Chương 96: Anh đồng ý!
Editor: Lông
Thương Khuyết vừa nói khiến tất cả nhất thời rơi vào sự yên tĩnh nghẹt thở.
Lúc hắn vừa vào mọi người đã không tự chủ mà dừng lại cuộc nói chuyện mà lén lút nhìn hắn, giờ thì yên phăng phắc luôn.
Lúc nói chuyện Thương Khuyết mang theo tia kích động, thanh âm hơi cao càng tăng hiệu quả kinh động mọi người hơn.
Thậm chí có người còn sinh ra ảo giác, bên tai mơ hồ có tiếng vọng – Vậy tôi muốn làm đối tượng của em ấy có được không! Có được không! Được không!
Tất cả đều ngây ngốc như gà.
Ngay cả Dụ Tranh Độ cũng ngây ngẩn.
Không biết qua bao lâu mới có người chậm rãi phục hồi tinh thần lại, Chu Ngạn trúc trắc mà mở miệng trước: “Được, được, đương nhiên là được.”
Những bạn học khác tỉnh lại, hai mặt nhìn nhau, có người theo bản năng muốn vỗ tay nhưng bị bạn học khác nhanh tay kéo lại, Trương Thanh Thanh vội vàng ra dấu với mọi người: Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Mọi người thoáng nhìn nhau, cuối cùng đạt thành sự hiểu ngầm, dựa vào ý chí mạnh mẽ đè xuống kích động muốn náo loạn, làm bộ không có gì hết… Đương nhiên vẫn không có cách nào khống chế ánh mắt của mình hướng về phía Dụ Tranh Độ.
Các bạn học thức thời khiến cảm xúc căng thẳng của Thương Khuyết thoáng giảm bớt.
Dụ Tranh Độ kìm lòng không đặng mà bật cười, đứng dậy kéo tay Thương Khuyết: “Ngồi xuống trước đã.”
Thương Khuyết thật vất vả buông lỏng một chút, thấy Dụ Tranh Độ đứng dậy lại cương cứng, lập tức tiến lên một bước, nhẹ giọng bên tai cậu: “Không được từ chối tôi trước mặt nhiều người!”
“Có lời gì thì chờ về rồi hãy nói!”
“Giữ mặt mũi cho tôi!”
Dụ Tranh Độ không biết nên khóc hay cười mà nhìn hắn: “Tôi cũng chưa nói muốn từ chối mà.”
Mặt mày cậu cong lên, khóe miệng mang theo ý cười không giấu được: “Anh có thể tới là tôi vui rồi.”
Thương Khuyết hơi sửng sốt.
Hai người ngồi xuống, lúc này bạn học trên bàn cũng đã điều chỉnh tốt tâm tình với biểu cảm của mình.
Ngô Thạc Kiến cũng vì chuyện Dụ Tranh Độ nói điều tra IP của gã mà thấp thỏm không thôi nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Thương Khuyết mà Dụ Tranh Độ đang nói cũng bị cắt ngang, gã không thể nào biết được ý của Dụ Tranh Độ là gì.
Gã suy nghĩ rồi đụng cánh tay bạn gái mình, thấp giọng hỏi: “Hình như anh lỡ làm bạn học Dụ tức giận, em hỏi giúp anh cậu ta có ý gì đi?”
Bạn gái gã vốn vì chuyện gã nói bạn học mình quá khó nghe nên không vui, thấy bộ dáng của gã có vẻ hối hận, tâm tình mới tốt lên, nói với Dụ Tranh Độ: “Tranh Độ, thật xin lỗi cậu. Mới nãy Thạc Kiến không cố ý, cậu đừng tức giận nhé?”
“Không có.” Dụ Tranh Độ liếc nhìn bạn nữ, thứ nhất là vì sự xuất hiện của Thương Khuyết, cậu quả thực không có tâm trạng tính toán với Ngô Thạc Kiến, thứ hai là dù sao đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nên giữ lại thể diện cho bạn nữ nên cậu cười cười, “Tớ chỉ là nói đùa thôi.”
Lời của cậu khiến Ngô Thạc Kiến yên lòng, nghĩ thầm lúc trước quả nhiên Dụ Tranh Độ làm màu, thật muốn biết ai có thể chịu đựng việc bị chửi 4 năm mà không hề lên tiếng câu nào.
Huống chi, cho dù Dụ Tranh Độ thật sự điều tra IP của gã thì gã cũng không sợ.
Gánh nặng trong lòng được tháo ra, Ngô Thạc Kiến lại không cam lòng, vất vả lắm gã mới có cơ hội chế nhạo Dụ Tranh Độ. Mà gã lại không ngờ Thương Khuyết lại xuất hiện, còn ở trước mặt bạn học nói một câu muốn làm đối tượng của Dụ Tranh Độ khiến công kích của gã lại trở nên buồn cười.
Thương Khuyết thật sự xuất sắc, sau khi hắn tới gần như ánh mắt của toàn hội trường đều bị hắn hấp dẫn.
Ngô Thạc Kiến nghe thấy bạn học ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Oa, CEO đẹp trai quá đi!”
“Lúc ở lễ tốt nghiệp tớ đã gặp anh ấy một lần nhưng không được gần tới vậy, thực sự là nhìn muốn say mà, ghen tị với Tranh Độ ghê!”
“Tỉnh lại đi, CEO đâu chỉ đẹp trai. Người ta còn lại đại lão đồ cổ, tổng tài bá đạo!”
“Trên diễn đàn còn có người nói Tranh Độ bị bỏ rơi nữa chứ, buồn cười ghê.”
“Mấy lời chửi mắng đó như chuột cống dưới đáy hầm ấy, có gì mà phải để ý chứ.”
Tâm tình Ngô Thạc Kiến khó chịu cùng cực, thực sự nhịn không được lộ ra nụ cười giả tạo, phẫn nộ hỏi: “Có thật là CEO đang theo đuổi bạn học Dụ đúng không?”
Thương Khuyết khó khăn lắm mới quyết định tới đây, chỉ lo Dụ Tranh Độ sẽ từ chối hắn, lời nói ra khỏi miệng khó tránh khỏi có tâm thái muốn làm đà điểu, dĩ nhiên là không muốn nghe người khác nhắc lại, cố tình còn có người không thức thời nhảy lên mũi thương.
Thương Khuyết không có kiên nhẫn với người khác như Dụ Tranh Độ, lại thêm việc hắn tới đây đúng lúc nghe thấy Ngô Thạc Kiến đang giễu cợt Dụ Tranh Độ nên có ấn tượng cực xấu về người này. Bởi vậy khi Ngô Thạc Kiến vừa mở miệng, Thương Khuyết lạnh lùng nhìn gã, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, hờ hững đáp: “Rồi sao? Cần cậu cho phép?”
Khí thế của hắn rất mạnh, ngôn từ không khách sáo, lời vừa dứt không khí trong nháy mắt lạnh xuống, tất cả mọi người đều không tự chủ mà hơi rụt vai lại, trong lòng không hẹn mà cùng dâng lên một ý nghĩ…
Không hổ là tổng tài bá đạo, khí thế quá mạnh mẽ.
Trong lòng Ngô Thạc Kiến run lên bần bật, trong tâm không tự chủ cảm thấy chột dạ, theo bản năng muốn rút lun rồi thấy bạn gái mình đá mình dưới chân, bối rối thấp giọng nói với gã: “Anh đừng có đề cập tới chuyện này nữa.”
Ngô Thạc Kiến vừa ngẩng đầu phát hiện không chỉ bạn gái mình mà những người khác cũng đang nhìn gã, hiển nhiên là không đồng ý với cách làm của gã khiến gã nhất thời lúng túng không thôi rồi lại sinh ra tâm lý phản nghịch, giọng điệu quái quái: “CEO hiểu lầm rồi, tôi đây chỉ là ước ao có được mị lực như bạn học Dụ mà thôi. Chẳng trách có lời đồn bạn học Dụ tuổi còn trẻ đã lên được chức vị cùng thu nhập cao như thế, tất cả đều ỷ vào việc có ‘quan hệ tốt’ với CEO.”
Gã vốn muốn nói ‘quan hệ đặc biệt’ nhưng mới nói được nửa câu bị Thương Khuyết dùng ánh mắt ‘thì ra mày chọn cái chết’ quét qua, trong lòng không khỏi run lên mới lâm thời đổi thành ‘quan hệ tốt’ nhưng không cam lòng mà cố ý nhấn mạnh ba từ đó.
Bạn học ở đây đều xem qua bài post trên diễn đàn nên cũng biết Ngô Thạc Kiến nói về cái gì, Chu Ngạn là bạn thân tốt nhất của Dụ Tranh Độ, không vui đáp lại: “Lời bịa đặt trên mạng nói làm gì?”
Dụ Tranh Độ vốn nể mặt bạn gái Ngô Thạc kiến mà chừa lại đường lui cho gã, không ngờ gã không thức thời. Cậu hơi nhướn mày, đang định đáp trả lại thì nghe thấy Thương Khuyết nói: “Đúng là vì em ấy có quan hệ tốt với tôi.”
Mọi người kinh ngạc nhìn sang, Ngô Thạc Kiến không nghĩ hắn lại thừa nhận, trên mặt lập tức không khống chế được mà lộ vẻ vui mừng.
Thương Khuyết hơi tức giận nhìn Dụ Tranh Độ: “Em là vì có quan hệ tốt mới ở lại đúng không?”
Dụ Tranh Độ còn có thể nói gì, đương nhiên chỉ có thể mỉm cười: “Đúng vậy.”
Lúc này Thương Khuyết mới khẽ hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu không phải là có quan hệ tốt với tôi thì chỉ dựa vào chức vị cùng tiền lương hiện giờ, em ấy chắc chắn đã sớm cao chạy xa bay.”
Dụ Tranh Độ cảm thấy vô cùng oan uổng: “Tôi không phải, tôi không có, anh đừng có nói oan tôi!”
Bình thường Thương Khuyết đều chết vì sĩ diện, chỉ có điểm này là không chịu được, giọng điệu tức giận: “Đừng cho là tôi không biết cái tên phòng thực nghiệm kia còn chưa hết hy vọng với em, lén lút đưa giá tiền lương cao hơn chèo kéo em!”
Dụ Tranh Độ: “…” Nhất định là Triệu Nhược Lạp bán đứng cậu!
Chu Ngạn không nhịn được ‘a’ lên, hỏi: “Cho nên… Thật ra có người cho Tranh Độ mức tiền lương cao hơn chứ không phải là vì CEO với Tranh Độ có quan hệ tốt nên mới cho cậu ấy chức vị cao như thế?”
Thương Khuyết vô cảm nhìn cậu ta: “Cậu đang đá xéo tôi sao?”
Chu Ngạn sợ xua tay: “Không phải.”
Khí thế CEO thật đáng sợ.
Dụ Tranh Độ nhìn thấy bộ dạng của Thương Khuyết là biết hắn vẫn còn canh cánh chuyện Tiêu Sơn Lam trong lòng, buồn cười an ủi hắn: “Tôi đã từ chối Lan…”
Thương Khuyết lại không thể yên tâm: “Còn có công ty khác vẫn đang đào em…”
Dụ Tranh Độ kinh ngạc: “Làm sao anh biết?” Cậu chưa từng nhắc qua việc này mà.
Thương Khuyết lặng lẽ lườm cậu: “Có một công ty gọi lộn số sang chỗ tôi.”
Dụ Tranh Độ im lặng: “Vậy sao anh không chuyển cho tôi?”
Thương Khuyết lập tức đáp: “Chuyện không liên quan tới tôi, là chính tên kia cãi thua nên cúp điện thoại trước.”
Dụ Tranh Độ: “…” Chỉ cần không phải đối mặt, từ trước tới nay Thương tổng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chỉ có sửu nhi mới có thể cùng hắn cãi một trận.
Bạn học nghe được lời của hai người đều ngạc nhiên, một người sửng sốt nói: “Thì ra ở bên ngoài có nhiều công ty đào Dụ Tranh Độ như vậy…”
Thương Khuyết đắc ý: “Vậy thì sao, sếp bọn họ đều không có quan hệ tốt với Tranh Độ như tôi.”
Các bạn học: = = Từ từ, đây là chuyện đáng để khoe sao?
Lời này của Thương Khuyết xem như là lời giải thích biến tướng những lời đồn trên diễn đàn, không chỉ vậy, các bạn học còn có nhận thức mới về địa vị của Dụ Tranh Độ trong giới.
Trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng cảm khái: “Rõ ràng là học cùng lớp cùng tốt nghiệp mà sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?”
Có người cười nói: “Lúc đi học chẳng phải chênh lệch đã dài lắm à!”
“Đúng vậy, lúc Tranh Độ là singer còn nổi tiếng trên Starflicker, tớ còn thi lại môn đại số…”
“Tớ nhớ lúc Tranh Độ còn chưa tốt nghiệp, Landry đã định mời cậu ấy tới phòng thực nghiệm đúng không?”
Bởi vì Thương Khuyết nên Dụ Tranh Độ đã có ám ảnh tâm lý với Tiêu Sơn, vừa nghe bạn học nhắc tới Landry liền vội vàng cắt ngang: “Đều là chuyện lúc trước, đừng nói, đừng nói nữa.”
Nhìn Dụ Tranh Độ lần thứ hai được mọi người hâm mộ, sùng bái, răng Ngô Thạc Kiến suýt nữa bị nghiến nát, thừa dịp Dụ Tranh Độ cắt lời của mọi người, gã cười ‘haha’ rồi nói: “Bạn học Dụ được sếp tổng coi trọng như thế, chẳng trách có truyền thông trên mạng đưa tin nói CEO tặng bạn Dụ bức danh họa giá mười vạn làm tiền tăng ca đấy.”
Vì quan hệ với Dụ Tranh Độ nên bạn học trong lớp hay chú ý tới chuyện của Thương Khuyết, không ít người từng đọc tin ‘tiền tăng ca;, tự nhiên cũng biết dân mạng đã bác bỏ tin đồn.
Vì bản tin đó thực sự quá vô lý, căn bản không có người để ở trong lòng. Ngô Thạc Kiến sao có thể không biết đây là tin đồn vô căn cứ đã bị dẹp chứ, gã nhắc tới chỉ thuần túy là muốn sỉ nhục Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết.
Nhưng không chờ Dụ Tranh Độ lên tiếng, Chu Ngạn đã ngồi không yên, nói: “Cậu bị gì vậy? Nhắc tới lời đồn trên mạng làm gì? Ai mà tin chuyện lấy danh họa mười vạn thành tiền tăng ca chứ!”
Ngô Thạc Kiến lúc này đã nghẹn tới mức sắp bùng nổ, phải đâm Dụ Tranh Độ mới chịu, cười ‘haha’ nói: “Tôi chỉ đang nghĩ bạn học Dụ trâu bò như thế, có khi tiền tăng ca thật sự ghê gớm như vậy đấy!”
“Cậu nghĩ cái quái gì vậy!” Chu Ngạn đã nhìn ra Ngô Thạc Kiến cố ý, ngữ khí cũng không khách sáo nữa, “CEO đã sớm bác bỏ tin đồn rồi, tôi thấy là cậu cố tình thì có!”
Ngô Thạc Kiến còn định nói lại, Thương Khuyết bỗng dưng nghi ngờ hỏi: “Tôi bác bỏ tin đồn gì?”
Chu Ngạn: “Trên mạng bịa đặt nói anh dùng danh họa đưa cho Tranh Độ thành tiền tăng ca.”
Thương Khuyết: “Đây không phải là bịa đặt, là thật.”
Các bạn học dồn ánh mắt tới đây, Chu Ngạn sốc: “Chẳng phải anh nói với dân mạng là anh không đưa bức tranh cho Tranh Độ sao? Lẽ nào đoạn ảnh cap lại là photoshop?”
Thương Khuyết suy nghĩ rồi mới nhớ ra: “Cái đó à, cái đó cũng là thật.”
Các bạn học thở phào nhẹ nhõm, bởi vậy mới nói sao có thể trả tiền tăng ca tới mười vạn chứ.
Lại nghe Thương Khuyết tiếp tục nói: “Hết cách rồi, em ấy không chịu nhận.”
Chu Ngạn: “Là sao?”
Thương Khuyết: “Rất khó hiểu đúng không?”
Khó!
Một bạn học run giọng hỏi Thương Khuyết: “Ý của anh chẳng lẽ là anh thật sự trả tiền tăng ca cho Tranh Độ bằng bức danh họa mười vạn kia?”
Thương Khuyết hơi trầm ngâm, gật đầu.
“Chỉ là Tranh Độ không có nhận lấy?”
Thương Khuyết gật đầu, trong giọng nói còn có chút không cam lòng: “Em ấy cảm thấy tiền tăng ca không hợp lý, rõ ràng rất hợp lý!”
Chỗ nào hợp lý vậy?!!!
Nội tâm các bạn học đều hộc máu, đã biết chênh lệch giữa người với mình lớn rồi nhưng ai ngờ có thể lớn tới chừng này.
Tốt nghiệp cùng một trường, đa số mọi người còn gian nan kiếm việc mà có người đã nhậm chức CTO, được anh ngoài đẹp trai trong nhiều tiền theo đuổi, tiền tăng ca mười vạn – còn từ chối!
Một bạn học tuyệt vọng nhìn Dụ Tranh Độ, thành thực nói: “Tranh Độ, sau này lớp có tụ họp, nếu cậu không có chuyện gì quan trọng thì hay là đừng tới nhé?”
Những người khác đều gật đầu: “Cho cuộc đời chúng tớ lưu lại chút tưởng niệm đi!”
Dụ Tranh Độ trầm ngâm: “Tớ có thể trả tiền.”
Các bạn học lập tức trở mặt: “Thôi cậu cứ tới đi!”
“Nhất định phải đến, tớ sẽ lo lắng lắm nếu cậu không tới.”
Mọi người thổn thức một phen xong, Chu Ngạn căm giận bất bình mà nói: “Tớ thật sự càng nghĩ càng tức, rõ ràng Tranh Độ dựa vào bản thân mới có được những thứ này, trên diễn đàn ăn nói lung tung, lại còn nói khó nghe như thế!”
Những người khác đều gật đầu phụ họa: “Thật quá đáng, lúc về nhất định phải đính chính lại mới được.”
“Không biết là ai bịa đặt nữa, chắc chắn là có thù oán với Tranh Độ!”
“Người nào mà đáng sợ vậy chứ.”
Dụ Tranh Độ nói: “Tớ biết là ai.”
Mọi người nhìn lại: “Hở?”
Ánh mắt Dụ Tranh Độ lướt qua những người khác đối diện với Ngô Thạc Kiến, cười nói: “Bạn học Ngô, đã nghĩ kỹ nên nói xin lỗi như thế nào chưa?”
Vốn bận tâm thể diện của bạn gái gã, Dụ Tranh Độ cũng không muốn khiến Ngô Thạc Kiến mất mặt trước mọi người nhưng Ngô Thạc Kiến không hề biết hối cải mà thậm chí còn khiến mọi chuyện trầm trọng hơn, đã chạm tới giới hạn của Dụ Tranh Độ.
Dụ Tranh Độ vừa nói, mọi người đều hoang mang, bạn gái Ngô Thạc Kiến còn tưởng vì Ngô Thạc Kiến luôn đề cập tới chuyện trên mạng mà tức giận nên vội vàng nói: “Tranh Độ, Thạc Kiến không biết nói chuyện, không phải cố ý đâu, cậu đừng để ở trong lòng…”
Ngô Thạc Kiến kinh ngạc không thôi. Gã đeo đuổi Dụ Tranh Độ nhiều năm trên diễn đàn nhưng chưa từng bị bất cứ người nào vạch trần nên mới không kiêng dè càng ngày càng trắng trợn, mới nãy trước khi Thương Khuyết tới, tuy Dụ Tranh Độ có cảnh cáo gã một lần nhưng lúc sau đổi giọng nên gã chỉ coi Dụ Tranh Độ đang dọa gã.
Gã chẳng thể ngờ là Dụ Tranh Độ lại làm khó gã vào lúc này.
Dụ Tranh Độ liếc nhìn bạn gái Ngô Thạc Kiến, nói: “Cậu ta cố ý.”
“Nhân cách người này có vấn đề, cậu tốt nhất nên chia tay sớm đi.”
Ngô Thạc Kiến thẹn quá hóa giận: “Mày có ý gì?”
Dụ Tranh Độ: “Tôi nói thời đại học tôi đã điều tra IP của cậu.”
Trong lòng Ngô Thạc Kiến loạn cào cào nhưng vẫn cố gắng trấn định: “Mày điều tra IP tao làm gì?”
Chu Ngạn như nhớ tới điều gì: “Lẽ nào cậu ta chửi cậu trên diễn đàn?”
“Ừm.” Dụ Tranh Độ gật đầu, sau đó đọc tên một ID ra, nhìn Ngô Thạc Kiến, “Tới cả tên ID cũng chẳng hay ho gì, giống hệt với con người cậu.”
Trong phòng nhất thời ồ lên, cả lớp họ đều biết ID này. Đây chẳng phải là chửi bình thường mà là anti fan nổi tiếng nhất của Dụ Tranh Độ.
Bạn gái Ngô Thạc Kiến khó tin nhìn Ngô Thạc Kiến: “Là anh sao?”
Thương Khuyết cũng hơi nhướn mày, lộ ra ánh mắt thâm sâu: “Thì ra cậu chính là tên yêu nghiệt đó à.”
“Đừng có hắt nước bẩn lên người tao.” Trong lòng Ngô Thạc Kiến đã chấn động tới mức run sợ, gã khiếp sợ vì không ngờ Dụ Tranh Độ thật sự biết ID kia là gã nhưng chưa từng nói ra, gã mạnh miệng, “Có bản lĩnh thì lấy chứng cứ ra.”
Chu Ngạn nghi ngờ: “Có nhầm không? Tuy cậu ta rất đáng ghét nhưng tớ cũng từng điều tra IP kia, hình như không phải mà?”
Lớp Dụ Tranh Độ học kỹ thuật máy tính nên điều tra IP không khó, loại anti fan nổi tiếng thế cũng từng được Chu Ngạn điều tra.
“Ừ, cậu ta thường dùng IP đại lý.” Dụ Tranh Độ nói.
Ngô Thạc Kiến cười lạnh: “Bây giờ cậu chỉ nói suông mỗi IP?”
Dụ Tranh Độ cũng cười lạnh: “Cậu đừng nghĩ tôi chỉ điều tra mỗi IP chứ.”
Tim Ngô Thạc Kiến nhảy bình bịch, gã không phản đối vì gã chửi 4 năm mà có thấy Dụ Tranh Độ tỏ thái độ gì đâu, gã vẫn cho là Dụ Tranh Độ không phải không để ý mà là không có cách nào chứng minh.
Nhưng lỡ như là Dụ Tranh Độ lười nói chuyện thì sao?
Với kỹ thuật của Dụ Tranh Độ…
Trước đây Dụ Tranh Độ đúng là chẳng thèm nói, trên diễn đàn nói tới nói lui cũng chỉ mấy chuyện lại thêm cậu có nhiều fan, anti chẳng được bao nhiêu lợi ích, thình thoảng còn có thể tấu hài giải trí, cậu cũng để mặc.
Nhưng tới nay Ngô Thạc Kiến vẫn dây dưa không dứt, còn khiến mọi thứ nặng nề hơn, tạo ra những lời đồn buồn nôn khiến cậu không thể tiếp tục trơ mắt nhìn.
Đúng lúc lần trước scandal của Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết bị đưa lên diễn đàn, Ngô Thạc Kiến nhân cơ hội mắng cậu, kết quả bị Thương Khuyết nhìn thấy nên Thương Khuyết đăng ký tài khoản cãi nhau với gã.
Đó giờ Thương Khuyết cãi nhau luôn thắng nhưng Ngô Thạc Kiến lại là tuyển thủ giỏi chịu đựng, cuối cùng Thương Khuyết nhờ Dụ Tranh Độ viết phần mềm lần theo, đặc biệt theo dõi động thái của Ngô Thạc Kiến để hắn online đúng thời gian lên chửi nhau với Ngô Thạc Kiến…
Những ghi chép này là chứng cứ tốt nhất.
Dụ Tranh Độ đương nhiên sẽ không nói nguyên do mình viết phần mềm lần theo, các bạn học hiểu ngầm cậu đăc biệt viết ra để điều tra anti fan, đã như thể càng lộ vẻ ván đã đóng thuyền.
Bạn gái Ngô Thạc Kiến ngạc nhiên vô cùng, ngây người hồi lâu rồi tránh xa ra: “Bà mẹ nó, tôi vớ phải loại người chó chết gì vậy!”
Có chứng cứ ngay trước mặt, Ngô Thạc Kiến không thể chối cãi, ánh mắt trong phòng hướng về gã đều bất thiện, gã chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh không thôi.
Chu Ngạn đột nhiên đứng lên, vọt tới chỗ cửa rồi đóng ầm lại, cười gian ‘hehehe’: “Đóng cửa đánh chó!”
Ngô Thạc Kiến lảo đảo, giãy dụa lần cuối: “Tao chửi Dụ Tranh Độ thì sao? Trên diễn đàn đâu phải mình tao chửi, có cần phải làm vậy không?”
“Còn kéo người khác xuống nước cùng.” Chu Ngạn phỉ nhổ, “Mày có thể tìm ra được người chửi nhiều hơn mày thì tụi tao tha mày một mạng.”
Trong lòng Ngô Thạc Kiến căng thẳng.
Người mắng Dụ Tranh Độ nhiều nhất tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất hơn gã, ít nhất là trên diễn đàn trường đại học Phù thành không ai có thể đánh với gã một trận.
“Không nói ra được đúng không!” Chu Ngạn bẻ khớp tay, “Vậy đừng trách tụi tao không khách sáo!”
“Chờ đã!” Lúc mấu chốt, trong đầu Ngô Thạc Kiến chợt lóe lên một ID, “Có người có khi còn nói nhiều hơn tao.”
Chu Ngạn: “Ai?”
Ngô Thạc Kiến liếc nhìn Thương Khuyết: “ID giả mạo CEO, ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần.”
Gã vừa nói ID này ra, toàn thể nhất thời yên lặng lại.
Nói tới ID này cũng rất thần kỳ, tuy thời gian đăng ký rất ngắn nhưng tinh lực rất dồi dào. Sau khi đăng ký dùng thân phận của CEO đuổi theo mắng nhau với ID của Ngô Thạc Kiến, không chỉ vậy còn nhảy vào toàn bộ bài post của Ngô Thạc Kiến đăng trước đây mắng một lần.
Bởi vì ID đó mà những bài post trước đây của Ngô Thạc Kiến đăng lúc trước không ngừng nhảy lên.
Cho nên tuy hắn giúp đỡ Dụ Tranh Độ nói chuyện nhưng tất cả mọi người cảm thấy hắn còn không bằng anti, lại thêm ID cùng tên CEO, lúc mắng người rất có phong thái của trẻ trâu, mọi người đều nhất trí nhận định là anti cả CEO với học trường, anti fan giả fan.
Vì ID này không chịu thua, luôn muốn thắng Ngô Thạc Kiến nên nội dung hắn mắng gộp lại thật sự có khả năng còn nhiều hơn Ngô Thạc Kiến.
Bởi vậy vừa nhắc tới ID này, tâm tình ai cũng phức tạp.
Ngô Thạc Kiến sao không cay cho được, nghĩ tới việc gã tung hoành trên diễn đàn nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta mắng tới xóa nick – sau đó phải đổi sang acc nhỏ cũng là vì nguyên nhân này.
“Tài khoản đó giả mạo làm CEO đuổi theo mày à.” Chu Ngạn không nhịn được mà nói với Dụ Tranh Độ, “Tranh Độ, hay là cậu cũng truy tìm người kia đi, nhắc nhở người đó đừng nói lung tung, ảnh hưởng không tốt.”
Du Tranh Độ dùng ánh mắt cá chết nhìn Chu Ngạn.
Chu Ngạn khó hiểu: “Sao vậy?”
“Giả mạo cái gì?” Sau đó nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Thương Khuyết cùng thái độ rất khó chịu, “Đó chính là tôi.”
Chu Ngạn: “…”
Những người khác: “…”
Ngô Thạc Kiến: “…”
Hình tượng tổng tài bá đạo chậm rãi vặn vẹo…
…
Bởi vì xảy ra chuyện như thế sau đó các bạn học không kìm lòng được mà nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, bữa cơm ăn rất lâu mới xong, đợi đến khi ăn xong đã là đêm khuya.
Biết Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết có chuyện mờ ám nên bạn học thức thời nhường lại không gian cho họ, không ai dám đi chung đường với hai người.
Họ cũng không vội trở về, chậm rãi đi bộ trên đường.
Lúc còn nhiều người còn đỡ, đến khi ở riêng thì tâm trạng của Thương Khuyết lại căng thẳng. Hắn nhịn một hồi rồi đột nhiên lấy ra cuộn tranh đưa cho Dụ Tranh Độ: “Tặng em.”
Trong mắt Dụ Tranh Độ mang theo ý cười: “Lần này có lý do tốt chưa?”
Ngón tay cầm bức tranh của Thương Khuyết nhẹ dùng sức: “Ừm.”
Dụ Tranh Độ: “Sao?”
Thương Khuyết đột nhiên quay đầu đi, không dám nhìn cậu: “Có phải là em muốn từ chối tôi?”
“Tôi đâu có.” Dụ Tranh Độ uống rượu vào, tâm tình rất tốt nhưng vẫn còn tỉnh táo, cậu xoa hai má Thương Khuyết, “Em cũng thích anh.”
Cả người Thương Khuyết cứng ngắc.
Một hồi lâu sau, hắn mới chậm chạp xoay đầu lại, biểu cảm mừng như điên, không thể tả thành lời.
“Anh đồng ý!” Thương Khuyết nói.
Dụ Tranh Độ:???
Cái từ ‘đồng ý’ này của anh sếp dùng vào ngữ cảnh này thật là gian trá quá đi!
…
Tiểu Quỳ: Chung quy vẫn là tôi đồng ý với ẻm! (đeo kính râm)
Tranh Độ: Ai mà biết được chữ ngờ.
…
Thương Khuyết vừa nói khiến tất cả nhất thời rơi vào sự yên tĩnh nghẹt thở.
Lúc hắn vừa vào mọi người đã không tự chủ mà dừng lại cuộc nói chuyện mà lén lút nhìn hắn, giờ thì yên phăng phắc luôn.
Lúc nói chuyện Thương Khuyết mang theo tia kích động, thanh âm hơi cao càng tăng hiệu quả kinh động mọi người hơn.
Thậm chí có người còn sinh ra ảo giác, bên tai mơ hồ có tiếng vọng – Vậy tôi muốn làm đối tượng của em ấy có được không! Có được không! Được không!
Tất cả đều ngây ngốc như gà.
Ngay cả Dụ Tranh Độ cũng ngây ngẩn.
Không biết qua bao lâu mới có người chậm rãi phục hồi tinh thần lại, Chu Ngạn trúc trắc mà mở miệng trước: “Được, được, đương nhiên là được.”
Những bạn học khác tỉnh lại, hai mặt nhìn nhau, có người theo bản năng muốn vỗ tay nhưng bị bạn học khác nhanh tay kéo lại, Trương Thanh Thanh vội vàng ra dấu với mọi người: Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Mọi người thoáng nhìn nhau, cuối cùng đạt thành sự hiểu ngầm, dựa vào ý chí mạnh mẽ đè xuống kích động muốn náo loạn, làm bộ không có gì hết… Đương nhiên vẫn không có cách nào khống chế ánh mắt của mình hướng về phía Dụ Tranh Độ.
Các bạn học thức thời khiến cảm xúc căng thẳng của Thương Khuyết thoáng giảm bớt.
Dụ Tranh Độ kìm lòng không đặng mà bật cười, đứng dậy kéo tay Thương Khuyết: “Ngồi xuống trước đã.”
Thương Khuyết thật vất vả buông lỏng một chút, thấy Dụ Tranh Độ đứng dậy lại cương cứng, lập tức tiến lên một bước, nhẹ giọng bên tai cậu: “Không được từ chối tôi trước mặt nhiều người!”
“Có lời gì thì chờ về rồi hãy nói!”
“Giữ mặt mũi cho tôi!”
Dụ Tranh Độ không biết nên khóc hay cười mà nhìn hắn: “Tôi cũng chưa nói muốn từ chối mà.”
Mặt mày cậu cong lên, khóe miệng mang theo ý cười không giấu được: “Anh có thể tới là tôi vui rồi.”
Thương Khuyết hơi sửng sốt.
Hai người ngồi xuống, lúc này bạn học trên bàn cũng đã điều chỉnh tốt tâm tình với biểu cảm của mình.
Ngô Thạc Kiến cũng vì chuyện Dụ Tranh Độ nói điều tra IP của gã mà thấp thỏm không thôi nhưng vì sự xuất hiện đột ngột của Thương Khuyết mà Dụ Tranh Độ đang nói cũng bị cắt ngang, gã không thể nào biết được ý của Dụ Tranh Độ là gì.
Gã suy nghĩ rồi đụng cánh tay bạn gái mình, thấp giọng hỏi: “Hình như anh lỡ làm bạn học Dụ tức giận, em hỏi giúp anh cậu ta có ý gì đi?”
Bạn gái gã vốn vì chuyện gã nói bạn học mình quá khó nghe nên không vui, thấy bộ dáng của gã có vẻ hối hận, tâm tình mới tốt lên, nói với Dụ Tranh Độ: “Tranh Độ, thật xin lỗi cậu. Mới nãy Thạc Kiến không cố ý, cậu đừng tức giận nhé?”
“Không có.” Dụ Tranh Độ liếc nhìn bạn nữ, thứ nhất là vì sự xuất hiện của Thương Khuyết, cậu quả thực không có tâm trạng tính toán với Ngô Thạc Kiến, thứ hai là dù sao đang ở trước mặt nhiều người như vậy, nên giữ lại thể diện cho bạn nữ nên cậu cười cười, “Tớ chỉ là nói đùa thôi.”
Lời của cậu khiến Ngô Thạc Kiến yên lòng, nghĩ thầm lúc trước quả nhiên Dụ Tranh Độ làm màu, thật muốn biết ai có thể chịu đựng việc bị chửi 4 năm mà không hề lên tiếng câu nào.
Huống chi, cho dù Dụ Tranh Độ thật sự điều tra IP của gã thì gã cũng không sợ.
Gánh nặng trong lòng được tháo ra, Ngô Thạc Kiến lại không cam lòng, vất vả lắm gã mới có cơ hội chế nhạo Dụ Tranh Độ. Mà gã lại không ngờ Thương Khuyết lại xuất hiện, còn ở trước mặt bạn học nói một câu muốn làm đối tượng của Dụ Tranh Độ khiến công kích của gã lại trở nên buồn cười.
Thương Khuyết thật sự xuất sắc, sau khi hắn tới gần như ánh mắt của toàn hội trường đều bị hắn hấp dẫn.
Ngô Thạc Kiến nghe thấy bạn học ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Oa, CEO đẹp trai quá đi!”
“Lúc ở lễ tốt nghiệp tớ đã gặp anh ấy một lần nhưng không được gần tới vậy, thực sự là nhìn muốn say mà, ghen tị với Tranh Độ ghê!”
“Tỉnh lại đi, CEO đâu chỉ đẹp trai. Người ta còn lại đại lão đồ cổ, tổng tài bá đạo!”
“Trên diễn đàn còn có người nói Tranh Độ bị bỏ rơi nữa chứ, buồn cười ghê.”
“Mấy lời chửi mắng đó như chuột cống dưới đáy hầm ấy, có gì mà phải để ý chứ.”
Tâm tình Ngô Thạc Kiến khó chịu cùng cực, thực sự nhịn không được lộ ra nụ cười giả tạo, phẫn nộ hỏi: “Có thật là CEO đang theo đuổi bạn học Dụ đúng không?”
Thương Khuyết khó khăn lắm mới quyết định tới đây, chỉ lo Dụ Tranh Độ sẽ từ chối hắn, lời nói ra khỏi miệng khó tránh khỏi có tâm thái muốn làm đà điểu, dĩ nhiên là không muốn nghe người khác nhắc lại, cố tình còn có người không thức thời nhảy lên mũi thương.
Thương Khuyết không có kiên nhẫn với người khác như Dụ Tranh Độ, lại thêm việc hắn tới đây đúng lúc nghe thấy Ngô Thạc Kiến đang giễu cợt Dụ Tranh Độ nên có ấn tượng cực xấu về người này. Bởi vậy khi Ngô Thạc Kiến vừa mở miệng, Thương Khuyết lạnh lùng nhìn gã, bày ra dáng vẻ cao cao tại thượng, hờ hững đáp: “Rồi sao? Cần cậu cho phép?”
Khí thế của hắn rất mạnh, ngôn từ không khách sáo, lời vừa dứt không khí trong nháy mắt lạnh xuống, tất cả mọi người đều không tự chủ mà hơi rụt vai lại, trong lòng không hẹn mà cùng dâng lên một ý nghĩ…
Không hổ là tổng tài bá đạo, khí thế quá mạnh mẽ.
Trong lòng Ngô Thạc Kiến run lên bần bật, trong tâm không tự chủ cảm thấy chột dạ, theo bản năng muốn rút lun rồi thấy bạn gái mình đá mình dưới chân, bối rối thấp giọng nói với gã: “Anh đừng có đề cập tới chuyện này nữa.”
Ngô Thạc Kiến vừa ngẩng đầu phát hiện không chỉ bạn gái mình mà những người khác cũng đang nhìn gã, hiển nhiên là không đồng ý với cách làm của gã khiến gã nhất thời lúng túng không thôi rồi lại sinh ra tâm lý phản nghịch, giọng điệu quái quái: “CEO hiểu lầm rồi, tôi đây chỉ là ước ao có được mị lực như bạn học Dụ mà thôi. Chẳng trách có lời đồn bạn học Dụ tuổi còn trẻ đã lên được chức vị cùng thu nhập cao như thế, tất cả đều ỷ vào việc có ‘quan hệ tốt’ với CEO.”
Gã vốn muốn nói ‘quan hệ đặc biệt’ nhưng mới nói được nửa câu bị Thương Khuyết dùng ánh mắt ‘thì ra mày chọn cái chết’ quét qua, trong lòng không khỏi run lên mới lâm thời đổi thành ‘quan hệ tốt’ nhưng không cam lòng mà cố ý nhấn mạnh ba từ đó.
Bạn học ở đây đều xem qua bài post trên diễn đàn nên cũng biết Ngô Thạc Kiến nói về cái gì, Chu Ngạn là bạn thân tốt nhất của Dụ Tranh Độ, không vui đáp lại: “Lời bịa đặt trên mạng nói làm gì?”
Dụ Tranh Độ vốn nể mặt bạn gái Ngô Thạc kiến mà chừa lại đường lui cho gã, không ngờ gã không thức thời. Cậu hơi nhướn mày, đang định đáp trả lại thì nghe thấy Thương Khuyết nói: “Đúng là vì em ấy có quan hệ tốt với tôi.”
Mọi người kinh ngạc nhìn sang, Ngô Thạc Kiến không nghĩ hắn lại thừa nhận, trên mặt lập tức không khống chế được mà lộ vẻ vui mừng.
Thương Khuyết hơi tức giận nhìn Dụ Tranh Độ: “Em là vì có quan hệ tốt mới ở lại đúng không?”
Dụ Tranh Độ còn có thể nói gì, đương nhiên chỉ có thể mỉm cười: “Đúng vậy.”
Lúc này Thương Khuyết mới khẽ hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Nếu không phải là có quan hệ tốt với tôi thì chỉ dựa vào chức vị cùng tiền lương hiện giờ, em ấy chắc chắn đã sớm cao chạy xa bay.”
Dụ Tranh Độ cảm thấy vô cùng oan uổng: “Tôi không phải, tôi không có, anh đừng có nói oan tôi!”
Bình thường Thương Khuyết đều chết vì sĩ diện, chỉ có điểm này là không chịu được, giọng điệu tức giận: “Đừng cho là tôi không biết cái tên phòng thực nghiệm kia còn chưa hết hy vọng với em, lén lút đưa giá tiền lương cao hơn chèo kéo em!”
Dụ Tranh Độ: “…” Nhất định là Triệu Nhược Lạp bán đứng cậu!
Chu Ngạn không nhịn được ‘a’ lên, hỏi: “Cho nên… Thật ra có người cho Tranh Độ mức tiền lương cao hơn chứ không phải là vì CEO với Tranh Độ có quan hệ tốt nên mới cho cậu ấy chức vị cao như thế?”
Thương Khuyết vô cảm nhìn cậu ta: “Cậu đang đá xéo tôi sao?”
Chu Ngạn sợ xua tay: “Không phải.”
Khí thế CEO thật đáng sợ.
Dụ Tranh Độ nhìn thấy bộ dạng của Thương Khuyết là biết hắn vẫn còn canh cánh chuyện Tiêu Sơn Lam trong lòng, buồn cười an ủi hắn: “Tôi đã từ chối Lan…”
Thương Khuyết lại không thể yên tâm: “Còn có công ty khác vẫn đang đào em…”
Dụ Tranh Độ kinh ngạc: “Làm sao anh biết?” Cậu chưa từng nhắc qua việc này mà.
Thương Khuyết lặng lẽ lườm cậu: “Có một công ty gọi lộn số sang chỗ tôi.”
Dụ Tranh Độ im lặng: “Vậy sao anh không chuyển cho tôi?”
Thương Khuyết lập tức đáp: “Chuyện không liên quan tới tôi, là chính tên kia cãi thua nên cúp điện thoại trước.”
Dụ Tranh Độ: “…” Chỉ cần không phải đối mặt, từ trước tới nay Thương tổng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, chỉ có sửu nhi mới có thể cùng hắn cãi một trận.
Bạn học nghe được lời của hai người đều ngạc nhiên, một người sửng sốt nói: “Thì ra ở bên ngoài có nhiều công ty đào Dụ Tranh Độ như vậy…”
Thương Khuyết đắc ý: “Vậy thì sao, sếp bọn họ đều không có quan hệ tốt với Tranh Độ như tôi.”
Các bạn học: = = Từ từ, đây là chuyện đáng để khoe sao?
Lời này của Thương Khuyết xem như là lời giải thích biến tướng những lời đồn trên diễn đàn, không chỉ vậy, các bạn học còn có nhận thức mới về địa vị của Dụ Tranh Độ trong giới.
Trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng cảm khái: “Rõ ràng là học cùng lớp cùng tốt nghiệp mà sao lại chênh lệch lớn như thế chứ?”
Có người cười nói: “Lúc đi học chẳng phải chênh lệch đã dài lắm à!”
“Đúng vậy, lúc Tranh Độ là singer còn nổi tiếng trên Starflicker, tớ còn thi lại môn đại số…”
“Tớ nhớ lúc Tranh Độ còn chưa tốt nghiệp, Landry đã định mời cậu ấy tới phòng thực nghiệm đúng không?”
Bởi vì Thương Khuyết nên Dụ Tranh Độ đã có ám ảnh tâm lý với Tiêu Sơn, vừa nghe bạn học nhắc tới Landry liền vội vàng cắt ngang: “Đều là chuyện lúc trước, đừng nói, đừng nói nữa.”
Nhìn Dụ Tranh Độ lần thứ hai được mọi người hâm mộ, sùng bái, răng Ngô Thạc Kiến suýt nữa bị nghiến nát, thừa dịp Dụ Tranh Độ cắt lời của mọi người, gã cười ‘haha’ rồi nói: “Bạn học Dụ được sếp tổng coi trọng như thế, chẳng trách có truyền thông trên mạng đưa tin nói CEO tặng bạn Dụ bức danh họa giá mười vạn làm tiền tăng ca đấy.”
Vì quan hệ với Dụ Tranh Độ nên bạn học trong lớp hay chú ý tới chuyện của Thương Khuyết, không ít người từng đọc tin ‘tiền tăng ca;, tự nhiên cũng biết dân mạng đã bác bỏ tin đồn.
Vì bản tin đó thực sự quá vô lý, căn bản không có người để ở trong lòng. Ngô Thạc Kiến sao có thể không biết đây là tin đồn vô căn cứ đã bị dẹp chứ, gã nhắc tới chỉ thuần túy là muốn sỉ nhục Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết.
Nhưng không chờ Dụ Tranh Độ lên tiếng, Chu Ngạn đã ngồi không yên, nói: “Cậu bị gì vậy? Nhắc tới lời đồn trên mạng làm gì? Ai mà tin chuyện lấy danh họa mười vạn thành tiền tăng ca chứ!”
Ngô Thạc Kiến lúc này đã nghẹn tới mức sắp bùng nổ, phải đâm Dụ Tranh Độ mới chịu, cười ‘haha’ nói: “Tôi chỉ đang nghĩ bạn học Dụ trâu bò như thế, có khi tiền tăng ca thật sự ghê gớm như vậy đấy!”
“Cậu nghĩ cái quái gì vậy!” Chu Ngạn đã nhìn ra Ngô Thạc Kiến cố ý, ngữ khí cũng không khách sáo nữa, “CEO đã sớm bác bỏ tin đồn rồi, tôi thấy là cậu cố tình thì có!”
Ngô Thạc Kiến còn định nói lại, Thương Khuyết bỗng dưng nghi ngờ hỏi: “Tôi bác bỏ tin đồn gì?”
Chu Ngạn: “Trên mạng bịa đặt nói anh dùng danh họa đưa cho Tranh Độ thành tiền tăng ca.”
Thương Khuyết: “Đây không phải là bịa đặt, là thật.”
Các bạn học dồn ánh mắt tới đây, Chu Ngạn sốc: “Chẳng phải anh nói với dân mạng là anh không đưa bức tranh cho Tranh Độ sao? Lẽ nào đoạn ảnh cap lại là photoshop?”
Thương Khuyết suy nghĩ rồi mới nhớ ra: “Cái đó à, cái đó cũng là thật.”
Các bạn học thở phào nhẹ nhõm, bởi vậy mới nói sao có thể trả tiền tăng ca tới mười vạn chứ.
Lại nghe Thương Khuyết tiếp tục nói: “Hết cách rồi, em ấy không chịu nhận.”
Chu Ngạn: “Là sao?”
Thương Khuyết: “Rất khó hiểu đúng không?”
Khó!
Một bạn học run giọng hỏi Thương Khuyết: “Ý của anh chẳng lẽ là anh thật sự trả tiền tăng ca cho Tranh Độ bằng bức danh họa mười vạn kia?”
Thương Khuyết hơi trầm ngâm, gật đầu.
“Chỉ là Tranh Độ không có nhận lấy?”
Thương Khuyết gật đầu, trong giọng nói còn có chút không cam lòng: “Em ấy cảm thấy tiền tăng ca không hợp lý, rõ ràng rất hợp lý!”
Chỗ nào hợp lý vậy?!!!
Nội tâm các bạn học đều hộc máu, đã biết chênh lệch giữa người với mình lớn rồi nhưng ai ngờ có thể lớn tới chừng này.
Tốt nghiệp cùng một trường, đa số mọi người còn gian nan kiếm việc mà có người đã nhậm chức CTO, được anh ngoài đẹp trai trong nhiều tiền theo đuổi, tiền tăng ca mười vạn – còn từ chối!
Một bạn học tuyệt vọng nhìn Dụ Tranh Độ, thành thực nói: “Tranh Độ, sau này lớp có tụ họp, nếu cậu không có chuyện gì quan trọng thì hay là đừng tới nhé?”
Những người khác đều gật đầu: “Cho cuộc đời chúng tớ lưu lại chút tưởng niệm đi!”
Dụ Tranh Độ trầm ngâm: “Tớ có thể trả tiền.”
Các bạn học lập tức trở mặt: “Thôi cậu cứ tới đi!”
“Nhất định phải đến, tớ sẽ lo lắng lắm nếu cậu không tới.”
Mọi người thổn thức một phen xong, Chu Ngạn căm giận bất bình mà nói: “Tớ thật sự càng nghĩ càng tức, rõ ràng Tranh Độ dựa vào bản thân mới có được những thứ này, trên diễn đàn ăn nói lung tung, lại còn nói khó nghe như thế!”
Những người khác đều gật đầu phụ họa: “Thật quá đáng, lúc về nhất định phải đính chính lại mới được.”
“Không biết là ai bịa đặt nữa, chắc chắn là có thù oán với Tranh Độ!”
“Người nào mà đáng sợ vậy chứ.”
Dụ Tranh Độ nói: “Tớ biết là ai.”
Mọi người nhìn lại: “Hở?”
Ánh mắt Dụ Tranh Độ lướt qua những người khác đối diện với Ngô Thạc Kiến, cười nói: “Bạn học Ngô, đã nghĩ kỹ nên nói xin lỗi như thế nào chưa?”
Vốn bận tâm thể diện của bạn gái gã, Dụ Tranh Độ cũng không muốn khiến Ngô Thạc Kiến mất mặt trước mọi người nhưng Ngô Thạc Kiến không hề biết hối cải mà thậm chí còn khiến mọi chuyện trầm trọng hơn, đã chạm tới giới hạn của Dụ Tranh Độ.
Dụ Tranh Độ vừa nói, mọi người đều hoang mang, bạn gái Ngô Thạc Kiến còn tưởng vì Ngô Thạc Kiến luôn đề cập tới chuyện trên mạng mà tức giận nên vội vàng nói: “Tranh Độ, Thạc Kiến không biết nói chuyện, không phải cố ý đâu, cậu đừng để ở trong lòng…”
Ngô Thạc Kiến kinh ngạc không thôi. Gã đeo đuổi Dụ Tranh Độ nhiều năm trên diễn đàn nhưng chưa từng bị bất cứ người nào vạch trần nên mới không kiêng dè càng ngày càng trắng trợn, mới nãy trước khi Thương Khuyết tới, tuy Dụ Tranh Độ có cảnh cáo gã một lần nhưng lúc sau đổi giọng nên gã chỉ coi Dụ Tranh Độ đang dọa gã.
Gã chẳng thể ngờ là Dụ Tranh Độ lại làm khó gã vào lúc này.
Dụ Tranh Độ liếc nhìn bạn gái Ngô Thạc Kiến, nói: “Cậu ta cố ý.”
“Nhân cách người này có vấn đề, cậu tốt nhất nên chia tay sớm đi.”
Ngô Thạc Kiến thẹn quá hóa giận: “Mày có ý gì?”
Dụ Tranh Độ: “Tôi nói thời đại học tôi đã điều tra IP của cậu.”
Trong lòng Ngô Thạc Kiến loạn cào cào nhưng vẫn cố gắng trấn định: “Mày điều tra IP tao làm gì?”
Chu Ngạn như nhớ tới điều gì: “Lẽ nào cậu ta chửi cậu trên diễn đàn?”
“Ừm.” Dụ Tranh Độ gật đầu, sau đó đọc tên một ID ra, nhìn Ngô Thạc Kiến, “Tới cả tên ID cũng chẳng hay ho gì, giống hệt với con người cậu.”
Trong phòng nhất thời ồ lên, cả lớp họ đều biết ID này. Đây chẳng phải là chửi bình thường mà là anti fan nổi tiếng nhất của Dụ Tranh Độ.
Bạn gái Ngô Thạc Kiến khó tin nhìn Ngô Thạc Kiến: “Là anh sao?”
Thương Khuyết cũng hơi nhướn mày, lộ ra ánh mắt thâm sâu: “Thì ra cậu chính là tên yêu nghiệt đó à.”
“Đừng có hắt nước bẩn lên người tao.” Trong lòng Ngô Thạc Kiến đã chấn động tới mức run sợ, gã khiếp sợ vì không ngờ Dụ Tranh Độ thật sự biết ID kia là gã nhưng chưa từng nói ra, gã mạnh miệng, “Có bản lĩnh thì lấy chứng cứ ra.”
Chu Ngạn nghi ngờ: “Có nhầm không? Tuy cậu ta rất đáng ghét nhưng tớ cũng từng điều tra IP kia, hình như không phải mà?”
Lớp Dụ Tranh Độ học kỹ thuật máy tính nên điều tra IP không khó, loại anti fan nổi tiếng thế cũng từng được Chu Ngạn điều tra.
“Ừ, cậu ta thường dùng IP đại lý.” Dụ Tranh Độ nói.
Ngô Thạc Kiến cười lạnh: “Bây giờ cậu chỉ nói suông mỗi IP?”
Dụ Tranh Độ cũng cười lạnh: “Cậu đừng nghĩ tôi chỉ điều tra mỗi IP chứ.”
Tim Ngô Thạc Kiến nhảy bình bịch, gã không phản đối vì gã chửi 4 năm mà có thấy Dụ Tranh Độ tỏ thái độ gì đâu, gã vẫn cho là Dụ Tranh Độ không phải không để ý mà là không có cách nào chứng minh.
Nhưng lỡ như là Dụ Tranh Độ lười nói chuyện thì sao?
Với kỹ thuật của Dụ Tranh Độ…
Trước đây Dụ Tranh Độ đúng là chẳng thèm nói, trên diễn đàn nói tới nói lui cũng chỉ mấy chuyện lại thêm cậu có nhiều fan, anti chẳng được bao nhiêu lợi ích, thình thoảng còn có thể tấu hài giải trí, cậu cũng để mặc.
Nhưng tới nay Ngô Thạc Kiến vẫn dây dưa không dứt, còn khiến mọi thứ nặng nề hơn, tạo ra những lời đồn buồn nôn khiến cậu không thể tiếp tục trơ mắt nhìn.
Đúng lúc lần trước scandal của Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết bị đưa lên diễn đàn, Ngô Thạc Kiến nhân cơ hội mắng cậu, kết quả bị Thương Khuyết nhìn thấy nên Thương Khuyết đăng ký tài khoản cãi nhau với gã.
Đó giờ Thương Khuyết cãi nhau luôn thắng nhưng Ngô Thạc Kiến lại là tuyển thủ giỏi chịu đựng, cuối cùng Thương Khuyết nhờ Dụ Tranh Độ viết phần mềm lần theo, đặc biệt theo dõi động thái của Ngô Thạc Kiến để hắn online đúng thời gian lên chửi nhau với Ngô Thạc Kiến…
Những ghi chép này là chứng cứ tốt nhất.
Dụ Tranh Độ đương nhiên sẽ không nói nguyên do mình viết phần mềm lần theo, các bạn học hiểu ngầm cậu đăc biệt viết ra để điều tra anti fan, đã như thể càng lộ vẻ ván đã đóng thuyền.
Bạn gái Ngô Thạc Kiến ngạc nhiên vô cùng, ngây người hồi lâu rồi tránh xa ra: “Bà mẹ nó, tôi vớ phải loại người chó chết gì vậy!”
Có chứng cứ ngay trước mặt, Ngô Thạc Kiến không thể chối cãi, ánh mắt trong phòng hướng về gã đều bất thiện, gã chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh không thôi.
Chu Ngạn đột nhiên đứng lên, vọt tới chỗ cửa rồi đóng ầm lại, cười gian ‘hehehe’: “Đóng cửa đánh chó!”
Ngô Thạc Kiến lảo đảo, giãy dụa lần cuối: “Tao chửi Dụ Tranh Độ thì sao? Trên diễn đàn đâu phải mình tao chửi, có cần phải làm vậy không?”
“Còn kéo người khác xuống nước cùng.” Chu Ngạn phỉ nhổ, “Mày có thể tìm ra được người chửi nhiều hơn mày thì tụi tao tha mày một mạng.”
Trong lòng Ngô Thạc Kiến căng thẳng.
Người mắng Dụ Tranh Độ nhiều nhất tuyệt đối không ai dám xưng đệ nhất hơn gã, ít nhất là trên diễn đàn trường đại học Phù thành không ai có thể đánh với gã một trận.
“Không nói ra được đúng không!” Chu Ngạn bẻ khớp tay, “Vậy đừng trách tụi tao không khách sáo!”
“Chờ đã!” Lúc mấu chốt, trong đầu Ngô Thạc Kiến chợt lóe lên một ID, “Có người có khi còn nói nhiều hơn tao.”
Chu Ngạn: “Ai?”
Ngô Thạc Kiến liếc nhìn Thương Khuyết: “ID giả mạo CEO, ngày hôm nay bắt đầu làm Âu thần.”
Gã vừa nói ID này ra, toàn thể nhất thời yên lặng lại.
Nói tới ID này cũng rất thần kỳ, tuy thời gian đăng ký rất ngắn nhưng tinh lực rất dồi dào. Sau khi đăng ký dùng thân phận của CEO đuổi theo mắng nhau với ID của Ngô Thạc Kiến, không chỉ vậy còn nhảy vào toàn bộ bài post của Ngô Thạc Kiến đăng trước đây mắng một lần.
Bởi vì ID đó mà những bài post trước đây của Ngô Thạc Kiến đăng lúc trước không ngừng nhảy lên.
Cho nên tuy hắn giúp đỡ Dụ Tranh Độ nói chuyện nhưng tất cả mọi người cảm thấy hắn còn không bằng anti, lại thêm ID cùng tên CEO, lúc mắng người rất có phong thái của trẻ trâu, mọi người đều nhất trí nhận định là anti cả CEO với học trường, anti fan giả fan.
Vì ID này không chịu thua, luôn muốn thắng Ngô Thạc Kiến nên nội dung hắn mắng gộp lại thật sự có khả năng còn nhiều hơn Ngô Thạc Kiến.
Bởi vậy vừa nhắc tới ID này, tâm tình ai cũng phức tạp.
Ngô Thạc Kiến sao không cay cho được, nghĩ tới việc gã tung hoành trên diễn đàn nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên bị người ta mắng tới xóa nick – sau đó phải đổi sang acc nhỏ cũng là vì nguyên nhân này.
“Tài khoản đó giả mạo làm CEO đuổi theo mày à.” Chu Ngạn không nhịn được mà nói với Dụ Tranh Độ, “Tranh Độ, hay là cậu cũng truy tìm người kia đi, nhắc nhở người đó đừng nói lung tung, ảnh hưởng không tốt.”
Du Tranh Độ dùng ánh mắt cá chết nhìn Chu Ngạn.
Chu Ngạn khó hiểu: “Sao vậy?”
“Giả mạo cái gì?” Sau đó nghe thấy thanh âm lạnh lùng của Thương Khuyết cùng thái độ rất khó chịu, “Đó chính là tôi.”
Chu Ngạn: “…”
Những người khác: “…”
Ngô Thạc Kiến: “…”
Hình tượng tổng tài bá đạo chậm rãi vặn vẹo…
…
Bởi vì xảy ra chuyện như thế sau đó các bạn học không kìm lòng được mà nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia, bữa cơm ăn rất lâu mới xong, đợi đến khi ăn xong đã là đêm khuya.
Biết Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết có chuyện mờ ám nên bạn học thức thời nhường lại không gian cho họ, không ai dám đi chung đường với hai người.
Họ cũng không vội trở về, chậm rãi đi bộ trên đường.
Lúc còn nhiều người còn đỡ, đến khi ở riêng thì tâm trạng của Thương Khuyết lại căng thẳng. Hắn nhịn một hồi rồi đột nhiên lấy ra cuộn tranh đưa cho Dụ Tranh Độ: “Tặng em.”
Trong mắt Dụ Tranh Độ mang theo ý cười: “Lần này có lý do tốt chưa?”
Ngón tay cầm bức tranh của Thương Khuyết nhẹ dùng sức: “Ừm.”
Dụ Tranh Độ: “Sao?”
Thương Khuyết đột nhiên quay đầu đi, không dám nhìn cậu: “Có phải là em muốn từ chối tôi?”
“Tôi đâu có.” Dụ Tranh Độ uống rượu vào, tâm tình rất tốt nhưng vẫn còn tỉnh táo, cậu xoa hai má Thương Khuyết, “Em cũng thích anh.”
Cả người Thương Khuyết cứng ngắc.
Một hồi lâu sau, hắn mới chậm chạp xoay đầu lại, biểu cảm mừng như điên, không thể tả thành lời.
“Anh đồng ý!” Thương Khuyết nói.
Dụ Tranh Độ:???
Cái từ ‘đồng ý’ này của anh sếp dùng vào ngữ cảnh này thật là gian trá quá đi!
…
Tiểu Quỳ: Chung quy vẫn là tôi đồng ý với ẻm! (đeo kính râm)
Tranh Độ: Ai mà biết được chữ ngờ.
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất