Chương 25
6 ngày trước kì thi cuối kì.
- "Khi vào phòng thi, cậu sẽ không có cơ hội mượn bút hay kêu thiếu đồ dùng học tập đâu, vậy nên chúng ta phải chuẩn bị ngay từ bây giờ."
Nguyễn Bảo Uyên hờ hững đáp lại:
- "Đó không phải lí do để cậu mua 10 hộp bút bi xanh cùng một lúc."
Hai người đứng trong văn phòng phẩm, Huỳnh Nam Phong vươn tay lấy mấy hộp bút chì trên giá xuống, khua khua trước mặt cậu:
- "Không mua lần này thì đằng nào cũng phải mua."
Nhưng đó đếch phải lí do để mua vã ra hiểu không?
Nguyễn Bảo Uyên trầm ngâm nhìn hai hộp bút chì, mười hộp bút bi, tám bộ thước kẻ, mười cục tẩy trong giỏ.
Đmm giai cấp tư sản, cái thứ thừa tiền này!
- "Muốn tôi mua gì cho không?" Huỳnh Nam Phong đột ngột quay sang hỏi cậu.
- "Bất cứ thứ gì?"
- "Bất cứ thứ gì trong cửa tiệm."
- "Ồ" Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười: "Tôi muốn mua người đang đứng trước mặt tôi hiện tại."
- "Không phải tôi vốn là của cậu rồi hay sao?"
Nói xong, hắn rất muốn tự vả vào mặt mình tội phát ngôn thiếu não.
- "Nguyễn Nam Phong~"
- "Im mồm. Cậu một xu cũng không có, mua nổi tôi sao?"
- "Tôi sẽ cố gắng kiếm.
Nguyễn Bảo Uyên cười mỉm.
Cuối cùng cậu chọn bừa một cuốn sổ tay, xách túi ra về.
Tất nhiên, tiền là hắn trả.
5 ngày trước kì thi cuối kì.
Cao Phúc Minh: "Hai đứa trẻ!"
Chu Đường Lâm: "Chí Phèo!"
Đỗ Thuỳ Linh: "Chữ người tử tù!"
- "Mày bị điên à? "Chữ người tử tù" năm ngoái thi rồi!"
- "Thi rồi chắc gì đã không vào?"
Cao Phúc Minh ẩy tai nghe, bĩu môi.
- "Mày nói thế thì còn cá làm gì?"
Cuộc thi đánh đề mỗi năm vài lần, đoán đúng thì làm anh hùng, đoán sai thì mày điểm kém.
Nhóm hắn cứ trước kì thi 5 ngày sẽ video call cho nhau đoán thi văn năm nay trúng văn bản nào, Huỳnh Nam Phong không tham gia song cũng ngồi nghe cũng không chán, suy cho cùng, bọn họ cùng một nhóm, hắn lại không tham gia thì không nên.
- "Cái gì đây?"
Tiếng Nguyễn Bảo Uyên vọng ra từ loa máy tính. Trong nhà chỉ có một máy tính, Huỳnh Nam Phong không đeo tai nghe mà mở loa ngoài, hai người nghe chung.
- "Đoán văn bản mỗi kì, anh lớn, anh đoán lần thi cuối kì vào văn bản nào?"
- "Chí Phèo." Nguyễn Bảo Uyên bình thản đáp.
- "Đại ca, anh đoán vào văn bản nào?"
Huỳnh Nam Phong đưa mắt nhìn cậu, nhẹ giọng:
- "Chí Phèo, giống cậu ấy."
Em không biết anh thật lòng hay không nhưng đôi chồng chồng mấy người có thể thôi đút xương chó vào mặt nhân dân được không? Camera vẫn đang bật đấy.
4 ngày trước kì thi cuối kì.
[Phúc Minh Cao: Phúc Minh Cao chi mộ, em chết rồi anh ơi.]
Kết quả bài kiểm tra 15 phút hôm nọ, nghe phát đã biết không khả quan gì nhiều, ngay cả Huỳnh Nam Phong hay Đào Trang Anh cũng không lạc quan mấy, Trần Mạnh Hưng vẫn con số 3 thân thương.
[Nam Phong Huỳnh: Đừng lo, từ giờ tới lúc thi môn chính còn 1 tuần 4 ngày, cố gắng lên.]
[Phúc Minh Cao: Không ổn tí nào hết! Giáo viên nói vẫn còn một bài kiểm tra nữa, nếu cả hai bài đều dưới trung bình, em sẽ bị tước quyền thi học kì.]
[Nam Phong Huỳnh: ...]
[Nam Phong Huỳnh: Tự cầu nguyện đi.]
[Phúc Minh Cao: Cứu em đi mà!]
[Nam Phong Huỳnh: Thay vì ngồi đây dập đầu cầu xin anh, sao mày không dành thời gian luyện đề đi.]
[Phúc Minh Cao: Anh là quái vật à?! Cả ngày chỉ biết học học học!]
[Nam Phong Huỳnh: Thế mày có muốn tao giúp không?]
Cao Phúc Minh lí nhí: [Có ạ...]
[Nam Phong Huỳnh: Đưa tài khoản Facebook đây.]
[Phúc Minh Cao: Để làm gì rứa?]
[Nam Phong Huỳnh: Tao bảo mày đưa thì mày cứ đưa đi.]
Cao Phúc Minh gửi hẳn địa chỉ email lẫn mật khẩu, Huỳnh Nam Phong nhanh chóng đăng nhập.
[Phúc Minh Cao: Anh muốn làm gì?]
[Nam Phong Huỳnh: Khoá tài khoản của mày.]
[Phúc Minh Cao: ...]
[Nam Phong Huỳnh: 2 tuần.]
Cao Phúc Minh "Oà" một tiếng, khóc ré lên.
Nhưng hắn không biết, trước khi khoá tài khoản, Huỳnh Nam Phong đã đăng một dòng trên trang của hắn:
"Điểm năm nay dưới trung bình, tôi làm chó của mấy người!"
3 ngày trước kì thi cuối kì.
- "Nội dung chính trong thuyết Tam dân của Tôn Trung Sơn là gì?"
- "Dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc".
- "Giai đoạn quang hợp thực sự tạo nên C6H12O6 ở cây mía là giai đoạn nào?"
- "Chu trình Canvin."
- "Ngành kinh tế nào chiếm 0,9% GDP của Hoa Kì năm 2004?"
- "Nông nghiệp."
- "Chiều rộng của nét liền đậm thường lấy là bao nhiêu?"
- "0,5mm"
Mỗi môn lên tới 20 câu hỏi, thuộc riêng một môn đã khó, hắn còn trộn các môn lại mà hỏi! Nhưng Nguyễn Bảo Uyên cũng không phải dạng vừa.
- "Tốt lắm." Huỳnh Nam Phong đặt xấp giấy lên bàn: "Năm nay rút ngắn, ngoại trừ 3 môn chính, hầu hết các môn còn lại đều là trắc nghiệm. Mấy môn học thuộc mà không trên 9 điểm, tôi đập chết cậu!"
- "Nếu là người khác nói, tôi sẽ bỏ chạy, nếu là cậu nói, tôi sẽ cố gắng." Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười.
Mẹ nó, lại thả thính!
- "Không phải tôi sẽ cố gắng mà là tôi chắc chắn sẽ làm được!" Huỳnh Nam Phong nghiêm giọng, vươn tay che mặt.
- "Vâng vâng em biết rồi thưa thầy."
- "Đến lượt cậu kiểm tra tôi."
- "Không phải thầy mới là người dạy em hay sao?"
Huỳnh Nam Phong thở ra một hơi: "Tôi không phải thấy của cậu mà là..."
Bạn? Anh trai? Osin?
Từ bao giờ hắn bắt đầu coi sự hiện diện của người nọ trong cuộc sống là một điều hiển nhiên thế này? Mập mờ hơn cả bài hát: "Trên tình bạn, dưới tình yêu."
Nguyễn Bảo Uyên nhếch mép: "Là gì nào?"
Là gì mới được?
Huỳnh Nam Phong ho khan vài tiếng, chuyển chủ đề: "bắt đầu kiểm tra đi."
- "Vâng thưa thầy."
2 ngày trước kì thi học kì.
- "Hai ngày này sẽ không có lạc, chè đỗ đen, trứng, mực, bí, chuối, thịt chó, cá mè,... bởi đó là những món ăn xui xẻo, không nên ăn trước khi đi thi."
Nguyễn Bảo Uyên dương mắt nhìn hắn:
- "So với kiến nghị đi chùa thì việc này còn điên khùng hơn nhiều."
- "Cậu thì biết gì." Huỳnh Nam Phong cao giọng: "Trước đây từng có một cậu bé học cực giỏi, đỗ đội tuyển cấp quốc gia. Trước khi thi, mẹ cậu ta vừa từ quê về, mang theo hơn 4 cân mực. Cậu bé nọ sáng ăn mực, trưa ăn mực, tối ăn mực trong 3 ngày giời. Cuối cùng đi thi xếp chót bảng."
Hoàng Văn Thái ở một vùng trời xa xôi hắt xì hơi một cái.
- "Vậy nên, từ hôm nay thực đơn chủ yếu sẽ là xôi gấc và các loại đậu. Ngoài ra, người Nhật Bản quan niệm rằng, ăn một thanh socola kitkat trước khi đi thi, may mắn sẽ đến với chúng ta bởi Kitkat phiên âm tiếng Nhật là Kitto Katto, nghĩa là chắc chắn chiến thắng. Nếu thích, tôi có thể mua thử về cho cậu."
Rốt cục hắn mê tín hay không vậy?
- "Không được ăn chè đỗ đen hay sao?" Nguyễn Bảo Uyên xụ mặt, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Mẹ nó, lại mềm lòng nữa rồi!
Huỳnh Nam Phong cắn răng, nghiêm nghị đáp:
- "Không là không, cậu có thể ăn mì sợi. Trong tiếng Trung Quốc, mì sợi có nghĩa là trôi chảy, ăn vào sẽ giúp chúng ta thực hiện bài thi dễ dàng hơn."
Nguyễn Bảo Uyên nhỏ giọng như đang làm nũng, làu bàu:
- "Tôi ghét mì sợi..."
- "Ngoan" Huỳnh Nam Phong ho khan vài tiếng, vành tai khẽ ửng đỏ: "Thi xong cậu muốn ăn gì tôi cũng chiều."
Cậu chớp chớp mắt, ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn như toả ra ánh dương, mấp máy đôi môi đỏ ửng:
- "Thật chứ?"
Cậu ta ăn gì mà dễ thương quá vậy?
- "T... tất nhiên."
Huỳnh Nam Phong đưa tay che mặt, vỗ vỗ đầu cậu:
- "Ăn tối đi."
- "Ừm."
Đáng yêu thật.
1 ngày trước kì thì cuối kì.
- "Kí cho tui đi!"
Đỗ Thuỳ Linh quay xuống bàn dưới, háo hức nhìn hai người.
- "Kí cái gì?"
- "Chữ kia may mắn!" Cô toét miệng cười: "Cứ trước mỗi ngày thì, bọn tui sẽ truyền tay nhau kí vào đề cương và gửi lời chúc dưới đó, như một cách lan tỏa may mắn tới mọi người, năm nào cũng vậy. Nhưng thường thì mọi người chỉ đưa nó cho nhóm bạn mình thân, ít người truyền cho cả lớp kí vào đề cương mình."
Nguyễn Bảo Uyên thoáng ngạc nhiên, hỏi cô:
- "Tôi cũng tính là thân sao?"
- "Đã cùng là đàn em của anh Phong, mọi người đều là thân!"
Cậu mím môi, lẳng lặng không đáp. Huỳnh Nam Phong ngồi bên cạnh bỗng vươn tay vỗ lưng cậu, trầm giọng:
- "Nó bảo cậu kí thì cậu cứ kí đi, nó giống một truyền thống trong lớp."
Nguyễn Bảo Uyên ngơ ngẩn nhìn hắn, một lát sau mới cầm đề cương của cô, viết chữ Uyên bằng tiếng Nôm lên mặt giấy.
- "Oa! Cậu biết tiếng Trung à!"
- "Đây là chữ Nôm, cũng biết đôi chút."
Nguyễn Bảo Uyên khẽ mỉm cười, đáy mắt bỗng trở nên nhu hoà đi thập phần.
- "Kí cho tôi."
- "Hửm?"
- "Tôi nói." Huỳnh Nam Phong kiên nhẫn lặp lại: "kí cho tôi."
Đại ca, kẻ không bao giờ tham gia bất cứ hoạt động vô nghĩa nào trong lớp, tín đồ số một của chủ nghĩa duy vật, mặt đơ vô tình, cả đời không nhếch nổi mép, đầu óc toàn phân chó, vừa thô vừa cục, chủ động đòi được kí! Còn kiên nhẫn nhắc lại lần hai!
Đỗ Thuỳ Linh há hốc mồm, xém tí nữa chảy nước dãi. Chu Đường Lâm ngồi bên cạnh đấm cô một cái, Đỗ Thuỳ Linh mới khép miệng lại.
- "Được thôi." Nguyễn Bảo Uyên nở nụ cười, như rồng bay phượng múa, vẽ trên mặt giấy.
- "Xong rồi."
Huỳnh Nam Phong nhìn nó một hồi, ngẩng đầu hỏi:
- "Dòng chữ Nôm phía dưới là gì?"
- "Bí mật." Nguyễn Bảo Uyên đưa ngón tay trước miệng, làm động tác "suỵt".
Ha ha ha há, đây không phải đàn em, đây là nóc nhà của đại ca!
- "Mày cười cái mẹ gì?"
Huỳnh Nam Phong đột ngột ngẩng đầu, lạnh lùng liếc.
- "Em cười gì đâu."
Đỗ Thuỳ Linh cười ha ha lấy lệ, nhanh chóng rời khỏi chỗ, chạy đi xin chữ kí người khác.
- "Kí cho tôi nữa."
Chu Đường Lâm nhìn cậu, trong mắt loé lên tinh quang.
Tờ đề cương của cô đã kín hai mặt giấy, nhìn qua cũng biết đây là một trong số hiếm những người không ngần ngại đi xin chữ kí cả lớp. Nguyễn Bảo Uyên lật lật, có chút dở khóc dở cười.
- "Cậu đưa cho cả thầy cô kí?"
- "Ừm." Chu Đường Lâm cười mỉm: "Được thầy cô ban phúc không phải linh nghiệm hơn hay sao?"
- "Thế còn cái này?" Cậu chỉ tay.
[Chúc chị thi tốt, em yêu chị.]
Phía trên là nét kí của một đứa con gái, bên cạnh vẽ thêm hình trái tim, nằm ngay ngắn giữa trang giấy.
- "Từ một người rất quan trọng đối với tôi."
Người mà tôi yêu vô cùng.
- "Kí cho tôi đi, trên này nà."
Nguyễn Bảo Uyên gật đầu, vung bút kí tên, phía dưới viết một dòng chữ: "Chúc cậu thi tốt." Bằng chữ Nôm.
- "Cảm ơn."
Chúc nhau không phải là bạn phước mà là gắn kết tình cảm.
Nguyễn Bảo Uyên có thể không hiểu nhưng họ đều biết, thời gian của họ sắp kết thúc rồi.
Khi ta nhắm mắt, ta đang học lớp 1, khi ta mở mắt, tuổi thanh xuân của ta sắp đền hồi kết. Chỉ một thoáng nhẹ như lông hồng, nửa cấp 3 đã trôi đi. Vậy nên, chẳng tiếc gì một câu chúc để rồi sau này có muốn nói cũng chẳng biết nói với ai bây giờ.
Huỳnh Nam Phong, chúc cậu thi tốt.
Cậu cũng vậy.
18/12/2020, kì thi cuối học kì I, chính thức bắt đầu.
- "Khi vào phòng thi, cậu sẽ không có cơ hội mượn bút hay kêu thiếu đồ dùng học tập đâu, vậy nên chúng ta phải chuẩn bị ngay từ bây giờ."
Nguyễn Bảo Uyên hờ hững đáp lại:
- "Đó không phải lí do để cậu mua 10 hộp bút bi xanh cùng một lúc."
Hai người đứng trong văn phòng phẩm, Huỳnh Nam Phong vươn tay lấy mấy hộp bút chì trên giá xuống, khua khua trước mặt cậu:
- "Không mua lần này thì đằng nào cũng phải mua."
Nhưng đó đếch phải lí do để mua vã ra hiểu không?
Nguyễn Bảo Uyên trầm ngâm nhìn hai hộp bút chì, mười hộp bút bi, tám bộ thước kẻ, mười cục tẩy trong giỏ.
Đmm giai cấp tư sản, cái thứ thừa tiền này!
- "Muốn tôi mua gì cho không?" Huỳnh Nam Phong đột ngột quay sang hỏi cậu.
- "Bất cứ thứ gì?"
- "Bất cứ thứ gì trong cửa tiệm."
- "Ồ" Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười: "Tôi muốn mua người đang đứng trước mặt tôi hiện tại."
- "Không phải tôi vốn là của cậu rồi hay sao?"
Nói xong, hắn rất muốn tự vả vào mặt mình tội phát ngôn thiếu não.
- "Nguyễn Nam Phong~"
- "Im mồm. Cậu một xu cũng không có, mua nổi tôi sao?"
- "Tôi sẽ cố gắng kiếm.
Nguyễn Bảo Uyên cười mỉm.
Cuối cùng cậu chọn bừa một cuốn sổ tay, xách túi ra về.
Tất nhiên, tiền là hắn trả.
5 ngày trước kì thi cuối kì.
Cao Phúc Minh: "Hai đứa trẻ!"
Chu Đường Lâm: "Chí Phèo!"
Đỗ Thuỳ Linh: "Chữ người tử tù!"
- "Mày bị điên à? "Chữ người tử tù" năm ngoái thi rồi!"
- "Thi rồi chắc gì đã không vào?"
Cao Phúc Minh ẩy tai nghe, bĩu môi.
- "Mày nói thế thì còn cá làm gì?"
Cuộc thi đánh đề mỗi năm vài lần, đoán đúng thì làm anh hùng, đoán sai thì mày điểm kém.
Nhóm hắn cứ trước kì thi 5 ngày sẽ video call cho nhau đoán thi văn năm nay trúng văn bản nào, Huỳnh Nam Phong không tham gia song cũng ngồi nghe cũng không chán, suy cho cùng, bọn họ cùng một nhóm, hắn lại không tham gia thì không nên.
- "Cái gì đây?"
Tiếng Nguyễn Bảo Uyên vọng ra từ loa máy tính. Trong nhà chỉ có một máy tính, Huỳnh Nam Phong không đeo tai nghe mà mở loa ngoài, hai người nghe chung.
- "Đoán văn bản mỗi kì, anh lớn, anh đoán lần thi cuối kì vào văn bản nào?"
- "Chí Phèo." Nguyễn Bảo Uyên bình thản đáp.
- "Đại ca, anh đoán vào văn bản nào?"
Huỳnh Nam Phong đưa mắt nhìn cậu, nhẹ giọng:
- "Chí Phèo, giống cậu ấy."
Em không biết anh thật lòng hay không nhưng đôi chồng chồng mấy người có thể thôi đút xương chó vào mặt nhân dân được không? Camera vẫn đang bật đấy.
4 ngày trước kì thi cuối kì.
[Phúc Minh Cao: Phúc Minh Cao chi mộ, em chết rồi anh ơi.]
Kết quả bài kiểm tra 15 phút hôm nọ, nghe phát đã biết không khả quan gì nhiều, ngay cả Huỳnh Nam Phong hay Đào Trang Anh cũng không lạc quan mấy, Trần Mạnh Hưng vẫn con số 3 thân thương.
[Nam Phong Huỳnh: Đừng lo, từ giờ tới lúc thi môn chính còn 1 tuần 4 ngày, cố gắng lên.]
[Phúc Minh Cao: Không ổn tí nào hết! Giáo viên nói vẫn còn một bài kiểm tra nữa, nếu cả hai bài đều dưới trung bình, em sẽ bị tước quyền thi học kì.]
[Nam Phong Huỳnh: ...]
[Nam Phong Huỳnh: Tự cầu nguyện đi.]
[Phúc Minh Cao: Cứu em đi mà!]
[Nam Phong Huỳnh: Thay vì ngồi đây dập đầu cầu xin anh, sao mày không dành thời gian luyện đề đi.]
[Phúc Minh Cao: Anh là quái vật à?! Cả ngày chỉ biết học học học!]
[Nam Phong Huỳnh: Thế mày có muốn tao giúp không?]
Cao Phúc Minh lí nhí: [Có ạ...]
[Nam Phong Huỳnh: Đưa tài khoản Facebook đây.]
[Phúc Minh Cao: Để làm gì rứa?]
[Nam Phong Huỳnh: Tao bảo mày đưa thì mày cứ đưa đi.]
Cao Phúc Minh gửi hẳn địa chỉ email lẫn mật khẩu, Huỳnh Nam Phong nhanh chóng đăng nhập.
[Phúc Minh Cao: Anh muốn làm gì?]
[Nam Phong Huỳnh: Khoá tài khoản của mày.]
[Phúc Minh Cao: ...]
[Nam Phong Huỳnh: 2 tuần.]
Cao Phúc Minh "Oà" một tiếng, khóc ré lên.
Nhưng hắn không biết, trước khi khoá tài khoản, Huỳnh Nam Phong đã đăng một dòng trên trang của hắn:
"Điểm năm nay dưới trung bình, tôi làm chó của mấy người!"
3 ngày trước kì thi cuối kì.
- "Nội dung chính trong thuyết Tam dân của Tôn Trung Sơn là gì?"
- "Dân tộc độc lập, dân quyền tự do, dân sinh hạnh phúc".
- "Giai đoạn quang hợp thực sự tạo nên C6H12O6 ở cây mía là giai đoạn nào?"
- "Chu trình Canvin."
- "Ngành kinh tế nào chiếm 0,9% GDP của Hoa Kì năm 2004?"
- "Nông nghiệp."
- "Chiều rộng của nét liền đậm thường lấy là bao nhiêu?"
- "0,5mm"
Mỗi môn lên tới 20 câu hỏi, thuộc riêng một môn đã khó, hắn còn trộn các môn lại mà hỏi! Nhưng Nguyễn Bảo Uyên cũng không phải dạng vừa.
- "Tốt lắm." Huỳnh Nam Phong đặt xấp giấy lên bàn: "Năm nay rút ngắn, ngoại trừ 3 môn chính, hầu hết các môn còn lại đều là trắc nghiệm. Mấy môn học thuộc mà không trên 9 điểm, tôi đập chết cậu!"
- "Nếu là người khác nói, tôi sẽ bỏ chạy, nếu là cậu nói, tôi sẽ cố gắng." Nguyễn Bảo Uyên mỉm cười.
Mẹ nó, lại thả thính!
- "Không phải tôi sẽ cố gắng mà là tôi chắc chắn sẽ làm được!" Huỳnh Nam Phong nghiêm giọng, vươn tay che mặt.
- "Vâng vâng em biết rồi thưa thầy."
- "Đến lượt cậu kiểm tra tôi."
- "Không phải thầy mới là người dạy em hay sao?"
Huỳnh Nam Phong thở ra một hơi: "Tôi không phải thấy của cậu mà là..."
Bạn? Anh trai? Osin?
Từ bao giờ hắn bắt đầu coi sự hiện diện của người nọ trong cuộc sống là một điều hiển nhiên thế này? Mập mờ hơn cả bài hát: "Trên tình bạn, dưới tình yêu."
Nguyễn Bảo Uyên nhếch mép: "Là gì nào?"
Là gì mới được?
Huỳnh Nam Phong ho khan vài tiếng, chuyển chủ đề: "bắt đầu kiểm tra đi."
- "Vâng thưa thầy."
2 ngày trước kì thi học kì.
- "Hai ngày này sẽ không có lạc, chè đỗ đen, trứng, mực, bí, chuối, thịt chó, cá mè,... bởi đó là những món ăn xui xẻo, không nên ăn trước khi đi thi."
Nguyễn Bảo Uyên dương mắt nhìn hắn:
- "So với kiến nghị đi chùa thì việc này còn điên khùng hơn nhiều."
- "Cậu thì biết gì." Huỳnh Nam Phong cao giọng: "Trước đây từng có một cậu bé học cực giỏi, đỗ đội tuyển cấp quốc gia. Trước khi thi, mẹ cậu ta vừa từ quê về, mang theo hơn 4 cân mực. Cậu bé nọ sáng ăn mực, trưa ăn mực, tối ăn mực trong 3 ngày giời. Cuối cùng đi thi xếp chót bảng."
Hoàng Văn Thái ở một vùng trời xa xôi hắt xì hơi một cái.
- "Vậy nên, từ hôm nay thực đơn chủ yếu sẽ là xôi gấc và các loại đậu. Ngoài ra, người Nhật Bản quan niệm rằng, ăn một thanh socola kitkat trước khi đi thi, may mắn sẽ đến với chúng ta bởi Kitkat phiên âm tiếng Nhật là Kitto Katto, nghĩa là chắc chắn chiến thắng. Nếu thích, tôi có thể mua thử về cho cậu."
Rốt cục hắn mê tín hay không vậy?
- "Không được ăn chè đỗ đen hay sao?" Nguyễn Bảo Uyên xụ mặt, chớp chớp mắt nhìn hắn.
Mẹ nó, lại mềm lòng nữa rồi!
Huỳnh Nam Phong cắn răng, nghiêm nghị đáp:
- "Không là không, cậu có thể ăn mì sợi. Trong tiếng Trung Quốc, mì sợi có nghĩa là trôi chảy, ăn vào sẽ giúp chúng ta thực hiện bài thi dễ dàng hơn."
Nguyễn Bảo Uyên nhỏ giọng như đang làm nũng, làu bàu:
- "Tôi ghét mì sợi..."
- "Ngoan" Huỳnh Nam Phong ho khan vài tiếng, vành tai khẽ ửng đỏ: "Thi xong cậu muốn ăn gì tôi cũng chiều."
Cậu chớp chớp mắt, ngẩng đầu, khuôn mặt trắng nõn như toả ra ánh dương, mấp máy đôi môi đỏ ửng:
- "Thật chứ?"
Cậu ta ăn gì mà dễ thương quá vậy?
- "T... tất nhiên."
Huỳnh Nam Phong đưa tay che mặt, vỗ vỗ đầu cậu:
- "Ăn tối đi."
- "Ừm."
Đáng yêu thật.
1 ngày trước kì thì cuối kì.
- "Kí cho tui đi!"
Đỗ Thuỳ Linh quay xuống bàn dưới, háo hức nhìn hai người.
- "Kí cái gì?"
- "Chữ kia may mắn!" Cô toét miệng cười: "Cứ trước mỗi ngày thì, bọn tui sẽ truyền tay nhau kí vào đề cương và gửi lời chúc dưới đó, như một cách lan tỏa may mắn tới mọi người, năm nào cũng vậy. Nhưng thường thì mọi người chỉ đưa nó cho nhóm bạn mình thân, ít người truyền cho cả lớp kí vào đề cương mình."
Nguyễn Bảo Uyên thoáng ngạc nhiên, hỏi cô:
- "Tôi cũng tính là thân sao?"
- "Đã cùng là đàn em của anh Phong, mọi người đều là thân!"
Cậu mím môi, lẳng lặng không đáp. Huỳnh Nam Phong ngồi bên cạnh bỗng vươn tay vỗ lưng cậu, trầm giọng:
- "Nó bảo cậu kí thì cậu cứ kí đi, nó giống một truyền thống trong lớp."
Nguyễn Bảo Uyên ngơ ngẩn nhìn hắn, một lát sau mới cầm đề cương của cô, viết chữ Uyên bằng tiếng Nôm lên mặt giấy.
- "Oa! Cậu biết tiếng Trung à!"
- "Đây là chữ Nôm, cũng biết đôi chút."
Nguyễn Bảo Uyên khẽ mỉm cười, đáy mắt bỗng trở nên nhu hoà đi thập phần.
- "Kí cho tôi."
- "Hửm?"
- "Tôi nói." Huỳnh Nam Phong kiên nhẫn lặp lại: "kí cho tôi."
Đại ca, kẻ không bao giờ tham gia bất cứ hoạt động vô nghĩa nào trong lớp, tín đồ số một của chủ nghĩa duy vật, mặt đơ vô tình, cả đời không nhếch nổi mép, đầu óc toàn phân chó, vừa thô vừa cục, chủ động đòi được kí! Còn kiên nhẫn nhắc lại lần hai!
Đỗ Thuỳ Linh há hốc mồm, xém tí nữa chảy nước dãi. Chu Đường Lâm ngồi bên cạnh đấm cô một cái, Đỗ Thuỳ Linh mới khép miệng lại.
- "Được thôi." Nguyễn Bảo Uyên nở nụ cười, như rồng bay phượng múa, vẽ trên mặt giấy.
- "Xong rồi."
Huỳnh Nam Phong nhìn nó một hồi, ngẩng đầu hỏi:
- "Dòng chữ Nôm phía dưới là gì?"
- "Bí mật." Nguyễn Bảo Uyên đưa ngón tay trước miệng, làm động tác "suỵt".
Ha ha ha há, đây không phải đàn em, đây là nóc nhà của đại ca!
- "Mày cười cái mẹ gì?"
Huỳnh Nam Phong đột ngột ngẩng đầu, lạnh lùng liếc.
- "Em cười gì đâu."
Đỗ Thuỳ Linh cười ha ha lấy lệ, nhanh chóng rời khỏi chỗ, chạy đi xin chữ kí người khác.
- "Kí cho tôi nữa."
Chu Đường Lâm nhìn cậu, trong mắt loé lên tinh quang.
Tờ đề cương của cô đã kín hai mặt giấy, nhìn qua cũng biết đây là một trong số hiếm những người không ngần ngại đi xin chữ kí cả lớp. Nguyễn Bảo Uyên lật lật, có chút dở khóc dở cười.
- "Cậu đưa cho cả thầy cô kí?"
- "Ừm." Chu Đường Lâm cười mỉm: "Được thầy cô ban phúc không phải linh nghiệm hơn hay sao?"
- "Thế còn cái này?" Cậu chỉ tay.
[Chúc chị thi tốt, em yêu chị.]
Phía trên là nét kí của một đứa con gái, bên cạnh vẽ thêm hình trái tim, nằm ngay ngắn giữa trang giấy.
- "Từ một người rất quan trọng đối với tôi."
Người mà tôi yêu vô cùng.
- "Kí cho tôi đi, trên này nà."
Nguyễn Bảo Uyên gật đầu, vung bút kí tên, phía dưới viết một dòng chữ: "Chúc cậu thi tốt." Bằng chữ Nôm.
- "Cảm ơn."
Chúc nhau không phải là bạn phước mà là gắn kết tình cảm.
Nguyễn Bảo Uyên có thể không hiểu nhưng họ đều biết, thời gian của họ sắp kết thúc rồi.
Khi ta nhắm mắt, ta đang học lớp 1, khi ta mở mắt, tuổi thanh xuân của ta sắp đền hồi kết. Chỉ một thoáng nhẹ như lông hồng, nửa cấp 3 đã trôi đi. Vậy nên, chẳng tiếc gì một câu chúc để rồi sau này có muốn nói cũng chẳng biết nói với ai bây giờ.
Huỳnh Nam Phong, chúc cậu thi tốt.
Cậu cũng vậy.
18/12/2020, kì thi cuối học kì I, chính thức bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất