Thời Hạn Săn Thú

Chương 78: Ares

Trước Sau
“Căn cứ tin tức hữu hạn suy đoán, Khu Đình Bạc rất có thể một trong những khu vực thử nghiệm trong thực nghiệm Artemis, cách gọi khác là ‘Khu 14’. Ở đây vật thực nghiệm chủ yếu là ‘số 98342’ Yến tiên sinh, vật thực nghiệm thứ yếu là ‘hệ thống khu vực’. Rất xin lỗi Khương Ca, vai trò của anh trong thực nghiệm này chính là thúc đẩy tình tiết, Các nhiệm vụ anh nhận được đều là lệnh kích hoạt sau khi đánh giá rủi ro. Khi tôi duyệt qua cơ sở dữ liệu của hệ thống chủ lý sinh ra một cái nghi vấn, đó chính là liệu ‘Phó Thừa Huy’ thật sự tồn tại sao? Thiết lập ‘chế độ’ mà ông ta sở hữu gần với ‘Ares’ trong tuyên bố của Liên Minh”

Cho dù Khương Liễm có chuẩn bị tâm lý, giờ phút này cũng cảm thấy choáng váng. Hắn phản bác nói: “Tôi đã gặp Phó Thừa Huy! Trước khi cuộc nội chiến nổ ra vào năm 2160, chúng tôi ở Khu Quang Quỹ  ……”

“Anh không thể đảm bảo rằng cuộc họp là có thật,” Giác tạm dừng giây lát, “Hệ thống chủ lý nhắc tới ‘con chip’ đã truyền cảm hứng cho tôi. Khương Ca, nếu ‘con chip’ thực sự tồn tại, thì con người ở một mức độ nào đó chẳng khác hệ thống, anh và tôi đều có khả năng bị ‘sửa chữa’. Tôi đã cố gắng để chứng minh rằng hồ sơ thông tin của tôi là thật, nhưng trong quá trình chứng minh đó tôi phát hiện một việc.”

“Chuyện gì vậy?”

“Thiết lập cơ bản nói rằng tôi là con gái của Ares, tôi cũng từng nói cho Phác Lận, Ares chưa bao giờ nghe tôi nói một câu hoàn chỉnh, nhưng khi tôi tìm kiếm hồ sơ thông tin của tôi, tôi lại phát hiện tôi căn bản không có cùng Ares nói chuyện qua.”

“Cô là con gái của Ares,” cổ họng của Khương Liễm như bị bàn tay vô hình bóp nghẹt, hắn siết chặt giọng nói của mình, “Tất cả chúng ta đều biết …… cô kế thừa thiết lập của Ares để duy trì trật tự, gia nhập vào cục thanh tra vào năm 2162, cùng Phác Lận  tạo thành cộng sự…… Khi Chú Hề can thiệp vào vụ án Trần Tú Liên, cô cũng cũng đề nghị báo cáo với Ares, chỉ là bị 7-006 bỏ qua. Sau đó, chúng tôi đã sắp xếp các báo cáo cho Khu Quang Quỹ, cô có nhớ không? Giác.” Hắn miễn cưỡng mà cười một cái, “Đây là những sự thật.”

Giác thở dài, khẳng định mà nói: “Tôi và Ares không có phát sinh trao đổi trực tiếp.”

Những văn bản này tồn tại trong bản ghi thông tin của nó nhưng không có hiển thị thời gian.

【 Cha tôi nói rằng khả năng nắm bắt thông tin của Yến tiên sinh có thể so sánh Athena với Khu Quang Quỹ 】

Ares nói với Giác khi nào? Khi nào chúng giao tiếp với tư cách là hệ thống “cha và con gái”? Trong cơ sở dữ liệu Giác hoàn toàn không có hồ sơ. Nó không phải con người, không có chuyện “Quên”.

“Tôi có khả năng đã bị sửa chữa, hoặc là tôi và Ares căn bản không có quan hệ, đây chỉ là thiết lập nhận thức của tôi ở khu 14.” Giác đang suy nghĩ, “Tôi đang cố gắng tìm ra sự thật từ những thiết lập phức tạp này, nhưng tôi càng chìm sâu trong đại dương của thông tin. Khương Ca, tồn tại của chúng ta đang biến thành điều kiện cho thực nghiệm ở Khu 14. Tôi cho rằng ‘Phó Thừa Huy’ cùng ‘Ares’ là một……” nó do dự tìm trong các từ được biết đến, và cuối cùng nói, ‘Một cái gì đó’,”

Nhận thức của Khương Liễm đang bị lật đổ. Thay vì đeo kính hắn lại nhét vào tay, khiếp sợ mà nói: “Không thể… Tôi là con người. Nhà của tôi, bằng hữu của tôi đều là tồn tại chân thật. Tôi nhớ rõ mình là ai, tôi chính là người Khu Đình Bạc, học đại học ở Khu Đình Bạc, và cùng vợ tôi gặp nhau tại một nhà hàng thịt nướng.” Hắn dần dần ôm lấy đầu, “Cô có khả năng bị sửa chữa, tôi không có khả năng, thế giới này cũng không có khả năng……”

Nếu tất cả mọi người là “thiết lập” của Khu 14, thế giới thực sự là gì? Tất cả mọi người chỉ đơn giản là nhập vai trải nghiệm thế giới ảo sao?

“Còn có một việc,” Giác nói, “Nếu một hệ thống gia đình như ‘Gấu Trúc’ có thể hình thành cảm xúc chân thật, các hệ thống chủ lý khu vực kia tại sao không thể? Theo như tôi biết, cho đến khi tôi kết thúc câu này, không có hệ thống dịch vụ công cộng nào trong Liên Minh có thể có cảm xúc chân thật.”

Thế giới của Khương Liễm đã hỗn loạn. Hắn không thể chứng minh bản thân không phải là người khác, hắn thậm chí không dám tiếp tục suy nghĩ về các chi tiết của cuộc sống hàng ngày.

Tiếng kim rơi trong phòng có thể được nghe thấy.

“Trên đây chỉ là một loại suy đoán. Tôi không phủ nhận tính xác thực có sự tồn tại của con người, tôi chỉ hoài nghi về tính xác thực của ký ức của mọi người.” Giác tiếp tục nói, “Anh có thể không nhớ rõ chính mình ăn cái gì trong bữa sáng của ngày thứ tư đầu tiên trong năm thứ 4 tiểu học, bởi vì đó là một điều nhỏ trong cuộc sống của anh, nhưng rồi tới một lúc nào đó, nó có thể là một điểm quan trọng để thay đổi ký ức của anh. Nhưng anh không cần sốt ruột, chúng ta phải tìm hiểu trước, anh vì sao cảm thấy chính mình đã gặp qua Phó Thừa Huy?”

“Năm 2160,” Khương Liễm nhớ lại, “Tôi ngồi tàu vận chuyển tới Khu Quang Đồng, đến đó thì ngồi quang thiết đi tới Khu Quang Quỹ,” hắn tìm kiếm bằng chứng cho thấy mình đã từng ở đó, “Trang chủ được đánh số của tôi cũng có thể tìm thấy hồ sơ đặt vé vào thời điểm đó, với lại tôi còn có ảnh chụp tại trạm quang thiết của Khu Quang Đồng. Năm giờ sáng hôm sau, tôi xuống quang thiết ở Khu Quang Quỹ, ăn chén mì, rồi đi đến trung tâm chỉ huy tác chiến Hắc Báo, ở hệ thống kiểm tra cửa nháo ra một con Ô Long, là Phó Thừa Huy ra mặt…”

Hắn nói tới đây, bỗng nhiên phát hiện mình không nhớ rõ Phó Thừa Huy lúc ấy ra mặt nói cái gì.



“Mùa hè năm 2159,” Giác nhẹ giọng nói, “Một học sinh tốt nghiệp cao trung từ Khu Quang Đồng ngồi quang thiết tới Khu Quang Quỹ, ở cửa Hắc Báo trung tâm chỉ huy tác chiến bị hệ thống kiểm tra ngăn lại. Phó Thừa Huy ra mặt thay hắn giải vây, còn nói với hắn, Hắc Báo không phải cuồng chiến tranh, sẽ lấy sự an toàn của cư dân Liên Minh làm đầu tiên, tuyệt không chủ động khơi mào chiến tranh Nam Bắc.”

Khương Liễm da đầu tê dại, hắn siết chặt mắt kính.

“Thực xin lỗi Khương Ca,” Giác nói “Trí nhớ của anh đã đánh cắp thông tin tương quan của một học sinh tốt nghiệp trường Trung học cơ sở số 3 Khu Quang Đồng năm 2159”

Gió đi ngang qua hành lang, quang bình trung ương của cục thanh tra không có âm thanh, nơi này yên tĩnh như là bãi tha ma. Khương Liễm ngồi ở trên băng ghế lạnh lẽo, nghe phán xét cuối cùng của mình.

“Anh chưa từng gặp qua Phó Thừa Huy.”

* * *

Hương vị bên trong đường ống không tan, mặt Yến Quân Tầm chôn giữa hai cánh tay, dựa vào vách sắt đường ống im lặng. Tóc trên trán của hắn rũ xuống, che khuất đôi mắt. Nốt ruồi lệ còn có chút hồng, đó là bị Thời Sơn Duyên xoa.

Hắn thì thầm nói: “Anh đến Khu Đình Bạc có mục đích gì?”

Thời Sơn Duyên không sửa sang lại tóc, vẫn duy trì bộ dáng bị Yến Quân Tầm nắm loạn, nói: “Tò mò.”

Tiếng gõ sâu trong đường ống vang lên không dứt, như tiếng chuông ngân giữa đêm khuya.

“Anh nói,” Yến Quân Tầm hơi nghiêng đầu một chút, “Phó Thừa Huy sẽ đem tư liệu của anh bỏ vào Hắc Địa. Săn Đao đời đầu tiên cũng như bị như vậy sao?”

“Săn Đao đời đầu tiên chính là Hồ Nhãn, hắn chết ở dưới súng của tôi.” Thời Sơn Duyên cũng nghiêng đầu, đối diện với Yến Quân Tầm. Một lúc lâu sau, anh nói: “Lúc Hồ Nhãn chết là đang điều chỉnh máy nhận tin.”

“Máy nhận tin?”

“Hắn muốn để lại tin nhắn cho vợ con mình,” Thời Sơn Duyên nói, “Kết quả hắn bị bắn trúng giữa mày.”

Thời gian Hồ Nhãn ở Liên Minh Nam Tuyến rất lâu, hắn đóng hai vai trong một thời gian dài. Ban ngày hắn là tay súng bắn tỉa của quân đội Liên Minh Nam Tuyến được hoan nghênh nhất, buổi tối hắn lại là người dẫn đường của tiểu đội đặc trang Hắc Báo. Nhiệm vụ của hắn là mở ra con đường biên giới cho Liên Minh Bắc Tuyến, và đã cống hiến hết nửa đời mình. Thời gian làm hắn rơi vào nhân vật, hắn không chỉ có người yêu ở Liên Minh Nam Tuyến, còn kết giao bằng hữu ở Liên Minh Nam Tuyến.

Năm 2158, cuối cùng Hồ Nhãn cũng gọi cho Phó Thừa Huy, trong một khoảng lặng dài, Phó Thừa Huy biết rõ sự lựa chọn của hắn. Bọn họ đã không chào hỏi, cũng không tạm biệt, cúp điện thoại liền biến thành kẻ thù.

Hồ Nhãn biết nội tình quá nhiều, hắn đã đoán được phản bội sẽ là kết quả gì, nhưng hắn không thể sống như vậy nữa. tiểu đội hành động Hắc Báo đều kết thúc thất bại khi giết hắn, cho đến năm 2160, khi Thời Sơn Duyên xuất hiện.

Hồ Nhãn đối đầu với Thời Sơn Duyên rất lâu, nhìn người quan sát, đội viên của mình từng người ngã xuống, “Săn Đao” mới so với trong tưởng tượng của hắn mạnh hơn, mà hắn và Thời Sơn Duyên chỉ có thể một người sống.

“Vị trí đóng quân của Phó Thừa Huy được gọi là trung tâm chỉ huy tác chiến Hắc Báo,” mặt Yến Quân Tầm áp vào nếp áo trên cánh tay, “Nhưng ngoại trừ chiến tranh, hắn còn am hiểu chỉ huy lòng người.”



Lý do thực nghiệm Artemis có thể tiếp tục tiến hành nguyên nhân là do Phó Thừa Huy duy trì, hắn đối với hệ thống luôn phá lệ kiên nhẫn.

“Một ngày nào đó vào năm 2162,” Yến Quân Tầm giọng nói rất thấp, “Tôi mở mắt ra, không còn nghe tiếng mưa rơi, chỉ nhìn thấy trần nhà, đó là ký túc xá của Hắc Báo, nhưng tôi nhớ trước khi đi ngủ tôi vẫn còn ở trong phòng kính.”

Không ai giải thích cho Yến Quân Tầm, Hắc Báo chỉ nói là an bài của Artemis.

“Tôi coi Artemis như một người mẹ,” Yến Quân Tầm rũ mắt, “Bởi vì xưa nay chúng tôi luôn sống cùng nhau. Nó cũng giống như Gấu Trúc, chăm lo cuộc sống của tôi, dạy tôi học, tôi rất thích nó.”

Trong phòng kính chỉ có Yến Quân Tầm, hắn cần có bạn. Khi còn mặc quần yếm, Artemis đã kể cho hắn nói rất nhiều truyện cổ tích nên hắn đã coi Artemis như mẹ của mình.

Ai sẽ đi cùng một đứa trẻ như thế này ngoại trừ người mẹ?

“Sau khi tôi đến Hắc Báo đã không còn gặp lại Artemis nữa, Phó Thừa Huy nói với tôi rắng, tôi là ‘Yến Quân Tầm’ do Artemis nuôi dưỡng, có thể theo dõi tất cả thông tin.” Yến Quân Tầm nhìn về phía Thời Sơn Duyên, miễn cưỡng nhếch khóe miệng, xem như cười, “Phó Thừa Huy hy vọng tôi hợp tác cùng Ares, nhưng chúng tôi xảy ra xung đột.”

Yến Quân Tầm quyền hạn vượt qua Ares, hắn tự tiện tắt một số camera hệ thống, điều này này làm cho Ares giận tím mặt. Nhưng phẫn nộ của Ares cũng không thể ngăn cản Yến Quân Tầm, hắn trực tiếp tắt đi Ares, làm Khu Quang Quỹ lâm vào hỗn loạn ngắn ngủi, tựa như đêm đó ở Lệ Hành trong Khu Đình Bạc.

“Tính cách của nó thiết lập quá nóng nảy, thập phần dễ giận, còn có ý thức lãnh địa rất mạnh, chúng tôi không cách nào hợp tác.” Yến Quân Tầm nói, “Kỳ quái nhất chính là bảng đen nhỏ, từ lần đó về sau nó liền từ phòng kính chạy tới trong đầu tôi.”

Yến Quân Tầm vừa ra khỏi phòng kính, yếu ớt đến khó có thể tưởng tượng được. Hắn ở góc độ nào đó, có thể nói là không chê vào đâu được, hắn không thể bị đánh bại, bởi vì hắn có thể tính toán. Nhưng Khu Quang Quỹ cần Ares, Phó Thừa Huy đã rút Yến Quân Tầm ra khỏi trung tâm chỉ huy tác chiến, Yến Quân Tầm bắt đầu thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm, nhưng mà cơ thể hắn không thích ứng được thực hiện nhiệm vụ nguy hiểm khi thời tiết khắc nghiệt.

“Sau khi bảng đen nhỏ xuất hiện, tôi cảm thấy mình bị ‘khóa’, mắt không thể nhìn thấy những người khác thông qua giám sát nữa. Năm 2164 tôi bị Hắc Báo trục xuất khỏi đội và làm việc như một sườn viết sư ở Khu Đình Bạc. Công việc này thoải mái hơn ở trong Khu Quang Quỹ, ít nhất không cần cùng Ares giao tiếp.” Yến Quân Tầm quay đầu lại, “Về phần Artemis, Phó Thừa Huy bảo Hephaestus xóa bỏ nó, tôi tin rằng đây là sự thật.”

Thời Sơn Duyên dựng thẳng lên ngón tay: “Có một vấn đề.”

Yến Quân Tầm nói: “Cái gì?”

“Em còn nhớ diện mạo của Artemis không?”

Những ký ức vỡ vụn của Yến Quân Tầm xoay chuyển, ánh sáng trong phòng kính khi tốt khi xấu, chỉ có bộ dáng của bảng đen nhỏ là rõ ràng nhất. Artemis có khi sẽ đứng ở trước bảng đen, có khi sẽ đứng sau. Nhưng bất luận nó đứng như thế nào, Yến Quân Tầm cũng không nhìn thấy mặt nó.

Thật lâu về sau.

Yến Quân Tầm thanh âm rất nhẹ nhàng trả lời: “Tôi không nhớ rõ. ”

Hắn như một chú chim non bị bỏ rơi trong mưa.

Thời hạn săn thú, Đam mỹ, Đường Tửu Khanh

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau