Chương 69
Gió mùa hạ dù nóng đến mấy khi thổi qua con ngõ này cũng trở nên mát mẻ đến lạ. Mùi ẩm mốc lan toả trong không khí, nồng nặc vô cùng.
- "Ông Đàm Ngọc Thạch đã mất từ hai tháng trước, cháu không biết sao?"
Huỳnh Nam Phong sửng sốt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
- "Ông ấy hiện tại đang ở đâu ạ?"
Người đàn ông trung niên ngước đầu nghĩ nghĩ một hồi, đáp:
- "Ở nghĩa trang thành phố, cách đây cũng không xa lắm."
- "Lúc ông Thạch qua đời..." Huỳnh Nam Phong mím đôi môi mỏng: "Có ai ở cạnh ông ấy không?"
- "Chỉ có thằng bạn chí cốt trong cái khu ổ chuột là ta đây thôi." Người đàn ông trung niên cười ha ha: "Ít nhất ta vẫn ở cạnh ông ấy trong phút lâm chung, để ông ấy biết rằng, mình không cô đơn, không cảm thấy lạc lõng mà quay về ám cả khu thì chết dở."
Huỳnh Nam Phong cảm ơn ông, lái xe ra nghĩ trang thành phố.
Tất nhiên để có một mảnh đất an táng cho người đã chết ở thủ đô không phải chuyện dễ. Hà Nội đất chật người đông, người sống còn không đủ chỗ. Các ngôi mộ ở đây được bày bố đơn giản hơn rất nhiều, diện tích đất cũng không lớn, các ngôi mộ xếp sát nhau.
Huỳnh Nam Phong hỏi người quản lý nghĩa trang, tới trước một ngôi mộ đen xì như bao ngôi mộ khác.
Đàm Ngọc Thạch, XXXX- 2021.
Ít nhất, bốn người bọn họ đã đoàn tụ.
Huỳnh Nam Phong lau qua ngôi mộ, thắp cho ông một nén nhang rồi mới lẳng lặng ra về.
Từ trên cao, hai đứa trẻ mặc áo vải cũ sờn nhìn xuống nhân gian, nở nụ cười.
Bỏ đi hết thảy biến cố chông gai, bình lặng tới cuối đời.
Lúc hắn lái xe chở về nhà đã gần 6 giờ tối. Mùa hè, trời tối muộn hơn mùa đông, đã là 6 giờ mà dường như ánh mặt trời vẫn le lói sau đám mây mù, sắc trời quang đãng. Đây có lẽ là thời điểm tuyệt vời nhất trong cả một ngày hè nóng bức, khi ánh chiều tác đã tắt ngúm và mặt trời như lưu luyến nhân gian, khiến bầu không khí là sự pha trộn nóng lạnh đan xen.
Huỳnh Nam Phong đi thang máy trở về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy cậu ngồi xổm dưới sàn nhà.
- "Cậu làm gì vậy."
- "Ngắm xương sườn của chính mình."
Huỳnh Nam Phong: "..."
Đừng có dùng cách nói gây hiểu nhầm như vậy, creepy vãi chưởng.
- "Cậu đã đi gặp "tôi" đúng không?" Nguyễn Bảo Uyên mặt không đổi sắc, thấp giọng hỏi.
- "Ừm."
- "Thấy thế nào?"
Huỳnh Nam Phong nhìn cậu, vẫn chưa hiểu người kia muốn nói gì.
- "Giống hệt nhau, ngay cả tên cũng giống hệt tên cậu đặt trên Facebook, khác ở chỗ tóc ngắn hơn, thoạt nhìn không được khỏe mạnh cho lắm."
- "Không khỏe mạnh là do tôi gây ra mà." Nguyễn Bảo Uyên bỗng bật cười, ngả người về phía sau, dựa lên đầu gối hắn: "Tôi không muốn tôi của kiếp sau quên cậu. Tôi muốn tôi nhớ về Huỳnh Nam Phong lẫn Triêu Thanh Ty, muốn tôi nhớ hết tất cả để yêu cậu sớm hơn."
Trong lòng hắn như được rót mật. Huỳnh Nam Phong nhoẻn miệng cười, quỳ xuống ôm lấy cậu từ phía sau:
- "Không sao, được yêu cậu một lần nữa, đáng lẽ ra tôi phải thấy vui mới phải."
- "Miệng ai mà ngọt quá vậy."
- "Miệng bạn trai cậu!" Huỳnh Nam Phong như một con chó bự dụi đầu lên cổ cậu, hai người cười ha hả, vần nhau trên sàn nhà một hồi, hắn mới ôm cậu ngồi dậy, nhẹ giọng:
- "Trở về đi..."
- "Tất nhiên." Nguyễn Bảo Uyên cười cười nhưng họ đều biết, ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng.
- "Thực ra còn một cách để tôi ở kiếp này nhớ về quãng thời gian của chúng ta."
Huỳnh Nam Phong sực tỉnh, nhíu mày hỏi cậu:
- "Cách gì."
- "Mẹ cậu từng nói, thứ đã phá vỡ dòng thời gian sẽ chịu sự trừng phạt và gây ra cộng hưởng đúng không? Thổ Sen đã tạo ra dòng thời gian, nếu mang nó từ hiện tại trở về quá khứ, cộng hưởng sẽ xảy ra. Nó là vật tạo ra dòng thời gian, cũng là vật đã phá hủy chúng, từ đó sinh cộng hưởng. Xác suất hậu quả của cộng hưởng là việc tôi của kiếp sau nhớ về kiếp trước là chuyện khả thi."
Giống như nếu cộng hưởng xảy ra ở hiện tại, mọi người sẽ nhớ có tới hai Nguyễn Bảo Uyên.
Huỳnh Nam Phong cảm thán:
- "Cậu thông minh thật đấy."
- "Tất nhiên." Nguyễn Bảo Uyên đắc ý: "Bạn trai cậu không thông minh thì còn ai thông minh nữa?"
- "Đồ ngốc." Huỳnh Nam Phong kéo cậu vào lòng, xoa xoa đầu người kia một hồi.
- "Nhưng giả thiết này không đảm bảo, cộng hưởng có thể là bất cứ thứ gì." Nguyễn Bảo Uyên ngước lên nhìn hắn: "Dù xấu hay tốt, cậu đồng ý đặt cược vào nó hay không?"
- "Tôi tin cậu."
- "Vậy tôi đi."
Hai người họ đứng dậy. Đoàn Thu Mị vẫn ngồi trong nhà kho xem lại toàn bộ số sách lưu trữ suốt 1000 năm qua, có không ít thứ đã bị huỷ diệt sau chiến tranh, cầm trên tay những vật như thế này đánh giá ngàn vàng. Thấy hai người họ tiến vào, Đoàn Thu Mị ngoảnh đầu, dịu giọng hỏi:
- "Quyết định rồi sao?"
Huỳnh Nam Phong gật đầu, Đoàn Thu Mị vui vẻ đứng dậy, dẫn cả hai đi ra ngoài, khoá chặt cánh vừa nhà kho.
Bà vươn tay vặn tay nắm cửa, khung cảnh nhà kho tồi tàn biến mất, khung cảnh căn hầm bếp trong phủ tướng quân lập tức hiện lên.
Đã nửa năm rồi.
Nguyễn Bảo Uyên ngoảnh đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn bỗng nở nụ cười, không còn nét tinh ranh ngỗ nghịch, một nụ cười như giải toả tất cả, khoé mắt cong cong.
- "Khụ! Khụ!"
À, là muốn hôn chứ gì, Ok.
Đoàn Thu Mị quay mặt đi ra ngoài, bỏ lại hai người họ, một người đứng ở hiện tại, một người đứng ở quá khứ, ôm láy nhau, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương. Không nồng nhiệt cũng không hời hợt, chỉ đơn thuần là cách họ thể hiện cảm xúc, thể hiện trong lòng mình luôn có người kia.
Dù là một nghìn năm hay một vạn năm, tôi sẽ luôn luôn yêu cậu.
Hình bóng cao gầy với mái tóc đen tuyền như thác nước đổ xuống, khuôn mặt khiến người đời đảo điên, ngoại hình đẹp phi giới tính, đôi mắt đen láy chứa đựng cả dải ngân hà bao la. Trên tay cậu ôm một cây hoa, bóng người khuất dần sau cánh cửa gỗ ngăn cách không gian và thời gian.
Tạm biệt, Huỳnh Nam Phong.
Tạm biệt.
................
Khoảng thời gian sau đó, Huỳnh Nam Phong đã trở lại tất cả những nơi cậu từng đặt chân tới. Từ phòng ngủ, ghế ngồi, siêu thị tới bờ hồ Tây quang đãng.
Hắn vận một chiếc áo thun đen, tay cầm chai coca, lẳng lặng nhìn ra hồ Tây.
Sương mù vẫn dày đặc bao trùm lên vạn vật.
Huỳnh Nam Phong nhắm mắt, cảm nhận cái cơn gió khoan khoái cùng tiếng chim hót buổi sớm mai, thở ra một hơi.
Ngày mai cậu quay trở lại trường rồi, hắn biết phải đối mặt thế nào đây? Mặt dày vô sỉ bám đuôi người ta?
Huỳnh Nam Phong không tin Nguyễn Trường Nhất sẽ từ chối hắn nhưng hắn không chắc Nguyễn Trường Nhất có kí ức của kiếp trước hay không, nếu không thì làm cách nào để cậu ta yêu mình.
Bỏ đi, nghĩ mấy cái đấy làm gì, đau đầu chết cụ.
Không ai còn nhớ gì về Nguyễn Bảo Uyên nữa, trong kí ức của họ, vị trí của Nguyễn Bảo Uyên đã được thay bằng Nguyễn Trường Nhất. Huỳnh Nam Phong từng kể với Chu Đường Lâm chuyện cậu đến từ 1000 năm trước giờ đây trong kí ức cũng mất sạch đoạn đó.
Nhóm hắn cũng không còn nhớ hắn và Nguyễn Trường Nhất có yêu nhau hay không, hoàn toàn mơ hồ.
Gay go rồi đây.
Huỳnh Nam Phong gãi gãi đầu. Người duy nhất còn nhớ đến sự tồn tại của cái tên "Nguyễn Bảo Uyên" chỉ có mình hắn, ngay cả mẹ hắn cũng không nhớ.
Cái này...chắc là do cộng hưởng ha.
Hắn tu ừng ực chai coca, sau khi xốc lại tinh thần mới lái xe trở về nhà.
Mày với nó còn hôn nhau rồi cơ mà, tán trai thôi có cần hồi hộp như thế không?
Lúc Huỳnh Nam Phong bước vào lớp, khung cảnh dường như không có gì khác lạ. Trần Mạnh Hưng đã chuyển trường, đó là chuyện không thể thấy đổi, mây vẫn trôi, trời vẫn xanh và những cơn gió vẫn thổi qua các con phố, luồn lách qua ô cửa sổ, tiến vào phòng.
Ở một góc lớp, hắn thấy được một chàng trai ước chừng 1m80 đang gục mặt xuống bàn. Mái tóc đen cắt ngắn ngang vai, buộc thành chỏm đuôi gà phía sau. Người kia tay chân mảnh khảnh, chỉ có vóc dáng là vượt trội.
Huỳnh Nam Phong vừa nhìn đã nhận ra người nọ.
Nguyễn Trường Nhất gục mặt xuống bàn, mặc cho những tiếng ồn vang vọng từ sân trường, những tạp âm không ngừng trong lớp học, an nhiên ngủ.
Huỳnh Nam Phong lén lút ngồi bên cạnh, dù sao hai người họ cũng ngồi cạnh nhau. Hắn ngoảnh đầu nhìn đồng hồ, thấy sắp vào tiết một mới dồn hết dũng khí, hít một hơi thật sâu, toan gọi cậu dậy.
- "Cả lớp đứng!"
Huỳnh Nam Phong vô thức đứng dậy chào giáo viên, Nguyễn Trường Nhất vẫn ngủ ngon lành. Vóc dáng hai người họ vốn thuộc loại cao nhất trong lớp, bị xếp cho ngồi bàn cuối là chuyện hiển nhiên. Nguyễn Trường Nhất ngồi nép sau Đỗ Thuỳ Linh đang đứng lên chào, ngáy khò khò.
Sao tên này chuyển kiếp xong chai thế nhỉ?!
Người giảng thì cứ giảng, người ngủ thì cứ ngủ.
Khổ nỗi, nếu là Huỳnh Nam Phong của nửa năm trước chắc chắn sẽ đấm cho tỉnh, Huỳnh Nam Phong của nửa năm sau cưng chiều hết mực, cuối cùng cũng không nỡ đánh thức cậu.
Cứ cho là, cậu ta vừa xuất viện nên không tiếp thu được cường độ học tập của nơi này đi.
Trong lúc hắn còn đang đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt với chính mình, một bàn tay trắng nõn bỗng thò tới, nắm lấy tay hắn. Huỳnh Nam Phong theo bản năng đan mười ngón tay vào nhau, ngạc nhiên ngẩng đầu:
- "Cậu..."
- "Em đã nói em sẽ giữ lời hứa rồi mà." Nguyễn Trường Nhất bỗng xoay mặt nhìn hắn, nhoẻn miệng cười. Vẫn là khuôn mặt ấy, trong mái tóc ngắn và bộ đồng phục học sinh phẳng phiu, cánh môi đỏ cong cong.
Một Nguyễn Bảo Uyên hắn chưa thấy bao giờ.
- "Cộng hưởng thật sự có tác dụng..." Huỳnh Nam Phong ngỡ ngàng, tâm tình ngạc nhiên bỗng hoá thành vui mừng, ôm tay cậu: "nó thật sự có tác dụng!"
1000 năm.
Nguyễn Trường Nhất cong cong khoé mắt, xoa mặt hắn.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, em vẫn sẽ tìm được anh, và yêu anh một lần nữa.
HOÀN
----------------
Lời tác giả: Tạ ơn trời đất! Cuối cùng cũng hoàn! Tôi chắc chắn sẽ viết PN cho cp Như Khải (Triêu Như - Nguyễn Khải) và cp Phong Nhất (Nam Phong - Trường Nhất). PN Cao Phúc Minh với Trần Mạnh Hưng, tôi sẽ xem xét. Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây! Tặng ngàn tym~ ♡ॢ₍⸍⸌̣ʷ̣̫⸍̣⸌₎
- "Ông Đàm Ngọc Thạch đã mất từ hai tháng trước, cháu không biết sao?"
Huỳnh Nam Phong sửng sốt, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:
- "Ông ấy hiện tại đang ở đâu ạ?"
Người đàn ông trung niên ngước đầu nghĩ nghĩ một hồi, đáp:
- "Ở nghĩa trang thành phố, cách đây cũng không xa lắm."
- "Lúc ông Thạch qua đời..." Huỳnh Nam Phong mím đôi môi mỏng: "Có ai ở cạnh ông ấy không?"
- "Chỉ có thằng bạn chí cốt trong cái khu ổ chuột là ta đây thôi." Người đàn ông trung niên cười ha ha: "Ít nhất ta vẫn ở cạnh ông ấy trong phút lâm chung, để ông ấy biết rằng, mình không cô đơn, không cảm thấy lạc lõng mà quay về ám cả khu thì chết dở."
Huỳnh Nam Phong cảm ơn ông, lái xe ra nghĩ trang thành phố.
Tất nhiên để có một mảnh đất an táng cho người đã chết ở thủ đô không phải chuyện dễ. Hà Nội đất chật người đông, người sống còn không đủ chỗ. Các ngôi mộ ở đây được bày bố đơn giản hơn rất nhiều, diện tích đất cũng không lớn, các ngôi mộ xếp sát nhau.
Huỳnh Nam Phong hỏi người quản lý nghĩa trang, tới trước một ngôi mộ đen xì như bao ngôi mộ khác.
Đàm Ngọc Thạch, XXXX- 2021.
Ít nhất, bốn người bọn họ đã đoàn tụ.
Huỳnh Nam Phong lau qua ngôi mộ, thắp cho ông một nén nhang rồi mới lẳng lặng ra về.
Từ trên cao, hai đứa trẻ mặc áo vải cũ sờn nhìn xuống nhân gian, nở nụ cười.
Bỏ đi hết thảy biến cố chông gai, bình lặng tới cuối đời.
Lúc hắn lái xe chở về nhà đã gần 6 giờ tối. Mùa hè, trời tối muộn hơn mùa đông, đã là 6 giờ mà dường như ánh mặt trời vẫn le lói sau đám mây mù, sắc trời quang đãng. Đây có lẽ là thời điểm tuyệt vời nhất trong cả một ngày hè nóng bức, khi ánh chiều tác đã tắt ngúm và mặt trời như lưu luyến nhân gian, khiến bầu không khí là sự pha trộn nóng lạnh đan xen.
Huỳnh Nam Phong đi thang máy trở về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy cậu ngồi xổm dưới sàn nhà.
- "Cậu làm gì vậy."
- "Ngắm xương sườn của chính mình."
Huỳnh Nam Phong: "..."
Đừng có dùng cách nói gây hiểu nhầm như vậy, creepy vãi chưởng.
- "Cậu đã đi gặp "tôi" đúng không?" Nguyễn Bảo Uyên mặt không đổi sắc, thấp giọng hỏi.
- "Ừm."
- "Thấy thế nào?"
Huỳnh Nam Phong nhìn cậu, vẫn chưa hiểu người kia muốn nói gì.
- "Giống hệt nhau, ngay cả tên cũng giống hệt tên cậu đặt trên Facebook, khác ở chỗ tóc ngắn hơn, thoạt nhìn không được khỏe mạnh cho lắm."
- "Không khỏe mạnh là do tôi gây ra mà." Nguyễn Bảo Uyên bỗng bật cười, ngả người về phía sau, dựa lên đầu gối hắn: "Tôi không muốn tôi của kiếp sau quên cậu. Tôi muốn tôi nhớ về Huỳnh Nam Phong lẫn Triêu Thanh Ty, muốn tôi nhớ hết tất cả để yêu cậu sớm hơn."
Trong lòng hắn như được rót mật. Huỳnh Nam Phong nhoẻn miệng cười, quỳ xuống ôm lấy cậu từ phía sau:
- "Không sao, được yêu cậu một lần nữa, đáng lẽ ra tôi phải thấy vui mới phải."
- "Miệng ai mà ngọt quá vậy."
- "Miệng bạn trai cậu!" Huỳnh Nam Phong như một con chó bự dụi đầu lên cổ cậu, hai người cười ha hả, vần nhau trên sàn nhà một hồi, hắn mới ôm cậu ngồi dậy, nhẹ giọng:
- "Trở về đi..."
- "Tất nhiên." Nguyễn Bảo Uyên cười cười nhưng họ đều biết, ngoài mặt tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy hụt hẫng.
- "Thực ra còn một cách để tôi ở kiếp này nhớ về quãng thời gian của chúng ta."
Huỳnh Nam Phong sực tỉnh, nhíu mày hỏi cậu:
- "Cách gì."
- "Mẹ cậu từng nói, thứ đã phá vỡ dòng thời gian sẽ chịu sự trừng phạt và gây ra cộng hưởng đúng không? Thổ Sen đã tạo ra dòng thời gian, nếu mang nó từ hiện tại trở về quá khứ, cộng hưởng sẽ xảy ra. Nó là vật tạo ra dòng thời gian, cũng là vật đã phá hủy chúng, từ đó sinh cộng hưởng. Xác suất hậu quả của cộng hưởng là việc tôi của kiếp sau nhớ về kiếp trước là chuyện khả thi."
Giống như nếu cộng hưởng xảy ra ở hiện tại, mọi người sẽ nhớ có tới hai Nguyễn Bảo Uyên.
Huỳnh Nam Phong cảm thán:
- "Cậu thông minh thật đấy."
- "Tất nhiên." Nguyễn Bảo Uyên đắc ý: "Bạn trai cậu không thông minh thì còn ai thông minh nữa?"
- "Đồ ngốc." Huỳnh Nam Phong kéo cậu vào lòng, xoa xoa đầu người kia một hồi.
- "Nhưng giả thiết này không đảm bảo, cộng hưởng có thể là bất cứ thứ gì." Nguyễn Bảo Uyên ngước lên nhìn hắn: "Dù xấu hay tốt, cậu đồng ý đặt cược vào nó hay không?"
- "Tôi tin cậu."
- "Vậy tôi đi."
Hai người họ đứng dậy. Đoàn Thu Mị vẫn ngồi trong nhà kho xem lại toàn bộ số sách lưu trữ suốt 1000 năm qua, có không ít thứ đã bị huỷ diệt sau chiến tranh, cầm trên tay những vật như thế này đánh giá ngàn vàng. Thấy hai người họ tiến vào, Đoàn Thu Mị ngoảnh đầu, dịu giọng hỏi:
- "Quyết định rồi sao?"
Huỳnh Nam Phong gật đầu, Đoàn Thu Mị vui vẻ đứng dậy, dẫn cả hai đi ra ngoài, khoá chặt cánh vừa nhà kho.
Bà vươn tay vặn tay nắm cửa, khung cảnh nhà kho tồi tàn biến mất, khung cảnh căn hầm bếp trong phủ tướng quân lập tức hiện lên.
Đã nửa năm rồi.
Nguyễn Bảo Uyên ngoảnh đầu nhìn hắn, khuôn mặt trắng nõn bỗng nở nụ cười, không còn nét tinh ranh ngỗ nghịch, một nụ cười như giải toả tất cả, khoé mắt cong cong.
- "Khụ! Khụ!"
À, là muốn hôn chứ gì, Ok.
Đoàn Thu Mị quay mặt đi ra ngoài, bỏ lại hai người họ, một người đứng ở hiện tại, một người đứng ở quá khứ, ôm láy nhau, nhẹ nhàng hôn lên môi đối phương. Không nồng nhiệt cũng không hời hợt, chỉ đơn thuần là cách họ thể hiện cảm xúc, thể hiện trong lòng mình luôn có người kia.
Dù là một nghìn năm hay một vạn năm, tôi sẽ luôn luôn yêu cậu.
Hình bóng cao gầy với mái tóc đen tuyền như thác nước đổ xuống, khuôn mặt khiến người đời đảo điên, ngoại hình đẹp phi giới tính, đôi mắt đen láy chứa đựng cả dải ngân hà bao la. Trên tay cậu ôm một cây hoa, bóng người khuất dần sau cánh cửa gỗ ngăn cách không gian và thời gian.
Tạm biệt, Huỳnh Nam Phong.
Tạm biệt.
................
Khoảng thời gian sau đó, Huỳnh Nam Phong đã trở lại tất cả những nơi cậu từng đặt chân tới. Từ phòng ngủ, ghế ngồi, siêu thị tới bờ hồ Tây quang đãng.
Hắn vận một chiếc áo thun đen, tay cầm chai coca, lẳng lặng nhìn ra hồ Tây.
Sương mù vẫn dày đặc bao trùm lên vạn vật.
Huỳnh Nam Phong nhắm mắt, cảm nhận cái cơn gió khoan khoái cùng tiếng chim hót buổi sớm mai, thở ra một hơi.
Ngày mai cậu quay trở lại trường rồi, hắn biết phải đối mặt thế nào đây? Mặt dày vô sỉ bám đuôi người ta?
Huỳnh Nam Phong không tin Nguyễn Trường Nhất sẽ từ chối hắn nhưng hắn không chắc Nguyễn Trường Nhất có kí ức của kiếp trước hay không, nếu không thì làm cách nào để cậu ta yêu mình.
Bỏ đi, nghĩ mấy cái đấy làm gì, đau đầu chết cụ.
Không ai còn nhớ gì về Nguyễn Bảo Uyên nữa, trong kí ức của họ, vị trí của Nguyễn Bảo Uyên đã được thay bằng Nguyễn Trường Nhất. Huỳnh Nam Phong từng kể với Chu Đường Lâm chuyện cậu đến từ 1000 năm trước giờ đây trong kí ức cũng mất sạch đoạn đó.
Nhóm hắn cũng không còn nhớ hắn và Nguyễn Trường Nhất có yêu nhau hay không, hoàn toàn mơ hồ.
Gay go rồi đây.
Huỳnh Nam Phong gãi gãi đầu. Người duy nhất còn nhớ đến sự tồn tại của cái tên "Nguyễn Bảo Uyên" chỉ có mình hắn, ngay cả mẹ hắn cũng không nhớ.
Cái này...chắc là do cộng hưởng ha.
Hắn tu ừng ực chai coca, sau khi xốc lại tinh thần mới lái xe trở về nhà.
Mày với nó còn hôn nhau rồi cơ mà, tán trai thôi có cần hồi hộp như thế không?
Lúc Huỳnh Nam Phong bước vào lớp, khung cảnh dường như không có gì khác lạ. Trần Mạnh Hưng đã chuyển trường, đó là chuyện không thể thấy đổi, mây vẫn trôi, trời vẫn xanh và những cơn gió vẫn thổi qua các con phố, luồn lách qua ô cửa sổ, tiến vào phòng.
Ở một góc lớp, hắn thấy được một chàng trai ước chừng 1m80 đang gục mặt xuống bàn. Mái tóc đen cắt ngắn ngang vai, buộc thành chỏm đuôi gà phía sau. Người kia tay chân mảnh khảnh, chỉ có vóc dáng là vượt trội.
Huỳnh Nam Phong vừa nhìn đã nhận ra người nọ.
Nguyễn Trường Nhất gục mặt xuống bàn, mặc cho những tiếng ồn vang vọng từ sân trường, những tạp âm không ngừng trong lớp học, an nhiên ngủ.
Huỳnh Nam Phong lén lút ngồi bên cạnh, dù sao hai người họ cũng ngồi cạnh nhau. Hắn ngoảnh đầu nhìn đồng hồ, thấy sắp vào tiết một mới dồn hết dũng khí, hít một hơi thật sâu, toan gọi cậu dậy.
- "Cả lớp đứng!"
Huỳnh Nam Phong vô thức đứng dậy chào giáo viên, Nguyễn Trường Nhất vẫn ngủ ngon lành. Vóc dáng hai người họ vốn thuộc loại cao nhất trong lớp, bị xếp cho ngồi bàn cuối là chuyện hiển nhiên. Nguyễn Trường Nhất ngồi nép sau Đỗ Thuỳ Linh đang đứng lên chào, ngáy khò khò.
Sao tên này chuyển kiếp xong chai thế nhỉ?!
Người giảng thì cứ giảng, người ngủ thì cứ ngủ.
Khổ nỗi, nếu là Huỳnh Nam Phong của nửa năm trước chắc chắn sẽ đấm cho tỉnh, Huỳnh Nam Phong của nửa năm sau cưng chiều hết mực, cuối cùng cũng không nỡ đánh thức cậu.
Cứ cho là, cậu ta vừa xuất viện nên không tiếp thu được cường độ học tập của nơi này đi.
Trong lúc hắn còn đang đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt với chính mình, một bàn tay trắng nõn bỗng thò tới, nắm lấy tay hắn. Huỳnh Nam Phong theo bản năng đan mười ngón tay vào nhau, ngạc nhiên ngẩng đầu:
- "Cậu..."
- "Em đã nói em sẽ giữ lời hứa rồi mà." Nguyễn Trường Nhất bỗng xoay mặt nhìn hắn, nhoẻn miệng cười. Vẫn là khuôn mặt ấy, trong mái tóc ngắn và bộ đồng phục học sinh phẳng phiu, cánh môi đỏ cong cong.
Một Nguyễn Bảo Uyên hắn chưa thấy bao giờ.
- "Cộng hưởng thật sự có tác dụng..." Huỳnh Nam Phong ngỡ ngàng, tâm tình ngạc nhiên bỗng hoá thành vui mừng, ôm tay cậu: "nó thật sự có tác dụng!"
1000 năm.
Nguyễn Trường Nhất cong cong khoé mắt, xoa mặt hắn.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, em vẫn sẽ tìm được anh, và yêu anh một lần nữa.
HOÀN
----------------
Lời tác giả: Tạ ơn trời đất! Cuối cùng cũng hoàn! Tôi chắc chắn sẽ viết PN cho cp Như Khải (Triêu Như - Nguyễn Khải) và cp Phong Nhất (Nam Phong - Trường Nhất). PN Cao Phúc Minh với Trần Mạnh Hưng, tôi sẽ xem xét. Cảm ơn mọi người đã đọc tới đây! Tặng ngàn tym~ ♡ॢ₍⸍⸌̣ʷ̣̫⸍̣⸌₎
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất