Chương 115: Ngoại truyện 5: What if 5
18
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Nhiếp Chấn Hoành tâm sự riêng với các anh em.
Anh không muốn mọi người đổ hết những tháng năm thanh xuân quý giá nhất của cuộc đời vào việc kiếm tiền như kiếp trước nữa. Cuộc đời thật ra có muôn vàn ngã rẽ, nhất là với những người trẻ như họ, họ còn có thể lựa chọn rất nhiều con đường khác nhau.
Tuy rằng kiếp này, con đường lập nghiệp của họ tránh được một số va vấp, nhưng vẫn chẳng thể thuận buồm xuôi gió. Mấy người cũng từng có suy nghĩ muốn lui bước, lần này Nhiếp Chấn Hoành không kề cận khuyên nhủ động viên nữa, mà bảo họ hãy suy nghĩ cẩn thận cho tương lai.
Mấy năm nay thật ra họ đã kiếm được kha khá nhờ làm ăn nhỏ, chia nhau ra thì mỗi người cũng được mấy chục nghìn tệ, có thể làm được nhiều chuyện.
Anh Cả suy nghĩ rất lung, rồi quyết định đi học lại.
Anh vẫn tin chắc rằng tri thức có thể thay đổi vận mệnh. Nhất là sau khi tiếp xúc với những người trong xã hội, anh càng muốn tiếp thu những tri thức mình còn chưa biết từ sách vở, để đổi lấy tiền tài trong tương lai.
Chú Tư định đi lang bạt ở phía Nam.
Cậu ta có hoài bão rất lớn với tiền bạc. Nghe người ta bảo làm ăn ở phương Nam càng dễ phất hơn, nên cậu ta tính dùng số tiền có sẵn trong tay làm vốn, qua đó làm những việc dễ thắng đậm hơn.
Còn chú Ba vò đầu bứt tóc mãi, thấy mình chẳng có ý tưởng gì, đành khốn khổ hỏi Nhiếp Chấn Hoành, “Anh, em không thể theo anh sao ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành cười rõ tươi: “Đương nhiên là chú có thể rồi!”
19
Đôi lúc, sự bầu bạn chính là lời tỏ tình kiên trường nhất.
Khi Nhiếp Chấn Hoành đang từng bước gầy dựng sự nghiệp của mình thật chắc chắn, thì Lâm Tri cũng bình yên trải qua thời tiểu học và cấp 2.
Lần này, tách khỏi sự bắt nạt và xa lánh, Lâm Tri cũng hưởng thụ được những ngọt bùi đắng cay của thời học sinh như các bạn bè đồng trang lứa. Chẳng qua với bé con bây giờ, nỗi lo lớn nhất của cậu chỉ là nhỡ không hoàn thành bài tập đúng hạn thì biết làm sao thôi, chứ không còn phải bất an lo sợ bị bạn bè cô lập, cũng không cần đau khổ hoang mang vì bị thế giới bỏ rơi nữa.
20
“Ê, Lâm Tri! Xuống chơi đi! Hôm nay tụi nó tính đi hát Karaoke đấy, đi chung nhé!”
Ven con phố của khu tập thể cũ, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang khum tay thành hình loa, gào lên tầng trên.
Chẳng bao lâu sau, một cái đầu thò ra từ ban công tầng 2, đáp lại cô bé: “Không đi.”
“Tại sao? Cậu lại định vẽ tranh à?” Cô bé dẩu môi, “Ngày nào cũng vẽ, cậu không thấy chán à? Ra ngoài hít thở không khí trong lành đi chứ!”
Thiếu niên trên ban công mím môi, khoe đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Hôm nay không vẽ.”
Nét mặt cậu rất sinh động, đôi mắt lộ vẻ chờ mong, “Hôm nay anh Hoành sẽ đưa tớ đi chơi vườn bách thú!”
“Lại là anh Hoành, suốt ngày anh Hoành.” Đỗ Tử Vân ở dưới lầu nhệch miệng, “Ổng già chát mà sao rảnh thế!?”
“Ui cha!”
Đỗ Tử Vân vừa dứt lời thì bị cái gì đấy đập vào đầu. Cô nàng ngước lên thì thấy đấy là chiếc máy bay mà Lâm Tri gấp bằng giấy vẽ bỏ đi. Không đau ngoài da, nhưng lại khiến Đỗ Tử Vân đau trong lòng.
“Lâm Tri! Con thuyền tình bạn của chúng mình sắp lật rồi đấy!” Cô bé chống nạnh gào lên tầng trên.
“Ai bảo cậu nói xấu anh Hoành.” Lâm Tri đứng trên ấy lí nhí nói xuống.
Nhưng cậu cũng biết việc mình làm là sai, nên lại thò đầu ra ngoài thêm chút nữa, nghiêm túc nói với Đỗ Tử Vân, “Không lật đâu, không lật được đâu, cậu bay lên đây mà đập tớ này.”
Đỗ Tử Vân bật cười vì tức, cầm máy bay giấy lúc lắc nắm đấm, “Cậu tưởng tớ là Powerpuff Girl à!?”
Đang nói dở chừng, Đỗ Tử Vân cảm thấy đầu mình lại bị tấn công.
Một bàn tay to ấn đầu cô bé xuống.
“Suốt ngày chỉ biết bắt nạt Lâm Tri thôi.”
Nhiếp Chấn Hoành đã về từ lúc nào chẳng hay. Anh đỗ xe ở một bên, xuống xe cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai đứa.
“Không được chạm vào đầu cháu, kẻo cháu không cao lên được nữa mất!”
Đỗ Tử Vân giương nanh múa vuốt tính đánh người, Nhiếp Chấn Hoành nhẹ nhàng né được, tiện thể ngước lên gọi bé con trên tầng 2, “Tri Tri, mau rụt đầu vào!”
“… Dạ.”
Lâm Tri vội vàng làm theo. Chẳng qua khi thấy hai người dưới lầu, một người cao ráo đẹp trai, người kia hoạt bát cởi mở, chút hâm mộ và ganh tị mà chính cậu còn chưa nhận ra bỗng hiện lên trong đôi mắt cậu.
21
Đôi khi Nhiếp Chấn Hoành cũng cảm thấy duyên phận giữa con người thật diệu kỳ.
Như Đỗ Tử Vân và Lâm Tri vậy, trong kiếp này, hai đứa quen nhau trước mấy năm, nhưng vẫn trở thành bạn tốt.
Hồi cấp 3, hai đứa được chia vào cùng lớp ở chung một trường, lại sống cùng một con phố, nên đã chơi thân với nhau khá lâu.
Đương nhiên, đấy là từ góc nhìn của Nhiếp Chấn Hoành.
Chứ còn ở góc nhìn của Đỗ Tử Vân, người hay chơi chung ở chung với Lâm Tri chỉ có mình lão già Nhiếp Chấn Hoành này thôi ——
Hừ.
Ông chú hơn hai đứa gần chục tuổi, không phải lão già thì là gì?
22
Về lý thuyết, chứng khó đọc sẽ khiến Lâm Tri rất khó duy trì được điểm số để thi đậu cấp 3. Nhưng may thay sau khi chuyển tới khu xưởng máy móc, cậu đã gặp được một giáo viên rất tốt.
Thầy giáo này dạy Ngữ Văn cả đời, dạy hết khóa của Lâm Tri thì cũng chuẩn bị về hưu, trùng hợp thay lại ở ngay lầu trên nhà Lâm Tri.
Nhà thầy đối diện nhà Nhiếp Chấn Hoành, thầy họ Trịnh, bình thường ngoài đọc sách đọc báo, thầy còn thích chăm sóc hoa cỏ.
Thầy Trịnh rất cởi mở tiến bộ, bình thường trên trường thầy cũng không dạy rập khuôn theo sách giáo khoa, mà hay có ví dụ minh họa, thường ra những đề thi lạ. Nhưng điểm Văn của học sinh trong lớp không bị kém đi vì thế, mà luôn đứng đầu toàn khối.
Ban đầu lúc mới chuyển trường qua đây, Lâm Tri gần như chỉ có thể nộp giấy trắng vào giờ Văn. Nhưng khi biết được tình cảnh của cậu, thầy Trịnh chưa bao giờ phê bình điểm số của cậu, ngược lại thầy còn lén liên lạc với Hứa Như. Cứ tối hôm nào rảnh, thầy lại ở nhà dạy kèm cho cậu nhóc.
Thầy không giảng những đề đi thi, cũng không nói phải làm sao mới viết được bài văn đạt điểm cao, mà chỉ dạy Lâm Tri cách phân biệt Thiên Bàng của từng chữ từng tí một, túm được khoảnh khắc mà những chú nòng nọc con thôi ngoe nguẩy, hướng dẫn Lâm Tri giải phẫu cấu tạo của chúng, tìm hiểu ngọn nguồn của chúng.
Dần dà, Lâm Tri không còn quá kháng cự việc đọc nữa.
Thậm chí những lúc không có ai, cậu còn sẵn sàng lần từng chữ một, đọc nội dung trong sách, thử nghiền ngẫm, lý giải xem rốt cuộc ý nghĩa trong ấy là gì.
Khi nào không bận rộn, Nhiếp Chấn Hoành sẽ đọc sách cùng Lâm Tri.
Anh ngồi làm việc trên máy tính trong phòng sách, Lâm Tri ở ban công bên ngoài ngay cạnh anh, ngồi trên chiếc ghế tre treo mà anh tự tay làm, lắc qua lắc lại đọc sách.
Đọc sai chỗ nào, Nhiếp Chấn Hoành sẽ mở miệng sửa lại cho cậu.
Lâm Tri nghiêm túc ghi nhớ, rồi lại đọc tiếp phần sau.
Họ đã dành rất nhiều cuối tuần, vô vàn buổi đêm, bên nhau như thế.
Nhàn nhã, mà lại kèm theo sự ăn ý và vui thích khó tả.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 5]
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Nhiếp Chấn Hoành tâm sự riêng với các anh em.
Anh không muốn mọi người đổ hết những tháng năm thanh xuân quý giá nhất của cuộc đời vào việc kiếm tiền như kiếp trước nữa. Cuộc đời thật ra có muôn vàn ngã rẽ, nhất là với những người trẻ như họ, họ còn có thể lựa chọn rất nhiều con đường khác nhau.
Tuy rằng kiếp này, con đường lập nghiệp của họ tránh được một số va vấp, nhưng vẫn chẳng thể thuận buồm xuôi gió. Mấy người cũng từng có suy nghĩ muốn lui bước, lần này Nhiếp Chấn Hoành không kề cận khuyên nhủ động viên nữa, mà bảo họ hãy suy nghĩ cẩn thận cho tương lai.
Mấy năm nay thật ra họ đã kiếm được kha khá nhờ làm ăn nhỏ, chia nhau ra thì mỗi người cũng được mấy chục nghìn tệ, có thể làm được nhiều chuyện.
Anh Cả suy nghĩ rất lung, rồi quyết định đi học lại.
Anh vẫn tin chắc rằng tri thức có thể thay đổi vận mệnh. Nhất là sau khi tiếp xúc với những người trong xã hội, anh càng muốn tiếp thu những tri thức mình còn chưa biết từ sách vở, để đổi lấy tiền tài trong tương lai.
Chú Tư định đi lang bạt ở phía Nam.
Cậu ta có hoài bão rất lớn với tiền bạc. Nghe người ta bảo làm ăn ở phương Nam càng dễ phất hơn, nên cậu ta tính dùng số tiền có sẵn trong tay làm vốn, qua đó làm những việc dễ thắng đậm hơn.
Còn chú Ba vò đầu bứt tóc mãi, thấy mình chẳng có ý tưởng gì, đành khốn khổ hỏi Nhiếp Chấn Hoành, “Anh, em không thể theo anh sao ạ?”
Nhiếp Chấn Hoành cười rõ tươi: “Đương nhiên là chú có thể rồi!”
19
Đôi lúc, sự bầu bạn chính là lời tỏ tình kiên trường nhất.
Khi Nhiếp Chấn Hoành đang từng bước gầy dựng sự nghiệp của mình thật chắc chắn, thì Lâm Tri cũng bình yên trải qua thời tiểu học và cấp 2.
Lần này, tách khỏi sự bắt nạt và xa lánh, Lâm Tri cũng hưởng thụ được những ngọt bùi đắng cay của thời học sinh như các bạn bè đồng trang lứa. Chẳng qua với bé con bây giờ, nỗi lo lớn nhất của cậu chỉ là nhỡ không hoàn thành bài tập đúng hạn thì biết làm sao thôi, chứ không còn phải bất an lo sợ bị bạn bè cô lập, cũng không cần đau khổ hoang mang vì bị thế giới bỏ rơi nữa.
20
“Ê, Lâm Tri! Xuống chơi đi! Hôm nay tụi nó tính đi hát Karaoke đấy, đi chung nhé!”
Ven con phố của khu tập thể cũ, một cô bé buộc tóc đuôi ngựa đang khum tay thành hình loa, gào lên tầng trên.
Chẳng bao lâu sau, một cái đầu thò ra từ ban công tầng 2, đáp lại cô bé: “Không đi.”
“Tại sao? Cậu lại định vẽ tranh à?” Cô bé dẩu môi, “Ngày nào cũng vẽ, cậu không thấy chán à? Ra ngoài hít thở không khí trong lành đi chứ!”
Thiếu niên trên ban công mím môi, khoe đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Hôm nay không vẽ.”
Nét mặt cậu rất sinh động, đôi mắt lộ vẻ chờ mong, “Hôm nay anh Hoành sẽ đưa tớ đi chơi vườn bách thú!”
“Lại là anh Hoành, suốt ngày anh Hoành.” Đỗ Tử Vân ở dưới lầu nhệch miệng, “Ổng già chát mà sao rảnh thế!?”
“Ui cha!”
Đỗ Tử Vân vừa dứt lời thì bị cái gì đấy đập vào đầu. Cô nàng ngước lên thì thấy đấy là chiếc máy bay mà Lâm Tri gấp bằng giấy vẽ bỏ đi. Không đau ngoài da, nhưng lại khiến Đỗ Tử Vân đau trong lòng.
“Lâm Tri! Con thuyền tình bạn của chúng mình sắp lật rồi đấy!” Cô bé chống nạnh gào lên tầng trên.
“Ai bảo cậu nói xấu anh Hoành.” Lâm Tri đứng trên ấy lí nhí nói xuống.
Nhưng cậu cũng biết việc mình làm là sai, nên lại thò đầu ra ngoài thêm chút nữa, nghiêm túc nói với Đỗ Tử Vân, “Không lật đâu, không lật được đâu, cậu bay lên đây mà đập tớ này.”
Đỗ Tử Vân bật cười vì tức, cầm máy bay giấy lúc lắc nắm đấm, “Cậu tưởng tớ là Powerpuff Girl à!?”
Đang nói dở chừng, Đỗ Tử Vân cảm thấy đầu mình lại bị tấn công.
Một bàn tay to ấn đầu cô bé xuống.
“Suốt ngày chỉ biết bắt nạt Lâm Tri thôi.”
Nhiếp Chấn Hoành đã về từ lúc nào chẳng hay. Anh đỗ xe ở một bên, xuống xe cắt ngang cuộc đối thoại giữa hai đứa.
“Không được chạm vào đầu cháu, kẻo cháu không cao lên được nữa mất!”
Đỗ Tử Vân giương nanh múa vuốt tính đánh người, Nhiếp Chấn Hoành nhẹ nhàng né được, tiện thể ngước lên gọi bé con trên tầng 2, “Tri Tri, mau rụt đầu vào!”
“… Dạ.”
Lâm Tri vội vàng làm theo. Chẳng qua khi thấy hai người dưới lầu, một người cao ráo đẹp trai, người kia hoạt bát cởi mở, chút hâm mộ và ganh tị mà chính cậu còn chưa nhận ra bỗng hiện lên trong đôi mắt cậu.
21
Đôi khi Nhiếp Chấn Hoành cũng cảm thấy duyên phận giữa con người thật diệu kỳ.
Như Đỗ Tử Vân và Lâm Tri vậy, trong kiếp này, hai đứa quen nhau trước mấy năm, nhưng vẫn trở thành bạn tốt.
Hồi cấp 3, hai đứa được chia vào cùng lớp ở chung một trường, lại sống cùng một con phố, nên đã chơi thân với nhau khá lâu.
Đương nhiên, đấy là từ góc nhìn của Nhiếp Chấn Hoành.
Chứ còn ở góc nhìn của Đỗ Tử Vân, người hay chơi chung ở chung với Lâm Tri chỉ có mình lão già Nhiếp Chấn Hoành này thôi ——
Hừ.
Ông chú hơn hai đứa gần chục tuổi, không phải lão già thì là gì?
22
Về lý thuyết, chứng khó đọc sẽ khiến Lâm Tri rất khó duy trì được điểm số để thi đậu cấp 3. Nhưng may thay sau khi chuyển tới khu xưởng máy móc, cậu đã gặp được một giáo viên rất tốt.
Thầy giáo này dạy Ngữ Văn cả đời, dạy hết khóa của Lâm Tri thì cũng chuẩn bị về hưu, trùng hợp thay lại ở ngay lầu trên nhà Lâm Tri.
Nhà thầy đối diện nhà Nhiếp Chấn Hoành, thầy họ Trịnh, bình thường ngoài đọc sách đọc báo, thầy còn thích chăm sóc hoa cỏ.
Thầy Trịnh rất cởi mở tiến bộ, bình thường trên trường thầy cũng không dạy rập khuôn theo sách giáo khoa, mà hay có ví dụ minh họa, thường ra những đề thi lạ. Nhưng điểm Văn của học sinh trong lớp không bị kém đi vì thế, mà luôn đứng đầu toàn khối.
Ban đầu lúc mới chuyển trường qua đây, Lâm Tri gần như chỉ có thể nộp giấy trắng vào giờ Văn. Nhưng khi biết được tình cảnh của cậu, thầy Trịnh chưa bao giờ phê bình điểm số của cậu, ngược lại thầy còn lén liên lạc với Hứa Như. Cứ tối hôm nào rảnh, thầy lại ở nhà dạy kèm cho cậu nhóc.
Thầy không giảng những đề đi thi, cũng không nói phải làm sao mới viết được bài văn đạt điểm cao, mà chỉ dạy Lâm Tri cách phân biệt Thiên Bàng của từng chữ từng tí một, túm được khoảnh khắc mà những chú nòng nọc con thôi ngoe nguẩy, hướng dẫn Lâm Tri giải phẫu cấu tạo của chúng, tìm hiểu ngọn nguồn của chúng.
Dần dà, Lâm Tri không còn quá kháng cự việc đọc nữa.
Thậm chí những lúc không có ai, cậu còn sẵn sàng lần từng chữ một, đọc nội dung trong sách, thử nghiền ngẫm, lý giải xem rốt cuộc ý nghĩa trong ấy là gì.
Khi nào không bận rộn, Nhiếp Chấn Hoành sẽ đọc sách cùng Lâm Tri.
Anh ngồi làm việc trên máy tính trong phòng sách, Lâm Tri ở ban công bên ngoài ngay cạnh anh, ngồi trên chiếc ghế tre treo mà anh tự tay làm, lắc qua lắc lại đọc sách.
Đọc sai chỗ nào, Nhiếp Chấn Hoành sẽ mở miệng sửa lại cho cậu.
Lâm Tri nghiêm túc ghi nhớ, rồi lại đọc tiếp phần sau.
Họ đã dành rất nhiều cuối tuần, vô vàn buổi đêm, bên nhau như thế.
Nhàn nhã, mà lại kèm theo sự ăn ý và vui thích khó tả.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 5]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất