Chương 28: Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng (9)
Vào ban đêm, nhiệt độ trong phòng vệ sinh công cộng rất thấp.
Trên mặt kính dần dần đọng lại tầng sương mỏng được tạo thành bởi hơi thở của các người chơi.
Tầng sương mỏng làm gương mặt của các người chơi trở nên mờ ảo, làm tất cả không thể nhìn rõ được ngũ quan của mình. Tuy nhiên, khi đối mặt với nhau, bọn họ vẫn có thể nhìn rõ được sự thay đổi trên gương mặt của mình.
Hà Tiểu Vĩ, một người đàn ông đã 35 tuổi, lúc này lại sợ đến mức nhích người đến bên cạnh Chu Khiêm.
Chu Khiêm hỏi ông: “Anh sẽ không có sợ ma chứ.”
“Ừm, khụ khụ…” Hà Tiểu Vĩ chớp mắt hai cái, không chấp nhận.
Thật ra cũng nhờ chuyện đối đầu với Tư Đồ Tình - Chu Khiêm mới nhận ra rằng, kỹ năng của Hà Tiểu Vĩ rất phối hợp rất tốt với cậu.
Đồng thời, tính cách của Hà Tiểu Vĩ cũng rất nghe lời.
Vì thế, Chu Khiêm quyết định mượn sức của ông. "Đừng sợ. Đi theo tôi đi, tôi sẽ giúp anh hoàn thành cái phó bản này."
Vẻ mặt của Hà Tiểu Vĩ đã bị cậu thuyết phục. "Đó là đó là... Thông qua nhiệm vụ 《Kiểm Tra Và Cân Bằng》tôi đã nhìn ra được! Nhưng mà Chu Khiêm à, tôi đã tốn phân nữa thanh máu của mình để hồi phục thanh kỹ năng giúp cậu đó! Nếu mà sau này cậu không bảo vệ tôi, vậy cách làm người của cậu cũng quá không được rồi."
Chu Khiêm đột nhiên hỏi ông, "Anh sẽ gia nhập vào đội của tôi chứ!"
Hà Tiểu Vĩ cẩn thận liếc cậu: "Ý của cậu là gì?"
Chu Khiêm nói: "Con bạc nói cũng đúng a, cái gì tôi cũng học được, nhưng cái gì cũng không rành. Anh có suy nghĩ đến việc làm bảo mẫu không?"
Hà Tiểu Vĩ từ chối một cách dứt khoát: "Không suy nghĩ!"
Chu Khiêm vẫn tiếp tục dụ dỗ: "Trong đội của chúng ta vẫn còn một chồi non rất tốt đó, được gọi là 'Kiếm Thần'. Hai người có thể hợp lại thành một nhóm gọi là [Kiếm Đảm Cầm Tâm]!"
Hà Tiểu Vĩ do dự: "Người đó có phải là một cô gái không?"
Chu Khiêm lắc đầu: "Không."
Hà Tiểu Vĩ lắc đầu: "Có ý gì chứ? Tôi chỉ muốn chung nhóm với con gái thôi. Tôi muốn tìm một người bạn gái."
Chu Khiêm sốt sắng nói: "Tại sao cứ để ý đến cái giới tính thế?"
Hà Tiểu Vĩ: "...."
"Dù sao tôi cũng không chịu đâu."
"Được rồi, nếu đã không đồng ý. Tôi về phòng đây."
"Này! Đừng có như vậy chứ, tình huống hiện tại kinh dị như thế chúng ta không nên ở cạnh nhau sao?! Mặc dù giữa bốn người chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn với nhau, nhưng....."
Nhìn về phía hai người còn lại, Hà Tiểu Vĩ nói, "Không phải chúng ta nên tạm thời hợp tác với nhau sao? Rốt cuộc, nếu chúng ta cứ chém giết lẫn nhau, đến lúc đó bị giết chết hết ở chỗ này làm sao bây giờ?"
Lời Hà Tiểu Vĩ nói cũng khá đúng.
Người thiết kế phó bản này cũng quá nham hiểm rồi.
Trong phó bản 《 Thiên Đường Quả Táo》chỉ có một nhiệm vụ phụ sau đó là đến nhiệm vụ chính. Người thiết kế ra phó bản cũng đã tính đến chuyện chia cắt người chơi trong trò chơi tính điểm.
Lần này trong phó bản 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》cũng thế, trong khi có thể dùng xác chết để đỡ đạn, phản ứng đầu tiên của người chơi sau khi đã tìm ra 'quy tắc' của sát thủ, là cần phải hy sinh 2 - 3 người chơi, sau đó tất cả các người chơi sẽ chia ra thành nhiều nhóm nhỏ.
Mặc dù nhóm của Chu Khiêm chia rẽ không phải là do hy sinh, nhưng hiện tại đúng là rất khó để hợp tác với nhau.
Hơi cau mày, Chu Khiêm bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Hà Tiểu Vĩ thật sự rất sợ cậu không quan tâm đến mình, nhanh chóng chạy theo sau. "A, được rồi, con đồng ý làm bảo mẫu, được chưa ba? Thật ra tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, làm bảo mẫu cũng rất có giá trị! Bởi vì bọn họ không có khả năng đi đầu, không thể đánh Boss! Nếu như tôi làm bảo mẫu, sau này tôi sẽ là bảo bối ở trong nhóm, tất cả bọn họ đều sẽ gọi tôi là ba!"
Chu Khiêm: "Hả?..."
Hà Tiểu Vĩ nói ngay lập tức: "Ngoại trừ cậu!"
Chu Khiêm mỉm cười khi kết hoạch của mình đã thành công.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh công cộng, Chu Khiêm đi theo ánh đèn lạnh lùng ngoài hành lang.
Cậu không có quay về phòng mà bước đến phòng 701.
Bé Rồng nhỏ vảy có màu xanh biển vẫn còn ở đây.
Nó nhìn thấy Chu Khiêm, liền mỉm cười nhảy vào vòng tay của cậu.
Chu Khiêm vươn tay ôm nó vào lòng, sau đó nghiêng đầu nhìn vào phòng.
Trong phòng, Khương Dư Thanh vẫn cò đang ngủ.
Chu Khiêm vặn cửa, vừa quan sát xung quanh vừa đẩy cửa bước vào.
Nương theo ánh đèn yếu ớt ngoài hành lang Chu Khiêm liếc nhìn Khương Dư Thanh, vào lúc này gương mặt của ông ta cũng không còn biến trẻ nữa. Ngay sau đó Chu Khiêm quay người nhìn bức ảnh ở trên tường.
Hiện tại ánh sáng có hơi mờ, bức ảnh cũng trở nên âm u.
Trong lúc nhất thời Chu Khiêm không nhìn rõ, liền từ trong vali của mình lấy ra một cái đèn pin.
Ánh sáng ngay lập tức chiếu thẳng vào bức ảnh, xung quanh vẫn còn chìm trong bóng tối, đề phòng Khương Dư Thanh trong lúc đang ngủ liền tỉnh giấc.wattpadtien161099
Nương theo ánh sáng lạnh, Chu Khiêm nhìn thấy bức ảnh quả nhiên có biến hóa.
—— Lúc đầu 7 người ở trong bức ảnh đều mơ hồ, không nhìn rõ được đường nét trên gương mặt, tất cả đều bị nước mưa làm nhòe đi.
Nhưng mà hiện tại, trên bức ảnh có có ba người có thể nhìn rõ được gương mặt.
Gương mặt của ba người này rất quen, nhìn trông rất giống cậu, Vân Tưởng Dung và Hà Tiểu Vĩ bây giờ, vài phút trước trong phòng vệ sinh công cộng cậu đã nhìn qua.
Nói cách khác, trên bức ảnh đã có ba gương mặt trở nên rõ ràng.
Mà nhóm của Chu Khiêm về ngoại hình và thân phận, đều đang đến gần ba người đó.
Cả ba người bọn cậu đều đã chạm vào bức ảnh, đến nửa đêm, tất cả đều có độ chuyển hóa 40%.
Do đó, nếu như sau một khoảng thời gian nữa, ba người bọn cậu có phải sẽ biến thành ba người ở trong bức ảnh.
Phía sau vó tiếng động vang lên, Khương Dư Thanh đang trở người.
Thấy như vậy, Chu Khiêm liền ra khỏi phòng 701, đặt bé Rồng xuống ngay cửa để canh chừng.
Hà Tiểu Vĩ đứng bên ngoài hành lang nháy mắt ra hiệu với Chu Khiêm, cả hai người đều đến phòng 702.
Vừa bước vào Hà Tiểu Vĩ đã oán giận. "Thật sự không phải là bị ma ám hả?"
Chu Khiêm nhẹ giọng nói: "Nếu trong phó bản này thật sự có ma. Vậy thì anh đã bị nhập rồi."
Hà Tiểu Vĩ: "..."
Nhìn thấy Chu Khiêm ngồi trên sofa, giống như đang suy nghĩ đều gì đó. Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng ngồi xuống chỗ đối diện, nói. "Tôi thậm chí còn không dám đi vào. Tình hình hiện tại ra sao rồi?"
Chu Khiêm liếc nhìn Hà Tiểu Vĩ, đột nhiên hỏi: "Làm sao anh vào được phó bản này thế?"
Trong lúc nhất thời, Hà Tiểu Vĩ không hiểu ý của Chu Khiêm cho lắm: "Hả?"
"Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề. Phó bản này hình như được tạo ra cho người có thành tích tốt. Tôi, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn vào được phó bản này là do chúng tôi đã hoàn thành được phó bản 《Thiên Đường Quả Táo》, còn anh hình như không có."
Hai tay Chu Khiêm đặt trên đùi, nâng mắt nhìn Hà Tiểu Vĩ, "Vậy, anh vào đây bằng cách nào thế? Đừng có nói là anh gặp may nha. Phó bản này cũng đúng lúc mở ra vì anh nha."
Hà Tiểu Vĩ nói: "Cái này không phải rất bình thường sao? Cũng có người chủ yếu tham gia vào các phó bản cấp thấp, để thu thập vé vào cửa đó."
"Nhưng mà tôi nghĩ anh không giống như thế, anh Tiểu Vĩ ——" Chu Khiêm nói, "Vừa rồi tôi có nói, kỹ năng của anh rất phù hợp với tôi, cho nên tôi mới muốn anh gia nhập vào nhóm của mình. Nhưng tôi đột nhiên suy nghĩ, nếu như đây không phải là trùng hợp, mà là được sắp đặt trước thì sẽ như thế nào?"
"Sắp đặt trước cái gì? Tôi thấy là cậu bị 'thần hồn nát thần tính¹' rồi. Làm gì trùng hợp đến mức gặp được Tư Đồ Tình muốn giết cậu chứ, cậu nghĩ người chơi nào cũng có vấn đề à?" Hà Tiểu Vĩ tức giận hỏi: "Tôi hỏi cậu, tôi có hại gì cậu hả?"
Chu Khiêm nói: "Đúng là không có. Nhưng mà cẩn thận một chút cũng tốt mà. Bởi vì theo suy nghĩ của tôi, càng về sau phó bản sẽ càng khó. Tôi cần phải biết rõ mọi chuyện."
"Đúng, tôi không phải tự mình được vào phó bản này. Nhưng tôi vào đây thật sự không có liên quan gì đến cậu! Đây là bài kiểm tra do sư phụ tương lai đặt ra cho tôi." Hạ Tiểu Vĩ nói ngay lập tức.
"Ồ? Sư phụ tương lai của anh là ai?"
Chu Nghiêm hỏi ngay.
—— Sau lưng quả nhiên có vấn đề.
Hà Tiểu Vĩ: "Tên của sư phụ tương lai tôi là Ẩn Đao. Để tôi nói cho cậu biết, anh ấy là một người rất giỏi! Anh ấy là người chơi cấp Thần đó! Chúng ta bây giờ chỉ là cấp D thôi, có phải cậu đang nghĩ trong trò chơi này cấp S là lớn nhất đúng không? Thật ra là không phải đâu, cấp S chỉ mới là bắt đầu."
"Nghe nói những người chơi cấp Thần ở trong trò chơi này, đã được Thần lựa chọn ngay từ đàu, con đường để nâng cấp hoàn toàn không giống chúng ta! Những phó bản mà chúng ta đã trải qua chưa chắc bọn họ đã biết đến đâu! Ngay từ khi bước vào trò chơi này bọn họ đều đã được là cấp S rồi, mỗi người đều có thiên phú, trời sinh đã tài giỏi."
Chu Khiêm hỏi: "Có bao nhiêu người chơi cấp Thần?:
Hà Tiểu Vĩ: "Không đến 10 người."
Dừng lại một chút, Hà Tiểu Vĩ nói thêm: "Chuyện này tôi nghe được từ một người bạn tôi gặp trong phó bản trước, cậu ta chính là đồ đệ được Ẩn Đao chọn! A, Ẩn Đao đừng có trâu bò như thế có được không! Nghe nói vũ khí của anh ấy hình như là một cái đầu lâu, có thể khiến cho người khác gặp ác mộng. Kỹ năng của anh ấy hình như cũng là 'Điều Khiển Đội', rất giống với cậu...."
Chu Khiêm nghe xong, không khỏi suy nghĩ —— Cậu đoán là chắc cái người tên là '137' đã kêu Ẩn Đao nhận cậu làm đồ đệ, tuy rằng Ẩn Đao không muốn. Nhưng lại 'được người khác nhờ vả', cũng tức là được 137 nhờ, cho nên mới xin muốn nhận cậu làm đồ đệ.
Như thế thì, lý do để khiến 137 nhờ Ẩn Đao nhận cậu làm đồ đề, chắc là có liên quan đến kỹ năng 'Điều Khiển Đội'.
Hà Tiểu Vĩ nói tiếp: "Nói tóm lại, tôi cũng rất muốn có một sư phụ là cao thủ, cho nên sau khi ra khỏi phó bản trước tôi liền ngồi canh trên ngân hàng giao dịch, đến nửa đêm cuối cùng Ẩn Đao cũng đăng một tin tìm đạo cụ lên."
"Tôi lập tức đi qua nhắn tin riêng với anh ấy ngay!"
"Anh ấy vốn là không đồng ý với kỹ năng của tôi. Ai biết được...."
"Ai mà biết được anh ấy lại nói có thể nhận tôi làm đồ đệ! Với điều kiện là tôi phải tham gia vào phó bản này."
"Vì thế vé vào cửa của phó bản《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》, là do anh ấy cho tôi."
Nghe xong, Chu Khiêm im lặng trong chốc lát, sau đó mới hỏi ông: "Lỡ đâu Ẩn Đao thật sự không muốn nhận anh làm đồ đệ. Nhưng sau đó lại có người nhờ vả, nên anh ta mới đồng ý không?"
Hà Tiểu Vĩ bị hỏi đến sửng sốt: "Tôi cũng không biết nữa."
Chu Khiêm lại hỏi ông: "Trong 10 người chơi cấp Thần... Anh có biết ai tên là 137 không?"
"Không a." Hà Tiểu Vĩ lắc đầu: "Đó là tên hay chỉ là mã số?"
Chu Khiêm hỏi lại: "Anh biết nhiều về sức mạnh của Ẩn Đao không? Trong số 10 cao thủ cấp Thần, anh ta là người giỏi nhất hả?"
Hà Tiểu Vĩ: "Cái này tôi cũng không biết. Nhưng bạn của tôi ở trong phó bản trước cũng có nói đôi chút, Ẩn Đao là bất khả chiến bại. Nếu như đối với 12 sát thủ trong nhiệm vụ lúc chiều, tôi đoán anh ấy nhất đính sẽ đưa 12 sát thủ vào giấc ngủ! Như thế thì có thể trực tiếp lấy được vật chứng rồi!"
"Chúng ta đặt giả thiết là trong trò chơi này để chân chính kết bạn với nhau thật sự rất hiếm. Ví dụ như Ẩn Đao và 137 chỉ là bạn bè bình thường. Vậy thì, nếu như yêu cầu một người mạnh như Ẩn Đao đi nghe lời 137, thu nhận đồ đệ và tặng thuốc cho người chơi cấp thấp.... Điều này có phải ngụ ý là Ẩn Đao làm theo lời của 137."
"Vậy có phải là 137 so với Ẩn Đao còn mạnh hơn?"
Hà Tiểu Vĩ: "Chu Khiêm, tôi thật sự không hiểu mấy lời cậu vừa nói."
Chu Khiêm cười: "Không có gì đâu. Tôi chỉ đang suy nghĩ 137 có phải là rất mạnh hay không."
Hà Tiểu Vĩ: "..."
Giọng điệu Chu Khiêm rất vui: "Vậy thì, mặc dù tôi không biết anh ta rốt cuộc là ai. Nhưng mà tôi có thể lợi dụng anh ta nha."
Hà Tiểu Vĩ: "Khụ, khụ, anh Khiêm, vậy phó bản này...."
Vừa ngáp Chu Khiêm vừa đi đến giường: "Ngủ đi, anh Tiểu Vĩ, đến sáng mai anh chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra."
6 giờ sáng ngày mai, Hà Tiểu Vĩ quả nhiên biết được chuyện gì đang xảy ra.
Ông và Chu Khiêm đều cùng lúc nhận được nhắc nhở của hệ thống.
【Người chơi Chu Khiêm: Mức độ chuyển hóa 60%, phương hướng chuyển hóa —— Bắc Hà.】
【Người chơi Hà Tiểu Vĩ: Mức độ chuyển hóa 60%, phương hướng chuyển hóa—— Đông Thủy.】
Đêm qua Hà Tiểu Vĩ nằm ngủ ở trên sofa, sau khi đọc xong nhắc nhở của hệ thống, ngay lập tức chạy đến bên cạnh Chu Khiêm. "Ý gì đây? Bắc Hà với Đông Thủy là cái gì?"
"Nếu tôi đoán không sai - " Chu Khiêm ngáp một cái, liếc nhìn nhắc nhở của hệ thống sau đó nói, "Đây là hai cái tên. Trong bức ảnh có 7 người. Hai chúng ta sẽ biến thành hai người trong số đó, tên là Bắc Hà và Đông Thủy."
Hai người vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Vân Tưởng Dung.
Vân Tưởng Dung cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Người mà cô sắp biến thành có tên là Tây Giang.wattpadtien161099
Nghe cái tên cô nói xong, Hà Tiểu Vĩ liền nói: "A,.... Tây Giang, Đông Thủy, Bắc Hà. Tên của chúng ta đều có liên quan đến 'phương hướng' và 'nước'. Tiếc là Tư Đồ Tình không có kích hoạt tình huống này..."
Đúng lúc này, Tư Đồ Tình từ trong phòng bước ra ngoài hành lang.
Sự xuất hiện của cô ta không chỉ đơn thuần là bóng dáng của chính bản thân Tư Đồ Tình, mả còn có bóng dáng của một người khác.
Liếc nhìn những người khác, chắc là không muốn bị giết chết trong nhiệm vụ chính, cô ta vẫn nói ra những thông tin mà mình nhận được.
"Đêm qua tôi đến phòng của Khương Dư Thanh, khi chạm vào bức ảnh thì nhìn thấy một viên sĩ quan đang ngồi viết thơ, sau đó thì anh ta đốt bài thơ đi. Ảo ảnh đó chắc cũng giống như những gì mọi người đã thấy. Hiện tại tôi cũng bị chuyển hóa 20%. Nhưng mà tôi vẫn chưa biết mình biến thành ai và tên là gì?"
Hà Tiểu Vĩ chớp mắt nói: “Dù sao thì tên của cô cũng có chữ 'Nam' và liên quan đến nước."
Sau đó trên hành lang chìm vào im lặng, ngoại trừ Hà Tiểu Vĩ lên tiếng thì không cò ai lên tiếng nữa.
Hà Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn ba người kia, ông luôn cảm thấy ngoại trừ bản thân ra, thì trong lòng của ba người kia đều có ma, rất khó để đối phó. Tất nhiên, trong số đó thì Chu Khiêm là ác quỷ.
Đến tận 7 giờ sáng, rốt cuộc cũng có người lên đây.
Là nhân viên bảo vệ mà bọn họ đã gặp hôm qua.
Nhân viên bảo vệ cầm một quyển số trên tay, bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bốn hộ lý trên hành lang, liền nở nụ cười: "Tốt quá! Mọi người đều ở đây!"
Hà Tiểu Vĩ nuốt nước miếng, mạnh dạn hỏi. "Thật sự đều ở đây hả? Anh không nhớ hôm qua chúng tôi có đến 6 người lận sao? Không, nếu tính cả lão Dư và lão Thiết thì có đến tận 8 người.
Bảo vệ kinh ngạc nhìn ông: "Khi nào thế? Thật sư có chuyện như thế không? Có phải anh đang nằm mơ không đó? Tất cả chỉ có bốn người thôi mà, thôi mọi người làm việc đi. Tôi điểm danh xong rồi."
"Ông Khương tỉnh rồi sao? Nhớ chăm sóc ông ấy cho tốt nha. Đúng rồi, mỗi buổi sáng sau khi thức dậy ông ấy sẽ ngồi đọc sách một lát. Sau đó là ngủ. Nếu mọi người muốn làm biếng, vậy thi đợi cho đến khi ông ấy ngủ đi. Đừng có chạy lung tung, mấy tầng khác đều khóa cả rồi!"
Sau khi dặn dò xong, bảo vệ quay người đi vào thang máy.
Chu Khiêm đi lên một bước ngăn bảo vệ lại: "Anh là người điểm danh chúng tôi."
- -- Chiều hôm qua, khi bọn họ vừa bước chân vào tòa nhà này, Chu Khiêm vẫn còn nhớ rõ là y tá ở quầy lễ tân phụ trách điểm danh. Lúc đó cô ta cũng nhấn mạnh với mọi người mình là người điểm danh bọn họ.
Nhân viên bảo vệ quay đầu nhìn về phía Chu Khiêm, sau đó trả lời chắc chắn: "Đúng, là tôi phụ trách."
Chu Khiêm liền hỏi bảo vệ: "Ngày hôm qua không phải là do y tá quầy lễ tân sao? Anh không có gặp cô ấy à?"
Nhân viên bảo vệ lắc đầu khó hiểu: "Ở chỗ chúng tôi không có thuê lễ tân. Tôi cũng có dán thông báo tuyển dụng vài lần nhưng rất tiếc vẫn không có ai, chắc là do lương thấp với lại đường xa nên không có ai chịu làm."
Hà Tiểu Vĩ cảm thấy mình sắp trở thành cao nhân bất đắt dĩ rồi. Nhưng ông quả thật nhịn không được mà hét lên: “Đậu?”
Nhân viên bảo vệ lắc đầu: "Là trí nhớ mấy người có vấn đề hay là tôi có vấn đề? Tôi đang mơ hay là mấy người đang mơ."
Trước khi bước vào thang máy, bảo vệ quay đầu lại chắc chắn nói: "Là đầu mấy người có vấn đề, trí nhớ của tôi rất tốt!"
Nhân viên bảo vệ liền vào thang máy A xuống lầu.
Bây giờ Hà Tiểu Vĩ mới hơi tin tưởng - việc mấy người biến mất ở trong tòa nhà này thật sự không có liên quan đến thang máy.
Ông đang cố tìm người để giao lưu bằng ánh mắt, nhưng mà cả Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình đều không tập trung.
Ngoài ra, ông cũng không biết đối phó với hai cô gái này như thế nào, đành quay đầu nhìn về phía Chu Khiêm.
Chu Khiêm nói: "Không phải bảo vệ đã nói là chúng ta phải chăm sóc Khương Dư Thanh sao? Về phòng đi. Chúng ta cũng có đến được mấy tầng khác, quay về phòng 701 đi."
Ngay khi Chu Khiêm vừa dứt lời, hệ thống đã gửi đến một nhiệm vụ bắt buộc.
【Người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ chính: Trong vòng 5 phút, đến phòng 701 để chăm sóc cho Khương Dư Thanh.】
Vì thế, bốn người chơi đành phải quay lại phòng 701 lần nữa.
Trong phòng, Khương Dư Thanh đã tỉnh.
Ông ta đang yên lặng đọc sách không hề có bất kỳ âm thanh nào.
Cứ như thế, mặc dù các người chơi được yêu cầu đến đây để 'chăm sóc' cho Khương Dư Thanh.
Nhưng mà khi bước vào phòng, bọn họ thật sự không có gì để làm, cũng không biết mình nên đứng ở đâu.
Thấy như thế, Hà Tiểu Vĩ không nhịn được liếc mắt nhìn Chu Khiêm một lần nữa.
Tuy rằng ông cảm thấy Đại Ma Vương Chu Khiêm không dễ chọc, nhưng mà hiện tại Chu Khiêm là đối tượng duy nhất ông có thể nói chuyện.
Hà Tiểu Vĩ nhỏ giọng nói: "Tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề. Cả ngày hôm qua Khương Dư Thanh không có ăn uống gì cả! Ừm, lúc đầu tôi cứ nghĩ chăm sóc một ông già bị lẫn thì sẽ phải làm một vài chuyện dơ bẩn, nhưng mà chuyện gì chúng ta cũng không có làm."
"Hơn nữa, từ hôm qua đến giờ ông ta chỉ ăn có một cái bánh Hoa Quế ngoài ra không có ăn cái gì nữa hết? Sẵn đó, tôi quan sát thấy trong tòa nhà này không có một cái máy lọc nước nào, ông ta không ăn không uống, chuyện này thật sự là quá vô lý!"
Chu Khiêm nói: "Thật ra thì chuyện này cũng rất hợp lý."
Hà Tiểu Vĩ: "..."
Chu Khiêm nói với ông: "Chuyện này có thể chứng minh là chúng ta đang ở trong suy nghĩ của Khương Dư Thanh. Ở thế giới thật, bệnh mất trí nhớ của ông thật sự là rất nghiêm trọng. Ông không nhớ đến ăn, đến uống, thậm chí là đi vệ sinh."
"Có thể 【Bánh Hoa Quế】là một thứ rất quan trọng với ông ấy, cho đến bây giờ ông ấy vẫn không có quên. Cho nên ở trong thế giới suy nghĩ này, bánh Hoa Quế là thứ tồn tại duy nhất."
Hà Tiểu Vĩ: "Có lý!"
Chu Khiêm nói tiếp: "Thật ra ở thế giới thật trong tòa nhà này. Cho dù như thế nào cũng sẽ có thiết kế cầu thang bộ. Có thể là Khương Dư Thanh đi thang máy lên thẳng đến phòng 701. Vĩ thế, ở trong thế giới suy nghĩ không có cầu thang bộ, cũng có thể là ông ấy từng đi cầu thang nhưng mà ông ta đã quên."
"Ngoài ra, vì căn bệnh mất trí nhớ nên cho dù ông ta có đi đến mấy tầng khác thì cũng không có nhớ đến. Nên ông ta không biết mấy tầng khác trông như thế nào. Cho nên ở trong thế giới suy nghĩ mấy tầng đó mới bị khóa lại."
Hà Tiểu Vĩ hét lên: "Cái quái gì thế này? Từ từ hình như tôi đã hiểu ra được một vấn đề!"
Chu Khiêm mở miệng nói ra suy nghĩ của ông: "Do đó ở trong thế giới của chúng ta những người đó không có tự nhiên mà biến mất, mà chỉ là bị lãng quên mà thôi."
Bình hoa đặt bên cạnh giường đột nhiên bị biến mất trong không khí. Là do đã bị Khương Dư Thanh quên đi.
Những y tá đã từng chăm sóc Khương Dư Thanh sau đó bị biến mất, là do Khương Dư Thanh không còn nhớ họ là ai nữa.
Y tá ở quầy lễ tân đột nhiên biến mất, cũng là do Khương Dư Thanh đã quên cô ta đi.
Đối với gương mặt của 7 người bị mờ đi ở trong bức ảnh.
Là bởi vì Khương Dư Thanh đã quên đi sự hiện diện của bọn họ.
Tại sao nét mặt của Khương Dư Thanh luôn mơ hồ?
—— Là vì ông ta cũng đã quên đi chính mình.
Quay đầu lại, Chu Khiêm liếc nhìn bức ảnh được màn mưa che mờ: "Trong bức ảnh có 7 người, có tất cả 6 người chơi cộng thêm Khương Dư Thanh nữa, có phải là vừa đúng 7 hay không?"
Hà Tiểu Vĩ:!!!
"Sở dĩ hôm qua Khương Dư Thanh đột nhiên biến trẻ lại. Là vì, chúng ta đã hoàn thành được nhiệm vụ 《Kiểm Tra Và Cân Bằng》, giúp cho ông ta nhớ lại một số chuyện. Cho nên ông ta mới nhớ lại một chút về ngoại hình của mình khi còn trẻ."
Giơ tay chỉ vào bức ảnh, Chu Khiêm nói: "Những người này cũng vậy, 6 người này với Khương Dư Thanh đều là thành viên của quân đoàn số 7. Chẳng qua là ông ta đã quên mất bộ dáng của mình như thế nào, cũng quên luôn bọn họ."
"Trong số 6 người có tên của 3 người là chúng ta không biết, ít ra hiện tại chúng ta cũng biết được tên của 3 người còn lại là, Đông Thủy, Bắc Hà và Tây Giang."
"Cho nên tôi nghĩ...."
Quay người, đi đến bên cạnh Khương Dư Thanh, Chu Khiêm ngồi xỏm xuống, nhưng vẫn như cũ không nhìn rõ được gương mặt của ông ta.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay già nua của Khương Dư Thanh, sau đó nhẹ giọng nói: "Cái được gọi là 'Điều Ước Cuối Cùng" của ông có phải là không bị 'mất trí nhớ' có đúng không."
"Ông Khương, có phải là ông không muốn bị mất trí nhớ có đúng không, không muốn quên đi chính mình cùng với 6 người đồng đội của mình có đúng không?"
"Ông muốn chúng tôi giúp ông có đúng hay không?"
Hà Tiểu Vĩ đứng một bên nhìn thấy hết tất cả, đột nhiên có hơi xúc động.
Hiện tại ông cũng không biết là Chu Khiêm có phải đang diễn hay không.
Cậu làm tất cả cũng chỉ là để lấy thông tin từ NPC.
Nhưng Hà Tiểu Vĩ vẫn cảm thấy rất cảm động.
Một người sống trên đời này, có được bao nhiêu ký ức tốt đẹp chứ?
Mặc dù ông cảm thấy cuộc sống của mình cũng quá bình thường.
Nhưng mà với ông, ông vẫn có rất nhiều kỹ niệm, mà đến khi chết đi vẫn không thể nào quên được.
—— Lần đầu tiên ông đến trường, người bạn đầu tiên mà ông kết bạn, mối tình đầu tiên, mùi vị khi lần đầu được ăn bánh kem, cảm giác lần đầu tiên được ngồi máy bay, lần đầu tiên tham gia kỳ thi tuyển sinh, lần đầu tiên đi phỏng vấn..... Ông không muốn mình quên những kỷ niệm này đi.
Nếu như thể xác chết đi, mà ký ức vẫn còn tồn tại, thì người này không được xem là đã chết.
Nhưng mà nếu như ngay cả ký ức cũng mất đi....
Thì người này dường như thật sự biến mất khỏi thế giới này.
Trong phòng rất ấm áp, Khương Dư Thanh già nua, hai mắt thất thần ngồi trên ghế, sách đặt trên chân, cánh tay bị Chu Khiêm nắm lấy.
Đôi mắt của Chu Khiêm vừa trong sáng lại dịu dàng, nhưng ánh mắt của Khương Dư Thanh lại đầy khó hiểu.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, khóe mắt của Hà Tiểu Vĩ không nhịn được ươn ướt.wattpadtien161099
Vì vậy, điều ước cuối cùng của Khương Dư Thanh không phải là được sống, hay là được trẻ lại.
Ông ta chỉ không muốn mình quên đi.
Khương Dư Thanh vẫn luôn im lặng không nói lời nào, cũng không hiểu được Chu Khiêm đang nói cái gì.
Vì thế, ông ta rút tay lại tiếp tục đọc sách.
Chu Khiêm đứng dậy nhìn vào bức ảnh.
Hà Tiểu Vĩ lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Vậy nhiệm vụ của chúng ta....."
"Hướng đi hiện tại của chúng ta là đúng rồi. Các hộ lý đến rồi đi, đều là do đã được Khương Dư Thanh nhìn thấy. Nhưng bọn họ không phải là ký ức quý giá của Khương Dư Thanh nên bị ông ta quên đi."
"Kỷ niệm trân quý nhất của Khương Dư Thanh có thể chính là khoảng thời gian được ở bên cạnh 6 người đồng đội của mình."
"Tây Giang, Đông Thủy, Bắc Hà... Chỉ cần chúng ta chuyển đổi được 100%, thì chúng ta sẽ trở thành đồng đội của ông ta. Bằng cách đó chúng ta coi như được tồn tại ở trong thế giới suy nghĩ này."
"Ngay cả khi chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ không bị lãng quên khi ở trong thế giới suy nghĩ này."
Hà Tiểu Vĩ vẫn còn thắc mắc: "Đúng rồi, vậy thì viên sĩ quan trẻ trong ảo ảnh thì sao?"
Chu Khiêm suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Trước đó chúng ta đã kích hoạt được hai trạng thái của ông ta là【Khương Dư Thanh tức giận】 và, 【Khương Dư Thanh bị bệnh Alzheimer】viên sĩ qua trẻ đó, tôi sợ là.... 【Khương Dư Thanh lúc còn trẻ.】"
Hà Tiểu Vĩ: "Nói như thế nào?"
Chu Khiêm nói: "Hôm qua chúng ta đã phân tích hai trạng thái của Khương Dư Thanh là tức giận và bị mất trí nhớ, một cái có lợi và một cái có hại với người chơi, viên sĩ quan kia có ý tốt khi giúp các người chơi. Kết hợp những thông tin biết được từ ngày hôm nay, chúng ta có thể phân tích những chuyển xảy ra ngày hôm qua theo một góc độ khác..."
"Khương Dư Thanh tức giận và bị mất trí nhớ là ở trạng thái già nua. Còn viên sĩ quan là trạng thái Khương Dư Thanh lúc trẻ."
"Chúng ta có thể phân tích hai nhân cách này như thế này. Khi anh về già, trong đầu anh xuất hiện hai nhân cách khác nhau. Nhân cách thứ nhất đang cố xóa hết tất cả những gì trong trí nhớ và những người xuất hiện trong đầu của anh; còn nhân cách thứ hai là đang cố gắng bảo vệ trí nhớ của anh."
Hà Tiểu Vĩ trợn mắt há miệng: "A! Tôi biết rồi, viên sĩ quan là đại diện cho Khương Dư Thanh lúc còn trẻ và đang cố gắng bảo vệ chúng ta."
Chu Khiêm gật đầu: "Đúng thế, viên sĩ quan giúp chúng ta ngày hôm qua đã nói với chúng ta một câu 'mọi người đã đến rồi', viên sĩ quan trẻ đó chính là Khương Dư Thanh. Nhìn thì thấy như ông ta đang bảo vệ chúng ta ở trong thế giới này, nhưng thật ra ông ta chỉ đang bảo vệ trí nhớ của mình mà thôi."
Nghe vậy, Hà Tiểu Vĩ không cảm thấy vui khi càng gần phương hướng để hoàn thành phó bản. Thay vào đó, ông lại thở dài một hơi, cảm thấy hơi buồn.
Khoảng 40 phút sau, đúng 8 giờ 30 phút sáng.
Khương Dư Thanh đặt sách xuống, sau đó trở lại giường và đi vào giấc ngủ.
Hà Tiểu Vĩ đang mơ màng, đột nhiên nhớ đến điều gì đó ông trở nên nghiêm túc nói. "Ông ta lại ngủ vào buổi sáng, chắc là không ----"
Không đợi Hà Tiểu Vĩ nói xong, Chu Khiêm đã đi đến cửa phòng 701, mở cửa ra.
—— Phía bên ngoài không còn là hành lang nữa, mà là mặt biển.
Thế giới suy nghĩ mới lại xuất hiện.
Điều này có nghĩa là một nhiệm vụ nữa đã được kích hoạt.
Một lát sau, Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình lần lượt bước ra khỏi phòng 701.
Ngay khoảnh khắc khi khép cửa lại, phòng 701 hoàn toàn biến mất.
Trước mặt các người chơi, không còn là hành lang nữa mà đã được thay thế bằng bờ biển hoang tàn.
Nước biển không còn là màu xanh, mà có màu xám, màu vàng cộng với màu đen. Được trộn lẫn lại với nhau.
Bầu trời phía xa xa cũng âm u.
Cứ như thế, mặt biển và bầu trời kết hợp với nhau tạo thành một bản nhạc.
—— Áp lực, trầm mặc, không ai có tâm trạng nhẹ nhàng.
Đây là một bến tàu, nhìn sơ qua cũng cảm thấy rất xa hoa.
Thuyền, và tàu vận chuyển đều được neo đậu ở đây. Nhưng lại không có bất kỳ một công nhân hay là khách nào ra vào. truyện tiên hiệp hay
Cả bờ biển và bến tàu đều yên tĩnh.
Nếu như muốn tham quan, thì chỉ có thể vào thành phố.
Nhìn về phía trước, cách người chơi ba mét có một cái trụ đá.
Phía trên viết: "Bến tàu Bách Thành - Tháng 9 - năm XX37."
Chu Khiêm cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình - trên người cậu không còn mặc bộ đồ của hộ lý nữa, mà thay vào đó là một bộ quân phụ có ký hiệu là "7".
Trên mặt kính dần dần đọng lại tầng sương mỏng được tạo thành bởi hơi thở của các người chơi.
Tầng sương mỏng làm gương mặt của các người chơi trở nên mờ ảo, làm tất cả không thể nhìn rõ được ngũ quan của mình. Tuy nhiên, khi đối mặt với nhau, bọn họ vẫn có thể nhìn rõ được sự thay đổi trên gương mặt của mình.
Hà Tiểu Vĩ, một người đàn ông đã 35 tuổi, lúc này lại sợ đến mức nhích người đến bên cạnh Chu Khiêm.
Chu Khiêm hỏi ông: “Anh sẽ không có sợ ma chứ.”
“Ừm, khụ khụ…” Hà Tiểu Vĩ chớp mắt hai cái, không chấp nhận.
Thật ra cũng nhờ chuyện đối đầu với Tư Đồ Tình - Chu Khiêm mới nhận ra rằng, kỹ năng của Hà Tiểu Vĩ rất phối hợp rất tốt với cậu.
Đồng thời, tính cách của Hà Tiểu Vĩ cũng rất nghe lời.
Vì thế, Chu Khiêm quyết định mượn sức của ông. "Đừng sợ. Đi theo tôi đi, tôi sẽ giúp anh hoàn thành cái phó bản này."
Vẻ mặt của Hà Tiểu Vĩ đã bị cậu thuyết phục. "Đó là đó là... Thông qua nhiệm vụ 《Kiểm Tra Và Cân Bằng》tôi đã nhìn ra được! Nhưng mà Chu Khiêm à, tôi đã tốn phân nữa thanh máu của mình để hồi phục thanh kỹ năng giúp cậu đó! Nếu mà sau này cậu không bảo vệ tôi, vậy cách làm người của cậu cũng quá không được rồi."
Chu Khiêm đột nhiên hỏi ông, "Anh sẽ gia nhập vào đội của tôi chứ!"
Hà Tiểu Vĩ cẩn thận liếc cậu: "Ý của cậu là gì?"
Chu Khiêm nói: "Con bạc nói cũng đúng a, cái gì tôi cũng học được, nhưng cái gì cũng không rành. Anh có suy nghĩ đến việc làm bảo mẫu không?"
Hà Tiểu Vĩ từ chối một cách dứt khoát: "Không suy nghĩ!"
Chu Khiêm vẫn tiếp tục dụ dỗ: "Trong đội của chúng ta vẫn còn một chồi non rất tốt đó, được gọi là 'Kiếm Thần'. Hai người có thể hợp lại thành một nhóm gọi là [Kiếm Đảm Cầm Tâm]!"
Hà Tiểu Vĩ do dự: "Người đó có phải là một cô gái không?"
Chu Khiêm lắc đầu: "Không."
Hà Tiểu Vĩ lắc đầu: "Có ý gì chứ? Tôi chỉ muốn chung nhóm với con gái thôi. Tôi muốn tìm một người bạn gái."
Chu Khiêm sốt sắng nói: "Tại sao cứ để ý đến cái giới tính thế?"
Hà Tiểu Vĩ: "...."
"Dù sao tôi cũng không chịu đâu."
"Được rồi, nếu đã không đồng ý. Tôi về phòng đây."
"Này! Đừng có như vậy chứ, tình huống hiện tại kinh dị như thế chúng ta không nên ở cạnh nhau sao?! Mặc dù giữa bốn người chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn với nhau, nhưng....."
Nhìn về phía hai người còn lại, Hà Tiểu Vĩ nói, "Không phải chúng ta nên tạm thời hợp tác với nhau sao? Rốt cuộc, nếu chúng ta cứ chém giết lẫn nhau, đến lúc đó bị giết chết hết ở chỗ này làm sao bây giờ?"
Lời Hà Tiểu Vĩ nói cũng khá đúng.
Người thiết kế phó bản này cũng quá nham hiểm rồi.
Trong phó bản 《 Thiên Đường Quả Táo》chỉ có một nhiệm vụ phụ sau đó là đến nhiệm vụ chính. Người thiết kế ra phó bản cũng đã tính đến chuyện chia cắt người chơi trong trò chơi tính điểm.
Lần này trong phó bản 《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》cũng thế, trong khi có thể dùng xác chết để đỡ đạn, phản ứng đầu tiên của người chơi sau khi đã tìm ra 'quy tắc' của sát thủ, là cần phải hy sinh 2 - 3 người chơi, sau đó tất cả các người chơi sẽ chia ra thành nhiều nhóm nhỏ.
Mặc dù nhóm của Chu Khiêm chia rẽ không phải là do hy sinh, nhưng hiện tại đúng là rất khó để hợp tác với nhau.
Hơi cau mày, Chu Khiêm bước ra khỏi phòng vệ sinh.
Hà Tiểu Vĩ thật sự rất sợ cậu không quan tâm đến mình, nhanh chóng chạy theo sau. "A, được rồi, con đồng ý làm bảo mẫu, được chưa ba? Thật ra tôi đã suy nghĩ rất kỹ rồi, làm bảo mẫu cũng rất có giá trị! Bởi vì bọn họ không có khả năng đi đầu, không thể đánh Boss! Nếu như tôi làm bảo mẫu, sau này tôi sẽ là bảo bối ở trong nhóm, tất cả bọn họ đều sẽ gọi tôi là ba!"
Chu Khiêm: "Hả?..."
Hà Tiểu Vĩ nói ngay lập tức: "Ngoại trừ cậu!"
Chu Khiêm mỉm cười khi kết hoạch của mình đã thành công.
Bước ra khỏi phòng vệ sinh công cộng, Chu Khiêm đi theo ánh đèn lạnh lùng ngoài hành lang.
Cậu không có quay về phòng mà bước đến phòng 701.
Bé Rồng nhỏ vảy có màu xanh biển vẫn còn ở đây.
Nó nhìn thấy Chu Khiêm, liền mỉm cười nhảy vào vòng tay của cậu.
Chu Khiêm vươn tay ôm nó vào lòng, sau đó nghiêng đầu nhìn vào phòng.
Trong phòng, Khương Dư Thanh vẫn cò đang ngủ.
Chu Khiêm vặn cửa, vừa quan sát xung quanh vừa đẩy cửa bước vào.
Nương theo ánh đèn yếu ớt ngoài hành lang Chu Khiêm liếc nhìn Khương Dư Thanh, vào lúc này gương mặt của ông ta cũng không còn biến trẻ nữa. Ngay sau đó Chu Khiêm quay người nhìn bức ảnh ở trên tường.
Hiện tại ánh sáng có hơi mờ, bức ảnh cũng trở nên âm u.
Trong lúc nhất thời Chu Khiêm không nhìn rõ, liền từ trong vali của mình lấy ra một cái đèn pin.
Ánh sáng ngay lập tức chiếu thẳng vào bức ảnh, xung quanh vẫn còn chìm trong bóng tối, đề phòng Khương Dư Thanh trong lúc đang ngủ liền tỉnh giấc.wattpadtien161099
Nương theo ánh sáng lạnh, Chu Khiêm nhìn thấy bức ảnh quả nhiên có biến hóa.
—— Lúc đầu 7 người ở trong bức ảnh đều mơ hồ, không nhìn rõ được đường nét trên gương mặt, tất cả đều bị nước mưa làm nhòe đi.
Nhưng mà hiện tại, trên bức ảnh có có ba người có thể nhìn rõ được gương mặt.
Gương mặt của ba người này rất quen, nhìn trông rất giống cậu, Vân Tưởng Dung và Hà Tiểu Vĩ bây giờ, vài phút trước trong phòng vệ sinh công cộng cậu đã nhìn qua.
Nói cách khác, trên bức ảnh đã có ba gương mặt trở nên rõ ràng.
Mà nhóm của Chu Khiêm về ngoại hình và thân phận, đều đang đến gần ba người đó.
Cả ba người bọn cậu đều đã chạm vào bức ảnh, đến nửa đêm, tất cả đều có độ chuyển hóa 40%.
Do đó, nếu như sau một khoảng thời gian nữa, ba người bọn cậu có phải sẽ biến thành ba người ở trong bức ảnh.
Phía sau vó tiếng động vang lên, Khương Dư Thanh đang trở người.
Thấy như vậy, Chu Khiêm liền ra khỏi phòng 701, đặt bé Rồng xuống ngay cửa để canh chừng.
Hà Tiểu Vĩ đứng bên ngoài hành lang nháy mắt ra hiệu với Chu Khiêm, cả hai người đều đến phòng 702.
Vừa bước vào Hà Tiểu Vĩ đã oán giận. "Thật sự không phải là bị ma ám hả?"
Chu Khiêm nhẹ giọng nói: "Nếu trong phó bản này thật sự có ma. Vậy thì anh đã bị nhập rồi."
Hà Tiểu Vĩ: "..."
Nhìn thấy Chu Khiêm ngồi trên sofa, giống như đang suy nghĩ đều gì đó. Hà Tiểu Vĩ nhanh chóng ngồi xuống chỗ đối diện, nói. "Tôi thậm chí còn không dám đi vào. Tình hình hiện tại ra sao rồi?"
Chu Khiêm liếc nhìn Hà Tiểu Vĩ, đột nhiên hỏi: "Làm sao anh vào được phó bản này thế?"
Trong lúc nhất thời, Hà Tiểu Vĩ không hiểu ý của Chu Khiêm cho lắm: "Hả?"
"Đột nhiên tôi nghĩ đến một vấn đề. Phó bản này hình như được tạo ra cho người có thành tích tốt. Tôi, Vân Tưởng Dung và Cao Sơn vào được phó bản này là do chúng tôi đã hoàn thành được phó bản 《Thiên Đường Quả Táo》, còn anh hình như không có."
Hai tay Chu Khiêm đặt trên đùi, nâng mắt nhìn Hà Tiểu Vĩ, "Vậy, anh vào đây bằng cách nào thế? Đừng có nói là anh gặp may nha. Phó bản này cũng đúng lúc mở ra vì anh nha."
Hà Tiểu Vĩ nói: "Cái này không phải rất bình thường sao? Cũng có người chủ yếu tham gia vào các phó bản cấp thấp, để thu thập vé vào cửa đó."
"Nhưng mà tôi nghĩ anh không giống như thế, anh Tiểu Vĩ ——" Chu Khiêm nói, "Vừa rồi tôi có nói, kỹ năng của anh rất phù hợp với tôi, cho nên tôi mới muốn anh gia nhập vào nhóm của mình. Nhưng tôi đột nhiên suy nghĩ, nếu như đây không phải là trùng hợp, mà là được sắp đặt trước thì sẽ như thế nào?"
"Sắp đặt trước cái gì? Tôi thấy là cậu bị 'thần hồn nát thần tính¹' rồi. Làm gì trùng hợp đến mức gặp được Tư Đồ Tình muốn giết cậu chứ, cậu nghĩ người chơi nào cũng có vấn đề à?" Hà Tiểu Vĩ tức giận hỏi: "Tôi hỏi cậu, tôi có hại gì cậu hả?"
Chu Khiêm nói: "Đúng là không có. Nhưng mà cẩn thận một chút cũng tốt mà. Bởi vì theo suy nghĩ của tôi, càng về sau phó bản sẽ càng khó. Tôi cần phải biết rõ mọi chuyện."
"Đúng, tôi không phải tự mình được vào phó bản này. Nhưng tôi vào đây thật sự không có liên quan gì đến cậu! Đây là bài kiểm tra do sư phụ tương lai đặt ra cho tôi." Hạ Tiểu Vĩ nói ngay lập tức.
"Ồ? Sư phụ tương lai của anh là ai?"
Chu Nghiêm hỏi ngay.
—— Sau lưng quả nhiên có vấn đề.
Hà Tiểu Vĩ: "Tên của sư phụ tương lai tôi là Ẩn Đao. Để tôi nói cho cậu biết, anh ấy là một người rất giỏi! Anh ấy là người chơi cấp Thần đó! Chúng ta bây giờ chỉ là cấp D thôi, có phải cậu đang nghĩ trong trò chơi này cấp S là lớn nhất đúng không? Thật ra là không phải đâu, cấp S chỉ mới là bắt đầu."
"Nghe nói những người chơi cấp Thần ở trong trò chơi này, đã được Thần lựa chọn ngay từ đàu, con đường để nâng cấp hoàn toàn không giống chúng ta! Những phó bản mà chúng ta đã trải qua chưa chắc bọn họ đã biết đến đâu! Ngay từ khi bước vào trò chơi này bọn họ đều đã được là cấp S rồi, mỗi người đều có thiên phú, trời sinh đã tài giỏi."
Chu Khiêm hỏi: "Có bao nhiêu người chơi cấp Thần?:
Hà Tiểu Vĩ: "Không đến 10 người."
Dừng lại một chút, Hà Tiểu Vĩ nói thêm: "Chuyện này tôi nghe được từ một người bạn tôi gặp trong phó bản trước, cậu ta chính là đồ đệ được Ẩn Đao chọn! A, Ẩn Đao đừng có trâu bò như thế có được không! Nghe nói vũ khí của anh ấy hình như là một cái đầu lâu, có thể khiến cho người khác gặp ác mộng. Kỹ năng của anh ấy hình như cũng là 'Điều Khiển Đội', rất giống với cậu...."
Chu Khiêm nghe xong, không khỏi suy nghĩ —— Cậu đoán là chắc cái người tên là '137' đã kêu Ẩn Đao nhận cậu làm đồ đệ, tuy rằng Ẩn Đao không muốn. Nhưng lại 'được người khác nhờ vả', cũng tức là được 137 nhờ, cho nên mới xin muốn nhận cậu làm đồ đệ.
Như thế thì, lý do để khiến 137 nhờ Ẩn Đao nhận cậu làm đồ đề, chắc là có liên quan đến kỹ năng 'Điều Khiển Đội'.
Hà Tiểu Vĩ nói tiếp: "Nói tóm lại, tôi cũng rất muốn có một sư phụ là cao thủ, cho nên sau khi ra khỏi phó bản trước tôi liền ngồi canh trên ngân hàng giao dịch, đến nửa đêm cuối cùng Ẩn Đao cũng đăng một tin tìm đạo cụ lên."
"Tôi lập tức đi qua nhắn tin riêng với anh ấy ngay!"
"Anh ấy vốn là không đồng ý với kỹ năng của tôi. Ai biết được...."
"Ai mà biết được anh ấy lại nói có thể nhận tôi làm đồ đệ! Với điều kiện là tôi phải tham gia vào phó bản này."
"Vì thế vé vào cửa của phó bản《Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng》, là do anh ấy cho tôi."
Nghe xong, Chu Khiêm im lặng trong chốc lát, sau đó mới hỏi ông: "Lỡ đâu Ẩn Đao thật sự không muốn nhận anh làm đồ đệ. Nhưng sau đó lại có người nhờ vả, nên anh ta mới đồng ý không?"
Hà Tiểu Vĩ bị hỏi đến sửng sốt: "Tôi cũng không biết nữa."
Chu Khiêm lại hỏi ông: "Trong 10 người chơi cấp Thần... Anh có biết ai tên là 137 không?"
"Không a." Hà Tiểu Vĩ lắc đầu: "Đó là tên hay chỉ là mã số?"
Chu Khiêm hỏi lại: "Anh biết nhiều về sức mạnh của Ẩn Đao không? Trong số 10 cao thủ cấp Thần, anh ta là người giỏi nhất hả?"
Hà Tiểu Vĩ: "Cái này tôi cũng không biết. Nhưng bạn của tôi ở trong phó bản trước cũng có nói đôi chút, Ẩn Đao là bất khả chiến bại. Nếu như đối với 12 sát thủ trong nhiệm vụ lúc chiều, tôi đoán anh ấy nhất đính sẽ đưa 12 sát thủ vào giấc ngủ! Như thế thì có thể trực tiếp lấy được vật chứng rồi!"
"Chúng ta đặt giả thiết là trong trò chơi này để chân chính kết bạn với nhau thật sự rất hiếm. Ví dụ như Ẩn Đao và 137 chỉ là bạn bè bình thường. Vậy thì, nếu như yêu cầu một người mạnh như Ẩn Đao đi nghe lời 137, thu nhận đồ đệ và tặng thuốc cho người chơi cấp thấp.... Điều này có phải ngụ ý là Ẩn Đao làm theo lời của 137."
"Vậy có phải là 137 so với Ẩn Đao còn mạnh hơn?"
Hà Tiểu Vĩ: "Chu Khiêm, tôi thật sự không hiểu mấy lời cậu vừa nói."
Chu Khiêm cười: "Không có gì đâu. Tôi chỉ đang suy nghĩ 137 có phải là rất mạnh hay không."
Hà Tiểu Vĩ: "..."
Giọng điệu Chu Khiêm rất vui: "Vậy thì, mặc dù tôi không biết anh ta rốt cuộc là ai. Nhưng mà tôi có thể lợi dụng anh ta nha."
Hà Tiểu Vĩ: "Khụ, khụ, anh Khiêm, vậy phó bản này...."
Vừa ngáp Chu Khiêm vừa đi đến giường: "Ngủ đi, anh Tiểu Vĩ, đến sáng mai anh chắc chắn sẽ biết chuyện gì đang xảy ra."
6 giờ sáng ngày mai, Hà Tiểu Vĩ quả nhiên biết được chuyện gì đang xảy ra.
Ông và Chu Khiêm đều cùng lúc nhận được nhắc nhở của hệ thống.
【Người chơi Chu Khiêm: Mức độ chuyển hóa 60%, phương hướng chuyển hóa —— Bắc Hà.】
【Người chơi Hà Tiểu Vĩ: Mức độ chuyển hóa 60%, phương hướng chuyển hóa—— Đông Thủy.】
Đêm qua Hà Tiểu Vĩ nằm ngủ ở trên sofa, sau khi đọc xong nhắc nhở của hệ thống, ngay lập tức chạy đến bên cạnh Chu Khiêm. "Ý gì đây? Bắc Hà với Đông Thủy là cái gì?"
"Nếu tôi đoán không sai - " Chu Khiêm ngáp một cái, liếc nhìn nhắc nhở của hệ thống sau đó nói, "Đây là hai cái tên. Trong bức ảnh có 7 người. Hai chúng ta sẽ biến thành hai người trong số đó, tên là Bắc Hà và Đông Thủy."
Hai người vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong, vừa bước ra khỏi cửa đã gặp Vân Tưởng Dung.
Vân Tưởng Dung cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.
Người mà cô sắp biến thành có tên là Tây Giang.wattpadtien161099
Nghe cái tên cô nói xong, Hà Tiểu Vĩ liền nói: "A,.... Tây Giang, Đông Thủy, Bắc Hà. Tên của chúng ta đều có liên quan đến 'phương hướng' và 'nước'. Tiếc là Tư Đồ Tình không có kích hoạt tình huống này..."
Đúng lúc này, Tư Đồ Tình từ trong phòng bước ra ngoài hành lang.
Sự xuất hiện của cô ta không chỉ đơn thuần là bóng dáng của chính bản thân Tư Đồ Tình, mả còn có bóng dáng của một người khác.
Liếc nhìn những người khác, chắc là không muốn bị giết chết trong nhiệm vụ chính, cô ta vẫn nói ra những thông tin mà mình nhận được.
"Đêm qua tôi đến phòng của Khương Dư Thanh, khi chạm vào bức ảnh thì nhìn thấy một viên sĩ quan đang ngồi viết thơ, sau đó thì anh ta đốt bài thơ đi. Ảo ảnh đó chắc cũng giống như những gì mọi người đã thấy. Hiện tại tôi cũng bị chuyển hóa 20%. Nhưng mà tôi vẫn chưa biết mình biến thành ai và tên là gì?"
Hà Tiểu Vĩ chớp mắt nói: “Dù sao thì tên của cô cũng có chữ 'Nam' và liên quan đến nước."
Sau đó trên hành lang chìm vào im lặng, ngoại trừ Hà Tiểu Vĩ lên tiếng thì không cò ai lên tiếng nữa.
Hà Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn ba người kia, ông luôn cảm thấy ngoại trừ bản thân ra, thì trong lòng của ba người kia đều có ma, rất khó để đối phó. Tất nhiên, trong số đó thì Chu Khiêm là ác quỷ.
Đến tận 7 giờ sáng, rốt cuộc cũng có người lên đây.
Là nhân viên bảo vệ mà bọn họ đã gặp hôm qua.
Nhân viên bảo vệ cầm một quyển số trên tay, bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy bốn hộ lý trên hành lang, liền nở nụ cười: "Tốt quá! Mọi người đều ở đây!"
Hà Tiểu Vĩ nuốt nước miếng, mạnh dạn hỏi. "Thật sự đều ở đây hả? Anh không nhớ hôm qua chúng tôi có đến 6 người lận sao? Không, nếu tính cả lão Dư và lão Thiết thì có đến tận 8 người.
Bảo vệ kinh ngạc nhìn ông: "Khi nào thế? Thật sư có chuyện như thế không? Có phải anh đang nằm mơ không đó? Tất cả chỉ có bốn người thôi mà, thôi mọi người làm việc đi. Tôi điểm danh xong rồi."
"Ông Khương tỉnh rồi sao? Nhớ chăm sóc ông ấy cho tốt nha. Đúng rồi, mỗi buổi sáng sau khi thức dậy ông ấy sẽ ngồi đọc sách một lát. Sau đó là ngủ. Nếu mọi người muốn làm biếng, vậy thi đợi cho đến khi ông ấy ngủ đi. Đừng có chạy lung tung, mấy tầng khác đều khóa cả rồi!"
Sau khi dặn dò xong, bảo vệ quay người đi vào thang máy.
Chu Khiêm đi lên một bước ngăn bảo vệ lại: "Anh là người điểm danh chúng tôi."
- -- Chiều hôm qua, khi bọn họ vừa bước chân vào tòa nhà này, Chu Khiêm vẫn còn nhớ rõ là y tá ở quầy lễ tân phụ trách điểm danh. Lúc đó cô ta cũng nhấn mạnh với mọi người mình là người điểm danh bọn họ.
Nhân viên bảo vệ quay đầu nhìn về phía Chu Khiêm, sau đó trả lời chắc chắn: "Đúng, là tôi phụ trách."
Chu Khiêm liền hỏi bảo vệ: "Ngày hôm qua không phải là do y tá quầy lễ tân sao? Anh không có gặp cô ấy à?"
Nhân viên bảo vệ lắc đầu khó hiểu: "Ở chỗ chúng tôi không có thuê lễ tân. Tôi cũng có dán thông báo tuyển dụng vài lần nhưng rất tiếc vẫn không có ai, chắc là do lương thấp với lại đường xa nên không có ai chịu làm."
Hà Tiểu Vĩ cảm thấy mình sắp trở thành cao nhân bất đắt dĩ rồi. Nhưng ông quả thật nhịn không được mà hét lên: “Đậu?”
Nhân viên bảo vệ lắc đầu: "Là trí nhớ mấy người có vấn đề hay là tôi có vấn đề? Tôi đang mơ hay là mấy người đang mơ."
Trước khi bước vào thang máy, bảo vệ quay đầu lại chắc chắn nói: "Là đầu mấy người có vấn đề, trí nhớ của tôi rất tốt!"
Nhân viên bảo vệ liền vào thang máy A xuống lầu.
Bây giờ Hà Tiểu Vĩ mới hơi tin tưởng - việc mấy người biến mất ở trong tòa nhà này thật sự không có liên quan đến thang máy.
Ông đang cố tìm người để giao lưu bằng ánh mắt, nhưng mà cả Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình đều không tập trung.
Ngoài ra, ông cũng không biết đối phó với hai cô gái này như thế nào, đành quay đầu nhìn về phía Chu Khiêm.
Chu Khiêm nói: "Không phải bảo vệ đã nói là chúng ta phải chăm sóc Khương Dư Thanh sao? Về phòng đi. Chúng ta cũng có đến được mấy tầng khác, quay về phòng 701 đi."
Ngay khi Chu Khiêm vừa dứt lời, hệ thống đã gửi đến một nhiệm vụ bắt buộc.
【Người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ chính: Trong vòng 5 phút, đến phòng 701 để chăm sóc cho Khương Dư Thanh.】
Vì thế, bốn người chơi đành phải quay lại phòng 701 lần nữa.
Trong phòng, Khương Dư Thanh đã tỉnh.
Ông ta đang yên lặng đọc sách không hề có bất kỳ âm thanh nào.
Cứ như thế, mặc dù các người chơi được yêu cầu đến đây để 'chăm sóc' cho Khương Dư Thanh.
Nhưng mà khi bước vào phòng, bọn họ thật sự không có gì để làm, cũng không biết mình nên đứng ở đâu.
Thấy như thế, Hà Tiểu Vĩ không nhịn được liếc mắt nhìn Chu Khiêm một lần nữa.
Tuy rằng ông cảm thấy Đại Ma Vương Chu Khiêm không dễ chọc, nhưng mà hiện tại Chu Khiêm là đối tượng duy nhất ông có thể nói chuyện.
Hà Tiểu Vĩ nhỏ giọng nói: "Tôi đột nhiên phát hiện ra một vấn đề. Cả ngày hôm qua Khương Dư Thanh không có ăn uống gì cả! Ừm, lúc đầu tôi cứ nghĩ chăm sóc một ông già bị lẫn thì sẽ phải làm một vài chuyện dơ bẩn, nhưng mà chuyện gì chúng ta cũng không có làm."
"Hơn nữa, từ hôm qua đến giờ ông ta chỉ ăn có một cái bánh Hoa Quế ngoài ra không có ăn cái gì nữa hết? Sẵn đó, tôi quan sát thấy trong tòa nhà này không có một cái máy lọc nước nào, ông ta không ăn không uống, chuyện này thật sự là quá vô lý!"
Chu Khiêm nói: "Thật ra thì chuyện này cũng rất hợp lý."
Hà Tiểu Vĩ: "..."
Chu Khiêm nói với ông: "Chuyện này có thể chứng minh là chúng ta đang ở trong suy nghĩ của Khương Dư Thanh. Ở thế giới thật, bệnh mất trí nhớ của ông thật sự là rất nghiêm trọng. Ông không nhớ đến ăn, đến uống, thậm chí là đi vệ sinh."
"Có thể 【Bánh Hoa Quế】là một thứ rất quan trọng với ông ấy, cho đến bây giờ ông ấy vẫn không có quên. Cho nên ở trong thế giới suy nghĩ này, bánh Hoa Quế là thứ tồn tại duy nhất."
Hà Tiểu Vĩ: "Có lý!"
Chu Khiêm nói tiếp: "Thật ra ở thế giới thật trong tòa nhà này. Cho dù như thế nào cũng sẽ có thiết kế cầu thang bộ. Có thể là Khương Dư Thanh đi thang máy lên thẳng đến phòng 701. Vĩ thế, ở trong thế giới suy nghĩ không có cầu thang bộ, cũng có thể là ông ấy từng đi cầu thang nhưng mà ông ta đã quên."
"Ngoài ra, vì căn bệnh mất trí nhớ nên cho dù ông ta có đi đến mấy tầng khác thì cũng không có nhớ đến. Nên ông ta không biết mấy tầng khác trông như thế nào. Cho nên ở trong thế giới suy nghĩ mấy tầng đó mới bị khóa lại."
Hà Tiểu Vĩ hét lên: "Cái quái gì thế này? Từ từ hình như tôi đã hiểu ra được một vấn đề!"
Chu Khiêm mở miệng nói ra suy nghĩ của ông: "Do đó ở trong thế giới của chúng ta những người đó không có tự nhiên mà biến mất, mà chỉ là bị lãng quên mà thôi."
Bình hoa đặt bên cạnh giường đột nhiên bị biến mất trong không khí. Là do đã bị Khương Dư Thanh quên đi.
Những y tá đã từng chăm sóc Khương Dư Thanh sau đó bị biến mất, là do Khương Dư Thanh không còn nhớ họ là ai nữa.
Y tá ở quầy lễ tân đột nhiên biến mất, cũng là do Khương Dư Thanh đã quên cô ta đi.
Đối với gương mặt của 7 người bị mờ đi ở trong bức ảnh.
Là bởi vì Khương Dư Thanh đã quên đi sự hiện diện của bọn họ.
Tại sao nét mặt của Khương Dư Thanh luôn mơ hồ?
—— Là vì ông ta cũng đã quên đi chính mình.
Quay đầu lại, Chu Khiêm liếc nhìn bức ảnh được màn mưa che mờ: "Trong bức ảnh có 7 người, có tất cả 6 người chơi cộng thêm Khương Dư Thanh nữa, có phải là vừa đúng 7 hay không?"
Hà Tiểu Vĩ:!!!
"Sở dĩ hôm qua Khương Dư Thanh đột nhiên biến trẻ lại. Là vì, chúng ta đã hoàn thành được nhiệm vụ 《Kiểm Tra Và Cân Bằng》, giúp cho ông ta nhớ lại một số chuyện. Cho nên ông ta mới nhớ lại một chút về ngoại hình của mình khi còn trẻ."
Giơ tay chỉ vào bức ảnh, Chu Khiêm nói: "Những người này cũng vậy, 6 người này với Khương Dư Thanh đều là thành viên của quân đoàn số 7. Chẳng qua là ông ta đã quên mất bộ dáng của mình như thế nào, cũng quên luôn bọn họ."
"Trong số 6 người có tên của 3 người là chúng ta không biết, ít ra hiện tại chúng ta cũng biết được tên của 3 người còn lại là, Đông Thủy, Bắc Hà và Tây Giang."
"Cho nên tôi nghĩ...."
Quay người, đi đến bên cạnh Khương Dư Thanh, Chu Khiêm ngồi xỏm xuống, nhưng vẫn như cũ không nhìn rõ được gương mặt của ông ta.
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay già nua của Khương Dư Thanh, sau đó nhẹ giọng nói: "Cái được gọi là 'Điều Ước Cuối Cùng" của ông có phải là không bị 'mất trí nhớ' có đúng không."
"Ông Khương, có phải là ông không muốn bị mất trí nhớ có đúng không, không muốn quên đi chính mình cùng với 6 người đồng đội của mình có đúng không?"
"Ông muốn chúng tôi giúp ông có đúng hay không?"
Hà Tiểu Vĩ đứng một bên nhìn thấy hết tất cả, đột nhiên có hơi xúc động.
Hiện tại ông cũng không biết là Chu Khiêm có phải đang diễn hay không.
Cậu làm tất cả cũng chỉ là để lấy thông tin từ NPC.
Nhưng Hà Tiểu Vĩ vẫn cảm thấy rất cảm động.
Một người sống trên đời này, có được bao nhiêu ký ức tốt đẹp chứ?
Mặc dù ông cảm thấy cuộc sống của mình cũng quá bình thường.
Nhưng mà với ông, ông vẫn có rất nhiều kỹ niệm, mà đến khi chết đi vẫn không thể nào quên được.
—— Lần đầu tiên ông đến trường, người bạn đầu tiên mà ông kết bạn, mối tình đầu tiên, mùi vị khi lần đầu được ăn bánh kem, cảm giác lần đầu tiên được ngồi máy bay, lần đầu tiên tham gia kỳ thi tuyển sinh, lần đầu tiên đi phỏng vấn..... Ông không muốn mình quên những kỷ niệm này đi.
Nếu như thể xác chết đi, mà ký ức vẫn còn tồn tại, thì người này không được xem là đã chết.
Nhưng mà nếu như ngay cả ký ức cũng mất đi....
Thì người này dường như thật sự biến mất khỏi thế giới này.
Trong phòng rất ấm áp, Khương Dư Thanh già nua, hai mắt thất thần ngồi trên ghế, sách đặt trên chân, cánh tay bị Chu Khiêm nắm lấy.
Đôi mắt của Chu Khiêm vừa trong sáng lại dịu dàng, nhưng ánh mắt của Khương Dư Thanh lại đầy khó hiểu.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, khóe mắt của Hà Tiểu Vĩ không nhịn được ươn ướt.wattpadtien161099
Vì vậy, điều ước cuối cùng của Khương Dư Thanh không phải là được sống, hay là được trẻ lại.
Ông ta chỉ không muốn mình quên đi.
Khương Dư Thanh vẫn luôn im lặng không nói lời nào, cũng không hiểu được Chu Khiêm đang nói cái gì.
Vì thế, ông ta rút tay lại tiếp tục đọc sách.
Chu Khiêm đứng dậy nhìn vào bức ảnh.
Hà Tiểu Vĩ lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi: "Vậy nhiệm vụ của chúng ta....."
"Hướng đi hiện tại của chúng ta là đúng rồi. Các hộ lý đến rồi đi, đều là do đã được Khương Dư Thanh nhìn thấy. Nhưng bọn họ không phải là ký ức quý giá của Khương Dư Thanh nên bị ông ta quên đi."
"Kỷ niệm trân quý nhất của Khương Dư Thanh có thể chính là khoảng thời gian được ở bên cạnh 6 người đồng đội của mình."
"Tây Giang, Đông Thủy, Bắc Hà... Chỉ cần chúng ta chuyển đổi được 100%, thì chúng ta sẽ trở thành đồng đội của ông ta. Bằng cách đó chúng ta coi như được tồn tại ở trong thế giới suy nghĩ này."
"Ngay cả khi chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ không bị lãng quên khi ở trong thế giới suy nghĩ này."
Hà Tiểu Vĩ vẫn còn thắc mắc: "Đúng rồi, vậy thì viên sĩ quan trẻ trong ảo ảnh thì sao?"
Chu Khiêm suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Trước đó chúng ta đã kích hoạt được hai trạng thái của ông ta là【Khương Dư Thanh tức giận】 và, 【Khương Dư Thanh bị bệnh Alzheimer】viên sĩ qua trẻ đó, tôi sợ là.... 【Khương Dư Thanh lúc còn trẻ.】"
Hà Tiểu Vĩ: "Nói như thế nào?"
Chu Khiêm nói: "Hôm qua chúng ta đã phân tích hai trạng thái của Khương Dư Thanh là tức giận và bị mất trí nhớ, một cái có lợi và một cái có hại với người chơi, viên sĩ quan kia có ý tốt khi giúp các người chơi. Kết hợp những thông tin biết được từ ngày hôm nay, chúng ta có thể phân tích những chuyển xảy ra ngày hôm qua theo một góc độ khác..."
"Khương Dư Thanh tức giận và bị mất trí nhớ là ở trạng thái già nua. Còn viên sĩ quan là trạng thái Khương Dư Thanh lúc trẻ."
"Chúng ta có thể phân tích hai nhân cách này như thế này. Khi anh về già, trong đầu anh xuất hiện hai nhân cách khác nhau. Nhân cách thứ nhất đang cố xóa hết tất cả những gì trong trí nhớ và những người xuất hiện trong đầu của anh; còn nhân cách thứ hai là đang cố gắng bảo vệ trí nhớ của anh."
Hà Tiểu Vĩ trợn mắt há miệng: "A! Tôi biết rồi, viên sĩ quan là đại diện cho Khương Dư Thanh lúc còn trẻ và đang cố gắng bảo vệ chúng ta."
Chu Khiêm gật đầu: "Đúng thế, viên sĩ quan giúp chúng ta ngày hôm qua đã nói với chúng ta một câu 'mọi người đã đến rồi', viên sĩ quan trẻ đó chính là Khương Dư Thanh. Nhìn thì thấy như ông ta đang bảo vệ chúng ta ở trong thế giới này, nhưng thật ra ông ta chỉ đang bảo vệ trí nhớ của mình mà thôi."
Nghe vậy, Hà Tiểu Vĩ không cảm thấy vui khi càng gần phương hướng để hoàn thành phó bản. Thay vào đó, ông lại thở dài một hơi, cảm thấy hơi buồn.
Khoảng 40 phút sau, đúng 8 giờ 30 phút sáng.
Khương Dư Thanh đặt sách xuống, sau đó trở lại giường và đi vào giấc ngủ.
Hà Tiểu Vĩ đang mơ màng, đột nhiên nhớ đến điều gì đó ông trở nên nghiêm túc nói. "Ông ta lại ngủ vào buổi sáng, chắc là không ----"
Không đợi Hà Tiểu Vĩ nói xong, Chu Khiêm đã đi đến cửa phòng 701, mở cửa ra.
—— Phía bên ngoài không còn là hành lang nữa, mà là mặt biển.
Thế giới suy nghĩ mới lại xuất hiện.
Điều này có nghĩa là một nhiệm vụ nữa đã được kích hoạt.
Một lát sau, Hà Tiểu Vĩ, Vân Tưởng Dung và Tư Đồ Tình lần lượt bước ra khỏi phòng 701.
Ngay khoảnh khắc khi khép cửa lại, phòng 701 hoàn toàn biến mất.
Trước mặt các người chơi, không còn là hành lang nữa mà đã được thay thế bằng bờ biển hoang tàn.
Nước biển không còn là màu xanh, mà có màu xám, màu vàng cộng với màu đen. Được trộn lẫn lại với nhau.
Bầu trời phía xa xa cũng âm u.
Cứ như thế, mặt biển và bầu trời kết hợp với nhau tạo thành một bản nhạc.
—— Áp lực, trầm mặc, không ai có tâm trạng nhẹ nhàng.
Đây là một bến tàu, nhìn sơ qua cũng cảm thấy rất xa hoa.
Thuyền, và tàu vận chuyển đều được neo đậu ở đây. Nhưng lại không có bất kỳ một công nhân hay là khách nào ra vào. truyện tiên hiệp hay
Cả bờ biển và bến tàu đều yên tĩnh.
Nếu như muốn tham quan, thì chỉ có thể vào thành phố.
Nhìn về phía trước, cách người chơi ba mét có một cái trụ đá.
Phía trên viết: "Bến tàu Bách Thành - Tháng 9 - năm XX37."
Chu Khiêm cúi đầu nhìn xuống quần áo trên người mình - trên người cậu không còn mặc bộ đồ của hộ lý nữa, mà thay vào đó là một bộ quân phụ có ký hiệu là "7".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất