Chương 3: thứ ba
Từ sau ngày đó, coi như Thẩm Dung được mở mang rõ ràng và trực tiếp rằng mấy năm nay Thẩm Vân Liễm đã đối mặt với những dạng người gì.
Trước đây cậu được cha mẹ chở che quá tốt, người quá đáng nhất lúc thường gặp chỉ là bạn học không ưa nhau trong trường, đến độ cậu không tin nổi có loại ác ý thấp kém trần trụi thế này trên đời.
Mà vốn dĩ cậu phải là người nhận lấy tất cả điều ấy.
Lớn lên trong nhà ấm, được cha mẹ yêu thương và chở che, thuộc về Thẩm Vân Liễm mới phải.
Càng ngày cậu càng cảm thấy mình giông như một tên trộm đê hèn, dưới tình huống chẳng biết điều chi, thoải mái chiếm tổ mười mấy năm ròng.
Cha mẹ và bạn bè thân thích, có rất nhiều người nói với cậu, hai bọn cậu bị ôm nhầm không phải lỗi của cậu, cậu cũng là nạn nhân.
Nhưng nỗi hổ thẹn của Thẩm Dung chẳng giảm được mảy may, cậu vẫn không tài nào thở nổi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn sau khi gặp được Thu Hoành cùng Lý Hồng Hà.
Chỉ có ngày thường lúc quan tâm Thẩm Vân Liễm, đối tốt với Thẩm Vẫn Liễm, áy náy mãnh liệt mới tạm để cậu thả lỏng phút giây.
Kèm với áy náy còn có đau lòng, tính Thẩm Dung vốn thiện lương, yêu cầu đạo đức bản thân rất cao, lúc nhỏ theo cha mẹ tới miền núi làm công ích, thấy những người không có điều kiện sống tốt thậm chí cậu sẽ vừa giúp đỡ vừa lau nước mắt.
Với người không liên quan đến cậu cậu còn đồng cảm đến thế, đừng nói chi là Thẩm Vân Liễm ôm nhầm với cậu.
Mấy năm qua Thẩm Vân Liễm trải qua những gì cậu cũng nắm rõ đại khái trong tài liệu cha mẹ thu thập, đứa trẻ lẽ ra được lớn lên trong mái ấm hạnh phúc bây giờ lại trở nên lạnh lùng xa cách như vậy.
Thẩm Dung không sợ sự lạnh nhạt của Thẩm Vân Liễm, cậu chỉ hổ thẹn và đau lòng. Ở trong lòng cậu Thẩm Vân Liễm bây giờ kiều quý tựa như một công chúa, cậu chỉ muốn cố hết sức mình để mai sau mỗi chiếc giường Thẩm Vân Liễm ngủ đều được phủ mười hai lớp nhung, để anh không còn bị một hạt đậu nào cộm đau nữa.
"Anh ơi, anh uống nước không?"
Thẩm Dung gõ mở cửa, thò nửa cái đầu vào hỏi anh trai đang đọc sách, sau khi nhận được câu từ chối cũng không để bụng, lát sau lại không biết chán qua hỏi "ăn nhẹ không anh?" hoặc là "anh có muốn ăn trái cây không?"
Sách của Thẩm Vân Liễm chừng như không đọc tiếp được nữa, đau đầu xoa ấn đường, vào lần kế lúc Thẩm Dung tới làm phiền anh đứng bên cửa hờ hững nói: "Không cần gì hết, dừng trò lại đi."
"Thôi được." Thẩm Dung thoáng ủ rũ, nhưng rất nhanh đã cong mắt bổ sung: "Vậy anh có việc gì thì có thể tìm em, em thích giúp anh lắm!"
Dứt lời, là ý cười chân thật trên khuôn mặt. Thẩm Vân Liễm khựng lại một lát rồi đóng cửa, không nói gì nữa.
Hắn có thể cảm giác được, dường như kể từ sau ngày cả nhà Thu Hoành tới đây, thái độ của Thẩm Dung với hắn đã có một ít thay đổi.
Trước đây Thẩm Dung cũng rất muốn đối tốt với hắn, nhưng luôn chứa chút cẩn thận không nói ra được, trông rất sợ hắn. Nhưng hình như bây giờ đã thả lỏng, dù bị từ chối cũng hăng hái tiếp tục không sợ thất bại.
Thật tình hắn biết được lý do, đại khái là sau khi Thẩm Dung gặp gia đình kia thì thấy hắn đáng thượg, lòng bù đắp lại lớn thêm.
Sách tham khảo trên bàn học lật tiếp một trang, cho dù nhớ lại việc xưa kia, trên mặt Thẩm Vân Liễm cũng không xuất hiện vẻ dao động gì.
Hắn không quan tâm.
Năm bảy tuổi Thẩm Vân Liễm bị đưa tới nhà Thu Hoành, sau khi cha mẹ song song hi sinh vì nhiệm vụ, đeo cặp sách nhỏ của mình. Đem theo đồ chơi hồi đó cha mua cho hắn, với khoản tiền trợ cấp kếch xù khiến mất thân thân thích bà con xa tranh vỡ đầu.
Vì để không thành đầu đề đàm tiếu, ngoài mặt Thu Hoành và Lý Hồng Hà cũng không cắt xén quá lố chuyện ăn mặc.
Chỉ là mười năm trưởng thành của Thẩm Vân Liễm, bọn họ đối đãi với hắn còn chẳng để tâm bằng con thú cưng.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, thứ giữ lại cho Thẩm Vân Liễm mãi mãi là khinh thường, chán ghét, cơm canh nguội ngắt còn thừa trong bếp và quần áo giặt đến bạc màu.
Thẩm Vân Liễm nghĩ, có lẽ mới đầu hắn cũng có hơi để ý nhỉ, hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Kỳ thật hắn không kỳ vọng quá cao với hai người tự xưng sẽ thay cha mẹ chăm sóc hắn này, bởi vì cha mẹ của hắn đã là cha mẹ tốt nhất, hắn chỉ hi vọng lớn lên trong một cuộc sống bình thường.
Nhưng sinh hoạt trong nhà Thu Hoành lại ngày một khó khăn theo sự trưởng thành của hắn, bọn họ lấy tiền trợ cấp đổi bằng mạng sống của cha mẹ hắn, nhưng lại không muốn tiêu trên người hắn lấy một phần.
Trong đêm thâu, đôi vợ chồng đấy luôn nói nhỏ, ác độc trông mong có một ngày Thẩm Vân Liễm cũng có thể đột ngột chết đi.
Nhất là khi bọn họ nhận ra rằng con trai mình dốc lòng bỏ số tiền lớn ra bồi dưỡng từ nhỏ, lại chẳng bì được Thẩm Vân Liễm đó giờ không ai ngó ngàng, loại ác ý này càng mạnh mẽ hơn nữa.
May mà vào lúc này, Thẩm Vân Liễm đã được đưa về Thẩm gia.
Thẩm Vân Liễm đã học được cách không ôm bất cứ kỳ vọng cao với chuyện nào đó từ lâu, hoặc là nói, hắn đã sớm mất hết cảm xúc tích cực rồi.
Cha mẹ thân sinh gào khóc ôm chằm lấy hắn, hay là quan hệ trong cuộc sống thường ngày, hắn chỉ thấy phiền phức.
Phiền hơn là đứa nhỏ đổi với hắn khi xưa kia, em trai trên danh nghĩ của hiện tại, ngày nào cũng dính bên cạnh hắn ríu ra ríu rít, làm người ta đau đầu.
Thẩm Vân Liễm lật tiếp một trang sách, dừng lại.
Hắn nghĩ, nhưng không thấy ghét.
Thẩm Vân Liễm lại nhớ tới hôm ấy, lúc cả nhà Thu Hoành tới đây, hắn đứng trên cầu thang, thế mà lại nghe thấy Thẩm Dung đè giọng giận dữ quát.
Thẩm Dung nói, ông đừng có gọi tên anh tôi.
Sau khi hắn xuống, động tác đầu tiên của Thẩm Dung là che hắn sau lưng.
Rõ ràng là mười bảy tuổi như nhau, hắn cao hơn Thẩm Dung nửa cái đầu. Vậy nên Thẩm Dung định dùng cơ thể ngăn hắn nhìn thấy tầm mắt của những người kia là việc vô cùng ngốc, nhưng khi đó hắn chẳng hiểu sao hắn lại cúi thấp đầu, không nhìn thật.
Những người kia mang theo ác ý quen thuộc, Thẩm Vân Liễm đứng sau lưng Thẩm Dung lại cảm giác được đau đớn đã đến muộn mười năm.
Xưa nay hắn chưa từng so sánh, ở trong gia đình ấy những trì trề cùng tê liệt đều bị ác ý cuốn trôi đi. Nhưng mãi cho đến khi Thẩm Dung che cho hắn, hắn mới chậm chạm nhận ra, chắc ngày tháng trước kia là đau khổ.
Thẩm Vân Liễm chợt thấy hắn may mắn, bởi vì lúc hắn phát hiện mình đau đớn thì đã thoát khỏi nơi kia, đi tới bên cạnh Thẩm Dung.
Thẩm Dung nói, sau này em sẽ bảo vệ anh.
Như thể đang nói với hắn rằng, anh ơi, về sau anh sẽ không còn đau nữa.
"Anh ơi, ăn cơm thôi!"
Bây giờ Thẩm Dung đã tiếp nhận hết mọi việc trong nhà có liên quan tới Thẩm Vân Liễm, ôm đồm tất cả mọi chuyện tỉ như đưa trái cây, rót nước, để đồ dùng bữa hay nhắc ăn cơm đại loại, còn làm không biết mệt.
Cho nên lúc Thẩm Vân Liễm kéo cửa ra, có một Thẩm Dung tâm trạng rất tốt đang dựa bên hành lang.
"Anh, mau xuống thôi." Cậu đi theo bên cạnh Thẩm Vân Liễm cùng nhau xuống lầu, mặt mày hớn hở nói cái gì đó.
||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
"Đồ ăn tối nay là em dặn riêng với dì Trương đó, mấy ngày nay thấy anh ăn cơm cũng không có đụng cần tây, nấm nèo với cà rốt. Hồi trước hỏi anh có kiêng gì không anh không chịu nói, bây giờ vẫn bị em phát hiện kén ăn rồi."
Lúm đồng tiền của Thẩm Vân lộ ra, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Thẩm Vân Liễm, nom rất đắc ý.
Cậu nhỏ giọng bổ sung thêm: "Nhà mình không cho kén ăn, nhưng không sao đâu, sau này em sẽ ăn sạch hết cần tay, nấm mèo với cà rốt thay anh."
Lời này quá đáng yêu, dù là Thẩm Vân Liễm cũng không nhịn được mà rung rinh. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Dung, sự chú ý bị thu hút bởi hai cọng tóc vểnh trên đầu Thẩm Dung.
Trước đó lúc Thẩm Dung mới vừa ngủ dậy hắn cũng thấy, lắc lư theo động tác của Thẩm Dung, chọc ngón tay người ta ngứa ngáy muốn đi sờ một cái.
Thẩm Vân Liễm nghĩ thế nào, cũng làm thế nấy.
Hai cọng tóc ngốc vểnh lên bị hắn vuốt xuống rồi vểnh lên tiếp, Thẩm Vân Liễm cảm thấy thú vị, nhưng thấy Thẩm Dung ngẩn tò te được cưng mà sợ, mới nhận ra hắn vừa mới làm gì.
Thẩm Vân Liễm thấy hơi phiền muộn vì hành động xốc nỗi của mình, rụt tay về, khôi phục vẻ lạnh nhạt, tỉnh rụi bước nhanh xuống lầu.
Chỉ để lại Thẩm Dung không rõ trăng sao, ngẫm nghĩ mãi vì sao vừa rồi tự dưng anh trai sờ đầu mình.
Bữa nay trước khi nấu cơm dì Trương nghe Thẩm Dung bô lô ba la nửa ngày, tiểu thiếu gia này nói là muốn ăn sườn xào chua ngọt thịt thăn xào chua ngọt cá quế chiên xù... Dù sao thì cũng đã gọi tên một loạt món ăn.
Cậu và mợ trong nhà đều thích dưỡng sinh, thực đơn ngày thường là đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, sẽ không dễ đổi.
Bình thường nếu như có món muốn ăn, sẽ thêm nhiều nhất là một hai món, Thẩm Dung vừa bắt đầu đã yêu cầu đổi hết, dì Trương không đồng ý, bảo cậu đừng quậy.
"Dì Trương ——" Thẩm Dung đứng cạnh bà làm nũng, cậu được người nhà nuông chiều từ nhỏ, tính cách vốn đã dính người làm người ta thích, còn thêm mặt mũi thanh tú đáng yêu, không ai nỡ từ chối cậu.
"Không phải con muốn ăn, là anh trai thích ăn mấy món này, con muốn anh ăn nhiều một chút."
Khoảng thời gian này cậu quan sát thói quen ăn uống của Thẩm Vân Liễm rất lâu, tổng kết ra khẩu vị anh cậu thiên chua ngọt, thích ăn canh, thích ăn thịt.
Dì Trương nói: "Dì không tin, Vân Liễm chưa từng nói mình thích ăn gì, sao con biết được?"
"Thì con biết thôi, ảnh không nói con cũng biết."
Thẩm Dung cười rõ vui, vô cùng đắc ý vì mình là người hiểu Thẩm Vân Liễm nhất trong nhà.
Dì Trương bị cậu dây dưa cho hết cách, cười nói: "Được rồi, dì chỉ làm cho con một nửa, nửa còn lại xếp theo thực đơn."
Tới giờ cơm tối, quả nhiên trên bàn có thêm mấy món chua ngọt, Thẩm Dung không nhịn được mà nghiêng đầu cười với Thẩm Vân Liễm, ánh mắt như đang tranh công.
Thẩm Huy và Kỷ Tẩm đương nhiên cũng nhìn ra được đồ ăn bất thường, nhưng chỉ coi như thỉnh thoảng con nhỏ muốn ăn, cũng không nói gì nhiều.
Canh tối nay là ninh ngô ngọt cà rốt, Thẩm Huy thử thấy ngon, vươn tay múc một chén cho vợ và hai con.
Biết Thẩm Dung không thích ăn ngô ngọt, còn có lòng nhắc nhở: "Dung Dung không được phép kén chọn."
"Biết rồi ạ." Thẩm Dung cúi đầu nghiêm túc vớt hết cà rốt trong chén ra ăn sạch, sau khi chắc ăn trong chén không còn thứ anh trai ghét, thừa lúc cha mẹ không chú ý thì đổi chén của cả hai.
"Anh nè, hết cà cà rốt rồi."
Cậu chớp mắt, nhỏ giọng dùng giọng gió nói chuyện với Thẩm Vân Liễm.
Thẩm Vân Liễm không trả lời, chỉ thất thần nhìn chén canh được vớt sạch cà rốt.
Hồi trước khi ở nhà Thu Hoành, không có ai hỏi hắn thích ăn gì không thích ăn gì, hắn cũng không tỏ ra kén ăn rõ ràng, dẫu sao thì lúc đói đến thứ không thích cũng không có mà ăn.
Như bây giờ, có người cho hắn một chén súp đặc thơm ngon, lại còn nói với hắn rằng, "Anh nè, hết cà rốt rồi."
Thẩm Vân Liễm cụp mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, không biết đang nghĩ gì.
Trước đây cậu được cha mẹ chở che quá tốt, người quá đáng nhất lúc thường gặp chỉ là bạn học không ưa nhau trong trường, đến độ cậu không tin nổi có loại ác ý thấp kém trần trụi thế này trên đời.
Mà vốn dĩ cậu phải là người nhận lấy tất cả điều ấy.
Lớn lên trong nhà ấm, được cha mẹ yêu thương và chở che, thuộc về Thẩm Vân Liễm mới phải.
Càng ngày cậu càng cảm thấy mình giông như một tên trộm đê hèn, dưới tình huống chẳng biết điều chi, thoải mái chiếm tổ mười mấy năm ròng.
Cha mẹ và bạn bè thân thích, có rất nhiều người nói với cậu, hai bọn cậu bị ôm nhầm không phải lỗi của cậu, cậu cũng là nạn nhân.
Nhưng nỗi hổ thẹn của Thẩm Dung chẳng giảm được mảy may, cậu vẫn không tài nào thở nổi, thậm chí còn nghiêm trọng hơn sau khi gặp được Thu Hoành cùng Lý Hồng Hà.
Chỉ có ngày thường lúc quan tâm Thẩm Vân Liễm, đối tốt với Thẩm Vẫn Liễm, áy náy mãnh liệt mới tạm để cậu thả lỏng phút giây.
Kèm với áy náy còn có đau lòng, tính Thẩm Dung vốn thiện lương, yêu cầu đạo đức bản thân rất cao, lúc nhỏ theo cha mẹ tới miền núi làm công ích, thấy những người không có điều kiện sống tốt thậm chí cậu sẽ vừa giúp đỡ vừa lau nước mắt.
Với người không liên quan đến cậu cậu còn đồng cảm đến thế, đừng nói chi là Thẩm Vân Liễm ôm nhầm với cậu.
Mấy năm qua Thẩm Vân Liễm trải qua những gì cậu cũng nắm rõ đại khái trong tài liệu cha mẹ thu thập, đứa trẻ lẽ ra được lớn lên trong mái ấm hạnh phúc bây giờ lại trở nên lạnh lùng xa cách như vậy.
Thẩm Dung không sợ sự lạnh nhạt của Thẩm Vân Liễm, cậu chỉ hổ thẹn và đau lòng. Ở trong lòng cậu Thẩm Vân Liễm bây giờ kiều quý tựa như một công chúa, cậu chỉ muốn cố hết sức mình để mai sau mỗi chiếc giường Thẩm Vân Liễm ngủ đều được phủ mười hai lớp nhung, để anh không còn bị một hạt đậu nào cộm đau nữa.
"Anh ơi, anh uống nước không?"
Thẩm Dung gõ mở cửa, thò nửa cái đầu vào hỏi anh trai đang đọc sách, sau khi nhận được câu từ chối cũng không để bụng, lát sau lại không biết chán qua hỏi "ăn nhẹ không anh?" hoặc là "anh có muốn ăn trái cây không?"
Sách của Thẩm Vân Liễm chừng như không đọc tiếp được nữa, đau đầu xoa ấn đường, vào lần kế lúc Thẩm Dung tới làm phiền anh đứng bên cửa hờ hững nói: "Không cần gì hết, dừng trò lại đi."
"Thôi được." Thẩm Dung thoáng ủ rũ, nhưng rất nhanh đã cong mắt bổ sung: "Vậy anh có việc gì thì có thể tìm em, em thích giúp anh lắm!"
Dứt lời, là ý cười chân thật trên khuôn mặt. Thẩm Vân Liễm khựng lại một lát rồi đóng cửa, không nói gì nữa.
Hắn có thể cảm giác được, dường như kể từ sau ngày cả nhà Thu Hoành tới đây, thái độ của Thẩm Dung với hắn đã có một ít thay đổi.
Trước đây Thẩm Dung cũng rất muốn đối tốt với hắn, nhưng luôn chứa chút cẩn thận không nói ra được, trông rất sợ hắn. Nhưng hình như bây giờ đã thả lỏng, dù bị từ chối cũng hăng hái tiếp tục không sợ thất bại.
Thật tình hắn biết được lý do, đại khái là sau khi Thẩm Dung gặp gia đình kia thì thấy hắn đáng thượg, lòng bù đắp lại lớn thêm.
Sách tham khảo trên bàn học lật tiếp một trang, cho dù nhớ lại việc xưa kia, trên mặt Thẩm Vân Liễm cũng không xuất hiện vẻ dao động gì.
Hắn không quan tâm.
Năm bảy tuổi Thẩm Vân Liễm bị đưa tới nhà Thu Hoành, sau khi cha mẹ song song hi sinh vì nhiệm vụ, đeo cặp sách nhỏ của mình. Đem theo đồ chơi hồi đó cha mua cho hắn, với khoản tiền trợ cấp kếch xù khiến mất thân thân thích bà con xa tranh vỡ đầu.
Vì để không thành đầu đề đàm tiếu, ngoài mặt Thu Hoành và Lý Hồng Hà cũng không cắt xén quá lố chuyện ăn mặc.
Chỉ là mười năm trưởng thành của Thẩm Vân Liễm, bọn họ đối đãi với hắn còn chẳng để tâm bằng con thú cưng.
Một nhà ba người hoà thuận vui vẻ, thứ giữ lại cho Thẩm Vân Liễm mãi mãi là khinh thường, chán ghét, cơm canh nguội ngắt còn thừa trong bếp và quần áo giặt đến bạc màu.
Thẩm Vân Liễm nghĩ, có lẽ mới đầu hắn cũng có hơi để ý nhỉ, hắn cũng không nhớ rõ nữa.
Kỳ thật hắn không kỳ vọng quá cao với hai người tự xưng sẽ thay cha mẹ chăm sóc hắn này, bởi vì cha mẹ của hắn đã là cha mẹ tốt nhất, hắn chỉ hi vọng lớn lên trong một cuộc sống bình thường.
Nhưng sinh hoạt trong nhà Thu Hoành lại ngày một khó khăn theo sự trưởng thành của hắn, bọn họ lấy tiền trợ cấp đổi bằng mạng sống của cha mẹ hắn, nhưng lại không muốn tiêu trên người hắn lấy một phần.
Trong đêm thâu, đôi vợ chồng đấy luôn nói nhỏ, ác độc trông mong có một ngày Thẩm Vân Liễm cũng có thể đột ngột chết đi.
Nhất là khi bọn họ nhận ra rằng con trai mình dốc lòng bỏ số tiền lớn ra bồi dưỡng từ nhỏ, lại chẳng bì được Thẩm Vân Liễm đó giờ không ai ngó ngàng, loại ác ý này càng mạnh mẽ hơn nữa.
May mà vào lúc này, Thẩm Vân Liễm đã được đưa về Thẩm gia.
Thẩm Vân Liễm đã học được cách không ôm bất cứ kỳ vọng cao với chuyện nào đó từ lâu, hoặc là nói, hắn đã sớm mất hết cảm xúc tích cực rồi.
Cha mẹ thân sinh gào khóc ôm chằm lấy hắn, hay là quan hệ trong cuộc sống thường ngày, hắn chỉ thấy phiền phức.
Phiền hơn là đứa nhỏ đổi với hắn khi xưa kia, em trai trên danh nghĩ của hiện tại, ngày nào cũng dính bên cạnh hắn ríu ra ríu rít, làm người ta đau đầu.
Thẩm Vân Liễm lật tiếp một trang sách, dừng lại.
Hắn nghĩ, nhưng không thấy ghét.
Thẩm Vân Liễm lại nhớ tới hôm ấy, lúc cả nhà Thu Hoành tới đây, hắn đứng trên cầu thang, thế mà lại nghe thấy Thẩm Dung đè giọng giận dữ quát.
Thẩm Dung nói, ông đừng có gọi tên anh tôi.
Sau khi hắn xuống, động tác đầu tiên của Thẩm Dung là che hắn sau lưng.
Rõ ràng là mười bảy tuổi như nhau, hắn cao hơn Thẩm Dung nửa cái đầu. Vậy nên Thẩm Dung định dùng cơ thể ngăn hắn nhìn thấy tầm mắt của những người kia là việc vô cùng ngốc, nhưng khi đó hắn chẳng hiểu sao hắn lại cúi thấp đầu, không nhìn thật.
Những người kia mang theo ác ý quen thuộc, Thẩm Vân Liễm đứng sau lưng Thẩm Dung lại cảm giác được đau đớn đã đến muộn mười năm.
Xưa nay hắn chưa từng so sánh, ở trong gia đình ấy những trì trề cùng tê liệt đều bị ác ý cuốn trôi đi. Nhưng mãi cho đến khi Thẩm Dung che cho hắn, hắn mới chậm chạm nhận ra, chắc ngày tháng trước kia là đau khổ.
Thẩm Vân Liễm chợt thấy hắn may mắn, bởi vì lúc hắn phát hiện mình đau đớn thì đã thoát khỏi nơi kia, đi tới bên cạnh Thẩm Dung.
Thẩm Dung nói, sau này em sẽ bảo vệ anh.
Như thể đang nói với hắn rằng, anh ơi, về sau anh sẽ không còn đau nữa.
"Anh ơi, ăn cơm thôi!"
Bây giờ Thẩm Dung đã tiếp nhận hết mọi việc trong nhà có liên quan tới Thẩm Vân Liễm, ôm đồm tất cả mọi chuyện tỉ như đưa trái cây, rót nước, để đồ dùng bữa hay nhắc ăn cơm đại loại, còn làm không biết mệt.
Cho nên lúc Thẩm Vân Liễm kéo cửa ra, có một Thẩm Dung tâm trạng rất tốt đang dựa bên hành lang.
"Anh, mau xuống thôi." Cậu đi theo bên cạnh Thẩm Vân Liễm cùng nhau xuống lầu, mặt mày hớn hở nói cái gì đó.
||||| Truyện đề cử: Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng |||||
"Đồ ăn tối nay là em dặn riêng với dì Trương đó, mấy ngày nay thấy anh ăn cơm cũng không có đụng cần tây, nấm nèo với cà rốt. Hồi trước hỏi anh có kiêng gì không anh không chịu nói, bây giờ vẫn bị em phát hiện kén ăn rồi."
Lúm đồng tiền của Thẩm Vân lộ ra, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Thẩm Vân Liễm, nom rất đắc ý.
Cậu nhỏ giọng bổ sung thêm: "Nhà mình không cho kén ăn, nhưng không sao đâu, sau này em sẽ ăn sạch hết cần tay, nấm mèo với cà rốt thay anh."
Lời này quá đáng yêu, dù là Thẩm Vân Liễm cũng không nhịn được mà rung rinh. Hắn hơi nghiêng đầu nhìn Thẩm Dung, sự chú ý bị thu hút bởi hai cọng tóc vểnh trên đầu Thẩm Dung.
Trước đó lúc Thẩm Dung mới vừa ngủ dậy hắn cũng thấy, lắc lư theo động tác của Thẩm Dung, chọc ngón tay người ta ngứa ngáy muốn đi sờ một cái.
Thẩm Vân Liễm nghĩ thế nào, cũng làm thế nấy.
Hai cọng tóc ngốc vểnh lên bị hắn vuốt xuống rồi vểnh lên tiếp, Thẩm Vân Liễm cảm thấy thú vị, nhưng thấy Thẩm Dung ngẩn tò te được cưng mà sợ, mới nhận ra hắn vừa mới làm gì.
Thẩm Vân Liễm thấy hơi phiền muộn vì hành động xốc nỗi của mình, rụt tay về, khôi phục vẻ lạnh nhạt, tỉnh rụi bước nhanh xuống lầu.
Chỉ để lại Thẩm Dung không rõ trăng sao, ngẫm nghĩ mãi vì sao vừa rồi tự dưng anh trai sờ đầu mình.
Bữa nay trước khi nấu cơm dì Trương nghe Thẩm Dung bô lô ba la nửa ngày, tiểu thiếu gia này nói là muốn ăn sườn xào chua ngọt thịt thăn xào chua ngọt cá quế chiên xù... Dù sao thì cũng đã gọi tên một loạt món ăn.
Cậu và mợ trong nhà đều thích dưỡng sinh, thực đơn ngày thường là đặc biệt mời chuyên gia dinh dưỡng sắp xếp, sẽ không dễ đổi.
Bình thường nếu như có món muốn ăn, sẽ thêm nhiều nhất là một hai món, Thẩm Dung vừa bắt đầu đã yêu cầu đổi hết, dì Trương không đồng ý, bảo cậu đừng quậy.
"Dì Trương ——" Thẩm Dung đứng cạnh bà làm nũng, cậu được người nhà nuông chiều từ nhỏ, tính cách vốn đã dính người làm người ta thích, còn thêm mặt mũi thanh tú đáng yêu, không ai nỡ từ chối cậu.
"Không phải con muốn ăn, là anh trai thích ăn mấy món này, con muốn anh ăn nhiều một chút."
Khoảng thời gian này cậu quan sát thói quen ăn uống của Thẩm Vân Liễm rất lâu, tổng kết ra khẩu vị anh cậu thiên chua ngọt, thích ăn canh, thích ăn thịt.
Dì Trương nói: "Dì không tin, Vân Liễm chưa từng nói mình thích ăn gì, sao con biết được?"
"Thì con biết thôi, ảnh không nói con cũng biết."
Thẩm Dung cười rõ vui, vô cùng đắc ý vì mình là người hiểu Thẩm Vân Liễm nhất trong nhà.
Dì Trương bị cậu dây dưa cho hết cách, cười nói: "Được rồi, dì chỉ làm cho con một nửa, nửa còn lại xếp theo thực đơn."
Tới giờ cơm tối, quả nhiên trên bàn có thêm mấy món chua ngọt, Thẩm Dung không nhịn được mà nghiêng đầu cười với Thẩm Vân Liễm, ánh mắt như đang tranh công.
Thẩm Huy và Kỷ Tẩm đương nhiên cũng nhìn ra được đồ ăn bất thường, nhưng chỉ coi như thỉnh thoảng con nhỏ muốn ăn, cũng không nói gì nhiều.
Canh tối nay là ninh ngô ngọt cà rốt, Thẩm Huy thử thấy ngon, vươn tay múc một chén cho vợ và hai con.
Biết Thẩm Dung không thích ăn ngô ngọt, còn có lòng nhắc nhở: "Dung Dung không được phép kén chọn."
"Biết rồi ạ." Thẩm Dung cúi đầu nghiêm túc vớt hết cà rốt trong chén ra ăn sạch, sau khi chắc ăn trong chén không còn thứ anh trai ghét, thừa lúc cha mẹ không chú ý thì đổi chén của cả hai.
"Anh nè, hết cà cà rốt rồi."
Cậu chớp mắt, nhỏ giọng dùng giọng gió nói chuyện với Thẩm Vân Liễm.
Thẩm Vân Liễm không trả lời, chỉ thất thần nhìn chén canh được vớt sạch cà rốt.
Hồi trước khi ở nhà Thu Hoành, không có ai hỏi hắn thích ăn gì không thích ăn gì, hắn cũng không tỏ ra kén ăn rõ ràng, dẫu sao thì lúc đói đến thứ không thích cũng không có mà ăn.
Như bây giờ, có người cho hắn một chén súp đặc thơm ngon, lại còn nói với hắn rằng, "Anh nè, hết cà rốt rồi."
Thẩm Vân Liễm cụp mắt, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, không biết đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất