Thợ Làm Bánh Số 12 Phố Mộc Lan
Chương 10: Chàng trai ôm thỏ
Thợ Làm Bánh Số 12 Phố Mộc Lan
Trans: Ying Ying
–
Chương 10: Chàng trai ôm thỏ
Cùng bác sĩ thú ý trầm mặc nhìn nhau vài giây, sau đó nhận được ánh mắt "không thể giúp gì được" của bác sĩ, Y Bạch hít sâu một hơi, cúi người xuống đáy tủ tiến hành đàm phán với Tước gia.
"Tước gia, ra ngoài đi! Đừng ngồi ở dưới ~ ngoan ~~"
Tước gia ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn dưới đáy tủ, không buồn nhúc nhích, thậm chí còn có cảm giác hơi sai sai.
Tư thế khom lưng không mấy dễ chịu, Y Bạch thoáng nhìn bàn ghế cùng sàn gạch sạch sẽ, hơi do dự một giây liền trực tiếp nằm bò trên mặt đất duỗi tay, ngữ khí dụ ngọt càng thêm dịu dàng: "Tước gia ơi? Mau ra đây nào, chỉ kiểm tra thân thể một chút thôi, sờ sờ mông béo một tí rồi chúng ta đi mua cỏ....."
Tước gia cúi đầu, chậm rãi dò xét bàn tay đang để trước mặt, giống như có chút dao động.
Y Bạch không ngừng cố gắng: "Về nhà sẽ cho em ăn táo khô, có được không? Táo khô ngon lắm đó nha ~" Không biết có phải do phối hợp với ngữ khí nịnh nọt hay không, mà Y Bạch đang nằm sấp cũng thuận tiện uốn uốn éo éo.
Chỉ thấy thanh niên một thân quần short, lộ ra chân dài trắng bóc đang quỳ úp sấp nhìn dưới đáy tủ, kết hợp với giọng điệu dụ ngọt cặp mông cũng nhẹ nhàng lắc theo, tư thế khó mà diễn tả thành lời.
Mà Andy đang bừng bừng khí thế đến đón cún yêu nhà thúc thúc, vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng khó nói kia.
Dường như Tước gia bị lung lay trước táo khô, chậm chạp ló nửa người ra ngoài dò xét, Y Bạch mắt nhanh tay lẹ cấp tốc giữ chặt cổ đầy thịt của Tước gia, kéo ra khỏi đáy tủ. Giờ khắc này Tước gia mới phát giác ra chuyện không ổn, lập tức điên cuồng duỗi chân duỗi cổ giãy dụa, Y Bạch một tay vòng qua ngực, bế lấy Tước gia đang cuộn thành một cục tròn tròn, cậu để nó dựa lưng vào ngực mình dịu dàng vuốt ve trấn an.
Chàng trai nhẹ nhàng gọi tên thỏ con, sau đó vùi mặt vào giữ đôi tai thỏ mạnh mẽ hôn một cái. Bạn thỏ nhỏ trong tay hoàn toàn được trấn an, ngoan ngoãn ngồi im không giãy dụa giống như đang cos mèo cầu tài.
Trong chốc lát, hình ảnh mỹ thiếu niên cùng thỏ con đáng yêu đã tàn nhẫn đâm xuyên tim Tư Việt, ồ thì ra đằng ấy là thợ làm bánh nhỏ tuổi lần trước! Tư Việt cảm giác tim mình như bị vuốt mèo cào cào, không đau nhưng lại tê tê ngứa ngứa. Thật giống như cảnh tượng Y Bạch nằm sấp trên mặt đất lắc mông chưa từng xảy ra.
"Thúc thúc, Mike ở đâu?" Giọng trẻ con non nớt cất lên, phá vỡ giây phút yên tĩnh.
Tư Việt miễn cưỡng hoàn hồn.
Bác sĩ thú y mới vừa rồi còn khoanh tay đứng nhìn, hiện tại lại phản ứng cực nhanh, "Tiên sinh tới đón thú cưng sao? Cảm phiền hai người trước tiên đợi tôi một lát."
Tư Việt nhẹ nhàng gật đầu, Andy bây giờ đã bị hấp dẫn bởi Tước gia bù xù trong tay Y Bạch.
Andy nhẹ nhàng kéo tay Tư Việt, "Thúc thúc, động vật nhỏ trong lòng ca ca kia là con gì ạ?"
"Hình như là.... Thỏ? Hoặc là mèo con?" Tư Việt đưa mắt nhìn con vật trong lòng cậu thanh niên, nhanh chóng xem xét động vật có lông dài tai ngắn kia, có chút mơ hồ không thể xác định.
Y Bạch nhìn theo nơi phát ra giọng nói liền thấy một bạn nhỏ lai siêu cấp đáng yêu, đôi mắt màu hổ phách đang tò mò mở to nhìn Tước gia trong ngực mình, sức đề kháng của bản thân đối với bé con đáng yêu liền tuột xuống số âm, cậu lập tức bước lên tiếp lời, "Tước gia là giống thỏ lông dài tai ngắn khá giống mèo con, bé này là một nhóc thỏ rất quậy phá nha ~"
"Oa!" Andy trong lòng ngưỡng mộ.
"Hì hì" Nghe được tên bạn thỏ, Tư Việt nhịn không được khẽ bật cười.
Y Bạch ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt mang đầy ý cười của Tư Việt, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Là anh ta! Bé con bên cạnh..... Khi nãy gọi anh ta là thúc thúc ư?
"Thật trùng hợp khi gặp nhau ở đây, tên thú cưng nhà cậu rất đặc biệt, cũng rất đáng yêu." Tư Việt vui vẻ nhìn cậu thanh niên đang xấu hổ khen một câu.
Nhà thiết kế đẹp trai còn nhớ mình ư! Anh ta khen mình, không phải, là khen thỏ của mình đáng yêu kìa!!
"Vâng, thật trùng hợp nha, cảm ơn!" Nội tâm Y Bạch không nhịn được nhảy nhót lung tung, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh nhạt như cũ, có điều cũng không che giấu được đôi tai đỏ ửng cùng khuôn mặt hồng hồng của mình.
..........
"Thỏ của cậu rất khỏe, gần đây trời khá nóng cậu nhất định phải chú ý để nó ở nơi thoáng mát, cho uống nhiều nước ấm, lúc thường nhớ giúp nó chải lông, lông nó dài rồi đấy, mùa hè cũng là gánh nặng....."
"Không có các loại ký sinh trùng đúng không?"
"Không có, cậu yên tâm đi."
"Vậy cảm ơn ngài, làm phiền lấy giúp tôi một túi cỏ linh lăng cùng cỏ Timothy."
"Được, cậu chờ một lát." Bác sĩ kiểm tra thân thể Tước gia xong, lập tức cởi bao tay bước dài đến chỗ hai vị khách bắt chuyện.
"Mã số cùng biên lai của hai người đâu? Làm phiền đưa tôi xem một chút."
"Đây, số 23. Là bạn cún vàng hai tuổi giống Labrador." Tư Việt đưa mã số cùng biên lai rồi đi theo bác sĩ đón cún yêu, Andy nhu thuận từng bước đi theo sau thúc thúc.
Tác giả có lời muốn nói: Y Bạch tự coi mình là Dương Xuân Bạch Tuyết [*], nhưng kỳ thực cái gì cũng đều lộ ra, tính cách đã sớm bị người khác thấy rõ. Đúng là nhóc con ngốc ha ha O(∩_∩)O ha ha ~
[*] Dương Xuân Bạch Tuyết: ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc, dùng tiếng đàn miêu tả cảnh mùa xuân sang, tuyết đang tan ra. Còn một nghĩa nữa là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Trong câu này thì ý tác giả muốn nói là tiểu Bạch cứ nghĩ mình đã xuất sắc che đậy cảm xúc.
–
Táo khô
– Hai bạn trẻ đã gặp nhau lần nữa *ú yeahhh*
Trans: Ying Ying
–
Chương 10: Chàng trai ôm thỏ
Cùng bác sĩ thú ý trầm mặc nhìn nhau vài giây, sau đó nhận được ánh mắt "không thể giúp gì được" của bác sĩ, Y Bạch hít sâu một hơi, cúi người xuống đáy tủ tiến hành đàm phán với Tước gia.
"Tước gia, ra ngoài đi! Đừng ngồi ở dưới ~ ngoan ~~"
Tước gia ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn dưới đáy tủ, không buồn nhúc nhích, thậm chí còn có cảm giác hơi sai sai.
Tư thế khom lưng không mấy dễ chịu, Y Bạch thoáng nhìn bàn ghế cùng sàn gạch sạch sẽ, hơi do dự một giây liền trực tiếp nằm bò trên mặt đất duỗi tay, ngữ khí dụ ngọt càng thêm dịu dàng: "Tước gia ơi? Mau ra đây nào, chỉ kiểm tra thân thể một chút thôi, sờ sờ mông béo một tí rồi chúng ta đi mua cỏ....."
Tước gia cúi đầu, chậm rãi dò xét bàn tay đang để trước mặt, giống như có chút dao động.
Y Bạch không ngừng cố gắng: "Về nhà sẽ cho em ăn táo khô, có được không? Táo khô ngon lắm đó nha ~" Không biết có phải do phối hợp với ngữ khí nịnh nọt hay không, mà Y Bạch đang nằm sấp cũng thuận tiện uốn uốn éo éo.
Chỉ thấy thanh niên một thân quần short, lộ ra chân dài trắng bóc đang quỳ úp sấp nhìn dưới đáy tủ, kết hợp với giọng điệu dụ ngọt cặp mông cũng nhẹ nhàng lắc theo, tư thế khó mà diễn tả thành lời.
Mà Andy đang bừng bừng khí thế đến đón cún yêu nhà thúc thúc, vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng khó nói kia.
Dường như Tước gia bị lung lay trước táo khô, chậm chạp ló nửa người ra ngoài dò xét, Y Bạch mắt nhanh tay lẹ cấp tốc giữ chặt cổ đầy thịt của Tước gia, kéo ra khỏi đáy tủ. Giờ khắc này Tước gia mới phát giác ra chuyện không ổn, lập tức điên cuồng duỗi chân duỗi cổ giãy dụa, Y Bạch một tay vòng qua ngực, bế lấy Tước gia đang cuộn thành một cục tròn tròn, cậu để nó dựa lưng vào ngực mình dịu dàng vuốt ve trấn an.
Chàng trai nhẹ nhàng gọi tên thỏ con, sau đó vùi mặt vào giữ đôi tai thỏ mạnh mẽ hôn một cái. Bạn thỏ nhỏ trong tay hoàn toàn được trấn an, ngoan ngoãn ngồi im không giãy dụa giống như đang cos mèo cầu tài.
Trong chốc lát, hình ảnh mỹ thiếu niên cùng thỏ con đáng yêu đã tàn nhẫn đâm xuyên tim Tư Việt, ồ thì ra đằng ấy là thợ làm bánh nhỏ tuổi lần trước! Tư Việt cảm giác tim mình như bị vuốt mèo cào cào, không đau nhưng lại tê tê ngứa ngứa. Thật giống như cảnh tượng Y Bạch nằm sấp trên mặt đất lắc mông chưa từng xảy ra.
"Thúc thúc, Mike ở đâu?" Giọng trẻ con non nớt cất lên, phá vỡ giây phút yên tĩnh.
Tư Việt miễn cưỡng hoàn hồn.
Bác sĩ thú y mới vừa rồi còn khoanh tay đứng nhìn, hiện tại lại phản ứng cực nhanh, "Tiên sinh tới đón thú cưng sao? Cảm phiền hai người trước tiên đợi tôi một lát."
Tư Việt nhẹ nhàng gật đầu, Andy bây giờ đã bị hấp dẫn bởi Tước gia bù xù trong tay Y Bạch.
Andy nhẹ nhàng kéo tay Tư Việt, "Thúc thúc, động vật nhỏ trong lòng ca ca kia là con gì ạ?"
"Hình như là.... Thỏ? Hoặc là mèo con?" Tư Việt đưa mắt nhìn con vật trong lòng cậu thanh niên, nhanh chóng xem xét động vật có lông dài tai ngắn kia, có chút mơ hồ không thể xác định.
Y Bạch nhìn theo nơi phát ra giọng nói liền thấy một bạn nhỏ lai siêu cấp đáng yêu, đôi mắt màu hổ phách đang tò mò mở to nhìn Tước gia trong ngực mình, sức đề kháng của bản thân đối với bé con đáng yêu liền tuột xuống số âm, cậu lập tức bước lên tiếp lời, "Tước gia là giống thỏ lông dài tai ngắn khá giống mèo con, bé này là một nhóc thỏ rất quậy phá nha ~"
"Oa!" Andy trong lòng ngưỡng mộ.
"Hì hì" Nghe được tên bạn thỏ, Tư Việt nhịn không được khẽ bật cười.
Y Bạch ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy đôi mắt mang đầy ý cười của Tư Việt, mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Là anh ta! Bé con bên cạnh..... Khi nãy gọi anh ta là thúc thúc ư?
"Thật trùng hợp khi gặp nhau ở đây, tên thú cưng nhà cậu rất đặc biệt, cũng rất đáng yêu." Tư Việt vui vẻ nhìn cậu thanh niên đang xấu hổ khen một câu.
Nhà thiết kế đẹp trai còn nhớ mình ư! Anh ta khen mình, không phải, là khen thỏ của mình đáng yêu kìa!!
"Vâng, thật trùng hợp nha, cảm ơn!" Nội tâm Y Bạch không nhịn được nhảy nhót lung tung, nhưng mặt ngoài vẫn lạnh nhạt như cũ, có điều cũng không che giấu được đôi tai đỏ ửng cùng khuôn mặt hồng hồng của mình.
..........
"Thỏ của cậu rất khỏe, gần đây trời khá nóng cậu nhất định phải chú ý để nó ở nơi thoáng mát, cho uống nhiều nước ấm, lúc thường nhớ giúp nó chải lông, lông nó dài rồi đấy, mùa hè cũng là gánh nặng....."
"Không có các loại ký sinh trùng đúng không?"
"Không có, cậu yên tâm đi."
"Vậy cảm ơn ngài, làm phiền lấy giúp tôi một túi cỏ linh lăng cùng cỏ Timothy."
"Được, cậu chờ một lát." Bác sĩ kiểm tra thân thể Tước gia xong, lập tức cởi bao tay bước dài đến chỗ hai vị khách bắt chuyện.
"Mã số cùng biên lai của hai người đâu? Làm phiền đưa tôi xem một chút."
"Đây, số 23. Là bạn cún vàng hai tuổi giống Labrador." Tư Việt đưa mã số cùng biên lai rồi đi theo bác sĩ đón cún yêu, Andy nhu thuận từng bước đi theo sau thúc thúc.
Tác giả có lời muốn nói: Y Bạch tự coi mình là Dương Xuân Bạch Tuyết [*], nhưng kỳ thực cái gì cũng đều lộ ra, tính cách đã sớm bị người khác thấy rõ. Đúng là nhóc con ngốc ha ha O(∩_∩)O ha ha ~
[*] Dương Xuân Bạch Tuyết: ca khúc nổi tiếng của nước Sở thời Xuân thu Chiến quốc, dùng tiếng đàn miêu tả cảnh mùa xuân sang, tuyết đang tan ra. Còn một nghĩa nữa là tác phẩm nghệ thuật xuất sắc. Trong câu này thì ý tác giả muốn nói là tiểu Bạch cứ nghĩ mình đã xuất sắc che đậy cảm xúc.
–
Táo khô
– Hai bạn trẻ đã gặp nhau lần nữa *ú yeahhh*
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất