Thời Đại Phóng Túng

Chương 8: Say

Trước Sau
Giọng điệu của Tân Lưu Quang là vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên, còn giọng điệu của Từ Mục là vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên lại pha thêm chút vui vẻ không dễ phát hiện.

Bọn họ biết vì để sinh nhật mười tám tuổi của con gái trôi qua có thể diện mà mẹ của Jessie đã mời một số người mẫu và minh tinh đến, thậm chí còn cả một vài thanh niên tuấn tú và thiên kim nổi danh, chỉ là không nghĩ ai ngờ bà còn có thể mời được người của Tưởng gia.

Điểm chú ý của Hàn Viễn Ngọc đương nhiên không giống bọn họ: "Tớ nói cô gái bên cạnh hắn kìa!"

Cô gái đứng bên cạnh Tưởng Dĩ Giác chỉ cao đến vai hắn.

Cô mặc một bộ quần áo trang nhã theo phong cách Châu Âu phục cổ, váy liền bằng nhung, áo khoác lông và một chiếc mũ vuông có lông vũ trang trí. Cô có một mái tóc xoăn nhẹ màu nâu ôm lấy gương mặt trắng nõn. Đôi mắt cô như lưu ly sáng ngời, khóe mắt hơi nhếch lên, mí mắt được tô màu vàng nhạt, môi đỏ ướt át. Toàn thân người con gái ấy mang hơi thở cổ điển dị quốc phong tình mà người khác vĩnh viễn không bao giờ bắt chước được.

"Chắc đó là em gái anh ta nhỉ, trông dáng dấp giống nhau thế cơ mà." Tân Lưu Quang nói. Quả thực cô gái này có gương mặt lai Tây giống Tưởng Dĩ Giác.

"Chắc chắn là em gái anh ta!" Hơn bất kì ai, Hàn Viễn Ngọc là người không muốn cô gái đó có quan hệ khác với Tưởng Dĩ Giác nhất.

Từ Mục không nói một lời nhìn bọn họ yên lặng đứng trong đám đông ồn ào cách đó không xa. Sự yên lặng của bọn họ nổi bật dưới ánh trăng, ưu nhã mà cao quý đẹp đẽ.

Tưởng Dĩ Giác đưa điếu thuốc cho cô gái bên cạnh, một điếu thuốc mỏng manh được bọc trong giấy màu đỏ rực.

Cô gái đó uyển chuyển cúi đầu cắn điếu thuốc mà Tưởng Dĩ Giác đưa tới.

Tưởng Dĩ Giác lấy ra một chiếc bật lửa, một tay khum lại, đốt điếu thuốc cho cô.

Khi đốt thuốc, bọn họ không khỏi gây chú ý cho người bên cạnh.

Cây thuốc lá là thực vật rất khó trồng, giờ đại đa số mọi người sẽ hút thuốc lá điện tử cải tiến hoặc thuốc lá hơi nước, không độc và không gây hại cho cơ thể, hơn nữa cũng đơn giản trang nhã. Ai có khẩu vị nặng một chút thì sẽ sử dụng thuốc lá thông minh thêm nicotin.

Những người có thể hút nổi loại thuốc lá cũ làm từ thuốc lá thật chắc chắn phải có gia cảnh phi phàm, chỉ có mỗi tiền thôi là chưa đủ. Cũng bởi vậy, rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này cũng bắt đầu âm thầm đánh giá lai lịch của hai người bọn họ.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc ánh mắt của những kẻ dò xét chạm đến gương mặt của chàng trai và cô gái, tất cả đều không khỏi chết lặng.

Ngọn lửa yếu ớt chiếu lên gương mặt xinh đẹp của hai người tạo nên một màu đỏ nhàn nhạt, cảnh tượng hỗn loạn phía sau hai người như mờ đi. Trong mắt những kẻ dò xét giờ chỉ còn ánh lửa yếu ớt, đẹp như một bức tranh sơn dầu.

Dáng dấp của chàng trai và cô gái kia thực sự rất giống nhau, không những gen trội khiến ngoại hình của họ trở nên thật nổi bật, mà tướng mạo và khí chất của họ còn giống như những vị quý tộc thời xưa.

"Cô ấy hẳn là cô con gái mà Tưởng Tín chưa bao giờ chịu công khai." Tân Lưu Quang nói.

"Nếu con gái tớ mà đẹp như vậy thì tớ cũng sẽ không công khai đâu." Hàn Viễn Ngọc đang cố gắng bao biện cho sự mê gái của mình, suýt chút nữa thì nước bọt cũng chảy ra khỏi miệng.

Tưởng Tín chỉ có hai người con. Với Tưởng Dĩ Giác, ông ta đối xử khá nghiêm túc, nhưng với con gái lại cưng chiều. Nếu không có chút phân lượng thì không thể làm con rể và con dâu của ông.

Người ta đều nói bởi vì có sự cạnh tranh nên quan hệ giữa con cái trong gia đình giàu có hơn phân nửa là chẳng tốt đẹp gì. Nhưng ở Tưởng gia lại không như vậy, người ngoài đều nghe nói rằng Tưởng Dĩ Giác chẳng hề keo kiệt với em gái một chút nào, hắn thường xuyên dạy cô cách làm ăn, dạy cô cách buôn bán, còn cho cô quản lý một số công việc quan trọng, tựa như đang bồi dưỡng một người thừa kế. Người làm anh như hắn thật sự rất tốt.

Bị một đám người như thế dò xét và thảo luận, cho dù là người không nhạy cảm cũng sẽ phát hiện ra có rất nhiều ánh mắt nóng rực đang tập trung trên người mình.

Tưởng Dĩ Giác đưa mắt nhìn qua, ánh nhìn rơi trên gương mặt Từ Mục.

Khi ánh mắt thoáng chạm nhau, Từ Mục đột nhiên thấy hơi xấu hổ, xấu hổ đến không biết phải phản ứng như thế nào.

Tưởng Dĩ Giác rũ mắt nhìn lướt qua Từ Mục, động tác này tựa như trong lúc không phòng bị bỗng nhiên nhìn thấy người mà mình ái mộ. Dường như Tưởng Dĩ Giác không rời bỏ được, hắn không tự chủ được dịu dàng nâng mắt, đường nhìn lần thứ hai dừng lại trên mặt Từ Mục, ánh mắt mê người mà ôn hòa.

Ánh mắt này khiến mị lực của Tưởng Dĩ Giác tăng lên cực hạn.

Trái tim Từ Mục như bị một thanh chùy gõ lên hết tiếng này đến tiếng khác, nặng nề mà vang vọng.

Anh ta đang câu dẫn mình! Từ Mục khẳng định trong lòng.

Tâm tình của Từ Mục hết lên cao lại xuống thấp.

Chiêu này của Tưởng Dĩ Giác đúng ác. Từ Mục nói thầm trong lòng, dùng cách này để báo thù cái nháy mắt lần trước cậu dành cho hắn, quả thực là cầm hoả pháo đối phó ná cao su.

Từ Mục giả vờ phân tích ý nghĩa hàng loạt phản ứng của Tưởng Dĩ Giác cứ như thể cậu thật sự là cao thủ tình trường.

Tưởng Dĩ Giác cố ý câu dẫn cậu nhưng hắn lại không đi tới, nhất định là hắn đang chờ cậu đi qua trước.

Được rồi, vậy thì Từ Mục cậu chủ động lần này thôi, nếu như may mắn thì có thể xin được số điện thoại của hắn lần nữa.

Từ Mục lấy hết dũng khí định bước đi. Nhưng đúng lúc này, cô gái bên cạnh Tưởng Dĩ Giác cũng cùng hắn xuyên qua đám đông đi tới dưới sự chú ý của bọn họ.

Từ Mục vốn muốn chủ động đi qua vội rút chân về.

Mỗi bước đi của Tưởng Dĩ Giác lại làm nhịp tim của Từ Mục nhanh thêm một chút, Hàn Viễn Ngọc ở đằng sau vỗ lưng cậu kích động nói: "Đến đây đến đây!"

"Hàn Viễn Ngọc, cậu trông như quỷ đói háo sắc vậy." Tân Lưu Quang khinh bỉ cậu ta.

"Đẹp như vậy mà, tớ tình nguyện cả đời làm quỷ dưới váy cô ấy ~"

Tân Lưu Quang thực sự bị làm cho buồn nôn: "Cậu lau nước bọt của mình lẹ đi, cứ làm như người ta sẽ coi trọng cậu vậy?"

"Cậu đừng có mà tước đoạt quyền nằm mơ của tớ."

Hai người kia đi đến trước mặt bọn họ, cô gái đó hào phóng chào hỏi: "Hi."

Hàn Viễn Ngọc cười tươi như hoa: "Hiiiiii ~~~~"

"Thật là trùng hợp, anh cũng ở đến đây à?" Từ Mục mỉm cười với Tưởng Dĩ Giác.

"Tôi đến cùng với em gái." Tưởng Dĩ Giác trả lời cậu.



"Thì ra mọi người quen biết nhau? Xin chào, tôi tên Tưởng Ngưng Hựu." Tưởng Ngưng Hựu hứng thú vươn tay ra với Từ Mục.

Hàn Viễn Ngọc đẩy Từ Mục ra, nhanh chóng nắm chặt tay Tưởng Ngưng Hựu: "Chào Tưởng tiểu thư, tôi họ Hàn, tên Viễn Ngọc, Viễn trong "Cô phàm viễn ảnh bích không tận"(1), Ngọc trong "Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan"(2).

Tưởng Ngưng Hựu sững sờ khi không kịp chuẩn bị đã bị một người lạ lẫm nắm tay.

Hàn Viễn Ngọc không chịu thả tay ra, cậu ta tiến lên một bước hỏi: "Tưởng tiểu thư, em có muốn cùng tôi sang bên kia uống một ly cocktail không?"

Tưởng Ngưng Hựu không nhúc nhích, cô dùng khẩu âm tiếng Trung hỏi: "Anh có biết nói tiếng Pháp không?"

"Tôi...... không."

"Thật xin lỗi, từ nhỏ tôi đã ở Pháp, tiếng Trung không tốt lắm." Tưởng Ngưng Hựu rút tay lại, dùng tiếng Trung sứt sẹo nói.

"Vì em tôi nguyện ý đi học tiếng Pháp, nếu như em đồng ý cho tôi ba tháng, sau ba tháng, tôi nhất định sẽ nói chuyện với em bằng tiếng Pháp!" Ánh mắt Hàn Viễn Ngọc sáng rực.

Tưởng Ngưng Hựu dùng tiếng Anh xen lẫn tiếng Trung đáp: "Thật à? Nhưng chưa chắc tôi có thể chờ ba tháng. Thanh xuân của phụ nữ rất quý giá, ba tháng đủ để một người sa vào tình yêu cuồng nhiệt, cũng vì nó mà điên cuồng rồi."

Hàn Viễn Ngọc yên lặng, Tưởng Ngưng Hựu có vẻ rất hài lòng với thái độ biết thu liễm đúng lúc của cậu ta, cô nói: "Cho anh hai tháng rưỡi."

Con ngươi ảm đạm của Hàn Viễn Ngọc sáng lên lần nữa, cậu ta vui vẻ nói: "Hai tháng rưỡi, tôi nhất định sẽ học được tiếng Pháp!"

Tưởng Ngưng Hựu nghiêng đầu hỏi Tưởng Dĩ Giác: "Em đi qua kia nhé?"

Tưởng Dĩ Giác khẽ gật đầu: "Đi đi."

Tưởng Ngưng Hựu đi cùng với Hàn Viễn Ngọc đến chỗ pha chế cocktail, cô hỏi: "Anh mới vừa nói 'Cô phàm viễn ảnh bích không tận' và 'Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan', đó là thơ Trung Quốc à?"

"Đúng vậy, một bài là của thi tiên Lý Bạch, một bài là của Vương Chi Hoán. Em đọc được hai bài thơ này không?"

Tưởng Ngưng Hựu lắc đầu.

"Vậy để tôi dạy em đọc......"

Từ Mục thấy Hàn Viễn Ngọc ngang nhiên xông qua viết lên bàn tay Tưởng Ngưng Hựu, trong lòng bội phục nói: "Học được học được."

Một người phục vụ bưng cái khay có mấy ly Whishey đi ngang qua, Tưởng Dĩ Giác lấy hai ly whiskey, đưa cho Từ Mục một ly nói: "Uống một ly?"

"Được."

Từ Mục nhận ly rượu, đưa ly rượu lên mũi ngửi nhẹ. Mùi cồn rất nồng, xen lẫn một ít hương mật ong.

Bình thường Từ Mục chỉ uống bia, không biết cách uống loại rượu này, thấy lượng rượu trong ly cũng không nhiều, thế là cậu ngửa đầu uống luôn một ngụm.

Trên bàn nhỏ bên cạnh có một thùng đụng đá, Tưởng Dĩ Giác định bỏ một viên đá vào trong ly rượu của Từ Mục, ai ngờ khi hắn quay lại đã thấy Từ Mục uống ừng ực rượu trong ly.

Tưởng Dĩ Giác sững sờ cầm muôi đá trong tay, hắn trợn to mắt không nói nên lời.

Tân Lưu Quang choáng váng.

Từ Mục một hơi uống hết sạch nửa ly Whisky, cậu dần dần cảm thấy cả người nóng lên, tinh thần đang tỉnh táo cũng dao động. Cậu giơ ly rượu đã hết sạch lên nói: "Loại rượu này có vẻ hơi mạnh."

Tân Lưu Quang kinh ngạc: "Không phải chỉ có chút xíu thôi à?"

Tửu lượng của Từ Mục không cao miễn cưỡng uống một nửa ly rượu Whisky không cho đá, thân thể đã bắt đầu lắc lư.

Tưởng Dĩ Giác thấy thân hình Từ Mục không ổn lắm bèn tiến lên muốn dìu cậu.

Cùng lúc đó, mấy người đứng sau lưng Từ Mục lấy ghế để bên cạnh chiếc bánh kem 1m8 để cho người cắt bánh cầm dao leo lên.

Phía dưới mỗi người cầm một cây pháo hoa, đồng thanh hô to: "Jessie! Sinh nhật vui vẻ!"

"Roẹt ——" Móc kéo của ống pháo hoa được kéo xuống cùng lúc, dải ruy băng và giấy vàng đồng loạt bắn ra.

Có thể là bị tiếng nổ bất ngờ làm giật mình nên chân người cắt bánh khẽ run, hai tay anh ta bám về phía trước theo tư thế của cơ thể khiến đám người phía dưới kêu to.

Chiếc bánh kem 1m8 bị đẩy ra, đổ thẳng xuống chỗ của Từ Mục.

"Cẩn thận!"

Có người hô to.

Tưởng Dĩ Giác đúng lúc muốn đỡ Từ Mục, thấy vậy vội vàng kéo cậu sang bên cạnh, một tay bảo vệ đầu Từ Mục.

Chiếc bánh kem đổ xuống cách Từ Mục 20 cm tạo nên một tiếng vang lớn.

Không có ai bị thương, nhưng tay áo của Tưởng Dĩ Giác thì bị dính bơ.

"Ôi trời, có chuyện gì vậy?"

"Sao không cẩn thận vậy! Chiếc bánh kem lớn như vậy rơi mất rồi!"

Bọn họ bắt đầu chỉ trích cái người tay chân vụng về kia.

Từ Mục toát mồ hôi, bị dọa đến tỉnh rượu, cậu vội hỏi Tưởng Dĩ Giác vừa bảo vệ mình: "Anh không sao chứ?"

Tưởng Dĩ Giác rút tay về, nhìn tay áo bị dính bơ: "Không sao, tôi đi toilet xử lý một chút."

Bước chân hắn hơi chậm, dường như đang đợi ai đó đuổi theo. Từ Mục do dự một chút, cuối cùng cũng cất bước đi cùng hắn.



Tân Lưu Quang uống rượu vào cổ họng chỉ cảm thấy đắng chát, y thở dài một hơi: "Mọi người đều có đôi có cặp, chỉ mỗi tôi độc thân."

Hết chương 8.

*************

(1) 黃鶴樓送孟浩然之廣陵:

故人西辭黃鶴樓,

煙花三月下揚州。

孤帆遠影碧空盡,

惟見長江天際流。

Hoàng Hạc lâu tống Mạnh Hạo Nhiên chi Quảng Lăng:

Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,

Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.

Cô phàm viễn ảnh bích không tận,

Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.

Dịch nghĩa:

Bạn cũ từ biệt tại lầu Hoàng Hạc đi về phía tây,

Tháng ba hoa khói, xuống Dương Châu.

Bóng chiếc buồm lẻ phía xa dần khuất vào trong nền trời xanh,

Chỉ còn thấy dòng Trường Giang vẫn chảy bên trời.

Lầu Hoàng Hạc tiễn Mạnh Hạo Nhiên đi Quảng Lăng:

"Bạn cũ dời chân Hoàng Hạc lâu

Tháng ba hoa khói xuống Dương Châu

Bóng buồm chìm lẫn trong trời biếc

Chỉ thấy Trường Giang vẫn chảy mau."

(Bản dịch: Trần Trọng San)

(2) 出塞-涼州詞:

黃河遠上白雲間,

一片孤城萬仞山。

羌笛何須怨楊柳,

春風不度玉門關。

Xuất tái - Lương Châu từ:

Hoàng Hà viễn thướng bạch vân gian,

Nhất phiến cô thành vạn nhận san.

Khương địch hà tu oán "Dương liễu",

Xuân phong bất độ Ngọc Môn quan.

Dịch nghĩa:

Xa xa, sông Hoàng Hà leo lên tận khoảnh mây trắng

Một vuông thành cô quạnh, muôn trượng núi cao

Tiếng sáo người Khương cần chi thổi bài "Chiết liễu"

Vì gió xuân nào có qua cửa ải Ngọc Môn đâu!

Ra Ải – Khúc Lương Châu:

"Sông Hoàng lên tít mây xanh,

Núi cao muôn trượng, mảnh thành cô đơn.

Sáo đâu cần oán liễu dương,

Gió xuân thổi đến Ngọc quan được nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau