Chương 36: Chướng khí
*Chướng khí là một loại khí độc, bạn nào đọc mấy bộ huyền huyễn ma giới chắc sẽ biết. Nhưng vì trong chương có con quái vật tên là “Chướng khí thú”, mình cũng không thể đổi tên thành “Quái vật khí độc” được, nên sẽ giữ nguyên tên Hán Việt nhé.
Lớp sương mù dày đặc từ từ tản đi, một khu rừng rộng lớn cổ xưa xuất hiện trước mắt Lâm Kiều.
Phó Miễn nói: “Đi thôi.”
Lâm Kiều: “Vào trong đó để làm gì?”
“Đi vào tìm Phù thủy, “
Phó Miễn mỉm cười trả lời cậu, “Anh biết cô ta ở đâu.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Cậu và Phó Miễn leo lên trên một sườn núi, đi tới bìa rừng.
Xung quanh khu rừng được bao bọc bởi một màn sương mù mỏng, những gốc cây cổ thụ giống như những người thủ vệ cầm trong tay thanh kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai kẻ ngoại lai đang xâm nhập khu rừng. Mà đằng sau rừng cây là một mảnh tối tăm, đưa tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón. Ánh sáng mặt trời cũng không thể tiến vào đây, như thể có một hàng rào vô hình ngăn cách thiên nhiên với thế giới bên ngoài.
Khi còn cách rừng rậm khoảng mấy mét, Lâm Kiều dừng bước lại, không đi về phía trước nữa.
Phó Miễn thấy vậy liền hỏi: “Làm sao thế?”
Lâm Kiều nói: “Tại sao em phải đi gặp Phù thủy?”
Phó Miễn cười cười: “Đương nhiên là để giết chết cô ta.”
“Angela nói với em rằng, Phù thủy sống ở trên một ngọn cây cao, không thể nào tới gần đó được.”
Lâm Kiều nhàn nhạt trả lời, “Nếu muốn đi tới đó, thì phải tìm được một cái cây rất đặc biệt, sau đó bẻ xuống một cành cây.”
“Cho nên lời nói của cô ta vốn không thể nào tin tưởng được, “
Phó Miễn giải thích, “Phù thủy sống ở bên cạnh đầm lầy, chỉ cần đi về hướng tây mấy trăm mét là có thể tới nơi. Cô ta nói như thế với em rõ ràng là muốn em lạc trong rừng rậm, không thể nào thoát ra được.”
Lâm Kiều: “Cái cây đó nằm ở ngay bìa rừng, hẳn là sẽ không thể nào lạc đường được.”
Phó Miễn cau mày nói: ” Sự nguy hiểm của khu rừng này là điều mà em không thể nào tưởng tượng được. Hơn nữa, nếu không có người dẫn đường thì cũng không cách nào tiến vào bên trong… Đừng lãng phí thời gian nữa, đi vào cùng anh thôi.”
Lâm Kiều im lặng vài giây, sau đó nói: “Vậy anh ôm em một cái đi.”
Phó Miễn nghe vậy thì cười cười: “Lúc nào rồi mà còn nhõng nhẽo… Lại đây.”
Hắn đưa ra hai tay, tiến về phía trước một bước rồi ôm Lâm Kiều vào lòng.
“Hiện tại đi được chưa, chúng ta…”
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ngươi…”
Hai mắt hắn trợn to, sững sờ cúi đầu nhìn xuống… Thấy trước ngực mình cắm một thanh đoản đao.
Lâm Kiều lạnh lùng nói: “Ngươi thật là ngu xuẩn.”
Cậu rút đoản đao ra, “Phó Miễn” phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau vài bước, ôm chặt ngực.
Một sợi tóc vàng từ trong cổ áo Lâm Kiều bay lên, dương dương đắc ý uốn éo trên không trung. “Phó Miễn” ngẩng đầu lên, sắc mặt dữ tợn mà nhìn về phía Lâm Kiều: “Tại sao?! Làm thế nào mà ngươi có thể nhận ra?!”
Lâm Kiều: “Ngươi rất xấu.”
“Phó Miễn”: “…”
Hắn tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, oán hận nói: “Phù thủy sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi đã bị phù thủy đánh dấu, cô ấy sẽ luôn luôn nhìn ngươi —— “
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, đá mạnh một cú, đạp “Phó Miễn” ra xa mấy mét.
Phó Miễn hét lên rồi lăn lộn trên mặt đất, hơn nửa da mặt của “Phó Miễn” từ từ bóc ra, lộ một tầng máu thịt đỏ tươi.
Con quái vật kia tuy đã gần chết, nhưng vẫn không cam lòng gào thét, tức giận nói: “Hắn không phải là người yêu của ngươi sao! Ngươi tại sao lại có thể nhẫn tâm mà xuống tay nặng như vậy!!”
Lâm Kiều: “Ừ.”
Quái vật giãy giụa một hồi, cuối cùng chết không nhắm mắt. Ở một nơi sâu thẳm trong rừng rậm, một người phụ nữ mặc áo choàng xám đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Kiều —— đó là Phù thủy Fu Linna.
Lâm Kiều cầm sợi tóc vàng lên, sắc mặt Fu Linna hơi thay đổi, sự căm ghét trong mắt càng trở nên rõ rệt. Một giây sau, cô ta mở rộng hai tay ra, thân thể như một cơn gió thoáng qua rồi tản đi.
Cùng với sự rời đi của Phù thủy, khu rừng cũng không hề yên tĩnh, ngược lại còn vang lên tiếng gầm rú của quái vật—— tiếng gầm liên tiếp, chấn động tới vô số chim chóc trong khu rừng, thậm chí tới mặt đất cũng trở nên hơi rung chuyển một chút.
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều không chút do dự, quay đầu bỏ chạy.
Sợi tóc vàng của Angela lơ lửng ở phía trước, mở đường cho cậu. Trên đường trở về, Lâm Kiều rất nhanh đã phát hiện ra sương mù xung quanh thị trấn đã dày đặc hơn so với trước mấy lần, thậm chí những khu vực có một lớp sương mù mỏng cũng đều trở nên vô cùng mơ hồ, không thể nào thấy rõ được phía trước.
Mười phút sau, cậu đã quay trở lại trấn nhỏ và phát hiện người dân trong thị trấn đều vô cùng hoảng loạn, giống như tận thế sắp xảy ra vậy.
Lâm Kiều tìm tới Angela một lần nữa. Cô đang cùng trưởng trấn trò chuyện gì đó, thấy Lâm Kiều đến thì vội vã nói lời tạm biệt với trưởng trấn, sau đó kéo cậu tới một chỗ khác.
“Chướng khí trong khu rừng đã trở nên mất khống chế, kết giới của tôi cũng không thể chống đỡ thêm được nữa.”
Angela lo lắng vô cùng nói, “Fu Linna nhất định là đang chuẩn bị nghi thức gì đó, tôi quyết định sẽ mang theo một nhóm người đi ngăn cản ả.”
Lâm Kiều nói: “Tôi có thể đi cùng cô.”
Angela lắc đầu một cái, nói: “Không, tôi hi vọng cậu sẽ ở lại chỗ này, giúp tôi bảo vệ người dân của trấn.”
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tôi đi rồi, trong trấn có thể sẽ xảy ra một số chuyện không tốt… Các người nhất định phải cẩn thận.”
Lâm Kiều gật đầu, nói: “Tôi ở bên ngoài có gặp phải một con quái vật, nó nói rằng Fu Linna sống ở bên cạnh đầm lầy, đi về phía tây mấy trăm mét là tới, không biết có đáng tin hay không.”
Ánh mắt của Angela hơi sáng ngời, nói: “Không sao, chỉ cần có một vị trí nhất định, tôi sẽ có thể tìm hiểu xem ả có thực sự ở đó hay không.”
Cô chuyển đề tài, lại nói: “Thứ cậu gặp phải có lẽ là chướng khí thú, nó là nanh vuốt của Phù thủy, có thể đọc ra ký ức của người khác. Vì vậy, nó mới đóng giả thành người quan trọng nhất của cậu để lừa gạt cậu. Cậu không bị thương chứ?”
Lâm Kiều nghe lời của cô thì im lặng vài giây, rồi nói: “Không sao cả.”
Angela thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Chúng ta ngày mai sẽ xuất phát, cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Cô có vẻ rất vội, cũng không cùng Lâm Kiều nói thêm câu nào nữa mà vội vàng quay đầu đi tìm trưởng trấn. Lâm Kiều trở lại căn nhà ba tầng, còn chưa kịp vào nhà đã nhìn thấy Tiếu Kha Ngải ngồi xổm ở trước cửa, ánh mắt u oán nhìn theo cậu.
Lâm Kiều: “…”
Cậu đi tới vỗ vỗ vai của Tiếu Kha Ngải, khẽ nói: “Đi.”
Tiếu Kha Ngải đứng dậy, yên lặng đi theo phía sau cậu, sau vài giây thì hỏi: “Anh, anh đã đi đâu thế?”
Lâm Kiều suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không nên nói ra, vì vậy chỉ nói: “Tôi vừa mới nghe thấy một giọng nói, nói rằng nhiệm vụ là phải tìm ra Phù thủy.”
Tiếu Kha Ngải sững sờ, lực chú ý lập tức bị dời đi: “Có chuyện gì xảy ra vậy, em không nghe thấy âm thanh gì hết.”
“Đó là Chủ thần, “
Có người ở bên cạnh chen vào một câu, là Dịch Viện, “Hắn thông qua NPC để giao nhiệm vụ cho chúng ta. Lần này cậu thật may mắn vì đã trở thành người nhận nhiệm vụ.”
*NPC: Nhân vật có sẵn trong game, giúp người chơi nhận nhiệm vụ.
“Anh của tôi đương nhiên là vô cùng may mắn rồi,”
Tiếu Kha Ngải nói, “Người nhận nhiệm vụ thì có lợi ích gì không?”
Dịch Viện: “Không, hoặc là trở thành người chết đầu tiên, hoặc là người chết cuối cùng.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Sắc mặt Lâm Kiều vẫn rất bình thản, cũng không để ý tới. Rất nhanh sau đó, những người khác cũng đã biết được nhiệm vụ, tụ tập ở một chỗ rồi thảo luận.
“Tìm ra Phù thủy sao? Nhưng Phù thủy ở sâu trong rừng rậm, chẳng lẽ muốn chúng ta tới đó để tìm sao?”
Hoàng Hâm nói, “Trùng hợp là ngày mai, người trong trấn cũng đang chuẩn bị xuất phát đi vào khu rừng, hay là chúng ta…”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Angela vừa mới ủy thác cho chúng ta ở lại đây để bảo vệ người dân trong thị trấn.”
Đây cũng được coi như là nhiệm vụ mà NPC đưa ra, một khi đã đáp ứng thì không thể nào cự tuyệt được. Hoàng Hâm đành im lặng, Dịch Viện liền nói: “Dù sao thì tôi cũng không muốn đi vào trong khu rừng đó, đi vào chắc chắn chỉ có thể chịu chết mà thôi.”
“Có lẽ thời cơ còn chưa tới, “
Trần Diệu Huy nói, “Nhưng mà chúng ta ở lại chỗ này, đúng là sẽ an toàn hơn một chút.”
Bọn họ nói chuyện một lúc, sau đó cũng không còn gì để nói nữa nên rất nhanh thì giải tán.
Khi ở trên tầng, Lâm Kiều cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa. Cúi đầu nhìn xuống, vậy mà sợi tóc vàng vẫn còn ở trên tay.
Lâm Kiều: “…”
Sợi tóc vàng bay lơ lửng giữa không trung, sau đó lượn một vòng, rồi nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay của cậu, hóa thành một cái cúc áo màu vàng rực rỡ.
Tiếu Kha Ngải lại gần nhìn một cái, kinh ngạc: “Đỉnh vờ lờ, anh vậy mà có được một đạo cụ đặc thù luôn.”
Lâm Kiều nói: “Có lợi ích gì sao?”
Tiếu Kha Ngải gãi đầu một cái, nói: “Em cũng không biết, nhưng mà đạo cụ đặc thù đều xuất hiện với tỷ lệ 1/10000 nên nhất định sẽ có một tác dụng đặc biệt gì đó.”
Lâm Kiều nhìn chằm chằm cúc áo trên tay một lúc, sau đó cài nó ở trên tay áo.
Bởi vì chướng khí đã mất đi khống chế, thị trấn lập tức rơi vào khủng hoảng. Buổi tối hôm nay, hầu như tất cả mọi người đều vô cùng lo sợ bất an. Nhưng mà cũng không có chuyện gì xảy ra cả, đúng là một đêm yên bình hiếm có.
Ngày hôm sau, trung tâm thị trấn cử hành một buổi hiến tế để chuẩn bị trước khi lên đường tiêu diệt Phù thủy. Lễ tế được trưởng trấn chủ trì, sau khi bắt đầu được một lúc thì có một người bị đẩy lên đài cao, Lâm Kiều nhận ra hắn chính là người ngày hôm qua nói “Thánh nữ không có tác dụng gì…”.
Trưởng trấn nói: “Người này ở trong trấn dám vấy bẩn thánh nữ, cho nên chúng ta sẽ dùng hắn làm hiến tế, dùng máu tươi của hắn để ăn mừng trước cho thắng lợi của chúng ta.”
“Không, đừng mà! Tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi đi!”
Người kia ở trên đài cao liên tục cầu xin, nhưng cha mẹ anh em của hắn chỉ đứng ở dưới đài lạnh lùng nhìn hắn, thờ ơ không chút động lòng.
Trên đài cao chất đầy củi gỗ, mấy người đi tới kéo người kia dậy, định quấn hắn vào một cái cọc gỗ.
“Không! Tôi không muốn chết! A a a!”
“Dừng tay!”
Một tiếng hét từ một bên truyền đến, chỉ thấy sắc mặt Angela tái nhợt, thở hồng hộc chạy lên đài cao, nói: “Vốn cũng không cần đồ tế gì cả, hãy thả hắn đi đi.”
Trưởng trấn nhíu mày, mấy người khác buông tay ra, còn người kia như trở về từ cõi chết, vội chạy xuống phía dưới.
Buổi tế bị Angela làm cho gián đoạn, nên chỉ có thể làm qua loa rồi kết thúc. Sau khi nghỉ ngơi xong, mười mấy người dân trong trấn đều võ trang đầy đủ, dưới sự dẫn dắt của Angela rồi rời khỏi thị trấn.
Thị trấn lập tức trở nên vắng vẻ, chỉ còn vài người trưởng thành, còn lại đều là người già và trẻ nhỏ. Trước khi quay về căn nhà ba tầng, Lâm Kiều thoáng nhìn thấy một luồng sương mù như có như không quanh quẩn bên trấn nhỏ, hơi nhíu mày.
Vào giờ ngọ, Trần Diệu Huy cùng Dịch Viện làm bữa trưa. Mọi người vây quanh bàn ăn, Trình Tuấn dường như rất đói, ăn vội tới mức liên tục phát ra tiếng. Thư Hiểu bên cạnh nhìn hắn vài lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: “Anh có thể đừng ăn như thế được không…”
“Khụ khụ khụ!”
Cô còn chưa nói hết lời, Trình Tuấn đã bị sặc, liều mạng ho khan.
Bã cơm và thức ăn liên tục từ mũi và miệng của hắn phun ra, Thư Hiểu giật mình, lập tức chạy ra chỗ khác.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Trần Diệu Huy nhanh chóng để đũa xuống, vỗ lưng giúp hắn, “Không sao chứ, anh —— “
Trình Tuấn: “Ọe —— “
Hắn phun ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn cả một thứ chất lỏng màu vàng, đan xen là những con sâu mập mạp đang không ngừng nhúc nhích. Trần Diệu Huy vừa nhìn thấy những thứ đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sau khi Trình Tuấn nôn ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên xám xịt. Hắn đau đớn ngã trên mặt đất, cả người kịch liệt co giật, không ngừng nôn ra những thứ giống như lúc nãy.
Hoàng Hâm nói: “Hắn vừa mới ăn cái gì?!”
Trần Diệu Huy vội trả lời: “Không có gì cả! Đồ anh ấy ăn giống như chúng tôi mà!”
Nói xong, anh ta vội vã đi tới muốn nâng Trình Tuấn dậy, nhưng ngay lúc này, Trình Tuấn ngẩng mạnh đầu lên, bắt được bàn tay của Trần Diệu Huy.
Xì xì.
Máu tươi tung toé, chân tay bỗng trở nên to lớn lập tức đè nát thân thể của Trình Tuấn. Da thịt dần dần tách ra, cái cổ bị kéo dãn trở nên thon dài, đồng thời từ trong miệng hắn mọc ra những chiếc răng sắc bọn… Một giây sau, trong tiếng gào thét sợ hãi của Trần Diệu Huy, quái vật một phát nuốt chửng đầu của anh ta!
Lớp sương mù dày đặc từ từ tản đi, một khu rừng rộng lớn cổ xưa xuất hiện trước mắt Lâm Kiều.
Phó Miễn nói: “Đi thôi.”
Lâm Kiều: “Vào trong đó để làm gì?”
“Đi vào tìm Phù thủy, “
Phó Miễn mỉm cười trả lời cậu, “Anh biết cô ta ở đâu.”
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Cậu và Phó Miễn leo lên trên một sườn núi, đi tới bìa rừng.
Xung quanh khu rừng được bao bọc bởi một màn sương mù mỏng, những gốc cây cổ thụ giống như những người thủ vệ cầm trong tay thanh kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai kẻ ngoại lai đang xâm nhập khu rừng. Mà đằng sau rừng cây là một mảnh tối tăm, đưa tay ra cũng không nhìn thấy được năm ngón. Ánh sáng mặt trời cũng không thể tiến vào đây, như thể có một hàng rào vô hình ngăn cách thiên nhiên với thế giới bên ngoài.
Khi còn cách rừng rậm khoảng mấy mét, Lâm Kiều dừng bước lại, không đi về phía trước nữa.
Phó Miễn thấy vậy liền hỏi: “Làm sao thế?”
Lâm Kiều nói: “Tại sao em phải đi gặp Phù thủy?”
Phó Miễn cười cười: “Đương nhiên là để giết chết cô ta.”
“Angela nói với em rằng, Phù thủy sống ở trên một ngọn cây cao, không thể nào tới gần đó được.”
Lâm Kiều nhàn nhạt trả lời, “Nếu muốn đi tới đó, thì phải tìm được một cái cây rất đặc biệt, sau đó bẻ xuống một cành cây.”
“Cho nên lời nói của cô ta vốn không thể nào tin tưởng được, “
Phó Miễn giải thích, “Phù thủy sống ở bên cạnh đầm lầy, chỉ cần đi về hướng tây mấy trăm mét là có thể tới nơi. Cô ta nói như thế với em rõ ràng là muốn em lạc trong rừng rậm, không thể nào thoát ra được.”
Lâm Kiều: “Cái cây đó nằm ở ngay bìa rừng, hẳn là sẽ không thể nào lạc đường được.”
Phó Miễn cau mày nói: ” Sự nguy hiểm của khu rừng này là điều mà em không thể nào tưởng tượng được. Hơn nữa, nếu không có người dẫn đường thì cũng không cách nào tiến vào bên trong… Đừng lãng phí thời gian nữa, đi vào cùng anh thôi.”
Lâm Kiều im lặng vài giây, sau đó nói: “Vậy anh ôm em một cái đi.”
Phó Miễn nghe vậy thì cười cười: “Lúc nào rồi mà còn nhõng nhẽo… Lại đây.”
Hắn đưa ra hai tay, tiến về phía trước một bước rồi ôm Lâm Kiều vào lòng.
“Hiện tại đi được chưa, chúng ta…”
Hắn còn chưa nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Ngươi…”
Hai mắt hắn trợn to, sững sờ cúi đầu nhìn xuống… Thấy trước ngực mình cắm một thanh đoản đao.
Lâm Kiều lạnh lùng nói: “Ngươi thật là ngu xuẩn.”
Cậu rút đoản đao ra, “Phó Miễn” phun ra một ngụm máu, lảo đảo lùi về sau vài bước, ôm chặt ngực.
Một sợi tóc vàng từ trong cổ áo Lâm Kiều bay lên, dương dương đắc ý uốn éo trên không trung. “Phó Miễn” ngẩng đầu lên, sắc mặt dữ tợn mà nhìn về phía Lâm Kiều: “Tại sao?! Làm thế nào mà ngươi có thể nhận ra?!”
Lâm Kiều: “Ngươi rất xấu.”
“Phó Miễn”: “…”
Hắn tức giận đến mức phun ra một ngụm máu, oán hận nói: “Phù thủy sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi đã bị phù thủy đánh dấu, cô ấy sẽ luôn luôn nhìn ngươi —— “
Lâm Kiều “Ồ” một tiếng, đá mạnh một cú, đạp “Phó Miễn” ra xa mấy mét.
Phó Miễn hét lên rồi lăn lộn trên mặt đất, hơn nửa da mặt của “Phó Miễn” từ từ bóc ra, lộ một tầng máu thịt đỏ tươi.
Con quái vật kia tuy đã gần chết, nhưng vẫn không cam lòng gào thét, tức giận nói: “Hắn không phải là người yêu của ngươi sao! Ngươi tại sao lại có thể nhẫn tâm mà xuống tay nặng như vậy!!”
Lâm Kiều: “Ừ.”
Quái vật giãy giụa một hồi, cuối cùng chết không nhắm mắt. Ở một nơi sâu thẳm trong rừng rậm, một người phụ nữ mặc áo choàng xám đột nhiên xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Kiều —— đó là Phù thủy Fu Linna.
Lâm Kiều cầm sợi tóc vàng lên, sắc mặt Fu Linna hơi thay đổi, sự căm ghét trong mắt càng trở nên rõ rệt. Một giây sau, cô ta mở rộng hai tay ra, thân thể như một cơn gió thoáng qua rồi tản đi.
Cùng với sự rời đi của Phù thủy, khu rừng cũng không hề yên tĩnh, ngược lại còn vang lên tiếng gầm rú của quái vật—— tiếng gầm liên tiếp, chấn động tới vô số chim chóc trong khu rừng, thậm chí tới mặt đất cũng trở nên hơi rung chuyển một chút.
Lâm Kiều: “…”
Lâm Kiều không chút do dự, quay đầu bỏ chạy.
Sợi tóc vàng của Angela lơ lửng ở phía trước, mở đường cho cậu. Trên đường trở về, Lâm Kiều rất nhanh đã phát hiện ra sương mù xung quanh thị trấn đã dày đặc hơn so với trước mấy lần, thậm chí những khu vực có một lớp sương mù mỏng cũng đều trở nên vô cùng mơ hồ, không thể nào thấy rõ được phía trước.
Mười phút sau, cậu đã quay trở lại trấn nhỏ và phát hiện người dân trong thị trấn đều vô cùng hoảng loạn, giống như tận thế sắp xảy ra vậy.
Lâm Kiều tìm tới Angela một lần nữa. Cô đang cùng trưởng trấn trò chuyện gì đó, thấy Lâm Kiều đến thì vội vã nói lời tạm biệt với trưởng trấn, sau đó kéo cậu tới một chỗ khác.
“Chướng khí trong khu rừng đã trở nên mất khống chế, kết giới của tôi cũng không thể chống đỡ thêm được nữa.”
Angela lo lắng vô cùng nói, “Fu Linna nhất định là đang chuẩn bị nghi thức gì đó, tôi quyết định sẽ mang theo một nhóm người đi ngăn cản ả.”
Lâm Kiều nói: “Tôi có thể đi cùng cô.”
Angela lắc đầu một cái, nói: “Không, tôi hi vọng cậu sẽ ở lại chỗ này, giúp tôi bảo vệ người dân của trấn.”
Cô dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tôi đi rồi, trong trấn có thể sẽ xảy ra một số chuyện không tốt… Các người nhất định phải cẩn thận.”
Lâm Kiều gật đầu, nói: “Tôi ở bên ngoài có gặp phải một con quái vật, nó nói rằng Fu Linna sống ở bên cạnh đầm lầy, đi về phía tây mấy trăm mét là tới, không biết có đáng tin hay không.”
Ánh mắt của Angela hơi sáng ngời, nói: “Không sao, chỉ cần có một vị trí nhất định, tôi sẽ có thể tìm hiểu xem ả có thực sự ở đó hay không.”
Cô chuyển đề tài, lại nói: “Thứ cậu gặp phải có lẽ là chướng khí thú, nó là nanh vuốt của Phù thủy, có thể đọc ra ký ức của người khác. Vì vậy, nó mới đóng giả thành người quan trọng nhất của cậu để lừa gạt cậu. Cậu không bị thương chứ?”
Lâm Kiều nghe lời của cô thì im lặng vài giây, rồi nói: “Không sao cả.”
Angela thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt. Chúng ta ngày mai sẽ xuất phát, cậu cũng trở về nghỉ ngơi đi.”
Cô có vẻ rất vội, cũng không cùng Lâm Kiều nói thêm câu nào nữa mà vội vàng quay đầu đi tìm trưởng trấn. Lâm Kiều trở lại căn nhà ba tầng, còn chưa kịp vào nhà đã nhìn thấy Tiếu Kha Ngải ngồi xổm ở trước cửa, ánh mắt u oán nhìn theo cậu.
Lâm Kiều: “…”
Cậu đi tới vỗ vỗ vai của Tiếu Kha Ngải, khẽ nói: “Đi.”
Tiếu Kha Ngải đứng dậy, yên lặng đi theo phía sau cậu, sau vài giây thì hỏi: “Anh, anh đã đi đâu thế?”
Lâm Kiều suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện này cũng không nên nói ra, vì vậy chỉ nói: “Tôi vừa mới nghe thấy một giọng nói, nói rằng nhiệm vụ là phải tìm ra Phù thủy.”
Tiếu Kha Ngải sững sờ, lực chú ý lập tức bị dời đi: “Có chuyện gì xảy ra vậy, em không nghe thấy âm thanh gì hết.”
“Đó là Chủ thần, “
Có người ở bên cạnh chen vào một câu, là Dịch Viện, “Hắn thông qua NPC để giao nhiệm vụ cho chúng ta. Lần này cậu thật may mắn vì đã trở thành người nhận nhiệm vụ.”
*NPC: Nhân vật có sẵn trong game, giúp người chơi nhận nhiệm vụ.
“Anh của tôi đương nhiên là vô cùng may mắn rồi,”
Tiếu Kha Ngải nói, “Người nhận nhiệm vụ thì có lợi ích gì không?”
Dịch Viện: “Không, hoặc là trở thành người chết đầu tiên, hoặc là người chết cuối cùng.”
Tiếu Kha Ngải: “…”
Sắc mặt Lâm Kiều vẫn rất bình thản, cũng không để ý tới. Rất nhanh sau đó, những người khác cũng đã biết được nhiệm vụ, tụ tập ở một chỗ rồi thảo luận.
“Tìm ra Phù thủy sao? Nhưng Phù thủy ở sâu trong rừng rậm, chẳng lẽ muốn chúng ta tới đó để tìm sao?”
Hoàng Hâm nói, “Trùng hợp là ngày mai, người trong trấn cũng đang chuẩn bị xuất phát đi vào khu rừng, hay là chúng ta…”
Lâm Kiều nhàn nhạt nói: “Angela vừa mới ủy thác cho chúng ta ở lại đây để bảo vệ người dân trong thị trấn.”
Đây cũng được coi như là nhiệm vụ mà NPC đưa ra, một khi đã đáp ứng thì không thể nào cự tuyệt được. Hoàng Hâm đành im lặng, Dịch Viện liền nói: “Dù sao thì tôi cũng không muốn đi vào trong khu rừng đó, đi vào chắc chắn chỉ có thể chịu chết mà thôi.”
“Có lẽ thời cơ còn chưa tới, “
Trần Diệu Huy nói, “Nhưng mà chúng ta ở lại chỗ này, đúng là sẽ an toàn hơn một chút.”
Bọn họ nói chuyện một lúc, sau đó cũng không còn gì để nói nữa nên rất nhanh thì giải tán.
Khi ở trên tầng, Lâm Kiều cảm thấy lòng bàn tay có chút ngứa. Cúi đầu nhìn xuống, vậy mà sợi tóc vàng vẫn còn ở trên tay.
Lâm Kiều: “…”
Sợi tóc vàng bay lơ lửng giữa không trung, sau đó lượn một vòng, rồi nhẹ nhàng rơi xuống lòng bàn tay của cậu, hóa thành một cái cúc áo màu vàng rực rỡ.
Tiếu Kha Ngải lại gần nhìn một cái, kinh ngạc: “Đỉnh vờ lờ, anh vậy mà có được một đạo cụ đặc thù luôn.”
Lâm Kiều nói: “Có lợi ích gì sao?”
Tiếu Kha Ngải gãi đầu một cái, nói: “Em cũng không biết, nhưng mà đạo cụ đặc thù đều xuất hiện với tỷ lệ 1/10000 nên nhất định sẽ có một tác dụng đặc biệt gì đó.”
Lâm Kiều nhìn chằm chằm cúc áo trên tay một lúc, sau đó cài nó ở trên tay áo.
Bởi vì chướng khí đã mất đi khống chế, thị trấn lập tức rơi vào khủng hoảng. Buổi tối hôm nay, hầu như tất cả mọi người đều vô cùng lo sợ bất an. Nhưng mà cũng không có chuyện gì xảy ra cả, đúng là một đêm yên bình hiếm có.
Ngày hôm sau, trung tâm thị trấn cử hành một buổi hiến tế để chuẩn bị trước khi lên đường tiêu diệt Phù thủy. Lễ tế được trưởng trấn chủ trì, sau khi bắt đầu được một lúc thì có một người bị đẩy lên đài cao, Lâm Kiều nhận ra hắn chính là người ngày hôm qua nói “Thánh nữ không có tác dụng gì…”.
Trưởng trấn nói: “Người này ở trong trấn dám vấy bẩn thánh nữ, cho nên chúng ta sẽ dùng hắn làm hiến tế, dùng máu tươi của hắn để ăn mừng trước cho thắng lợi của chúng ta.”
“Không, đừng mà! Tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi đi!”
Người kia ở trên đài cao liên tục cầu xin, nhưng cha mẹ anh em của hắn chỉ đứng ở dưới đài lạnh lùng nhìn hắn, thờ ơ không chút động lòng.
Trên đài cao chất đầy củi gỗ, mấy người đi tới kéo người kia dậy, định quấn hắn vào một cái cọc gỗ.
“Không! Tôi không muốn chết! A a a!”
“Dừng tay!”
Một tiếng hét từ một bên truyền đến, chỉ thấy sắc mặt Angela tái nhợt, thở hồng hộc chạy lên đài cao, nói: “Vốn cũng không cần đồ tế gì cả, hãy thả hắn đi đi.”
Trưởng trấn nhíu mày, mấy người khác buông tay ra, còn người kia như trở về từ cõi chết, vội chạy xuống phía dưới.
Buổi tế bị Angela làm cho gián đoạn, nên chỉ có thể làm qua loa rồi kết thúc. Sau khi nghỉ ngơi xong, mười mấy người dân trong trấn đều võ trang đầy đủ, dưới sự dẫn dắt của Angela rồi rời khỏi thị trấn.
Thị trấn lập tức trở nên vắng vẻ, chỉ còn vài người trưởng thành, còn lại đều là người già và trẻ nhỏ. Trước khi quay về căn nhà ba tầng, Lâm Kiều thoáng nhìn thấy một luồng sương mù như có như không quanh quẩn bên trấn nhỏ, hơi nhíu mày.
Vào giờ ngọ, Trần Diệu Huy cùng Dịch Viện làm bữa trưa. Mọi người vây quanh bàn ăn, Trình Tuấn dường như rất đói, ăn vội tới mức liên tục phát ra tiếng. Thư Hiểu bên cạnh nhìn hắn vài lần, cuối cùng vẫn là không nhịn được nói: “Anh có thể đừng ăn như thế được không…”
“Khụ khụ khụ!”
Cô còn chưa nói hết lời, Trình Tuấn đã bị sặc, liều mạng ho khan.
Bã cơm và thức ăn liên tục từ mũi và miệng của hắn phun ra, Thư Hiểu giật mình, lập tức chạy ra chỗ khác.
“Chuyện gì xảy ra thế?”
Trần Diệu Huy nhanh chóng để đũa xuống, vỗ lưng giúp hắn, “Không sao chứ, anh —— “
Trình Tuấn: “Ọe —— “
Hắn phun ra một ngụm máu, trong máu còn lẫn cả một thứ chất lỏng màu vàng, đan xen là những con sâu mập mạp đang không ngừng nhúc nhích. Trần Diệu Huy vừa nhìn thấy những thứ đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Sau khi Trình Tuấn nôn ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên xám xịt. Hắn đau đớn ngã trên mặt đất, cả người kịch liệt co giật, không ngừng nôn ra những thứ giống như lúc nãy.
Hoàng Hâm nói: “Hắn vừa mới ăn cái gì?!”
Trần Diệu Huy vội trả lời: “Không có gì cả! Đồ anh ấy ăn giống như chúng tôi mà!”
Nói xong, anh ta vội vã đi tới muốn nâng Trình Tuấn dậy, nhưng ngay lúc này, Trình Tuấn ngẩng mạnh đầu lên, bắt được bàn tay của Trần Diệu Huy.
Xì xì.
Máu tươi tung toé, chân tay bỗng trở nên to lớn lập tức đè nát thân thể của Trình Tuấn. Da thịt dần dần tách ra, cái cổ bị kéo dãn trở nên thon dài, đồng thời từ trong miệng hắn mọc ra những chiếc răng sắc bọn… Một giây sau, trong tiếng gào thét sợ hãi của Trần Diệu Huy, quái vật một phát nuốt chửng đầu của anh ta!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất