không đọ được với thế hệ trước.”

Trần Thính nhạy bén bắt được mấu chốt: “Anh à, giáo thảo đời đầu là ai vậy?”

Nghe vậy, Cao Đạc làm vẻ mặt xem thường: “Dù sao cũng chẳng phải anh.”

Đại học N năm đó chỉ có hoa khôi, không có giáo thảo. Đương nhiên, đây là một câu chuyện chứa đầy đạn lửa, Cao Đạc không muốn nhớ lại chiến tích phong lưu trước đây của mình, nếu kể ra thì anh sẽ chẳng khác nào lão già thích lải nhải sất.

Cao Đạc không thích kể, Trần Thính liền thoát một kiếp. Nhưng chẳng được bao lâu, Bùi Dĩ Nghiêu đã lại tới. Bùi Dĩ Nghiêu không ưa Cao Đạc, nhưng Cao Đạc dường như cố tình, mặt Bùi Dĩ Nghiêu càng lạnh, anh ta càng vui.

Không hiểu tại sao, hai người lại hẹn nhau ra sân bóng rổ.

Trần Thính phải ở lại làm cho nên không đi xem được, Dương Thụ Lâm hấp tấp chạy đến sân bóng, gửi cho cậu tin nhắn toàn dấu chấm than.

YSL: Sao lại thế này? Sao học trường với Bùi Dĩ Nghiêu lại solo bóng rổ?! Chẳng lẽ hai người họ có thù cũ mà tao không biết???



Dương Thụ Lâm càng nghĩ càng thấy có khả năng, tuy rằng mọi người trong group đều nhất trí bảo Nghiêu Thính đẹp đôi, nhưng nếu Cao Đạc với Bùi Dĩ Nghiêu hẹn hò với nhau thật thì sao? Chẳng lẽ đây là tương ái tương sát trong truyền thuyết!

YSL: Đậu má đậu má sao sân bóng rổ chưa gì đã đông thế này?!

YSL: Thính Thính mày có đến không?

YSL: Thôi thôi thôi, mày không được đến!

Nếu như Trần Thính với Bùi Dĩ Nghiêu không có quan hệ mờ ám, mình gọi nó đến chẳng phải là đẩy nó xuống hố à? Tấm lòng người cha của Dương Thụ Lâm tan nát rồi, tự hận bản thân, tất cả là do tham gia cái CLB tiếng Anh kia, đã thế còn bị người ta lừa tham gia vào cái group chat dở hơi nữa!

Trận chiến bóng rổ lần thứ hai giữa Bùi Dĩ Nghiêu và Cao Đạc bắt đầu. Bây giờ Cao Đạc chẳng định giữ sức, vì vậy hai bên cậu tranh tôi đoạt, căng thẳng vô cùng.

Dương Thụ Lâm dần dần bị trận đấu cuốn hút, kích động vỗ tay hoan hô theo mọi người, một lúc lâu sau, khi nhìn thấy nữ sinh xinh đẹp đưa nước cho Bùi Dĩ Nghiêu mới cảnh giác.

YSL: Đường Âm cũng tới! Cậu ấy đưa nước cho Khốc ca!

YSL: Khốc ca nhận nước nhận nước!

YSL: Có manh mối rồi!

Dương Thụ Lâm như phóng viên chuyên nghiệp, không chỉ nhắn tin riêng gửi cho Trần Thính  mà còn định quay video gửi vào group hội bạn thân [ Toàn thành ăn gà ].

Trần Thính đọc tin nhắn cậu chàng gửi tới, cứng người — Bùi Dĩ Nghiêu nhận nước Đương Âm đưa cho? Cậu ta dám nhận?

Bùi Dĩ Nghiêu lạnh nhạt với người khác bao nhiêu, đương nhiên Trần Thính biết. Nhưng bây giờ có một cô nàng xinh đẹp tặng nước cho hắn, hàm ý trong đó làm người khác không thể không để ý.

Động tác pha cà phê của Trần Thính dừng lại, không gian tràn ngập hương cà phê, trong lòng có hơi hụt hẫng. Mỗi lúc tới tiệm, Bùi Dĩ Nghiêu đều sẽ gọi Americano.

“Thính Thính?” Đại Hồ kỳ quái nhìn cậu: “Khách còn đang chờ đấy.”

Trần Thính hoàn hồn, vội vàng đuổi Bùi Dĩ Nghiêu ra khỏi đầu, tay chân lanh lẹ tiếp tục làm việc. Nhưng cậu vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn điện thoại một cái, thấy Dương Thụ Lâm gửi tin nhắn mới.

YSL: Thôi rồi, Bùi Dĩ Nghiêu và Đường Âm đứng một chỗ thật sự rất đẹp đôi. Em gái Đường Âm này không tồi, lần trước tao thêm Wechat với cổ, cổ tốt hơn hoa khôi Tô Lạc nhiều!

Trần Thính yên lặng bỏ điện thoại vào túi, không nhìn không nghe, thờ ơ như mây gió.

Trận đấu bóng rổ diễn ra đến tận 10 giờ tối, ngoại trừ Bùi Dĩ Nghiêu và Cao Đạc ra, những người ở ngoài cũng bị gợi lên hứng thú, vì thế sân bóng rổ buổi tối bình thường vắng như chùa bà đanh bỗng trở nên náo nhiệt như họp chợ.

Nam chơi bóng rổ, nữ ngồi xem hò hét, quả là tuổi trẻ tràn đầy sức sống.

Nhưng những điều này không liên quan tới Trần Thính, cậu tan làm một cái thì về thẳng ký túc xá luôn, tắm rửa, lên giường, sau đó đổi tên Wechat của Bùi Dĩ Nghiêu từ Lục Oa thành Bùi Dĩ Nghiêu như trước.

Không lâu sau, Bùi Dĩ Nghiêu gửi tin nhắn đến.

Bùi Dĩ Nghiêu: Về rồi à?

Đông Hồ Cua Vuơng: Ừ.

Bùi Dĩ Nghiêu: Tôi thắng.

Bùi Dĩ Nghiêu: Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai tôi tới đón anh.

Đón tôi? Trần Thính muốn hỏi hắn có chuyện gì không, nhưng lại kìm chế, không muốn nói chuyện nhiều với hắn, lúc này, Dương Thụ Lâm đã về.

“Thính Thính, Thính Thính!” Dương Thụ Lâm hấp ta hấp tấp, hai mắt vui sướng như vừa tìm được tin sốc.

“Sao vậy?” Trần Thính hỏi.

“Đường Âm ấy! Để tao cho mày đọc status vừa đăng của cậu ấy, đm cười chết tao. Khốc ca đúng là khác người! Con mẹ nó sống hai mươi mấy năm rồi tao mới được chứng kiến chuyện này! Tự mày đọc đi!” Dương Thụ Lâm trực tiếp đưa điện thoại cho Trần Thính.

Trần Thính chăm chú đọc, năm phút trước Đường Âm đăng status trong vòng bạn bè.

Đại Đường tỷ nhi: Tôi đưa Khốc ca một chai nước, Khốc ca đưa tôi 5 tệ. Còn bảo cái gì mà yêu đương không bằng mua nhiều nước?? Tạp hóa lớn nhỏ ở đại học N mang hết hàng ra đây, tôi mua với số lượng lớn, chắc chắn không boom hàng.

Phía dưới là hình chụp tờ năm tệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau