Chương 53
Tiết tháng ba mây trời lồng lộng, mưa tháng ba gội sạch non sông.
Từng mùa trong năm đều có cái vẻ đẹp riêng của nó. Thu đạp lá vàng, đông trong chăn ấm, xuân hứng mưa phùn, hạ tắm nắng trời. Thời gian đông khách nhất tất nhiên là vào mùa hè, tháng 3 là tháng giao mùa, nửa xuân nửa hạ, khách khứa không nhiều, chỉ cần tới sớm một chút, quanh bể bơi không một bóng người.
Nước bể thoang thoảng mùi clo, lấp lánh như kim cương dưới nắng mặt trời. Hai bên hồ trồng cây cảnh xanh mơn mởn, rung rinh theo nhịp gió, đung đưa cái tán lá to rộng của nó theo nhịp điệu hè về. Ánh nắng chói chang, chiếu cái tia sáng vàng ruộm của nó lên vạn vật, thoắt ẩn thoắt hiện sau đám mây trắng bồng bềnh trôi.
Gió mang theo hương hoa nhàn nhạt, phả vào trong không khí, quyến luyến lướt qua mai tóc người du khách.
Huỳnh Nam Phong thuê một chiếc phao to như lốp xe, ngồi bẹp dí trên đó trôi nổi cả buổi, trên mặt đeo kính râm, hất cằm lên trời như đang ngủ. Nhân viên cứu hộ nhìn hắn vô cùng quan ngại.
Rốt cuộc là mày đến đây để bơi lội hay đến để ngâm chân.
Cuối hành lang rẽ phải tầng hai có phòng mát xa, thỉnh đại vương đến đó mà nghịch nước.
Ùm!
Huỳnh Nam Phong đeo kính râm trôi nổi trên mặt nước, vừa định tháo kính, cả cái phao bỗng lật ngược xuống, ném cả thân thể nặng như heo xuống bể bơi.
- "Ư!...Ưm...Ưm...!"
Hắn quẫy đạp kiểu bơi chó một hồi, mặt như sắp bị thuỷ quái bắt đi tới nơi, lúc này người kia mới trồi dậy, dở khóc dở cười.
- "Cái bể bơi này có 1m50 thôi."
Huỳnh Chết Đuối đột ngột đứng thẳng người, phun ra một ngụm nước, đen mặt nhìn cậu.
- "Sao không nói sớm?"
Nguyễn Bảo Uyên bụm miệng:
- "Tại tôi thấy cậu giãy hăng quá."
- "Hừ."
Cậu vươn tay hất một ngụm nước lên người kia, nhoẻn miệng cười.
Huỳnh Nam Phong nghiến răng, trong phút chốc, cậu tưởng hắn sẽ vung tay doạ như bình thường, không ngờ người kia không mảy may đáp lại câu nào.
Nguyễn Bảo Uyên vừa mở miệng, một cánh tay to khỏe bỗng lao tới, ôm choàng lấy cậu, lôi xềnh xệch như bao cát đi khỏi.
- "Sao lại vào khu trong nhà, bơi bên ngoài sợ người khác nhìn thấy à?" Nguyễn Bảo Uyên giở giọng đùa cợt, thấy hắn vẫn không đáp lại, khuôn mặt trắng nõn có hơi tái đi.
Giận rồi à?
Huỳnh Nam Phong không ngoảnh đầu lại. Cả hai người đều chìm trong biển nước, di chuyển cũng chậm hơn rất nhiều. Nguyễn Bảo Uyên thu lại nụ cười, e ngại gọi hắn:
- "Anh..."
Cậu tủi thân rồi.
- "Anh đừng phớt lờ em..."
- "Anh giận rồi à...? Em không cố ý đùa dai thế."
- "Anh ơi."
Nguyễn Bảo Uyên nhỏ giọng:
- "Anh đừng kéo nữa, đau em..."
Quả nhiên, động tác của hắn bỗng dừng lại. Nguyễn Bảo Uyên muốn nhường người xem sắc mặt đã bị hắn đè xuống, ép lên thành bể, hôn một cái lên môi. Cậu theo bản năng vùng vẫy muốn thoát ra, chưa đầy năm giây, động tác giãy giụa chuyển thành ôm vai.
Nguyễn Bảo Uyên ngẩn người, hoá ra kéo vào nhà là để làm chuyện này đấy hả? Cậu không giận, ngược lại còn rất thích. Nụ hôn vừa dứt, Nguyễn Bảo Uyên bỗng vòng chân quặp lấy eo hắn, đu cả người lên.
- "Sao tự dưng lại muốn hôn?"
- "Cậu cứ quấn lấy tôi thế, tôi không chịu được." Huỳnh Nam Phong thở dốc một tiếng, khuôn mặt điển trai còn đọng những giọt nước long lanh trên ngọn tóc, đôi mắt nâu đậm liếc nhìn cậu.
- "Không giận sao?"
- "Không giận."
Nguyễn Bảo Uyên nhoẻn miệng cười, ôm lấy đầu hắn, đu đưa cả buổi.
- "Không kêu "Anh" nữa sao?"
- "Cậu thích hả?"
Huỳnh Nam Phong lẳng lặng không đáp như ngầm thừa nhận.
- "Bao giờ tốt nghiệp cấp 3 tôi gọi cậu là "anh"."
Câu này nghe bình thường thì không sao nhưng người trong cuộc đều ngầm hiểu, bao giờ chúng ta lên giường, tôi gọi cậu là anh.
Huỳnh Nam Phong hừ nhẹ một tiếng, cậu liền bật cười.
- "Anh." Nguyễn Bảo Uyên cúi đầu, hai tay vòng qua cổ hắn, chóp mũi gần như chạm tới người đối diện: "Anh muốn hôn thêm cái nữa không?"
Không đợi hắn trả lời, hai người họ đã ngầm ăn ý, quấy quýt cả buổi sáng. Nguyễn Bảo Uyên đẩy hắn ngồi lên phao, vừa bơi vừa đẩy phao đi lại quanh hồ.
Mặc dù trước khi xuống hồ, hắn đã phết kem trống nắng như phết bơ lên bánh mì, xoa khắp người cậu, làn da trắng nõn vẫn không tránh khỏi hơi đen đi. Nguyễn Bảo Uyên trời sinh khỏe mạnh, khi bơi cả cơ thể uốn thành một đường cong, mười phần dẻo dai, trông mà mãn nhãn.
Từ lúc tới Hạ Long, cậu chưa từng mặc áo ngũ thân như ở nhà, mái tóc dài cũng được búi lên gọn gàng, tràn đầy sức sống. Nhưng dù người này có mặc cái gì, kể cả cởi trần, trên cơ thể lúc nào cũng phát ra loại hương trầm mê luyến, thu hút người khác.
Có người yêu như thế này mặc dù khả năng đội nón xanh cực cao nhưng cũng thích thật.
Bơi lội cả buổi sáng, lúc ăn trưa xong xuôi đã gần 2 giờ chiều, trên group bắt đầu bùng nổ.
Đây là kì nghỉ sau khi thi giữa kì hai, hầu hết mọi người đều dành thời gian bên gia đình hoặc đi nghỉ mát. Bây giờ mới là tháng ba, tiết trời chưa chuyển hạ hoàn toàn, quanh con phố nhỏ vẫn còn vương vấn hơi thở lành lạnh của mùa xuân cùng những mầm lá mới chớm nở khắp các nẻo đường.
[Đường Đường Lâm: Sáng thứ ba đã bắt đầu, các tình yêu đi chơi tới đâu rồi?]
[Mê trai đầu thai không hết: Tao đang ở Anh Quốc, mày không thể tin nổi tao đã thấy gì đâu! Mấy anh ở trường dành cho hoàng gia Anh đẹp trai vãi chưởng ra! Mày phải đến đây nhìn các anh tóc vàng xoăn lại, da trắng như tuyết, vóc người cao ráo, nhìn phê lòi con mắt!]
[Mê trai đầu thai không hết: Dáng người cao cao cao cao cao cao, đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp, khớp ngón tay trắng bóc thon dài, cơ bắp đầy mình!]
[Đường Đường Lâm: Quả nhiên mày nên sống đúng với tên thật của mình.]
[Mê trai đầu thai không hết: ???]
[Phúc Minh Cao: Em với Đào Trang Anh đang ở Huế, ở đây đẹp lắm nhó~]
Phía dưới còn tặng kèm một bức ảnh chụp hắn cùng Đào Trang Anh đang cầm hai con chuồn chuồn làm bằng gỗ.
[Nam Phong Huỳnh: Cậu ta không đi chơi với gia đình sao?]
[Phúc Minh Cao: Bố mẹ Trang Anh không để ý cậu ấy mấy đâu, bọn em đang yêu nhau, không phải đại ca cũng đi với anh lớn đấy thây.]
Quả nhiên bọn này biết hết rồi, hôm sinh nhật rõ ràng là cố ý đào hố chôn hắn.
[Đường Đường Lâm: Anh lớn có đi đâu chơi không?]
Huỳnh Nam Phong vừa định thay cậu đáp lời, Nguyễn Bảo Uyên đã nhanh tay gửi cái ảnh hắn ngồi như một thằng ngu lênh đênh trong bể bơi.
[Đường Đường Lâm: ...]
[Nam Phong Huỳnh: Tôi sẽ treo cậu lên quạt trần.]
[Nguyễn Trường Nhất: Anh sẽ không làm thế đâu.]
Ừ, đúng là hắn sẽ không làm thế thật. Huỳnh Nam Phong thậm chí không cần nhìn màn hình cũng biết người kia đang cười lén lút sau màn hình điện thoại.
Hắn bĩu môi, lái sang chủ đề khác.
[Nam Phong Huỳnh: @Trần Mạnh Hưng không online?]
[Trần Mạnh Hưng: Em có...]
Không phải cậu không online mà là không thích vào, từ sau truyện Đào Trang Anh gài Đặng Mỹ Anh, cậu không còn thoải mái như trước kia được nữa.
[Đường Đường Lâm: Tình yêu muốn đi leo núi không? Cảnh trên này đẹp lắm.]
[Trần Mạnh Hưng: Lên núi nhiều côn trùng, cắm trại trên đầu toàn ruồi muỗi, dưới chân là sâu bọ. Càng lên cao, không khí càng loãng, có bị bệnh trên đó cũng không có sóng mà gọi điện thoại, muốn xuống núi tìm bác sĩ cũng không xong. Tới khi lôi được bác sĩ lên đã chết nghẻo từ lâu.]
[Đường Lâm: Đi biển thì sao?]
[Trần Mạnh Hưng: Ánh nắng mặt trời có thể gây ung thư da, da đen sạm. Nước biển thực chất là toàn nước tiểu trẻ em và các loài sinh vật biển, tinh dịch cá voi, rác thải con người thải ra hằng năm, rò rỉ dầu từ tàu thuyền.]
[Nguyễn Trường Nhất: ...]
Hình như hai người này là song sinh cùng trứng thất lạc.
[Đường Đường Lâm: Về quê?]
[Trần Mạnh Hưng: Ra đường dẫm phải cứt trâu.]
[Đường Đường Lâm: ...]
Sặc mùi tiêu cực.
[Phúc Minh Cao: Muốn đi thủy cung với tui không? Ở đó không có côn trùng còn mát mẻ, sạch sẽ.]
Tâm tình Trần Mạnh Hưng thoáng dao động, nghĩ đến mối quan hệ hiện tại, sắc mặt thoáng sa sầm, nhắn lại.
[Trần Mạnh Hưng: Tôi đùa thôi, kì thi thành phố sắp diễn ra, tôi phải ở nhà ôn thi. Cậu cứ đi cùng Trang Anh, có thời gian chúng ta sẽ gặp nhau sau.]
Mỗi lần hai người này nhắn tin với nhau, Chu Đường Lâm thân là người đứng ngoài còn đau tim hơn người trong cuộc. Có lẽ một phần là bởi ám ảnh cũng máu trong bồn rửa tay năm xưa, một phần coi cậu như em trai, chỉ nhìn qua cách cậu nhắn tin, Chu Đường Lâm rất nhạy cảm với chuyện cậu thích ai, cũng cảm nhận được Trần Mạnh Hưng không vui.
[Đường Đường Lâm: Bây giờ vẫn đang học?]
[Trần Mạnh Hưng: Ừm.]
[Đường Đường Lâm: Vậy thì đừng nghịch điện thoại nữa, học bài đi! Không đi chơi cũng được, thi xong cũng không vội.]
Trần Mạnh Hưng ngoan ngoãn cất điện thoại, lặng lẽ tắt nguồn. Trong group chỉ còn lại 5 người.
[Cao Phúc Minh: Chị ơi, có phải nó tránh em không...? Dạo này cứ mỗi lần em xuất hiện, nó cứ tìm cớ lảng đi.]
[Nam Phong Huỳnh: Không phải lảng đi, học là học.]
[Cao Phúc Minh: Không phải thế, kể cả khi ở lớp cũng vậy. Em làm sai gì hả?]
Không ai trả lời hắn, Nguyễn Bảo Uyên không muốn nói sự thật, Đỗ Thuỳ Linh không biết lí do, hai người còn lại tự ngầm hiểu càng nói càng vô bổ, tốt nhất là ngậm miệng. Tận đến 15 phút sau, Đỗ Thuỳ Linh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
[Mê trai đầu thai không hết: Mày với Bảo Uyên chiều nay định đi chơi tiếp hay ở lại khu nghỉ dưỡng tận hưởng nốt.]
[Nam Phong Huỳnh: Định đi nhưng chưa biết đi đâu.]
[Mê trai đầu thai không hết: Mày đang ở chỗ nào?]
[Nam Phong Huỳnh: flc]
Đỗ Thuỳ Linh huýt sáo, không hổ là người có tiền.
[Mê trai đầu thai không hết: Tao biết gần đó có một chỗ trượt cỏ hay lắm, muốn đi không tao gửi địa chỉ cho.]
Nguyễn Bảo Uyên nhướng mày, lúc trước hai cô gái trên boong tàu cũng nói về truyện này. Huỳnh Nam Phong nhận ra sắc mặt cậu thoáng biến động, nhanh tay nhắn lại.
[Nam Phong Huỳnh: Có, gửi đi.]
Từng mùa trong năm đều có cái vẻ đẹp riêng của nó. Thu đạp lá vàng, đông trong chăn ấm, xuân hứng mưa phùn, hạ tắm nắng trời. Thời gian đông khách nhất tất nhiên là vào mùa hè, tháng 3 là tháng giao mùa, nửa xuân nửa hạ, khách khứa không nhiều, chỉ cần tới sớm một chút, quanh bể bơi không một bóng người.
Nước bể thoang thoảng mùi clo, lấp lánh như kim cương dưới nắng mặt trời. Hai bên hồ trồng cây cảnh xanh mơn mởn, rung rinh theo nhịp gió, đung đưa cái tán lá to rộng của nó theo nhịp điệu hè về. Ánh nắng chói chang, chiếu cái tia sáng vàng ruộm của nó lên vạn vật, thoắt ẩn thoắt hiện sau đám mây trắng bồng bềnh trôi.
Gió mang theo hương hoa nhàn nhạt, phả vào trong không khí, quyến luyến lướt qua mai tóc người du khách.
Huỳnh Nam Phong thuê một chiếc phao to như lốp xe, ngồi bẹp dí trên đó trôi nổi cả buổi, trên mặt đeo kính râm, hất cằm lên trời như đang ngủ. Nhân viên cứu hộ nhìn hắn vô cùng quan ngại.
Rốt cuộc là mày đến đây để bơi lội hay đến để ngâm chân.
Cuối hành lang rẽ phải tầng hai có phòng mát xa, thỉnh đại vương đến đó mà nghịch nước.
Ùm!
Huỳnh Nam Phong đeo kính râm trôi nổi trên mặt nước, vừa định tháo kính, cả cái phao bỗng lật ngược xuống, ném cả thân thể nặng như heo xuống bể bơi.
- "Ư!...Ưm...Ưm...!"
Hắn quẫy đạp kiểu bơi chó một hồi, mặt như sắp bị thuỷ quái bắt đi tới nơi, lúc này người kia mới trồi dậy, dở khóc dở cười.
- "Cái bể bơi này có 1m50 thôi."
Huỳnh Chết Đuối đột ngột đứng thẳng người, phun ra một ngụm nước, đen mặt nhìn cậu.
- "Sao không nói sớm?"
Nguyễn Bảo Uyên bụm miệng:
- "Tại tôi thấy cậu giãy hăng quá."
- "Hừ."
Cậu vươn tay hất một ngụm nước lên người kia, nhoẻn miệng cười.
Huỳnh Nam Phong nghiến răng, trong phút chốc, cậu tưởng hắn sẽ vung tay doạ như bình thường, không ngờ người kia không mảy may đáp lại câu nào.
Nguyễn Bảo Uyên vừa mở miệng, một cánh tay to khỏe bỗng lao tới, ôm choàng lấy cậu, lôi xềnh xệch như bao cát đi khỏi.
- "Sao lại vào khu trong nhà, bơi bên ngoài sợ người khác nhìn thấy à?" Nguyễn Bảo Uyên giở giọng đùa cợt, thấy hắn vẫn không đáp lại, khuôn mặt trắng nõn có hơi tái đi.
Giận rồi à?
Huỳnh Nam Phong không ngoảnh đầu lại. Cả hai người đều chìm trong biển nước, di chuyển cũng chậm hơn rất nhiều. Nguyễn Bảo Uyên thu lại nụ cười, e ngại gọi hắn:
- "Anh..."
Cậu tủi thân rồi.
- "Anh đừng phớt lờ em..."
- "Anh giận rồi à...? Em không cố ý đùa dai thế."
- "Anh ơi."
Nguyễn Bảo Uyên nhỏ giọng:
- "Anh đừng kéo nữa, đau em..."
Quả nhiên, động tác của hắn bỗng dừng lại. Nguyễn Bảo Uyên muốn nhường người xem sắc mặt đã bị hắn đè xuống, ép lên thành bể, hôn một cái lên môi. Cậu theo bản năng vùng vẫy muốn thoát ra, chưa đầy năm giây, động tác giãy giụa chuyển thành ôm vai.
Nguyễn Bảo Uyên ngẩn người, hoá ra kéo vào nhà là để làm chuyện này đấy hả? Cậu không giận, ngược lại còn rất thích. Nụ hôn vừa dứt, Nguyễn Bảo Uyên bỗng vòng chân quặp lấy eo hắn, đu cả người lên.
- "Sao tự dưng lại muốn hôn?"
- "Cậu cứ quấn lấy tôi thế, tôi không chịu được." Huỳnh Nam Phong thở dốc một tiếng, khuôn mặt điển trai còn đọng những giọt nước long lanh trên ngọn tóc, đôi mắt nâu đậm liếc nhìn cậu.
- "Không giận sao?"
- "Không giận."
Nguyễn Bảo Uyên nhoẻn miệng cười, ôm lấy đầu hắn, đu đưa cả buổi.
- "Không kêu "Anh" nữa sao?"
- "Cậu thích hả?"
Huỳnh Nam Phong lẳng lặng không đáp như ngầm thừa nhận.
- "Bao giờ tốt nghiệp cấp 3 tôi gọi cậu là "anh"."
Câu này nghe bình thường thì không sao nhưng người trong cuộc đều ngầm hiểu, bao giờ chúng ta lên giường, tôi gọi cậu là anh.
Huỳnh Nam Phong hừ nhẹ một tiếng, cậu liền bật cười.
- "Anh." Nguyễn Bảo Uyên cúi đầu, hai tay vòng qua cổ hắn, chóp mũi gần như chạm tới người đối diện: "Anh muốn hôn thêm cái nữa không?"
Không đợi hắn trả lời, hai người họ đã ngầm ăn ý, quấy quýt cả buổi sáng. Nguyễn Bảo Uyên đẩy hắn ngồi lên phao, vừa bơi vừa đẩy phao đi lại quanh hồ.
Mặc dù trước khi xuống hồ, hắn đã phết kem trống nắng như phết bơ lên bánh mì, xoa khắp người cậu, làn da trắng nõn vẫn không tránh khỏi hơi đen đi. Nguyễn Bảo Uyên trời sinh khỏe mạnh, khi bơi cả cơ thể uốn thành một đường cong, mười phần dẻo dai, trông mà mãn nhãn.
Từ lúc tới Hạ Long, cậu chưa từng mặc áo ngũ thân như ở nhà, mái tóc dài cũng được búi lên gọn gàng, tràn đầy sức sống. Nhưng dù người này có mặc cái gì, kể cả cởi trần, trên cơ thể lúc nào cũng phát ra loại hương trầm mê luyến, thu hút người khác.
Có người yêu như thế này mặc dù khả năng đội nón xanh cực cao nhưng cũng thích thật.
Bơi lội cả buổi sáng, lúc ăn trưa xong xuôi đã gần 2 giờ chiều, trên group bắt đầu bùng nổ.
Đây là kì nghỉ sau khi thi giữa kì hai, hầu hết mọi người đều dành thời gian bên gia đình hoặc đi nghỉ mát. Bây giờ mới là tháng ba, tiết trời chưa chuyển hạ hoàn toàn, quanh con phố nhỏ vẫn còn vương vấn hơi thở lành lạnh của mùa xuân cùng những mầm lá mới chớm nở khắp các nẻo đường.
[Đường Đường Lâm: Sáng thứ ba đã bắt đầu, các tình yêu đi chơi tới đâu rồi?]
[Mê trai đầu thai không hết: Tao đang ở Anh Quốc, mày không thể tin nổi tao đã thấy gì đâu! Mấy anh ở trường dành cho hoàng gia Anh đẹp trai vãi chưởng ra! Mày phải đến đây nhìn các anh tóc vàng xoăn lại, da trắng như tuyết, vóc người cao ráo, nhìn phê lòi con mắt!]
[Mê trai đầu thai không hết: Dáng người cao cao cao cao cao cao, đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp đẹp, khớp ngón tay trắng bóc thon dài, cơ bắp đầy mình!]
[Đường Đường Lâm: Quả nhiên mày nên sống đúng với tên thật của mình.]
[Mê trai đầu thai không hết: ???]
[Phúc Minh Cao: Em với Đào Trang Anh đang ở Huế, ở đây đẹp lắm nhó~]
Phía dưới còn tặng kèm một bức ảnh chụp hắn cùng Đào Trang Anh đang cầm hai con chuồn chuồn làm bằng gỗ.
[Nam Phong Huỳnh: Cậu ta không đi chơi với gia đình sao?]
[Phúc Minh Cao: Bố mẹ Trang Anh không để ý cậu ấy mấy đâu, bọn em đang yêu nhau, không phải đại ca cũng đi với anh lớn đấy thây.]
Quả nhiên bọn này biết hết rồi, hôm sinh nhật rõ ràng là cố ý đào hố chôn hắn.
[Đường Đường Lâm: Anh lớn có đi đâu chơi không?]
Huỳnh Nam Phong vừa định thay cậu đáp lời, Nguyễn Bảo Uyên đã nhanh tay gửi cái ảnh hắn ngồi như một thằng ngu lênh đênh trong bể bơi.
[Đường Đường Lâm: ...]
[Nam Phong Huỳnh: Tôi sẽ treo cậu lên quạt trần.]
[Nguyễn Trường Nhất: Anh sẽ không làm thế đâu.]
Ừ, đúng là hắn sẽ không làm thế thật. Huỳnh Nam Phong thậm chí không cần nhìn màn hình cũng biết người kia đang cười lén lút sau màn hình điện thoại.
Hắn bĩu môi, lái sang chủ đề khác.
[Nam Phong Huỳnh: @Trần Mạnh Hưng không online?]
[Trần Mạnh Hưng: Em có...]
Không phải cậu không online mà là không thích vào, từ sau truyện Đào Trang Anh gài Đặng Mỹ Anh, cậu không còn thoải mái như trước kia được nữa.
[Đường Đường Lâm: Tình yêu muốn đi leo núi không? Cảnh trên này đẹp lắm.]
[Trần Mạnh Hưng: Lên núi nhiều côn trùng, cắm trại trên đầu toàn ruồi muỗi, dưới chân là sâu bọ. Càng lên cao, không khí càng loãng, có bị bệnh trên đó cũng không có sóng mà gọi điện thoại, muốn xuống núi tìm bác sĩ cũng không xong. Tới khi lôi được bác sĩ lên đã chết nghẻo từ lâu.]
[Đường Lâm: Đi biển thì sao?]
[Trần Mạnh Hưng: Ánh nắng mặt trời có thể gây ung thư da, da đen sạm. Nước biển thực chất là toàn nước tiểu trẻ em và các loài sinh vật biển, tinh dịch cá voi, rác thải con người thải ra hằng năm, rò rỉ dầu từ tàu thuyền.]
[Nguyễn Trường Nhất: ...]
Hình như hai người này là song sinh cùng trứng thất lạc.
[Đường Đường Lâm: Về quê?]
[Trần Mạnh Hưng: Ra đường dẫm phải cứt trâu.]
[Đường Đường Lâm: ...]
Sặc mùi tiêu cực.
[Phúc Minh Cao: Muốn đi thủy cung với tui không? Ở đó không có côn trùng còn mát mẻ, sạch sẽ.]
Tâm tình Trần Mạnh Hưng thoáng dao động, nghĩ đến mối quan hệ hiện tại, sắc mặt thoáng sa sầm, nhắn lại.
[Trần Mạnh Hưng: Tôi đùa thôi, kì thi thành phố sắp diễn ra, tôi phải ở nhà ôn thi. Cậu cứ đi cùng Trang Anh, có thời gian chúng ta sẽ gặp nhau sau.]
Mỗi lần hai người này nhắn tin với nhau, Chu Đường Lâm thân là người đứng ngoài còn đau tim hơn người trong cuộc. Có lẽ một phần là bởi ám ảnh cũng máu trong bồn rửa tay năm xưa, một phần coi cậu như em trai, chỉ nhìn qua cách cậu nhắn tin, Chu Đường Lâm rất nhạy cảm với chuyện cậu thích ai, cũng cảm nhận được Trần Mạnh Hưng không vui.
[Đường Đường Lâm: Bây giờ vẫn đang học?]
[Trần Mạnh Hưng: Ừm.]
[Đường Đường Lâm: Vậy thì đừng nghịch điện thoại nữa, học bài đi! Không đi chơi cũng được, thi xong cũng không vội.]
Trần Mạnh Hưng ngoan ngoãn cất điện thoại, lặng lẽ tắt nguồn. Trong group chỉ còn lại 5 người.
[Cao Phúc Minh: Chị ơi, có phải nó tránh em không...? Dạo này cứ mỗi lần em xuất hiện, nó cứ tìm cớ lảng đi.]
[Nam Phong Huỳnh: Không phải lảng đi, học là học.]
[Cao Phúc Minh: Không phải thế, kể cả khi ở lớp cũng vậy. Em làm sai gì hả?]
Không ai trả lời hắn, Nguyễn Bảo Uyên không muốn nói sự thật, Đỗ Thuỳ Linh không biết lí do, hai người còn lại tự ngầm hiểu càng nói càng vô bổ, tốt nhất là ngậm miệng. Tận đến 15 phút sau, Đỗ Thuỳ Linh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
[Mê trai đầu thai không hết: Mày với Bảo Uyên chiều nay định đi chơi tiếp hay ở lại khu nghỉ dưỡng tận hưởng nốt.]
[Nam Phong Huỳnh: Định đi nhưng chưa biết đi đâu.]
[Mê trai đầu thai không hết: Mày đang ở chỗ nào?]
[Nam Phong Huỳnh: flc]
Đỗ Thuỳ Linh huýt sáo, không hổ là người có tiền.
[Mê trai đầu thai không hết: Tao biết gần đó có một chỗ trượt cỏ hay lắm, muốn đi không tao gửi địa chỉ cho.]
Nguyễn Bảo Uyên nhướng mày, lúc trước hai cô gái trên boong tàu cũng nói về truyện này. Huỳnh Nam Phong nhận ra sắc mặt cậu thoáng biến động, nhanh tay nhắn lại.
[Nam Phong Huỳnh: Có, gửi đi.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất