Chương 112: Tượng Phong Đô đại đế
Editor: Lông
Khi Tưởng hoàn toàn nhập vào trong tượng đá, con ngươi của Phong Đô đại đế triệt để biến thành màu đỏ. Màu đỏ kia bắt đầu từ khóe mắt rồi lan ra xung quanh đường viền như tưới máu tươi lên cả vách núi.
Ác quỷ bên dưới núi La Phong duỗi cánh tay khô gầy ra ngoài, thống khổ giãy dụa gào lên: “Quỷ vương – Quỷ vương!”
“Cứu chúng ta!”
Thương Khuyết hờ hững nhìn những con ác quỷ kia: “Là do các ngươi gieo gió gặt bão.”
Hắn che chở Dụ Tranh Độ ở phía sau, đôi mắt trở nên sâu thăm như hố đen không nhìn thấy đáy, trên lòng bàn tay nắm lấy pháp ấn Quỷ vương La Phong Sơn màu đen.
Dụ Tranh Độ đứng ở phía sau hắn, cậu không nhìn thấy rõ sức mạnh của hai bên, chỉ có thể cảm giác được tựa hồ có một sức mạnh không nhìn thấy được đang hướng về phía tượng Phong Đô Đại đế.
Vách núi rung động, sau đó Quỷ đế chậm rãi mở miệng phát ra tiếng vang ong ong: “Thương Khuyết, ngươi trở lại rồi?”
“Ừ.” Thương Khuyết ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của tượng đá, “Ngươi cũng quay về rồi.”
Tượng đá lắc đầu: “Như thế không tốt, núi La Phong chỉ có thể có một chủ nhân.”
Vẻ mặt Thương Khuyết không hiện lên cảm xúc gì: “Núi La Phong đã chìm xuống đất.”
Tượng đá bỗng nhiên phát ra tiếng cười kỳ quái: “Lẽ nào ngươi không muốn cứu dân chúng trong Quỷ thành Phong Đô?”
Đôi mắt màu đỏ ánh lên vẻ thương hại: “Bọn họ có khi là vì ngươi mà chìm xuống đất.”
Thương Khuyết không nói gì.
Tượng đá: “Thương Khuyết, cả ngàn năm rồi nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ. Ta muốn cứu bọn họ mà sức mạnh cá nhân ta không đủ… Có lẽ ngươi có thể giúp ta?”
Thương Khuyết vẫn không nói chuyện, Dụ Tranh Độ không nhịn được nói trước: “Ngươi đang khích ai đó? Lúc trước thì nói núi La Phong chỉ có một chủ nhân, lúc sau thì kêu anh ấy giúp ngươi làm gì? Cứu lấy Quỷ thành Phong Đô? Vậy sau khi cứu xong thì ai tới làm chủ hả?”
Tượng đá đang nói bị cắt ngang, hơi khựng lại, mắt tượng nhẹ nhàng chuyển động nhìn về phía Dụ Tranh Độ, giọng điệu có vẻ không vui: “Ngươi là ai?”
“Bạn trai ta.” Thương Khuyết rốt cuộc mở miệng.
“Bạn trai?” Tượng đá tựa hồ không hiểu.
Thương Khuyết hôn lên trán Dụ Tranh Độ.
Tượng đá ho nhẹ một tiếng: “…Đoạn tụ à.”
“Trước đây có nhiều tiên nữ với yêu nữ lấy lòng ngươi nhưng ngươi lại không chút động lòng, ta còn tưởng con trai núi La Phong từ nhỏ đã đoạn tình tuyệt ái, không ngờ…”
Thương Khuyết thấp giọng khoe khoang với Dụ Tranh Độ: “Em nghe đi, anh không nói dối em mà, trước đây anh thật sự rất được hâm mộ.”
Dụ Tranh Độ thuần thục cổ vũ: “Em thật đúng là quá vinh hạnh.”
Tượng đá tựa hồ chỉ tùy tiện nói ít chuyện cũ rồi nhanh chóng chuyển đề tài về: “Thương Khuyết, ngươi nghĩ xong chưa? Ta biết ngươi nhất định cũng muốn triệu hồi Quỷ thành Phong Đô về nhân gian mà không có ta, ngươi cũng không làm được…”
Thanh âm của hắn xa xôi nhưng lại có sức mê hoặc vô cùng.
Nhưng Thương Khuyết lại từ chối không hề do dự: “Không, ta nghe lời bạn trai của ta.”
Pháp ấn ở giữa không trung tạo thành bóng đen khổng lồ, sức mạnh núi La Phong như núi gọi sóng thần đánh về phía tượng đá. Toàn thân Phong Đô đại đế đỏ như máu như hóa thành đại dương âm u, ác quỷ trên tượng đá giãy dụa gào thét giận dữ, từ từ trầm luân hòa tan trong biển máu.
Quỷ hỏa từ từ tắt dần, hang động rơi vào bóng tối vô tận, chỉ có tượng đá đại đế ở trong bóng tối hiện lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt rồi từ từ lan ra xung quanh, các âm hồn bị giam cầm trên vách tường kinh hoảng, tuyệt vọng muốn đào thoát nhưng không có cách nào trốn khỏi xiềng xích của vách núi.
“Thương Khuyết, ngươi và ta cuối cùng cũng không thể cùng tồn tại.”
Sơn động khổng lồ bắt đầu chấn động khiến Dụ Tranh Độ gần như không đứng vững, may là có Thương Khuyết ôm chặt lấy cậu.
Thương Khuyết thấp giọng nói với cậu: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Dụ Tranh Độ ôm hắn, bình tĩnh nói: “Em không sợ.”
Thương Khuyết: “Em có muốn thử sức mạnh thật sự của pháp ấn Quỷ vương không?”
Dụ Tranh Độ: “Dạ?”
Thương Khuyết một tay ôm bên hông cậu, một tay ôm trọn lấy tay cậu giơ lên, dạy cậu nắm tay lại thành nắm đấm rồi đem sức mạnh của mình truyền lên tay cậu rồi tung lực ra.
Trong hư không, pháp ấn Quỷ vương hóa thành một thanh trường kiếm màu đen bay về giữa không trung mang theo sức mạnh hô mưa gọi gió đâm về phía biển quỷ huyết sắc âm u.
Trường kiếm xuyên qua bình phong Quỷ đế, đâm thẳng vào giữa mi tâm tượng đá.
“Thương Khuyết, giữa chúng ta ắt sẽ còn một trận chiến nữa.”
Phong Đô đại đế như phát ra tiếng thở dài nặng nề, biển quỷ âm u gầm thét im bặt lại, tượng đá khôi phục hình dáng như trước. Sau đó từ đôi mắt nứt ra như mạng nhện chậm rãi hướng ra bốn phía, từng mảnh bị tróc ra, đá vụn không ngừng rơi xuống đất.
Vách núi cũng cùng nứt ra, vô số âm hồn trên vách núi chạy khỏi sơn động.
Dụ Tranh Độ kinh ngạc nhìn hang động đang không ngừng sụp xuống, nghi ngờ hỏi: “Đây là… giải quyết xong rồi sao?”
“Không có.” Thương Khuyết từ tốn nói, “Nơi này chỉ là thần thức của Quỷ đế, hắn thật sự đã thức tỉnh ở một nơi nào đó.”
Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn hắn.
Thương Khuyết cũng nghiêng đầu nhìn, ở trên trán cậu hạ xuống một nụ hôn: “Nơi này sắp sụp đổ rồi, chúng ta ra ngoài nào… Đừng lo.”
Dụ Tranh Độ gật đầu, hai người theo đám âm hồn đi ra khỏi hang động.
Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, lá cây héo úa mấy ngày qua từ từ giãn ra, đất dưới chân cũng bắt đầu ẩm ướt.
Phía sau họ, sơn động đang lung lay mãnh liệt từ từ sụp đổ, nhóm âm hồn vất vả lắm mới trốn ra được hoảng sợ ngã xuống đất quỳ lạy Thương Khuyết: “Quỷ vương cứu mạng, cầu Quỷ vương cứu mạng.”
Thương Khuyết đưa tay ra chỉ tay về phía trước. Sức mạnh núi La Phong thoát ra, vô số quỷ hồn cùng nhắm mắt hóa thành ánh sáng bay tới điểm đầu thai Tư Lĩnh.
Cơn địa chấn càng ngày càng mạnh hơn.
“Núi sắp sụp rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Thương Khuyết ôm eo Dụ Tranh Độ chuẩn bị thi pháp thì bỗng nhiên trên đầu truyền tới tiếng cánh trực thăng.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một chiếc máy bay trực thăng dừng ở trên đầu, một đội viên ban đặc biệt mở cửa, ném thang dây xuống, la lớn: “Dụ tổng, Thương tổng, mau lên đây.”
Thương Khuyết quay đầu nhìn Dụ Tranh Độ, cậu xoa tay: “Vậy thì lên thôi.”
Hai người yên lặng bò lên thang dây tới trên trực thăng, phi công giơ ngón cái với họ: “Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững.”
Trực thăng bay lên, bên dưới truyền tới nổ ầm ầm, người ở trên trực thăng nhìn xuống đúng lúc thấy ngọn núi cao lớn đổ xuống, san thành bình địa.
Nhân viên kinh hoảng: “Này, chuyện này… chắc không phải là động đất đấy chứ?”
“Không phải.” Dụ Tranh Độ vội an ủi người kia, “Bên trong ngọn núi trống rỗng, vì mấy thứ ở trong đó bò ra ngoài nên không chống đỡ nổi sụp luôn.”
“Núi trống rỗng?” Nhân viên kinh ngạc, “Sao lại có thể?”
Dụ Tranh Độ nghiêm mặt nói: “Nơi này vốn là của tà giáo.”
Trực thăng xuyên qua cơn mưa rào trở về trong trấn bỏ lại dãy núi Tư Lĩnh ở phía sau. Ngọn núi không ngừng sụp xuống giống như tín ngưỡng của nơi này vậy.
Trong tiếng cánh quạt xoay, Thương Khuyết nghiêm túc hỏi Dụ Tranh Độ: “Sao tối qua em còn lén lút đi uốn tóc?”
Dụ Tranh Độ: “…”
…
Sau khi Thương Khuyết giải thích, Dụ Tranh Độ mới hoàn toàn hiểu chuyện đã phát sinh ở Tư Lĩnh.
Thì ra 50 năm trước, Bắc âm Phong Đô đại đế đã dự kiến tất cả những điều này, sớm kêu Tần Quảng vương tới nhân gian chuẩn bị gây dựng lại địa phủ.
Nhưng bọn họ đều không ngờ rằng vì linh khí tiêu tan, kết giới hỗn độn buông lỏng, Quỷ vương Thương Khuyết lúc trước bị tam giới liên thủ phong ấn cũng trở về nhân gian, đi trước họ một bước tiếp quản lục đạo luân hồi.
Thần thức Phong Đô đại đế nhập vào thân thể con người, gửi hồn cho người sống vẫn chưa thức tỉnh mà sức mạnh của Tưởng lại không đủ để đối kháng Thương Khuyết nên chỉ có thể ngủ đông.
Tưởng thừa dịp Thương Khuyết mới trở về nhân gian, lục đạo còn hỗn loạn đã chọn trước nơi linh khí dồi dào dưỡng thi là Tư Lĩnh rồi thả ra ác quỷ núi La Phong trong tay gã tạo nên bệnh dịch Nhân Diện Sang khiến người Tư Lĩnh tin tưởng đây là tội nghiệt kiếp trước của họ, chỉ có từ đời này sang đời khác thành kính thờ cúng Phong Đô đại đế mới có thể thoát khỏi cảnh bị ác quỷ nhập vào người. Thông qua thủ đoạn đó gã đã hoàn toàn khống chế được đức tin của Tư Lĩnh, cũng thành công nuôi được Hạn Bạt hiếm thấy cùng cương thi, xương khô khắp núi.
Theo sự phát triển của xã hội, Tưởng cũng chậm rãi học xong cách dùng mạng nhưng ý nghĩa Internet đối với gã chỉ là có thể mở rộng phạm vi để bí mật tiến hành tìm kiếm chết thay, tìm linh hồn chờ hiến tế.
Chỉ có điều Tưởng chưa học hết hệ thống tri thức khoa học hiện đại không ngờ tới rằng thành nhờ Internet mà bại cũng vì Internet. Gã có thể dễ dàng thông qua mạng ảo kích động mặt tối của con người nhưng cũng có người dễ như ăn cháo dùng kỹ thuật phá hoại kế hoạch của gã.
Minh Phái Nhiên nhanh chóng chỉnh lý báo cáo về Tư Lĩnh. Thượng cấp thành lập tổ điều tra đặc biệt, quả nhiên tìm thấy trong các hộ ở Tư Lĩnh một lượng lớn CD tà giáo ngụy trang thành chương trình gameshow giải trí.
Các bộ ngành liên quan rất coi trọng chuyện này nên đã đầu tư nhân lực, vật lực số lượng lớn để triển khai giáo dục lại tư tưởng, nhất là tăng cường giáo dục bắt buộc, diệt trừ căn nguyên tà giáo.
Chuyện Nhân Diện Sang cũng bị phát hiện nhưng ác quỷ núi La Phong đã cùng hiến tế cùng với Tưởng hồi sinh Phong Đô đại đế, Nhân Diện Sang trên thân thể người Tư Lĩnh biến thành bướu thịt bình thường. Vì ảnh hưởng quá lớn lại có liên quan tới sự phát triển của toàn bộ Tư Lĩnh trong tương lai nên cuối cùng bí mật này bị đè xuống nhưng phía trên đã tổ chức một đội ngũ các chuyên gia y học xuống Tư Lĩnh, vì dân bản xứ tiến hành giải phẫu Nhân Diện Sang.
Sau khi được chuyên gia chẩn đoán, vấn đề Nhân Diện Sang ở Tư Lĩnh được chẩn đoán là hiện tượng ‘bào thai ký sinh’ trong y học. Bào thai ký sinh là ‘chứng bỏ sót ký sinh’, là cặp sinh đôi thai nghén ở trong bụng mẹ vì sự khác biệt về kích thước, có đứa phát triển kém hơn dẫn tới hiện tượng bào thai này bị bào thai khác dán lên người, mà Tư Linh có lẽ là vì vấn đề gen cùng khí hậu, lại thêm không được trị liệu đúng lúc dẫn tới bào thai ký sinh trở thành hện tượng phổ biến.
Người dân bị ác quỷ khống chế đã 50 năm không hề tiếp nhận tư tưởng mới dễ dàng như vậy. Mới đầu có rất nhiều người chống đối nhưng sau đó có một số người nhận giải phẫu, cắt bỏ Nhân Diện Sang rồi không còn tái phát nữa, sống cuộc sống bình thường mới dần dần có nhiều người hơn bị dao động, người chấp nhận giải phẫu càng ngày càng nhiều.
Tà giáo với ác quỷ không hề biên mất dễ dàng như thế nhưng cùng với sự biến mất của hiện tượng bào thai ký sinh ở Tư Lĩnh, việc phổ cập và nâng cao nền giáo dục cũng được nâng cao, các nguồn đầu tư tiến vào, kinh tế phát triển mới dần dần xua đi bóng tối của nơi này.
Đồng dạng, La Phong cũng từ nơi khác sai đội ngũ nhân viên mới tiếp nhận điểm đầu thai Tư Lĩnh, một lần nữa đối chiếu số lượng âm hồn đăng ký ở Tư Lĩnh và cũng phát triển giáo dục tư tưởng cho âm hồn, hướng dẫn sử dụng app quỷ hoạch nhân sinh với diễn đàn Phong Đô để âm hồn Tư Lĩnh nhanh chóng dung nhập với thế giới địa phủ thời đại mới.
Trong khi địa phương Tư Lĩnh từ từ tiến hành kế hoạch cải tạo, trên mạng cũng xuất hiện rất nhiều bài post liên quan tới Tư Lĩnh, trong đó có một chủ đề gây chấn động.
Tiêu đề: Chời má, vùng trời Tư Lĩnh xuất hiện tên lửa?
Lâu chủ: Mọi người có thấy bức ảnh của Tư Lĩnh lưu truyền hai ngày qua không? Giống như có người chụp được cảnh vùng trời Tư Lĩnh xuất hiện tên lửa ấy??? Khiến tôi sợ muốn chết, đó là cái gì vậy trời?
1L: Không phải đã bác bỏ tin đồn rồi sao? Đó là mưa nhân tạo giúp tăng mưa phòng mưa đó được chưa?
2L: 2333333 đại ca đã kết thúc lầu này trong một nốt nhạc.
…
Từ việc đánh Hạn Bạt đến Phong Đô đại đế rồi giải cứu âm hồn Tư Lĩnh bị giam cầm, Dụ Tranh Độ cảm giác như mình đã trải qua một khoảng thời gian rất lâu nhưng trên thực tế chỉ mới có một đêm.
Cậu và Thương Khuyết ngồi trên trực thăng trực tiếp về khách sạn Đồng Khanh, sau đó đánh một giấc tới nguyên ngày.
Lúc tỉnh lại trời đã tối, trong phòng không mở đèn, trong bóng tối chỉ có khuôn mặt người bên cạnh lờ mờ sáng lên… Thương Khuyết đang dựa vào đầu giường chơi game.
“Em tỉnh rồi à?” Thương Khuyết cuốn cuốn tóc xoăn của cậu, sau đó thoát game đặt đồ ăn.
Dụ Tranh Độ liếc nhìn điện thoại hắn, thì ra là đang đánh phó bản, một đám người vì ngẫu nhiên gặp được Quỷ vương mà đắc ý dào dạt thảo luận nên chia phần thưởng thế nào… thì Quỷ vương đột nhiên chạy mất.
Dụ Tranh Độ tặc lưỡi lắc đầu: “Thật phũ phàng.”
Sự mệt mỏi vẫn chưa tan hoàn toàn nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều nên cậu đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra đúng lúc thức ăn vừa đến.
Dụ Tranh Độ ngồi xuống, chậm rãi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nhìn Thương Khuyết.
Cơ thể Thương Khuyết hơi dựa ra sau, bày ra tư thế ưu nhã nhìn cậu ăn cơm, thấy thế thì ho nhẹ, cẩn thận hỏi: “Ăn thì ăn đi, cứ nhìn anh làm gì?”
Dụ Tranh Độ: “…” Tới giờ vẫn chưa bồi dưỡng hiểu ngầm ánh mắt thành công với anh sếp!
Cậu nuốt miếng cơm xuống, uống hớp nước rồi mới do dự mở miệng: “Muốn nghe chuyện lúc trước của anh…”
Sắc mặt Thương Khuyết hơi cứng lại, Dụ Tranh Độ vội vàng nói: “Nếu anh không muốn nói…”
“Không phải.” Thương Khuyết cắt ngang lời cậu, khôi phục lại dáng vẻ như trước, hời hợt nói, “Chỉ là việc nhỏ, không có gì đáng nói.”
Dụ Tranh Độ nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: “Chuyện của anh đối với em mà nói không phải là việc nhỏ.”
Thương Khuyết ngẩn ra, sau đó lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ừm.”
Bên dưới ngọn núi La Phong từng trấn áp mười vạn ác quỷ, trên núi là Quỷ thành Phong Đô có mười vạn âm hồn sinh sống, hội tụ sát khí mạnh mẽ nhất trong thiên địa. Mà Thương Khuyết chính là thoát thai từ trong sát khí, từ nhỏ đã có pháp lực vô thượng, có thể điều động sức mạnh mười vạn ác quỷ.
Bởi vì xuất thân đặc biệt nên sự tồn tại của Thương Khuyết bị tam giới kiêng kỵ, hắn quá mạnh tới mức mà có lời đồn đãi hắn có thể hủy thiên diệt địa cuối cùng trở thành tai họa của tam giới.
Mà khi đó hắn chưa bao giờ quan tâm lời đồn cũng tự nhận có đủ năng lực để bỏ qua những tin đồn đó, ngay cả nhân gian cũng có nhiều người tin Quỷ vương La Phong Sơn, hắn căn bản không có bất kỳ kiêng kỵ gì.
Cho đến sau này, núi La Phong đột nhiên xuất hiện lỗ hổng, ác quỷ bị trấn áp dưới núi chạy ra ngoài tạo thành khủng hoảng Nhân Diện Sang ở nhân gian.
Có người cho rằng chính Thương Khuyết là người đã thả ác quỷ ra, cũng có người cho là vì sự ra đời của hắn đã lấy đi quá nhiều sức mạnh của núi La Phong dẫn tới núi La Phong xuất hiện lỗ hổng.
Trong một đêm, hết thảy mũi giáo đều chỉ về hướng Thương Khuyết, cho dù hắn đi bắt lại những ác quỷ bỏ trốn khỏi núi La Phong cũng không thay đổi được gì.
Về sau, Thương Khuyết vẫn không hiểu rõ tam giới rốt cuộc thật sự cho rằng ác quỷ vì hắn mà chạy thoát hay tam giới hy vọng ác quỷ vì hắn mà trốn thoát ra ngoài.
“…Chuyện sau đó em cũng biết rồi.” Thương Khuyết dựa ra sau lạnh nhạt nói.
Hắn cùng với quỷ núi La Phong bắt ác quỷ về, chuẩn bị một lần nữa trấn áp dưới ngọn núi La Phong thì không ngờ lại gặp phải cảnh tam giới liên thủ.
Cuối cùng, núi La Phong chìm xuống lòng đất mà hắn bị phong ấn tiến vào trong hỗn độn.
Không chỉ vậy, vì tiêu trừ ảnh hưởng chuyện này nên các ghi chép về Quỷ vương La Phong Sơn cũng bị tiêu hủy.
Dụ Tranh Độ lẳng lặng nhìn Thương Khuyết không nói gì, không biết qua bao lâu cậu mới hỏi lần nữa: “Vậy… chuyện Quỷ thành Phong Đô là sao?”
Cậu vẫn còn nhớ tới đối thoại của Phong Đô đại đế và Thương Khuyết nhưng không hiểu nghĩa là gì.
“Đó là thần dân của Quỷ đế.” Thương Khuyết cười khẽ, “Nhưng bọn họ rất kính trọng anh.”
Dụ Tranh Độ bừng tỉnh.
Ở trên núi La Phong đã từng có một đô thành tên là Quỷ thành Phong Đô, từng có mười vạn âm hồn sinh sống, là địa phương phồn hoa nhất cõi âm, do Phong Đô đại đế quản lý.
Mà Thương Khuyết lại là con trai chân chính của núi La Phong, sinh ra đã được vạn quỷ kính ngưỡng.
Dụ Tranh Độ trầm ngâm, tổng kết nói: “Nếu ví Phong Đô đại đế là quan phụ mẫu của Quỷ thành Phong Đô thì anh chính là con trai nhà địa chủ?”
Thương Khuyết: “…Cảm ơn em không thêm từ ‘ngu ngốc’ vào đó.”
“Không đúng, con trai địa chủ đâu có được kính ngưỡng.” Dụ Tranh Độ tự phủ nhận tổng kết của mình.
Thương Khuyết suy nghĩ rồi đắc ý nói: “Nói chính xác chắc phải là thần tượng.”
Dụ Tranh Độ nhìn nhìn mặt hắn, tán đồng gật đầu: “Đúng là thần tượng không sai.”
Bởi vì cuộc nói chuyện này mà bầu không khí còn trầm trọng như trước, trạng thái căng thẳng của Thương Khuyết thoáng giảm xuống, lúc này mới tiếp tục nói: “Thật ra mới đầu tam giới không chỉ muốn phong ấn anh mà là… muốn hoàn toàn tiêu diệt anh…”
Lúc đó núi La Phong bị chìm xuống đất, dân chúng Quỷ thành Phong Đô vốn có thể trốn ra được nhưng họ vì cứu Thương Khuyết mà lựa chọn tiếp tục đối kháng với tam giới.
Cuối cùng Quỷ thành Phong Đô cùng núi La Phong cùng bị nhấn chìm, mà tam giới cũng không thể triệt để tiêu diệt Thương Khuyết, chỉ có thể phong ấn vào trong hỗn độn.
“Cho nên… thật ra anh vẫn luôn muốn cứu Quỷ thành Phong Đô?” Dụ Tranh Độ yên lặng nhìn Thương Khuyết.
Thương Khuyết gật đầu: “Ừ.”
Trên mặt hắn hiếm khi xuất hiện vẻ yếu ớt: “Nhưng sức mạnh của anh vẫn chưa đủ.”
“Đừng lo.” Dụ Tranh Độ nắm tay hắn, kiên định nói, “Em và anh cùng nghĩ cách.”
Thương Khuyết nắm chặt lại tay cậu: “Được.”
Ngoài trời vẫn còn đang mưa, tiếng mưa rơi tí ta tí tách làm nổi bật sự yên tĩnh bên trong.
Hồi lâu sau, Thương Khuyết chủ động phá vỡ yên tĩnh, hầu kết hắn giật giật, hỏi: “Em phải biết là nhân quỷ thù đồ… Em có từng cảm thấy sợ hãi khi ở cùng anh không?”
“Em còn tưởng anh sẽ không định nói tới vấn đề này chứ.” Dụ Tranh Độ bật cười, sau đó lắc đầu, “Không có, em chưa từng sợ.”
Thương Khuyết nói: “Anh vốn nghĩ tìm một cơ hội thích hợp cùng em ký kết minh ước, lấy tuổi thọ của anh cộng hưởng cùng em, như thế em sẽ không có việc gì.”
Hắn hơi cụp mắt xuống, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Dụ Tranh Độ: “Mà anh không chắc nếu như có một ngày thật sự có thể cứu được Quỷ thành Phong Đô, khi đó anh có còn đủ sức mạnh bảo vệ em hay không.”
Dụ Tranh Độ kinh ngạc nhìn Thương Khuyết, cậu chưa từng nghĩ thì ra trong lòng Thương Khuyết đã dự tính tới vậy.
Dụ Tranh Độ trịnh trọng nói: “Nếu quả thật có chuyện đó xảy ra thì em sẽ bảo vệ anh.”
Thương Khuyết nâng mắt lên nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Dụ Tranh Độ đang nhìn hắn, trong lòng hắn run lên một hồi rồi nhẹ nhàng ôm lấy Dụ Tranh Độ: “Anh muốn…”
“Vâng.”
…
Sáng sớm hôm sau, Dụ Tranh Độ mơ màng nghiêng thân thể đau nhức, sau đó vòng eo bị người ta ôm lấy: “Em tỉnh rồi.”
Cậu mở mắt ra thấy Thương Khuyết không biết từ lúc nào đã tỉnh đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu.
Thân thể Dụ Tranh Độ rất mỏi nhưng tinh thần hiếm khi cảm thấy sung sướng như này, mỉm cười kề sát người Thương Khuyết, để hắn vuốt chóp mũi: “Vâng.”
Cậu đang định nói gì điều gì đó ấm áp cho hợp không khí thì nghe thấy Thương Khuyết rục rịch nói: “Anh còn có rất nhiều chuyện lúc trước chưa kể, em có muốn nghe bây giờ không?”
Dụ Tranh Độ: “…”
Với kinh nghiệm tối hôm qua thì cậu rút ra kết luận là không thể trêu chọc lão quỷ độc thân ngàn năm!
Cậu đẩy Thương Khuyết ra, nghiêm túc nói: “Không, trong một tháng em không muốn nghe chuyện xưa của anh nữa.”
Thương Khuyết nhào tới xoa eo hắn, kiên trì xáp lại: “Không được, ít nhất hai ngày em phải nghe chuyện cũ của anh!”
…
Tiểu Quỳ: Yêu anh thì phải nghe anh kể chuyện xưa
Khi Tưởng hoàn toàn nhập vào trong tượng đá, con ngươi của Phong Đô đại đế triệt để biến thành màu đỏ. Màu đỏ kia bắt đầu từ khóe mắt rồi lan ra xung quanh đường viền như tưới máu tươi lên cả vách núi.
Ác quỷ bên dưới núi La Phong duỗi cánh tay khô gầy ra ngoài, thống khổ giãy dụa gào lên: “Quỷ vương – Quỷ vương!”
“Cứu chúng ta!”
Thương Khuyết hờ hững nhìn những con ác quỷ kia: “Là do các ngươi gieo gió gặt bão.”
Hắn che chở Dụ Tranh Độ ở phía sau, đôi mắt trở nên sâu thăm như hố đen không nhìn thấy đáy, trên lòng bàn tay nắm lấy pháp ấn Quỷ vương La Phong Sơn màu đen.
Dụ Tranh Độ đứng ở phía sau hắn, cậu không nhìn thấy rõ sức mạnh của hai bên, chỉ có thể cảm giác được tựa hồ có một sức mạnh không nhìn thấy được đang hướng về phía tượng Phong Đô Đại đế.
Vách núi rung động, sau đó Quỷ đế chậm rãi mở miệng phát ra tiếng vang ong ong: “Thương Khuyết, ngươi trở lại rồi?”
“Ừ.” Thương Khuyết ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của tượng đá, “Ngươi cũng quay về rồi.”
Tượng đá lắc đầu: “Như thế không tốt, núi La Phong chỉ có thể có một chủ nhân.”
Vẻ mặt Thương Khuyết không hiện lên cảm xúc gì: “Núi La Phong đã chìm xuống đất.”
Tượng đá bỗng nhiên phát ra tiếng cười kỳ quái: “Lẽ nào ngươi không muốn cứu dân chúng trong Quỷ thành Phong Đô?”
Đôi mắt màu đỏ ánh lên vẻ thương hại: “Bọn họ có khi là vì ngươi mà chìm xuống đất.”
Thương Khuyết không nói gì.
Tượng đá: “Thương Khuyết, cả ngàn năm rồi nhưng ta chưa bao giờ từ bỏ. Ta muốn cứu bọn họ mà sức mạnh cá nhân ta không đủ… Có lẽ ngươi có thể giúp ta?”
Thương Khuyết vẫn không nói chuyện, Dụ Tranh Độ không nhịn được nói trước: “Ngươi đang khích ai đó? Lúc trước thì nói núi La Phong chỉ có một chủ nhân, lúc sau thì kêu anh ấy giúp ngươi làm gì? Cứu lấy Quỷ thành Phong Đô? Vậy sau khi cứu xong thì ai tới làm chủ hả?”
Tượng đá đang nói bị cắt ngang, hơi khựng lại, mắt tượng nhẹ nhàng chuyển động nhìn về phía Dụ Tranh Độ, giọng điệu có vẻ không vui: “Ngươi là ai?”
“Bạn trai ta.” Thương Khuyết rốt cuộc mở miệng.
“Bạn trai?” Tượng đá tựa hồ không hiểu.
Thương Khuyết hôn lên trán Dụ Tranh Độ.
Tượng đá ho nhẹ một tiếng: “…Đoạn tụ à.”
“Trước đây có nhiều tiên nữ với yêu nữ lấy lòng ngươi nhưng ngươi lại không chút động lòng, ta còn tưởng con trai núi La Phong từ nhỏ đã đoạn tình tuyệt ái, không ngờ…”
Thương Khuyết thấp giọng khoe khoang với Dụ Tranh Độ: “Em nghe đi, anh không nói dối em mà, trước đây anh thật sự rất được hâm mộ.”
Dụ Tranh Độ thuần thục cổ vũ: “Em thật đúng là quá vinh hạnh.”
Tượng đá tựa hồ chỉ tùy tiện nói ít chuyện cũ rồi nhanh chóng chuyển đề tài về: “Thương Khuyết, ngươi nghĩ xong chưa? Ta biết ngươi nhất định cũng muốn triệu hồi Quỷ thành Phong Đô về nhân gian mà không có ta, ngươi cũng không làm được…”
Thanh âm của hắn xa xôi nhưng lại có sức mê hoặc vô cùng.
Nhưng Thương Khuyết lại từ chối không hề do dự: “Không, ta nghe lời bạn trai của ta.”
Pháp ấn ở giữa không trung tạo thành bóng đen khổng lồ, sức mạnh núi La Phong như núi gọi sóng thần đánh về phía tượng đá. Toàn thân Phong Đô đại đế đỏ như máu như hóa thành đại dương âm u, ác quỷ trên tượng đá giãy dụa gào thét giận dữ, từ từ trầm luân hòa tan trong biển máu.
Quỷ hỏa từ từ tắt dần, hang động rơi vào bóng tối vô tận, chỉ có tượng đá đại đế ở trong bóng tối hiện lên ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt rồi từ từ lan ra xung quanh, các âm hồn bị giam cầm trên vách tường kinh hoảng, tuyệt vọng muốn đào thoát nhưng không có cách nào trốn khỏi xiềng xích của vách núi.
“Thương Khuyết, ngươi và ta cuối cùng cũng không thể cùng tồn tại.”
Sơn động khổng lồ bắt đầu chấn động khiến Dụ Tranh Độ gần như không đứng vững, may là có Thương Khuyết ôm chặt lấy cậu.
Thương Khuyết thấp giọng nói với cậu: “Đừng sợ, có anh ở đây.”
Dụ Tranh Độ ôm hắn, bình tĩnh nói: “Em không sợ.”
Thương Khuyết: “Em có muốn thử sức mạnh thật sự của pháp ấn Quỷ vương không?”
Dụ Tranh Độ: “Dạ?”
Thương Khuyết một tay ôm bên hông cậu, một tay ôm trọn lấy tay cậu giơ lên, dạy cậu nắm tay lại thành nắm đấm rồi đem sức mạnh của mình truyền lên tay cậu rồi tung lực ra.
Trong hư không, pháp ấn Quỷ vương hóa thành một thanh trường kiếm màu đen bay về giữa không trung mang theo sức mạnh hô mưa gọi gió đâm về phía biển quỷ huyết sắc âm u.
Trường kiếm xuyên qua bình phong Quỷ đế, đâm thẳng vào giữa mi tâm tượng đá.
“Thương Khuyết, giữa chúng ta ắt sẽ còn một trận chiến nữa.”
Phong Đô đại đế như phát ra tiếng thở dài nặng nề, biển quỷ âm u gầm thét im bặt lại, tượng đá khôi phục hình dáng như trước. Sau đó từ đôi mắt nứt ra như mạng nhện chậm rãi hướng ra bốn phía, từng mảnh bị tróc ra, đá vụn không ngừng rơi xuống đất.
Vách núi cũng cùng nứt ra, vô số âm hồn trên vách núi chạy khỏi sơn động.
Dụ Tranh Độ kinh ngạc nhìn hang động đang không ngừng sụp xuống, nghi ngờ hỏi: “Đây là… giải quyết xong rồi sao?”
“Không có.” Thương Khuyết từ tốn nói, “Nơi này chỉ là thần thức của Quỷ đế, hắn thật sự đã thức tỉnh ở một nơi nào đó.”
Dụ Tranh Độ quay đầu nhìn hắn.
Thương Khuyết cũng nghiêng đầu nhìn, ở trên trán cậu hạ xuống một nụ hôn: “Nơi này sắp sụp đổ rồi, chúng ta ra ngoài nào… Đừng lo.”
Dụ Tranh Độ gật đầu, hai người theo đám âm hồn đi ra khỏi hang động.
Bên ngoài trời vẫn còn đang mưa, lá cây héo úa mấy ngày qua từ từ giãn ra, đất dưới chân cũng bắt đầu ẩm ướt.
Phía sau họ, sơn động đang lung lay mãnh liệt từ từ sụp đổ, nhóm âm hồn vất vả lắm mới trốn ra được hoảng sợ ngã xuống đất quỳ lạy Thương Khuyết: “Quỷ vương cứu mạng, cầu Quỷ vương cứu mạng.”
Thương Khuyết đưa tay ra chỉ tay về phía trước. Sức mạnh núi La Phong thoát ra, vô số quỷ hồn cùng nhắm mắt hóa thành ánh sáng bay tới điểm đầu thai Tư Lĩnh.
Cơn địa chấn càng ngày càng mạnh hơn.
“Núi sắp sụp rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Thương Khuyết ôm eo Dụ Tranh Độ chuẩn bị thi pháp thì bỗng nhiên trên đầu truyền tới tiếng cánh trực thăng.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lại thì thấy một chiếc máy bay trực thăng dừng ở trên đầu, một đội viên ban đặc biệt mở cửa, ném thang dây xuống, la lớn: “Dụ tổng, Thương tổng, mau lên đây.”
Thương Khuyết quay đầu nhìn Dụ Tranh Độ, cậu xoa tay: “Vậy thì lên thôi.”
Hai người yên lặng bò lên thang dây tới trên trực thăng, phi công giơ ngón cái với họ: “Thắt chặt dây an toàn, ngồi vững.”
Trực thăng bay lên, bên dưới truyền tới nổ ầm ầm, người ở trên trực thăng nhìn xuống đúng lúc thấy ngọn núi cao lớn đổ xuống, san thành bình địa.
Nhân viên kinh hoảng: “Này, chuyện này… chắc không phải là động đất đấy chứ?”
“Không phải.” Dụ Tranh Độ vội an ủi người kia, “Bên trong ngọn núi trống rỗng, vì mấy thứ ở trong đó bò ra ngoài nên không chống đỡ nổi sụp luôn.”
“Núi trống rỗng?” Nhân viên kinh ngạc, “Sao lại có thể?”
Dụ Tranh Độ nghiêm mặt nói: “Nơi này vốn là của tà giáo.”
Trực thăng xuyên qua cơn mưa rào trở về trong trấn bỏ lại dãy núi Tư Lĩnh ở phía sau. Ngọn núi không ngừng sụp xuống giống như tín ngưỡng của nơi này vậy.
Trong tiếng cánh quạt xoay, Thương Khuyết nghiêm túc hỏi Dụ Tranh Độ: “Sao tối qua em còn lén lút đi uốn tóc?”
Dụ Tranh Độ: “…”
…
Sau khi Thương Khuyết giải thích, Dụ Tranh Độ mới hoàn toàn hiểu chuyện đã phát sinh ở Tư Lĩnh.
Thì ra 50 năm trước, Bắc âm Phong Đô đại đế đã dự kiến tất cả những điều này, sớm kêu Tần Quảng vương tới nhân gian chuẩn bị gây dựng lại địa phủ.
Nhưng bọn họ đều không ngờ rằng vì linh khí tiêu tan, kết giới hỗn độn buông lỏng, Quỷ vương Thương Khuyết lúc trước bị tam giới liên thủ phong ấn cũng trở về nhân gian, đi trước họ một bước tiếp quản lục đạo luân hồi.
Thần thức Phong Đô đại đế nhập vào thân thể con người, gửi hồn cho người sống vẫn chưa thức tỉnh mà sức mạnh của Tưởng lại không đủ để đối kháng Thương Khuyết nên chỉ có thể ngủ đông.
Tưởng thừa dịp Thương Khuyết mới trở về nhân gian, lục đạo còn hỗn loạn đã chọn trước nơi linh khí dồi dào dưỡng thi là Tư Lĩnh rồi thả ra ác quỷ núi La Phong trong tay gã tạo nên bệnh dịch Nhân Diện Sang khiến người Tư Lĩnh tin tưởng đây là tội nghiệt kiếp trước của họ, chỉ có từ đời này sang đời khác thành kính thờ cúng Phong Đô đại đế mới có thể thoát khỏi cảnh bị ác quỷ nhập vào người. Thông qua thủ đoạn đó gã đã hoàn toàn khống chế được đức tin của Tư Lĩnh, cũng thành công nuôi được Hạn Bạt hiếm thấy cùng cương thi, xương khô khắp núi.
Theo sự phát triển của xã hội, Tưởng cũng chậm rãi học xong cách dùng mạng nhưng ý nghĩa Internet đối với gã chỉ là có thể mở rộng phạm vi để bí mật tiến hành tìm kiếm chết thay, tìm linh hồn chờ hiến tế.
Chỉ có điều Tưởng chưa học hết hệ thống tri thức khoa học hiện đại không ngờ tới rằng thành nhờ Internet mà bại cũng vì Internet. Gã có thể dễ dàng thông qua mạng ảo kích động mặt tối của con người nhưng cũng có người dễ như ăn cháo dùng kỹ thuật phá hoại kế hoạch của gã.
Minh Phái Nhiên nhanh chóng chỉnh lý báo cáo về Tư Lĩnh. Thượng cấp thành lập tổ điều tra đặc biệt, quả nhiên tìm thấy trong các hộ ở Tư Lĩnh một lượng lớn CD tà giáo ngụy trang thành chương trình gameshow giải trí.
Các bộ ngành liên quan rất coi trọng chuyện này nên đã đầu tư nhân lực, vật lực số lượng lớn để triển khai giáo dục lại tư tưởng, nhất là tăng cường giáo dục bắt buộc, diệt trừ căn nguyên tà giáo.
Chuyện Nhân Diện Sang cũng bị phát hiện nhưng ác quỷ núi La Phong đã cùng hiến tế cùng với Tưởng hồi sinh Phong Đô đại đế, Nhân Diện Sang trên thân thể người Tư Lĩnh biến thành bướu thịt bình thường. Vì ảnh hưởng quá lớn lại có liên quan tới sự phát triển của toàn bộ Tư Lĩnh trong tương lai nên cuối cùng bí mật này bị đè xuống nhưng phía trên đã tổ chức một đội ngũ các chuyên gia y học xuống Tư Lĩnh, vì dân bản xứ tiến hành giải phẫu Nhân Diện Sang.
Sau khi được chuyên gia chẩn đoán, vấn đề Nhân Diện Sang ở Tư Lĩnh được chẩn đoán là hiện tượng ‘bào thai ký sinh’ trong y học. Bào thai ký sinh là ‘chứng bỏ sót ký sinh’, là cặp sinh đôi thai nghén ở trong bụng mẹ vì sự khác biệt về kích thước, có đứa phát triển kém hơn dẫn tới hiện tượng bào thai này bị bào thai khác dán lên người, mà Tư Linh có lẽ là vì vấn đề gen cùng khí hậu, lại thêm không được trị liệu đúng lúc dẫn tới bào thai ký sinh trở thành hện tượng phổ biến.
Người dân bị ác quỷ khống chế đã 50 năm không hề tiếp nhận tư tưởng mới dễ dàng như vậy. Mới đầu có rất nhiều người chống đối nhưng sau đó có một số người nhận giải phẫu, cắt bỏ Nhân Diện Sang rồi không còn tái phát nữa, sống cuộc sống bình thường mới dần dần có nhiều người hơn bị dao động, người chấp nhận giải phẫu càng ngày càng nhiều.
Tà giáo với ác quỷ không hề biên mất dễ dàng như thế nhưng cùng với sự biến mất của hiện tượng bào thai ký sinh ở Tư Lĩnh, việc phổ cập và nâng cao nền giáo dục cũng được nâng cao, các nguồn đầu tư tiến vào, kinh tế phát triển mới dần dần xua đi bóng tối của nơi này.
Đồng dạng, La Phong cũng từ nơi khác sai đội ngũ nhân viên mới tiếp nhận điểm đầu thai Tư Lĩnh, một lần nữa đối chiếu số lượng âm hồn đăng ký ở Tư Lĩnh và cũng phát triển giáo dục tư tưởng cho âm hồn, hướng dẫn sử dụng app quỷ hoạch nhân sinh với diễn đàn Phong Đô để âm hồn Tư Lĩnh nhanh chóng dung nhập với thế giới địa phủ thời đại mới.
Trong khi địa phương Tư Lĩnh từ từ tiến hành kế hoạch cải tạo, trên mạng cũng xuất hiện rất nhiều bài post liên quan tới Tư Lĩnh, trong đó có một chủ đề gây chấn động.
Tiêu đề: Chời má, vùng trời Tư Lĩnh xuất hiện tên lửa?
Lâu chủ: Mọi người có thấy bức ảnh của Tư Lĩnh lưu truyền hai ngày qua không? Giống như có người chụp được cảnh vùng trời Tư Lĩnh xuất hiện tên lửa ấy??? Khiến tôi sợ muốn chết, đó là cái gì vậy trời?
1L: Không phải đã bác bỏ tin đồn rồi sao? Đó là mưa nhân tạo giúp tăng mưa phòng mưa đó được chưa?
2L: 2333333 đại ca đã kết thúc lầu này trong một nốt nhạc.
…
Từ việc đánh Hạn Bạt đến Phong Đô đại đế rồi giải cứu âm hồn Tư Lĩnh bị giam cầm, Dụ Tranh Độ cảm giác như mình đã trải qua một khoảng thời gian rất lâu nhưng trên thực tế chỉ mới có một đêm.
Cậu và Thương Khuyết ngồi trên trực thăng trực tiếp về khách sạn Đồng Khanh, sau đó đánh một giấc tới nguyên ngày.
Lúc tỉnh lại trời đã tối, trong phòng không mở đèn, trong bóng tối chỉ có khuôn mặt người bên cạnh lờ mờ sáng lên… Thương Khuyết đang dựa vào đầu giường chơi game.
“Em tỉnh rồi à?” Thương Khuyết cuốn cuốn tóc xoăn của cậu, sau đó thoát game đặt đồ ăn.
Dụ Tranh Độ liếc nhìn điện thoại hắn, thì ra là đang đánh phó bản, một đám người vì ngẫu nhiên gặp được Quỷ vương mà đắc ý dào dạt thảo luận nên chia phần thưởng thế nào… thì Quỷ vương đột nhiên chạy mất.
Dụ Tranh Độ tặc lưỡi lắc đầu: “Thật phũ phàng.”
Sự mệt mỏi vẫn chưa tan hoàn toàn nhưng tinh thần đã khá hơn nhiều nên cậu đứng dậy vào phòng vệ sinh rửa mặt, lúc đi ra đúng lúc thức ăn vừa đến.
Dụ Tranh Độ ngồi xuống, chậm rãi bắt đầu ăn, vừa ăn vừa nhìn Thương Khuyết.
Cơ thể Thương Khuyết hơi dựa ra sau, bày ra tư thế ưu nhã nhìn cậu ăn cơm, thấy thế thì ho nhẹ, cẩn thận hỏi: “Ăn thì ăn đi, cứ nhìn anh làm gì?”
Dụ Tranh Độ: “…” Tới giờ vẫn chưa bồi dưỡng hiểu ngầm ánh mắt thành công với anh sếp!
Cậu nuốt miếng cơm xuống, uống hớp nước rồi mới do dự mở miệng: “Muốn nghe chuyện lúc trước của anh…”
Sắc mặt Thương Khuyết hơi cứng lại, Dụ Tranh Độ vội vàng nói: “Nếu anh không muốn nói…”
“Không phải.” Thương Khuyết cắt ngang lời cậu, khôi phục lại dáng vẻ như trước, hời hợt nói, “Chỉ là việc nhỏ, không có gì đáng nói.”
Dụ Tranh Độ nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: “Chuyện của anh đối với em mà nói không phải là việc nhỏ.”
Thương Khuyết ngẩn ra, sau đó lộ ra nụ cười nhàn nhạt: “Ừm.”
Bên dưới ngọn núi La Phong từng trấn áp mười vạn ác quỷ, trên núi là Quỷ thành Phong Đô có mười vạn âm hồn sinh sống, hội tụ sát khí mạnh mẽ nhất trong thiên địa. Mà Thương Khuyết chính là thoát thai từ trong sát khí, từ nhỏ đã có pháp lực vô thượng, có thể điều động sức mạnh mười vạn ác quỷ.
Bởi vì xuất thân đặc biệt nên sự tồn tại của Thương Khuyết bị tam giới kiêng kỵ, hắn quá mạnh tới mức mà có lời đồn đãi hắn có thể hủy thiên diệt địa cuối cùng trở thành tai họa của tam giới.
Mà khi đó hắn chưa bao giờ quan tâm lời đồn cũng tự nhận có đủ năng lực để bỏ qua những tin đồn đó, ngay cả nhân gian cũng có nhiều người tin Quỷ vương La Phong Sơn, hắn căn bản không có bất kỳ kiêng kỵ gì.
Cho đến sau này, núi La Phong đột nhiên xuất hiện lỗ hổng, ác quỷ bị trấn áp dưới núi chạy ra ngoài tạo thành khủng hoảng Nhân Diện Sang ở nhân gian.
Có người cho rằng chính Thương Khuyết là người đã thả ác quỷ ra, cũng có người cho là vì sự ra đời của hắn đã lấy đi quá nhiều sức mạnh của núi La Phong dẫn tới núi La Phong xuất hiện lỗ hổng.
Trong một đêm, hết thảy mũi giáo đều chỉ về hướng Thương Khuyết, cho dù hắn đi bắt lại những ác quỷ bỏ trốn khỏi núi La Phong cũng không thay đổi được gì.
Về sau, Thương Khuyết vẫn không hiểu rõ tam giới rốt cuộc thật sự cho rằng ác quỷ vì hắn mà chạy thoát hay tam giới hy vọng ác quỷ vì hắn mà trốn thoát ra ngoài.
“…Chuyện sau đó em cũng biết rồi.” Thương Khuyết dựa ra sau lạnh nhạt nói.
Hắn cùng với quỷ núi La Phong bắt ác quỷ về, chuẩn bị một lần nữa trấn áp dưới ngọn núi La Phong thì không ngờ lại gặp phải cảnh tam giới liên thủ.
Cuối cùng, núi La Phong chìm xuống lòng đất mà hắn bị phong ấn tiến vào trong hỗn độn.
Không chỉ vậy, vì tiêu trừ ảnh hưởng chuyện này nên các ghi chép về Quỷ vương La Phong Sơn cũng bị tiêu hủy.
Dụ Tranh Độ lẳng lặng nhìn Thương Khuyết không nói gì, không biết qua bao lâu cậu mới hỏi lần nữa: “Vậy… chuyện Quỷ thành Phong Đô là sao?”
Cậu vẫn còn nhớ tới đối thoại của Phong Đô đại đế và Thương Khuyết nhưng không hiểu nghĩa là gì.
“Đó là thần dân của Quỷ đế.” Thương Khuyết cười khẽ, “Nhưng bọn họ rất kính trọng anh.”
Dụ Tranh Độ bừng tỉnh.
Ở trên núi La Phong đã từng có một đô thành tên là Quỷ thành Phong Đô, từng có mười vạn âm hồn sinh sống, là địa phương phồn hoa nhất cõi âm, do Phong Đô đại đế quản lý.
Mà Thương Khuyết lại là con trai chân chính của núi La Phong, sinh ra đã được vạn quỷ kính ngưỡng.
Dụ Tranh Độ trầm ngâm, tổng kết nói: “Nếu ví Phong Đô đại đế là quan phụ mẫu của Quỷ thành Phong Đô thì anh chính là con trai nhà địa chủ?”
Thương Khuyết: “…Cảm ơn em không thêm từ ‘ngu ngốc’ vào đó.”
“Không đúng, con trai địa chủ đâu có được kính ngưỡng.” Dụ Tranh Độ tự phủ nhận tổng kết của mình.
Thương Khuyết suy nghĩ rồi đắc ý nói: “Nói chính xác chắc phải là thần tượng.”
Dụ Tranh Độ nhìn nhìn mặt hắn, tán đồng gật đầu: “Đúng là thần tượng không sai.”
Bởi vì cuộc nói chuyện này mà bầu không khí còn trầm trọng như trước, trạng thái căng thẳng của Thương Khuyết thoáng giảm xuống, lúc này mới tiếp tục nói: “Thật ra mới đầu tam giới không chỉ muốn phong ấn anh mà là… muốn hoàn toàn tiêu diệt anh…”
Lúc đó núi La Phong bị chìm xuống đất, dân chúng Quỷ thành Phong Đô vốn có thể trốn ra được nhưng họ vì cứu Thương Khuyết mà lựa chọn tiếp tục đối kháng với tam giới.
Cuối cùng Quỷ thành Phong Đô cùng núi La Phong cùng bị nhấn chìm, mà tam giới cũng không thể triệt để tiêu diệt Thương Khuyết, chỉ có thể phong ấn vào trong hỗn độn.
“Cho nên… thật ra anh vẫn luôn muốn cứu Quỷ thành Phong Đô?” Dụ Tranh Độ yên lặng nhìn Thương Khuyết.
Thương Khuyết gật đầu: “Ừ.”
Trên mặt hắn hiếm khi xuất hiện vẻ yếu ớt: “Nhưng sức mạnh của anh vẫn chưa đủ.”
“Đừng lo.” Dụ Tranh Độ nắm tay hắn, kiên định nói, “Em và anh cùng nghĩ cách.”
Thương Khuyết nắm chặt lại tay cậu: “Được.”
Ngoài trời vẫn còn đang mưa, tiếng mưa rơi tí ta tí tách làm nổi bật sự yên tĩnh bên trong.
Hồi lâu sau, Thương Khuyết chủ động phá vỡ yên tĩnh, hầu kết hắn giật giật, hỏi: “Em phải biết là nhân quỷ thù đồ… Em có từng cảm thấy sợ hãi khi ở cùng anh không?”
“Em còn tưởng anh sẽ không định nói tới vấn đề này chứ.” Dụ Tranh Độ bật cười, sau đó lắc đầu, “Không có, em chưa từng sợ.”
Thương Khuyết nói: “Anh vốn nghĩ tìm một cơ hội thích hợp cùng em ký kết minh ước, lấy tuổi thọ của anh cộng hưởng cùng em, như thế em sẽ không có việc gì.”
Hắn hơi cụp mắt xuống, tựa hồ không dám nhìn thẳng vào mắt Dụ Tranh Độ: “Mà anh không chắc nếu như có một ngày thật sự có thể cứu được Quỷ thành Phong Đô, khi đó anh có còn đủ sức mạnh bảo vệ em hay không.”
Dụ Tranh Độ kinh ngạc nhìn Thương Khuyết, cậu chưa từng nghĩ thì ra trong lòng Thương Khuyết đã dự tính tới vậy.
Dụ Tranh Độ trịnh trọng nói: “Nếu quả thật có chuyện đó xảy ra thì em sẽ bảo vệ anh.”
Thương Khuyết nâng mắt lên nhìn thấy đôi mắt sáng rực của Dụ Tranh Độ đang nhìn hắn, trong lòng hắn run lên một hồi rồi nhẹ nhàng ôm lấy Dụ Tranh Độ: “Anh muốn…”
“Vâng.”
…
Sáng sớm hôm sau, Dụ Tranh Độ mơ màng nghiêng thân thể đau nhức, sau đó vòng eo bị người ta ôm lấy: “Em tỉnh rồi.”
Cậu mở mắt ra thấy Thương Khuyết không biết từ lúc nào đã tỉnh đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn cậu.
Thân thể Dụ Tranh Độ rất mỏi nhưng tinh thần hiếm khi cảm thấy sung sướng như này, mỉm cười kề sát người Thương Khuyết, để hắn vuốt chóp mũi: “Vâng.”
Cậu đang định nói gì điều gì đó ấm áp cho hợp không khí thì nghe thấy Thương Khuyết rục rịch nói: “Anh còn có rất nhiều chuyện lúc trước chưa kể, em có muốn nghe bây giờ không?”
Dụ Tranh Độ: “…”
Với kinh nghiệm tối hôm qua thì cậu rút ra kết luận là không thể trêu chọc lão quỷ độc thân ngàn năm!
Cậu đẩy Thương Khuyết ra, nghiêm túc nói: “Không, trong một tháng em không muốn nghe chuyện xưa của anh nữa.”
Thương Khuyết nhào tới xoa eo hắn, kiên trì xáp lại: “Không được, ít nhất hai ngày em phải nghe chuyện cũ của anh!”
…
Tiểu Quỳ: Yêu anh thì phải nghe anh kể chuyện xưa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất