Chương 49
Cuối cùng Trần Thính vẫn thi lên thạc sĩ, nhưng tiếp tục ở lại trường học nghiên cứu không có nghĩa là cậu và Bùi Dĩ Nghiêu có thể sống chung cùng nhau. Ngược lại, sau khi đưa ra quyết định này, Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu bắt đầu quãng thời gian yêu xa.
Bởi vì Trần Thính chọn ra nước ngoài.
Đối với Trần Thính mà nói, thi lên thạc sĩ không phải điều quá quan trọng. Nếu về sau muốn về quê, cậu không học lên cao nữa thì vẫn có thể tìm một công việc ổn định hoặc ở hẳn nhà nuôi cua cũng được.
Có lẽ trong tương lai Bùi Dĩ Nghiêu không sống trên thuyền đánh cá, nhưng tất nhiên cậu và Bùi Dĩ Nghiêu sẽ không sống xa nhau.
Không ai đánh thuế ước mơ, nhưng bản thân Trần Thính lại chưa có mơ ước gì nên cậu tình nguyện hoàn thành mong muốn của Bùi Dĩ Nghiêu. Cậu chọn thi lên nghiên cứu sinh để sau này có thể ở lại thành phố tìm một công việc tốt.
Đi du học là một lựa chọn không tồi đối với sinh viên khoa tiếng Anh. Vì thích London yên ả nên Trần Thính quyết định tới Anh.
Gia cảnh nhà Dương Thụ Lâm thuộc hàng khá giả, cậu chàng lại chưa muốn dấn thân vào xã hội nên khi nghe tin Trần Thính sắp thi lên thạc sĩ, cậu chàng cũng đi theo. Hai người ở cùng nhau ở đất nước xa lạ cũng giảm bớt cảm giác nhớ nhà.
Dù sao Bùi Dĩ Nghiêu cũng ra nước ngoài vào mỗi kỳ nghỉ nên có thể thăm Trần Thính.
Nhưng quan trọng nhất, hồi còn ở trong nước Trần Thính không giảm được tí mỡ nào, không ngờ mới tới Anh một tháng đã sụt liên tục mấy cân! Quan sát bằng mắt thường cũng nhận ra khuôn mặt kia nhỏ đi trông thấy, thậm chí hai cái má cũng hết phúng phính luôn, Trần Thính phấn khởi lên mạng khoe với bạn bè.
Thính Thính vừa up trạng thái một cái, hội bạn đã rôm rả hẳn lên, còn Bùi Dĩ Nghiêu thì tối sầm mặt lại, nghiến răng cau mày như chỉ muốn mua mấy thúng cơm, nhảy thẳng lên máy bay qua Anh bắt Thính Thính ăn bằng sạch.
Quyết định ra nước ngoài du học của Trần Thính khiến Bùi Dĩ Nghiêu rất bất ngờ, bởi vì giữa hai bọn họ, Trần Thính luôn sắm vai người chờ đợi.
Nhưng bất ngờ không đồng nghĩa với việc Bùi Dĩ Nghiêu thấy ấm ức trong lòng, hắn chỉ thấy hơi trống vắng. Chỉ hơi hơi thôi, thật sự đó.
Trần Thính ra nước ngoài không chút lưỡng lự, cậu cũng không đồng ý để ai sang Anh cùng mình, vậy mà chỉ nháy mắt đã chạy đến quầy làm thủ tục check-in cùng Dương Thụ Lâm.
Không có Trần Thính, cuộc sống bị bỏ rơi tại thành phố N của Bùi Dĩ Nghiêu lập tức được nhồi đầy đến nỗi không còn lịch trống bởi việc học hành nghiên cứu. Thật quái lạ, rõ ràng năm nào hẵn cũng trải qua kỳ nghỉ trong cảnh một mình, nhưng tại sao giờ đây cảm giác cô đơn lại dấy lên mãnh liệt.
Thi thoảng đang đi trên đường, hắn sẽ đứng khựng lại rồi nhớ về những ngày mình và Trần Thính cùng nhau sóng vai bước đi trên con đường này.
Sinh viên tạt ngang qua tò mò ngó nghía anh chàng đẹp trai nhất trường đang đứng đơ người, lá mùa thu rơi xào xạc, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá chiếu lên khuôn mặt cậu thanh niên đứng trên con đường rợp bóng cây trong vườn trường khiến vẻ ngoài lạnh lùng toát ra vẻ u buồn man mác.
Cách nửa vòng trái đất, Trần Thính cũng có thể cảm nhận được hormone mãnh liệt đến từ bạn trai mình thông qua diễn đàn trường và vòng bạn bè. Cậu vừa lén lút save hình về máy vừa “tức giận” hỏi tội.
Đông Hồ Cua Vương: Anh tự mình nhìn đi!
Đông Hồ Cua Vương: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Anh chủ ra nước ngoài rồi nên luôn có thế lực dòm ngó đóa hoa trong chậu này, tưởng bở bản thân có thể đập chậu của nhà người ta để cướp bông.
Bùi Dĩ Nghiêu: Ghen tị hả?
Đông Hồ Cua Vương: Mơ đi nhé.
Bùi Dĩ Nghiêu: Hôm qua có người tỏ tình với anh, hôm trước cũng có, hôm kia cũng có.
Đông Hồ Cua Vương: 【 Thấy thanh kiếm 40m của ta chưa.jpg 】
Bùi Dĩ Nghiêu: 15cm.
Đông Hồ Cua Vương: Bùi Dĩ Nghiêu em muốn chia tay với anh!!!!
Dương Thụ Lâm đang nấu mì gói trong bếp nghe cậu phẫn nộ rít gào thì cuống quýt chạy ra phòng khách: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh nghe Bùi Dĩ Nghiêu giảng bài cho thấy Khốc ca xụ mặt đã lâu cuối cùng cũng mỉm cười thì hô to kêu kì tích.
Kết thúc câu chuyện, Trần Thính kéo thẳng Bùi Dĩ Nghiêu vào blacklist, Bùi Dĩ Nghiêu đành gọi vào điện thoại Dương Thụ Lâm nhờ chuyển máy cho cậu, mất hai tiếng mới dỗ được anh bạn trai nhỏ.
Sau khi Trần Thính gỡ hắn ra khỏi blacklist, Bùi Dĩ Nghiêu đã đổi tên Trần Thính thành — Tình yêu dữ dằn.
Mỗi buổi sáng, Bùi Dĩ Nghiêu đều canh lúc Trần Thính rời giường để call video.
Ban đầu, Trần Thính còn chịu khó dậy trước vài phút để đánh răng rửa mặt, nhưng chẳng mấy lâu sau, cậu coi luôn cuộc gọi của Bùi Dĩ Nghiêu là đồng hồ báo thức cho mình, Bùi Dĩ Nghiêu “mời” ba bốn lần mới kéo được cậu dậy. Trần Thính nhõng nhẽo mãi mới chịu xuống giường mặc quần áo, cầm điện thoại vào phòng tắm rồi đặt lên kệ để khăn rửa mặt và lược chải tóc, sau đó vừa nói chuyện với Bùi Dĩ Nghiêu vừa rửa mặt.
Thời lượng cuộc gọi được quyết định bởi thời gian rảnh rỗi của Bùi Dĩ Nghiêu ngay lúc đó. Nếu hắn có tiết, vậy thì kết thúc buổi học xong cả hai mới trò chuyện tiếp được, còn nếu không, hắn có thể ngắm Trần Thính đến khi cậu vào lớp.
Sinh viên của đại học N thường xuyên chứng kiến cảnh Bùi Dĩ Nghiêu cầm điện thoại call video với Trần Thính. Có lúc thì ngồi trong phòng học, có lúc thì đang đi trên đường, có lúc thì đứng trong căn tin, bởi thi thoảng nhớ đại học N, Trần Thính hay nhờ Bùi Dĩ Nghiêu đưa cậu đi thăm trường.
Một năm sau, Trần Thính chưa đi du học về thì Bùi Dĩ Nghiêu cũng lại ra nước ngoại. Nhưng hắn không tới Anh với Trần Thính mà nghe theo lời thầy hướng dẫn của mình tới Mỹ.
Trần Thính từng hỏi Bùi Dĩ Nghiêu, nếu đã nhất định phải đi du học, vậy thì năm đó anh về nước làm gì?
Bùi Dĩ Nghiêu trả lời: “Bảng xếp hạng các nước có nền khoa học phát triển nhất thế giới chỉ phản ánh phần nổi, mỗi trường đều có một thế mạnh riêng của mình. Đại học N rất giỏi, điều này không thể nghi ngờ.”
Dừng một lát, hắn lại nó: “Hơn nữa khi ấy anh cũng nghĩ mình nên trở về để xem đất nước phát triển ra sao rồi.”
Bùi Dĩ Nghiêu đánh giá quyết định của mình là đúng đắn vô cùng, nếu không về, hắn sẽ chẳng gặp được Trần thính. Hoặc nếu học xong mới về, kể cả có gặp được cậu thì cũng đã quá muộn rồi.
Gặp nhau muộn một giây thôi cũng là dẫn tới kết quả không thể cứu vãn.
Sau khi Trần Thính tốt nghiệp thạc sĩ, cậu về nước một thời gian rồi tới Mỹ, lần đi này cũng kéo dài nhiều năm.
Trần Tố không phản đối, qua mấy năm nữa thì hai đứa trong nhà vẫn còn trẻ, đằng nào về sau vẫn phải về nước. Yêu nhau nơi đất khách khó phát triển tình cảm, bà hy vọng Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu có thể hạnh phúc mãi mãi, không vì một vài chuyện lặt vặt mà phai nhạt tình cảm.
Được hai nhà ủng hộ, Trần Thính thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Không lâu sau, cậu ứng tuyển vào làm việc tại một trường dạy tiếng Trung ở Mỹ, cũng coi như cống hiến cho văn hóa Trung Hoa.
Ban ngày, Trần Thính đi làm, còn Bùi Dĩ Nghiêu đi học. Ai về nhà trước thì nấu cơm tối, nhưng với trình độ nấu nướng tệ hại, Bùi Dĩ Nghiêu đã bị Trần Thính cấm vào bếp, bởi thế hôm nào về nhà muộn hơn, cậu sẽ mua hai suất cơm mang về.
Đôi khi Trần Thính phải tới trường tìm Bùi Dĩ Nghiêu, bởi một khi đã cắm đầu vào nghiên cứu, Bùi Dĩ Nghiêu sẽ quên mất khái niệm về thời gian. Không câu nệ ban ngày hay buổi tối, chỉ cần có thời gian rảnh là Trần Thính lại nấu đồ ăn mang tới cho Bùi Dĩ Nghiêu.
Dần dà, bạn cùng lớp và giảng viên của Bùi Dĩ Nghiêu đều trở nên thân quen với Trần Thính, trong cảm nhận của họ, Trần Thính giống hệt cậu thiên sứ nhỏ tỏa ra hương thơm mỹ thực phương Đông. Vì vậy trong cuộc sống của Bùi Dĩ Nghiêu vốn quen với cô độc bỗng có thêm hội bạn thích tụ tập đến chung cư của hắn và Trần Thính ở để ăn lẩu và mở party.
Người nước ngoài phát âm tên “Thính Thính” ảo lắm, nghe khá dị.
Hơn nửa bọn họ đều cho rằng Trần Thính chưa thành niên.
Mỗi lần thấy Trần Thính tới trường, bạn của Bùi Dĩ Nghiêu đều sẽ quay xuống gọi hắn rồi bảo rằng, hey “little boy” của you đến kìa.
Bùi Dĩ Nghiêu ngó ra ngoài, gặp ngay thấy tình yêu tóc xoăn nhà hắn. Đang là mùa đông nên Trần Thính đội mũ len beanie yêu thích và mặc áo khoác dài màu đen, hai bàn tay rụt vào cổ tay áo khiến vóc người trông càng nhỏ nhắn hơn.
Đây là mùa đông thứ hai Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính cùng nhau trải qua ở Mỹ, Trần Thính đứng ngoài hành lang vẫy tay với Bùi Dĩ Nghiêu, hai người đã hẹn nhau tới quán phục vụ món Trung Quốc ăn cơm vào buổi tối.
Bùi Dĩ Nghiêu vội vàng tạm biệt mấy cậu bạ rồi thu dọn sách vở chạy tới bên cạnh Trần Thính. Hắn phủi tuyết trên vai cậu, hỏi: “Trên đường lạnh không?”
Trần Thính gật gật xong lại lắc đầu, trả lời: “Không lạnh như nhà chúng ta ở Trung Quốc.”
Nói xong, cậu đưa tay ra trước mặt hắn: “Này.”
Bùi Dĩ Nghiêu hiểu ý, hắn luồn tay vào trong cổ tay áo ấm áp, nắm lấy bàn tay đang đeo gang kia rồi chậm rãi bước ra ngoài với cậu. Hôm nay Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính mặc áo khoác đôi.
Nhưng đống quần áo dày ú ụ không khiến dáng người Bùi Dĩ Nghiêu béo lên mà trông càng cao dáo hơn, Trần Thính thấy thật khó hiểu.
Năm ấy sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, Bùi Dĩ Nghiêu đã cầu hôn Trần Thính ngay tại căn chung cư của hai người.
Cảnh cầu hôn không bất ngờ mấy, có bánh kem, hoa, nhẫn và ánh nến bữa tối, đây đã là cực hạn của sự lãng mạn mà một người đàn ông thuộc về khoa học có thể nghĩ ra. Vì chất lượng món ăn do Bùi Dĩ Nghiêu làm khá tệ nên hắn đã gọi đặt món ở một nhà hàng sang trọng rồi nhờ họ ship về.
Trần Thính hồ hởi bảo Bùi Dĩ Nghiêu đeo nhẫn vào tay cho mình, cậu coi bản thân đã chính thức bước vào giai đoạn thứ hai của đời người và trở thành người giữ quyền chủ động vào đêm ngày hôm đó.
Kết quả đến sáng hôm sau, Trần Thính đang ngủ ngon thì bị Bùi Dĩ Nghiêu vác ra cửa để đi công chứng kết hôn, sau đó ra sân bay bay tới Sankt-Peterburg.
Đến tận khi ngồi trên máy bay rồi mà Trần Thính vẫn chưa tỉnh ngủ.
Sau chuyến bay dài, hai người phải thay đổi phương tiện di chuyển, Trần Thính ngắm nhìn rừng tuyết trắng mênh mông trước mắt, cảm nhận gió lạnh buốt xương với vẻ mặt lạnh tanh. Mấy người tưởng Khốc ca chỉ biết bồi dưỡng tình cảm với bạn trai bằng cách lai người ta đi ngắm cầu Trường Giang vào ban đêm thôi sao? Không đâu, anh ấy sẽ chỉ vào rừng tuyết trắng ở Nga nói rằng — Nhìn ra xa kìa, ở nơi đó có một hồ nước đóng băng, cạnh hồ nước có căn nhà gỗ xinh đẹp, anh đưa em tới đó nướng thịt nhé.
Trấn Thính muốn nướng hắn trên lửa lắm rồi.
Một người bạn của Bùi Dĩ Nghiêu đến đón bọn họ, để chúc mừng hai người vừa kết hôn, Trần Thính may mắn được ngồi trên xe trượt tuyết kéo bởi sáu con Alaska.
Trần Thính kêu Bùi Dĩ Nghiêu chụp ảnh cho mình, đương nhiên, chẳng có một cái ảnh nào ra hồn.
Ngạc nhiên thật đấy.
Không tưởng tượng ra nổi luôn.
Trần Thính đoán Bùi Dĩ Nghiêu bắt chước tình tiết trong phim nên mới đưa mình tới đây, vì sợ sau này không chiếm được cậu nên quyết định giam tù cậu ở đây, sau đó sẽ xé bỏ cái lốt tử tế, thể hiện rõ tính chiếm hữu đáng sợ, từ nay về sau Trần Thính sẽ bốc hơi khỏi cuộc đời, chỉ còn lại ≪ người tình bị cầm tù của nô lệ khoa học ≫.
Bùi Dĩ Nghiêu không biết Trần Thính đang tưởng tượng ra điều gì trong đầu, hắn chỉ muốn đi du lịch với cậu. Rời xa mọi thứ, không có người thứ ba tới quấy rầy, chỉ còn lại thế giới tĩnh lặng nghe được thanh âm tuyết rơi, và nhịp tim đập của nhau.
Hắn nhớ Trần Thính từng nói rằng cậu thích tuyết rơi, nhưng lại không thích con sông ở quê vào mùa đông vì kết băng chưa đủ dày.
Mà hồ nước ở đây lại rất an toàn.
Trần Thính mặc quần áo thật dày, bọc kín toàn thân chỉ để lộ ra đôi mắt, dáng ngồi trên mặt băng giống như lão tăng nhập định, không buồn động đậy.
“Chạy mau lên.” Cậu giục Bùi Dĩ Nghiêu.
Bùi Dĩ Nghiêu bất đắc dĩ nắm chặt dây thừng trong tay, kéo Trần Thính trượt trên mặt băng. Trần Thính cười khanh khách, nhưng đang vui thì xe kéo bị lật.
“Hự.” Trần Thính không để ý hình tượng nằm ườn trên mặt băng, cậu thử chiêu cá chép lộn mình, nhưng mặc dày quá không lộn được. Cậu đành nháy đôi mắt đen lúng liếng về phía Bùi Dĩ Nghiêu: “Nè nè, Thính Thính của anh té rồi.”
Bùi Dĩ Nghiêu ngồi xổm xuống: “Muốn anh đỡ không?”
“Không đỡ thì anh sẽ mất đi em.”
“Được rồi.”
Bùi Dĩ Nghiêu kéo cậu dậy, hai người chơi tiếp cho đến khi Trần Thính thấy lạnh đòi về phòng sưởi ấm. Bùi Dĩ Nghiêu dẫn cậu lên bờ, ngồi xổm trước mặt cậu: “Lên đi, anh cõng em.”
Trần Thính không ừ hử gì mà ụp thẳng người mình lên lưng hắn, rõ ràng cậu cảm nhận được cơ thể của Bùi Dĩ Nghiêu lung lay, lúc đứng dậy phải hơi cố sức.
“Anh mà dám nói em béo thì em ly hôn anh luôn.” Trần Thính đánh đòn phủ đầu, đến ngày hôm sau vẫn tự khen mình là thông minh.
Bởi vì Trần Thính chọn ra nước ngoài.
Đối với Trần Thính mà nói, thi lên thạc sĩ không phải điều quá quan trọng. Nếu về sau muốn về quê, cậu không học lên cao nữa thì vẫn có thể tìm một công việc ổn định hoặc ở hẳn nhà nuôi cua cũng được.
Có lẽ trong tương lai Bùi Dĩ Nghiêu không sống trên thuyền đánh cá, nhưng tất nhiên cậu và Bùi Dĩ Nghiêu sẽ không sống xa nhau.
Không ai đánh thuế ước mơ, nhưng bản thân Trần Thính lại chưa có mơ ước gì nên cậu tình nguyện hoàn thành mong muốn của Bùi Dĩ Nghiêu. Cậu chọn thi lên nghiên cứu sinh để sau này có thể ở lại thành phố tìm một công việc tốt.
Đi du học là một lựa chọn không tồi đối với sinh viên khoa tiếng Anh. Vì thích London yên ả nên Trần Thính quyết định tới Anh.
Gia cảnh nhà Dương Thụ Lâm thuộc hàng khá giả, cậu chàng lại chưa muốn dấn thân vào xã hội nên khi nghe tin Trần Thính sắp thi lên thạc sĩ, cậu chàng cũng đi theo. Hai người ở cùng nhau ở đất nước xa lạ cũng giảm bớt cảm giác nhớ nhà.
Dù sao Bùi Dĩ Nghiêu cũng ra nước ngoài vào mỗi kỳ nghỉ nên có thể thăm Trần Thính.
Nhưng quan trọng nhất, hồi còn ở trong nước Trần Thính không giảm được tí mỡ nào, không ngờ mới tới Anh một tháng đã sụt liên tục mấy cân! Quan sát bằng mắt thường cũng nhận ra khuôn mặt kia nhỏ đi trông thấy, thậm chí hai cái má cũng hết phúng phính luôn, Trần Thính phấn khởi lên mạng khoe với bạn bè.
Thính Thính vừa up trạng thái một cái, hội bạn đã rôm rả hẳn lên, còn Bùi Dĩ Nghiêu thì tối sầm mặt lại, nghiến răng cau mày như chỉ muốn mua mấy thúng cơm, nhảy thẳng lên máy bay qua Anh bắt Thính Thính ăn bằng sạch.
Quyết định ra nước ngoài du học của Trần Thính khiến Bùi Dĩ Nghiêu rất bất ngờ, bởi vì giữa hai bọn họ, Trần Thính luôn sắm vai người chờ đợi.
Nhưng bất ngờ không đồng nghĩa với việc Bùi Dĩ Nghiêu thấy ấm ức trong lòng, hắn chỉ thấy hơi trống vắng. Chỉ hơi hơi thôi, thật sự đó.
Trần Thính ra nước ngoài không chút lưỡng lự, cậu cũng không đồng ý để ai sang Anh cùng mình, vậy mà chỉ nháy mắt đã chạy đến quầy làm thủ tục check-in cùng Dương Thụ Lâm.
Không có Trần Thính, cuộc sống bị bỏ rơi tại thành phố N của Bùi Dĩ Nghiêu lập tức được nhồi đầy đến nỗi không còn lịch trống bởi việc học hành nghiên cứu. Thật quái lạ, rõ ràng năm nào hẵn cũng trải qua kỳ nghỉ trong cảnh một mình, nhưng tại sao giờ đây cảm giác cô đơn lại dấy lên mãnh liệt.
Thi thoảng đang đi trên đường, hắn sẽ đứng khựng lại rồi nhớ về những ngày mình và Trần Thính cùng nhau sóng vai bước đi trên con đường này.
Sinh viên tạt ngang qua tò mò ngó nghía anh chàng đẹp trai nhất trường đang đứng đơ người, lá mùa thu rơi xào xạc, ánh mặt trời xuyên qua những kẽ lá chiếu lên khuôn mặt cậu thanh niên đứng trên con đường rợp bóng cây trong vườn trường khiến vẻ ngoài lạnh lùng toát ra vẻ u buồn man mác.
Cách nửa vòng trái đất, Trần Thính cũng có thể cảm nhận được hormone mãnh liệt đến từ bạn trai mình thông qua diễn đàn trường và vòng bạn bè. Cậu vừa lén lút save hình về máy vừa “tức giận” hỏi tội.
Đông Hồ Cua Vương: Anh tự mình nhìn đi!
Đông Hồ Cua Vương: 【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】【 hình ảnh 】
Anh chủ ra nước ngoài rồi nên luôn có thế lực dòm ngó đóa hoa trong chậu này, tưởng bở bản thân có thể đập chậu của nhà người ta để cướp bông.
Bùi Dĩ Nghiêu: Ghen tị hả?
Đông Hồ Cua Vương: Mơ đi nhé.
Bùi Dĩ Nghiêu: Hôm qua có người tỏ tình với anh, hôm trước cũng có, hôm kia cũng có.
Đông Hồ Cua Vương: 【 Thấy thanh kiếm 40m của ta chưa.jpg 】
Bùi Dĩ Nghiêu: 15cm.
Đông Hồ Cua Vương: Bùi Dĩ Nghiêu em muốn chia tay với anh!!!!
Dương Thụ Lâm đang nấu mì gói trong bếp nghe cậu phẫn nộ rít gào thì cuống quýt chạy ra phòng khách: “Làm sao vậy làm sao vậy?”
Bạn cùng phòng ngồi bên cạnh nghe Bùi Dĩ Nghiêu giảng bài cho thấy Khốc ca xụ mặt đã lâu cuối cùng cũng mỉm cười thì hô to kêu kì tích.
Kết thúc câu chuyện, Trần Thính kéo thẳng Bùi Dĩ Nghiêu vào blacklist, Bùi Dĩ Nghiêu đành gọi vào điện thoại Dương Thụ Lâm nhờ chuyển máy cho cậu, mất hai tiếng mới dỗ được anh bạn trai nhỏ.
Sau khi Trần Thính gỡ hắn ra khỏi blacklist, Bùi Dĩ Nghiêu đã đổi tên Trần Thính thành — Tình yêu dữ dằn.
Mỗi buổi sáng, Bùi Dĩ Nghiêu đều canh lúc Trần Thính rời giường để call video.
Ban đầu, Trần Thính còn chịu khó dậy trước vài phút để đánh răng rửa mặt, nhưng chẳng mấy lâu sau, cậu coi luôn cuộc gọi của Bùi Dĩ Nghiêu là đồng hồ báo thức cho mình, Bùi Dĩ Nghiêu “mời” ba bốn lần mới kéo được cậu dậy. Trần Thính nhõng nhẽo mãi mới chịu xuống giường mặc quần áo, cầm điện thoại vào phòng tắm rồi đặt lên kệ để khăn rửa mặt và lược chải tóc, sau đó vừa nói chuyện với Bùi Dĩ Nghiêu vừa rửa mặt.
Thời lượng cuộc gọi được quyết định bởi thời gian rảnh rỗi của Bùi Dĩ Nghiêu ngay lúc đó. Nếu hắn có tiết, vậy thì kết thúc buổi học xong cả hai mới trò chuyện tiếp được, còn nếu không, hắn có thể ngắm Trần Thính đến khi cậu vào lớp.
Sinh viên của đại học N thường xuyên chứng kiến cảnh Bùi Dĩ Nghiêu cầm điện thoại call video với Trần Thính. Có lúc thì ngồi trong phòng học, có lúc thì đang đi trên đường, có lúc thì đứng trong căn tin, bởi thi thoảng nhớ đại học N, Trần Thính hay nhờ Bùi Dĩ Nghiêu đưa cậu đi thăm trường.
Một năm sau, Trần Thính chưa đi du học về thì Bùi Dĩ Nghiêu cũng lại ra nước ngoại. Nhưng hắn không tới Anh với Trần Thính mà nghe theo lời thầy hướng dẫn của mình tới Mỹ.
Trần Thính từng hỏi Bùi Dĩ Nghiêu, nếu đã nhất định phải đi du học, vậy thì năm đó anh về nước làm gì?
Bùi Dĩ Nghiêu trả lời: “Bảng xếp hạng các nước có nền khoa học phát triển nhất thế giới chỉ phản ánh phần nổi, mỗi trường đều có một thế mạnh riêng của mình. Đại học N rất giỏi, điều này không thể nghi ngờ.”
Dừng một lát, hắn lại nó: “Hơn nữa khi ấy anh cũng nghĩ mình nên trở về để xem đất nước phát triển ra sao rồi.”
Bùi Dĩ Nghiêu đánh giá quyết định của mình là đúng đắn vô cùng, nếu không về, hắn sẽ chẳng gặp được Trần thính. Hoặc nếu học xong mới về, kể cả có gặp được cậu thì cũng đã quá muộn rồi.
Gặp nhau muộn một giây thôi cũng là dẫn tới kết quả không thể cứu vãn.
Sau khi Trần Thính tốt nghiệp thạc sĩ, cậu về nước một thời gian rồi tới Mỹ, lần đi này cũng kéo dài nhiều năm.
Trần Tố không phản đối, qua mấy năm nữa thì hai đứa trong nhà vẫn còn trẻ, đằng nào về sau vẫn phải về nước. Yêu nhau nơi đất khách khó phát triển tình cảm, bà hy vọng Trần Thính và Bùi Dĩ Nghiêu có thể hạnh phúc mãi mãi, không vì một vài chuyện lặt vặt mà phai nhạt tình cảm.
Được hai nhà ủng hộ, Trần Thính thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Không lâu sau, cậu ứng tuyển vào làm việc tại một trường dạy tiếng Trung ở Mỹ, cũng coi như cống hiến cho văn hóa Trung Hoa.
Ban ngày, Trần Thính đi làm, còn Bùi Dĩ Nghiêu đi học. Ai về nhà trước thì nấu cơm tối, nhưng với trình độ nấu nướng tệ hại, Bùi Dĩ Nghiêu đã bị Trần Thính cấm vào bếp, bởi thế hôm nào về nhà muộn hơn, cậu sẽ mua hai suất cơm mang về.
Đôi khi Trần Thính phải tới trường tìm Bùi Dĩ Nghiêu, bởi một khi đã cắm đầu vào nghiên cứu, Bùi Dĩ Nghiêu sẽ quên mất khái niệm về thời gian. Không câu nệ ban ngày hay buổi tối, chỉ cần có thời gian rảnh là Trần Thính lại nấu đồ ăn mang tới cho Bùi Dĩ Nghiêu.
Dần dà, bạn cùng lớp và giảng viên của Bùi Dĩ Nghiêu đều trở nên thân quen với Trần Thính, trong cảm nhận của họ, Trần Thính giống hệt cậu thiên sứ nhỏ tỏa ra hương thơm mỹ thực phương Đông. Vì vậy trong cuộc sống của Bùi Dĩ Nghiêu vốn quen với cô độc bỗng có thêm hội bạn thích tụ tập đến chung cư của hắn và Trần Thính ở để ăn lẩu và mở party.
Người nước ngoài phát âm tên “Thính Thính” ảo lắm, nghe khá dị.
Hơn nửa bọn họ đều cho rằng Trần Thính chưa thành niên.
Mỗi lần thấy Trần Thính tới trường, bạn của Bùi Dĩ Nghiêu đều sẽ quay xuống gọi hắn rồi bảo rằng, hey “little boy” của you đến kìa.
Bùi Dĩ Nghiêu ngó ra ngoài, gặp ngay thấy tình yêu tóc xoăn nhà hắn. Đang là mùa đông nên Trần Thính đội mũ len beanie yêu thích và mặc áo khoác dài màu đen, hai bàn tay rụt vào cổ tay áo khiến vóc người trông càng nhỏ nhắn hơn.
Đây là mùa đông thứ hai Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính cùng nhau trải qua ở Mỹ, Trần Thính đứng ngoài hành lang vẫy tay với Bùi Dĩ Nghiêu, hai người đã hẹn nhau tới quán phục vụ món Trung Quốc ăn cơm vào buổi tối.
Bùi Dĩ Nghiêu vội vàng tạm biệt mấy cậu bạ rồi thu dọn sách vở chạy tới bên cạnh Trần Thính. Hắn phủi tuyết trên vai cậu, hỏi: “Trên đường lạnh không?”
Trần Thính gật gật xong lại lắc đầu, trả lời: “Không lạnh như nhà chúng ta ở Trung Quốc.”
Nói xong, cậu đưa tay ra trước mặt hắn: “Này.”
Bùi Dĩ Nghiêu hiểu ý, hắn luồn tay vào trong cổ tay áo ấm áp, nắm lấy bàn tay đang đeo gang kia rồi chậm rãi bước ra ngoài với cậu. Hôm nay Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính mặc áo khoác đôi.
Nhưng đống quần áo dày ú ụ không khiến dáng người Bùi Dĩ Nghiêu béo lên mà trông càng cao dáo hơn, Trần Thính thấy thật khó hiểu.
Năm ấy sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, Bùi Dĩ Nghiêu đã cầu hôn Trần Thính ngay tại căn chung cư của hai người.
Cảnh cầu hôn không bất ngờ mấy, có bánh kem, hoa, nhẫn và ánh nến bữa tối, đây đã là cực hạn của sự lãng mạn mà một người đàn ông thuộc về khoa học có thể nghĩ ra. Vì chất lượng món ăn do Bùi Dĩ Nghiêu làm khá tệ nên hắn đã gọi đặt món ở một nhà hàng sang trọng rồi nhờ họ ship về.
Trần Thính hồ hởi bảo Bùi Dĩ Nghiêu đeo nhẫn vào tay cho mình, cậu coi bản thân đã chính thức bước vào giai đoạn thứ hai của đời người và trở thành người giữ quyền chủ động vào đêm ngày hôm đó.
Kết quả đến sáng hôm sau, Trần Thính đang ngủ ngon thì bị Bùi Dĩ Nghiêu vác ra cửa để đi công chứng kết hôn, sau đó ra sân bay bay tới Sankt-Peterburg.
Đến tận khi ngồi trên máy bay rồi mà Trần Thính vẫn chưa tỉnh ngủ.
Sau chuyến bay dài, hai người phải thay đổi phương tiện di chuyển, Trần Thính ngắm nhìn rừng tuyết trắng mênh mông trước mắt, cảm nhận gió lạnh buốt xương với vẻ mặt lạnh tanh. Mấy người tưởng Khốc ca chỉ biết bồi dưỡng tình cảm với bạn trai bằng cách lai người ta đi ngắm cầu Trường Giang vào ban đêm thôi sao? Không đâu, anh ấy sẽ chỉ vào rừng tuyết trắng ở Nga nói rằng — Nhìn ra xa kìa, ở nơi đó có một hồ nước đóng băng, cạnh hồ nước có căn nhà gỗ xinh đẹp, anh đưa em tới đó nướng thịt nhé.
Trấn Thính muốn nướng hắn trên lửa lắm rồi.
Một người bạn của Bùi Dĩ Nghiêu đến đón bọn họ, để chúc mừng hai người vừa kết hôn, Trần Thính may mắn được ngồi trên xe trượt tuyết kéo bởi sáu con Alaska.
Trần Thính kêu Bùi Dĩ Nghiêu chụp ảnh cho mình, đương nhiên, chẳng có một cái ảnh nào ra hồn.
Ngạc nhiên thật đấy.
Không tưởng tượng ra nổi luôn.
Trần Thính đoán Bùi Dĩ Nghiêu bắt chước tình tiết trong phim nên mới đưa mình tới đây, vì sợ sau này không chiếm được cậu nên quyết định giam tù cậu ở đây, sau đó sẽ xé bỏ cái lốt tử tế, thể hiện rõ tính chiếm hữu đáng sợ, từ nay về sau Trần Thính sẽ bốc hơi khỏi cuộc đời, chỉ còn lại ≪ người tình bị cầm tù của nô lệ khoa học ≫.
Bùi Dĩ Nghiêu không biết Trần Thính đang tưởng tượng ra điều gì trong đầu, hắn chỉ muốn đi du lịch với cậu. Rời xa mọi thứ, không có người thứ ba tới quấy rầy, chỉ còn lại thế giới tĩnh lặng nghe được thanh âm tuyết rơi, và nhịp tim đập của nhau.
Hắn nhớ Trần Thính từng nói rằng cậu thích tuyết rơi, nhưng lại không thích con sông ở quê vào mùa đông vì kết băng chưa đủ dày.
Mà hồ nước ở đây lại rất an toàn.
Trần Thính mặc quần áo thật dày, bọc kín toàn thân chỉ để lộ ra đôi mắt, dáng ngồi trên mặt băng giống như lão tăng nhập định, không buồn động đậy.
“Chạy mau lên.” Cậu giục Bùi Dĩ Nghiêu.
Bùi Dĩ Nghiêu bất đắc dĩ nắm chặt dây thừng trong tay, kéo Trần Thính trượt trên mặt băng. Trần Thính cười khanh khách, nhưng đang vui thì xe kéo bị lật.
“Hự.” Trần Thính không để ý hình tượng nằm ườn trên mặt băng, cậu thử chiêu cá chép lộn mình, nhưng mặc dày quá không lộn được. Cậu đành nháy đôi mắt đen lúng liếng về phía Bùi Dĩ Nghiêu: “Nè nè, Thính Thính của anh té rồi.”
Bùi Dĩ Nghiêu ngồi xổm xuống: “Muốn anh đỡ không?”
“Không đỡ thì anh sẽ mất đi em.”
“Được rồi.”
Bùi Dĩ Nghiêu kéo cậu dậy, hai người chơi tiếp cho đến khi Trần Thính thấy lạnh đòi về phòng sưởi ấm. Bùi Dĩ Nghiêu dẫn cậu lên bờ, ngồi xổm trước mặt cậu: “Lên đi, anh cõng em.”
Trần Thính không ừ hử gì mà ụp thẳng người mình lên lưng hắn, rõ ràng cậu cảm nhận được cơ thể của Bùi Dĩ Nghiêu lung lay, lúc đứng dậy phải hơi cố sức.
“Anh mà dám nói em béo thì em ly hôn anh luôn.” Trần Thính đánh đòn phủ đầu, đến ngày hôm sau vẫn tự khen mình là thông minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất