Thời Gian May Mắn

Chương 2

Trước Sau
Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt LànhĐào Tư Trĩ mới ngồi không bao lâu thì rút thưởng bắt đầu.

Rút hơn mười giải thưởng nhỏ mà số của Đào Tư Trĩ vẫn không trúng được lấy một lần.

Chẳng qua từ bé tới giờ cậu vẫn luôn thiếu vận may trúng thưởng nên cũng không thấy mất mát gì, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình, đợi dãy số mới xuất hiện hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng giải thưởng lớn của cuộc họp thường niên là một chiếc xe ô tô thuộc thương hiệu cao cấp. Sau khi tổng tài công ty ra lệnh, hệ thống sinh số ngẫu nhiên trên màn hình bắt đầu biến hóa.

Đào Tư Trĩ ngồi ở chỗ của mình nhìn màn hình chăm chú, nắm chặt dãy số trong tay, bỗng dưng không tự chủ được mà nghĩ rằng, nếu mình nhận được giải thưởng lớn thì nên bán xe hay đi thi bằng lái.

Rút thưởng của giải thưởng lớn lâu hơn, đến tận khi vòng xoay giảm tốc độ, cuối cùng Đào Tư Trĩ cũng đã nghĩ xong, cậu sẽ sẽ tìm một nền tảng bán xe rồi bán cho người bạn đại học mới nhận chức sau khi tốt nghiệp, dạo này hay xuất hiện trong quảng cáo trước khi chiếu phim điện ảnh. Chỉ là giây tiếp theo, con số dừng ở 89.

Số của Đào Tư Trĩ là 647. Cậu thấy hơi mất mát, nhét vé xổ số vào trong túi.

“Chúc mừng đồng nghiệp số 89.” MC mặc lễ phục màu trắng vui sướng cầm micro: “Đã đạt được giải thưởng lớn của buổi họp hằng năm.”

Tổng giám đốc điều hành vóc dáng mập mạp nâng cái hộp chứa chìa khóa xe lên.

Ánh đèn sáng chuyển động trong sảnh lớn mờ tối, tất cả mọi người dài cổ nhìn xem người nào đã may mắn trúng được chiếc xe này.

Một cái bàn nào đó ở phía trước bỗng dưng ồn ào, rồi có một người ngồi ở bàn đó đứng dậy.

Đèn chiếu tìm được hắn, chiếu thẳng lên người hắn, cùng hắn đi tới bậc thang của sân khấu. Cách mấy chục thước nhưng Đào Tư Trĩ vẫn nhận ra đó là Tưởng Kha.

“Đó là ai vậy?” Lý Tiểu ngồi bên cạnh Đào Tư Trĩ hỏi: “Cao quá.”

Tưởng Kha nhận chiếc hộp rồi bắt tay tổng giám đốc điều hành.

MC cười tủm tỉm đưa micro khác cho hắn, muốn hắn nói vài câu chúc phúc với bên dưới sân khấu để truyền may mắn.

Tưởng Kha hướng mặt xuống bên dưới, nói: “Đầu tiên, tôi xin cảm ơn công ty, cấp trên và các đồng nghiệp đã cho tôi cơ hội tới buổi họp hằng năm” Đào Tư Trĩ nghe thấy Lý Tiêu bỗng dưng cảm thán: “Trông quá đẹp trai.”

“Cũng tạm thôi.” Triệu Hạo sờ mặt một một chút, ghen tỵ nói: “Hôm nay vận may của hắn tốt mà thôi, không chừng sang năm tôi lại ngẫu nhiên  rút được.”

“Không phải số hắn may đâu.” Một người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn đột nhiên gia nhập cuộc nói chuyện của bọn họ: “Các cậu quá ngây thơ rồi.”

Người đàn ông trung niên này là trưởng phòng Lý quản lý hồ sơ của bộ phận hậu cần, vẻ mặt của hắn thần bí khó lường khiến cho người nghe tò mò.

“Cái gì?” Triệu Hạo tiến tới bên cạnh trưởng phòng Lý.

Trưởng phòng Lý lắc đầu, nhìn chằm chằm sân khấu, nói với ba vị hậu bối bên cạnh: “Vị này chính là thái tử, giải thưởng chắc chắn là đã được quyết định nội bộ.”

Triệu Hạo kinh sợ: “Thái tử?”

“Hắn họ Tưởng.” Trưởng phòng Lý ám chỉ thần thần bí bí.

Đào Tư Trĩ không hiểu ý của hắn, còn Lý Tiêu và Triệu Hạo lại làm ra vẻ mặt bỗng dưng tỉnh ngộ. Đào Tư Trĩ không cam lòng bị lạc hậu, cũng lập tức giả bộ đã hiểu, lại còn “Ồ” một tiếng.

“Thế nhưng…” Lý Tiêu chợt nhỏ giọng nghi ngờ: “Giải thưởng cũng không đến mức quyết định nội bộ chứ, xe cũng có đắt lắm đâu.”

“Tôi còn tưởng công ty không keo kiệt đến vậy chứ.” Triệu Hạo phụ họa.

Trưởng phòng Lý “Chậc” một tiếng: “Không phải vấn đề keo hay không keo, chủ yếu là muốn tạo cảm giác thái tử chính là chân mệnh thiên tử.”



Lý Tiêu và Triệu Hạo đều nửa tin nửa ngờ nhưng không ai phản bác, cả đám lại yên lặng.

Đào Tư Trĩ nhìn lên sân khấu, cậu cảm thấy mình có quyền lên tiếng đối với vấn đề này liền phá vỡ sự yên tĩnh, nói với mọi người: “Chắc không phải quyết định nội bộ đâu, hắn may mắn lắm, trước kia mỗi lần rút thẻ trong game, hắn đều có thể ngẫu nhiên rút được thẻ tốt nhất.”



Ba người đồng loạt nhìn về phía cậu, một lát sau, trưởng phòng Lý mở miệng, giọng điệu hơi kỳ lạ hỏi: “Sao hai cậu quen nhau?”

“Chúng tôi là bạn cùng phòng hồi trung học.” Đào Tư Trĩ nói với bọn họ.

Bầu không khí bỗng chốc ngưng đọng lại.

Không ai nói chuyện, Đào Tư Trĩ có thể chuyên tâm xem họp hằng năm trên màn hình LED bên phải sân khấu, trên màn hình là Tưởng Kha đang nói chuyện, loa truyền tới giọng nói của hắn.

Môi Tưởng Kha mấp máy, xương tay cầm micro gồ lên, nói vài câu là xong lời cảm ơn, mỉm cười trả micro lại cho MC rồi xuống sân khấu trong tiếng vỗ tay chẳng rõ nguyên do.

Lúc này, bỗng dưng Đào Tư Trĩ lại nhớ tới năm lớp 11, trong buổi tiệc đón học sinh mới. Bởi vì buổi tối hôm ấy Tưởng Kha rất giống hôm nay, dễ dàng rút được phần thưởng đặc biệt mà Đào Tư Trĩ vô cùng muốn. Đó là toàn bộ đề thi mô phỏng của tất cả các môn của trường trung học Minh Đức đã được những giáo viên nổi tiếng chữa, cộng thêm các loại sách tham khảo tổng cộng là năm bộ ba mươi chín quyển.

Chỉ là khi ấy Tưởng Kha không nho nhã lễ độ như hiện tại, hắn miễn cưỡng đi lên sân khấu nhận thưởng xong là đi xuống luôn, hoàn toàn quên mất quần chúng trong khán phòng đang chờ người được thưởng truyền lại may mắn.

Nói thật, Tưởng Kha vui buồn không hiện ra mặt như bây giờ khiến cho Đào Tư Trĩ cảm thấy rất xa lạ, bởi vậy sau khi Tưởng Kha đi xuống sân khấu, Đào Tư Trĩ mới nhớ lại qua loa một vài chuyện thời trung học.

Ai cũng biết rằng, thời gian sẽ trôi nhanh khi người ta hồi tưởng lại. Đào Tư Trĩ còn chưa nghĩ ra cái gì thì buổi họp hằng năm đã kết thúc.

Nhạc tan cuộc vang lên, từng người từng người trong sảnh tiệc đứng dậy rời khỏi bàn, đi thành nhóm về phía cửa. Đào Tư Trĩ và Triệu Hạo cùng nhau đi ra ngoài, không bao lâu liền bị tách ra bởi đoàn người.

Trước sau Đào Tư Trĩ đều là người, tay và lưng bị chen lấn. Trong không khí đầy rẫy những âm thanh líu ríu khác nhau, Đào Tư Trĩ cảm thấy sợ hãi, đi theo dòng người về phía trước.

Đi được một hai phút thì cuối cùng đám người cũng đã tản ra một phần, cậu đụng phải Tưởng Kha.

Tưởng Kha cầm theo một cái túi to từ buổi họp hằng năm, cũng đi một mình như Đào Tư Trĩ. Đầu tiên hắn yên lặng đi cùng Đào Tư Trĩ, sau đó lúc đi ra đường lớn của khách sạn hắn mới hỏi: “Cậu về đâu?”

“Viên khu.” Đào Tư Trĩ nói: “Ký túc xá.”

Tưởng Kha liền đáp: “Tôi cũng về Viên khu, tôi đưa cậu về nhé?”

Đào Tư Trĩ dừng bước, nói với Tưởng Kha: “Tôi về đây.”

Nhưng vừa đi tới cửa lớn khách sạn thì cậu phát hiện bên ngoài trời đang mưa.

Trời tối đen như mực, có tiếng mưa rơi rất nhẹ, gió lạnh từ khe cửa thủy tinh thổi vào mặt và tay khiến cậu rùng mình một cái.

Cậu sợ lạnh nên không đi ra ngoài ngay mà đứng ở cạnh cửa nhìn, nhìn thấy xe của quản lý cấp cao đi ra khỏi cổng, để lại dấu lốp xe. Tưởng Kha vẫn đứng bên cạnh cậu, cùng cậu nhìn bên ngoài.

“Tôi đưa cậu về.” Đứng chốc lát, Tưởng Kha mở miệng nói.

Đào Tư Trĩ không có cách biến từ hư không ra một cái dù được, cuối cùng vẫn đi với Tưởng Kha.

Lúc xe khởi động, hai người đều không nói chuyện.

Đào Tư Trĩ hơi bất an, không biết đặt tay chỗ nào liền bỏ vào trong túi, tay trái nắm lấy tờ vé, dùng ngón trỏ ma sát phần góc.



Sau khi xe chạy vào trong màn mưa, Tưởng Kha mở lời trước: “Cậu đang làm gì vậy?”

Hắn vừa lái xe, vừa với tay phải vào trong túi của Đào Tư Trĩ, bắt được đầu ngón tay của cậu và tờ vé bị mài nhẵn một góc. Rút vé từ trong tay Đào Tư Trĩ ra, cúi đầu nhìn thoáng qua rồi đột nhiên cười nói: “Thật đáng tiếc, cậu lại không rút trúng.”

Đào Tư Trĩ nhìn chằm chằm Tưởng Kha, không nói lời nào. Tưởng Kha không trả vé cho cậu, chỉ nhìn đường. Im lặng một lát Tưởng Kha nói: “Đào Tư Trĩ, tôi tặng giải thưởng đó cho cậu được không?”

Trong xe Tưởng Kha không có nhạc, yên lặng đến mức quái dị. Đào Tư Trĩ nói: “Không cần.” Tưởng Kha làm như không nghe thấy, thoải mái nói: “Chắc hẳn cậu đã nghĩ xong nên xử lý phần thưởng như thế nào rồi chứ?”

Đào Tư Trĩ phủ nhận: “Tôi không có.”

Nhưng Tưởng Kha vẫn tiếp tục làm như không nghe thấy, nói: “Cậu chuẩn bị xử lý thế nào.”

Đào Tư Trĩ vốn nghẹn lời, sau đó lại nhịn xuống, chia sẻ với Tưởng Kha ý tưởng của mình: “Bán trên nền tảng second-hand.”

Tưởng Kha khẽ cười, hắn nâng tay giống như muốn sờ mặt Đào Tư Trĩ, Đào Tư Trĩ né tránh, hắn liền không cười nữa.

Khách sạn cách ký túc xá chỉ chừng mười phút, bọn họ đi rất nhanh.

Xe của Tưởng Kha không thể vào trong khu ký túc xá nên dừng ở một bên. Đào Tư Trĩ muốn lấy tờ vé vừa rồi, hắn không vui lòng nhưng vẫn đưa cho cậu. Sau đó hắn xuống mở cửa xe, bung dù đưa Đào Tư Trĩ xuống.

Lúc Đào Tư Trĩ xuống thì mưa đã nhỏ hơn nhiều, không khí lạnh như băng phả vào mặt cậu, thấm vào trong áo. Cậu bị lạnh mà bặm chặt môi.

“Tôi tiễn cậu.” Tưởng Kha đóng cửa xe giúp cậu, nói.

Đào Tư Trĩ lại muốn từ chối: “Muốn vào phải đăng ký, hơi phiền phức.”

“Không phiền.” Tưởng Kha nói.

Hắn che dù, ôm bả vai Đào Tư Trĩ, đăng ký ở cổng rồi cùng cậu đi vào.

Mưa đêm tháng Một, không khí vừa ẩm vừa lạnh. Áo khoác lông dê của Tưởng Kha cọ vào mặt Đào Tư Trĩ, hắn cao hơn cậu rất nhiều, trên người  đều tỏa ra hơi thở ấm áp.

Mưa rơi trên dù, rơi vào vũng nước trên mặt đường xi măng, rơi trên lá cây màu đen, át đi tiếng thở của bọn họ.

Đào Tư Trĩ đi sát Tưởng Kha, tay Tưởng Kha đặt trên vai cậu bỗng dần dần đi xuống, ốm lấy cánh tay cậu, giống như ôm lấy cả người cậu.

Đi khoảng chừng mười lăm phút, bọn họ tới tòa nhà ký túc xá của Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha thu dù lại, treo trên giá, tự nhiên đi cùng Đào Tư Trĩ lên lầu.

Đào Tư Trĩ ở tầng 9, hệ thống sưởi của tòa nhà rất đầy đủ, lúc vào thang máy cậu cảm thấy hơi nóng liền cởi áo khoác ra, vắt trên tay.

Tưởng Kha nhìn cậu, cậu cũng liếc mắt nhìn Tưởng Kha một cái.

Đi vào hành lang, Tưởng Kha vẫn đi bên cạnh cậu, không có ý nào là phải đi cả.

Cuối cùng tới trước cửa, Đào Tư Trĩ lấy chìa khóa mở cửa, ngẩng đầu nói với Tưởng Kha: “Tạm biệt.”

Tưởng Kha không đáp lại câu tạm biệt của cậu, áp sát vào muốn hôn trán cậu. Cậu hơi tránh đi, học giọng điệu của anh trai lúc dạy dỗ cậu, nói với Tưởng Kha: “Đừng.”

Anh trai đã nhấn mạnh nhiều lần với cậu, bạn bè bình thường sẽ không hôn nhau, Đào Tư Trĩ biết Tưởng Kha làm vậy với cậu là không bình thường.

Nhưng cho dù cậu nói đừng, Tưởng Kha vẫn cố nhích lại gần.

Đào Tư Trĩ cảm thấy xấu hổ với lời dạy bảo của anh trai vì cuối cùng Tưởng Kha vẫn hôn được trán cậu. Nhưng vẫn cảm thấy mình tiến bộ vì cậu không cho phép Tưởng Kha đi vào phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau