Chương 53: Yến Hội
CHƯƠNG 53: YẾN HỘI
Hai ngày qua mưa phùn rả rích, nơi chốn đều vương đầy hơi thở tươi mới, mây đen bị xua tan, mùa xuân ủ hơi ấm lên người người, hoa trong kinh thành nở rộ xinh đẹp hơn ngày xưa rất nhiều, Thiên tử vì chúc mừng tam giáp đứng đầu mà quyết định tổ chức Lộc Minh yến trong dịp thời tiết tốt đẹp này.
Hoàng đế ngồi trên chủ tọa, nhìn ba người thanh niên tài giỏi thân hình cao ngất trước mặt, cười đến mặt mày hớn hở, tất cả những uy nghiêm trong ngày thường đều bị sự vui sướng hòa tan:” Tam giáp của lần thi trước chỉ có một vị thiếu niên lang, còn lại là một vị đã luống tuổi, một vị gần hoa giáp (*). Mà vị thiếu niên lang kia là vị Thám hoa mà trẫm phải cố ý chọn ra. Tam giáp năm nay nhìn thật đúng là khả quan nha!”
Quần thần nghe vậy sôi nổi tán thành, nào là trò giỏi hơn thầy mà đỗ đạt vân vân, nhân tiện khen Thiên tử một phen luôn. Cũng may tam giáp của lần thi trước không có mặt ở yến tiệc, nếu không thì chẳng phải sau khi nghe xong sẽ xấu hổ đến chui đầu vào dưới gầm bàn đi. Hoàng đế nghe xong những lời hay ý đẹp, tươi cười càng hòa ái, ban chỗ ngồi cho ba vị môn sinh thiên tử kia.
Trong ba người này, trước đây Du Thanh chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình mà lại liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, thành tích này vốn đã làm cho người ta phải chú mục, hơn nữa tướng mạo hắn tuấn tú, khí chất thoát tục, nhìn qua giống như chỉ là một vị thư sinh văn nhược, nhưng khi ngồi ở kia lại thập phần anh tuấn, có loại khí thế bén nhọn thâm trầm, sớm đã “chọc” cho mọi người sôi nổi ghé mắt.
Ngồi kế bên Du Thanh chính là Trương Nguyên Tài, Trương Nguyên Tài đỗ Bảng nhãn, bởi vì tính cách chân chất, cố giấu sắc mặt vui mừng, nên trên mặt cũng có chút khí chất trầm ổn, diện mạo cũng thập phần được mắt, bất quá khí chất so với Du Thanh còn muốn thua một mảng lớn.
Ngồi kế tiếp nữa đó là Thám hoa lang, vị Thám hoa lang này họ Hứa, vừa qua tuổi Nhược quán (*), môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng hắn thật sự là khiến cho người ta phải yêu thích, lúc này mới giơ tay tuyển hắn ra từ trong một đám thí sinh thành tích ngang nhau. (Amen, Thám hoa cute quá! Ông Hoàng đế cũng siêu cute luôn!)
Quần thần sôi nổi nói chuyện, yến hội chính thức bắt đầu. Hoàng đế nhìn cả vườn đầy xuân sắc, cười nói:” Trong các vị chư thần đang ngồi ở đây, còn có rất nhiều người chưa từng kiến thức qua tài hoa của các ngươi, hôm nay trẫm lại ra một vấn đề nhỏ kiểm tra các ngươi, các ngươi cần phải hảo hảo biều hiện a!”.
Ba người vội vàng ứng lời.
Hoàng đế gọi tên Thám hoa:” Hứa Liên, ngươi đi một vòng quanh hoa viên này, một nén nhang sau phải hái lấy ba đóa hoa, chọn một đóa hoa có cành dài nhất, một đóa hoa có nụ đang nở xòe, một đóa hoa có nhan sắc diễm lệ nhất”.
Tuy rằng Thám hoa không phải danh hiệu đệ nhất, nhưng Thám hoa cũng là một vị trí tốt, có thể đỗ Thám hoa giống nhau đều là có diện mạo xinh đẹp chút, khi Hứa Liên mỉm cười liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền bé xinh, vui mừng hoan hỉ mà lĩnh mệnh rời đi, đi theo phía sau là một tên nội thị, trong tay nội thị bưng một cái khay.
Du Thanh nhìn theo thân ảnh bọn họ hướng đến bụi hoa, ánh mắt chợt khựng lại, thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn đã sớm cảm ứng được khí tức của Bạch Lê, nhưng vẫn luôn chưa tìm được cơ hội dời tròng mắt đi tìm kiếm. không nghĩ tới tên kia thế nhưng đang ngồi xổm bên một gốc cây mẫu đơn, thừa dịp Hứa Liên đi ngang qua, ngẩng đầu lặng lẽ bẻ cong một cành hoa hướng cái mũi hắn cọ lên.
Hôm nay gió xuân ấm áp, chỉ có vài phiến lá cây nhẹ nhàng xào xạc, Hứa Liên không nghĩ ra như thế nào lại có một cánh hoa chĩa tới mặt mình, theo bản răng vung ra, ngược lại thấy chẳng hiểu ra sao, thần sắc mờ mịt trên mặt chọc cho Bạch Lê thấy vui vẻ quá chừng.
Du Thanh đúng thật là dở khóc dở cười với cái vụ chơi nháo của hắn, nhịn cười đến suýt chút nữa bị nội thương, đành phải dời tầm mắt sang chỗ khác. Cũng may trong lúc chờ hoa mang tới, ở tịch gian cũng rất náo nhiệt, tầm mắt dạo qua một vòng, nhìn thấy vài vị hoàng tử đang ngồi bên trái bên phải của Hoàng đế, ngồi kế một vị hoàng tử ở bên trái là Tiết Thường.
Đúng lúc Tiết Thường đảo mắt qua đây, nhớ tới lúc trước ngồi giữa đình hồ nói chuyện thật là hợp ý, hai người xa xa nhìn nhau mỉm cười, hơi có chút cảm giác tâm linh tương thông.
Ngày ấy trên đường trở về từ phủ Thừa tướng, Bạch Lê tò mò hỏi hắn:” A Thanh, vì sao ngươi chỉ tặng một bức tranh thôi mà đã khiến cho Thừa tướng đại nhân cao hứng đến bộ dáng như thế kia vậy?”.
Đời trước Du Thanh chưa từng tặng liệt mã đồ, bất quá nếu có đưa, phỏng chừng cũng không khác nhau mấy. Người hợp ý nhau, sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi liền có thể hiểu rõ được đối phương, cho nên lúc trước khi Du Thanh khôi phục ký ức thì đã nhìn thấu tính tình của Tiết Thường, hắn biết Bạch Lê suy nghĩ đơn giản, liền không định giải thích đến quá mức phức tạp, sờ sờ lên đầu hắn, cười nói:” Ta đưa cho y bức họa này ý là nói y giống liệt mã, y cảm thấy ta nói đúng, dĩ nhiên liền cao hứng”.
Bạch Lê trừng lớn mắt suy nghĩ nửa ngày, cái hiểu cái không mà gật đầu:” Hóa ra Tiết đại nhân giống liệt mã a! Vậy… Nếu A Thanh vẽ ta, sẽ vẽ cái gì?”.
Du Thanh nghẹn cười nhìn hắn:” Vẽ cho ngươi mà còn cần phải dùng cách thức ví von sao? Vẽ một con hồ ly là được”.
Bạch Lê vừa vui mừng vừa tức giận trừng hắn, đá một cước lên cẳng chân hắn. Lúc ấy đã đi tới ngoài thành, Du Thanh nhìn trái phải không có người, liền cười nắm tay hắn lại, hôn một hơi lên môi hắn, lập tức liền bị hắn đá tiếp một cước yếu xìu.
Lúc này Bạch Lê đã muốn chui ra khỏi bụi mẫu đơn, chạy đến trước mặt Du Thanh, ngồi xổm xuống nhìn cái bàn trước mặt hắn, duỗi tay đến chén đĩa đặt trên đó, nghĩ nghĩ, lại rút tay về.
Du Thanh thoáng liếc thấy động tác của hắn, đang ngạc nhiên tại sao hắn lại không ăn thì thấy hắn dịch sang hai bước ngồi xổm trước mặt Trương Nguyên Tài, thừa dịp không ai chú ý, vươn tay bốc một khối bánh hạnh nhân nhét vào miệng.
Hắn đây là không nỡ ăn phần của của Du Thanh, cho nên muốn đến ăn của người khác, Du Thanh lập tức liền có thể nhìn ra tiểu tâm tư này của hắn, cảm thấy trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, không biết hồ ly bé bỏng này như thế nào lại có thể khiến cho người ta thương đến thế.
Trương Nguyên Tài vẫn chưa ăn cái gì, cho nên tuy trên bàn cò bày không ít đồ ăn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng là đã thiếu một khối bánh hạnh nhân. Tên mọt sách kia trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, nhất thời lộ ra biểu tình đăm chiêu, rất là buồn rầu mà gãi gãi đầu, khiến cho Bạch Lê mừng rỡ một trận rồi cười ngây ngô.
Cũng may là Trương Nguyên Tài chỉ nghi hoặc chốc lát rồi không tiếp tục tìm hiểu nữa, lực chú ý rất nhanh liền bị dời đi, bởi vì Thám hoa lang đi hái hoa đã trở lại.
Hứa Liên hướng Hoàng đế thi lễ, chờ nội thị mang khay nạm vàng dâng lên trước mặt Hoàng đế, cung kính nói:” Khởi bẩm Vạn tuế, ba đóa hoa trên khay đây, hoa có cành dài nhất là hoa Lê, hoa có nụ nở xòe nhất là Nguyệt Quý, nở đẹp nhất là hoa Trà”.
Hoàng đế nhìn xem, vừa lòng gật đầu, bảo hắn ngồi xuống, cười nói:” Từ xưa đến nay việc lấy hoa để làm đề thi đối thơ quả thực là nhiều không kể xiết, hôm nay đổi cái mới mẻ hơn, vừa lúc các vị Hoàng tử của trẫm cũng đang có mặt, đều là người trẻ tuổi, các ngươi hãy cùng nhau chơi một trò chơi”.
Các vị Hoàng tử vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm ra bộ dáng đang lắng nghe.
Hoàng đế bảo nội thị đem hoa đến trước mặt tam giáp, làm cho ba người bọn họ mỗi người chọn một đóa, Du Thanh xưa nay không thích màu rực rỡ, liền chọn đóa hoa Lê nhỏ nhất kia, cũng may còn có một cái cành nhỏ, nếu không từ xa nhìn lại chắc không thấy được hoa đang ở nơi nào, Trương Nguyên Tài cầm hoa Trà, Hứa Liên cầm Nguyệt Quý.
Hoàng đế nói tiếp:” Hôm nay không giới hạn chỉ nói về loài hoa, tên đề có ba chữ: Lê, Trà, Nguyệt. Muốn dùng chữ nào cũng được, bất quá có một quy tắc, người sau phải dùng từ mở đầu câu thơ giống với từ nằm ở phần cuối câu thơ của người trước đó, cái này giống như trò chơi đô – mi – nô vậy, nếu ai đối không được liền bị loại, để xem tên đề của người còn lại cuối cùng là gì. Nếu là Lê, vậy Trạng Nguyên bị phạt rượu, nếu là Trà, bảng Nhãn bị phạt rượu, nếu là Nguyệt, Thám Hoa bị phạt rượu. Nếu người nên bị phạt rượu vừa lúc cũng là người còn lại cuối cùng, vậy sửa lại sẽ là phần thưởng, còn những người khác bị uống phạt, như thế nào?
Lời Hoàng đế nói ra, làm gì có đạo lý phản đối, hơn nữa phương pháp chơi lại mới mẻ, có thể chơi tận hứng, bị phạt lại không ảnh hưởng đến toàn cục, dĩ nhiên là mọi người sôi nổi tán thành.
Du Thanh nhìn hoa Lê trên bàn, hơi hơi nhíu mày, không thể tưởng tượng được cách chơi lại không giống với trong trí nhớ. Xem ra trọng sinh lại một kiếp, rất nhiều việc lại biến thành không biết.
Trong lúc Hoàng đế đang nói chuyện, Bạch Lê lại trộm ăn mấy thứ, ỷ vào ai cũng không nhìn thấy mình, nghênh ngang vuốt cái bụng đi đến chỗ đất trống trong hoa viên ngồi xuống, chống cằm chán muốn chết mà xem bọn hắn đối thơ.
Hắn chỉ nhận biết được vài chữ, thơ từ không hiểu, ca phú không thông, mới chỉ nghe vài người nói xong liền không nhịn được muốn đánh ngáp, bất quá mỗi khi tới lượt Du Thanh liền bật người nâng cao tinh thần, thậm chí còn bị kích động chạy đến trước mặt hắn, nhìn hắn với vẻ vô cùng ngưỡng mộ, làm cho hắn súy chút nữa bị đánh gãy suy nghĩ mà không thể tiếp tục đối đáp.
Trước khi bắt đầu Hoàng đế đã nói trước mặt bọn họ một câu:” Tài học của các ngươi như thế nào. Trong lòng trẫm đều hiểu rõ, cũng đừng làm cho trẫm nhìn thấy các ngươi cố ý nhượng bộ.
Lòi này, rõ ràng là hướng về tam giáp đứng đầu mà nói, dù sao vài vị khác đều là Hoàng tử, người bình thường không dám đắc tội, nếu người có tâm nhãn nặng hơn một chút thì có nhiều khả năng còn muốn bám để leo lên, Hoàng đế dĩ nhiên muốn ngăn chặn loại hành vi mà hắn căm thù đến tận xương tủy này.
Ba người Du Thanh sau khi nghe xong lời này đều là mặt không đổi sắc, cực kỳ bình tĩnh ứng lời. Mặc kệ trong lòng có suy nghĩ thế nào, trò chơi này khẳng định đều phải sử dụng mười phần thực lực.
Sau mấy vòng, không có người nào bị loại, mỗi người mỗi câu đều có chỗ tinh diệu, đại thần nghe xong sôi nổi gật đầu, Hoàng đế cũng là đại đại vui mừng.
Du Thanh hơi chút chú ý liền nhìn ra vài vị oàng tử đang âm thầm phân cao thấp, cảm thấy tình hình này cùng với kiếp trước đều như trăm sông đổ về một biển (*). Lại qua mấy vòng, tứ Hoàng tử bị loại, Hoàng đế nhíu mày, uống một ngụm rượu.
Bạch Lê nghe xong nửa ngày, lại đói bụng nữa, chạy đến trước mặt Hoàng đế, thấy đồ ăn hắn ăn cũng không khác so với với người khác, cuối cùng phát hiện là giống nhau, nhất thời hưng trí thiếu thiếu, đi một vòng chung quanh đây, xem ai còn dư nhiều, liền trộm một chút đồ trước mặt người đó.
Đồ ăn trong hoàng cung phi thường tinh xảo, không chỉ điểm tâm làm xinh đẹp mĩ vị, mà thức ăn chay mặn cũng có phong cách riêng. Bạch Lê xác thực là ăn đã nghiền, phủi phủi tay trở lại ngồi giữa sân. Lúc này hai vị Hoàng tử nữa đã bị loại, Thám hoa kia kém hơn một chút cũng bị loại. Trong các Hoàng tử bị thua, ngoại trừ nhị Hoàng tử, vài vị khác hơi hơi lộ ra sắc mặt ngượng ngùng, Hứa Thám hoa ngược lại cực kỳ thanh thản, thua chính là thua, vui mừng hoan hỉ mà bắt đầu ăn uống.
Du Thanh nhìn thoáng qua nhị Hoàng tử đang giấu đi thần sắc kia, trong trí nhớ vị Hoàng tử này lòng dạ thâm sâu, hiện giờ nhìn lại vẫn là như thế. Năm đó làm quan trong triều, rất nhiều việc đều thân bất do kỷ, bo bo giữ mình là điều si tâm vọng tưởng, trong lúc các Hoàng tử đang khuấy động mạch nước ngầm, muốn đứng vững gót chân thì phải xác định lập trường rõ ràng, phá phủ trầm chu.
Hiện giờ hắn không phải là người phàm nữa, nên cũng không cần phải băn khoăn điều gì, rốt cục không cần thiết bị cuốn vào phân tranh này đó, nếu không thấy hài lòng liền mang theo Bạch Lê đi quy ẩn núi rừng, ngẫm lại đều thấy thoải mái tự tại, nhịn không được liếc nhìn Bạch Lê một cái, thấy hắn nhàm chán đến nỗi vù vù ngủ say, trong mắt lộ ra ý cười cưng chiều khó phát giác.
Bạch Lê ngồi nghe ngủ gật, ngồi xổm nghe cũng ngủ gật, đứng nghe vẫn cứ ngủ gật, không biết chính mình đã ngủ bao lâu, rốt cục nghe được một tiếng hô thanh thúy, lau lau nước miếng tỉnh lại, quay đầu thì thấy, A Thanh nhà hắn đang đứng cạnh hắn, một cái bất ngờ không kịp đề phòng, sợ tới mức trực tiếp ngồi bẹp xuống đất.
Du Thanh trong lúc vô tình liếc mắt nhìn hắn, nghẹn cười đến mức đau bụng.
Lần này đối thơ, người còn lại cuối cùng chính là Du Thanh, mà câu thơ cuối cùng của Du Thanh lại đúng lúc chứa một chữ “Lê”, theo quy tắc chuyển từ phạt biến thành thưởng. Du Thanh không phải hy vọng chính mình là người đứng đầu, nhưng may mắn thế nào, cuối cùng hắn lại tiếp câu kia, dù không muốn nhưng vẫn phải đưa ra chữ “Lê” kia.
Hoàng đế nhìn những người bị thua đem rượu phạt uống một hơi cạn sạch, lại nhìn Trạng Nguyên lang khí vũ hiên ngang, lần thứ hai thấy mình mắt sáng như đuốc, cực kỳ tự kỷ mà gật gật đầu, trầm ngâm một phen, cười nói:” Trẫm còn chưa biết Du Thanh bao nhiêu tuổi…”
Lời nói vừa dứt, Du Thanh và Bạch Lê đồng thời ngây ngẩn. Hai người bọn hắn đều có ấn tượng, hỏi vấn đề này, lập tức liền muốn tứ hôn, Du Thanh nhớ rõ, Bạch Lê cũng là khắc vào trong lòng, lúc ấy Bạch Lê trộm theo tới Lộc Minh yến, chỉ là tâm tình khi đó không thể so với hôm nay, không tiêu diêu tự tại như hôm nay.
Một kiếp kia, trong lòng Bạch Lê chỉ có đau xót, nhưng hôm nay hắn biết trong lòng Du Thanh có mình, sẽ không bỏ hắn mà lấy người khác,nên khi nghe Hoàng đế nói những lời này cũng không thấy khó chịu, bất quá có loại cảm giác nguy cơ khi lãnh địa bị xâm chiếm, nháy mắt liền xù lông, lập tức nhảy bắn lên từ trên mặt đất.
Du Thanh bị động tác của hắn hù đến sửng sốt, nhanh chóng thu lại kinh ngạc nơi đáy mắt, cung kính nói:” Học sinh năm nay hai mươi bảy”.
Hoàng đế gật gật đầu, ánh mắt cười đến hơi hơi nheo lại. Dưới gối hắn có vô số Hoàng tử, nhưng Công chúa lại chỉ có một người, từ nhỏ đã yêu thương muốn chết, lúc này nhớ tới lời Công chúa làm nũng nói với mình, nhịn không được cười đến càng hiền lành.
Du Thanh nhìn hắn há miệng thở dốc, vội vàng làm tốt chuẩn bị kháng chỉ, bỗng nhiên thấy hoa mắt, chỉ thấy Bạch Lê nháy mắt chuyển đến trước mặt Hoàng đế, chu mông chống đầu gối, hướng hắn thổi một hơi.
Hoàng đế nháy mắt mấy cái, thần sắc trong nháy mắt có chút hoảng hốt, sau đó hồi phục lại sự trong sáng mà cười rộ lên, vuốt râu nói:” Tuổi còn trẻ mà đã có tài hoa như thế, thật sự là khó có được! Trẫm thật là vui mừng! Người tới, ban thưởng —— Mười cái chân gà bát bảo phí thủy mật nước!”.
Du Thanh:”…..”
Mọi người ở đây:” !!!!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ” Hồ ly ngươi là cái đồ háu ăn….. Có thấy mất mặt hồ ly hông…. >.Đăng bởi: admin
Hai ngày qua mưa phùn rả rích, nơi chốn đều vương đầy hơi thở tươi mới, mây đen bị xua tan, mùa xuân ủ hơi ấm lên người người, hoa trong kinh thành nở rộ xinh đẹp hơn ngày xưa rất nhiều, Thiên tử vì chúc mừng tam giáp đứng đầu mà quyết định tổ chức Lộc Minh yến trong dịp thời tiết tốt đẹp này.
Hoàng đế ngồi trên chủ tọa, nhìn ba người thanh niên tài giỏi thân hình cao ngất trước mặt, cười đến mặt mày hớn hở, tất cả những uy nghiêm trong ngày thường đều bị sự vui sướng hòa tan:” Tam giáp của lần thi trước chỉ có một vị thiếu niên lang, còn lại là một vị đã luống tuổi, một vị gần hoa giáp (*). Mà vị thiếu niên lang kia là vị Thám hoa mà trẫm phải cố ý chọn ra. Tam giáp năm nay nhìn thật đúng là khả quan nha!”
Quần thần nghe vậy sôi nổi tán thành, nào là trò giỏi hơn thầy mà đỗ đạt vân vân, nhân tiện khen Thiên tử một phen luôn. Cũng may tam giáp của lần thi trước không có mặt ở yến tiệc, nếu không thì chẳng phải sau khi nghe xong sẽ xấu hổ đến chui đầu vào dưới gầm bàn đi. Hoàng đế nghe xong những lời hay ý đẹp, tươi cười càng hòa ái, ban chỗ ngồi cho ba vị môn sinh thiên tử kia.
Trong ba người này, trước đây Du Thanh chỉ việc thi Hương, thi Hội, thi Đình mà lại liên tiếp giành được các chức Giải nguyên, Hội nguyên, Trạng nguyên, thành tích này vốn đã làm cho người ta phải chú mục, hơn nữa tướng mạo hắn tuấn tú, khí chất thoát tục, nhìn qua giống như chỉ là một vị thư sinh văn nhược, nhưng khi ngồi ở kia lại thập phần anh tuấn, có loại khí thế bén nhọn thâm trầm, sớm đã “chọc” cho mọi người sôi nổi ghé mắt.
Ngồi kế bên Du Thanh chính là Trương Nguyên Tài, Trương Nguyên Tài đỗ Bảng nhãn, bởi vì tính cách chân chất, cố giấu sắc mặt vui mừng, nên trên mặt cũng có chút khí chất trầm ổn, diện mạo cũng thập phần được mắt, bất quá khí chất so với Du Thanh còn muốn thua một mảng lớn.
Ngồi kế tiếp nữa đó là Thám hoa lang, vị Thám hoa lang này họ Hứa, vừa qua tuổi Nhược quán (*), môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú, Hoàng đế nhìn thấy bộ dáng hắn thật sự là khiến cho người ta phải yêu thích, lúc này mới giơ tay tuyển hắn ra từ trong một đám thí sinh thành tích ngang nhau. (Amen, Thám hoa cute quá! Ông Hoàng đế cũng siêu cute luôn!)
Quần thần sôi nổi nói chuyện, yến hội chính thức bắt đầu. Hoàng đế nhìn cả vườn đầy xuân sắc, cười nói:” Trong các vị chư thần đang ngồi ở đây, còn có rất nhiều người chưa từng kiến thức qua tài hoa của các ngươi, hôm nay trẫm lại ra một vấn đề nhỏ kiểm tra các ngươi, các ngươi cần phải hảo hảo biều hiện a!”.
Ba người vội vàng ứng lời.
Hoàng đế gọi tên Thám hoa:” Hứa Liên, ngươi đi một vòng quanh hoa viên này, một nén nhang sau phải hái lấy ba đóa hoa, chọn một đóa hoa có cành dài nhất, một đóa hoa có nụ đang nở xòe, một đóa hoa có nhan sắc diễm lệ nhất”.
Tuy rằng Thám hoa không phải danh hiệu đệ nhất, nhưng Thám hoa cũng là một vị trí tốt, có thể đỗ Thám hoa giống nhau đều là có diện mạo xinh đẹp chút, khi Hứa Liên mỉm cười liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền bé xinh, vui mừng hoan hỉ mà lĩnh mệnh rời đi, đi theo phía sau là một tên nội thị, trong tay nội thị bưng một cái khay.
Du Thanh nhìn theo thân ảnh bọn họ hướng đến bụi hoa, ánh mắt chợt khựng lại, thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn đã sớm cảm ứng được khí tức của Bạch Lê, nhưng vẫn luôn chưa tìm được cơ hội dời tròng mắt đi tìm kiếm. không nghĩ tới tên kia thế nhưng đang ngồi xổm bên một gốc cây mẫu đơn, thừa dịp Hứa Liên đi ngang qua, ngẩng đầu lặng lẽ bẻ cong một cành hoa hướng cái mũi hắn cọ lên.
Hôm nay gió xuân ấm áp, chỉ có vài phiến lá cây nhẹ nhàng xào xạc, Hứa Liên không nghĩ ra như thế nào lại có một cánh hoa chĩa tới mặt mình, theo bản răng vung ra, ngược lại thấy chẳng hiểu ra sao, thần sắc mờ mịt trên mặt chọc cho Bạch Lê thấy vui vẻ quá chừng.
Du Thanh đúng thật là dở khóc dở cười với cái vụ chơi nháo của hắn, nhịn cười đến suýt chút nữa bị nội thương, đành phải dời tầm mắt sang chỗ khác. Cũng may trong lúc chờ hoa mang tới, ở tịch gian cũng rất náo nhiệt, tầm mắt dạo qua một vòng, nhìn thấy vài vị hoàng tử đang ngồi bên trái bên phải của Hoàng đế, ngồi kế một vị hoàng tử ở bên trái là Tiết Thường.
Đúng lúc Tiết Thường đảo mắt qua đây, nhớ tới lúc trước ngồi giữa đình hồ nói chuyện thật là hợp ý, hai người xa xa nhìn nhau mỉm cười, hơi có chút cảm giác tâm linh tương thông.
Ngày ấy trên đường trở về từ phủ Thừa tướng, Bạch Lê tò mò hỏi hắn:” A Thanh, vì sao ngươi chỉ tặng một bức tranh thôi mà đã khiến cho Thừa tướng đại nhân cao hứng đến bộ dáng như thế kia vậy?”.
Đời trước Du Thanh chưa từng tặng liệt mã đồ, bất quá nếu có đưa, phỏng chừng cũng không khác nhau mấy. Người hợp ý nhau, sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi liền có thể hiểu rõ được đối phương, cho nên lúc trước khi Du Thanh khôi phục ký ức thì đã nhìn thấu tính tình của Tiết Thường, hắn biết Bạch Lê suy nghĩ đơn giản, liền không định giải thích đến quá mức phức tạp, sờ sờ lên đầu hắn, cười nói:” Ta đưa cho y bức họa này ý là nói y giống liệt mã, y cảm thấy ta nói đúng, dĩ nhiên liền cao hứng”.
Bạch Lê trừng lớn mắt suy nghĩ nửa ngày, cái hiểu cái không mà gật đầu:” Hóa ra Tiết đại nhân giống liệt mã a! Vậy… Nếu A Thanh vẽ ta, sẽ vẽ cái gì?”.
Du Thanh nghẹn cười nhìn hắn:” Vẽ cho ngươi mà còn cần phải dùng cách thức ví von sao? Vẽ một con hồ ly là được”.
Bạch Lê vừa vui mừng vừa tức giận trừng hắn, đá một cước lên cẳng chân hắn. Lúc ấy đã đi tới ngoài thành, Du Thanh nhìn trái phải không có người, liền cười nắm tay hắn lại, hôn một hơi lên môi hắn, lập tức liền bị hắn đá tiếp một cước yếu xìu.
Lúc này Bạch Lê đã muốn chui ra khỏi bụi mẫu đơn, chạy đến trước mặt Du Thanh, ngồi xổm xuống nhìn cái bàn trước mặt hắn, duỗi tay đến chén đĩa đặt trên đó, nghĩ nghĩ, lại rút tay về.
Du Thanh thoáng liếc thấy động tác của hắn, đang ngạc nhiên tại sao hắn lại không ăn thì thấy hắn dịch sang hai bước ngồi xổm trước mặt Trương Nguyên Tài, thừa dịp không ai chú ý, vươn tay bốc một khối bánh hạnh nhân nhét vào miệng.
Hắn đây là không nỡ ăn phần của của Du Thanh, cho nên muốn đến ăn của người khác, Du Thanh lập tức liền có thể nhìn ra tiểu tâm tư này của hắn, cảm thấy trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù, không biết hồ ly bé bỏng này như thế nào lại có thể khiến cho người ta thương đến thế.
Trương Nguyên Tài vẫn chưa ăn cái gì, cho nên tuy trên bàn cò bày không ít đồ ăn, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng là đã thiếu một khối bánh hạnh nhân. Tên mọt sách kia trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, nhất thời lộ ra biểu tình đăm chiêu, rất là buồn rầu mà gãi gãi đầu, khiến cho Bạch Lê mừng rỡ một trận rồi cười ngây ngô.
Cũng may là Trương Nguyên Tài chỉ nghi hoặc chốc lát rồi không tiếp tục tìm hiểu nữa, lực chú ý rất nhanh liền bị dời đi, bởi vì Thám hoa lang đi hái hoa đã trở lại.
Hứa Liên hướng Hoàng đế thi lễ, chờ nội thị mang khay nạm vàng dâng lên trước mặt Hoàng đế, cung kính nói:” Khởi bẩm Vạn tuế, ba đóa hoa trên khay đây, hoa có cành dài nhất là hoa Lê, hoa có nụ nở xòe nhất là Nguyệt Quý, nở đẹp nhất là hoa Trà”.
Hoàng đế nhìn xem, vừa lòng gật đầu, bảo hắn ngồi xuống, cười nói:” Từ xưa đến nay việc lấy hoa để làm đề thi đối thơ quả thực là nhiều không kể xiết, hôm nay đổi cái mới mẻ hơn, vừa lúc các vị Hoàng tử của trẫm cũng đang có mặt, đều là người trẻ tuổi, các ngươi hãy cùng nhau chơi một trò chơi”.
Các vị Hoàng tử vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, làm ra bộ dáng đang lắng nghe.
Hoàng đế bảo nội thị đem hoa đến trước mặt tam giáp, làm cho ba người bọn họ mỗi người chọn một đóa, Du Thanh xưa nay không thích màu rực rỡ, liền chọn đóa hoa Lê nhỏ nhất kia, cũng may còn có một cái cành nhỏ, nếu không từ xa nhìn lại chắc không thấy được hoa đang ở nơi nào, Trương Nguyên Tài cầm hoa Trà, Hứa Liên cầm Nguyệt Quý.
Hoàng đế nói tiếp:” Hôm nay không giới hạn chỉ nói về loài hoa, tên đề có ba chữ: Lê, Trà, Nguyệt. Muốn dùng chữ nào cũng được, bất quá có một quy tắc, người sau phải dùng từ mở đầu câu thơ giống với từ nằm ở phần cuối câu thơ của người trước đó, cái này giống như trò chơi đô – mi – nô vậy, nếu ai đối không được liền bị loại, để xem tên đề của người còn lại cuối cùng là gì. Nếu là Lê, vậy Trạng Nguyên bị phạt rượu, nếu là Trà, bảng Nhãn bị phạt rượu, nếu là Nguyệt, Thám Hoa bị phạt rượu. Nếu người nên bị phạt rượu vừa lúc cũng là người còn lại cuối cùng, vậy sửa lại sẽ là phần thưởng, còn những người khác bị uống phạt, như thế nào?
Lời Hoàng đế nói ra, làm gì có đạo lý phản đối, hơn nữa phương pháp chơi lại mới mẻ, có thể chơi tận hứng, bị phạt lại không ảnh hưởng đến toàn cục, dĩ nhiên là mọi người sôi nổi tán thành.
Du Thanh nhìn hoa Lê trên bàn, hơi hơi nhíu mày, không thể tưởng tượng được cách chơi lại không giống với trong trí nhớ. Xem ra trọng sinh lại một kiếp, rất nhiều việc lại biến thành không biết.
Trong lúc Hoàng đế đang nói chuyện, Bạch Lê lại trộm ăn mấy thứ, ỷ vào ai cũng không nhìn thấy mình, nghênh ngang vuốt cái bụng đi đến chỗ đất trống trong hoa viên ngồi xuống, chống cằm chán muốn chết mà xem bọn hắn đối thơ.
Hắn chỉ nhận biết được vài chữ, thơ từ không hiểu, ca phú không thông, mới chỉ nghe vài người nói xong liền không nhịn được muốn đánh ngáp, bất quá mỗi khi tới lượt Du Thanh liền bật người nâng cao tinh thần, thậm chí còn bị kích động chạy đến trước mặt hắn, nhìn hắn với vẻ vô cùng ngưỡng mộ, làm cho hắn súy chút nữa bị đánh gãy suy nghĩ mà không thể tiếp tục đối đáp.
Trước khi bắt đầu Hoàng đế đã nói trước mặt bọn họ một câu:” Tài học của các ngươi như thế nào. Trong lòng trẫm đều hiểu rõ, cũng đừng làm cho trẫm nhìn thấy các ngươi cố ý nhượng bộ.
Lòi này, rõ ràng là hướng về tam giáp đứng đầu mà nói, dù sao vài vị khác đều là Hoàng tử, người bình thường không dám đắc tội, nếu người có tâm nhãn nặng hơn một chút thì có nhiều khả năng còn muốn bám để leo lên, Hoàng đế dĩ nhiên muốn ngăn chặn loại hành vi mà hắn căm thù đến tận xương tủy này.
Ba người Du Thanh sau khi nghe xong lời này đều là mặt không đổi sắc, cực kỳ bình tĩnh ứng lời. Mặc kệ trong lòng có suy nghĩ thế nào, trò chơi này khẳng định đều phải sử dụng mười phần thực lực.
Sau mấy vòng, không có người nào bị loại, mỗi người mỗi câu đều có chỗ tinh diệu, đại thần nghe xong sôi nổi gật đầu, Hoàng đế cũng là đại đại vui mừng.
Du Thanh hơi chút chú ý liền nhìn ra vài vị oàng tử đang âm thầm phân cao thấp, cảm thấy tình hình này cùng với kiếp trước đều như trăm sông đổ về một biển (*). Lại qua mấy vòng, tứ Hoàng tử bị loại, Hoàng đế nhíu mày, uống một ngụm rượu.
Bạch Lê nghe xong nửa ngày, lại đói bụng nữa, chạy đến trước mặt Hoàng đế, thấy đồ ăn hắn ăn cũng không khác so với với người khác, cuối cùng phát hiện là giống nhau, nhất thời hưng trí thiếu thiếu, đi một vòng chung quanh đây, xem ai còn dư nhiều, liền trộm một chút đồ trước mặt người đó.
Đồ ăn trong hoàng cung phi thường tinh xảo, không chỉ điểm tâm làm xinh đẹp mĩ vị, mà thức ăn chay mặn cũng có phong cách riêng. Bạch Lê xác thực là ăn đã nghiền, phủi phủi tay trở lại ngồi giữa sân. Lúc này hai vị Hoàng tử nữa đã bị loại, Thám hoa kia kém hơn một chút cũng bị loại. Trong các Hoàng tử bị thua, ngoại trừ nhị Hoàng tử, vài vị khác hơi hơi lộ ra sắc mặt ngượng ngùng, Hứa Thám hoa ngược lại cực kỳ thanh thản, thua chính là thua, vui mừng hoan hỉ mà bắt đầu ăn uống.
Du Thanh nhìn thoáng qua nhị Hoàng tử đang giấu đi thần sắc kia, trong trí nhớ vị Hoàng tử này lòng dạ thâm sâu, hiện giờ nhìn lại vẫn là như thế. Năm đó làm quan trong triều, rất nhiều việc đều thân bất do kỷ, bo bo giữ mình là điều si tâm vọng tưởng, trong lúc các Hoàng tử đang khuấy động mạch nước ngầm, muốn đứng vững gót chân thì phải xác định lập trường rõ ràng, phá phủ trầm chu.
Hiện giờ hắn không phải là người phàm nữa, nên cũng không cần phải băn khoăn điều gì, rốt cục không cần thiết bị cuốn vào phân tranh này đó, nếu không thấy hài lòng liền mang theo Bạch Lê đi quy ẩn núi rừng, ngẫm lại đều thấy thoải mái tự tại, nhịn không được liếc nhìn Bạch Lê một cái, thấy hắn nhàm chán đến nỗi vù vù ngủ say, trong mắt lộ ra ý cười cưng chiều khó phát giác.
Bạch Lê ngồi nghe ngủ gật, ngồi xổm nghe cũng ngủ gật, đứng nghe vẫn cứ ngủ gật, không biết chính mình đã ngủ bao lâu, rốt cục nghe được một tiếng hô thanh thúy, lau lau nước miếng tỉnh lại, quay đầu thì thấy, A Thanh nhà hắn đang đứng cạnh hắn, một cái bất ngờ không kịp đề phòng, sợ tới mức trực tiếp ngồi bẹp xuống đất.
Du Thanh trong lúc vô tình liếc mắt nhìn hắn, nghẹn cười đến mức đau bụng.
Lần này đối thơ, người còn lại cuối cùng chính là Du Thanh, mà câu thơ cuối cùng của Du Thanh lại đúng lúc chứa một chữ “Lê”, theo quy tắc chuyển từ phạt biến thành thưởng. Du Thanh không phải hy vọng chính mình là người đứng đầu, nhưng may mắn thế nào, cuối cùng hắn lại tiếp câu kia, dù không muốn nhưng vẫn phải đưa ra chữ “Lê” kia.
Hoàng đế nhìn những người bị thua đem rượu phạt uống một hơi cạn sạch, lại nhìn Trạng Nguyên lang khí vũ hiên ngang, lần thứ hai thấy mình mắt sáng như đuốc, cực kỳ tự kỷ mà gật gật đầu, trầm ngâm một phen, cười nói:” Trẫm còn chưa biết Du Thanh bao nhiêu tuổi…”
Lời nói vừa dứt, Du Thanh và Bạch Lê đồng thời ngây ngẩn. Hai người bọn hắn đều có ấn tượng, hỏi vấn đề này, lập tức liền muốn tứ hôn, Du Thanh nhớ rõ, Bạch Lê cũng là khắc vào trong lòng, lúc ấy Bạch Lê trộm theo tới Lộc Minh yến, chỉ là tâm tình khi đó không thể so với hôm nay, không tiêu diêu tự tại như hôm nay.
Một kiếp kia, trong lòng Bạch Lê chỉ có đau xót, nhưng hôm nay hắn biết trong lòng Du Thanh có mình, sẽ không bỏ hắn mà lấy người khác,nên khi nghe Hoàng đế nói những lời này cũng không thấy khó chịu, bất quá có loại cảm giác nguy cơ khi lãnh địa bị xâm chiếm, nháy mắt liền xù lông, lập tức nhảy bắn lên từ trên mặt đất.
Du Thanh bị động tác của hắn hù đến sửng sốt, nhanh chóng thu lại kinh ngạc nơi đáy mắt, cung kính nói:” Học sinh năm nay hai mươi bảy”.
Hoàng đế gật gật đầu, ánh mắt cười đến hơi hơi nheo lại. Dưới gối hắn có vô số Hoàng tử, nhưng Công chúa lại chỉ có một người, từ nhỏ đã yêu thương muốn chết, lúc này nhớ tới lời Công chúa làm nũng nói với mình, nhịn không được cười đến càng hiền lành.
Du Thanh nhìn hắn há miệng thở dốc, vội vàng làm tốt chuẩn bị kháng chỉ, bỗng nhiên thấy hoa mắt, chỉ thấy Bạch Lê nháy mắt chuyển đến trước mặt Hoàng đế, chu mông chống đầu gối, hướng hắn thổi một hơi.
Hoàng đế nháy mắt mấy cái, thần sắc trong nháy mắt có chút hoảng hốt, sau đó hồi phục lại sự trong sáng mà cười rộ lên, vuốt râu nói:” Tuổi còn trẻ mà đã có tài hoa như thế, thật sự là khó có được! Trẫm thật là vui mừng! Người tới, ban thưởng —— Mười cái chân gà bát bảo phí thủy mật nước!”.
Du Thanh:”…..”
Mọi người ở đây:” !!!!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ” Hồ ly ngươi là cái đồ háu ăn….. Có thấy mất mặt hồ ly hông…. >.Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất