Thôi Được Rồi, Làm Tiên Nữ Thì Sao Chứ!
Chương 39: Lại Gặp Phải Cái Tên Này
Anh ngạc nhiên, phát hiện cơn đau ở chân trái ban đầu của mình đã biến mất.
"Khỏi rồi !" Hạ Tiểu Bạch ngạc nhiên vui mừng nói.
Mặc Tử Hàn mím môi, đây là một sự dày vò không thể chịu đựng được.
Hắn ngước lên nhìn vào đôi mắt to màu hổ phách của thiếu nữ, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của đối phương tràn ngập nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ.
Hắn chỉ có thể bối rối cười : “Cũng bình thường thôi, kỹ năng của tôi vẫn luôn rất tốt.”
Hạ Tiểu Bạch cũng khen ngợi, nói : "Xem ra anh rất giỏi."
Sau khi hai bên nói xong, mới muộn màng nhận ra, sao lại cảm thấy như có ẩn ý... quá ấy rồi.
Mặc Tử Hàn nói : “Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
Hạ Tiểu Bạch sao có thể để hắn đưa đi được, chỉ mỉm cười, nói : "Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây, tự mình quay về là được rồi."
“Chân tôi thật sự không còn đau chút nào nữa…” Thực ra vẫn còn hơi đau một chút, nhưng anh thực sự không muốn đối mặt với cái tên này nữa.
Mặc Tử Hàn có chút thất vọng, hắn nhìn váy của thiếu nữ nói :
"Tôi thực sự xin lỗi về chiếc váy của cô. Bao nhiêu tiền tôi đền cho cô ?"
Hạ Tiểu Bạch hai mắt cũng sáng lên, thuận miệng nói ra một cái giá : "Một ngàn tệ !"
Nói xong, đột nhiên có chút hối hận, có phải là đưa ra giá quá cao rồi không ?
Nhưng hắn là một phú nhị đại... Bộ quần áo hắn đang mặc, Hạ Tiểu Bạch biết, đây là mẫu mới mùa hè năm nay của Louis Vuitton có giá mấy nghìn tệ.
Mặc Tử Hàn chỉ cười nói chuyển tiền qua Weixin nhé. Hạ Tiểu Bạch lấy điện thoại ra, chợt nghĩ đến nếu dùng Weixin chuyển tiền thì há chẳng phải là thân phận bị lộ rồi sao ?
"Xin lỗi, điện thoại của tôi hết pin rồi. Hay là tiền mặt ?"
Mặc Tử Hàn chỉ có thể lấy ra một ngàn tệ tiền mặt từ trong xe thể thao đưa cho Hạ Tiểu Bạch.
Nhìn bóng lưng của thiếu nữ biến mất trong ánh hoàng hôn, một cơn gió thổi qua thân hình anh, khiến mái tóc đen tung bay trong gió cho đến khi biến mất trong màn đêm.
Mặc Tử Hàn dựa vào chiếc xe thể thao và châm một điếu thuốc.
Một lát sau hắn nhớ ra một chuyện, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết tên của thiếu nữ đó…
Khi chuẩn bị rời đi, hắn mới phát hiện dưới đất vẫn còn một chiếc cặp sách xách tay màu trắng.
Sau khi mở ra, phát hiện bên trong chỉ có một cuốn truyện tranh《Hoa vẫn tại thượng》? ? ? ? ? ?_??
Sau khi quay trở về ký túc xá, Hạ Tiểu Bạch đi tắm, tắm xong anh trực tiếp nằm xuống giường.
Bạn cùng phòng chắc chắn vẫn còn đang đi chơi chung với ba em gái kia chưa chịu về rồi.
Hôm nay có thể nói là ngày mệt nhọc nhất của Hạ Tiểu Bạch trên con đường học đại học, cuộc sống của sinh viên đúng là nhiều màu sắc thật. Mặc dù chuyện này phải trả giá bằng việc mất đi đồng bọn.
Hạ Tiểu Bạch dùng cánh tay trắng nõn ôm lấy gối nằm, anh như một con cá ướp muối nằm lật qua lật lại ở trên giường, đôi chân thon dài xinh đẹp tức giận đạp lung tung.
"Tại sao lại như thế này..."
Bây giờ anh cũng không biết phải nói chuyện này với cha mẹ như thế nào. Cha mẹ à sau này hai người đúng thật là sinh con (nam) dưỡng cái (nữ) rồi.
Sau khi lăn lộn một buổi trời, anh cảm thấy mệt mỏi, kệ đi, tới đâu hay tới đó.
Dù sao chuyện này cũng đã trở thành một sự thật không thể thay đổi, tiểu đồng bọn cũng bị gió thổi bay theo giấc mơ kia của anh rồi.
Mấy người hỏi giấc mơ của Hạ Tiểu Bạch là gì à? Đương nhiên là cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng. Hai người yêu nhau đến thiên lão địa hoang.
Bọn họ có thể yêu nhau trong phòng khách, phòng ngủ, thậm chí là nhà bếp, ban công cũng là một lựa chọn không tồi...
Hạ Tiểu Bạch nghĩ tới chuyện đó liền cảm thấy trống rỗng, thôi thôi.
Chuyện này không phải là chuyện anh muốn là được, trừ phi có em gái nào bằng lòng chơi les với anh.
Sở Thu Hi cũng chỉ là les ẩn, không quá chắc rằng sẽ có thể thành công...
Hạ Tiểu Bạch vừa mới nằm chưa tới một tiếng. Trong mơ màng, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh cực kỳ mệt mỏi, bắt máy, chửi người gọi điện thoại tới mấy ngàn lần. Nhưng chỉ nhận lại được giọng nói của Triệu Trình vang lên từ phía bên kia điện thoại:
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch! Đang làm gì thế?"
Hạ Tiểu Bạch không nhịn được nói:
"Làm anh! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả."
Triệu Trình cười khà khà nói:
"Không có chuyện gì hết á, tối nay tôi lên giường cậu ngủ."
Hạ Tiểu Bạch:
"Đi chết đi, còn nói nhảm nữa tôi sẽ cúp máy."
Triệu Trình vội vàng nói:
"Tư Luyến Tử, mau tới đây, chúng tôi hẹn nhiều em gái quá không ứng phó nổi, đều là mấy đàn em và mấy đàn chị."
Em gái! Hạ Tiểu Bạch giống một con cá nhảy bật dậy, ngốc mao trên đầu cũng lắc lư giống một cái rada đang dò tín hiệu.
"Đừng có gạt tôi đó!"
Triệu Trình mắng một câu:
"Lừa cậu làm gì, mau tới đây."
Hạ Tiểu Bạch:
"Được, anh ổn định mấy em gái đi, tôi phi ngựa qua liền."
------
Dịch: MBMH Translate
"Khỏi rồi !" Hạ Tiểu Bạch ngạc nhiên vui mừng nói.
Mặc Tử Hàn mím môi, đây là một sự dày vò không thể chịu đựng được.
Hắn ngước lên nhìn vào đôi mắt to màu hổ phách của thiếu nữ, khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào của đối phương tràn ngập nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ.
Hắn chỉ có thể bối rối cười : “Cũng bình thường thôi, kỹ năng của tôi vẫn luôn rất tốt.”
Hạ Tiểu Bạch cũng khen ngợi, nói : "Xem ra anh rất giỏi."
Sau khi hai bên nói xong, mới muộn màng nhận ra, sao lại cảm thấy như có ẩn ý... quá ấy rồi.
Mặc Tử Hàn nói : “Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
Hạ Tiểu Bạch sao có thể để hắn đưa đi được, chỉ mỉm cười, nói : "Không cần đâu, nhà tôi ở gần đây, tự mình quay về là được rồi."
“Chân tôi thật sự không còn đau chút nào nữa…” Thực ra vẫn còn hơi đau một chút, nhưng anh thực sự không muốn đối mặt với cái tên này nữa.
Mặc Tử Hàn có chút thất vọng, hắn nhìn váy của thiếu nữ nói :
"Tôi thực sự xin lỗi về chiếc váy của cô. Bao nhiêu tiền tôi đền cho cô ?"
Hạ Tiểu Bạch hai mắt cũng sáng lên, thuận miệng nói ra một cái giá : "Một ngàn tệ !"
Nói xong, đột nhiên có chút hối hận, có phải là đưa ra giá quá cao rồi không ?
Nhưng hắn là một phú nhị đại... Bộ quần áo hắn đang mặc, Hạ Tiểu Bạch biết, đây là mẫu mới mùa hè năm nay của Louis Vuitton có giá mấy nghìn tệ.
Mặc Tử Hàn chỉ cười nói chuyển tiền qua Weixin nhé. Hạ Tiểu Bạch lấy điện thoại ra, chợt nghĩ đến nếu dùng Weixin chuyển tiền thì há chẳng phải là thân phận bị lộ rồi sao ?
"Xin lỗi, điện thoại của tôi hết pin rồi. Hay là tiền mặt ?"
Mặc Tử Hàn chỉ có thể lấy ra một ngàn tệ tiền mặt từ trong xe thể thao đưa cho Hạ Tiểu Bạch.
Nhìn bóng lưng của thiếu nữ biến mất trong ánh hoàng hôn, một cơn gió thổi qua thân hình anh, khiến mái tóc đen tung bay trong gió cho đến khi biến mất trong màn đêm.
Mặc Tử Hàn dựa vào chiếc xe thể thao và châm một điếu thuốc.
Một lát sau hắn nhớ ra một chuyện, cho đến bây giờ hắn vẫn chưa biết tên của thiếu nữ đó…
Khi chuẩn bị rời đi, hắn mới phát hiện dưới đất vẫn còn một chiếc cặp sách xách tay màu trắng.
Sau khi mở ra, phát hiện bên trong chỉ có một cuốn truyện tranh《Hoa vẫn tại thượng》? ? ? ? ? ?_??
Sau khi quay trở về ký túc xá, Hạ Tiểu Bạch đi tắm, tắm xong anh trực tiếp nằm xuống giường.
Bạn cùng phòng chắc chắn vẫn còn đang đi chơi chung với ba em gái kia chưa chịu về rồi.
Hôm nay có thể nói là ngày mệt nhọc nhất của Hạ Tiểu Bạch trên con đường học đại học, cuộc sống của sinh viên đúng là nhiều màu sắc thật. Mặc dù chuyện này phải trả giá bằng việc mất đi đồng bọn.
Hạ Tiểu Bạch dùng cánh tay trắng nõn ôm lấy gối nằm, anh như một con cá ướp muối nằm lật qua lật lại ở trên giường, đôi chân thon dài xinh đẹp tức giận đạp lung tung.
"Tại sao lại như thế này..."
Bây giờ anh cũng không biết phải nói chuyện này với cha mẹ như thế nào. Cha mẹ à sau này hai người đúng thật là sinh con (nam) dưỡng cái (nữ) rồi.
Sau khi lăn lộn một buổi trời, anh cảm thấy mệt mỏi, kệ đi, tới đâu hay tới đó.
Dù sao chuyện này cũng đã trở thành một sự thật không thể thay đổi, tiểu đồng bọn cũng bị gió thổi bay theo giấc mơ kia của anh rồi.
Mấy người hỏi giấc mơ của Hạ Tiểu Bạch là gì à? Đương nhiên là cưới được một cô vợ vừa xinh đẹp, vừa dịu dàng. Hai người yêu nhau đến thiên lão địa hoang.
Bọn họ có thể yêu nhau trong phòng khách, phòng ngủ, thậm chí là nhà bếp, ban công cũng là một lựa chọn không tồi...
Hạ Tiểu Bạch nghĩ tới chuyện đó liền cảm thấy trống rỗng, thôi thôi.
Chuyện này không phải là chuyện anh muốn là được, trừ phi có em gái nào bằng lòng chơi les với anh.
Sở Thu Hi cũng chỉ là les ẩn, không quá chắc rằng sẽ có thể thành công...
Hạ Tiểu Bạch vừa mới nằm chưa tới một tiếng. Trong mơ màng, anh nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Anh cực kỳ mệt mỏi, bắt máy, chửi người gọi điện thoại tới mấy ngàn lần. Nhưng chỉ nhận lại được giọng nói của Triệu Trình vang lên từ phía bên kia điện thoại:
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch! Đang làm gì thế?"
Hạ Tiểu Bạch không nhịn được nói:
"Làm anh! Có chuyện mau nói, có rắm mau thả."
Triệu Trình cười khà khà nói:
"Không có chuyện gì hết á, tối nay tôi lên giường cậu ngủ."
Hạ Tiểu Bạch:
"Đi chết đi, còn nói nhảm nữa tôi sẽ cúp máy."
Triệu Trình vội vàng nói:
"Tư Luyến Tử, mau tới đây, chúng tôi hẹn nhiều em gái quá không ứng phó nổi, đều là mấy đàn em và mấy đàn chị."
Em gái! Hạ Tiểu Bạch giống một con cá nhảy bật dậy, ngốc mao trên đầu cũng lắc lư giống một cái rada đang dò tín hiệu.
"Đừng có gạt tôi đó!"
Triệu Trình mắng một câu:
"Lừa cậu làm gì, mau tới đây."
Hạ Tiểu Bạch:
"Được, anh ổn định mấy em gái đi, tôi phi ngựa qua liền."
------
Dịch: MBMH Translate
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất