Chương 8: Khoa tim mạch (3)
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh trở lại phòng bệnh, còn chưa kịp ngồi nóng mông, bác sĩ Tiêu bỗng nhiên đẩy cửa vào: "Giường 16, giường 17, tôi hẹn trước cho các cậu qua siêu âm tim. Sáng mai đừng ăn sáng, hộ sĩ sẽ rút máu cho các cậu trước, sau đó đến khoa Chẩn đoán hình ảnh làm kiểm tra. Nhớ nhất định phải để bụng rỗng."
Hai người liếc nhau, cùng trả lời: "Đã biết, cám ơn bác sĩ."
Yêu cầu của chương trình học: "Xin tuân thủ lời của bác sĩ". Bác sĩ đã dặn dò, bọn họ đương nhiên không thể cãi lời, nếu không sẽ bị trừ điểm.
Vừa rồi trò chuyện với các bạn học thật lâu, thời gian đã đến giữa trưa, nhà ăn đưa cơm trưa đến. Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh nhìn chằm chằm hộp cơm hai thịt một canh trước mặt, có chút do dự ăn hay không ăn.
Lưu Chiếu Thanh mở hộp cơm, dùng đũa chọt chọt: "Chắc là không hạ độc trong đồ ăn của chúng ta đó chứ?"
Việt Tinh Văn đề nghị: "Nếu không, nhìn những người khác ăn trước đã, ăn xong không có việc gì thì chúng ta lại ăn?"
Lưu Chiếu Thanh đồng ý: "Cũng đúng, cẩn thận vạn năm đều không sai".
Hai người dạo qua hành lang một vòng, phát hiện một ông lão phòng khác bắt đầu ăn cơm, phần cơm cho mọi người đều giống nhau. Qua một thời gian, người bệnh ăn cơm trưa không có xuất hiện bất kỳ phản ứng bất thường nào, hai người bọn họ mới buông tâm, quay lại bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn đã lạnh, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai.
Sau khi ăn cơm xong, Việt Tinh Văn thuận tay giúp đàn anh dọn dẹp rác, nói: "Đàn anh, tôi muốn đến phòng bệnh góc trên bên phải nhìn xem".
Lưu Chiếu Thanh nhìn bản đồ Việt Tinh Văn vẽ một chút: "Góc trên bên phải.... Đó là giường 48 và 49, có hai người chơi sáng nay không tham gia thảo luận, cậu quen sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Trong đó có một người học cùng trường với chúng ta".
Lưu Chiếu Thanh dù sao cũng rãnh rỗi không có việc gì làm, liền cùng đi với Việt Tinh Văn.
Hai người đến cửa phòng bệnh ở góc trên bên phải, Việt Tinh Văn nhẹ nhàng gõ cửa: "Xin hỏi, bạn học Kha Thiếu Bân có ở đây không?"
Một chàng trai mang mắt kính gọng bạc, diện mạo văn nhã trắng nõn, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Việt Tinh Văn, cậu ta lập tức đứng dậy đi tới, đỡ đỡ kính, nhẹ giọng hỏi: "Tinh Văn, thật sự là cậu? Tôi vừa rồi ở phòng trực của hộ sĩ thấy tên của cậu, còn muốn đi xác nhận, kết quả là cậu tìm tới trước".
Việt Tinh Văn nói: "Tôi đến thư viện vào tối ngày 14 mới bị kéo vào đây".
Kha Thiếu Bân: "Tôi cũng vậy". Cậu ta nhìn về phía người bên cạnh Việt Tinh Văn, tựa như muốn hỏi Việt Tinh Văn đây là ai. Việt Tinh Văn giới thiệu: "Đây là đàn anh đang học nghiên cứu sinh chuyên khoa chấn thương của Khoa Y, Lưu Chiếu Thanh, cũng học cùng trường với chúng ta".
Kha Thiếu Bân lễ phép vươn tay: "Chào đàn anh".
Lưu Chiếu Thanh cũng lịch sự đưa tay bắt tay cậu: "Xin chào".
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn về phía đàn anh, giải thích: "Kha Thiếu Bân là bạn học cùng khóa với tôi, là tổ trưởng tổ công nghệ thông tin của hội sinh viên, tôi ở tổ tuyên truyền. Chúng tôi biết nhau từ buổi đón tân sinh viên. Sau khi hoàn thành《Thoát khỏi phòng thí nghiệm》, lúc tôi thấy trên bảng thành tích có tên cậu ta, vừa rồi ở phòng trực lại thấy, cho nên mới đến tìm cậu ấy xác nhận".
Lưu Chiếu Thanh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Kha Thiếu Bân nghe đến đó, liền nói: "Lúc tôi xem bảng thành tích, thấy đàn anh Trác Phong, đàn chị Lâm Mạn La, còn có tên của Giang Bình Sách, bọn họ chắc là còn tiến vào sớm hơn so với chúng ta đúng không?"
Đàn anh ngành Vật Lý Trác Phong và đàn chị ngành môi tường Lâm Mạn La đều là sinh viên năm tư, là chủ tịch hội sinh viên và tổ trưởng tổ giải trí, đang chuẩn bị từ nhiệm. Giang Bình Sách ở tổ thư ký, phụ trách tư liệu thống kê, học bá làm các loại bảng thống kê gần như chuyên nghiệp, được khen ngợi rất nhiều. Nhưng Giang Bình Sách không thích nói chuyện với người khác, mọi người đều rất nghi ngờ vì sao cậu ta lại tham gia tổ chức như hội sinh viên.
Trên thực tế, Giang Bình Sách là bị Việt Tinh Văn kéo xuống nước ——
Lúc đó bọn họ vừa mới vào đại học, cũng trở thành bạn bè. Thấy hội sinh viên tuyên truyền tuyển người mới, Việt Tinh Văn liền lôi kéo Giang Bình Sách đi phỏng vấn: "Ba năm cấp ba, cậu đều đi học giống như người máy, sắp buồn chết rồi. Chương trình đại học không nặng nề như vậy, thời gian trống lại nhiều, còn có hoạt động của sinh viên rất phong phú, không đi thể nghiệm một chút chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Không bằng hai người chúng ta tham gia hội sinh viên đi!"
Giang Bình Sách: "......"
Việt Tinh Văn nhìn về phía anh: "Nếu cậu không hứng thú với hội sinh viên, chúng ta có thể đến các câu lạc bộ khác chơi. Ví dụ như câu lạc bộ thiên văn, câu lạc bộ nhiếp ảnh, câu lạc bộ cầu lông linh tinh, cậu thích cái nào?"
Giang Bình Sách trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười một chút, nói: "Hội sinh viên, cùng đi phỏng vấn".
Vì vậy hai người cùng nhau phỏng vấn, trúng tuyển vào các tổ khác nhau của hội sinh viên.
Trong đầu hiện lên chuyện cũ năm đó khi bắt đầu năm nhất đại học, Việt Tinh Văn càng muốn nhanh chóng tìm được Giang Bình Sách, cậu thấp giọng hỏi Kha Thiếu Bân: "Cậu biết Giang Bình Sách gần đây bận rộn chuyện gì không?"
Sinh viên Khoa máy tính và Khoa Toán ở cùng khu ký túc xá, nghe được lời này, Kha Thiếu Bân liền trả lời: "Tôi nghe mấy người học Khoa Toán nói, Giang Bình Sách theo nhóm của giáo sư Từ, chuẩn bị tham gia cuộc thi toán học toàn quốc, tôi cũng lâu rồi chưa gặp cậu ta.... Cậu ta không phải có mối quan hệ tốt nhất với cậu sao?"
Việt Tinh Văn thở dài: "Tôi gần đây bận bế quan viết luận văn, lần trước hẹn nhau đến thư viện tự học là nửa tháng rồi, trong khoảng thời gian này cũng không có liên lạc".
Lưu Chiếu Thanh khoanh tay đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện, nghe đến đó không khỏi tò mò: "Giang Bình Sách là ai?"
Kha Thiếu Bân giải thích: "Cậu là học thần khoa Toán của trường chúng ta, thường xuyên lấy giải thưởng quốc gia, năm thứ ba cũng đã học xong toàn bộ chương trình đại học, xác định muốn thi lên nghiên cứu sinh. Cậu ấy và Tinh Văn học cùng trường cấp ba, hai người là Toán – Văn Trạng nguyên năm đó, cùng nhau thi vào Đại học Hoa An".
Lưu Chiếu Thanh cảm khái: "Toán Văn Trạng nguyên? Lợi hại lợi hại! Cậu ta cũng ở thư viện sao?"
Kha Thiếu Bân nói: "Tôi thấy tên cậu ta trên bảng thành tích, chắc cũng bị kéo vào đây".
Việt Tinh Văn nhìn Kha Thiếu Bân hỏi: "Kha thiếu, cậu học ở học viện Máy Tính, có nghe đồn đãi gì về "Game thực tế ảo" không?"
Kha Thiếu Bân lắc đầu: "Hoàn toàn chưa từng nghe qua. Cậu nghi ngờ ở đây là game thực tế ảo sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Tôi chỉ cảm thấy nhiều sinh viên đồng thời mất tích như vậy, trường học lại không có tin tức gì, điều này không quá hợp lý".
Kha Thiếu Bân đỡ đỡ mắt kính, như suy nghĩ chuyện gì: "Nhưng mà bằng kỹ thuật máy tính hiện tại của chúng ta, chắc còn không đạt tới trình độ game mô phỏng có nhiều người online cùng lúc thế này chứ?"
Ba người im lặng một trận.
Việt Tinh Văn bỏ qua đề tài không ra kết quả gì này, nói: "Mặc kệ đây là chuyện gì. Kha Thiếu Bân cậu sáng nay không gặp các người chơi khác, trong phòng bệnh cũng không thấy cậu, đi đâu vậy?"
Kha Thiếu Bân nhìn quanh bốn phía, kéo Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vào một góc không có ai, thần bí hạ giọng nói: "Tôi lợi dụng thời gian các bác sĩ đi khám bệnh, lén vào văn phòng của bọn họ xâm nhập máy tính, tải xuống toàn bộ tư liệu của khoa".
Hai người kia: "........."
Năng lực tận dụng thời cơ này của cậu, quả thực là một gián điệp giỏi nha!
Lưu Chiếu Thanh tò mò hỏi: "Đàn em là dùng kỹ năng của hệ máy tính, hay là sử dụng khả năng mạnh mẽ phá bảo mật?"
"Cấp độ bảo mật của máy tính đều không cao, tôi trực tiếp phá khóa. Phần thưởng nhập học của học viện Máy tính của tôi là một người máy trí năng, các cậu có muốn nhìn một chút không?". Kha Thiếu Bân nói xong, liền quay vào tưởng, mở lòng bàn tay phải ra.
Trong góc tường xuất hiện một người máy nhỏ xíu bằng bàn tay mang bánh xe màu trắng, tay ngắn, chân ngắn giống như đồ chơi cho con nít. Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vây quanh ở góc tường, tò mò nhìn nó.
Lưu Chiếu Thanh mang vẻ mặt "Ông già xem di động trên tàu điện ngầm" trầm tư: "Trong ấn tượng của tôi, người máy trí năng không phải đều rất lớn sao. Người máy lớn bằng bàn tay này, là... bản mini hả?".
"Đây là người máy trí năng cấp 1, đến lúc thăng cấp nó sẽ trưởng thành".
Kha Thiếu Bân nhìn cậu nhóc chân ngắn trong góc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Đồ, Tiểu Đồ, phát nhạc đi".
Đèn trên trán người máy sáng lên, bắt đầu dùng giọng con nít mà hát: "Hai con hổ, hai con hổ, mau chạy trốn, mau chạy trốn......"
Kha Thiếu Bân: "Tiểu Đồ, tắt nhạc".
Người máy: "Vâng thưa chủ nhân".
Việt Tinh Văn: "......"
Lưu Chiếu Thanh: "......"
Ở góc tường rời vào xấu hổ trầm mặc.
Kha Thiếu Bân hai tai hơi hơi ửng đỏ. Da cậu ta vốn dĩ trắng, lỗ tai phiếm hồng lại càng thêm rõ ràng. Cậu ta nhìn người máy trong góc tường, cố gắng giải thích với hai người bạn cùng trường: "Đừng nhìn nó ngu như vậy, dùng khá tốt. Người máy trước mắt chỉ mở khóa một công năng giọng nói trí năng, có thể hát ca khúc 《Hai con hổ》, hấp dẫn sự chú ý xung quanh".
Việt Tinh Văn dở khóc dở cười: "Cho nên, ở cửa Phòng thí nghiệm kia, cậu bảo nó vừa hát vừa dẫn đám khỉ đi chỗ khác à?"
Vẻ mặt Kha Thiếu Bân đau khổ: "Ừ. Tôi bảo Tiểu Đồ dẫn đám khỉ vào một cái lồng sắt".
Việt Tinh Văn tưởng tượng một chút cảnh đám khỉ đuổi theo con người máy nhỏ, không biết sao lại có chút buồn cười —— đám khỉ này sắp bị mấy sinh viên chơi hỏng rồi. Lúc thì nghe sinh viên ngành sư phạm giảng bài, lúc thì còn phải nghe người máy trí năng ca hát?
Lưu Chiếu Thanh tò mò hỏi: "Nó còn có thể thăng cấp học được bài hát khác không?"
Kha Thiếu Bân: "Có thể, dựa theo miêu tả của hệ thống, người máy hậu kỳ có rất nhiều công năng. Tôi định tăng nó lên mãn cấp luôn!"
Lưu Chiếu Thanh tiếp tục tò mò: "Cái tên Tiểu Đồ này là do cậu đặt hả? Nó chỉ nghe lời cậu bảo thôi sao?"
Kha Thiếu Bân gật đầu: "Tôi lúc đó nghĩ, nếu đã vào thư viện (Đồ thư quán) thì đặt tên cho nó là Tiểu Đồ đi, rất dễ nhớ. Nó đã ghi nhớ giọng nói của tôi, chỉ nhận diện giọng nói của tôi. Những người khác kêu, nó sẽ không trả lời".
Lưu Chiếu Thanh thử gọi: "Tiểu Đồ Tiểu Đồ, hát đi".
Tiểu Đồ quả nhiên không để ý đến anh ta.
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh hai mặt nhìn nhau.
Các kỹ năng chuyên nghiệp của thư viện, thật đúng là "không có kỳ ba nhất, chỉ có càng kỳ ba". So sánh ra thì Việt Tinh Văn đem quyển từ điển làm cục gạch, Lưu Chiếu Thanh lấy dao mổ làm phi tiêu thì xem như là cách công kích vật lý đương đối đơn giản trực tiếp? Cái thứ ca hát dẫn quái như Tiểu Đồ, là thuộc về công kích hệ tinh thần à?
Kha Thiếu Bân cũng biết người máy nhỏ của mình chỉ biết hát nhạc thiếu nhi thì có chút ngốc, liền thu Tiểu Đồ lại, nói sang chuyện khác: "thư viện, lần này câu hỏi phụ, cậu có ý kiến gì không?"
Việt Tinh Văn nghĩ nghĩ nói: "Tôi cảm thấy câu hỏi phụ miêu tả có chút kỳ quái. Cái gì là "tìm ra nguyên nhân cái chết thật sự". Bệnh nhân ở khoa Tim mạch., nguyên nhân chết đơn giản chính là bệnh tình bỗng nhiên chuyển biến xấu, trái tim không đập nữa. Nhưng mấy chữ "Nguyên nhân chết thật sự", tôi nhịn không được có nghi ngờ, người bệnh chết có khả năng là do người làm".
Kha Thiếu Bân ngẩn ra một chút: "Người làm? Ý của cậu là...?"
"Là do người gây nên việc suy tim, Ví dụ như... mưu sát?"
Lời kia vừa thốt ra, xung quanh giống như chợt có một trận gió lạnh thổi qua, sống lưng ba người lập tức nổi lên một tầng da gà.
Lưu Chiếu Thanh chà xát cánh tay, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ý cậu là có hung thủ lẫn trốn trong khoa, bất động thanh sắc động tay động chân trong thuốc của người bệnh, làm cho tim người bệnh lúc ngủ thì ngừng đập. Bên ngoài nhìn như người bệnh thật sự chết ngoài ý muốn, nhưng nguyên nhân thật sự là do mưu sát. Điều này phụ hợp với độ khó của câu hỏi phụ. Đám người chơi chúng ta cũng có khả năng trúng chiêu, bị hung thủ không tiếng động mà xử lý sao?"
Việt Tinh Văn vẻ mặt nghiêm túc: "Có thể là do tôi đọc tiểu thuyết huyền huyễn quá nhiều đi, cứ cảm thấy khu bệnh này có chút cổ quái. Số học phần của chương trình học này là 4, câu hỏi phụ là 30 điểm, tính ra là 120 điểm. Câu hỏi có giá trị cao như vậy, chắc là không quá dễ dàng làm được".
Kha Thiếu Bân lập tức đề nghị: "Không bằng ba người chúng ta hợp tác, cố gắng tìm ra đáp án câu hỏi phụ. Đúng rồi, tôi đưa tư liệu cho các cậu xem". Cậu ta nói xong, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, trong tay thần kỳ xuất hiện một cái laptop siêu mỏng: "Đây là máy tính thư viện cấp cho, sinh viên hệ máy tính đều sẽ có thêm quà lúc vào. Bộ nhớ rất lớn, có thể lợi dụng internet wifi truyền số liệu không dây. Tôi vừa rồi xâm nhập vào văn phòng của bác sĩ, tải toàn bộ tư liệu của khoa này xuống".
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh đều chấn động —— hệ máy tính thật giàu có, một một học sinh đều được phát một cái notebook. Nếu không phải trùng hợp gặp được Kha Thiếu Bân, bọn họ tra đống tư liệu này chắc chắn phải tốn không ít sức lực.
Kha Thiếu Bân nói tiếp: "Máy tính dùng vân tay để mở khóa, tôi và các cậu cùng nhau xem. Nếu không có tôi ở đây, 10 phút sau màn hình sẽ tự động khóa".
Laptop "nhận diện vân tay", người máy trí năng "nhận diện giọng nói", người khác cho dù có cướp đi cũng không dùng được. Ý thức tự bảo vệ của các trí năng hệ máy tính cũng quá mạnh.
Ba người cùng nhau trở lại phòng bệnh.
Bởi vì ông lão ở giường 15 còn chưa tỉnh, bọn họ ngồi trên giường của Việt Tinh Văn, mở máy tính xem tư liệu.
Tư liệu rất kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm các số liệu của người bệnh trong khoa và toàn bộ tin tức của các bác sĩ, hộ sĩ. Lưu Chiếu Thanh nhìn bệnh án, rút ra kết luận: "Bệnh lý của 10 người chơi chúng ta là thư viện nói bậy. Triệu chứng bệnh đều giống nhau như đúc, tất cả đều là nhập viện do lên cơn đau tim đột ngột. Bệnh án của những người bệnh khác, mặt ngoài không nhìn ra vấn đề gì".
Kha Thiếu Bân hỏi: "Đàn anh không phát hiện loại thuốc nào khả nghi sao?"
Lưu Chiếu Thanh lắc đầu: "Thuốc giảm áp, thuốc truyền tĩnh mạch, đều là các loại thuốc mà người bệnh cao huyết áp, người bệnh tim bình thường đều dùng được".
Việt Tinh Văn phân tích sơ lược lý lịch của bác sĩ và hộ sĩ, nói: "Sơ lược lý lịch của bác sĩ và hộ sĩ nhìn qua cũng không có gì bất thường. Vẫn là phải chờ đến lúc xuất hiện người chết mới có thể phân tích tiếp được. Hơn nữa đáp án câu hỏi phụ cũng không nhất định là mưu sát, suy luận của tôi hiện tại không có căn cứ gì".
Lưu Chiếu Thanh nói: "Đi một bước xem một bước vậy. Dù sao thì phần tư liệu này của đàn em Kha chắc chắn sẽ dùng được".
Việt Tinh Văn xé xuống một tờ giấy từ quyển từ điển, dùng bút ghi lại các tin tức mấu chốt trong tư liệu của nhân viên và người bệnh, sau đó đưa máy tính cho Kha Thiếu Bân: "Đêm nay nhất định phải cẩn thận, không biết sẽ xảy ra chuyện gì".
Lưu Chiếu Thanh nhắc nhở: "Nếu nửa đêm có hộ sĩ tiến vào đổi dịch truyền cho cậu, đợi đến lúc hộ sĩ đi rồi lập tức rút dây truyền dịch ra, đem thuốc trong bình đổ đi. Miễn cho xuất hiện tình huống hung thủ đổi thuốc như trong phỏng đoán của Tinh Văn".
Kha Thiếu Bân nghiêm túc gật gật đầu, tay phải cậu ta vừa thu lại, laptop như biến mất trong không khí, trong lòng bàn tay của cậu quả nhiên xuất hiện một cái icon máy tính. Kha Thiếu Bân nhìn đồng hồ trên tường, đứng dậy nói: "Tôi về trước, các anh cũng cẩn thận một chút".
Đồng hồ trên tường dần dần chỉ về phía 22 giờ.
Hộ sĩ bắt đầu kiểm tra giường toàn bộ khu bệnh phòng, kiểm tra đối chiếu người bệnh ở từng giường.
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh ngoan ngoãn nằm trên giường của mình.
Trên cửa sổ vẫn như có một tầng nước sơn, bên ngoài một mảnh đen nhánh, ngay cả một ánh đèn cũng không thấy.
Buổi tối, lại sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Hai người liếc nhau, cùng trả lời: "Đã biết, cám ơn bác sĩ."
Yêu cầu của chương trình học: "Xin tuân thủ lời của bác sĩ". Bác sĩ đã dặn dò, bọn họ đương nhiên không thể cãi lời, nếu không sẽ bị trừ điểm.
Vừa rồi trò chuyện với các bạn học thật lâu, thời gian đã đến giữa trưa, nhà ăn đưa cơm trưa đến. Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh nhìn chằm chằm hộp cơm hai thịt một canh trước mặt, có chút do dự ăn hay không ăn.
Lưu Chiếu Thanh mở hộp cơm, dùng đũa chọt chọt: "Chắc là không hạ độc trong đồ ăn của chúng ta đó chứ?"
Việt Tinh Văn đề nghị: "Nếu không, nhìn những người khác ăn trước đã, ăn xong không có việc gì thì chúng ta lại ăn?"
Lưu Chiếu Thanh đồng ý: "Cũng đúng, cẩn thận vạn năm đều không sai".
Hai người dạo qua hành lang một vòng, phát hiện một ông lão phòng khác bắt đầu ăn cơm, phần cơm cho mọi người đều giống nhau. Qua một thời gian, người bệnh ăn cơm trưa không có xuất hiện bất kỳ phản ứng bất thường nào, hai người bọn họ mới buông tâm, quay lại bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn đã lạnh, nhưng cẩn thận một chút cũng không sai.
Sau khi ăn cơm xong, Việt Tinh Văn thuận tay giúp đàn anh dọn dẹp rác, nói: "Đàn anh, tôi muốn đến phòng bệnh góc trên bên phải nhìn xem".
Lưu Chiếu Thanh nhìn bản đồ Việt Tinh Văn vẽ một chút: "Góc trên bên phải.... Đó là giường 48 và 49, có hai người chơi sáng nay không tham gia thảo luận, cậu quen sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Trong đó có một người học cùng trường với chúng ta".
Lưu Chiếu Thanh dù sao cũng rãnh rỗi không có việc gì làm, liền cùng đi với Việt Tinh Văn.
Hai người đến cửa phòng bệnh ở góc trên bên phải, Việt Tinh Văn nhẹ nhàng gõ cửa: "Xin hỏi, bạn học Kha Thiếu Bân có ở đây không?"
Một chàng trai mang mắt kính gọng bạc, diện mạo văn nhã trắng nõn, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía cửa. Đối diện với ánh mắt mang theo ý cười của Việt Tinh Văn, cậu ta lập tức đứng dậy đi tới, đỡ đỡ kính, nhẹ giọng hỏi: "Tinh Văn, thật sự là cậu? Tôi vừa rồi ở phòng trực của hộ sĩ thấy tên của cậu, còn muốn đi xác nhận, kết quả là cậu tìm tới trước".
Việt Tinh Văn nói: "Tôi đến thư viện vào tối ngày 14 mới bị kéo vào đây".
Kha Thiếu Bân: "Tôi cũng vậy". Cậu ta nhìn về phía người bên cạnh Việt Tinh Văn, tựa như muốn hỏi Việt Tinh Văn đây là ai. Việt Tinh Văn giới thiệu: "Đây là đàn anh đang học nghiên cứu sinh chuyên khoa chấn thương của Khoa Y, Lưu Chiếu Thanh, cũng học cùng trường với chúng ta".
Kha Thiếu Bân lễ phép vươn tay: "Chào đàn anh".
Lưu Chiếu Thanh cũng lịch sự đưa tay bắt tay cậu: "Xin chào".
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn về phía đàn anh, giải thích: "Kha Thiếu Bân là bạn học cùng khóa với tôi, là tổ trưởng tổ công nghệ thông tin của hội sinh viên, tôi ở tổ tuyên truyền. Chúng tôi biết nhau từ buổi đón tân sinh viên. Sau khi hoàn thành《Thoát khỏi phòng thí nghiệm》, lúc tôi thấy trên bảng thành tích có tên cậu ta, vừa rồi ở phòng trực lại thấy, cho nên mới đến tìm cậu ấy xác nhận".
Lưu Chiếu Thanh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.
Kha Thiếu Bân nghe đến đó, liền nói: "Lúc tôi xem bảng thành tích, thấy đàn anh Trác Phong, đàn chị Lâm Mạn La, còn có tên của Giang Bình Sách, bọn họ chắc là còn tiến vào sớm hơn so với chúng ta đúng không?"
Đàn anh ngành Vật Lý Trác Phong và đàn chị ngành môi tường Lâm Mạn La đều là sinh viên năm tư, là chủ tịch hội sinh viên và tổ trưởng tổ giải trí, đang chuẩn bị từ nhiệm. Giang Bình Sách ở tổ thư ký, phụ trách tư liệu thống kê, học bá làm các loại bảng thống kê gần như chuyên nghiệp, được khen ngợi rất nhiều. Nhưng Giang Bình Sách không thích nói chuyện với người khác, mọi người đều rất nghi ngờ vì sao cậu ta lại tham gia tổ chức như hội sinh viên.
Trên thực tế, Giang Bình Sách là bị Việt Tinh Văn kéo xuống nước ——
Lúc đó bọn họ vừa mới vào đại học, cũng trở thành bạn bè. Thấy hội sinh viên tuyên truyền tuyển người mới, Việt Tinh Văn liền lôi kéo Giang Bình Sách đi phỏng vấn: "Ba năm cấp ba, cậu đều đi học giống như người máy, sắp buồn chết rồi. Chương trình đại học không nặng nề như vậy, thời gian trống lại nhiều, còn có hoạt động của sinh viên rất phong phú, không đi thể nghiệm một chút chẳng phải là lãng phí thời gian sao? Không bằng hai người chúng ta tham gia hội sinh viên đi!"
Giang Bình Sách: "......"
Việt Tinh Văn nhìn về phía anh: "Nếu cậu không hứng thú với hội sinh viên, chúng ta có thể đến các câu lạc bộ khác chơi. Ví dụ như câu lạc bộ thiên văn, câu lạc bộ nhiếp ảnh, câu lạc bộ cầu lông linh tinh, cậu thích cái nào?"
Giang Bình Sách trầm mặc một lát, nhẹ nhàng cười một chút, nói: "Hội sinh viên, cùng đi phỏng vấn".
Vì vậy hai người cùng nhau phỏng vấn, trúng tuyển vào các tổ khác nhau của hội sinh viên.
Trong đầu hiện lên chuyện cũ năm đó khi bắt đầu năm nhất đại học, Việt Tinh Văn càng muốn nhanh chóng tìm được Giang Bình Sách, cậu thấp giọng hỏi Kha Thiếu Bân: "Cậu biết Giang Bình Sách gần đây bận rộn chuyện gì không?"
Sinh viên Khoa máy tính và Khoa Toán ở cùng khu ký túc xá, nghe được lời này, Kha Thiếu Bân liền trả lời: "Tôi nghe mấy người học Khoa Toán nói, Giang Bình Sách theo nhóm của giáo sư Từ, chuẩn bị tham gia cuộc thi toán học toàn quốc, tôi cũng lâu rồi chưa gặp cậu ta.... Cậu ta không phải có mối quan hệ tốt nhất với cậu sao?"
Việt Tinh Văn thở dài: "Tôi gần đây bận bế quan viết luận văn, lần trước hẹn nhau đến thư viện tự học là nửa tháng rồi, trong khoảng thời gian này cũng không có liên lạc".
Lưu Chiếu Thanh khoanh tay đứng bên cạnh nghe hai người trò chuyện, nghe đến đó không khỏi tò mò: "Giang Bình Sách là ai?"
Kha Thiếu Bân giải thích: "Cậu là học thần khoa Toán của trường chúng ta, thường xuyên lấy giải thưởng quốc gia, năm thứ ba cũng đã học xong toàn bộ chương trình đại học, xác định muốn thi lên nghiên cứu sinh. Cậu ấy và Tinh Văn học cùng trường cấp ba, hai người là Toán – Văn Trạng nguyên năm đó, cùng nhau thi vào Đại học Hoa An".
Lưu Chiếu Thanh cảm khái: "Toán Văn Trạng nguyên? Lợi hại lợi hại! Cậu ta cũng ở thư viện sao?"
Kha Thiếu Bân nói: "Tôi thấy tên cậu ta trên bảng thành tích, chắc cũng bị kéo vào đây".
Việt Tinh Văn nhìn Kha Thiếu Bân hỏi: "Kha thiếu, cậu học ở học viện Máy Tính, có nghe đồn đãi gì về "Game thực tế ảo" không?"
Kha Thiếu Bân lắc đầu: "Hoàn toàn chưa từng nghe qua. Cậu nghi ngờ ở đây là game thực tế ảo sao?"
Việt Tinh Văn nói: "Tôi chỉ cảm thấy nhiều sinh viên đồng thời mất tích như vậy, trường học lại không có tin tức gì, điều này không quá hợp lý".
Kha Thiếu Bân đỡ đỡ mắt kính, như suy nghĩ chuyện gì: "Nhưng mà bằng kỹ thuật máy tính hiện tại của chúng ta, chắc còn không đạt tới trình độ game mô phỏng có nhiều người online cùng lúc thế này chứ?"
Ba người im lặng một trận.
Việt Tinh Văn bỏ qua đề tài không ra kết quả gì này, nói: "Mặc kệ đây là chuyện gì. Kha Thiếu Bân cậu sáng nay không gặp các người chơi khác, trong phòng bệnh cũng không thấy cậu, đi đâu vậy?"
Kha Thiếu Bân nhìn quanh bốn phía, kéo Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vào một góc không có ai, thần bí hạ giọng nói: "Tôi lợi dụng thời gian các bác sĩ đi khám bệnh, lén vào văn phòng của bọn họ xâm nhập máy tính, tải xuống toàn bộ tư liệu của khoa".
Hai người kia: "........."
Năng lực tận dụng thời cơ này của cậu, quả thực là một gián điệp giỏi nha!
Lưu Chiếu Thanh tò mò hỏi: "Đàn em là dùng kỹ năng của hệ máy tính, hay là sử dụng khả năng mạnh mẽ phá bảo mật?"
"Cấp độ bảo mật của máy tính đều không cao, tôi trực tiếp phá khóa. Phần thưởng nhập học của học viện Máy tính của tôi là một người máy trí năng, các cậu có muốn nhìn một chút không?". Kha Thiếu Bân nói xong, liền quay vào tưởng, mở lòng bàn tay phải ra.
Trong góc tường xuất hiện một người máy nhỏ xíu bằng bàn tay mang bánh xe màu trắng, tay ngắn, chân ngắn giống như đồ chơi cho con nít. Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vây quanh ở góc tường, tò mò nhìn nó.
Lưu Chiếu Thanh mang vẻ mặt "Ông già xem di động trên tàu điện ngầm" trầm tư: "Trong ấn tượng của tôi, người máy trí năng không phải đều rất lớn sao. Người máy lớn bằng bàn tay này, là... bản mini hả?".
"Đây là người máy trí năng cấp 1, đến lúc thăng cấp nó sẽ trưởng thành".
Kha Thiếu Bân nhìn cậu nhóc chân ngắn trong góc, nhỏ giọng nói: "Tiểu Đồ, Tiểu Đồ, phát nhạc đi".
Đèn trên trán người máy sáng lên, bắt đầu dùng giọng con nít mà hát: "Hai con hổ, hai con hổ, mau chạy trốn, mau chạy trốn......"
Kha Thiếu Bân: "Tiểu Đồ, tắt nhạc".
Người máy: "Vâng thưa chủ nhân".
Việt Tinh Văn: "......"
Lưu Chiếu Thanh: "......"
Ở góc tường rời vào xấu hổ trầm mặc.
Kha Thiếu Bân hai tai hơi hơi ửng đỏ. Da cậu ta vốn dĩ trắng, lỗ tai phiếm hồng lại càng thêm rõ ràng. Cậu ta nhìn người máy trong góc tường, cố gắng giải thích với hai người bạn cùng trường: "Đừng nhìn nó ngu như vậy, dùng khá tốt. Người máy trước mắt chỉ mở khóa một công năng giọng nói trí năng, có thể hát ca khúc 《Hai con hổ》, hấp dẫn sự chú ý xung quanh".
Việt Tinh Văn dở khóc dở cười: "Cho nên, ở cửa Phòng thí nghiệm kia, cậu bảo nó vừa hát vừa dẫn đám khỉ đi chỗ khác à?"
Vẻ mặt Kha Thiếu Bân đau khổ: "Ừ. Tôi bảo Tiểu Đồ dẫn đám khỉ vào một cái lồng sắt".
Việt Tinh Văn tưởng tượng một chút cảnh đám khỉ đuổi theo con người máy nhỏ, không biết sao lại có chút buồn cười —— đám khỉ này sắp bị mấy sinh viên chơi hỏng rồi. Lúc thì nghe sinh viên ngành sư phạm giảng bài, lúc thì còn phải nghe người máy trí năng ca hát?
Lưu Chiếu Thanh tò mò hỏi: "Nó còn có thể thăng cấp học được bài hát khác không?"
Kha Thiếu Bân: "Có thể, dựa theo miêu tả của hệ thống, người máy hậu kỳ có rất nhiều công năng. Tôi định tăng nó lên mãn cấp luôn!"
Lưu Chiếu Thanh tiếp tục tò mò: "Cái tên Tiểu Đồ này là do cậu đặt hả? Nó chỉ nghe lời cậu bảo thôi sao?"
Kha Thiếu Bân gật đầu: "Tôi lúc đó nghĩ, nếu đã vào thư viện (Đồ thư quán) thì đặt tên cho nó là Tiểu Đồ đi, rất dễ nhớ. Nó đã ghi nhớ giọng nói của tôi, chỉ nhận diện giọng nói của tôi. Những người khác kêu, nó sẽ không trả lời".
Lưu Chiếu Thanh thử gọi: "Tiểu Đồ Tiểu Đồ, hát đi".
Tiểu Đồ quả nhiên không để ý đến anh ta.
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh hai mặt nhìn nhau.
Các kỹ năng chuyên nghiệp của thư viện, thật đúng là "không có kỳ ba nhất, chỉ có càng kỳ ba". So sánh ra thì Việt Tinh Văn đem quyển từ điển làm cục gạch, Lưu Chiếu Thanh lấy dao mổ làm phi tiêu thì xem như là cách công kích vật lý đương đối đơn giản trực tiếp? Cái thứ ca hát dẫn quái như Tiểu Đồ, là thuộc về công kích hệ tinh thần à?
Kha Thiếu Bân cũng biết người máy nhỏ của mình chỉ biết hát nhạc thiếu nhi thì có chút ngốc, liền thu Tiểu Đồ lại, nói sang chuyện khác: "thư viện, lần này câu hỏi phụ, cậu có ý kiến gì không?"
Việt Tinh Văn nghĩ nghĩ nói: "Tôi cảm thấy câu hỏi phụ miêu tả có chút kỳ quái. Cái gì là "tìm ra nguyên nhân cái chết thật sự". Bệnh nhân ở khoa Tim mạch., nguyên nhân chết đơn giản chính là bệnh tình bỗng nhiên chuyển biến xấu, trái tim không đập nữa. Nhưng mấy chữ "Nguyên nhân chết thật sự", tôi nhịn không được có nghi ngờ, người bệnh chết có khả năng là do người làm".
Kha Thiếu Bân ngẩn ra một chút: "Người làm? Ý của cậu là...?"
"Là do người gây nên việc suy tim, Ví dụ như... mưu sát?"
Lời kia vừa thốt ra, xung quanh giống như chợt có một trận gió lạnh thổi qua, sống lưng ba người lập tức nổi lên một tầng da gà.
Lưu Chiếu Thanh chà xát cánh tay, ho nhẹ một tiếng, nói: "Ý cậu là có hung thủ lẫn trốn trong khoa, bất động thanh sắc động tay động chân trong thuốc của người bệnh, làm cho tim người bệnh lúc ngủ thì ngừng đập. Bên ngoài nhìn như người bệnh thật sự chết ngoài ý muốn, nhưng nguyên nhân thật sự là do mưu sát. Điều này phụ hợp với độ khó của câu hỏi phụ. Đám người chơi chúng ta cũng có khả năng trúng chiêu, bị hung thủ không tiếng động mà xử lý sao?"
Việt Tinh Văn vẻ mặt nghiêm túc: "Có thể là do tôi đọc tiểu thuyết huyền huyễn quá nhiều đi, cứ cảm thấy khu bệnh này có chút cổ quái. Số học phần của chương trình học này là 4, câu hỏi phụ là 30 điểm, tính ra là 120 điểm. Câu hỏi có giá trị cao như vậy, chắc là không quá dễ dàng làm được".
Kha Thiếu Bân lập tức đề nghị: "Không bằng ba người chúng ta hợp tác, cố gắng tìm ra đáp án câu hỏi phụ. Đúng rồi, tôi đưa tư liệu cho các cậu xem". Cậu ta nói xong, tay phải nhẹ nhàng nhấc lên, trong tay thần kỳ xuất hiện một cái laptop siêu mỏng: "Đây là máy tính thư viện cấp cho, sinh viên hệ máy tính đều sẽ có thêm quà lúc vào. Bộ nhớ rất lớn, có thể lợi dụng internet wifi truyền số liệu không dây. Tôi vừa rồi xâm nhập vào văn phòng của bác sĩ, tải toàn bộ tư liệu của khoa này xuống".
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh đều chấn động —— hệ máy tính thật giàu có, một một học sinh đều được phát một cái notebook. Nếu không phải trùng hợp gặp được Kha Thiếu Bân, bọn họ tra đống tư liệu này chắc chắn phải tốn không ít sức lực.
Kha Thiếu Bân nói tiếp: "Máy tính dùng vân tay để mở khóa, tôi và các cậu cùng nhau xem. Nếu không có tôi ở đây, 10 phút sau màn hình sẽ tự động khóa".
Laptop "nhận diện vân tay", người máy trí năng "nhận diện giọng nói", người khác cho dù có cướp đi cũng không dùng được. Ý thức tự bảo vệ của các trí năng hệ máy tính cũng quá mạnh.
Ba người cùng nhau trở lại phòng bệnh.
Bởi vì ông lão ở giường 15 còn chưa tỉnh, bọn họ ngồi trên giường của Việt Tinh Văn, mở máy tính xem tư liệu.
Tư liệu rất kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm các số liệu của người bệnh trong khoa và toàn bộ tin tức của các bác sĩ, hộ sĩ. Lưu Chiếu Thanh nhìn bệnh án, rút ra kết luận: "Bệnh lý của 10 người chơi chúng ta là thư viện nói bậy. Triệu chứng bệnh đều giống nhau như đúc, tất cả đều là nhập viện do lên cơn đau tim đột ngột. Bệnh án của những người bệnh khác, mặt ngoài không nhìn ra vấn đề gì".
Kha Thiếu Bân hỏi: "Đàn anh không phát hiện loại thuốc nào khả nghi sao?"
Lưu Chiếu Thanh lắc đầu: "Thuốc giảm áp, thuốc truyền tĩnh mạch, đều là các loại thuốc mà người bệnh cao huyết áp, người bệnh tim bình thường đều dùng được".
Việt Tinh Văn phân tích sơ lược lý lịch của bác sĩ và hộ sĩ, nói: "Sơ lược lý lịch của bác sĩ và hộ sĩ nhìn qua cũng không có gì bất thường. Vẫn là phải chờ đến lúc xuất hiện người chết mới có thể phân tích tiếp được. Hơn nữa đáp án câu hỏi phụ cũng không nhất định là mưu sát, suy luận của tôi hiện tại không có căn cứ gì".
Lưu Chiếu Thanh nói: "Đi một bước xem một bước vậy. Dù sao thì phần tư liệu này của đàn em Kha chắc chắn sẽ dùng được".
Việt Tinh Văn xé xuống một tờ giấy từ quyển từ điển, dùng bút ghi lại các tin tức mấu chốt trong tư liệu của nhân viên và người bệnh, sau đó đưa máy tính cho Kha Thiếu Bân: "Đêm nay nhất định phải cẩn thận, không biết sẽ xảy ra chuyện gì".
Lưu Chiếu Thanh nhắc nhở: "Nếu nửa đêm có hộ sĩ tiến vào đổi dịch truyền cho cậu, đợi đến lúc hộ sĩ đi rồi lập tức rút dây truyền dịch ra, đem thuốc trong bình đổ đi. Miễn cho xuất hiện tình huống hung thủ đổi thuốc như trong phỏng đoán của Tinh Văn".
Kha Thiếu Bân nghiêm túc gật gật đầu, tay phải cậu ta vừa thu lại, laptop như biến mất trong không khí, trong lòng bàn tay của cậu quả nhiên xuất hiện một cái icon máy tính. Kha Thiếu Bân nhìn đồng hồ trên tường, đứng dậy nói: "Tôi về trước, các anh cũng cẩn thận một chút".
Đồng hồ trên tường dần dần chỉ về phía 22 giờ.
Hộ sĩ bắt đầu kiểm tra giường toàn bộ khu bệnh phòng, kiểm tra đối chiếu người bệnh ở từng giường.
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh ngoan ngoãn nằm trên giường của mình.
Trên cửa sổ vẫn như có một tầng nước sơn, bên ngoài một mảnh đen nhánh, ngay cả một ánh đèn cũng không thấy.
Buổi tối, lại sẽ có chuyện gì xảy ra đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất