Chương 7
Nhà bơi lội, people mountain people sea.
*People mountain people sea: một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa rất nhiều người ở một nơi, thường được sử dụng để mô tả một sự kiện lớn.
Bằng kinh nghiệm làm phóng viên phong phú, Dương Thụ Lâm túm Trần Thính chen vào. Tiếng hoan hô ầm ầm khiến Trần Thính tự hỏi sao cậu lại đồng ý đi với Dương Thụ Lâm.
Cậu cúi đầu nhìn bộ quần áo trong tay, quyết định cầm nó đi chỗ khác. Nghĩ đến đây, cậu chợt nghĩ ra — Có thể tới phòng thay đồ nhỉ, Bùi Dĩ Nghiêu thi đấu xong chắc chắn sẽ tới đó.
“Cẩu ca!” Đúng lúc này, Dương Thụ Lâm thấy Cẩu Nghệ đang giơ camera ở bể bơi bên kia, nhón chân vẫy tay với hắn.
Trần Thính bảo Dương Thụ Lâm đến chỗ Cẩu Nghệ trước, còn mình mượn cớ đi WC, đến phòng thay đồ ôm cây đợi thỏ. Dương Thụ Lâm bị lừa mà không biết, hẹn Trần Thính lát nữa gặp rồi chạy tới chỗ Cẩu ca.
Ngay lúc Trần Thính xoay người chuẩn bị đi, một loạt tiếng reo hò suýt nữa làm cậu hết hồn.
“A a a a a a Nghiêu ca!!!”
“Bùi Dĩ Nghiêu ra rồi!”
“Học đệ cố lên! Thắng thì chị sẽ làm bạn gái cậu!”
“Trời đất cha mẹ ơi, thân hình của Nghiêu ca thật đỉnh!”
“Muốn đến sờ một cái quá đi!!!! A a a a a a a sao tôi lại sinh sớm hơn hai năm chứ!!!!”
Tiếng la hét ầm ĩ, vui mừng có, kinh ngạc có, hưng phấn, kích động, tóm lại bị âm thanh 360 độ không góc chết vây quanh, trong đầu Trần Thính lúc này chỉ còn lại ba chữ — Bùi Dĩ Nghiêu.
“Xin nhường đường chút…..” Trần Thính muốn đi ra, nhưng mọi người chỉ lo xem thi đấu, nào còn chú ý tới vóc dáng nhỏ bé của cậu.
Trần Thính không ra ngoài được, ngược lại càng ngày càng tới gần bể bơi.
Chỉ nghe “Ùm” một tiếng, cậu quay đầu ra, đúng lúc thấy Bùi Dĩ Nghiêu trồi lên mặt nước.
Đôi tay hắn chống ở thành bể, hơi dùng lực, nhẹ nhàng nhảy lên bờ. Làn nước chảy xuống theo đường cong cơ bắp, đọng lại vài giọt trên cơ bụng, khéo léo miêu tả tuyến nhân ngư, còn có…….
Trần Thính bỗng nhớ lại cái quần lót cực kỳ không hợp với mình kia, giờ này đang nằm trong góc sâu nhất của tủ quần áo.
Lỗ tai không kiềm được hồng lên, Trần Thính lui về sau một bước, mắt cũng không biết nên đặt chỗ nào. Cậu thề, từ nhỏ đến giờ, cậu ở sông đã gặp không một trăm thì cũng năm mươi gã trai từ trẻ đến già khỏa thân, nhưng chẳng có ai sánh được với Bùi Dĩ Nghiêu.
Nữ sinh xung quanh kích động đến điên rồi, Trần Thính thậm chí còn nghe được mấy thằng đực rựa huýt sáo, nổi lên một trận gió gay gay.
Trần Thính càng muốn đi, nhưng lúc này, Bùi Dĩ Nghiêu có vẻ thấy được cậu, lập tức đi tới trước mặt Trần Thính.
Nhà bơi lội đang ầm ĩ lập tức im lặng, cứ như bị hạ chú cấm ngữ, mọi người đồng loạt dồn mọi ánh mắt vào Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính.
“A, đó không phải Trần Thính khoa tiếng Anh sao?”
“Trần Thính?”
“Sao cậu ta lại đến đây?”
“Không đúng, hai người họ quen nhau à?”
Nghi hoặc cùng tò mò bủa vây hai người, Trần Thính không rảnh để ý, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Dĩ Nghiêu. Đúng lúc Bùi Dĩ Nghiêu cúi đầu xuống, gương mặt mang theo hơi nước lần đầu tiên trước mắt Trần Thính hiện ra gần như vậy, đẹp trai chết người.
“Đến cửa sổ ngoài phòng thay đồ đợi tôi.”
Vừa dứt lời, Bùi Dĩ Nghiêu liền xoay người rời đi, vì thế mọi lực chú ý lại chuyển lên người Trần Thính. Trần Thính cảm thấy may mắn, may mà Bùi Dĩ Nghiêu nói nhỏ, cho nên không ai nghe thấy lời hắn nói. Thừa dịp mọi người tránh đường cho Bùi Dĩ Nghiêu đi, cậu nhanh chân chạy luôn, sợ bị mọi người xúm lại tra hỏi.
Một đường chạy khỏi nhà bơi, tim Trần Thính đập liên hồi, lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên Dương Thụ Lâm gửi tin đến.
YSL: Thính Thính! Thính ca! Mày quen Bùi Dĩ Nghiêu sao???
Đông Hồ Cua Vương: Người trong nhà quen. Mày còn nhớ em trai khoa dưới tao kể không?
YSL: Cái đệch, sao có thể trùng hợp thế được?
Đông Hồ Cua Vương: Chính là trùng hợp vậy đấy.
Đông Hồ Cua Vương: Tao còn phải đi trả quần áo, trở về nói chuyện sau.
Mười phút sau, Trần Thính tới chỗ được chỉ, chỗ này có một bụi cây che, vì vậy cậu không do dự ôm túi quần áo ngồi xổm ở phía sau bụi cây, trốn thật kỹ.
Lại qua nửa phút, cậu bỗng thấy mình như thằng ngu. Cậu không làm chuyện xấu, sao lại phải lén lút chớ?
Trần Thính tự hỏi cuộc đời.
Bùi Dĩ Nghiêu từ cửa sổ nhảy ra, thấy cậu ngồi xổm hai mắt nhìn xuống đất, giống như con thỏ béo béo mềm mềm.
Bên cạnh thình lình xuất hiện một người sống sờ sờ, Trần Thính vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ ngồi xổm lâu chân đã tê rần, thân thể không khống chế được mà ngả nghiêng. Cũng may Bùi Dĩ Nghiêu kịp thời vươn chân ra đỡ.
Trần Thính ngã trên đùi Bùi Dĩ Nghiêu, Bùi Dĩ Nghiêu duỗi tay nâng cậu như nâng đồ trang sức.
“Khụ…..” Cậu nhanh chóng đứng lên, nhét quần áo vào trong tay Bùi Dĩ Nghiêu: “Trả cho cậu.”
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn thoáng qua lỗ tai đỏ ửng của cậu, nói: “Đi thôi.”
Trần Thính: “A? Đi đâu?”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Mẹ tôi tới nhà anh rồi, bảo tôi mời anh đi ăn.”
Không đúng, việc mẹ cậu tới nhà tôi với việc cậu mời tôi đi ăn có gì liên quan đến nhau chứ?
Trần Thính mê man đuổi theo Bùi Dĩ Nghiêu, rồi lại sững người — Bởi vì Bùi Dĩ Nghiêu chân dài nên có thể bước trực tiếp qua lùm cây, nếu Trần Thính nhớ không nhầm, cậu vừa ngồi xổm sau bụi cây này, ẩn nấp an toàn.
A, cuộc đời bất công.
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn Trần Thính, tưởng cậu không bước qua được liền vươn tay: “Muốn giúp?”
Trần Thính mặt không cảm xúc, lắc đầu, sau đó đảo mắt phát hiện một khe hở, cậu nhảy qua, làm bộ không có chuyện gì.
Bùi Dĩ Nghiêu cũng không nói.
Hai người sóng vai đi ngược hướng khu bơi, một người ít nói như Trần Thính lại đi cùng Khốc ca còn ít nói hơn, không khí vừa xấu hổ lại hài hòa.
Đi được một lúc, Bùi Dĩ Nghiêu nói: “Mẹ tôi muốn chúng ta có thể làm bạn.”
Trần Thính: “Ồ, vậy làm thôi.”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Ừ.”
Không thể hiểu được!
Trần Thính không thể hiểu được người bạn mình vừa kết giao!
Nhất thời, Trần Thính không muốn quen cái người “Không thể hiểu được” này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Bùi gia đã quyết định định cư ở N thị, từ nhà mình đến đó chỉ mất ba tiếng đồng hồ, lấy quan hệ hai nhà, sau này chắc sẽ liên hệ càng nhiều. Cậu và Bùi Dĩ Nghiêu, có lẽ cũng sẽ qua lại vài chục năm.
Làm bạn, hình như là lựa chọn tốt nhất.
Chưa kể Bùi Dĩ Nghiêu cũng tốt.
“Bây giờ vẫn sớm, không thì cậu về ký túc xá cất quần áo, sấy tóc đi, đợi đại hội thể thao kết thúc rồi gặp ở…. ở cửa Nam ấy?” Nếu đã quyết định làm bạn với Bùi Dĩ Nghiêu, vậy Trần Thính sẽ không che che giấu giấu nữa. Cậu không để ý ánh mắt người khác nhìn mình, lúc trước là ngại phiền toái mà thôi.
“Được.” Bùi Dĩ Nghiêu tích chữ như vàng, nhưng cũng đủ thẳng thắn.
Hai người tạm biệt, Trần Thính nhớ đến anh em còn đang thi đấu, vội vàng chạy qua.
Dương Thụ Lâm cũng đã trở lại, đang chuẩn bị chạy 400m. Nhìn thấy Trần Thính, mắt cậu chàng liền phát sáng, định ào tám chuyện, lại bị Lâm Quyển ngăn lại.
“Sắp bắt đầu rồi, tập trung tinh thần!”
Dứt lời, Lâm Quyển chào hỏi Trần Thính, không đề cập tới chuyện Bùi Dĩ Nghiêu.
Trần Thính cùng cô gật gật đầu rồi chạy tới cổ vũ Dương Thụ Lâm, quay đầu thấy Cẩu Nghệ cũng ở đây, đang cầm camera chụp lại tư thế oai hùng của Dương Thụ Lâm.
“Cẩu ca.” Trần Thính học Dương Thụ Lâm chào anh.
“Ừ.” Cẩu ca cũng là người tích chữ như vàng, cùng Trần Thính quen biết sương sương. Cơ mà làm Trần Thính kinh ngạc chính là lần này anh chủ động đáp lời cậu.
“Có hứng thú trả lời phỏng vấn của chúng tôi không?” Cẩu Nghệ hỏi.
“Phỏng vấn? Em?”
“Phải.”
“Sao lại muốn phỏng vấn em?”
“Biểu hiện của cậu hôm dạ hội rất xuất sắc, mọi người đều rất thích cậu. Quan trọng là, cậu và Bùi Dĩ Nghiêu có quen biết.”
Cẩu Nghệ thẳng thắn nói, cho nên Trần Thính nghe anh liệt Bùi Dĩ Nghiêu vào nguyên nhân số một cũng không thấy mạo phạm. Cậu lắc đầu, nói: “Xin lỗi, em không định trả lời phỏng vấn.”
Cẩu Nghệ không lộ ra biểu tình kinh ngạc, xem ra đã đoán được từ trước: “Có thể giúp tôi hỏi Bùi Dĩ Nghiêu một chút được không?”
Trần Thính định từ chối, nhưng nếu chỉ là một câu hỏi, hẳn không có gì quan trọng, liền gật gật đầu: “Vậy em sẽ bảo Dương Thụ Lâm chuyển lời đến anh sau.”
Cẩu Nghệ hài lòng, chụp thêm vài cái liền đi.
Dương Thụ Lâm chạy xong không thấy Cẩu ca đâu, mắng vài câu “Không có tình nghĩa”, lại ôm lấy vai Trần Thính nhỏ giọng hỏi chuyện.
Nhưng Trần Thính ngẫm lại cậu và Bùi Dĩ Nghiêu mới chỉ gặp nhau vài lần, thật sự không có gì để nói, vì thế nghiêng đầu nói một câu: “Cậu ấy thấy chúng ta mua cái kia.”
Dương Thụ Lâm sa mạc lời.
Hai tiếng sau, cậu không hề nhắc đến Bùi Dĩ Nghiêu một câu nào.
Tan cuộc, Trần Thính không về ký túc xá, trực tiếp đi ra cửa Nam. Còn chưa đi đến đã thấy Bùi Dĩ Nghiêu đang đứng chờ. Vóc người 1m87, một điệu bộ “người sống chớ gần”, muốn làm người ta không chú ý cũng khó.
Trần Thính chầm chậm chạy qua: “Chờ có lâu không?”
Bùi Dĩ Nghiêu lắc đầu: “Đi thôi.”
Cổng lớn, người đến người đi, có vẻ tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tổ hợp hai người, người đi qua không nhịn được quay đầu lại.
“Kia là giáo thảo mới à? Bên cạnh là ai vậy?”
“Đù hai người họ sao lại đi cùng nhau? Bát quái trường ta chưa bao giờ hết chuyện để tám!”
“Tổ hợp này thật là….. không ai ngờ.”
“Sao lại thế này? Rốt cuộc là sao? Tao bỏ qua cái gì rồi?”
“…….”
“Chế cảm thấy….. hmmmm hình như có chút đáng yêu, làm sao bây giờ?”
“Cao lãnh Khốc ca và Thính Thính bé nhỏ đáng yêu?”
“Rõ ràng là chồng và bạn trai nhỏ của chị cơ mà!”
“Khụ…..” Trần Thính tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng nghe được câu “Cao lãnh Khốc ca và Thính Thính bé nhỏ đáng yêu” vẫn không nhịn được sặc nước bọt.
Hiện tại, cậu đang ngồi với Bùi Dĩ Nghiêu ở quán lẩu cá trên phố đồ ăn ngoài trường học, chờ đồ bưng lên. Một bàn con gái góc đối diện, please rụt rè một chút, tôi đều nghe được mấy người đang nói gì.
Cậu đánh giá sắc mặt Bùi Dĩ Nghiêu, hắn mặt không gợn sóng, không hổ danh là Khốc ca.
Đúng lúc, điện thoại sáng lên, là thông báo của Wechat. Trần Thính mở máy, cậu bị mẹ kéo vào một nhóm chat tên là — Đại gia đình vui vẻ.
Trần Thính mặt không cảm xúc nhìn thành viên tham gia, tính cả cậu, tổng cộng là năm người.
Thuyền đầy trăng[1]: @Đông Hồ Cua Vương, Thính Thính mau chào chú Bùi dì Nguyễn.
Nhuyễn Tâm Đường: Phải để Bùi Dĩ Nghiêu chào trước, Thính Thính đã gặp em gọi dì rồi @Bùi Dĩ Nghiê[email protected]ùi Dĩ Nghiê[email protected]ùi Dĩ Nghiêu
Trần Thính ngẩng đầu nhìn người anh em đang ngồi đối diện bị mẹ ruột tag không biết bao nhiêu lần, mưu đồ đào ra chút mất tự nhiên trên mặt hắn nhưng không thành.
Bùi Dĩ Nghiêu: Cháu chào dì ạ.
Đông Hồ Cua Vương: Cháu chào chú chào dì ạ.
Trần Thính cảm thấy cái tên “Đông Hồ Cua Vương” của cậu đứng chung với mấy cái tên ba chữ rất đặc biệt, rất khí phách. Vị cuối cùng trong nhóm tên Bùi An Thanh, nhìn tác phong lấy tên đặt luôn cho nickname này, dùng đầu gối nghĩ cũng khẳng định được đây là cha của Bùi Dĩ Nghiêu.
Cha Bùi vẫn đang gửi hình ảnh đồ ăn vào nhóm. Trần Thính nhận ra cái bàn trong ảnh, đó là bàn bát tiên nhà cậu.
Cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng Trần Thính cũng không chán ghét.
Cha Trần Thính mất sớm, cậu và mẹ nương tựa nhau nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, hiếm khi có thời điểm náo nhiệt. Đại hội nhận người thân của ba vị phụ huynh hôm nay tuy rằng diễn ra có chút đột ngột, nhưng Trần Thính thấy mẹ cậu rất vui.
Lúc này, cá hầm cải chua cuối cùng cũng được mang lên. Trần Thính cách lớp hơi bay lên lặng lẽ nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, do dự chốc lát, quyết định chọn add friend.
“Ting!” Điện thoại Bùi Dĩ Nghiêu sáng lên.
Hắn cúi đầu nhìn qua, ngước mắt, nhìn thấy Trần Thính đang cầm muỗng canh cá chu môi thổi khí. Gương mặt bị hơi nóng thổi đến đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, còn lặng lẽ liếc hắn một cái.
Khựng người, Bùi Dĩ Nghiêu rũ mắt nhìn chằm chằm lời mời kết bạn, nhấn chấp nhận.
Hai người ăn ý, mấy cô nàng góc đối diện nhìn sang bên này lại nôn nóng — Thật là sốt ruột mà! Bọn họ vì sao không nói lời nào!
*People mountain people sea: một thành ngữ của Trung Quốc, có nghĩa rất nhiều người ở một nơi, thường được sử dụng để mô tả một sự kiện lớn.
Bằng kinh nghiệm làm phóng viên phong phú, Dương Thụ Lâm túm Trần Thính chen vào. Tiếng hoan hô ầm ầm khiến Trần Thính tự hỏi sao cậu lại đồng ý đi với Dương Thụ Lâm.
Cậu cúi đầu nhìn bộ quần áo trong tay, quyết định cầm nó đi chỗ khác. Nghĩ đến đây, cậu chợt nghĩ ra — Có thể tới phòng thay đồ nhỉ, Bùi Dĩ Nghiêu thi đấu xong chắc chắn sẽ tới đó.
“Cẩu ca!” Đúng lúc này, Dương Thụ Lâm thấy Cẩu Nghệ đang giơ camera ở bể bơi bên kia, nhón chân vẫy tay với hắn.
Trần Thính bảo Dương Thụ Lâm đến chỗ Cẩu Nghệ trước, còn mình mượn cớ đi WC, đến phòng thay đồ ôm cây đợi thỏ. Dương Thụ Lâm bị lừa mà không biết, hẹn Trần Thính lát nữa gặp rồi chạy tới chỗ Cẩu ca.
Ngay lúc Trần Thính xoay người chuẩn bị đi, một loạt tiếng reo hò suýt nữa làm cậu hết hồn.
“A a a a a a Nghiêu ca!!!”
“Bùi Dĩ Nghiêu ra rồi!”
“Học đệ cố lên! Thắng thì chị sẽ làm bạn gái cậu!”
“Trời đất cha mẹ ơi, thân hình của Nghiêu ca thật đỉnh!”
“Muốn đến sờ một cái quá đi!!!! A a a a a a a sao tôi lại sinh sớm hơn hai năm chứ!!!!”
Tiếng la hét ầm ĩ, vui mừng có, kinh ngạc có, hưng phấn, kích động, tóm lại bị âm thanh 360 độ không góc chết vây quanh, trong đầu Trần Thính lúc này chỉ còn lại ba chữ — Bùi Dĩ Nghiêu.
“Xin nhường đường chút…..” Trần Thính muốn đi ra, nhưng mọi người chỉ lo xem thi đấu, nào còn chú ý tới vóc dáng nhỏ bé của cậu.
Trần Thính không ra ngoài được, ngược lại càng ngày càng tới gần bể bơi.
Chỉ nghe “Ùm” một tiếng, cậu quay đầu ra, đúng lúc thấy Bùi Dĩ Nghiêu trồi lên mặt nước.
Đôi tay hắn chống ở thành bể, hơi dùng lực, nhẹ nhàng nhảy lên bờ. Làn nước chảy xuống theo đường cong cơ bắp, đọng lại vài giọt trên cơ bụng, khéo léo miêu tả tuyến nhân ngư, còn có…….
Trần Thính bỗng nhớ lại cái quần lót cực kỳ không hợp với mình kia, giờ này đang nằm trong góc sâu nhất của tủ quần áo.
Lỗ tai không kiềm được hồng lên, Trần Thính lui về sau một bước, mắt cũng không biết nên đặt chỗ nào. Cậu thề, từ nhỏ đến giờ, cậu ở sông đã gặp không một trăm thì cũng năm mươi gã trai từ trẻ đến già khỏa thân, nhưng chẳng có ai sánh được với Bùi Dĩ Nghiêu.
Nữ sinh xung quanh kích động đến điên rồi, Trần Thính thậm chí còn nghe được mấy thằng đực rựa huýt sáo, nổi lên một trận gió gay gay.
Trần Thính càng muốn đi, nhưng lúc này, Bùi Dĩ Nghiêu có vẻ thấy được cậu, lập tức đi tới trước mặt Trần Thính.
Nhà bơi lội đang ầm ĩ lập tức im lặng, cứ như bị hạ chú cấm ngữ, mọi người đồng loạt dồn mọi ánh mắt vào Bùi Dĩ Nghiêu và Trần Thính.
“A, đó không phải Trần Thính khoa tiếng Anh sao?”
“Trần Thính?”
“Sao cậu ta lại đến đây?”
“Không đúng, hai người họ quen nhau à?”
Nghi hoặc cùng tò mò bủa vây hai người, Trần Thính không rảnh để ý, cậu ngẩng đầu nhìn Bùi Dĩ Nghiêu. Đúng lúc Bùi Dĩ Nghiêu cúi đầu xuống, gương mặt mang theo hơi nước lần đầu tiên trước mắt Trần Thính hiện ra gần như vậy, đẹp trai chết người.
“Đến cửa sổ ngoài phòng thay đồ đợi tôi.”
Vừa dứt lời, Bùi Dĩ Nghiêu liền xoay người rời đi, vì thế mọi lực chú ý lại chuyển lên người Trần Thính. Trần Thính cảm thấy may mắn, may mà Bùi Dĩ Nghiêu nói nhỏ, cho nên không ai nghe thấy lời hắn nói. Thừa dịp mọi người tránh đường cho Bùi Dĩ Nghiêu đi, cậu nhanh chân chạy luôn, sợ bị mọi người xúm lại tra hỏi.
Một đường chạy khỏi nhà bơi, tim Trần Thính đập liên hồi, lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên Dương Thụ Lâm gửi tin đến.
YSL: Thính Thính! Thính ca! Mày quen Bùi Dĩ Nghiêu sao???
Đông Hồ Cua Vương: Người trong nhà quen. Mày còn nhớ em trai khoa dưới tao kể không?
YSL: Cái đệch, sao có thể trùng hợp thế được?
Đông Hồ Cua Vương: Chính là trùng hợp vậy đấy.
Đông Hồ Cua Vương: Tao còn phải đi trả quần áo, trở về nói chuyện sau.
Mười phút sau, Trần Thính tới chỗ được chỉ, chỗ này có một bụi cây che, vì vậy cậu không do dự ôm túi quần áo ngồi xổm ở phía sau bụi cây, trốn thật kỹ.
Lại qua nửa phút, cậu bỗng thấy mình như thằng ngu. Cậu không làm chuyện xấu, sao lại phải lén lút chớ?
Trần Thính tự hỏi cuộc đời.
Bùi Dĩ Nghiêu từ cửa sổ nhảy ra, thấy cậu ngồi xổm hai mắt nhìn xuống đất, giống như con thỏ béo béo mềm mềm.
Bên cạnh thình lình xuất hiện một người sống sờ sờ, Trần Thính vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ ngồi xổm lâu chân đã tê rần, thân thể không khống chế được mà ngả nghiêng. Cũng may Bùi Dĩ Nghiêu kịp thời vươn chân ra đỡ.
Trần Thính ngã trên đùi Bùi Dĩ Nghiêu, Bùi Dĩ Nghiêu duỗi tay nâng cậu như nâng đồ trang sức.
“Khụ…..” Cậu nhanh chóng đứng lên, nhét quần áo vào trong tay Bùi Dĩ Nghiêu: “Trả cho cậu.”
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn thoáng qua lỗ tai đỏ ửng của cậu, nói: “Đi thôi.”
Trần Thính: “A? Đi đâu?”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Mẹ tôi tới nhà anh rồi, bảo tôi mời anh đi ăn.”
Không đúng, việc mẹ cậu tới nhà tôi với việc cậu mời tôi đi ăn có gì liên quan đến nhau chứ?
Trần Thính mê man đuổi theo Bùi Dĩ Nghiêu, rồi lại sững người — Bởi vì Bùi Dĩ Nghiêu chân dài nên có thể bước trực tiếp qua lùm cây, nếu Trần Thính nhớ không nhầm, cậu vừa ngồi xổm sau bụi cây này, ẩn nấp an toàn.
A, cuộc đời bất công.
Bùi Dĩ Nghiêu nhìn Trần Thính, tưởng cậu không bước qua được liền vươn tay: “Muốn giúp?”
Trần Thính mặt không cảm xúc, lắc đầu, sau đó đảo mắt phát hiện một khe hở, cậu nhảy qua, làm bộ không có chuyện gì.
Bùi Dĩ Nghiêu cũng không nói.
Hai người sóng vai đi ngược hướng khu bơi, một người ít nói như Trần Thính lại đi cùng Khốc ca còn ít nói hơn, không khí vừa xấu hổ lại hài hòa.
Đi được một lúc, Bùi Dĩ Nghiêu nói: “Mẹ tôi muốn chúng ta có thể làm bạn.”
Trần Thính: “Ồ, vậy làm thôi.”
Bùi Dĩ Nghiêu: “Ừ.”
Không thể hiểu được!
Trần Thính không thể hiểu được người bạn mình vừa kết giao!
Nhất thời, Trần Thính không muốn quen cái người “Không thể hiểu được” này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Bùi gia đã quyết định định cư ở N thị, từ nhà mình đến đó chỉ mất ba tiếng đồng hồ, lấy quan hệ hai nhà, sau này chắc sẽ liên hệ càng nhiều. Cậu và Bùi Dĩ Nghiêu, có lẽ cũng sẽ qua lại vài chục năm.
Làm bạn, hình như là lựa chọn tốt nhất.
Chưa kể Bùi Dĩ Nghiêu cũng tốt.
“Bây giờ vẫn sớm, không thì cậu về ký túc xá cất quần áo, sấy tóc đi, đợi đại hội thể thao kết thúc rồi gặp ở…. ở cửa Nam ấy?” Nếu đã quyết định làm bạn với Bùi Dĩ Nghiêu, vậy Trần Thính sẽ không che che giấu giấu nữa. Cậu không để ý ánh mắt người khác nhìn mình, lúc trước là ngại phiền toái mà thôi.
“Được.” Bùi Dĩ Nghiêu tích chữ như vàng, nhưng cũng đủ thẳng thắn.
Hai người tạm biệt, Trần Thính nhớ đến anh em còn đang thi đấu, vội vàng chạy qua.
Dương Thụ Lâm cũng đã trở lại, đang chuẩn bị chạy 400m. Nhìn thấy Trần Thính, mắt cậu chàng liền phát sáng, định ào tám chuyện, lại bị Lâm Quyển ngăn lại.
“Sắp bắt đầu rồi, tập trung tinh thần!”
Dứt lời, Lâm Quyển chào hỏi Trần Thính, không đề cập tới chuyện Bùi Dĩ Nghiêu.
Trần Thính cùng cô gật gật đầu rồi chạy tới cổ vũ Dương Thụ Lâm, quay đầu thấy Cẩu Nghệ cũng ở đây, đang cầm camera chụp lại tư thế oai hùng của Dương Thụ Lâm.
“Cẩu ca.” Trần Thính học Dương Thụ Lâm chào anh.
“Ừ.” Cẩu ca cũng là người tích chữ như vàng, cùng Trần Thính quen biết sương sương. Cơ mà làm Trần Thính kinh ngạc chính là lần này anh chủ động đáp lời cậu.
“Có hứng thú trả lời phỏng vấn của chúng tôi không?” Cẩu Nghệ hỏi.
“Phỏng vấn? Em?”
“Phải.”
“Sao lại muốn phỏng vấn em?”
“Biểu hiện của cậu hôm dạ hội rất xuất sắc, mọi người đều rất thích cậu. Quan trọng là, cậu và Bùi Dĩ Nghiêu có quen biết.”
Cẩu Nghệ thẳng thắn nói, cho nên Trần Thính nghe anh liệt Bùi Dĩ Nghiêu vào nguyên nhân số một cũng không thấy mạo phạm. Cậu lắc đầu, nói: “Xin lỗi, em không định trả lời phỏng vấn.”
Cẩu Nghệ không lộ ra biểu tình kinh ngạc, xem ra đã đoán được từ trước: “Có thể giúp tôi hỏi Bùi Dĩ Nghiêu một chút được không?”
Trần Thính định từ chối, nhưng nếu chỉ là một câu hỏi, hẳn không có gì quan trọng, liền gật gật đầu: “Vậy em sẽ bảo Dương Thụ Lâm chuyển lời đến anh sau.”
Cẩu Nghệ hài lòng, chụp thêm vài cái liền đi.
Dương Thụ Lâm chạy xong không thấy Cẩu ca đâu, mắng vài câu “Không có tình nghĩa”, lại ôm lấy vai Trần Thính nhỏ giọng hỏi chuyện.
Nhưng Trần Thính ngẫm lại cậu và Bùi Dĩ Nghiêu mới chỉ gặp nhau vài lần, thật sự không có gì để nói, vì thế nghiêng đầu nói một câu: “Cậu ấy thấy chúng ta mua cái kia.”
Dương Thụ Lâm sa mạc lời.
Hai tiếng sau, cậu không hề nhắc đến Bùi Dĩ Nghiêu một câu nào.
Tan cuộc, Trần Thính không về ký túc xá, trực tiếp đi ra cửa Nam. Còn chưa đi đến đã thấy Bùi Dĩ Nghiêu đang đứng chờ. Vóc người 1m87, một điệu bộ “người sống chớ gần”, muốn làm người ta không chú ý cũng khó.
Trần Thính chầm chậm chạy qua: “Chờ có lâu không?”
Bùi Dĩ Nghiêu lắc đầu: “Đi thôi.”
Cổng lớn, người đến người đi, có vẻ tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn tổ hợp hai người, người đi qua không nhịn được quay đầu lại.
“Kia là giáo thảo mới à? Bên cạnh là ai vậy?”
“Đù hai người họ sao lại đi cùng nhau? Bát quái trường ta chưa bao giờ hết chuyện để tám!”
“Tổ hợp này thật là….. không ai ngờ.”
“Sao lại thế này? Rốt cuộc là sao? Tao bỏ qua cái gì rồi?”
“…….”
“Chế cảm thấy….. hmmmm hình như có chút đáng yêu, làm sao bây giờ?”
“Cao lãnh Khốc ca và Thính Thính bé nhỏ đáng yêu?”
“Rõ ràng là chồng và bạn trai nhỏ của chị cơ mà!”
“Khụ…..” Trần Thính tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng nghe được câu “Cao lãnh Khốc ca và Thính Thính bé nhỏ đáng yêu” vẫn không nhịn được sặc nước bọt.
Hiện tại, cậu đang ngồi với Bùi Dĩ Nghiêu ở quán lẩu cá trên phố đồ ăn ngoài trường học, chờ đồ bưng lên. Một bàn con gái góc đối diện, please rụt rè một chút, tôi đều nghe được mấy người đang nói gì.
Cậu đánh giá sắc mặt Bùi Dĩ Nghiêu, hắn mặt không gợn sóng, không hổ danh là Khốc ca.
Đúng lúc, điện thoại sáng lên, là thông báo của Wechat. Trần Thính mở máy, cậu bị mẹ kéo vào một nhóm chat tên là — Đại gia đình vui vẻ.
Trần Thính mặt không cảm xúc nhìn thành viên tham gia, tính cả cậu, tổng cộng là năm người.
Thuyền đầy trăng[1]: @Đông Hồ Cua Vương, Thính Thính mau chào chú Bùi dì Nguyễn.
Nhuyễn Tâm Đường: Phải để Bùi Dĩ Nghiêu chào trước, Thính Thính đã gặp em gọi dì rồi @Bùi Dĩ Nghiê[email protected]ùi Dĩ Nghiê[email protected]ùi Dĩ Nghiêu
Trần Thính ngẩng đầu nhìn người anh em đang ngồi đối diện bị mẹ ruột tag không biết bao nhiêu lần, mưu đồ đào ra chút mất tự nhiên trên mặt hắn nhưng không thành.
Bùi Dĩ Nghiêu: Cháu chào dì ạ.
Đông Hồ Cua Vương: Cháu chào chú chào dì ạ.
Trần Thính cảm thấy cái tên “Đông Hồ Cua Vương” của cậu đứng chung với mấy cái tên ba chữ rất đặc biệt, rất khí phách. Vị cuối cùng trong nhóm tên Bùi An Thanh, nhìn tác phong lấy tên đặt luôn cho nickname này, dùng đầu gối nghĩ cũng khẳng định được đây là cha của Bùi Dĩ Nghiêu.
Cha Bùi vẫn đang gửi hình ảnh đồ ăn vào nhóm. Trần Thính nhận ra cái bàn trong ảnh, đó là bàn bát tiên nhà cậu.
Cảm giác hơi kỳ lạ, nhưng Trần Thính cũng không chán ghét.
Cha Trần Thính mất sớm, cậu và mẹ nương tựa nhau nhiều năm như vậy, ngoại trừ ngày lễ ngày tết, hiếm khi có thời điểm náo nhiệt. Đại hội nhận người thân của ba vị phụ huynh hôm nay tuy rằng diễn ra có chút đột ngột, nhưng Trần Thính thấy mẹ cậu rất vui.
Lúc này, cá hầm cải chua cuối cùng cũng được mang lên. Trần Thính cách lớp hơi bay lên lặng lẽ nhìn Bùi Dĩ Nghiêu, do dự chốc lát, quyết định chọn add friend.
“Ting!” Điện thoại Bùi Dĩ Nghiêu sáng lên.
Hắn cúi đầu nhìn qua, ngước mắt, nhìn thấy Trần Thính đang cầm muỗng canh cá chu môi thổi khí. Gương mặt bị hơi nóng thổi đến đỏ bừng, đôi mắt đen nhánh chớp chớp, còn lặng lẽ liếc hắn một cái.
Khựng người, Bùi Dĩ Nghiêu rũ mắt nhìn chằm chằm lời mời kết bạn, nhấn chấp nhận.
Hai người ăn ý, mấy cô nàng góc đối diện nhìn sang bên này lại nôn nóng — Thật là sốt ruột mà! Bọn họ vì sao không nói lời nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất